Khương Thanh Uyển biết Khương lão thái thái là người sĩ diện, hôm qua còn đặc biệt dặn nàng mặc y phục, đồ trang sức lộng lẫy một chút. Nên sáng sớm hôm nay nàng liền tự mình chọn lựa váy áo cùng đồ trang sức.

Đợi đến khi đứng ở trước mặt Khương lão thái thái, lão thái thái nhìn bộ áo gấm màu hồng thêu hoa thược dược, bên tóc mai trâm phượng điểm màu vàng, rất hài lòng nhẹ gật đầu: "Ngươi mặc dù ngũ quan tinh xảo, nhưng trước kia làn da hơi sậm, cũng nhìn không ra tướng mạo sinh đẹp bao nhiêu. Hiện tại da trắng, tướng mạo liền khác biệt hẳn."

Lại đưa tay chỉ vào đóa hoa thược dược được cắm ở bình, cười nói: "Rất giống bông hoa thược dược này, nhìn thật xinh đẹp."

Bình hoa thược dược này là hôm qua Khương Thanh Uyển đặc biệt hái đến để hiếu kính nàng.

Khương Thanh Uyển vội nói cảm tạ, trong miệng lại khiêm tốn hai câu, dỗ Khương lão thái thái thật cao hứng.

Bất quá Khương lão thái thái chỉ thấy trên cổ tay nàng có một chiếc vòng tay giảo kim đơn giản, nghĩ nghĩ, liền gọi Đào Diệp đi lấy hộp đồ trang sức: "Đem bộ vòng tay ngọc lấy tới đây."

Tất cả đồ trang sức của Khương lão thái thái đều là Đào Diệp quản lấy. Đào Diệp lên tiếng, quay người tiến vào nội thất. Chỉ trong chốc lát liền ra, hai tay dâng một hộp tiểu Chu sơn vuông vức.

Khương lão thái thái ra hiệu nàng đem hộp mở ra cho Khương Thanh Uyển nhìn: "Tổ mẫu trước kia cũng chưa từng mua được cho ngươi vật gì tốt, bộ này vòng tay về sau liền cho ngươi."

Là một bộ vòng tay phỉ thúy xanh nhạt. Màu sắc rất tốt, rất thanh tịnh. Như một ao nước bích trong suốt nhìn thấy cả mây trời, thật giống như không màng danh lợi.

Khương Thanh Uyển minh bạch ý tứ của Khương lão thái thái, liền không từ chối. Mở miệng cám ơn, sau đó Đào Diệp phục thị, đeo bộ vòng ngọc lên cổ tay trái của Khương Thanh Uyển. 

Tổ tôn hai người ăn xong đồ ăn sáng, ngồi tại giường La Hán nói mấy câu, bỗng thấy có người mặc y phục xanh lá tối màu làm từ lụa, mặt hơi dài đi đến. Chính là Phù Dung. Vừa cười vừa nói: "Lão thái thái, tứ tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị tốt, đang đợi ở cửa chính. Nô tỳ đỡ ngài qua đó."

Nói, liền muốn tới đỡ Khương lão thái thái. Lại bị Khương lão thái thái cự tuyệt: "Ngươi ở lại đi."

Liền gọi Đào Diệp tới dìu nàng. Mặt khác kêu nhị đẳng nha hoàn cùng đi với nàng ra ngoài.

Thần sắc trên mặt Phù Dung hơi cương.

Lúc trước nàng được phân công đến Tùng Hạc đường làm nhất đẳng nha hoàn. Là nha hoàn thiếp thân hầu hạ lão thái thái. Nhưng mấy ngày nay lão thái thái cũng không có để nàng hầu hạ, chỉ để nàng bưng trà đổ nước.

Đây đều là chuyện tiểu nha hoàn nên làm. Bất quá lời của lão thái thái, ai dám ngỗ nghịch? Nàng đối nhị tiểu thư nói phạt liền phạt.

Phù Dung đành phải ứng tiếng. Sau đó đưa lão thái thái đi ra ngoài.

Khương Thanh Uyển trong lòng minh bạch Khương lão thái thái không tín nhiệm Phù Dung. Cũng khó trách, những năm này trong bá phủ đều là Mạnh di nương quản lí, những nha hoàn này chắc hẳn cũng có người của nàng, không chừng sẽ đem những chuyện của lão thái thái, nói hết cho Mạnh di nương biết, lão thái thái đề phòng cũng là phải.

Khương Thanh Uyển liền nghiêng đầu qua nhìn đại nha hoàn của mình.

Hôm qua nàng hỏi qua, biết nha hoàn này tên là Lục La, năm nay mười lăm tuổi. Nhìn xem là người ổn trọng, cũng không biết có phải người của Mạnh di nương hay không. Vẫn là phải quan sát thêm mấy ngày.

Xe ngựa liền dừng ở cửa chính, nhìn xem rất oai phong. Đằng sau còn có mấy thị vệ đi theo.

Chờ Khương lão thái thái cùng Khương Thanh Uyển ngồi xuống trong xe ngựa, xe phu bên ngoài liền lập tức đánh xe.

Trong xe rất lớn, trải dày đặc nệm gấm. Khương lão thái thái tựa vào cái gối, nói chuyện với Khương Thanh Uyển: "Hôm nay người chúng ta đi bái phỏng là một nhà quyền thế. Chờ đến nơi đó, ngươi nên linh cơ một chút. không nên ăn nói lung tung." 

Trong mắt của nàng, Khương Thanh Uyển trước kia rất tinh nghịch, không biết lễ nghi, cháu gái như vậy, nàng không muốn đem theo ra ngoài. Nhưng bây giờ đã khá, rõ ràng còn là một cô nương không lớn lắm nhưng lại vô cùng trầm tĩnh. Cũng biết lúc nào lên tiến lúc nào lên lùi, hiểu lễ nghi. Làn da trắng nõn, nhìn xem tướng mạo cũng khá rất nhiều, so với trước kia dã thay đổi khác đi nhiều, mang ra ngoài cùng cũng có chút mặt mũi.

Mà dù sao cũng là con gái duy nhất của vợ cả, tương lai khẳng định phải gả cho nhà chồng tốt. Dĩ vãng nàng đều ở nông thôn, không có được chứng kiến nhiều thứ, hiện tại cần phải thường xuyên mang nàng ra ngoài nhìn người một chút. Cũng làm cho mọi người biết Vĩnh Xương bá phủ có một tiểu thư xuất sắc là con của vợ cả.

Đêm hôm qua Khương Thanh Uyển thấy được những lễ vật quý giá kia, trong lòng liền hiếu kì người mà Khương lão thái thái hôm nay muốn đi bái phỏng là ai. Lúc này lại thấy lão thái thái trịnh trọng dặn dò nàng như vậy, khó tránh khỏi liền muốn hỏi thêm một câu: "Tổ mẫu, không biết người chúng ta hôm nay đến bái phỏng là ai?"

Lão thái thái hai ngày trước vừa mới đến kinh thành, có thể quen biết được mấy người? Chẳng lẽ là người nàng đã nhận ra sao? Nhưng nghe lão thái thái nói trước kia chỉ là tiểu quan ở kinh thành, đâu thể là nhân vật quyền to chức trọng được. Mà đã qua sáu năm, sau trận Ninh vương, những nhà quyền quý khá hơn chút đều đã suy tàn...

Chỉ thấy Khương lão thái thái ngồi thẳng người một chút, trên mặt thần sắc cũng nghiêm túc lên: "Là Tĩnh Ninh hầu, cũng chính là đại đô đốc, Thôi gia nữ quyến."

Khương Thanh Uyển trong lòng đột nhiên nhảy một cái, sắc mặt có chút thay đổi.

Lão thái thái muốn đi bái phỏng người nhà Thôi Quý Lăng?

Khương lão thái thái ngồi ở chỗ đó nói chuyện: "Phụ thân ngươi thật ngốc. Luôn cho là Thôi hầu xuất thân là văn nhân, trong lòng liền không ưa hắn, xưa nay không đi bái phỏng hắn. Phải biết tuy hắn xuất thân từ văn nhân, cuối cùng còn có thể làm được đại đô đốc, điều này chứng tỏ so với những võ tướng kia hắn tài giỏi hơn bao nhiêu. Nghe nói đương kim hoàng hậu liền là muội tử của Thôi hầu gia. Thôi hoàng hậu còn sinh vị hoàng tử. Mặc dù tạm thời trữ quân lúc trước Phó hoàng hậu sinh vị đại hoàng tử, nhưng Thôi gia hiện tại nắm quyền thế trong tay, ai biết về sau sẽ như thế nào? Chính vậy chúng ta hẳn phải đi bái phỏng. Vừa vặn Thôi hầu gia trên đường xuất thủ cứu chúng ta, ngược lại là cho chúng ta một cái cớ."

Khương lão thái thái so với Khương Thiên Hữu nghĩ sâu hơn nhiều. Nếu như Khương lão thái thái một sáng liền đến kinh, chắc hẳn Vĩnh Xương bá phủ cũng không phải như bây giờ.

Nhưng là những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là, hôm nay người mà các nàng đi bái phỏng lại là nữ quyến của Thôi gia.

Khương Thanh Uyển trong lòng rối bời, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Ông trời thật vất vả cho nàng một cơ hội, để nàng sống lại một đời, đời này nàng chỉ muốn lấy cái thân phận này an ổn bình thản sống hết đời. Đối với những người, những sự tình đời trước kia, đặc biệt là Thôi Quý Lăng, nàng là muốn trốn tránh. Không muốn biết bất cứ chuyện gì của hắn, càng không muốn nhìn thấy hắn.

Nhưng hiện tại, nàng lại theo Khương lão thái thái đi bái phỏng nữ quyến Thôi gia.

Có phải hay không phải nhìn thấy Thôi lão thái thái? Còn có, Tôn Ánh Huyên?

Nghĩ đến Tôn Ánh Huyên quỳ gối trước mặt nàng, nói nàng cùng Thôi Quý Lăng là lưỡng tình tương duyệt, mời nàng thành toàn cho. Còn nói cho nàng, trong bụng nàng ta có hài tử của Thôi Quý Lăng...

Đôi tay Khương Thanh Uyên nắm thành quyền thật chặt, trái tim trong ngực cũng nhảy loạn.

Nàng không muốn gặp những người này, nàng muốn trở về ngay lập tức.

Chỉ là còn không đợi nàng nghĩ ra lí do để trở về, xe ngựa liền ngừng lại. Thanh âm phu xe cách tơ rèm xanh cung kính truyền vào: "Lão thái thái, tứ tiểu thư, đã đến Tĩnh Ninh hầu phủ."

Đào Diệp tới vén rèm xe lên, vịn Khương lão thái thái xuống xe ngựa. Sau đó Lục La cũng đi tới, muốn đỡ Khương Thanh Uyển xuống xe ngựa.

Chỉ thấy Khương Thanh Uyển sắc mặt trắng bệch, chậm chạp không có đưa tay đưa qua.

Lục La trong lòng nghi hoặc, liền kêu lên: "Tiểu thư?"

Khương lão thái thái lúc này cũng quay đầu nhìn lại. Thấy thần sắc trên mặt Khương Thanh Uyển, lông mày liền nhíu lại: "Ngươi thế nào?"

Rõ ràng vừa mới còn rất tốt. Đừng nói là vừa nghe nói muốn tới Tĩnh Ninh hầu phủ nên bị hù dọa? Như vậy làm sao có thể mang ra ngoài được?

Trong lòng không khỏi có chút mất hứng.

Khương Thanh Uyển gặp gì ứng nấy, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Về sau nàng tại Vĩnh Xương bá phủ sinh hoạt, vạn không thể để cho Khương lão thái thái trong lòng không thích nàng.

Đời trước tại hoán y cục ba năm, nàng đã chịu bao cực khổ, đời này lại không nghĩ qua.

Nàng liền hít sâu một hơi, sau đó đưa tay vào tay Lục La, đi xuống xe.

Sợ cái gì? Tướng mạo nàng hiện tại khác so với đời trước, ai sẽ biết nàng là Khương Thanh Uyển trước kia chứ? Đều sẽ nghĩ nàng là đích nữ tại Vĩnh Xương bá phủ.

Mà lại, nàng kỳ thật cũng rất muốn biết những người trước kia bây giờ như nào. Nếu các nàng sống khôn tốt, trong nội tâm nàng cũng sẽ cao hứng. Nếu là các nàng sống rất tốt...

Khương Thanh Uyển cúi đầu cười yếu ớt. Nàng thủy chung vẫn là tin tưởng câu nói kia. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới thôi.

Trước kia có thị vệ của Vĩnh Xương bá phủ tới đưa bái thiếp, lúc này Khương lão thái thái cùng Khương Thanh Uyển xuống xe ngựa, thị vệ lúc trước gõ cửa, thông báo lai lịch, gã giữ cửa gã bận bịu mở cửa hông phía đông, mời Khương lão thái thái cùng Khương Thanh Uyển đi vào.

Người gác cổng bên trong có hai cái vú già đang ngồi ở đầu trên ghế nói chuyện. Nhìn thấy Khương lão thái thái cùng Khương Thanh Uyển tiến đến, hai người bận bịu đi tới, khom người, trên mặt tươi cười hỏi: " Hẳn hai vị là lão thái thái cùng tiểu thư của Vĩnh Xương bá phủ?"

Đào Diệp trở về. Hai vú già liền cười nói: "Hai chúng tôi là lão thái thái cố ý phái tới chỗ này chờ đợi hai vị. Hai vị mời theo chúng tôi."

Nói xong, đi ở phía trước dẫn đường.

Tĩnh Ninh hầu phủ lớn hơn so với Vĩnh Xương bá phủ, đoạn đường đi này, Khương Thanh Uyển liền nghe được người trước mặt nói ở đàu phổ đều là của Tĩnh Ninh hầu phủ, trong giọng nói đều mang vẻ tự hào mà bất luận kẻ nào cũng nghe ra được.

Khương Thanh Uyển chỉ cúi đầu trầm mặc không nói, căn bản không có nhìn cảnh sắc bên cạnh.

Chỉ cần nghĩ đến Thôi Qúy Lăng đã nhìn qua những cảnh sắc  này, thậm chí nàng hiện tại đi qua con đường Thôi Quý Lăng từng đi qua, nàng đã cảm thấy trong lòng không rõ là tư vị gì. Chỉ có thể kiệt lực khống chế chính mình không nghĩ đến những sự tình này.

Một đường đi qua mấy cái hành lang quanh co, liền tới chỗ ở của Thôi lão thái thái.

Năm gian phòng. Ở giữa thứ ba tiến vào chính là đại viện.

Hai cái vú già đi vào thông báo, liền có nha hoàn mời Khương lão thái thái cùng Khương Thanh Uyển ngồi xuống ghế. Mang theo bạc đỉnh hoa đào trâm lên, nha hoàn vừa cười vừa nói: "Lão thái thái nhà ta mỗi buổi sáng đều ở tại bên trong Phật đường lễ một canh giờ. Hai vị xin ngồi, nô tỳ đi mời lão thái thái tới."

Nói xong, uốn gối hành lễ, xoay người ra khỏi phòng.

Khương Thanh Uyển trong lòng  lãnh đạm nhạt nghĩ đến, nàng trước kia không phải ở trước mặt mình nói rằng không tin vào thần phật. Nếu có thần phật, như thế nào lại để cho nhi tử nàng cưới một thê tử như vậy? Còn từng mắng nàng là hồ ly tinh, hạ thuốc mê với nhi tử cử nàng. Nếu không làm sao trong lòng nhỉ tử chỉ có nàng, cho dù ba năm không sinh được con, cũng không chịu nạp thiếp? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play