Nửa đêm hôm đó, ở phủ tể tướng, Quan Bổn đặt tách trà nóng lên bàn, hỏi

-Đám binh lính Bắc Đô thế nào rồi?

Đối diện, Cao Lôi cúi người, bẩm báo

-Dạ, chúng đang bị giam giữ rất cẩn thận, đảm bảo không thể trốn thoát.

-Ừm, tốt.

-Bẩm tể tướng, thuộc hạ có điều không hiểu, tại sao đến giờ ngài vẫn chưa giải bọn chúng vào cung phạt tội, ngài định sẽ giam chúng trong bao lâu?

Quan Bổn lia ánh nhìn bực bội về phía tên thuộc hạ

-Từ khi nào mà ngươi bắt đầu quản việc của ta vậy?

-Dạ, không dám, thuộc hạ thật đáng trách, mong tể tướng đừng trách tội.

Quan Bổn đứng dậy, vuốt chòm râu bạc

-Ta có cách làm riêng của ta, đừng có phí lời, ngươi chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được, những chuyện còn lại không đến lượt ngươi quản.

-Vâng, thuộc hạ hiểu!

-Nếu không còn gì nữa, ngươi lui ra đi.

Toan đáp vâng thì chợt Cao Lôi nhớ đến việc gặp Nguyệt Tịnh ở quán trọ Quý Hỷ hôm qua liền thưa

-À thuộc hạ định báo cho tể tướng một chuyện quan trọng, chiều qua thuộc hạ tình cờ gặp…

Cao Lôi chưa kịp nói thì thình lình, cửa thư phòng mở, từ ngoài một tên thị vệ chạy vào hớt hải

-Bẩm tể tướng, không xong rồi, ở quán trọ Quý Hỷ có kẻ đánh thuốc mê tất cả các thị vệ canh gác và giải thoát cho đám binh lính Bắc Đô!

Cao Lôi kinh ngạc, lập tức nhìn Quan Bổn, kỳ lạ là vị tể tướng già không hề tỏ thái độ gì… chỉ cười.

****************

Tiếng vó ngựa dồn dập trên đường vắng, đêm khuya, cả kinh thành không một bóng người.

Là một đoàn binh lính đang chạy hối hả, hiển nhiên cũng có thể đoán được, đó là binh lính Bắc Đô.

Đang chạy, đột nhiên tất cả dừng lại...

Trần Thống, cưỡi trên lưng con ngựa dẫn đầu, quay ra sau nói lớn

-Mọi người nghe đây, tiểu vương gia hiện vẫn còn bị giam trong phủ tể tướng nên ta và bốn đệ đệ sẽ đến đó giải cứu ngài ấy, những người còn lại ra khỏi cổng thành càng sớm càng tốt. Rạng sáng hôm sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở cánh rừng phía bắc kinh thành, được chứ?

-Vâng, chúng thuộc hạ rõ!

-Tốt lắm, tất cả hãy mau chóng rời khỏi thành, tuyệt đối không được chậm trễ!

Lệnh của Trần Thống vừa dứt thì cả đoàn binh lính lập tức phi ngựa chạy đi mất hút.

Thấy bóng người ngựa đã khuất xa, chỉ còn lại bụi mù, bấy giờ Trần Thống mới nhìn qua bốn tiểu đệ

-Nào, chúng ta cần nhanh chóng đến chỗ Hiểu Lâm và Quan tiểu thư, sau đó sẽ cùng đến phủ tể tướng cứu đại ca!

Bốn người nọ gật đầu, xong, tức tốc cưỡi ngựa chạy băng băng trong đêm tối huyền hoặc, tĩnh lặng.

****************

Lúc này trong ngục phủ tể tướng, Tinh Đạo kinh ngạc khi thấy đám lính canh lăn đùng ra bất tỉnh dưới sàn sau khi uống cạn bình rượu của một tên thị vệ lạ mặt vừa đem vào.

Tiếp đến hắn ta lấy chìa khoá mở cửa phòng giam, bước vào chỗ anh, cất giọng ồm ồm

-Hãy đi theo ta!

Tinh Đạo đưa mắt nhìn, từ tốn bảo

-Tôi không biết huynh là ai, và tôi sẽ không theo huynh trốn ngục. Huynh đi đi!

Nghe vậy, tên thị vệ liền bật cười

-Đúng là huynh vẫn chẳng thay đổi gì so với mấy tháng trước cả.

Tinh Đạo nhíu mày, anh quen người này ư?

Mà sao giọng nói này anh nghe quen quen, bởi không còn ồm ồm như lúc nãy...

Trông vẻ mặt khó hiểu của vị tiểu vương gia, tên thị vệ liền gỡ lớp mặt nạ xuống.

Lớp da được tháo dần ra cùng lúc gương mặt quen thuộc xuất hiện khiến Tinh Đạo thốt lên

-Thượng Giả Nam?

Giả Nam cười cợt, gật đầu

-Vẫn còn nhớ tôi đấy?

Tinh Đạo vui mừng, tiến đến gần anh chàng thương buôn

-Là huynh sao, Giả Nam?

-Không là tôi chứ là ai, huynh hỏi thật ngớ ngẩn.

-Thật không ngờ lại được gặp huynh nhưng sao huynh ở đây?

Giả Nam tặc lưỡi, giải thích

-Thì để cứu huynh chứ còn gì. Nghe tin đoàn binh lính Bắc Đô bị bắt vì chứa chấp nữ nhi trong đoàn là tôi đến quán trọ Quý Hỷ ngay và gặp được các đệ đệ của huynh.

-Sao huynh lại biết tin này? Lẽ nào chuyện này đã loan truyền ra ngoài?

-Cái đó nói sau, bây giờ, huynh mau chóng theo tôi rời khỏi đây rồi họp mặt với các đệ đệ của huynh!

Nghe Giả Nam bảo vậy, tự dưng, Tinh Đạo lắc đầu

-Không! Tinh Đạo là người phạm tội, không thể trốn ngục, Tinh Đạo sẽ không đi đâu hết!

Giả Nam chưng hửng, há hốc

-Này, đừng có đùa, tôi đã mạo hiểm vào tận đây cứu huynh thế mà huynh nói một câu không đi là không đi ư?

-Tinh Đạo rất cảm kích tấm lòng của huynh nhưng Tinh Đạo tuyệt đối không trốn ngục.

-Huynh đừng có ngốc như thế, nếu tiếp tục ở lại thì huynh sẽ bị xử tội.

-Thì đúng là Tinh Đạo đang phạm tội nên hiển nhiên phải chờ xét xử.

