Chu Tiểu Yêu trưởng thành sau lần đầu tiên bật khóc, không phải bởi vì
người thân mất (khi đó che mẹ của nàng vẫn khoẻ mạnh), cũng không phải
bởi vì thất tình (nàng cũng giống như những cô gái bình thường, từng
thích vài nam nhân, đương nhiên cũng có vài nam nhân thích nàng, nhưng
cuối cùng những tình cảm này đều “không bệnh mà chết”), mà là vì một
cảnh múa.
Có một lần, trong bữa tiệc của một nhà quyền thế, nàng nhìn thấy một đoàn Quan Môn vũ tập diễn xuất.
Nhảy hay như vậy, đẹp như vậy, mạnh mẽ như vậy, giống như một cuộc
phong lưu không tan, phong nhã tuyệt thế, điệu múa uyển chuyển đẹp nhất
thế gian.
Nàng rất xúc động, úp mặt vào lòng bàn tay, khẽ nấc lên.
Nàng cảm thấy mình thuộc về cảnh múa kia, sinh mệnh của nàng vốn là một cảnh múa.
Tài hoa của nàng cũng là múa, eo của nàng mảnh khảnh như vậy cũng vì
khiêu vũ, tay chân của nàng linh hoạt như vậy cũng vì vũ điệu. Dáng vẻ
của nàng xinh đẹp như vậy, giống như một cảnh múa từ phong tư gọn gàng
múa đến quay cuồng.
Nàng là người vì múa mà sống, không múa sẽ chết.
Nàng yêu múa như vậy, nhưng từ khi sinh ra đến nay nàng hoàn toàn không có cơ hội học múa, bởi vì nhà nàng nghèo.
Quan trọng hơn là, người nhà của nàng… cha, mẹ, chú, bác, cô, dì, chị
đều cho rằng con gái nhảy múa là một thứ đồ chơi không đứng đắn, đó là
thứ mà những kẻ giàu có dùng để làm nhục phụ nữ. Bọn họ chẳng những
không cho Chu Tiểu Yêu học, thậm chí cũng không để cho nàng xem.
Mỗi lần Chu Tiểu Yêu đề xuất yêu cầu có liên quan đến vũ đạo, bất kể là xem hay nhảy, ít nhất đều sẽ rước lấy một trận chửi mắng, nghiêm trọng
hơn còn sẽ bị đánh đập tàn nhẫn.
Có điều, kết quả sau đó của
cái gia đình đứng đắn này lại chẳng hề đứng đắn. Phụ thân của Chu Tiểu
Yêu gia cảnh sa sút, nhưng vẫn ham chơi, đánh bạc, nhậu nhẹt, cuối cùng
nợ cao như núi, một gia đình êm ấm trở nên lao đao, kết quả Chu Tiểu Yêu cũng bị bán vào thanh lâu.
Lúc này, Chu Tiểu Yêu lại có cơ hội học “múa”.
Nhưng là đó là điệu múa dâm tục. “Điệu múa” này chỉ có những động tác
dâm ô của thân thể, hoàn toàn là một phương thức dùng để lấy lòng, thỏa
mãn, câu dẫn thậm chí còn vui vẻ với khách nhân.
Đó đương nhiên không phải là “múa” trong suy nghĩ của Chu Tiểu Yêu.
Nhưng kiểu múa thảm hại và dâm loạn này, Chu Tiểu Yêu lại không nhảy
không được, nếu không thứ chờ đợi nàng là những đòn roi. Điều này gần
như đã hoàn toàn đập tan “múa” trong lý tưởng của Chu Tiểu Yêu.
Cho đến một ngày, Nhan Hạc Phát đi vào Hương Mãn lâu.
Y rất thích Chu Tiểu Yêu, y vừa nhìn đã nhận ra khí chất trời sinh của nàng, nhận ra nàng không tầm thường.
Nàng nói cho y biết nàng thích múa, thế là y liền dẫn nàng đi xem một cảnh “Ám Hương Vũ” trong Hoa Mãn lâu.
Cảnh múa kia của Bế Môn vũ xã lại múa ra hương thơm mùi vị, hơn nữa còn là hương vị bất đồng.
Khi bọn họ nhảy “Ám Hương vũ”, giơ tay nhấc chân đều trước tiên “chảy”
ra sau đó mới “động”. Khi nhảy “Thiên Hương vũ”, mỗi độngg tác, mỗi
phong thái đều biến thành “trôi” đi sau đó mới “động” như “nước chảy đá
rơi”, giống như những cánh hoa bay xuống.
Nàng lại xúc động đến bật khóc, quên cả vỗ tay.
Nhan Hạc Phát là một người từng trải, y dĩ nhiên nhìn ra được tình cảm
của cô gái này đối với múa, giống như sự nhiệt tình của y với luyện đan
năm đó.
Y vẫn luôn dựa vào đan dược để giữ gìn dung nhan, nhưng cũng có một chuyện tiếc nuối, đó là không luyện ra được thuốc “trường
sinh bất lão”.
Mặc dù ngoại hiệu của y gọi là “Bất Lão Thần
Tiên”, bề ngoài không già, hoặc là già đi rất ít, lão hóa rất chậm,
nhưng y vẫn có thể cảm giác được sự “già nua” trên thân thể. Ít nhất,
ngón tay và bàn tay của y đã không gạt được tuổi tác, già đi rất rõ
ràng.
Giống như đối với cô bé này, y thường cảm thấy mình đã “già”, lúc nào cũng có cảm giác mình đã “không làm gì được” nữa.
Cũng bởi vì như vậy, nếu như ở cùng nàng chỉ vì vui vẻ một đêm, e rằng kết quả sớm muộn gì cũng thành người dưng.
Cho nên y quyết định chuộc thân cho Chu Tiểu Yêu.
Nhưng y không để cho nàng học “múa”, chỉ dạy nàng học “võ” .
Giống như y luyện đan, kết quả vẫn phải chuyên tâm luyện võ.
Y nhiều lần thuyết phục nàng, nói rằng võ cũng là một loại múa, võ thực ra chính là múa. Giống như trước đây dâng hương khấu đầu bái thần, thực ra đều giống như một loại nghi thức rèn luyện. Múa của người xưa vốn
không phân rõ, không phân chia, đồng thời cũng không có giới hạn.
Đây xem như là “cơ hội tốt” để Chu Tiểu Yêu có thể “vươn mình”, nhưng vẫn không phải là “cơ hội tốt” để nàng học múa.
“Cơ hội tốt” vốn có phân loại. Cơ hội tốt đối với Giáp, có thể lại là
vận xấu đối với Ất, ngược lại cũng vậy. Tương tự, đối với một chuyện có
thể là cơ hội tốt, nhưng đối với một chuyện khác lại là thời cơ chưa
chín muồi.
Nhan Hạc Phát cảm động vì sự chân thành của nàng đối với “múa”. Nhưng y hiểu rõ nhân tình, biết rằng để cho nàng tập múa,
đối với mình không có ích lợi gì. Còn luyện võ thì lại khác, ít nhất
cũng có thể giúp đỡ mình.
Y không muốn “già mà cô độc”. Nếu
không muốn cả đời “một mình chiến đấu” thì phải huấn luyện trợ thủ, đệ
tử, người nối nghiệp, cho nên y quyết định huấn luyện Chu Tiểu Yêu.
Chu Tiểu Yêu cũng không làm y thất vọng. Nàng biết nếu Nhan Hạc Phát không cao hứng, nàng cũng chỉ luyện võ, không tập múa.
Võ thuật rộng lớn như trời đất.
Nàng nửa đường tham gia, dùng thân phận nữ lưu để tập võ, sau khi có
thành tựu lại được các cao thủ, thánh chủ khác chỉ điểm. Nàng dùng thiên phú và thiên tư về vũ đạo của mình để luyện võ cho thật tốt.
Từ đây nàng tự tạo thành một phái, không còn bị người khác ức hiếp.
Nhưng nàng cũng hoàn toàn từ bỏ hi vọng về vũ đạo, hơn nữa tuổi tác của nàng lớn dần, muốn học lại từ đầu cũng đã không còn kịp. Huống hồ chỉ
riêng việc luyện võ đã chiếm hết thời gian của nàng. Con người mấy ai có thể cùng lúc làm được nhiều chuyện hoàn toàn khác nhau.
Dù
sao, trên đời có rất nhiều chuyện chỉ có thể làm được khi còn thanh
xuân. Cho nên đối với Chu Tiểu Yêu, vũ đạo chỉ là một giấc mộng đã bị
lãng quên, một đoạn hồi ức thương tâm mà thôi.
Cho đến lần này.
Lần này nàng được mời đến tham gia bữa tiệc ca hát tạp kỹ của Mộng đảng Ôn trạch trong hai đảng Phát và Mộng.
Nàng vốn không muốn đi, nhưng Ôn Nhu và Hà Tiểu Hà đều muốn đi, cũng muốn nàng đi theo, cho nên nàng đành phải đi.
Kết quả khi nàng đang hờ hững nhấm nháp thức ăn, chợt nghe khèn nhạc
trỗi lên, trước mắt sáng ngời. Một đoàn Khai Môn vũ đoàn thế hệ mới sôi
nổi nhảy múa, vẫn là “Phiêu Hương vũ khúc” mà nàng thích nghe nhất, y
phục rực rỡ, áo múa tung tăng. Múa đến đoạn cuối, sư phụ vũ đạo “Điệp Y
Khinh” Uông Bát đại sư còn đi ra tự mình nói rõ, đây là vũ đạo dành
riêng cho sinh nhật của nàng.
Lúc này Chu Tiểu Yêu mới nhớ, hôm nay là sinh nhật của nàng.
Nàng dò hỏi mới biết, hóa ra tất cả những chuyện này đều là do Đường Bảo Ngưu dốc lòng sắp đặt.
Sinh nhật của nàng, trong tư liệu của Mê Thiên Thất Thánh minh của Quan Thất, Kim Phong Tế Vũ lâu của Tô Mộng Chẩm, Tượng Tị tháp của Vương
Tiểu Thạch đều có ghi chép, không hề kỳ lạ.
Lúc tán gẫu với Ôn Nhu và Hà Tiểu Hà, nàng cũng từng nói ra tâm nguyện của mình.
Hà Tiểu Hà và Phương Hận Thiếu có giao tình “đặc biệt”. Ôn Nhu và Vương Tiểu Thạch cũng có giao tình “hơn người”.
Vương Tiểu Thạch và Phương Hận Thiếu lại là bạn thân của Đường Bảo Ngưu.
Chu Tiểu Yêu là người thông minh, năm đó khi nàng vừa nhìn thấy Nhan
Hạc Phát đã biết nắm lấy cơ hội, đầu óc dĩ nhiên không tệ. Nàng chỉ suy
nghĩ một chút, liền biết rõ nguyên nhân Đường Bảo Ngưu sắp xếp tất cả
những chuyện này cho nàng.
Uông Bát đại sư là một vũ công, một
vũ công trên giang hồ thường gặp phải rất nhiều phong ba, huống hồ vũ
công này còn dẫn theo một đám vũ công khác. Nhất định y đã từng nhận ân
tình của đám người Đường Bảo Ngưu hay Vương Tiểu Thạch.
Uông đại sư còn ở trên đài công khai muốn nhận Chu Tiểu Yêu làm đồ đệ, truyền thụ kỹ nghệ cả đời cho nàng.
Mọi người đều vỗ tay hoan hô vì Chu Tiểu Yêu.
Đây là chuyện mà Chu Tiểu Yêu cả đời mong ước.
Đường Bảo Ngưu cũng bị một đám huynh đệ của hắn “thúc giục”, không tình nguyện đi lên phía trước, nói với nàng:
- Chu cô nương, Uông đại sư rất ít khi nhận đồ đệ, hiện giờ lại muốn
nhận cô làm truyền nhân. Cô có thiên phú và tài hoa với vũ đạo như vậy,
cơ hội tốt một đi không trở lại, sao không nắm lấy lần này…
Chu Tiểu Yêu lại lười nhác lắc đầu.
- Không được.
Nàng nói:
- Ta đã qua cái tuổi tập múa rồi.
Trong sự kinh ngạc của Đường Bảo Ngưu, nàng lại nói một câu:
- Ước mơ học múa của ta cũng đã chết rồi.
Trong sự thất vọng của mọi người, cuối cùng nàng còn nói một câu:
- Không được rồi, cám ơn!
Tóm lại nàng đã từ chối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT