Trong lúc gay cấn, Lệ Thắng Nam đột nhiên ngừng bước, trở tay đánh ra
một chiêu, thi triển công phu Phất vân thủ đoạt kiếm của Băng Xuyên
thiên nữ.
Cả ba người đều có khinh công cao cường, hễ cất bước thì như tên bay khỏi cung, muốn chạy ngang như nàng không khó, nhưng khó hơn là thu phát tùy tâm, trong khoảng sát na mà có thể kìm lại, hai vợ chồng Đường Kinh Thiên vẫn chưa đạt đến cảnh giới ấy.
Băng Xuyên thiên nữ không ngờ Lệ Thắng Nam đang chạy thì đột
nhiên ngừng lại, nàng đang phóng về phía trước thì Lệ Thắng Nam đã nắm
trúng chiêu kiếm của nàng, Băng Xuyên thiên nữ chỉ thấy một niêm lực
mạnh mẽ, lại thêm nàng đang xông về phía trước, thế là mất đà chồm người về phía trước, suýt nữa đã ngã xuống? Chiêu thế Phất vân thủ của Lệ
Thắng Nam trong nhu có cương, đó là công phu tay không đoạt binh khí lợi hại nhất, dù cho là người có võ công cao cường, bị ngón tay của nàng
chạm phải thì binh khí cũng sẽ rơi ra khỏi tay! Nhưng cây bảo kiếm của
Băng Xuyên thiên nữ thì khác với bất cứ loại binh khí nào bởi vì nó được chế từ loại hàn ngọc vạn năm trong hố băng, thân kiếm và chuôi kiếm hợp thành một thể, Lệ Thắng Nam đã luyện Tu la âm sát công đến tầng thứ
tám, nhưng nàng vẫn không chịu nổi luồng khí âm hàn từ thanh kiếm phát
ra, có điều giờ đây nàng sử dụng Phất vân thủ chứ không phải Tu la âm
sát công, nàng đột nhiên chạm phải hàn ngọc vạn năm, tuy có thể chịu
đựng nổi nhưng máu chảy chậm lại, vì thế công lực không khỏi giảm ba
phần.
Vả lại loại hàn ngọc vạn năm rất trơn, hầu như là vật hữu hình
mà vô chất, Băng Xuyên thiên nữ đã dùng quen nên đương nhiên phát huy tự nhiên, Lệ Thắng Nam thì không thể. Võ công của Băng Xuyên thiên nữ chỉ
hơi kém nàng, Băng Xuyên thiên nữ vừa mất đà thì dùng trọng thân pháp ổn định thân hình, rồi nàng trở chuôi kiếm, chém ngược trở lại! Lệ Thắng
Nam bất ngờ thi triển công phu Phất vân thủ, vừa đánh ra một đòn đã
thành công nhưng vẫn chưa thể đoạt kiếm của Băng Xuyên thiên nữ thì bất
đồ cả kinh, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, cây thanh cương
kiếm của Đường Kinh Thiên đã chém tới một chiêu Loạn bì phong, một thanh kiếm mà tự nhiên hóa thành mấy mươi thanh kiếm, đâm tới nàng từ bốn
phương tám hướng! May mà Lệ Thắng Nam biết nhiều loại võ công, có thể
tùy cơ ứng biến, trong lúc tính mạng nguy ngập thì thi triển Thiên la bộ pháp chui ra khỏi màn kiếm quang.
Nhưng như thế thì nàng đã khéo quá hóa vụng, đường rút lui đã bị Đường Kinh Thiên chặn lại, Băng Xuyên thiên nữ cũng mau chóng triển
khai Băng xuyên kiếm pháp, bên trái đánh một chiêu Vạn lý phi sương, bên phải đánh một chiêu Thiên Sơn lạc diệp. Kiếm khí trùng trùng quét tới,
bao vây Lệ Thắng Nam đến nỗi gió mưa không lọt! Lệ Thắng Nam cả giận,
thầm nhủ: "Hay thật, ta nể mặt Thế Di ca, chẳng qua chỉ trêu các ngươi
một phen mà các ngươi lại muốn liều mạng với ta!". Đang lúc kịch chiến
chợt nghe tưng một tiếng, Lệ Thắng Nam đã rút cây bảo kiếm của mình ra,
thanh kiếm này mỏng như cánh ve, tên gọi Tài vân, sắc bén hơn Du long
kiếm rất nhiều! Tài vân kiếm và Băng phách hàn quang kiếm chạm nhau, cả
hai thanh kiếm là vật hiếm có, một tiếng tưng vang lên, cây Băng phách
hàn quang kiếm tỏa ra một vòng ánh sáng màu xanh, Lệ Thắng Nam chỉ cảm
thấy một luồng hơi lạnh từ kiếm truyền vào, đâm thẳng vào lòng bàn tay,
cả hai người đều giật mình, may mà hai thanh bảo kiếm chẳng hề tổn
thương.
Lệ Thắng Nam thi triển cả hai thanh bảo kiếm, tay trái thì cầm
Du long kiếm, tay phải thì cầm Tài vân kiếm, uy lực không gì bì được,
Băng Xuyên thiên nữ có bảo kiếm nên có thể chống đỡ được, còn Đường Kinh Thiên thì bất đồ thối lui từng bước.
Lệ Thắng Nam cả mừng đang định vọt ra khỏi vòng vây, Đường Kinh
Thiên đột nhiên chỉ cây trường kiếm vạch một vòng tròn, cây bảo kiếm của Lệ Thắng Nam rõ ràng có thể chặt gãy cây thanh cương kiếm, nhưng không
biết thế nào mà khi chạm nhau, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh,
bảo kiếm của Băng Xuyên thiên nữ cũng quét tới, chiêu số của nàng thì
cũng giống như chồng, chẳng qua một chính một phản, cả hai luồng kiếm
quang hợp vào nhau, nhốt Lệ Thắng Nam ở giữa.
Té ra Đường Kinh Thiên đã sử dụng Đại tu di kiếm thức, bộ kiếm
thức này công thủ đều có, nếu dùng phòng thân thì càng kín kẽ hơn, dù
gặp phải người có võ công cao hơn mình một bậc cũng không đến nỗi bại.
Võ công của Lệ Thắng Nam hơi nhỉnh hơn Đường Kinh Thiên, lại nhờ có hai
thanh bảo kiếm, nếu đơn đả độc đấu thì trong vòng mười chiêu đã có thể
thoát hiểm, trong vòng ba mươi chiêu có thể phá được Đại tu di kiếm
thức, trong vòng năm mươi chiêu có thể đả thương Đường Kinh Thiên.
Nhưng giờ đây lại có thêm Băng Xuyên thiên nữ, cả hai vợ chồng
cùng sử dụng Đại tu di kiếm thức, phối hợp đến mức kín kẽ, thế là Lệ
Thắng Nam tuy có hai thanh bảo kiếm nhưng chẳng thể nào thoát được.
Vợ chồng Đường Kinh Thiên song kiếm hợp bích càng đánh càng gấp, Lệ Thắng Nam thầm kêu khổ, nhủ rằng: "Chắc là Thế Di đang chờ mình.
Đương nhiên chàng có thể đến đây, nhưng mình đã không nghe lời chàng,
lại phải nhờ chàng giải vây thì mình còn mặt mũi gì nữa?" Đang lúc nguy
cấp thì nàng nảy ra diệu kế, trong lúc kịch chiến Lệ Thắng Nam đột nhiên để lộ sơ hở, Đường Kinh Thiên thầm cười: "Kế dụ địch của ngươi làm sao
có thể giấu nổi ta?" thế là tương kế tựu kế, cây thanh cương kiếm vẽ ra
một đóa kiếm hoa, tựa trái nhưng lại đánh phải, soạt một tiếng, đã đâm
vào huyệt ngọc hoành dưới be sườn của Lệ Thắng Nam, cũng trong lúc này,
cây bảo kiếm của Băng Xuyên thiên nữ cũng đã chém ngang tới, cả hai vợ
chồng đều nhủ thầm: "Dù ả yêu nữ nhà ngươi võ công cao gấp mười lần
nhưng cũng khó tránh khỏi chiêu này!" Nào ngờ Lệ Thắng Nam có mặc ngọc
giáp trên người, chỉ nghe soạt một tiếng, cây kiếm của Đường Kinh Thiên
đâm trúng nàng, nhưng chợt thấy tay nhẹ hẫng, té ra nhân lúc chàng không kịp thi kiếm biến chiêu, Lệ Thắng Nam đã dùng cây Du long kiếm bên tay
trái gạt bảo kiếm của Băng Xuyên thiên nữ ra, tay phải dùng Tài vân kiếm chém gãy cây thanh cương kiếm của Đường Kinh Thiên.
Lệ Thắng Nam thoát khỏi vòng vây, cười rằng: "Đường thiếu chưởng môn, xin thứ, tôi không thể chiều theo?" Nào ngờ cười chưa dứt thì nghe một tiếng quát lạnh lẽo vang lên: "Đứng lại cho ta" tiếp theo là Đường
Kinh Thiên kêu lớn: "Cha!" Lệ Thắng Nam cả kinh, khi ngẩng đầu nhìn lên
thì thấy dưới trăng có hai người, người đàn bà tựa như Phùng Lâm, người
đàn ông râu dài ba chòm, tướng mạo uy nghiêm trông khoảng năm sáu mươi
tuổi, cả hai bên đang cách nhau khoảng nửa dặm, nhưng tiếng quát của ông ta thì to tựa chuông đồng, chấn động cả lỗ tai của Lệ Thắng Nam.
Đường Kinh Thiên kêu ông ta là cha, người đàn ông đương nhiên là chưởng môn của phái Thiên Sơn Đường Hiểu Lan. Số là lần này Đường Hiểu
Lan không tham gia đại hội Mang Sơn, nhưng ông ta lại rất lo, bởi vậy
không đợi Thống Thiền thượng nhân cho người đến mời thì đã cùng vợ xuống núi quay trở lại Trung Nguyên, nghĩ rằng chẳng may phía chính phái thất bại thì ông ta sẽ hẹn quyết chiến đơn đả độc đấu với Mạnh Thần Thông.
Vừa khéo đêm nay vợ chồng Đường Hiểu Lan tá túc ở một ngôi chùa
trên núi, nửa đêm thanh vắng ông ta nghe tiếng Thiên Sơn thần mãng xé
gió thì vội vàng chạy ra xem thì thấy Đường Kinh Thiên bại trận lại thấy có cây Du long kiếm trong tay Lệ Thắng Nam, dù Đường Hiểu Lan giỏi kìm
nén đến mức nào cũng không khỏi đùng đùng cả giận. Lệ Thắng Nam chỉ mới
luyện được nửa bộ bí kíp võ công, vả lại vẫn còn chưa đại thành, biết
rằng đó là Đường Hiểu Lan thì làm sao dám chống cự! Nàng cậy mình khinh
công cao siêu, Đường Hiểu Lan quát nàng đứng lại thì nàng chạy càng
nhanh hơn. Ông ta nhíu mày nói: "Anh muội, muội hãy bắt ả yêu nữ lại,
hỏi tại sao đoạt bảo kiếm trấn sơn của chúng ta, có mối thù thâm thù đại hận gì với phái Thiên Sơn?" Đường Hiểu Lan tuy cả giận nhưng ông ta là
một chưởng môn, và lại là một người đàn ông thì làm sao có thế đích thân bắt một thiếu nữ cho nên chỉ đành bảo vợ mình ra tay.
Phùng Anh mỉm cười nói: "Đại ca đừng nổi giận, ả này có thể đoạt bảo kiếmtrong tay Kinh Thiên, võ công cũng đã hiếm có, muội bắt ả lại
thì huynh cứ hỏi nhưng đừng làm khó ả". Lệ Thắng Nam đang chạy nhanh như gió thì chợt nghe có tiếng gió lướt lên, đột nhiên có một bóng trắng
lướt qua người mình, khi nhìn kỹ lại thì Phùng Anh đã chặn đầu nàng. Lệ
Thắng Nam không lạnh mà run, thầm nhủ: "Nếu bà ta bất ngờ đâm một kiếm ở sau lưng, mình đâu còn mạng?" nhưng nàng đã tưởng Phùng Anh là Phùng
Lâm, lại nghĩ rằng: "Khinh công của Phùng Lâm tuy hơn mình, nhưng bản
lĩnh chân thực chưa chắc hơn mình được bao nhiêu, mình có hai thanh bảo
kiếm trong tay, tốt xấu gì cũng phải thử một phen còn hơn là để họ bắt!" Phùng Anh cười:
"Tiểu cô nương, đừng chạy nữa, trả Du long kiếm lại cho ta, hãy
quay lại trò chuyện với bọn ta một lúc, chỉ cần ngươi nói rõ thì bọn ta
sẽ không làm khó ngươi". Lệ Thắng Nam nói: "Được, trả bảo kiếm lại cho
bà!" đột nhiên đánh ra một chiêu Bạch hồng quán nhật, cây Du long kiếm
đâm thẳng vào ngực Phùng Anh, nàng còn sợ khinh công của đối phương quá
giỏi, một kiếm đâm không trúng, cây Tài vân kiếm ở tay bên phải cũng
đánh ra một chiêu Phong quyện lạc hoa, chém vào hai chân của Phùng Anh,
nếu Phùng Anh thi triển Công phu tay không đoạt binh khí thì chắc chắn
phải chồm người về phía trước, ngực sẽ bị cây Du long kiếm đâm qua; nếu
bà thi triển khinh công thì phải vọt người lên, lúc đó hai chân cũng bị
chém đứt. Lệ Thắng Nam xuất kiếm như điện, tưởng rằng Phùng Anh khó
thoát chết, ít nhất cũng phải bị thương, nào ngờ nàng nghĩ chưa dứt thì
trước mắt chợt có một bóng trắng, không biết hai thanh kiếm đã bị thử gì giữ chặt, một luồng lực đạo trong nhu có cương tựa như đang kéo cổ tay
nàng, khiến cho hổ khẩu của nàng đau nhói. Lệ Thắng Nam kinh hoảng, vội
vàng lia hai thanh kiếm, thi triển thân pháp Kê tử phiên thân, lộn ngược ra sau ba trượng, chỉ nghe hai tiếng soạt soạt vang lên, hai mảnh vải
trắng trên không trung bay xuống, lúc đó Lệ Thắng Nam mới biết Phùng Anh vừa mới phất ống tay áo giữ chặt bảo kiếm của nàng.
Phùng Anh nhíu mày nói: "Tuổi còn nhỏ mà lại hiểm trá như thế,
nếu không phải là ta, chỉ e đã bị ngươi đâm thủng hai lỗ trên người".
Đường Kinh Thiên kêu lên:
"Mẹ, ả yêu nữ này ác độc vô cùng, mẹ đừng khách sáo với ả!"
Phùng Anh tuy không bị thương nhưng với nội công mấy mươi năm của bà ta, thi triển công phu tuyệt đỉnh Lưu vân phi tụ mà chẳng thể đoạt được bảo kiếm của Lệ Thắng Nam thì không khỏi bất ngờ. Lòng thầm nhủ: "Mình chưa xuống núi không đầy mười năm mà trên giang hồ lại có nhiều nhân vật lợi hại như thế, đúng là hậu sinh khả úy." Rồi bà ta không dám khinh địch,
tiện tay bẻ một cây liễu, đánh soạt một tiếng vào cổ tay của Lệ Thắng
Nam! Lúc này Lệ Thắng Nam mới biết bà ta là Phùng Anh, trong lòng tuy sợ nhưng vẫn cậy mình có hai thanh bảo kiếm, thầm nhủ: "Hai vợ chồng họ
cùng nổi danh như nhau. Đường Hiểu Lan ngại thân phận nên chắc không
liên thủ với vợ tấn công mình, mình có hai cây bảo kiếm trong tay, không tin chẳng địch nổi cành liễu của bà ta." Nào ngờ từ nhỏ Phùng Anh đã
được chân truyền của Thiên Sơn nữ hiệp, nay đã gần sáu mươi tuổi, công
lực đã đến mức lư hỏa thuần thanh, tuy chỉ cầm một cành liễu nhưng đã
hơn bất cứ loại binh khí nào.
Lệ Thắng Nam tay trái giơ ngang kiếm hộ thân, tay phải lia cây
Tài vân kiếm trong không trung, chém vào cành liễu, chỉ nghe soạt một
tiếng, mu bàn tay của Lệ Thắng Nam đã trúng một roi, nhưng nàng chỉ chém rụng được hai chiếc lá trên cành cây liễu. Phùng Anh cũng giật mình,
chiêu này của bà ta vốn là đánh vào hổ khẩu của Lệ Thắng Nam buộc nàng
phải buông kiếm, nhưng lại đánh trúng vào mu bàn tay, vả lại đã đánh
liền ba chiêu mà Lệ Thắng Nam đều tránh được. Số là Lệ Thắng Nam vừa cảm thấy không ổn thì lập tức sử dụng Thiên la bộ pháp, cho nên Phùng Anh
cũng chẳng làm gì được nàng.
Phùng Anh thầm nhủ: "Chả trách nào mà ả này đoạt được bảo kiếm
của Kinh Thiên, võ công quả nhiên hơi quái dị, cả mình cũng không nhận
ra lộ số của ả. Xem ra phải đánh trên mười chiêu mới được." Lệ Thắng Nam vừa đánh thanh kiếm ra chợt cảm thấy ở đầu kiếm tựa như có một luồng
lực đạo ngược lại dẫn ra ngoài, cây Du long kiếm suýt nữa rơi khỏi tay,
Lệ Thắng Nam cả kinh vội vàng lia cây Tài vân kiếm chém vào cành liễu,
hóa giải tình thế nguy hiểm cho Du long kiếm.
Chỉ thấy Phùng Anh múa cành liễu như con linh xà chỉ đông quét
tây, phiêu hốt bất định, khiến Lệ Thắng Nam phải luống cuống không biết
bà ta sẽ đánh từ hướng nào, cây bảo kiếm vừa bị cành liễu giáng vào thì
Lệ Thắng Nam bất đồ lạnh mình!
Té ra Phùng Anh đang thi triển tâm pháp nội công ảo diệu nhất,
bà ta dùng tự quyết chữ niêm (dán) để đoạt bảo kiếm của Lệ Thắng Nam,
nhành liễu cứ đảo theo mũi kiếm của Lệ Thắng Nam, vừa có cơ hội thì lại
phất lên lưng kiếm, may mà Lệ Thắng Nam có hai thanh bảo kiếm, cây kiếm
bên trái gặp nguy thì cây kiếm bên phải đến cứu, cây kiếm bên phải gặp
nguy thì cây kiếm bên trái đến cứu, nếu chỉ có một thanh kiếm thì đã sớm bị bà ta đoạt, đánh được mấy mươi chiêu thì Lệ Thắng Nam đổ mồ hôi ròng ròng, chỉ còn có thể chống đỡ chứ chẳng phản đòn được. Nhành liễu của
Phùng Anh không ngừng đánh vòng tròn, vòng tròn càng lúc càng thu nhỏ,
chỉ trong chốc lát Lệ Thắng Nam cảm thấy không thể thi triển được hai
cây kiếm nữa, toàn thân bị cành liễu bao vây.
Lại nói khi Kim Thế Di đến nơi thì thấy Lệ Thắng Nam đang khổ
đấu với Phùng Anh, còn Đường Hiểu Lan thì đứng trên sườn đồi, chàng thất kinh. May mà khinh công của chàng cực kỳ cao cường, tương đương với vợ
chồng Đường Hiểu Lan, chàng vừa thấy hai người thì lập tức nấp vào chỗ
khuất; còn Đường Hiểu Lan thì cũng đang chú ý đến cuộc đấu, cho nên vẫn
không phát giác ra Kim Thế Di.
Kim Thế Di thầm kêu khổ, nhủ rằng: "Nếu mình muốn cứu nàng thoát hiểm. cố gắng vẫn có thể làm được, nhưng như thế thì khó thoát khỏi tai mắt của bọn họ. Nếu muốn ngầm giúp đỡ thì không thể được, làm thế nào
đây?" chàng vừa nghĩ thì chợt nghe cách đó mấy trượng tựa như có tiếng
loạt soạt, Kim Thế Di nhìn kỹ thì thấy có hai người đang ẩn thân trong
bụi cỏ, chỉ lộ ra một nửa bên mông, Kim Thế Di nhìn kỹ, vì hai người này có thân hình đặc biệt, cuối cùng chàng đã nhận ra đó là Qui Tàng Tử và
Thích Đạo An.
Hai người này trị thưu ở một sơn động gần đấy, lúc này thương
thế đã giảm quá nửa, bọn chúng cũng nghe thấy tiếng chém giết nên ra đến đây, tưởng rằng hai người Chung, Lý bị bao vây, không ngờ lại phát hiện vợ chồng Đường Hiểu Lan. Hai người này trước đây đã suýt mất mạng trong tay Đường Hiểu Lan, vừa thấy vợ chồng họ thì hoảng hồn nên nấp vào bãi
cỏ, không dám thở mạnh? Kim Thế Di đang nghĩ cách cứu Lệ Thắng Nam thì
chợt nghe Đường Hiểu Lan quát: "Là ai lén lút nấp ở đó?" KimThế Di cả
kinh, chỉ thấy vợ chồng Đường Kinh Thiên đã phóng tôi chỗ Qui Tàng Tử và Thích Đạo An, té ra hai người này tuy nín thở nhưng khi nghĩ đến trận
chiến năm xưa với Đường Hiểu Lan thì không khỏi run cầm cập, cũng ngay
lúc này Phùng Anh cũng quát: "Sao còn chưa buông kiếm?" rồi cành liễu
đánh một vòng, quấn lấy chuôi kiếm Du long. Lệ Thắng Nam làm sao chịu
nổi, chợt cảm thấy đau nhói tim, hổ khẩu rách toạc, cây Du long kiếm
trên tay trái đã bị Phùng Anh giật mất.
Khi Đường Kinh Thiên sắp tới nơi, Kim Thế Di chợt nảy ra một ý,
chàng phóng vọt người lên, khoảng cách giữa chàng với hai người kia chỉ
có mấy bước, chàng vừa vọt thì đã tới, nhanh như điện chớp giở Thích Đạo An dậy, tay trái nắm xương tỳ bà của y, tay phải lột mặt nạ của y mau
chóng đeo lên mặt, rồi tiện tay chụp lấy Qui Tàng Tử, hai ngón tay cái
chia nhau ấn vào huyệt đại chuy trên cổ của hai người.
Kim Thế Di thực hiện động tác liền một mạch, Đường Kinh Thiên
chợt thấy có một bóng đen nhảy tọt ra thì thất kinh, chỉ nghe vù một
tiếng, Kim Thế Di đã giở Thích Đạo An và Qui Tàng Tử phong vút qua đầu
chàng.
Lúc này đã nửa đêm, tuy có trăng nhưng rốt cuộc cũng không sáng
bằng ban ngày, Kim Thế Di lại mang mặt nạ, Đường Kinh Thiên chỉ thấy một bóng đen, chàng ta nằm mơ cũng không ngờ đó là Kim Thế Di.
Phùng Anh đánh một chiêu đắc thủ, bà ta hạ cành liễu, ném cây Du long kiếm ra cách đó hơn mười trượng, rồi lại giật luôn bao kiếm, Lệ
Thắng Nam hoảng hồn phóng vọt người lên, Phùng Anh lại vung cành liễu
soạt một tiếng, đã đánh trúng vào huyệt chí đường ở bối tâm của nàng.
Lệ Thắng Nam có mặc ngọc giáp hộ thân, vừa nghe tiếng gió lướt ở sau lưng thì lập tức thi triển công phu Điên đảo huyệt đạo, dù như thế
nhưng Phùng Anh đã dồn nội gia chân lực vào cành liễu, tuy là một cành
liễu mềm mại nhưng trở nên cứng rắn hơn cả phán quan bút, Lệ Thắng Nam
bị bà ta điểm trúng thì đau đến nỗi hai mắt tối sầm, loạng choạng chạy
được thêm mấy bước nữa.
Phùng Anh quát: "Ngươi chạy cũng không thoát được đâu, hãy mau
theo ta." Bà ta đã nhắm thẳng vào huyệt chiêu hồn ở sau mang tai của Lệ
Thắng Nam, chỉ cần điểm nhẹ thì Lệ Thắng Nam sẽ lập tức hôn mê, nhưng
chỉ vì một chút từ bi, tiếc cho võ công của Lệ Thắng Nam cho nên cành
liễu đã chỉ vào huyệt đạo mà vẫn chưa điểm xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ nghe mấy tiếng vù vù vang lên, té ra
Kim Thế Di đã dùng hai tên tù binh làm vũ khí ném về phía Phùng Anh.
Phùng Anh đã biết Kim Thế Di nhảy ra khỏi bụi cỏ, nhưng bà không ngờ
rằng chàng đến nhanh như thế, không khỏi giật mình thầm nhủ: "Chả lẽ là
Mạnh Thần Thông?" khi Kim Thế Di ném Thích Đạo An và Qui Tàng Tử tới thì cũng đã giải huyệt đạo cho bọn chúng, cả hai người này đang lúc nguy
cấp mà thấy tay chân linh hoạt, không hẹn mà đều thi triển tuyệt kỹ bình sinh, Thích Đạo An đang lơ lửng trên không, vỗ xuống một chưởng, cành
liễucủa Phùng Anh đã chĩa thẳng vào huyệt hôn huyền ở phía mang tai của
Lệ Thắng Nam, bị chưởng phong của y quét qua một bên, võ công của Phùng
Anh đã đạt đến mức lư hỏa thuần thanh, bà ta chỉ lia nhành liễu thì đã
điểm vào mạch môn của Thích Đạo An, soạt một tiếng, cành liễu của Phùng
Anh đã bị gãy thành hai đoạn, còn Thích Đạo An thì tựa như con diều đứt
dây bổ nhào xuống đất. Té ra tuy y đã bị điểm trúng huyệt đạo nhưng cũng đã chụp trúng cành liễu, trước khi nội lực tan biến đã bẻ gãy cành liễu của Phùng Anh.
Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Qui Tàng Tử vung cây
phất trần, quấn lấy nửa cành liễu của Phùng Anh. Phùng Anh dùng lực kéo
ra ngoài, cành liễu cong như cây cung rồi bật ngược trở ra, Qui Tàng Tử
làm sao có thể chịu nổi, hổ khẩu tê rần, cây phất trần rơi xuống đất,
vai đã bị cành liễu đâm một lỗ, Qui Tàng Tử cũng ngã xuống, chẳng hề
nhúc nhích nổi. Những chiêu ấy tuy diễn ra nhanh như chớp nhưng chỉ
trong chớp mắt thì Kim Thế Di đã cứu được Lệ Thắng Nam ra khỏi nguy
hiểm. Đường Hiểu Lan đứng nhìn mà thất kinh, lúc đầu ông ta còn nghi ngờ đó là Mạnh Thần Thông, nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng giống một ông già
ngoài sáu mươi tuổi, thầm nhủ: "Ở đâu ra một kẻ có võ công cao cường thế này, không ngờ ngoài Mạnh Thần Thông lại xuất hiện một nhân vật lợi hại đến thế!" thế rồi lớn giọng kêu:
"Đường Hiểu Lan ở Thiên Sơn mong lấy võ kết bạn, nếu các hạ đã
đến đây, sao không dừng lại để đôi bên cùng trau dồi võ học?" Kim Thế Di nào dám đáp, kéo Lệ Thắng Nam chạy nhanh hơn. Đường Hiểu Lan nhíu mày,
quát: "Nếu các hạ không ngừng bước, xin thứ Đường mỗ vô lễ !" rồi vung
tay ra, ba cây Thiên Sơn thần mãng xé gió bay tới? Đường Hiểu Lan là
Thái sơn bắc đẩu của võ lâm, ông ta đến đâu cũng được người ta tôn
trọng, thế nhưng Kim Thế Di lại không thèm trả lời, ông ta đâu biết rằng chàng không dám đáp, chỉ tưởng Kim Thế Di coi thường nên mới bắn ra ba
cây Thiên Sơn thần mãng? Thiên Sơn thần mãng là loại ám khí lợi hại nhất trong thiên hạ, lại thêm do đệ nhất cao thủ phóng ra, Kim Thế Di nghe
kình xé gió thì không khỏi lo lắng, thế rồi thi triển công phu Đàn chỉ
thần công đã học được trong bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh, bắn hai
cây thần mãng bật ra. Nhưng cũng chỉ bắn được hai cây, cây thứ ba đã bắn vào bối tâm của Lệ Thắng Nam, chỉ nghe bốp một tiếng, Lệ Thắng Nam bật
lên tựa như trái bóng da rồi rơi xuống cách đó năm sáu trượng. Chỗ nàng
vừa mới chạy qua có hai vật phát sáng, trông giống như mũi tên. Kim Thế
Di thở phào, vội vàng thi triển khinh công tuyệt đỉnh Yến tử tam sao
thủy, kéo Lệ Thắng Nam đứng dậy, sau ba lần trồi hụp thì đã vọt ra đến
nửa dặm. Té ra với công lực của Lệ Thắng Nam thì không thể nào chống đỡ
nổi Thiên Sơn thần mãng của Đường Hiểu Lan, may mà nàng có cầm cây Tài
vân kiếm, Đường Hiểu Lan đứng cách nàng rất xa, khi Thiên Sơn thần mãng
bắn tới thì đã hết đà, trong khoảnh khắc nguy ngập, nàng lia thanh kiếm
chặt gãy cây Thiên Sơn thần mãng ấy. Nhưng dù như thế nàng vẫn bị một
nguồn lực đạo cương mãnh đánh bật bay lên, rồi nàng lại lộn hai vòng
trên không trung mới có thể hóa giải được lực tác động vào người.
Lệ Thắng Nam hoảng sợ đến nỗi hồn bay phách tán, Đường Hiểu Lan
cũng thầm thất kinh, Lệ Thắng Nam chỉ nhờ cây kiếm mà chặt gãy Thiên Sơn thần mãng của ông ta, còn Kim Thế Di thì dùng Đàn chỉ thần công búng
hai cây thần mãng! Kim Thế Di vì né tránh Đường Hiểu Lan cho nên sau khi xuất hiện thì chỉ dùng những võ công học được trong bí kíp của Kiều Bắc Minh, chàng chẳng hề lộ một chút công phu của bổn môn, dù Đường Hiểu
Lan kiến thức sâu rộng nhưng lúc này cũng chẳng biết chàng là ai.
Phùng Anh đã bắt được Thích Đạo An và Qui Tàng Tử, bà ta toan
đuổi theo nhưng Đường Hiểu Lan đã ngăn lại, nói: "Té ra là hai gã này.
Chúng ta cứ hỏi bọn chúng. Võ công của tên lúc nãy chẳng kém gì chúng
ta, lúc này đuổi theo chỉ e chẳng kịp nữa." Đường Hiểu Lan cứ tưởng rằng Thích Đạo An, Qui Tàng Tử cùng một phe với Kim Thế Di, nào ngờ hoàn
toàn đã sai. Ngay lúc này, chợt nghe tiếng bước chân từ xa vọng tới,
Đường Kinh Thiên cầm cây Du long kiếm định bước ra chặn kẻ địch, Đường
Hiểu Lan đã ngăn: "Khoan đã, hình như là người bổn phái!" thế rồi dùng
công phu Truyền âm nhập mật của bổn môn hú dài một tiếng, chỉ trong
khoảnh khắc quả nhiên đã nghe Lý Tâm Mai và Chung Triển kêu: "Sư phụ!"
"Dượng", té ra hai người này đã nghe tiếng xé gió của Thiên Sơn thần
mãng nên chạy tới.
Lại nói Kim Thế Di kéo Lệ Thắng Nam chạy được mấy dặm, nghe ở
phía sau không có người đuổi theo thì Lệ Thắng Nam mới yên dạ chậm bước. Ngay lúc này, chợt nghe Kim Thế Di bật cười, Lệ Thắng Nam trách: "Muội
vừa gặp nguy, Du long kiếm đã bị người ta lấy lại, còn huynh thì cười!"
Kim Thế Di nói: "Muội hãy nhìn lại mình." Lúc này trời còn sớm, bên
đường có dòng suối nhỏ, Lệ Thắng Nam soi mình xuống dòng suối, nàng kêu
ối chao một tiếng rồi lấy tay vuốt tóc mình lại, nghiến răng nói: "Hay
lắm, rồi sẽ có một ngày ta sẽ cắt đầu Đường Hiểu Lan nhà ngươi ?" số là
khi Lệ Thắng Nam dùng Tài vân kiếm chống đỡ Thiên Sơn thần mãng, vì dùng lực quá mạnh, tuy Thiên Sơn thần mãng đã bị chặt gãy, nhưng khi rút
kiếm về thì nàng đã bị cắt quá nửa tóc trên đầu, trở nên nam chẳng giống như nam, nữ chẳng giống nữ. Lúc nãy vì đang chạy gấp nên nàng và Kim
Thế Di không nhận ra.
Kim Thế Di nói: "Là bảo kiếm của muội đã tự cắt, sao muội lại
trách Đường Hiểu Lan? Theo huynh thấy, Đường Kinh Thiên lấy lại Du long
kiếm cũng là chuyện tốt, nếu cha mẹ của y ra mặt, muội chạy làm sao
thoát?" Lệ Thắng Nam nói: "Chả lẽ muội sợ vợ chồng Đường Hiểu Lan? Hừ,
muội thấy huynh chỉ vì Lý Tâm Mai, dù Đường Hiểu Lan có muốn giết muội,
huynh cũng không chịu ra mặt!" Kim Thế Di mỉm cười: "Muội nghĩ huynh như thế sao?" Lệ Thắng Nam chỉ vì giận nên mới nói thế, nhưng lúc này thì
hối hận. Lúc nãy nàng vừa mới bị Phùng Anh chế phục, nếu Kim Thế Di
không ra tay thì nàng làm sao thoát khỏi bà ta.
Kim Thế Di nghiêm mặt nói: "Nếu muội cứ làm càn nữa, huynh sẽ
mặc kệ. Huynh không muốn muội đối đầu với phái Thiên Sơn, vả lại huynh
cũng không phải là đối thủ của Đường Hiểu Lan." Rồi chàng đưa hai ngón
tay ra cho nàng xem, hai đầu ngón tay đã bầm đen, đó là lúc nãy chàng
dùng công phu Đàn chỉ thần công búng vào hai cây Thiên Sơn thần mãng cho nên mới bị thương. Lệ Thắng Nam nói: "Được, chúng ta gác chuyện phái
Thiên Sơn sang một bên, giết Mạnh Thần Thông xong sẽ tính tiếp, lúc đó
dù muội có đối đầu với Đường Hiểu Lan cũng không cần huynh giúp, huynh
có yên tâm chưa? Huynh có đau không?" nàng vừa nói vừa bôi thuốc cho Kim Thế Di, rồi lại thổi nhẹ lên ngón tay của chàng, bộ dạng nàng rất dịu
dàng khiến Kim Thế Di dù muốn trách cũng không mở miệng được. Lệ Thắng
Nam lấy cái khăn bằng tơ, buộc tóc lại.
Hai người tiếp tục lên đường, đến tối thì đến một ngôi thành
lớn, Lệ Thắng Nam nói: "Đây là đâu?" Kim Thế Di nói: "Đây là huyện thành Định Hưng, cách Bắc Kinh còn ba bốn ngày đường." Đang nói thì chợt nghe tiếng ngựa lộc cộc vang lên, có hai thớt ngựa ở phía sau phóng tới.
Trên lưng ngựa là một ông già, thuật cỡi ngựa của ông già này
rất giỏi, chỉ nghe tiếng roi ngựa vang lên, hai thớt ngựa đã lướt qua
bên mình Kim Thế Di! Kim Thế Di chợt khựng lại, Lệ Thắng Nam nói: "Thế
Di, huynh có nhận ra hai người này không?"
Kim Thế Di nói: "Đừng lên tiếng, hãy nghe họ nói chuyện!" hai
thớt ngựa đã phóng ra đến mười mấy trượng, nhưng hai người Kim, Lệ rất
thính tai, nghe câu được câu mất, một người nói: "Đêm nay chúng ta sẽ ở
lại Định Hưng." Một người nói: "Còn Vân đại ca ở trong thành nữa! Đêm
nay chúng ta đi thêm một đoạn để đến thăm y."
Người kia cười ha hả: "Đúng thế, Vân nhị ca cũng giống như chúng ta, cũng đã nhận được..." nhưng lúc này thì không nghe được họ nói gì
nữa. Lệ Thắng Nam nói:
"Những lời này có nghĩa gì? Chắc là hai lão già nghèo tiếc tiền
không muốn ở khách sạn, nhớ đến một người bằng hữu ở đây cho nên đến nhà y tá túc." Kim Thế Di nói:"Muội đã quá coi thường người ta, muội có
biết hai ông già này là ai không?" Lệ Thắng Nam nói: "Muội biết thì đâu
cần hỏi huynh?" nàng vốn có ý nói đùa, dụ cho Kim Thế Di nói ra. Quả
nhiên Kim Thế Di cười rằng: "Hai ông già ấy trông nhà quê nhưng rộng rãi hơn muội nhiều. Một người là Liễu trang chủ của Tam Liễu trang ở Sơn
Đông, gia tài lên đến bách vạn, nhưng rất ít người biết ông ta là một
cao thủ võ lâm." Lệ Thắng Nam nói: "Ồ, có phải huynh muốn nói đến Liễu
Tam Xuân không?"
Kim Thế Di nói: "Ba năm trước, có lẽ muội vẫn không phải là đối
thủ của ông ta." Lệ Thắng Nam nói: "Làm sao huynh biết?" Kim Thế Di nói: "Khi mới ở Xà đảo đến Trung Nguyên, huynh rất thích tìm những người có
tiếng tăm trong võ lâm trêu chọc họ cho nên biết rất nhiều." Lệ Thắng
Nam cười nói: "Lúc đó người trong thiên hạ gọi huynh là Độc thủ phong
cái, có đúng không?" Kim Thế Di nói: "Huynh cũng đã tìm đến Liễu Tam
Xuân, ông ta không dám tỉ thí, đến tối thì huynh đánh cắp bạc của ông
ta, ông ta là kẻ ham tài như mạng, buộc động thủ với huynh, đến chiêu
thử bảy thì tát ông ta một bạt tai, phun một bãi nước bọt. Huynh thấy
ông ta có thể chống đỡ được bảy chiêu, vốn là đánh cắp châu báu trị giá
đến mười vạn nhưng kết quả chỉ lấy vài nén vàng mà thôi." Lệ Thắng Nam
cười nói: "Nếu thế, ông ta chịu một cái tát và một bãi nước bọt của
huynh cũng đáng. Còn ông già kia là nhân vật nào?" Kim Thế Di nói: "ông
già kia gọi Vạn Ứng Đang, vì ông ta có bộ mặt ngựa nắng quái dị, cho nên người ta gọi ông ta là Vạn Vô Thường. Ông ta là chưởng môn nhân của Hắc hổ quyền, ngày nọ huynh đến nơi khiêu chiến, võ công của người này giỏi hơn Liễu Tam Xuân, huynh phải đánh đến chiêu thứ hai mươi ba mới thắng
được ông ta một chưởng." Lệ Thắng Nam nói: "Hai người này coi như cũng
là cao thủ trên giang hồ, vậy họ đến đây cũng đâu có chuyện gì đặc
biệt?" Kim Thế Di nghênh mặt nói: "Hai người này chưa bao giờ lộ mặt
trên giang hồ, nhất là Liễu Tam Xuân." Lệ Thắng Nam nói: "Đã thế thì
càng không có gì đặc biệt!" Kim Thế Di nói: "Chính là như thế mới đáng
chú ý. Họ đang vội vàng lên đường, mà con đường này lại dẫn đến kinh
thành, chắc chắn họ đang đến Bắc Kinh. Tây Môn Mục Dã đang muốn lôi kéo
những người đứng ngoài chính phái, nói không chừng họ có liên quan đến
Tây Môn Mục Dã. Có lẽ chúng ta sẽ biết được tin tức từ họ." Lệ Thắng Nam nói: "Huynh nói cũng có lý, nhưng theo muội thấy, bọn người áo vàng đi
theo Tây Môn Mục Dã võ công cao cường, còn những người này thì vẫn chưa
đủ tư cách đi theo Tây Môn Mục Dã." Kim Thế Di nói: "Lúc nãy họ nói đến
‘Vân nhị ca’, đó chắc là Vân Trung Hiện, kẻ đang sống tại cửa đông Gia
Hưng, người này là chưởng môn của Du Long đao, đây cũng là kẻ giàu có,
nhưng lại có tiếng trọng nghĩa khinh tài." Lệ Thắng Nam nói: "Vậy đêm
nay chúng ta phải đến nhà họ Vân thăm dò." Hai người Kim, Lệ tìm một căn khách sạn, ăn cơm tối xong cả hai ngồi xếp bằng tịnh tọa, đến canh hai
thì Lệ Thắng Nam mặt tươi cười nói:
"Tâm pháp nội công chính tông của phái Thiên Sơn quả nhiên kỳ
diệu, so với những thứ trong bí kíp võ công của Kiều tổ sư là một chính
một phản, đêm qua muội không ngủ, giờ đây chỉ ngồi xếp bằng đả tọa một
lúc thì tinh thần đã khỏe lại." Kim Thế Di nói: "Đã đến lúc chúng ta lên đường." Lệ Thắng Nam mở cửa sổ, hai người chui ra, Kim Thế Di chợt nói: "Ôi chao, suýt nữa huynh quên trả tiền phòng." Rồi lấy ra một nén bạc
ném vào bên trong, rồi mới cùng Lệ Thắng Nam phóng lên mái nhà.
Nhà họ Vân nằm ở phía đông thành, cách nội thành không quá mấy
dặm, chỉ trong chốc lát hai người đã tới nơi. Nhưng bên trong phòng ốc
rất nhiều, trong lúc gấp gáp họ không biết Vân Trung Hiện đang ở đâu.
Kim Thế Di đang định tìm nơi có ánh đèn xem thử, chợt nghe có tiếng khóc và tiếng roi đánh, chàng thầm nhủ: "Vân Trung Hiện nổi danh tốt bụng,
lẽ nào cũng đánh đập kẻ ăn người ở như bọn tài chủ khác?" hai người
phóng tới một căn phòng nhỏ, chỉ thấy có một người đàn bà to béo đang
cầm roi da đánh vun vút, mắng một nàng thiếu nữ: "Lão gia thương xót mẹ
ngươi chết không có quan tài cho nên mới bỏ mười lạng bạc cho cha ngươi, nếu chẳng phải lão gia vì hành thiện thì đã chẳng cần ngươi. Đêm nay
lão gia chỉ muốn ngươi hầu hạ mà ngươi lại khóc kể om sòm." Thiếu nữ ấy
quỳ xuống nói: "Lão ma ma, cầu xin người hãy nói một tiếng cho tôi, từ
nhỏ tôi đã được hứa gả cho người khác." Người đàn bà lại đánh xuống một
roi, mắng: "Ngươi quả thật không biết trời cao đất dày, lão gia đã mua
ngươi, ngươi đã là người của lão gia, mặc ngươi có hứa gả cho ai hay
chưa !"
Kim Thế Di nổi giận, thầm nhủ: "Té ra Vân Trung Hiện bỏ ra mười
lạng bạc để mua khuê nữ hoàng hoa về hầu hạ cho mình." Chợt nghe ối chao một tiếng, đầu lưỡi của mụ ác phụ thè ra rồi đổ sầm xuống, té ra Lệ
Thắng Nam đã vung một cây thấu cốt đinh vào cổ họng của mụ ta.
Hai người Kim, Lệ đẩy cửa bước vào, nàng thiếu nữ hoảng sợ run
rẩy, nói chẳng ra lời, Lệ Thắng Nam nói: "Đừng sợ, cô nương đang sống ở
đâu, lát nữa tôi sẽ đưa cô nương về." Thiếu nữ ấy đập đầu mấy cái rồi
mới nói ra nơi mình ở.
Lệ Thắng Nam quay đầu lại cười: "Coi như đêm nay muội đã làm
chuyện hiệp nghĩa." Kim Thế Di nói: "Có người đến." Bên ngoài có người
kêu: "Ngụy ma ma, Ngụy ma ma!" Lệ Thắng Nam bóp mũi, giả giọng của mụ ác phụ lúc nãy: "Chuyện gì thế?" người kia nói: "Đêm nay lão gia có khách, không cần Hỷ Liên hầu hạ. Bà đừng đánh ả nữa." Lệ Thắng Nam đợi y bước
vào cửa thì tóm lấy y, cười nói: "Bụng dạ của ngươi cũng không xấu lắm." Người ấy bị nàng tóm lấy đau đến tận xương tủy, vội vàng kêu: "Nữ đại
vương tha mạng." Lệ Thắng Nam cười rằng: "Tha cũng được, chủ nhân của
người đang ở đâu?" tên gia đinh run bần bật nói: "Ở Trầm Hương các." Lệ
Thắng Nam quát: "Hồ đồ, ai mà biết Trầm Hương các ở đâu?" tên gia đinh
nói: "Ở... ở hướng tây, có một cái hồ, bên cạnh hồ có một căn gác, căn
gác đó là..." nói chưa dứt thì đã đổ sầm xuống đất, té ra Lệ Thắng Nam
vừa nghe nói đến đây thì đã điểm huyệt đạo của y. Lệ Thắng Nam nói: "Cô
nương cứ ngồi im ở đây, đợi tôi thu thập xong Vân lão tặc thì sẽ đưa cô
nương trở về." An ủi xong nàng thiếu nữ thì cùng Kim Thế Di đến Trầm
Hương các.
Kim Thế Di cười nói: "Huynh vốn chỉ muốn đến thăm dò, giờ đây
cùng muội làm hiệp khách. Thắng Nam, muội có mang theo kê minh ngũ cổ
phản hồn hương không?" Lệ Thắng Nam cười nói: "Đúng, nhà họ Vân đông
người, chúng ta tuy không sợ nhưng hễ động thủ thì bọn người này sẽ quấy nhiễu, muội sẽ đi đánh thuốc mê người nhà của y, còn huynh thì bắt ba
lão già này." Hai người chia nhau hành sự, chỉ trong chốc lát Kim Thế Di đã đến Trầm Hương các, chàng phóng vọt lên mái nhà nhìn xuống bên dưới.
Ba người này tuy là võ lâm cao thủ nhưng khinh công của Kim Thế Di trác tuyệt, bọn họ chẳng thể phát hiện được gì.
Chỉ thấy trong gác có bốn người, ba lão già ngồi ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, phía trước là một bình trà thơm, ánh trăng rọi xuống hồ
sen, sen trắng đưa hương, cảnh vật rất thanh nhã. Kim Thế Di thầm cười:
"Vân lão tặc thật biết hưởng thụ." Có một hán tử đứng bên cạnh Vân Trung Hiện, trông bộ dạng y có lẽ là quản gia, vừa bước vào không lâu, bẩm
rằng: "Lần này được huyện thái gia sai nha dịch giúp đỡ, đã thu được nợ, Đồng Thiện Đường trong huyện mời sư phụ quyên một chút tiền." Quản gia
này cũng là đồ đệ của y, sau khi y đếm tiền xong thì đến báo cáo. Vân
Trung Hiện nhấp một ngụm trà, cười nói: "Chuyện này phải nên làm, chỉ
quyên năm trăm lượng mà thôi. Ngày mai ngươi cứ đem đi, bảo bọn chúng
lấy danh nghĩa của ta phát cho người nghèo, ngươi phải kiểm soát cho ta
đừng để bọn chúng táy máy." Liễu Tam Xuân cười ha hả: "Vân nhị ca đúng
là người nhân hậu." Vạn Ửng Đang nói: "Vân nhị ca nhờ huyện thái gia
thúc nợ, con nợ không thể oán trách ông ta. Ông ta chỉ bỏ ra một số tiền nhỏ thì đã có nhiều người cảm kích. Liễu đại ca, tôi thấy huynh phải
học hỏi theo." Vân Trung Hiện cười ha hả: "Hai người nói như thế ta cứ
tưởng là đã dùng tiền mua danh dự, giả mạo làm thiện." Vạn Ứng Đang vội
vàng nói: "Vân huynh đừng đa tâm, tôi đang bội phục Vân huynh, nghe nói
những kẻ tự xưng hiệp nghĩa cũng coi Vân huynh là đồng đạo, hà hà." Vân
Trung Hiện vuốt râu cười: "Đôi bên đều biết nhau, có gì đáng cười? Nói
thực, nếu chẳng phải ta qua lại với đám người ấy, có lẽ Tư Không đại
nhân cũng không mời ta." Liễu Tam Xuân nói: "Té ra Vạn huynh cũng nhận
được thiệp mời, chừng nào thì lên đường?" Vân Trung Hiện tiếp lời: "Ta
đang muốn hỏi hai vị, hai vị thấy có nên đi hay không?" Liễu Tam Xuân
nói: "Sao lại không đi?" Vân Trung Hiện nói: "Chúng ta đều là những
người có gia sản, nếu đi tới đắc tội anh hùng hào kiệt trên giang hồ,
nhưng nếu không đi thì có lỗi với Tư Không đại nhân, e rằng sẽ rước họa. Tiến thoái lưỡng nan, biết làm thế nào đây?" Vạn Ứng Đang cười ha hả:
"E rằng lần này Vân huynh đã quá cẩn thận, sau này coi chừng hối hận
không kịp!" Vân Trung Hiện nói: "Vậy mong Vạn huynh chỉ giáo!" Vạn ứng
Đang nói: "Lần này hoàng thượng hạ quyết tâm bắt tất cả những anh hùng
hào kiệt dám chống lại triều đình, Tư Không đại nhân mời chúng ta vào
kinh chính là muốn chúng ta giúp sức..." Vân Trung Hiện không để y nói
xong thì đã cướp lời: "Không giấu gì hai lão ca, tôi đã bỏ tập võ nhiều
năm nay?" Vạn ứng Đang nói: "Vân nhị ca cần gì phải khiêm tốn, ai cũng
biết Du long đao của đại ca là nhất tuyệt trong võ lâm.
Hơn nữa, đại nội cao thủ nhiều như mây, cũng chưa chắc cần mấy
lão già chúng ta liều mạng. Có lẽ cũng như huynh nói, vì chúng ta ít
nhiều cũng biết những nhân vật tự xưng chính phái cho nên Tư Không đại
nhân mới mời chúng ta để khỏi có người lôi kéo. Nếu chúng ta không đi
thì Tư Không đại nhân sẽ nghi ngờ." Vân Trung Hiện nói: "Tin tức của hai vị mau mắn thật, lần này huynh thấy Tây Môn Mục Dã có thể quét sạch
được các môn phái hay không?" Vạn ứng Đang nói: "Tây Môn Mục Dã xuống
núi rất bí mật, Vân huynh đã biết có thể nói tin tức cũng rất mau lẹ.
Nhưng có một việc Vân huynh còn chưa biết, nửa tháng trước Tây Môn Mục
Dã nhân lúc các phái tụ tập ở Mang Sơn đã tấn công các danh môn chính
phái, số bị tử thương và bắt sống không thể tính xuể, chính vì tôi và
Liễu đại ca biết tin này cho nên mới vội vàng lên kinh." Liễu Tam Xuân
nói: "Chắc là Tư Không đại nhân mời chúng ta vì sợ một mình Tây Môn Mục
Dã chiếm hết công lao. Tây Môn Mục Dã rất ác độc, chúng ta dựa vào Tư
Không đại nhân sẽ tốt hơn nhiều." Vạn Ứng Đang nói: "Cho nên nếu Vân nhị ca cứ an thân thủ phận thì chỉ e chưa bị người chính phái trả thù thì
đã rơi vào tay Tây Môn Mục Dã !" Kim Thế Di nghe đến đây thì đã hiểu
được bảy tám phần, ngay lúc này chợt nghe Vân Trung Hiện kêu ồ một
tiếng, đứng đậy.
Đó chính là: A dua thời thế khó thành sự, họa phúc vô môn tự rước vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT