Rầm! Bịch! Vũ Thanh ném mạnh một thằng học sinh vào bức tường trong ngôi nhà hoang đổ nát. Đây là đứa thứ ba, đồng thời cũng có thể xem là kẻ chủ mưu việc giết Dương Đan, Lưu Vinh. Cũng như với Cao Nghĩa và Hải Đăng, hắn dễ dàng tìm ra tên đầu xỏ này ở quán bar lần trước. Sau khi dễ dàng nhận lời một cô gái trẻ xinh đẹp đến nơi vô cùng thú vị thì Lưu Vinh bị Vũ Thanh lôi xệch vào chỗ vắng vẻ, xung quanh chỉ toàn cây cối xào xạc. Màn đêm buông dần càng khiến nơi đây thêm tĩnh mịch rùng rợn.

Quan sát dáng vẻ lồm cồm ngồi dậy của Lưu Vinh, Vũ Thanh bắt đầu cất giọng nghe trầm đục và lạnh băng hệt như báo hiệu sắp có điều gì khủng khiếp xảy ra:

“Sao? Nơi này mày thấy tuyệt chứ?”

Khó hiểu vì đột nhiên mình bị đưa đến nơi đổ nát hoang tàn và thêm việc thấy ngạc nhiên khi cô gái đứng trước mặt lại nói tiếng đàn ông, Lưu Vinh chậm rãi đứng lên, lưng dựa sát tường gạch đồng thời nhìn về phía đối phương:

“Quái gì vậy? Chất giọng đó là sao thế?”

Khẽ mỉm cười, Vũ Thanh thiết nghĩ đến lúc này thì chẳng cần giả tạo làm gì nữa nên nhanh chóng đưa tay lên, gỡ chùm tóc giả xuống.

“Đoán thử xem, tao là ai? Tao nghĩ mày biết rõ...”

Đối diện, Lưu Vinh khá bất ngờ vì cô gái xinh đẹp quyến rũ ban nãy lại là một tên con trai. Dưới ánh sáng nửa rõ nửa mờ của vầng trăng đêm rằm, nó nhận ra gương mặt phấn trắng phấn hồng của người đó. Trông cái nhìn thoáng bất động kia cũng dễ dàng đoán được, cậu học sinh nhỏ tuổi biết kẻ này là ai.

“Vũ Thanh?”

“Hoá ra, mày thật sự biết tao?” – Vũ Thanh bất ngờ không kém.

Tự dưng Lưu Vinh cười cười, kiểu như rất thích cuộc gặp mặt không hẹn mà đến này.

“Chính tôi là người gửi chiếc đĩa tuyệt vời ấy cho anh mà. Tuy chỉ nhìn mặt có vài lần và từ xa nhưng tôi nhớ rõ mồn một mặt anh – người tình của cô Dương Đan!”

Ngay lập tức, Vũ Thanh tiến đến túm mạnh lấy cổ áo Lưu Vinh kéo giật vào mình, dùng ánh mắt đay nghiến quét sơ vẻ mặt bình thản của nó:

“Cái miệng hôi thối của mày đừng có tuỳ tiện gọi tên cô giáo Dương Đan! Hiểu không?”

Trông thái độ phẫn uất cùng cực từ đối phương, Lưu Vinh giơ hai tay lên và nói nhạt:

“À ừm, xin lỗi! Vẻ như anh đang rất hận tôi? Cũng đúng. Sau khi xem xong đoạn clip...”

Rầm! Chẳng chút nương tay, Vũ Thanh lại ném Lưu Vinh vào bức tường ở phía sau và lần này mạnh hơn hồi nãy nhiều.

“ĐỪNG CÓ NHẮC ĐẾN ĐOẠN CLIP... Mày hiểu ý tao chứ?”

Thở hổn hển vì cái lưng đau nhói, Lưu Vinh từ từ đứng thẳng lên rồi nhìn sâu vào đôi mắt phẫn nộ của chàng trai họ Vũ. Nó nhoẻn miệng cười.

“Vậy là, anh đã giết Cao Nghĩa với Hải Đăng? Hai thằng ngu ngốc đó khai ra tôi chính là chủ mưu? Giờ, anh hành huyết tôi ư?”

“Nếu mày biết vận dụng đầu óc thông minh của mình vào việc khác tốt đẹp hơn thì tao đã chẳng cần phải dùng đến con dao này. Đáng tiếc, mày là một tên bệnh hoạn, độc ác với những trò mất tính người. Làm sai thì phải bị phạt!” – Vũ Thanh đưa con dao lên ngang tầm mắt. Thứ kim loại lạnh tanh tạo cảm giác nó được mài lâu lắm.

Trái với một người đang sắp bị giết, Lưu Vinh không hề tỏ ra sợ hãi hay một chút hoang mang... Thật khó để miêu tả gương mặt thản nhiên đến kỳ lạ của nó ngay bây giờ.

“Anh nói hay lắm, làm sai thì phải bị phạt! Tôi chờ sự trừng phạt đây!” – Lưu Vinh tự dưng giơ hai tay giang ngang – “Chính xác là chờ anh tìm tôi báo thù!”

“Ý mày là gì?”

“Hà, Cao Nghĩa và Hải Đăng chắc đã vãi cả ra quần khi trông con dao sắc bén đó của anh. Riêng tôi thì khác. Tôi cực kỳ thích độ bén của nó vì – lát nữa đây – nó sẽ giải thoát tôi khỏi cái thế giới không có gì đáng sống này.”

Thật sự Vũ Thanh cảm giác khó hiểu trước những lời lẽ kỳ quặc của tên học sinh họ Lưu. Anh không hiểu từng câu từng chữ đó mang hàm ý gì.

Thấy rõ Vũ Thanh dường như hơi bối rối, Lưu Vinh tiếp tục nói khẽ. Trong đêm tối tĩnh lặng, âm thanh trầm phát ra từ cổ họng nó hệt như lời thì thầm của ma quỷ.

“Tôi chán ghét cuộc sống hiện tại kinh khủng! Mọi thứ đều nhạt nhẽo, vô vị và dối trá! Mỗi buổi sáng mở mắt ra, tôi đều cảm giác buồn nôn khi nghĩ đến cảnh phải nói chuyện gặp gỡ với những con người mình chán ghét. Từ người thân, đến thầy cô bạn bè hoặc mấy kẻ hàng xóm rỗi hơi hay lũ bất cần lang thang đầu đường xó chợ. Nhưng đó vẫn chưa phải điều tệ hại nhất... Thật kinh khủng khi tôi luôn – bắt buộc – giả vờ tỏ ra là một đứa học sinh ngoan hiền biết vâng lời. Một lớp vỏ bọc hoàn hảo dành cho đứa trẻ không hoàn hảo.” – Đôi mắt Lưu Vinh trở nên sâu thẳm – “Sinh ra trong gia đình có thể xem là giàu có bề thế nhưng tâm hồn tôi lúc nào cũng trống trải, từ nhỏ đến lớn. Tôi cảm tưởng mình mắc căn bệnh ức chế tâm lý. Nó khiến tôi mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi và gần như phát điên. Bố mẹ thường xuyên vắng nhà, anh trai làm cảnh sát bận bịu với những vụ án vớ vẩn. Tôi cần ai đó để mình có thể nói chuyện, chít ít là giải phóng năng lượng tồi tệ đang dồn nén trong cơ thể. Tôi bị street!”

Đối diện, Vũ Thanh không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào trước nụ cười khỉnh từ thằng bé.

“Từ nhỏ, bố mẹ không hề dạy tôi cái gì cả. Họ chỉ nhìn tôi dịu dàng bảo rằng: “Con thích thì cứ việc làm.” Thậm chí kể cả khi tôi mắc lỗi, họ vẫn đứng đấy và mỉm cười... như những con rối vô hồn. Tôi thích Toán học, ngoại ngữ và võ thuật. Tôi đã luôn cố gắng hết sức mình để trở thành một đứa trẻ giỏi. Để bố mẹ, anh trai – chỉ một lần thôi – thật sự quay đầu lại nhìn tôi! Tôi muốn được quan tâm, được yêu thương... Tôi học ngày học đêm, tham gia các kỳ thi võ thuật giành nhiều huy chương với mong muốn tất cả những điều đó khiến tôi đặc biệt hơn trong mắt bố mẹ. Rồi họ sẽ hiểu đứa con trai ấy quan trọng hơn công việc và tiền bạc – thứ họ dành cả đời đeo đuổi. Nhưng sau đó thì thế nào? Những kết quả tôi đạt được không đủ thay đổi mọi chuyện... Tôi chẳng muốn bản thân phải cố gắng vì thứ vô nghĩa. Tôi chán học! Trường học trở nên vô vị. Ngoài mớ kiến thức sáo rỗng bị nhồi nhét, tôi chẳng biết thêm cái gì được gọi là hay ho đẹp đẽ từ cuộc đời. Thầy cô bạn bè, tất cả đều tồi tệ. Tôi chả rõ mình sống vì cái gì.”

Thình lình, Vũ Thanh cắt ngang lời kể “mùi mẩn” của Lưu Vinh:

“Thế thì cô giáo Dương Đan liên quan gì?”

“Chuyện đó thì... Vì cô ta thật nhiều chuyện, chưa kể lại tình cờ phát hiện chúng tôi đi bar và không ngừng cất giọng khuyên bảo. Tôi căm ghét cái dáng vẻ quan tâm giả tạo ấy... Các thầy cô luôn vậy. Họ chẳng biết cái quái gì về chúng tôi cả, chỉ biết lên giọng thuyết giảng.” – Lưu Vinh nhếch mép khinh bỉ.

“Chỉ có như vậy thôi sao???” – Vũ Thanh đột ngột hét.

Đưa mắt nhìn đối phương, Lưu Vinh tiếp tục cười như cố chứng minh mình là tên điên.

“Cô Dương Đan lẽ ra không đáng chết. Chỉ là bởi, cô ta vô tình trở thành người quan trọng trong kế hoạch của tôi! Vào cái đêm cuối cùng đó, khi nhìn thấy cô Dương Đan đứng ở cổng trường tôi bất giác nghĩ rằng: Nếu mình phạm tội cưỡng hiếp và giết người thì có thể bố mẹ lẫn anh trai sẽ quan tâm đây. Tiếp theo, tôi còn liên tưởng đến một chuyện thú vị khác: Quay cảnh cô Dương Đan bị cưỡng hiếp rồi bị giết cho người tình của cô ta xem thì sao? Chắc hắn sẽ rất căm phẫn rồi tìm mình trả thù... Khi ấy, tôi bỗng thấy cuộc sống hết vô vị. Một chút thử nghiệm mới mẻ. Bốn tên bạn ngu ngốc đồng ý nghe theo khi tôi nói về Luật dành cho trẻ vị thành niên. Với chúng, điều đó thật tuyệt!”

Hiển nhiên, Vũ Thanh đã sửng sờ đến mức nào trước lời nói thật từ tên học sinh mười ba tuổi. Hắn cảm giác mọi vật xung quanh xoay vần. Trắng xoá. Cái chết của Dương Đan trở thành kế hoạch bệnh hoạn của một đứa tâm thần?

“Tôi đoán anh sẽ tìm ra năm tên trong đoạn clip. Tôi không sợ vì được bảo vệ bởi Luật dành cho trẻ vị thành niên. Căn cứ theo điều 12, Bộ luật hình sự Việt Nam: trẻ em dưới mười bốn tuổi được miễn truy tố trước pháp luật. Nhưng sau đó tôi lại nghĩ chờ anh đến báo thù sẽ hay hơn nhiều. Giờ thì tôi muốn thử cảm giác chết như thế nào!”

Nhìn trân trối dáng vẻ thích thú kia, Vũ Thanh gần như chết lặng. Lưu Vinh – kẻ ma quỷ dẫn lối cho bốn tên bạn của mình, kể cả Dương Đan và Vũ Thanh cũng bị lôi vào cuộc. Nó là một kẻ đáng sợ!...

Những người bị tổn thương thường có xu hướng thích làm tổn thương người khác.

Để thoả mãn.

Và vì bản thân họ quá yếu đuối để đối diện với đau khổ mình đang gánh chịu..

Nhớ lại một trong những điều Dương Đan từng dạy, Vũ Thanh lấy lại bình tĩnh rồi hỏi:

“Tại sao lại là cô Dương Đan?”

Dường như đang tìm kiếm câu trả lời thoả đáng hay sao mà Lưu Vinh lại lặng thinh. Nhưng rất nhanh, nó đã đáp bằng bốn từ duy nhất:

“Trò đùa thôi mà!”

Lần nữa, Vũ Thanh nghe rõ âm thanh rạn nứt từ tất cả những thứ đang hiện diện.

“Từ giờ cô sẽ dạy Vũ Thanh biết thế nào là đúng sai.”

“Cô theo nghề giáo vì hy vọng mình có thể trở thành người có ích.

Cô muốn trân trọng khoảng thời gian được sống.”

“Cô nhất định cố gắng trồng nên những con người lương thiện tốt đẹp.”

Cúi thấp mái đầu, Vũ Thanh cố kiềm nén hàng ngàn xúc cảm mãnh liệt sắp tuôn trào khỏi lồng ngực. Những âm từ hệt như nghẹn ứ nơi cổ họng hắn.

“Chỉ có cô Dương Đan...” – Ngẩng mặt lên, Vũ Thanh bình thản lạ lùng – “Chỉ cô ấy mới thật sự quan tâm những sinh linh nhỏ bé yếu đuối và đáng thương như bọn mày! Vì chẳng ai cần loại trẻ em đáng khinh như thế đâu!”

Mắt mở to kinh ngạc, Lưu Vinh hoàn toàn bất động. Còn chưa kịp hiểu rõ thì đột ngột, nó nghe Vũ Thanh gằn từng chữ:

“Nói! Mày mang xác cô Dương Đan đi đâu rồi? Hả?”

Nét biểu cảm kỳ lạ trên mặt Lưu Vinh khi nãy lập tức biến mất, thay vào đấy là ánh mắt sắc bén cùng giọng cười thật to:

“KHÔNG BAO GIỜ TÔI NÓI ĐÂU! Có giỏi thì anh giết tôi đi!”

Sức chịu đựng và lòng căm thù đã vượt quá giới hạn, Vũ Thanh siết chặt con dao rồi nhanh như cắt lao đến chỗ thằng bé mười ba tuổi đang đứng thách thức... Về phía Lưu Vinh, nó mỉm cười nhắm mắt và cảm nhận một cái nhói đau tận xương tuỷ khi mũi dao sắc lạnh lia vào trái tim. Trước lúc không còn nhận thức sự tồn tại của bản thân thì Lưu Vinh chậm rãi ngã người vào Vũ Thanh, miệng thì thầm:

“Nếu tôi chết thì bố mẹ và anh trai sẽ thật sự quan tâm đến tôi...!”

Thân xác Lưu Vinh nằm dưới đất bất động, chẳng còn hơi thở nữa. Còn Vũ Thanh đứng đó với đôi tay nhuốm đầy máu. Màu đỏ thật nổi bật dưới vầng trăng sáng. Hắn chợt nhận ra bản thân cũng đã chết vào khoảnh khắc ấy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play