Lúc này màn cửa được vén lên, chỉ thấy Chu Huy nhấc chân bước qua cánh cửa đi vào trong, trên tay cầm một bát thuốc.
Trước kia khi Thôi Quý Lăng còn ở trên chiến trường từng bị quân địch bắn lén một mũi tên, trên đầu tên có độc. Mặc dù lúc đó cứu chữa kịp thời, nhưng lượng độc tố vẫn chưa tan hoàn toàn, mỗi lần tâm tình phiền muộn sẽ lại tái phát.
Một mặt Chu Huy dâng chén thuốc trong tay cho Thôi Quý Lăng, một mặt nghĩ, mấy năm gần đây dư độc tồn tại bên trong người đại đô đốc chưa từng phát tác, dù trên mặt hắn vẫn là biểu cảm lạnh lùng vạn năm không đổi nhưng làm tâm phúc của hắn đã bao năm, như thế nào lại không biết tâm tình của hắn có sự biến hóa? Dư độc phát tác không nói, lại còn lây nhiễm phong hàn, khí thế hung hung. Lúc này mới bất đắc dĩ để đại quân đi đầu, hắn gọi mười mấy thị vệ, mang theo quân y, âm thầm an bài đại đô đốc tạm thời ở nhờ một hộ nông gia dưỡng thương. Chỉ nói là thương nhân xin ở nhờ.
Khóe mắt liếc qua Thôi Quý Lăng thấy hắn cầm bát thuốc đến bên môi, một hơi liền uống cạn sạch nước thuốc đen như mực. Mặt không đổi sắc, giường như thuốc này căn bản không hề có chút đắng nào.
Nhưng vừa rồi hắn còn nhìn thấy quân y đem một chén thuốc đắng đi vào. Thời điểm hắn sắc thuốc ngửi mùi vị kia còn cảm thấy dạ dày khó chịu. Vậy mà hầu gia uống liền một mạch, giống như uống một chén nước vậy.
Chu Huy biểu thị hắn rất khâm phục hầu gia, hầu gia có thể chịu được loại khổ hình tinh thần này.
Đem chén không đưa cho Chu Huy, Thôi Quý Lăng hỏi hắn vài câu về sự tình trong quân. Nhưng hôm nay Chu Huy hiển nhiên có một chút lơ đễnh, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía ngoài cửa sổ.
Hắn theo ánh mắt của Chu Huy cũng quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy trong sân một phụ nhân đang đưa lưng về phía bọn hắn chẻ củi. Bóng lưng tinh tế, thon thả.
Hôm đó, dư độc trong thân thể Thôi Quý Lăng phát tác, lại cộng thêm việc hành quân hai ngày dưới mưa to, nhiễm phong hàn, hai thứ bệnh cùng phát tác, toàn thân nóng hổi như lửa đốt, sắc mặt trắng bệch như tuyết đầu mùa. Chu Huy khổ tâm khuyên bảo, âm thầm điều đại quân đi. Bởi vì không muốn để cho người khác biết chủ soái đã rời khỏi đại quân, liền tìm tới chỗ nông gia vắng vẻ này tu dưỡng.
Chủ nhân nông gia là một vị nữ tử hai lăm hai sáu tuổi, tướng mạo tú lệ thoát tục. Mặc dù trên đầu chải búi tóc phụ nhân, nhưng trong nhà chỉ có một mình nàng. Hỏi nàng, nàng nói trượng phu đã chết, nàng lại không có nhi tử, cho nên liền một thân một mình.
Chu Huy hứa hẹn thâm tạ (1), phụ nhân kia nửa tin nửa ngờ. Chắc hẳn cũng là người thiện tâm, thấy Thôi Quý Lăng bệnh nặng lại nôn ra máu, suy đi nghĩ lại, vẫn là cho bọn hắn ở nhờ, quét dọn một gian phòng sạch sẽ để cho Thôi Quý Lăng dưỡng bệnh.
(1) Thâm tạ: Cảm ơn sâu sắc
Thôi Quý Lăng đối với nữ sắc luôn luôn thờ ơ, mặc dù vị phụ nhân này tướng mạo xinh đẹp, nhưng tâm tư hắn cũng không động. Bất quá hiện tại nhìn tình hình này, khẳng định Chu Huy đối với vị phụ nhân này động tâm tư.
Chu Huy khi hai mươi tuổi đã từng cưới một thê, hai người phu thê hòa thuận. Nhưng mấy năm trước vợ hắn bất hạnh khó sinh mà chết, một thi hai mệnh, hắn trầm lặng trong một khoảng thời gian, sau đó cũng không kết hôn với ai nữa, cũng không thấy hắn động tâm với bất kỳ cô gái nào. Hiện tại khó có người làm cho hắn động tâm.
Chu Huy chính là tâm phúc của mình, lại làm bạn nhiều năm, Thôi Quý Lăng tự nhiên cũng hi vọng hắn có thể có được một người vợ hiền. Tốt nhất vẫn là người khiến hắn vui vẻ.
Biết rõ tâm tư của Chu Huy, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Vị này phụ nhân này lai lịch có vấn đề sao? Vì sao ngươi một mực nhìn nàng?"
Chu Huy sợ hãi quay đầu. Trên mặt không giống như bị hắn đoán trúng tâm tư mà quẫn bách, ngược lại như có điều suy nghĩ hỏi: "Hầu gia, ngài có cảm thấy vị nữ tử này rất quen mặt?"
Thôi Quý Lăng trong lòng thất kinh.
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi một chút, chẳng lẽ lai lịch vị nữ tử này quả thật có vấn đề? Trong lòng cảnh giác: "Nàng quả thật có vấn đề?"
Hắn rất ít khi nhìn thẳng nữ tử. Trong thiên hạ, cũng chỉ có người kia mới có thể khiến cho ánh mắt của hắn dừng lại ngắm nhìn. Khuôn mặt của nàng hắn luôn ghi nhớ, khắc tại tâm, mãi không thể quên. Nhưng sự thực quá đau lòng, nên luôn luôn muốn tận lực quên đi.
Chu Huy thấy ánh mắt sắc bén của Thôi Quý Lăng, sợ hắn sẽ ra tay gây bất lợi đối với nữ tử kia. Vị đại đô đốc này mặc dù tướng mạo trời sinh thanh tú nhưng thời điểm động thủ vẫn rất tàn nhẫn. Mấy năm trước thời điểm đánh vào kinh thành, hắn nâng thương, một thương đâm thẳng vào tim tướng lĩnh quân địch mà mặt không đổi sắc. Trong quân tướng sĩ đều âm thầm gọi hắn là Diêm La mặt lạnh.
Nên Chu Huy tận lực giải thích: "Nàng không có bất cứ vấn đề gì."
Dừng một chút, hắn châm chước từ ngữ một hồi, hỏi: "Hầu gia, ngài còn nhớ hay không, chín năm trước người từ kinh thành hồi Cam châu, dọc đường từng thấy một cỗ xe ngựa hoa lệ. Người hộ tống bên cạnh chính là người Ninh vương phủ của chúng ta? Lúc ấy ta hỏi, thị vệ hộ tống nói rằng Ninh vương phủ chúng ta cống lên cho tên cẩu hoàng đế kia cống nữ?"
Thôi Quý Lăng nhớ kỹ chuyện này.
Chín năm trước, lão Ninh vương còn khoẻ mạnh, Kiến Xương đế vẫn chỉ là Ninh vương ở Cam châu, là con thứ xếp hạng thứ ba.
Lúc trước Thôi Quý Lăng là trưởng sử Ninh vương phủ. Lúc đại thọ Ninh vương, hoàng đế ban thưởng, Ninh vương lãnh thưởng, lệnh Thôi Quý Lăng viết tấu chương cảm ân, thay hắn vào kinh thành trần tạ.
Cam châu cách kinh thành rất xa. Cho dù trên đường đi đi về về đều ra roi thúc ngựa, nhưng thời gian lưu lại ở kinh thành để cho quan viên chuẩn bị thời gian lại dài hơn, trước sau cũng phải tới hai tháng. Thời điểm bọn hắn trên đường trở về, liền gặp thị vệ Ninh vương phủ áp tải mấy cỗ xe ngựa lên kinh. Nói rằng tháng sau chính là đại thọ của hoàng đế, đây đều là lễ mừng thọ tiến hiến cho hoàng đế.
Dẫn đầu là phụ thân của Tôn Ánh Huyên. Lúc trước hắn ở Vân châu làm bách hộ, vì sai lầm mà bị bãi chức, sau đó mang theo Tôn Ánh Huyên tới Cam châu đầu quân vào Ninh vương. Bởi vì lấy cớ Tôn Ánh Huyên là bạn thân của Khương Thanh Uyển, Thôi Quý Lăng trước mặt Ninh vương nói vài lời dễ nghe, giúp cho phụ thân Tôn Ánh Huyên làm thị vệ trưởng của vương phủ.
Bất quá thời điểm Chu Huy hỏi việc này thị vệ nói, phụ thân Tôn Ánh Huyên cũng không có ở đây. Thị vệ nói thị vệ trưởng ăn xong đau bụng, nên tìm nơi thích hợp để thuận tiện đi.
Chu Huy hỏi thăm tình hình bên dưới, thị vệ thông báo cho hắn, đồ vật trên xe, không có gì ngoài đồ cổ tranh chữ, bảo thạch minh châu, dược liệu trân quý, còn có mỹ nhân.
Có hai vị mỹ nhân tất cả. Đều là trời sinh chim sa cá lặn, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn. Lúc ra khỏi cửa, Ninh vương đã căn dặn bọn hắn rất nhiều lần, nhất định phải đem hai vị này mỹ nhân này đưa vào cung.
Người trong thiên hạ đều biết, đương kim hoàng đế yêu mỹ nhân. Tiến cống hắn thứ trân bảo gì cũng không bằng tiến cống mỹ nhân cho hắn. Ninh vương đây cũng là hiểu ý.
Thôi Quý Lăng nghe xong lại lơ đễnh, chỉ cảm thấy trong thiên hạ không một nữ tử nào có tướng mạo có thể bằng được kiều thê nhà mình.
Nhớ tới thê tử của mình, trong lòng lập tức mềm mại. Lại nghĩ tới lúc trước khi ra cửa nàng còn hờn dỗi hắn, bất luận hắn dịu dàng thế nào nàng vẫn không chịu để ý đến hắn, khiến trong lòng hắn những ngày này một mực khó mà an ổn.
Lòng chỉ muốn về. Hận không thể mọc cánh, giây lát đã có thể về được nhà. Cho nên hắn căn bản không chú ý tới chiếc xe ngựa kia.
Chỉ tiếc xa cách hơn hai tháng, trong lòng hắn thật vui vẻ khi về đến nhà, nhưng lại chỉ thấy một lá thư lạnh như băng cùng một phong hưu phu.
Trong lòng đau nhức không thôi. Một hồi lâu mới chậm nói: "Ta nhớ. Chuyện này cùng vị phụ nhân có quan hệ gì?"
Thanh âm có chút khàn khàn. Nửa là vì lúc trước uống chén thuốc kia cũng thực đắng, nửa là lòng quá đau.
Bất quá hắn là người cực kỳ thông minh, thấy Chu Huy tự nhiên nhắc tới chuyện này, lại nghĩ tới nơi vắng vẻ như thế này lại có một vị phụ nhân tướng mạo không hề tầm thường, trong lòng liền sáng tỏ mọi chuyện.
"Vị này phụ nhân này là cống nữ năm đó?"
Chu Huy nhẹ gật đầu. Là người luôn trầm ổn, hiếm khi trên mặt lại có điểm đỏ ửng: "Hầu gia ngài lúc ấy không nhìn kỹ chiếc xe ngựa kia, nhưng khi ta cùng người thị vệ nói chuyện, lại chú ý tới xe ngựa, rèm cửa sổ xe bị người ta xốc lên. Bên trong kỳ thật còn có một vị nữ tử, nhưng nàng giường như ngủ thiếp đi, đưa lưng về phía ta. Tướng mạo một nữ tử khác liền lộ ra. Rèm cửa sổ xe hẳn cũng là nàng xốc lên."
Thôi Quý Lăng nhớ kỹ chuyện này. Không phải hắn nhìn thấy vị nữ tử kia xốc rèm cửa sổ lên, mà là về sau Chu Huy đã mấy lần đề cập với hắn chuyện này.
Để có thể được tuyển chọn làm cống nữ, tướng mạo khẳng định là cực đẹp. Chu Huy lúc ấy cũng mới mười tám, mười chín tuổi, cho dù chỉ nhìn một chút, chắc hẳn trong lòng khó tránh khỏi động tâm, cho nên mấy năm về sau vẫn có thể nhớ mãi không quên.
Không nghĩ đã cách chín năm, hắn còn có thể gặp lại vị nữ tử kia. Đây là duyên phận.
Thôi Quý Lăng cũng vì Chu Huy mà cao hứng. Liền hỏi hắn: "Ngươi có tính toán gì?"
Chu Huy nhìn bên ngoài không nói gì.
Vị phụ nhân kia còn đang chẻ củi. Bất quá khí lực trên tay có hạn, bổ củi một hồi liền buông cây rìu nặng nề trong tay xuống nghỉ ngơi một chút.
Nàng một thân một mình sống tại nơi vắng vẻ này, chuyện bổ củi như vậy cũng đều tự mình làm. Chỉ sợ một người như vậy cũng không an toàn. Nếu như gặp phải người xấu, nàng lại sinh xinh đẹp như vậy...
Chu Huy đôi môi nhấp nhẹ.
Tai nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Thôi Quý Lăng vang lên: "Ta đã quyết định, đêm nay liền rời khỏi nơi đây. Nếu chúng ta rời đi, ngươi cùng vị phụ nhân này cả đời chỉ sợ cũng không còn gặp lại nhau được nữa. Ngươi cần nghĩ cho thật kĩ."
Vừa dứt lời, chỉ thấy ánh mắt kiên định của Chu Huy, xoay người ra bên ngoài liền đi mất.
Thôi Quý Lăng cách cửa sổ nhìn sang, chỉ thấy Chu Huy nhận rìu trong tay vị phụ nhân kia, lại nói chuyện với nàng. Hai mắt của phụ nhân mở to, một bộ dáng khiếp sợ.
Thôi Quý Lăng không nhịn được mỉm cười. Bất quá rất nhanh, nụ cười lại bị thời gian làm cho biến mất.
Hắn đưa tay đặt ở trên trán của mình, hai mắt nhắm lại.
Cả đời không còn gặp nhau. Không biết mình cùng người kia liệu cả đời này có còn gặp nhau nữa hay không? Bất quá chắc rằng nàng không muốn gặp hắn.
Mấy năm này hắn cố gắng làm đến Tĩnh Ninh hầu, vị trí đại đô đốc, chắc hẳn người trong thiên hạ đều biết đến cái tên Thôi Quý Lăng này. Hắn cũng không tin nàng chưa từng nghe người ta nói qua. Nếu nàng nguyện ý, làm sao lại không đến tìm hắn? Khẳng định nàng với Biện Ngọc Thành sống rất tốt, cho nên sớm đã quên đi hắn.
Nghĩ đến đây, cơn đau nhức vừa mới kiệt lực đè xuống lại dâng lên. So vừa cơn đau vừa rồi còn đau hơn.
Đến chạng vạng tối, Chu Huy cùng vị phụ nhân kia tới gặp hắn.
Chu Huy một mặt vui vẻ. Phụ nhân kia lại cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ thẹn thùng.
Thôi Quý Lăng chú ý tới cánh tay của Chu Huy luôn nắm lấy tay phụ nhân kia, vừa như trấn an lại vừa như nhéo nhéo, sau đó mới buông ra, đối với hắn chắp tay hành lễ: "Tạ hầu gia đề điểm chi ân (2). Ta đã nói với nàng, sau khi hồi kinh chúng ta sẽ thành hôn. Còn xin hầu gia đến lúc đó đến uống một chén rượu mừng."
(2) Đề điểm chi ân: Cảm ơn ân tri ngộ, đã đề bạt chiếu cố
Lại gọi phụ nhân kia tiến lên gặp qua Thôi Quý Lăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT