Bạch Sầu Phi hậm hực rời khỏi Lưu Bạch hiên, bên ngoài đã có một đám đệ tử đứng chờ.
Lúc Bạch Sầu Phi đi qua bên cạnh, Vạn Lý Vọng lập tức cởi áo khoác lông xuống, khoác lên người Bạch Sầu Phi, sau đó vội vàng nói một câu:
- Lâu chủ, tôi thấy hắn chỉ muốn phô trương thanh thế mà thôi. Chúng ta
phối hợp bất ngờ tấn công, nhất định có thể giết chết tên quỷ rách mặt
chỉ còn lại nửa cái mạng này.
Bạch Sầu Phi lại lạnh lùng liếc hắn một cái:
- Ta làm sao có thể bị bọn chúng ép ra ngoài? Để cho bọn chúng cố thủ
Lưu Bạch hiên, chúng ta mới có thể thả dây dài, câu cá lớn. Lại nói, với vết thương trên người của tên quỷ mặt đen kia, có thể cầm cự được đến
khi nào? Một khi hắn ngã xuống, chỉ còn lại một cái thùng cơm, có thể
làm được gì?
Vạn Lý Vọng lập tức tỏ vẻ bội phục và tỉnh ngộ.
Hắn lại không chú ý tới, khi Bạch Sầu Phi nói những lời này, lại liên tục nhíu mày mấy lần.
Có lẽ, cho dù hắn chú ý tới, cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy. Một
lãnh tụ sẽ không muốn để người khác biết nhược điểm của hắn, cho dù đó
là thủ hạ tâm phúc.
Nguyên nhân Bạch Sầu Phi nhíu mày, cũng là nổi khổ âm thầm khiến hắn phải rời khỏi Lưu Bạch hiên.
Tuy hắn tinh khôn như quỷ, nhưng vẫn bị “Đao Trùng” tập kích. Hắn nhất
thời có thể đè nén độc lực của “sâu trên đao”, nhưng nhất định phải tốn
một ít thời gian, tìm một nơi vận công, mới có thể bức “Đao Trùng” dính
vào trên yếu huyệt ra ngoài.
Hiện giờ hắn không có thời gian quan tâm nhiều như vậy, hắn phải nhanh chóng đi giải quyết hai chuyện.
Một là bức độc lực của “Đao Trùng” trong cơ thể ra ngoài.
Hai là hội hợp với chủ lực đã được Lương Hà bố trí, chỉ chờ đám người
Vương Tiểu Thạch vào lâu, hắn sẽ vận dụng tất cả những gì có thể, giết
sạch đối phương.
Muốn làm tốt chuyện thứ hai, hắn phải làm xong chuyện thứ nhất trước.
Đương nhiên hắn cũng có phần tiếc nuối, trước sau vẫn không thể thỏa mãn tâm nguyện, tiêu hồn một phen với Ôn Nhu.
Lúc rời khỏi Lưu Bạch hiên, hắn lại làm một chuyện, đó là bắn ra một
chỉ. Một chỉ này đã giải khai huyệt đạo bị khống chế của Ôn Nhu.
Thứ hắn không ăn được, cũng quyết không để cho người khác chiếm tiện
nghi. Huống hồ cho dù được giải huyệt đạo, Ôn Nhu vẫn còn ở trong Lưu
Bạch hiên, bay không được, trốn không xong.
(Ôn Nhu, chà, Ôn Nhu.)
Nghĩ tới thân hình trắng trẻo, mềm mại và xinh xắn của cô gái này, thân thể của hắn trong áo lông chợt nóng lên.
Ngay lúc này, Lương Hà lại khẩn cấp báo tin, mang đến hai tin tức.
Thứ nhất, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng. “Thất Tuyệt Thần Kiếm” đã
đến sáu người, còn có “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt, một trong sáu đại cao thủ đương thời cũng đã đến, chỉ chờ Vương Tiểu Thạch xuất hiện.
Thứ hai, Tôn Ngư đã trở lại.
oOo
Cúi đầu.
Cúi đầu luôn là sự che giấu của y, cũng là bản lĩnh của y. Không ai
biết y cúi đầu là để tính toán điều gì, hay là che giấu thứ gì.
Người khác cúi đầu có thể là vì chán nản hay thiếu lòng tin, còn y cúi
đầu quyết không phải là để trốn tránh, mà là một loại tư thế cao thâm
khó lường.
Y có thể là bạn thân của bất cứ ai, bởi vì y hiểu rõ người khác. Bất cứ ai cũng xem y là tri giao tri âm, thậm chí ngay cả
Lôi Tổn đại gian đại trá cũng xem y là bạn thân duy nhất, nhưng không có ai là tri kỷ của y.
Quan trọng nhất, không phải y không có bạn thân, mà là y không muốn bất cứ người nào trở thành bạn thân của mình,
bởi vì tâm của y không thể để cho người khác “biết”.
Người khác xem y là bạn tương tri, không có nghĩa là y cũng xem người khác là tri giao.
Cả đời y đều cúi đầu, xương cổ không thể dựng thẳng, khiến người ta
thương hại đồng tình. Nhưng y lại từng nói những lời như sau:
“Ta sinh ra không phải để xin người khác thông cảm và đồng tình.”
“Thông thường người thành công sống để làm những chuyện nên làm, nhưng
ta sống để làm chuyện nên làm nhất, thậm chí chỉ làm chuyện nên làm mà
người khác không dám, cũng không thể làm.”
Đây chính là y, chính là Địch Phi Kinh, “Đê Thủ Thần Long” Địch Phi Kinh.
- Ta dẫn theo một người tới gặp huynh.
Lôi Thuần sai ba kiếm tỳ của nàng, cùng với một hán tử khác có khuôn
mặt góc cạnh, không ngừng cầm khăn ướt lau mặt, khiêng một chiếc kiệu đi nhanh vào trong Bất Kinh đường của Lục Phân Bán đường, sau đó nói với
Địch Phi Kinh:
- Người này từng là kẻ địch đáng sợ nhất của chúng
ta, bây giờ lại là bằng hữu quan trọng nhất. Trong toàn bộ võ lâm, toàn
bộ giang hồ, kinh sư rộng lớn, mọi người đều đang tìm kiếm y, nhưng y
lại ở sau người của ta, trước mắt của huynh.
Sau đó nàng hỏi:
- Huynh đoán xem là ai?
Địch Phi Kinh cúi đầu, rụt vai, khom eo, giống như cảm nhận được vấn đề này nặng tựa ngàn cân.
- Đó chắc hẳn là y.
Ngữ điệu của Địch Phi Kinh trầm thấp, phối hợp với dáng vẻ cúi đầu,
giống như đang buông mắt nhìn khối pha lê màu trắng trong suốt treo ở
trước ngực.
Trong Lục Hợp các tại lầu Tam Hợp, viên pha lê màu
đỏ sậm kia đã bị một chỉ của Bạch Sầu Phi đánh nát, nhưng vẫn còn viên
pha lê màu trắng này, hủy một viên thì vẫn còn một viên.
Sau đó y nói ra ba chữ, giống như nặng cả vạn cân. Y nói ra tên của một người:
- Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm!
Lôi Thuần dường như sửng sốt, ngẩn người.
Nàng tựa hồ không ngờ Địch Phi Kinh lại đoán được, hơn nữa còn trả lời lập tức.
- Huynh làm thế nào đoán được?
Cho nên nàng hỏi câu này.
Không ngờ, Địch Phi Kinh vừa nghe những lời này lại giật mình một cái, giống như chóp mũi bị một cục than đốt nóng chạm vào:
- Thật sự là y sao?
Lôi Thuần gật đầu.
Địch Phi Kinh giậm chân, cuối cùng ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Y ít khi ngẩng đầu, trong bóng đêm ánh mắt vẫn sáng ngời, vẻ đẹp trong
mắt làm lu mờ ánh mắt của mỹ nhân, cả phấn son trang sức cũng không sánh bằng.
Trương Thán vội vàng đỡ lấy hắn, trông thấy vị huynh đệ kết nghĩa này cả người đầy vết thương, bất giác nước mắt rơi lã chã.
- Ngươi phải cầm cự… huynh đệ!
- Xin lỗi, Thán ca, xin tha thứ cho ta…
- Hôm nay ngươi làm rất tốt… ngươi đã cứu ta, cứu Ôn Nhu, còn muốn ta tha thứ ngươi cái gì!
- Không phải ta cố ý muốn làm tổn thương Ôn cô nương… nhưng mà, nếu
không uy hiếp hắn như vậy, e rằng họ Bạch sẽ không bỏ qua cho ngươi,
cũng không bỏ qua cho Ôn Nhu. Hắn trúng phải sâu trên đao của ta, cho dù có bản lĩnh tuyệt thế, cũng phải tốn thời gian bức độc lực ra ngoài.
Lần này ta uy hiếp hắn, khiến hắn vừa lúc có cơ hội xuống thang… Nếu như không nắm chắc, ta thật sự không dám đem tính mạng mọi người ra đùa
giỡn.
- Ta biết… lúc đầu ta không hiểu, bây giờ đã biết rồi.
- Ngươi biết thì tốt.
Thái Thủy Trạch khổ sở cười một tiếng, vừa cười thì máu lại từ trong miệng trào ra.
- Ta vẫn luôn hiểu lầm ngươi… Lần trước trong chiến dịch Thai Tự Kỳ,
Cửu liên minh muốn nuốt trọn Đào Hoa xã và Thích Hoa Văn đường, ngươi
lại lâm trận lùi bước, gặp chiến bỏ chạy. Từ đó ta đã cảnh giác với
ngươi, hoài nghi dũng khí và thành ý của ngươi… Cho dù trong chiến dịch
chùa Lão Lâm, ngươi biểu hiện dũng mãnh gan dạ, bị thương vẫn cố gắng
cứu người, nhưng ta vẫn không thể hoàn toàn vứt bỏ thành kiến với ngươi…
- Đó không phải là thành kiến. Ta quả thật đã lâm trận bỏ chạy, ta quả
thật sợ chết, ta quả thật đã bỏ qua cơ hội kề vai chiến đấu với bằng
hữu. Nếu phải nói lý do, là vì khi đó cha mẹ của ta vẫn còn sống, bọn họ ở trong Hắc Diện môn bị đám người Thái Hồng Đậu và Thái Hắc Cẩu chèn ép làm hại, ta đành phải giữ lại tấm thân hữu dụng này để bảo vệ bọn họ…
Binh khí Thái gia chúng ta, dựa vào trong triều có một đại nhân vật họ
Thái được trọng đãi hơn người khác, ai cũng sợ chúng ta… Nhưng ở trên
giang hồ, nhà nào mà không có chỗ khó của mình? Có “đại bại hoại” như
Thái Kinh, giang hồ hán tử ai cũng coi thường chúng ta, không xem chúng
ta là nhân vật võ lâm chân chính… Ai!
Thái Thủy Trạch chợt đau đớn kêu lên thành tiếng.
- Ngươi làm sao vậy… đừng nói những chuyện này nữa! Là ta không tốt, đều do ta hiểu lầm ngươi…
- Ngươi không có… ta quả thật hèn nhát, ta không tốt, ta ích kỷ… Khi đó ta thật sự đã nghĩ, ở cùng với Đào Hoa xã thì có gì tốt? Lỡ may xảy ra
chuyện, tráng niên chết sớm, bị người của Cửu liên minh giết chết. Ta
nghĩ, những huynh đệ khác trong Thất Đạo Toàn Phong đều không có gì
vướng mắc, nhưng ta thì khác… ta còn có cha mẹ và gia thất. Ta chỉ là
một tên đệ tử thế gia chế tạo binh khí, cũng không hoàn toàn là người
trong võ lâm, ta chỉ muốn sống cho thật tốt, tại sao lại phải ôm lòng
cùng chết? Cho nên, ta đã không… Ta thẹn với Lại đại tỷ, ta thẹn với các huynh đệ… Ta sợ chết, ta tham sống, ta không dám hi sinh… Ta cảm thấy
mình mới là người thông minh, ta phải có sự nghiệp của mình, thành tựu
của mình… ta không nên vĩnh viễn đi theo Lại đại tỷ…
- Ta hiểu được, ta hiểu được…
Trương Thán thấy Thái Thủy Trạch nói một hơi đến đây, đã thở ra nhiều
hít vào ít, thần trí vẫn tỉnh táo, nhưng thần sắc đã tán loạn trên con
ngươi, chỉ có thể rơi lệ an ủi hắn:
- Có ai chưa từng nghĩ như vậy?
Người không vì mình, trời tru đất diệt. Ta cũng đã từng nghĩ như vậy,
chỉ có điều, mỗi khi đến giây phút sống chết, ta lại cho rằng sống không quan trọng bằng sống cho thật tốt. Mỗi khi xảy ra chuyện, ta luôn lựa
chọn hành động theo lương tâm của mình. Trong cuộc đời luôn khó tránh
khỏi cái chết, nếu làm những chuyện bội nghĩa trái với lương tâm, có
sống cũng không thoải mái, tội gì phải vậy? Cần gì phải vậy? Đây có lẽ
chính là sự khác biệt giữa người trong bạch đạo và hắc đạo, đúng không?
Vừa rồi ngươi nói Hắc Diện Thái gia là người trong hắc đạo, thực ra hành vi và việc làm của ngươi hôm nay, những hán tử trong bạch đạo đều không sánh được…
- Cũng không phải. Chỉ là ta đã nhận ra, những ngày vừa qua ta vẫn luôn dựa dẫm, hi vọng nổi bật hơn người, không tiếc xa
rời nghĩa khí, nhưng ta đã nhận được những gì? Trái lại trong lòng bất
an, cuộc sống hoàn toàn không thoải mái. Thật hoài niệm ngày đó ở cùng
với các huynh đệ tỷ muội của Đào Hoa xã, đánh kiếm hát vang, có ân báo
ân, có thù báo thù, thật tốt biết bao. Hóa ra đời người không phải cầu
công danh thế tục, phú quý thế gian, mà chỉ cần vui vẻ là tốt rồi. Ta
cũng đã từ bỏ rồi. Sau khi cha mẹ chết đi, vợ con ly tán, chỉ một mình
ta, vậy thì còn sợ gì? Muốn sống muốn chết, tự đến tự đi, càng tự do tự
tại. Cho nên ta dứt khoát ra ngoài, dám chiến với “Lục Hợp Thanh Long”,
dám đấu với Nguyên Thập Tam Hạn, dám ở đây đuổi Bạch Sầu Phi ra ngoài…
Cho dù đời này ngắn đi một chút, bớt đi một đoạn, cũng coi như không
uổng phí. Xem ra…
Thái Thủy Trạch cười thảm, máu chảy rất nhiều, giống như phải chảy hết máu trong cơ thể hắn mới dừng được:
- Ta không thể cùng các ngươi so xem móng chân ai dài nữa rồi.
- Ngươi… ngươi đừng nói vậy… Trước đây ta… ta đã nhìn lầm ngươi rồi… Nếu so tài húp cháo, không ai có thể sánh bằng ngươi.
- Ngươi biết không? Ta là người của Hắc Diện Thái gia, đã luyện một
loại “Thiên Hỏa thần công” và “Hanh Cáp Nhị Khí”, chỉ cần chân khí hộ
thể, nguyên khí tràn đầy, trong thời gian ngắn dù bị thương nặng cũng
không chết được… Đây chính là nguyên nhân, vì sao ta nhiều lần bị Triệu
Họa Tứ đánh trúng, nhưng vẫn có thể tái chiến, cũng là nguyên nhân vừa
rồi có thể cầm cự một hơi, uy hiếp họ Bạch… Nhưng mà, bây giờ ta đã bị
thương thành như vậy, có sống cũng không còn ý nghĩa nữa. Gắng gượng như vậy, chỉ khiến ta bị giày vò nhiều hơn…
- Huynh đệ, ngươi phải cầm cự, Tiểu Thạch Đầu sắp đến cứu chúng ta rồi!
- Ta đã không thể chờ đến lúc đó…
Thái Thủy Trạch gượng cười một tiếng, gương mặt rách hiện lên nụ cười:
- Ta không thể tiếp tục chịu đựng nữa. Xin thứ cho ta làm lão đệ quá
lười biếng, sớm từ bỏ mọi chuyện. Ta muốn tán công rồi… Nói thật, ta rốt cuộc vẫn là dũng cảm nhất thời, trượng nghĩa nhất thời mà chết. Trên
đời đủ loại phồn hoa, nhân gian đủ loại việc lớn, ta không thể đón nhận
tất cả. Mộng ảo không hoa (hoa trên không trung), thiên hỏa sáng soi,
hôm nay ta đã không hối hận. Huynh đệ, nếu như có kiếp sau, hẹn kiếp sau gặp lại…
- Không!
Thái Thủy Trạch mệt mỏi cười cười, lại cười ra máu.
Đây là lần thứ ba Trương Thán thốt lên chữ “không”, nhưng hắn đồng thời nghe được một âm thanh, một loại tiếng nổ như rang đậu.
Sau đó cả người Thái Thủy Trạch bắt đầu run rẩy, giống như một con cá rời khỏi mặt nước.
Cả người hắn run lên, lúc này tiếng vang như đậu nổ càng dày đặc hơn.
Trương Thán điên cuồng hét lên:
- Không được, không được, ngươi không thể từ bỏ! Ngươi vẫn ích kỷ như
vậy, vì bản thân như vậy, tự cho là anh hùng như vậy! Ngươi nói đi là
đi, bây giờ bảo một mình ta làm sao chống chọi được…
Nhưng thân thể Thái Thủy Trạch đã bất động, đột nhiên bất động, hoàn toàn bất động.
Trương Thán ngây dại, sững sờ.
Cho đến khi tiếng loạt xoạt vang lên, có người lười nhác lim dim hỏi:
- Sao thế? Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Trời… quần áo của ta đâu?
Sau đó là một tiếng thét chói tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT