Lúc này Khương Thiên Hữu đã sững sờ, ông ta bỏ ngoài tai những lời quát mắng của Khương lão thái thái, chỉ muốn đi báo quan.

Ông ta quát lên: "Nếu như cái chết của Tôn Hưng Bình có liên quan đến Vĩnh Xương bá phủ, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng nếu không có, mặc kệ lão tử nhà ngươi chết đáng thương ra sao cũng phải quỳ xuống xin lỗi cho ta."

Trước kia, Khương lão thái thái chưa từng thấy Khương Thiên Hữu có dáng vẻ như bây giờ. Cộng thêm tiết trời nóng nực, bà cảm thấy khó thở, hai mắt lật một cái, thân thể mềm nhũn giống như sợi mì.

Đào Diệp và Đào Chi đứng hầu bên cạnh đều khiếp sợ kêu lên. Diêu thị và Khương Thanh Uyển cũng bước nhanh tới. Trong không gian chỉ nghe thấy được thanh âm cao vút gọi lão thái thái, mẫu thân, tổ mẫu.

Khương Thiên Hữu cũng luống cuống tay chân, bước hai ba bước tới.

Tôn Ánh Huyên thấy thế chỉ nhíu mày lo lắng.

Vốn nàng ta định đùn đẩy trách nhiệm, ngoài ra còn muốn lấy thêm ít lợi nhỏ nhưng không ngờ Khương lão thái thái lại hôn mê bất tỉnh. Dù sao Khương lão thái thái cũng đã hơn sáu mươi tuổi, nếu như bà ta gặp nguy hiểm, sao Khương Thiên Hữu có thể tha cho nàng ta? Đến lúc đó lại xảy ra một trận mưa gió.

Nàng ta đành thừa dịp hỗn loạn lui ra ngoài.

Xem ra không thể lấy được lợi gì ở chỗ này. Tuy nhiên cũng chẳng sao, người trong phủ đã biết việc nàng ta ồn ào với Vĩnh Xương bá phủ hôm nay. Nếu sau này có ai nghi ngờ nguyên nhân cái chết của phụ thân, hẳn là có thể đẩy cho Vĩnh Xương bá phủ.

Trời oi nóng, tốt nhất là nhanh để phụ thân nhập thổ. Một khi xuống mồ, cho dù có là ai đi chăng nữa cũng không thể làm gì được.

Ả ta liếc mắt nhìn nha hoàn sau lưng. Nha hoàn hiểu ý, một tay ôm tiểu công tử, một tay kéo nhị tiểu thư rời đi.

Khương Thanh Uyển thấy vậy liền đứng lên, mở miệng nói: "Tôn cô nương làm gì đi vội vã như vậy? Xin dừng bước."

Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy ả ta đã có sự chuẩn bị từ trước khi đến đây, nhưng bây giờ cũng chưa nhận được câu trả lời thích hợp. Thấy Khương lão thái thái té xỉu đã vội vã muốn đi, trong lòng nàng sinh nghi nên mở miệng giữ người.

Bước chân Tôn Ánh Huyên hơi dừng lại, ánh mắt ả nhìn thẳng Khương Thanh Uyển.

Khương Thanh Uyển cũng bình tình nhìn ả ta, vẻ mặt không hề sợ hãi.

Một lúc sau, vẫn là Tôn Ánh Huyên dời mắt trước: "Lão thái thái đã lớn tuổi, không chịu nổi k1ch thích. Quý phủ vẫn nên chiếu cố tốt cho bà, còn về chuyện của gia phụ, chúng ta bàn bàn lại sau cũng không muộn."

"Tất nhiên chúng ta sẽ chăm sóc tổ mẫu thật tốt, không để người xảy ra bất kỳ chuyện gì. Tuy vậy chuyện của lệnh phụ cũng không thể đẩy ra sau được. Đã tháng sáu, thời tiết nóng bức, môt ngày cũng không được trì hoãn. Nếu không, lệnh phụ nhập thổ vi an, ngươi muốn Vĩnh Xương bá phụ chúng ta gánh tội giết người sao?"

Ánh mắt Tôn Ánh Huyên lóe lên, đôi môi mím nhẹ.

Khương Thanh Uyển chỉ dùng những lời này để thăm dò nhưng không ngờ Tôn Ánh Huyên lại có phản ứng như vậy.

Dù phản ứng của Tôn Ánh Huyên rất nhanh, trong nháy mắt sắc mặt nàng ta đã như thường nhưng Khương Thanh Uyển luôn nhìn ả ta, cho nên không bỏ sót bất kì phản ứng nào.

Quan trọng nhất là, nàng đã quen biết Tôn Ánh Huyên nhiều năm nên nhớ rõ khi ả ta khẩn trương sẽ mím môi.

Dù ít hay nhiều thì mỗi người đều có những động tác nhỏ theo thói quen, có lẽ bản thân mình cũng không hay nhưng người thân cận chắc chắn sẽ biết.

Ngay lập tức Khương Thanh Uyển khẳng định trong chuyện này có nội tình. Nàng nhanh chóng sai nha hoàn đi mời đại phu, đồng thời phân phó người mời tỷ đệ Tôn Ánh Huyên đến phòng trước nói chuyện.

Tôn Ánh Huyên muốn từ chối nhưng Khương Thanh Uyển không cho ả ta cơ hội vì nàng đã sai người canh giữ ở cửa, chặn đường đi của bọn họ. Sau đó nàng quay đầu nói với Khương Thiên Hữu: "Phụ thân, tuy nhà chúng ta xuất thân binh nghiệp nhưng cũng có kiêu ngạo của riêng mình. Há có thể chịu phần oan khuất này? Không nói đến những chế nhạo của người trong kinh, người ngoài không tới thăm phủ chúng ta mà trăm năm sau cũng đâu còn mặt mũi đến gặp liệt tổ liệt tông của Khương gia. Cho nên nữ nhi khẩn cầu người, nhất định phải tra kỹ chuyện này. Nếu chuyện của Tôn trấn phủ đúng là do sai lầm của Vĩnh Xương bá phủ ta, nữ nhi nguyện cùng người gánh chịu mọi tội lỗi. Nếu không phải thì cứ như người nói, thanh danh nhà ta không thể bị bôi nhọ. Tôn cô nương nên ở trước mặt mọi người, ở trước cửa Vĩnh Xương bá phủ dập đầu quỳ xuống nhận lỗi và xác nhận chúng ta trong sạch."

Nàng nói những lời này hào khí ngút trời, hiên ngang lẫm liệt.

Khương Thiên Hữu bất ngờ khi nữ nhi có thể nói những lời như vậy, ánh mắt ông ta khiếp sợ nhìn nàng. Một lâu sau, mới hỏi: "Trong lòng con nghĩ vậy thật ư?"

Khương Thanh Uyển gật đầu: "Nữ nhi họ Khương, là con của người, chính vì vậy cũng nên lo nghĩ với người về Vĩnh Xương bá phủ."

Diêu thị không biết Khương Thiên Hữu rốt cuộc có ý gì. Bà lo lắng Khương Thanh Uyển sẽ khiến ông ta không vui, bèn nhẹ giọng quát lớn: "Thanh Uyển, con bớt tranh cãi đi."

Khương Thiên Hữu lại ngăn bà, sau đó nhìn Khương Thanh Uyển rồi cất giọng cười ha hả.

Sau khi cười xong, hắn đưa tay vỗ bả vai Khương Thanh Uyển rồi nói: "Nhìn dáng vẻ con nhu nhược nhưng chẳng ngờ lại thật hào khí. Tốt, tốt, không hổ là nữ nhi của Khương Thiên Hữu ta. Hôm nay hai cha con mình sẽ cùng nhau phối hợp."

Ông phân phó nha hoàn ở Tùng Hạc đường chăm sóc cẩn thận cho Khương lão thái thái. Sau đó cho nha hoàn khác "mời" tỷ đệ của Tôn gia đến phòng trước.

"Chuyện của phụ thân ngươi, chúng ta đúng là nên làm cho thật rõ ràng."

Sắc mặt Tôn Ánh Huyên rất khó coi, ánh mắt hung hăng như muốn khoét vào người Khương Thanh Uyển. Trong đó chứa đầy oán độc của ả ta.

Nàng ta nhìn ra được Khương Thiên Hữu là người rất hiếu thuận. Mặc dù nổi trận lôi đình nhưng khi nhìn thấy Khương lão thái thái ngất xỉu ông ta đã hối hận. Ả ta khẳng định, chỉ cần Khương lão thái thái nói thêm bất kì câu nào, Khương Thiên Hữu sẽ đồng ý biện pháp giải quyết đó ngay.

Nhưng Khương Thanh Uyển lại kích Khương Thiên Hữu. Điều này càng khiến hắn kiên quyết tra rõ ràng chuyện này.

Hơn nữa ánh mắt Khương Thiên Hữu nhìn Khương Thanh Uyển tràn đầy sự tán thưởng, sau này chẳng phải hắn sẽ càng thêm thích người nữ nhi này?

Ngược lại Khương Thanh Uyển mượn chuyện của ả ta để Khương Thiên Hữu đối xử tốt với nàng hơn.

Tôn Ánh Huyên không cam lòng khẽ hừ một tiếng.

Cơ mà đã đâm lao đành phải theo lao, hơn nữa mấy nha hoàn kia đã vây quanh nàng, rời khỏi là chuyện không thể.

Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Nàng ta đi theo Khương Thiên Hữu và Khương Thanh Uyển đến một gian phòng.

Trên đường, ả ta đã nghĩ kỹ biện pháp ứng đối. Đến phòng ở tiền sảnh, Tôn Ánh Huyên vẫn cường điệu hôm qua cha mình còn rất khỏe, chỉ đến khi trở về từ tiệc rượu của Vĩnh Xương bá phủ mới chết bất đắc kỳ tử. Đặc biệt nàng ta rưng rưng nói phụ thân đã chết, mẫu thân lại té xỉu, trong nhà chỉ toàn những âm thanh khóc than. Nàng ta hoang mang, lo sợ, nhất thời cũng không biết nên làm gì nên đành mang theo đệ đệ, muội muội đến Vĩnh Xương bá phủ hỏi thử."

Nàng ta khóc lê hoa đái vũ khiến Khương Thiên Hữu cũng cảm thấy thương tiếc. Hắn nghĩ rốt cuộc cũng là một nữ tử yếu đuối, nàng ta đã trải qua những chuyện gì? Biết tin phụ thân chết, nhất thời thất kinh, đến hỏi một chút cũng dễ hiểu. Vĩnh Xương bá phủ của hắn sao cần phải hùng hổ dọa người?

Còn Khương Thanh Uyển không dễ dàng bị nàng ta đánh lừa như vậy. Hơn nữa, đời trước nàng cũng đã nhìn quá nhiều dáng vẻ lê hoa đái vũ của Tôn Ánh Huyên.

Nàng lạnh lùng nói: "Bây giờ Tôn cô nương nói chỉ đến hỏi thăm một chút là đã quên mất dáng vẻ hùng hổ dọa người lúc ban đầu của mình sao? Tổ mẫu ta vẫn đang rất tốt lại bị ngươi làm cho tức đến ngất xỉu. Cũng không biết bây giờ người đã tỉnh lại hay chưa."

Đáng lẽ Khương Thiên Hữu còn có chút thương hương tiếc ngọc nhưng bây giờ nghe Khương Thanh Uyển nhắc đến chuyện Khương lão thái thái ngất đi, ông ta lập tức tỉnh táo lại.

Hắn tuyệt đối không thừa nhận Khương lão thái thái ngất là do mình không nghe lời bà, cứ ngoan cố phải tra ra được duyên cớ chuyện này, vậy chẳng phải tự nhận mình bất hiếu hay sao? Cho nên chỉ có thể là Tôn Ánh Huyên không tốt. Nếu hôm nay nàng ta không đến, mẫu thân chắc chắn vẫn ổn.

Ánh mắt hắn nhìn Tôn Ánh Huyên không có chút thiện cảm.

Khương Thanh Uyển thấy thế, liền rèn sắt khi còn nóng: "Phụ thân, dù gì Tôn trấn phủ cũng là đồng liêu của người, ông ấy cũng là cộng sự của người nhiều năm rồi, bây giờ bỗng nhiên đột tử, sao người có thể không điều tra rõ chân tướng được? Chẳng lẽ lại để ông ấy chết không minh bạch hay sao?"

Trực giác của Tôn Ánh Huyên cho rằng Khương Thanh Uyển muốn giở trò xấu. Nàng ta đang muốn nói chuyện, Khương Thiên Hữu đã nhanh hơn: "Làm sao tra?"

Khương Thanh Uyển lườm Tôn Ánh Huyên, chậm rãi nói: "Chuyện này cũng rất dễ dàng. Bảo gã sai vặt đến phủ nha bẩm báo. Phụ thân Tôn cô nương là chỉ huy sứ tư trấn phủ của kinh vệ, cũng thuộc hàng ngũ phẩm, người trong nha môn hẳn không dám khinh suất, nhất định sẽ tra rõ. Để bọn họ khám nghiệm tử thi, nguyên nhân cái chết là gì đi chăng nữa cũng có thể điều tra ra."

Nàng không tin cái chết của Tôn Hưng Bình có liên quan đến Vĩnh Xương bá phủ. Nhìn Tôn Ánh Huyên khẩn trương như vậy, nàng càng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Chuyện này phải tra cho sáng tỏ. Vạn lần cũng không thể thỏa mãn ý nguyện của Tôn Ánh Huyên, nếu không thanh danh của Vĩnh Xương bá phủ sẽ bị phá hủy, kinh khủng hơn, sau này sẽ bị người ta lợi dụng chuyện này để nắm thóp.

Tôn Ánh Huyên nghe vậy bỗng giật mình.

Không ngờ Khương Thanh Uyển lại hung ác đến vậy, còn muốn kiểm tra tử thi.

Nếu khám nghiệm tử thi ra được cái gì, đến lúc đó...

Ả ta cáu kỉnh nói: "Khương cô nương đây có ý gì? Mặc dù phụ thân ta chỉ là quan nhỏ, nhưng thời trẻ ở Cam Châu cùng từng đi theo hoàng thượng. Ông mệt nhọc cả đời, nhưng lại bất hạnh qua đời, ngươi còn muốn cho khám nghiệm tử. Chẳng phải muốn phụ thân ta chết không toàn thây? Phụ thân ta cùng ngươi không thù không oán, sao ngươi có thể nhẫn tâm đối xử với ông như vậy?"

Khám nghiệm tử thi không tránh khỏi kiểm tra toàn thân, thậm chí mở ngực, mổ bụng, đục đầu đào não. Người bình thường đúng là rất khó tiếp nhận người thân của mình phải chịu cảnh như vậy, cho dù người đó đã chết. Cho nên có người tình nguyện để người nhà mình chết không rõ ràng cũng nhất quyết không nghiệm thi.

Điều đó cũng có thể lý giải.

Khương Thiên Hữu nghe ả ta nói lại có chút do dự.

Ngược lại Khương Thanh Uyển chỉ thờ ơ. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn Tôn Ánh Huyên: "Tôn cô nương rốt cuộc có ý gì? Tự ngươi nói phụ thân mình chết không rõ ràng, muốn biết chân tướng nên chạy đến Vĩnh Xương bá phủ ta náo loạn. Bây giờ chúng ta đưa cho ngươi phương pháp để tra ra chân tướng, ngươi lại không nguyện ý, giống như không muốn để người khác biết đến sự thật."

Nàng hơi cong môi, chậm rãi hỏi từng chữ: "Hay là trong lòng ngươi đã biết rõ chân tướng về cái chết của phụ thân nhưng lại sợ người khác biết nên mới không dám nghiệm thi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play