Giả Nam nhìn Tinh Đạo, bảo

-Việc để Băng muội ở lại đoàn binh lính cũng vì huynh yêu muội ấy nên mới làm vậy và điều này nếu xét về lý thì huynh sai nhưng về tình thì chẳng hề đáng trách. Dẫu sao cũng do Băng muội cố tình trà trộn vào đoàn, huynh hiểu muội ấy có nỗi khổ riêng nên không nỡ đuổi muội ấy đi... như thế là huynh đã hành xử theo người có lương tâm.

Tinh Đạo mỉm cười, lắc đầu

-Đúng là đúng, sai là sai, không thể ghép hai điều ấy lại thành một. Dù có hành xử theo cách nào đi nữa, sai thì cũng là sai, chẳng lẽ nào lại phủ nhận hay tìm cái lý để trốn tội.

Giả Nam tròn xoe mắt trước câu nói của Tinh Đạo. Vị tiểu vương gia ngước mặt lên, từ tốn tiếp

-Tinh Đạo vốn là tiểu vương gia, lại được sự giao phó của triều đình nhưng vì tình riêng mà khiến cả đoàn liên luỵ, bị tội, tất nhiên Tinh Đạo phải là người gánh tránh nhiệm này. Chưa kể, biết luật vẫn phạm luật thì càng đáng trách hơn!

Quan sát nét mặt bình thản của Tinh Đạo, Giả Nam tự dưng cười cười, nói khẽ

-Đúng là huynh hơn tôi về mọi mặt, có lẽ cũng vì thế mà Tử Băng, muội ấy...

-Huynh nói gì, Giả Nam?

Giả Nam xua tay

-Không có gì. Tóm lại, cho dù những điều huynh bảo là rất đúng nhưng tôi vẫn muốn đưa huynh rời khỏi đây. Hãy đi theo tôi!

-Huynh ép buộc thế nào cũng vô ích thôi, Tinh Đạo đã quyết rồi, huynh đi đi.

-Chẳng lẽ huynh bỏ mặc các đệ đệ và Tử Băng?

-Chính vì nghĩ cho các huynh đệ nên Tinh Đạo càng không thể trốn ngục. Vì chuyện của Tử Băng, Tinh Đạo đã hại mọi người giờ đây nếu trốn ngục thì Tinh Đạo làm sao ăn nói với họ? Nếu Tinh Đạo chỉ nghĩ cho bản thân mình thì những huynh đệ trong đoàn sẽ lãnh hết tội.

-Huynh đừng lo, khi nãy, tôi đã đánh thuốc mê đám thị vệ ở quán trọ Quý Hỷ và giải cứu họ rồi!

Tinh Đạo kinh ngạc

-Cái gì? Huynh đã cứu tất cả mọi người trong đoàn ư? Sao huynh làm thế, huynh có biết như vậy sẽ khiến tội của họ càng nặng thêm không?

-Chẳng phải chính huynh nói, mọi người vô tội à, họ bị tội cũng chỉ vì huynh... lẽ hiển nhiên họ cần được cứu.

-Huynh không hiểu...

-Đúng, tôi không hiểu gì cả và cũng chẳng cần hiểu, đối với Thượng Giả Nam, chỉ cần nghĩ đó là đúng thì sẽ làm. Bây giờ, không còn nhiều thời gian đâu, các đệ đệ của huynh đang chờ ở ngoài, huynh mau cùng tôi rời khỏi đây trước khi quá muộn.

Tinh Đạo xoay lưng, kiên quyết

-Không!

-Huynh đừng cố chấp như thế, tội của huynh chẳng biết sẽ bị xử thế nào.

-Tinh Đạo không quan tâm, tội của Tinh Đạo cứ để tể tướng Quan Bổn xét xử.

Nghe vậy, Giả Nam liền buột miệng

-Tể tướng... ngài ấy vốn không như huynh nghĩ đâu! ( bảo với Tinh Đạo) Tôi hỏi lần cuối, huynh có đi cùng tôi không?

Tinh Đạo vẫn đứng quay lưng, im lặng. Giả Nam thở ra rồi từ từ tiến lại gần, ngay phía sau Tinh Đạo

-Nếu vậy thì huynh đừng trách tôi!

Vị tiểu vương gia ngạc nhiên, xoay lại nhưng chưa kịp hiểu gì thì anh đã bị Giả Nam đánh mạnh vào sau gáy, bất tỉnh.

Đỡ lấy Tinh Đạo, Giả Nam tặc lưỡi

-Thật lòng tôi không biết nên gọi huynh là ngốc nghếch hay bản lĩnh nữa. Nếu không vì đã hứa với Băng muội thì tôi cũng mặc xác huynh!

Lắc đầu chán nản, Giả Nam cúi xuống vác Tinh Đạo lên vai, nhanh chóng rời khỏi phòng giam.

Nhưng khi Giả Nam vừa bước ra ngoài thì... Phực! Bỗng nhiên xung quanh xuất hiện hàng loạt những ánh lửa cháy sáng rực. Cùng lúc trong các bụi rậm, rất nhiều bóng đen lần lượt đi ra, đó là đám thị vệ trong phủ.

Giả Nam đảo mắt nhìn, nghiến răng

-Chết tiệt, bị phát hiện rồi!

Còn đang nghĩ cách thoát thân thì chợt anh chàng họ Thượng nghe giọng ồm ồm quen thuộc vang lên

-Cuối cùng ngươi cũng đến, Thượng Giả Nam!

Đôi mắt Giả Nam mở to, sửng sốt khi đám thị vệ tản qua hai bên, từ trong màn đêm, bóng dáng Quan Bổn đỉnh đạc, uy quyền chậm chậm tiến đến gần.

-Tể tướng?!

Quan Bổn nhếch mép, phủi nhẹ tay áo, bảo

-Khá khen cho ngươi vẫn còn nhớ gọi ta là tể tướng!

Đứng im lặng, Giả Nam chẳng biết phải phản ứng thế nào trước tình huống bất ngờ, oái ăm này.

****************

Năm huynh đệ Trần Thống lập tức dừng ngựa, bởi trước mặt, Cao Lôi cùng đám thị vệ xuất hiện tay cầm kiếm và đuốc lửa đứng chặn đường.

Trần Nhất nói khẽ

-Không ngờ bọn chúng lại nhanh chân như vậy!

Trần Giang đưa mắt nhìn đám thị vệ đông đảo, lo lắng

-Làm sao đây, không khéo chúng ta bị bắt mất.

Tử Băng xoay qua, lắc đầu

-Không được, nếu bị bắt lại thì công sức của Giả Nam xem như đổ bể chưa kể chúng ta còn không cứu được đại ca nữa!

Trần Sơn đánh tay vào nhau, thất vọng

-Nếu lúc nãy chúng ta đi đường khác thì có phải hay hơn không...

Một tay giữ dây cương, tay còn lại nắm chặt thanh kiếm, Trần Thống kiên quyết

-Có nói gì cũng vô ích, trận này là không thể tránh, bằng mọi giá phải dẹp gọn đám cẩu bô tài này và đến phủ tể tướng giải cứu đại ca! Các đệ, hãy cẩn thận!

Bốn người còn lại nhìn nhau, gật đầu.

Đối diện, tiếng Cao Lôi cất lên, nghe chắc nịch

-Đám binh lính các ngươi thật cả gan khi dám bỏ trốn, có biết như thế, tội sẽ càng nặng hơn không?

Trần Thống nói nhạt

-Đừng có nhiều lời, muốn bắt bọn ta thì cứ đến đây!

Cao Lôi cười khẩy, khinh miệt rồi hô lớn, ra lệnh cho đám thuộc hạ

-Bây đâu, xông lên, nhất định phải tóm gọn chúng!

Lệnh vừa dứt, đồng loạt, đám thị vệ hô hào, hăng máu cầm kiếm xông xáo lao về phía năm người nọ.

Trông sự lặng im từ Giả Nam, Quan Bổn lại tiếp

-Ngươi làm ta quá thất vọng, ta đã mong rằng, ngươi sẽ không đến đây giải cứu Chu Tinh Đạo thế nhưng cuối cùng ngươi lại làm như vậy.

Từ từ hướng mắt về Quan Bổn, Giả Nam chậm chạp hỏi

-Ngài mong Giả Nam không đến? Vậy nghĩa là... việc giải cứu này nằm trong dự tính của ngài?

-Đúng, tất cả đều nằm trong dự tính của ta!

Bất động, Giả Nam dường như hiểu ra điều gì đó

-Thế việc ngài bắt giữ đoàn binh lính, giam họ ở quán trọ Quý Hỷ và Chu Tinh Đạo thì bị giam ở phủ tể tướng đều là để nhử Giả Nam?!

Quan Bổn kéo nhẹ cổ áo, gật gù

-Ngươi vốn rất thông minh mà Giả Nam, ngươi phải hiểu điều này ngay từ đầu chứ!

-Tại sao ngài làm vậy? Mục đích gì khiến ngài muốn nhử Giả Nam?

Nghe xong câu hỏi đó, Quan Bổn, cái nhìn tức giận

-Lý do gì ư? Ta phải là người hỏi câu ấy mới đúng...

-Giả Nam không hiểu.

-Thượng Giả Nam, sao ngươi lại nói dối ta về đoàn binh lính Bắc Đô, ngươi biết rất rõ, bọn chúng chứa chấp nữ nhi vậy mà ngươi vẫn bảo rằng, đám vô dụng ấy không có gì đáng bận tâm.

Giả Nam đảo mắt, lặng thinh. Nhìn chằm chằm thuộc hạ thân tín, vị tể tướng già lạnh nhạt

-Ta nói oan cho ngươi à, vậy ngươi hãy giải thích ta nghe, lý do khiến ngươi nói dối ta!

Lưỡng lự trong vài giây, Giả Nam đáp

-Theo lệnh của ngài, Giả Nam tìm cách trà trộn vào đoàn binh lính triều đình Bắc Đô, và qua mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc với họ, Giả Nam thấy các huynh đệ đều rất tốt, ai ai cũng quan tâm lo lắng cho Giả Nam... để rồi Giả Nam hiểu, mọi người đều là những hảo bằng hữu thế nên...

-Hảo bằng hữu? Ngươi thiếu bằng hữu sao? Tất cả những thị vệ trong phủ tể tướng, nhóm quân nổi loạn của ta... đều là bằng hữu của ngươi! Ngươi quên à, lúc 10 tuổi, ngươi đã cùng họ sống chung, luyện kiếm chung, suốt 10 năm, ngươi luôn luôn bên cạnh họ vậy thì ngươi còn xem những kẻ xa lạ kia là bằng hữu làm gì?

-Tể tướng, việc này...

Quan Bổn ngăn lại

-Ngươi đã vì chúng mà nói dối ta, nghĩa là, ngươi đã phản ta, chống đối ta!

Giả Nam lắc đầu, thành thật

-Không, Giả Nam tuyệt đối không phản ngài càng không chống đối ngài, nhờ có ngài Giả Nam mới sống đến hôm nay, ơn tình đó Giả Nam không sao quên.

-Nếu biết nghĩ thế thì hà tất chi ngươi còn giải cứu đám binh lính Bắc Đô kia?

-Tể tướng, xem như nể tình Giả Nam hết lòng phò trợ ngài 10 năm xin ngài tha cho họ lần này.

Quan Bổn xoay mặt, dứt khoát

-Không thể, chúng đã phạm luật thì phải chịu phạt, nếu tha cho chúng chẳng khác nào triều đình Nam Đô dễ dãi, luật pháp không nghiêm. Nếu chuyện này loan truyền ra ngoài, ta còn mặt mũi nào nữa?

-Chuyện đoàn binh lính Bắc Đô vẫn chưa truyền ra, chỉ cần ngài bỏ qua, vờ như không biết là được.

-Giả Nam, ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi vì chúng mà bảo ta xem thường luật pháp à?

-Tể tướng!

-Đừng nói thêm gì nữa, tóm lại, nếu ngươi chịu bỏ Chu Tinh Đạo lại, sau đó cùng Cao Lôi đi bắt đám trốn chạy kia về thì ta xem như hành động tối nay của ngươi là do nông nổi, thiếu suy xét, ta sẽ bỏ qua, không truy cứu.

Thật sự, bây giờ Giả Nam rất rối, lòng phân vân không biết nên lựa chọn thế nào.

Một bên là Quan Bổn, ân nhân của anh, một bên là những bằng hữu tốt bụng, hết mực tin tưởng anh ngoài ra còn có Tử Băng, người nữ nhi anh yêu... vậy anh phải làm gì đây?

Không thể chọn bên nào càng không thể bỏ bên nào.

Một tên trộm phong lưu, bất cần đời và không biết sợ ai như Giả Nam chẳng ngờ lại có lúc rơi vào tình huống đau đầu, khó xử này.

Tất cả... tất cả đều quan trọng với anh!

****************

Trong khi Giả Nam đang đối diện với rắc rối từ phía Quan Bổn thì lúc này, năm người kia lại lâm vào cảnh đánh nhau vô cùng quyết liệt với đám thị vệ do Cao Lôi dẫn đầu.

Tuy võ công của bốn huynh đệ họ Trần và Tử Băng không thuộc dạng thấp kém nhưng đối phó với đám lính gần năm mươi tên thì quả là cũng có phần vất vả.

Bây giờ, hai bên ngang bằng nhau nhưng xem ra nhóm Trần Thống bắt đầu yếu thế hơn, rất có thể, thế cân bằng ấy sẽ bị phá vỡ nhanh chóng.

Keng! Kiếm của Trần Thống và Cao Lôi đánh vào nhau tạo nên âm thanh thật sắc bén.

Gã họ Cao cười cợt, cất giọng khen ngợi

-Tướng Trần Thống quả nhiên lợi hại, giáp mặt thế này mới biết lời đồn không sai!

Anh chàng nhị ca cũng đáp lễ

-Cám ơn lời khen, ngài cũng đâu thua gì.

-Hà hà, không dám, nhưng dù giỏi đến mấy, ngài nhất định sẽ thua thôi.

-Còn chưa kết thúc, đừng vội kết luận vậy.

Trông vẻ bình thản của Trần Thống, Cao Lôi tức tối, tay cầm kiếm dùng sức đẩy mạnh đối phương ra xa. Trần Thống bay lùi ra sau, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Đúng lúc, bốn đệ đệ từ từ bước lùi đến chỗ Trần Thống, năm người đứng thành vòng tròn, áp lưng vào nhau, đưa mắt quan sát tình hình.

Trần Nhất lên tiếng trước

-Kiểu này không ổn rồi nhị ca, chúng đông quá!

-Có lẽ phải tính cách khác thôi... tiếp tục đánh như vậy không phải cách hay.

Tử Băng thở mệt nhọc, đưa ý kiến.

Đám thị vệ bao vây xung quanh, dồn năm người nọ vào giữa vòng vây, siết chặt. Ai ai cũng đang cố nghĩ cách thoát thân.

Cao Lôi chậm rãi đi về phía họ, tay mân mê thanh kiếm, giọng nhạt nhẽo

-Các ngươi có chống cự cũng vô ích, ngoan ngoãn biết điều thì đầu hàng đi, nếu không đừng trách.

Trần Giang bảo ngay

-Nam tử nhà họ Trần không bao giờ biết đến hai chữ “đầu hàng”. Dẫu có bị giết tại đây, bọn ta cũng không khuất phục.

Trần Sơn gật đầu, tiếp lời huynh ruột, dù lòng cũng hơi sợ

-Đúng, nhất định bọn ta sẽ chiến đấu đến cùng.

Kế bên, Trần Nhất buồn cười

-Hai đứa nói hay quá, chân còn run run, đứng không vững mà hùng hồn thế!

Tử Băng nắm chặt tay, đầy mạnh mẽ

-Đối diện với đám lính thế này ai chẳng run sợ tam ca, nhưng quan trọng là lòng quyết tâm không đầu hàng thì vẫn rất đáng ca ngợi!

Nhìn lũ thị vệ ham chiến kia, Trần Thống cười nhẹ

-Đệ là nữ nhi nhưng lại rất can đảm, huynh khâm phục đệ lắm. A Giang, huynh rất thích câu của đệ

Nam tử nhà họ Trần không bao giờ biết đến hai chữ “đầu hàng”, thấy đệ và A Sơn trưởng thành như vậy, huynh với A Nhất thấy an tâm, tự hào cho nên nếu có chết tại đây thì huynh chẳng có gì hối hận.

-Được, nhị ca, đệ sẽ cùng chết với huynh.

Nghe Tử Băng hùng hồn tuyên bố, Trần Nhất, Trần Giang, Trần Sơn đồng loạt hét lên

-Cả bọn đệ nữa!

-Tốt, có được những hảo đệ đệ như vậy, Trần Thống thật không uổng sống kiếp này.

Dứt lời, năm người nhìn nhau, cười lớn. Nãy giờ, chứng kiến cảnh đoàn kết một lòng của họ, Cao Lôi thấy chướng mắt vô cùng

-Hừ, các ngươi đang đóng tuồng đấy hả, ta không có nhã hứng xem đâu. Tóm lại, có đầu hàng không?

Năm huynh đệ nọ đưa mắt nhìn gã họ Cao rồi thét lớn, văng miểng vèo vèo

-Không bao giờ, dù gia gia của ngươi có xuất hiện bọn ta cũng không sợ!

Cao Lôi nghiến răng trước sự nhục mạ đó

-Gừ, đám chết tiệt, dám lôi gia gia của ta ra bỡn cợt ư, được, ta sẽ bằm nát các ngươi ra như cám! Bây đâu, xông vào, giết chúng cho ta!

Trần Thống quay qua bốn đệ đệ, nói lớn

-Dù có bỏ mạng tại đây, chúng ta vẫn mãi mãi là hảo huynh đệ! Nào, lên!

-Vâng, nhị ca!

Đám thị vệ xông đến, năm người toan lao vào thì bỗng nghe giọng ai hét vang

-Đừng lo, có đệ đây, mọi người sẽ không phải chết đâu!

Tất cả nhất loạt xoay qua, thấy phía xa, trong màn đêm đen, một chiếc xe ngựa chạy như bay đến họ.

Còn chưa kịp hiểu trời trăng gì là trên xe ngựa, bóng ai đó đứng dậy, vẫy vẫy tay

-Nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca, Tử Băng, đệ đến cứu mọi người đây.

Năm người kia vui mừng, gọi to

-Hiểu Lâm!

Cao Lôi ngạc nhiên vì chả biết ở đâu lòi ra một tên phá đám nhưng khi nghe nhóm Trần Thống gọi tên thì anh thốt nhẹ

-Hoá ra là còn sót một tên, hắn ta rất giống tên tiểu nhị khả nghi mấy hôm trước.

Phi ngựa lao vào đám thị vệ đang đứng ngệch mặt, Hiểu Lâm dừng lại ngay chỗ năm người nọ, cười

-Đệ đến đúng lúc thật, nào, mọi người lên đây mau! Nhanh nhanh!

Chẳng cần nhiều lời, năm người mau chóng lên xe ngựa. Cao Lôi tức giận

-Đừng tưởng dễ thoát, các ngươi hết đường rồi!

Hiểu Lâm vênh mặt

-Tên họ Cao kia, về nhà bảo gia gia ngươi chỉ dạy thêm đi, muốn đối đầu với tiểu vương gia này thì ráng chờ thêm 100 năm nữa nhé!

Khỏi nói, tất cả đều bật cười trước câu trêu ghẹo của anh chàng nghịch ngợm.

Cao Lôi bẻ gãy kiếm, ánh mắt toé lửa, căm giận

-Hừ... ta thề sẽ lột da ngươi...

-Không có cơ hội đó đâu, tên bất tài. (Hiểu Lâm quay ra sau, nói) Tịnh Tịnh, đến lúc hành động rồi!

Trong xe, Nguyệt Tịnh gật đầu, rồi nhanh chóng lấy ra hai, ba cây thuốc nổ đã châm ngòi, thẳng tay ném mạnh vào lũ thị vệ.

Mấy cây thuốc nổ lăn lông lốc trên nền đất, đám linh kinh hãi, kháo nhau bỏ chạy nhưng chẳng kịp nữa, một tiếng nổ “Bùm!” vang lớn như muốn xé toạc đêm tối tĩnh lặng.

Khói vần vũ, bao trùm xung quanh trong cảnh náo loạn, ầm ĩ.

Nhân cơ hội đó, Hiểu Lâm phi ngựa cho xe chạy nhanh ra khỏi đám đông huyên náo, hỗn loạn.

Cao Lôi bịt mũi lại, dùng tay che mắt bởi khói làm cay xè, miệng thét to

-Bình tĩnh, chỉ là thuốc nổ khói thôi, đừng mắc lừa chúng! Không được náo loạn!

Bấy giờ, đám thị vệ mới ngừng chạy và thôi la hét, đưa mắt nhìn, quả đúng vậy, đó chỉ là thuốc nổ khói. (không gây thương tích, chỉ tạo rất nhiều khói nhằm đánh lạc hướng kẻ thù, nhưng tiếng nổ không thua gì thuốc nổ thật.)

Những làn khói trắng dần dần tan biến, Cao Lôi liền đưa mắt tìm kiếm, trước mặt toàn là màn đêm bao phủ, chiếc xe ngựa khi nãy đã hoàn toàn mất dạng.

Siết chặt tay, Cao Lôi đay nghiến

-Tức thật, lại để chúng thoát dễ dàng như thế, làm sao ăn nói với tể tướng đây! ( tự dưng nhớ lại một câu của Hiểu Lâm) Tịnh Tịnh?! Lẽ nào là Nguyệt Tịnh tiểu thư?! Tiểu thư cùng bọn với chúng sao?

Đã đi được một quãng xa, nhìn phía sau, không có ai đuổi theo, Trần Sơn thở phào

-May quá, thế là thoát, tưởng bỏ mạng rồi chứ!

Hiểu Lâm tay giữ dây cương, ngoái người ra sau

-Yên tâm, có đệ thì các huynh khỏi lo!

Trần Nhất gác kiếm, cười cười

-Chẳng ngờ đệ và Quan tiểu thư lại xuất hiện thình lình như vậy, cả hai đã núp sẵn ở đó à?

Nguyệt Tịnh lắc đầu, trình bày rõ

-Không, tôi và Hiểu Lâm thật chất chờ mọi người ở trước phủ tể tướng nhưng lâu quá không thấy ai đến, linh cảm là mọi người gặp chuyện nên mới quay lại xem sao.

Tử Băng nắm tay cô tiểu thư, xuýt xoa

-Ôi cũng may hai người đến kịp nếu không chắc tình hình sẽ rất tồi tệ.

Nguyệt Tịnh gật đầu, mỉm cười. Bên cạnh, Trần Giang thắc mắc

-À ở đâu đệ có thuốc nổ khói thế?

-Cái đó là của Giả Nam, huynh ấy dùng thuốc nổ hương mê đánh gục đám thị vệ cứu mọi người và đưa thuốc nổ khói cho đệ phòng hờ có chuyện bất trắc thì lấy ra dùng.

Trần Thống dựa lưng, thở ra

-Giả Nam đúng là chu đáo! Mà hiện giờ huynh ấy đang ở đâu?

-Giả Nam bảo đệ đi giúp các huynh, còn huynh ấy vào đại lao phủ tể tướng cứu đại ca, có lẽ bây giờ cũng đã xong, chúng ta mau chóng đến phủ tể tướng đón hai người họ!

****************

Mấy phút trôi qua, Quan Bổn vẫn chưa nhận được câu trả lời nào từ Giả Nam.

-Lẽ nào, việc lựa chọn này đối với ngươi lại khó đến vậy ư?

Thấy Giả Nam vẫn im lặng, Quan Bổn bắt đầu tức giận

-Phản rồi, ngươi... Giả Nam, ngươi làm ta quá thất vọng. Ngươi vẫn muốn cứu bọn chúng?

Giọng vị tể tướng già run run vẻ như vô cùng giận dữ nhưng rồi ông hết sức kinh ngạc khi thấy Giả Nam từ từ quỳ xuống, còn chưa kịp phản ứng thì người thuộc hạ thân tín đó ngước lên nhìn ông

-Tể tướng, vì Giả Nam, xin ngài tha cho họ!

Cái nhìn của Quan Bổn không chớp, đáy mắt phản chiếu nỗi uất ức không gì tả siết.

-Ngươi nhất định mong ta tha cho bọn chúng?

-Phải...

Nhắm mắt, cố kiềm cơn xúc động rồi ít giây sau mở mắt ra, Quan Bổn nói rõ từng chữ

-Câu trả lời là, tuyệt đối không bao giờ!

-Tể tướng!

Quan Bổn cắt ngang lời Giả Nam bằng thái độ kiên quyết

-Nếu như ngươi không bỏ Chu Tinh Đạo xuống thì đồng nghĩa với việc ngươi chống đối lại ta, và kết cuộc của ngươi chỉ có con đường chết!

Đôi mắt anh chàng họ Thượng mở to, bất động trước sự tuyên bố ấy

-Ngài... sẽ giết Giả Nam sao?

Quan Bổn ngước mặt lên cao, lạnh lùng

-Những ai phản ta, chống đối ta đều phải chết, kể cả ngươi, Thượng Giả Nam!

Lặng người, Giả Nam không ngờ, người nuôi dạy mình suốt 10 năm lại có thể nói một câu tàn nhẫn đến vậy. Anh luôn luôn xem người đó như phụ thân thứ hai...

Ông đã nuôi dưỡng đứa trẻ không chung dòng máu trong ngần ấy năm dài thế rồi giờ đây ông lại nhẫn tâm sẵn sàng giết chết nó ư?

Đại bàng là loại chim hung tàn nhất nhưng chúng có một đặc điểm rất thú vị đó là sẵn sàng nuôi con của kẻ khác. Có nhiều con chim đẻ trứng trong tổ đại bàng rồi bỏ đi, chẳng những đại bàng không ăn mà còn nuôi dưỡng các quả trứng xa lạ đó và xem chúng như con mình.

Đầu óc Giả Nam trống rỗng, trắng xoá, trong lòng bỗng chốc xuất hiện những mớ cảm xúc hỗn độn.

Chợt đúng lúc, có tên thị vệ bước đến nói nhỏ vào tai Quan Bổn, ông sửng sốt

-Cái gì, Cao Lôi để sổng đám binh lính Bắc Đô chạy trốn kia sao?

Giả Nam liền đưa mắt nhìn sang Quan Bổn nói điều gì với tên thị vệ... Tiếp theo, hắn lui ra.

Quan Bổn chuyển cái nhìn trở lại Giả Nam thì thấy anh chậm chạp đứng dậy, hỏi lần nữa

-Nếu Giả Nam nhất quyết mang Chu Tinh Đạo rời khỏi đây, ngài sẽ giết Giả Nam?

Không lưỡng lự, vị tể tướng trả lời ngay

-Đúng, ta không bỏ qua cho những ai chống đối ta.

Mái đầu cúi thấp, Giả Nam buột miệng

-Ơn tình của tể tướng, Giả Nam suốt đời không bao giờ quên nhưng có lẽ bây giờ Giả Nam chẳng thể tiếp tục đền đáp ơn ngài được nữa, tha lỗi cho Giả Nam!

Dứt lời, anh chàng lấy trong áo ra hai cây thuốc nổ khói ném nhanh xuống đất. Bùm! Bùm! Khói dày đặc, bao trùm cả vườn hoa Quan phủ. Tiếng hô lớn của đám thị vệ vang vang.

-Bảo vệ tể tướng!

Phải mất mấy phút sau, khói mới tan biến hết. Quan Bổn ho sặc sụa vì khói cay, quát to

-Giả Nam... mau bắt Thượng Giả Nam cho ta!

Tuân lệnh, mấy tên lính chia nhau đuổi theo dù chẳng biết Giả Nam đã chạy về hướng nào.

May thay, vừa ra ngoài cổng phủ, Giả Nam đã thấy xe ngựa của Hiểu Lâm đi tới.

Không chần chừ, anh liền vác Tinh Đạo bước nhanh về phía đó.

Vừa gặp mặt, Hiểu Lâm đã mừng rỡ

-Giả Nam, huynh cứu được đại ca chứ?

Anh chàng họ Thượng chỉ vào người đang nằm vắt vẻo trên vai mình

-Đây, đại ca quý hoá của mọi người.

-Đại ca bị gì thế, sao huynh ấy lại ngất xỉu?

-Cái này kể ra dài lắm, đừng lôi thôi nữa, mau giúp tôi đỡ lấy Tinh Đạo, chúng ta lập tức rời khỏi đây mau trước khi người của tể tướng đến.

Gật đầu, Hiểu Lâm và Trần Thống nhanh tay đỡ Tinh Đạo vào trong xe, Giả Nam bảo luôn

-Huynh vào trong đi, để tôi đánh xe cho!

Thế là Giả Nam leo lên ngồi vào vị trí của Hiểu Lâm, tiếp, anh đánh roi thật mạnh vào mông con ngựa. Chẳng bao lâu sau, chiếc xe ngựa chở chín người lao đi nhanh, mất hút vào màn đêm đen.

Cuộc giải cứu xem như thành công!

****************

Thấy Các Tự cứ ngồi trầm ngâm, buồn rầu, Tiểu Hoàn mới lên tiếng

-Thái tử phi, người nên nghỉ ngơi đi ạ, trời đã khuya lắm rồi!

Các Tự thở ra, lắc đầu

-Ta không buồn ngủ và cũng chẳng có tâm trạng để ngủ.

Cô hầu 16 tuổi khuyên nhủ

-Tiểu Hoàn biết thái tử phi lo cho tam hoàng tử, nhưng nếu người cứ như vậy cũng chẳng thể giải quyết được gì, trước mắt triều đình vẫn đang điều tra sự việc, Tiểu Hoàn tin nhất định tam hoàng tử sẽ được minh oan. Trong lúc chờ ngài ấy được thả, người nên giữ gìn sức khoẻ, nếu người ngã bệnh thì chẳng những không giúp gì cho tam hoàng tử ngược lại còn khiến ngài ấy lo lắng.

Nghe lời Tiểu Hoàn cũng rất có lý, Các Tự đành gật đầu

-Ừm, em nói đúng, ta phải mạnh mẽ, lúc này ta không thể gục ngã.

-Vâng, nào, để Tiểu Hoàn dìu thái tử phi đi nghỉ.

Tiểu Hoàn nhẹ nhàng đỡ Các Tự ngồi xuống giường, chợt, cô hầu nhìn mái tóc chủ nhân, ngạc nhiên

-Thái tử phi, chiếc trâm vàng nương nương tặng người đâu mất rồi ạ?

Các Tự liền đưa tay rờ lên mái tóc, quả nhiên chiếc trâm vàng đã mất tự lúc nào.

-Thái tử phi cố nhớ xem, người đã đánh rơi ở đâu.

Các Tự đảo mắt, nghĩ ngợi

-À, chiều nay ta ở trong vườn ngự uyển, rất có thể, ta đánh rơi trâm ở đấy. Ta phải đi tìm lại.

Tiểu Hoàn ngăn chủ nhân

-Trời khuya, gió lớn lạnh lắm, người cứ ở đây, để em tìm giúp cho.

-Ừm, cũng được, làm phiền em.

-Thái tử phi đừng nói vậy, Tiểu Hoàn sẽ đi nhanh về nhanh, người chờ nhé.

Các Tự gật nhẹ. Nhưng khi bước đến cửa thì Tiểu Hoàn quay lại, mỉm cười

-Nếu mệt, thái tử phi cứ ngủ trước, sáng mai Tiểu Hoàn sẽ đưa trâm vàng cho người sau.

-Ta biết rồi! Em nhớ cẩn thận đấy.

-Dạ!

Cô hầu nhỏ mở cửa phòng, ra ngoài. Còn lại một mình, Các Tự mệt mỏi, ngã xuống giường.

Cả ngày hôm nay uể oải vô cùng có lẽ vì lo lắng, từ từ nhắm mắt lại, cô thiếp đi lúc nào không hay.

Ngoài vườn ngự uyển, gió lớn thổi mạnh, lạnh thấu xương, Tiểu Hoàn cầm chiếc đèn nhỏ, ngọn lửa leo loét toả sáng một vùng mờ nhạt.

Cố gắng lần mò trong đám cỏ, Tiểu Hoàn mong mau chóng tìm được chiếc trâm vàng cho chủ nhân.

Còn đang lúi húi tìm kiếm thì chợt, cô hầu nghe có tiếng trò chuyện rất khẽ của hai người nào đó.

Tò mò, Tiểu Hoàn chậm chạp bước đến gần xem.

Khi đã nhận ra hai người kia là ai thì cô hầu ngạc nhiên

-Sao khuya như vậy mà ngài ấy còn ra đây? Ngài ấy đang nói chuyện gì nhỉ?

Vì đứng khá xa, không nghe rõ cuộc đối thoại kia nên Tiểu Hoàn khẽ khàng đi lại gần hơn...

Hôm sau, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đã đánh thức Các Tự.

Mở mắt, ngồi dậy, cô nhìn ra ngoài trời, những tia nắng nhạt màu, soi rọi vào bên trong

-Ôi, trời sáng rồi ư? Nhanh thật, đêm qua mình ngủ lúc nào không biết nữa.

Cô tiểu thư xinh đẹp liền cất tiếng gọi

-Tiểu Hoàn! Tiểu Hoàn, em vào đây giúp ta một chút!

Nhưng đáp lời Các Tự chỉ là sự im lặng. Các Tự tiếp tục gọi và lần này cũng chẳng nghe tiếng cô hầu nhỏ, bình thường chỉ cần biết Các Tự dậy là Tiểu Hoàn đã vào phòng ngay thế sao hôm nay lại...

-À đúng, tối qua, Tiểu Hoàn nói là ra vườn ngự uyển tìm trâm vàng cho mình, không biết tìm thấy chưa? Gió đêm lớn, không khéo con bé ngã bệnh.

Nghĩ vậy, Các Tự đứng dậy, bước xuống giường, cất giọng gọi to

-Tiểu Hoàn! Tiểu Hoàn à!

Tiếng gọi vừa dứt, tức thì cửa mở, một cô hầu khác bước vào, cúi người

-Dạ, thái tử phi, người có gì cần căn dặn?

-Tiểu Hoàn đâu?

-Bẩm, nửa đêm hôm qua cho đến sáng nay, nô tì đã không thấy Tiểu Hoàn đâu cả!

Khó hiểu, Các Tự ngồi xuống ghế, nhủ thầm

-Kỳ lạ, nửa đêm hôm qua là lúc Tiểu Hoàn ra vườn ngự uyển tìm trâm vàng cho mình, nếu không tìm thấy thì con bé phải trở về rồi chứ sao đằng này lại...

Đúng lúc, từ bên ngoài, một cô hầu khác chạy vào, gương mặt đẫm lệ, nói thất thanh

-Thái tử phi... không xong rồi, Tiểu Hoàn...

Các Tự đứng dậy, hỏi gấp

-Tiểu Hoàn thế nào?

-Tiểu Hoàn... Tiểu Hoàn đã chết trong vườn ngự uyển sáng nay!

Ánh mắt Các Tự bần thần, sửng sốt.

Bàn tay run run kéo nhẹ chiếc khăn trùm đầu xuống, Các Tự bàng hoàng, suýt bật khóc khi trông thấy gương mặt trắng bệch, lạnh băng của Tiểu Hoàn.

Cô hầu nhỏ chết thật thảm thương, toàn thân ướt sũng như vừa mới được vớt từ dưới nước lên.

Những cung nữ đứng xung quanh thì ôm nhau khóc.

Cơn choáng váng kéo đến, Các Tự ngã ra sau, may là cô hầu sáng nay kịp đỡ lấy chủ nhân

-Thái tử phi, người ổn chứ! Hay người nên về phòng nghỉ ngơi đi ạ!

Các Tự cố bình tĩnh, lắc đầu bảo

-Không... ta không sao! Rốt cuộc, Tiểu Hoàn chết như thế nào?

Một cung nữ ở gần, lau nước mắt, sụt sùi kể

-Bẩm, sáng tinh mơ hôm nay, như thường lệ, nô tì đi lấy nước thì bất ngờ phát hiện xác một người nằm dưới giếng sâu, nô tì liền gọi thị vệ đến kéo lên mới biết đó là xác Tiểu Hoàn!

Dứt lời, cô hầu đó lại khóc tiếp.

Các Tự đau đớn đưa mắt nhìn thi thể Tiểu Hoàn, tại sao, tại sao lại xảy ra chuyện khủng khiếp này?

Ai? Là ai đã xuống tay độc ác với một cung nữ nhỏ tuổi như vậy? Đã thế còn ngay trong hoàng cung.

Thật dã man!

Đưa tay vuốt nhẹ mặt Tiểu Hoàn, Các Tự nhắm mắt, hai giọt lệ trào ra chảy dài, tim quặn thắt.

Cả người cô hầu nhỏ ướt sũng, lạnh cóng, tê dại, trông tội nghiệp vô cùng.

Những ngón tay chợt dừng lại ngay cổ Tiểu Hoàn bởi Các Tự phát hiện có vết hằn đỏ khá mờ.

Vẻ như đã có vật gì đó quấn quanh cổ cô hầu...

Bỗng, tiếng hô của viên thái giám vang lên cắt ngang những thắc mắc của Các Tự

-Thái tử giá đáo!

Các Tự quay qua thấy xe lăn của Minh Nhật chậm chạp trườn đến, theo sau còn có Liêu công công.

Những cung nữ liền cúi xuống hành lễ.

Minh Nhật ra dấu cho tất cả đứng dậy rồi đưa mắt nhìn Các Tự

-Sáng nay nghe Liêu công công báo phát hiện thi thể Tiểu Hoàn trong vườn ngự uyển, là thật sao?

Các Tự lau nhanh nước mắt, khẽ gật đầu, đáp lời

-Vâng thưa thái tử!

Minh Nhật thở ra, trầm tư

-Sao dạo gần đây trong cung lại có nhiều người chết như vậy chứ? Hết hoàng tử rồi đến cung nữ.

Các Tự im lặng, còn các cung nữ kia thì nhìn nhau bởi họ liên tưởng đến việc trong cung bị ám.

Minh Nhật ra khẩu dụ

-Chưa rõ cái chết của Tiểu Hoàn là thế nào nên tạm thời sẽ cho điều tra rõ ràng xem sao... cứ làm theo nghi thức dành cho cung nữ, xác Tiểu Hoàn sẽ mang đi hoả thêu, nghe rõ chưa?

Đám thị vệ vâng dạ. Xong vị thái tử quay qua phi tử, dịu dàng

-Nàng nên về phòng nghỉ ngơi cho khoẻ, đừng đứng nhìn xác chết như vậy không tốt đâu. Người thì đã chết, có buồn đau đến mấy cũng chẳng giải quyết được gì.

-Vâng, Các Tự hiểu.

-Ừm, để Liêu công công đưa nàng về phòng!

Dù muốn ở lại bên xác Tiểu Hoàn thêm chút nhưng Các Tự không thể chống lại yêu cầu của Minh Nhật nên đành nghe theo.

Khẽ xoay qua, cô tiểu thư xinh đẹp muốn được nhìn mặt cô hầu nhỏ đáng yêu lần cuối.

Đột nhiên, mắt Các Tự tròn xoe khi trông thấy bàn tay phải của Tiểu Hoàn nắm chặt một vật gì có màu xanh, rất sáng...

Đảo mắt, Các Tự liền nghĩ cách để có thể lấy vật khả nghi đó mà Minh Nhật và những người nọ không hay biết hoặc nghi ngờ.

Tìm được cách

Các Tự liền giả vờ ngã xuống, tay cô nhanh chóng đặt lên bàn tay nắm chặt của Tiểu Hoàn.

Liêu công công lập tức chạy đến đỡ thái tử phi, ở phía sau, Minh Nhật lo lắng hỏi

-Nàng sao thế?

Khi đã lén lấy vật màu xanh ra khỏi tay cô hầu nhỏ, Các Tự mới từ từ đứng dậy, tỏ vẻ mệt mỏi

-À, không hiểu sao Các Tự thấy choáng cả đầu.

-Vậy nàng mau về phòng, có gì ta sẽ lệnh cho ngự y đến khám cho nàng.

-Dạ, không cần đâu, Các Tự nghỉ ngơi một lát là khoẻ ngay. Các Tự xin cáo lui!

Minh Nhật gật đầu. Liêu công công dìu Các Tự rời khỏi vườn ngự uyển.

Vị thái tử nhìn lại đám thị vệ, cung nữ đang đứng

-Các ngươi mau quay về làm việc của mình đi!

Tất cả cúi đầu, lầm lũi y lệnh. Nhìn xác Tiểu Hoàn được mang đi xong Minh Nhật xoay bánh xe lăn.

Vừa vào phòng là Các Tự đóng chặt cửa. Đến bên bàn, ngồi xuống, cô tiểu thư từ từ mở lòng bàn tay ra xem thử vật màu xanh khi nãy trong tay Tiểu Hoàn là gì.

Cái nhìn của Các Tự mở to, sửng sốt khi đó là chiếc nhẫn ngọc màu xanh lá được chạm khắc tinh xảo.

-Đây... đây chẳng phải là nhẫn ngọc của thái tử sao?! Trời ơi, lẽ nào...

****************

Quan Bổn dừng bước khi có ai đó nắm tay áo ông kéo nhẹ, quay lại, vị tể tướng già ngạc nhiên khi thấy một đứa bé trai mặt mày lem luốc, quần áo lôi thôi nhưng gương mắt rất sáng ngời, thông minh.

Còn chưa kịp hỏi là đứa trẻ đã đưa ra túi vải màu vàng, cất giọng rõ to

-Thưa ngài, đây là vật ngài vừa làm rơi!

Quan Bổn nhíu mày, đảo mắt nhìn lại bên hông áo, quả nhiên túi ngân lượng của ông đã không còn.

-Nếu đúng là đồ của ngài thì ngài hãy nhận lại!

Quan Bổn nhìn đứa trẻ rồi đưa tay đón lấy túi vải, từ tốn hỏi

-Ngươi là ăn mày à?

-Vâng... ngài yên tâm, con không hề lấy thứ gì ở trong đó cả.

Nghe câu nói hùng hồn ấy, tự dưng Quan Bổn cười cười, thú vị. Trước khi quay đi, đứa trẻ còn bảo

-Lần sau, ngài nên cẩn thận, vật đã mất thì không bao giờ lấy lại được đâu ạ!

Quan Bổn bất động, trước mặt ông là một đứa trẻ ăn mày trung thật và lanh lợi. Dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn bước đi, Quan Bổn vuốt râu, nghĩ ngợi điều gì chẳng rõ...

Đứa trẻ ăn mày xoay ra sau bởi nghe giọng Quan Bổn gọi. Vị tể tướng già chậm rãi đến gần, nói

-Ngươi rất đói bụng đúng không? Nếu trả lời được câu hỏi này ta sẽ cho ngươi ăn một bữa thật ngon.

-Vâng, ngài cứ hỏi.

-Ừm, ngươi... nếu lấy túi ngân lượng của ta thì không phải ngươi sẽ có thể ăn được nhiều bữa ngon vậy lý do gì ngươi lại không lấy mà trả cho ta?

Đứa bé trai ngước mặt lên, nhìn trực diện Quan Bổn, ánh mắt sáng trong, mỉm cười đáp

-Con có thể lấy nhưng không muốn lấy, bởi vì... túi ngân lượng đó không phải là của con, thưa ngài!

Câu trả lời thành thật nọ vừa dứt là tức thì Quan Bổn bật cười, cười rất lớn đồng thời ông gật đầu.

-Tốt, khá lắm, ta không chỉ cho ngươi bữa ăn ngon mà còn nhận nuôi ngươi nữa!

Đứa trẻ nghiêng đầu, tròn xoe mắt. Quan Bổn cúi xuống, nắm chặt bờ vai nó, ân cần hỏi

-Con tên gì?

Cười rạng rỡ, đứa trẻ hồn nhiên đáp lớn

-Tên con, Thượng Giả Nam! ”


Ngồi lặng im mấy canh giờ, Giả Nam chỉ làm một việc duy nhất đó là ngắm bình minh lên

Sau khi rời khỏi kinh thành, chiếc xe ngựa đi về phía bắc và theo kế hoạch, mọi người hội ngộ với đoàn binh lính Bắc Đô còn lại ngay tại khu rừng.

Tất cả dựng lều, nghỉ ngơi chuẩn bị hành trình trở về Bắc Đô.

Nằm nhưng lòng cứ mãi bồn chồn, chẳng yên nên Giả Nam rời lều, đi dạo cho khoay khoả.

Anh đến bãi đất trống cách doanh trại không xa, ngồi suốt mấy canh giờ... đến khi trời bừng sáng lúc nào không hay.

Đôi mắt ranh mãnh thường ngày của Giả Nam lúc này bỗng phản phất nỗi buồn man mác.

Cuộc gặp gỡ tình cờ 10 năm trước giữa anh và Quan Bổn chợt tái hiện. Rõ ràng.

Cái nhìn vô định, xa xăm, Giả Nam lại nhớ đến câu nói đêm qua của ông.

“ Những ai phản ta, chống đối ta đều phải chết, kể cả ngươi, Thượng Giả Nam! ”

Thở dài, Giả Nam vò đầu, lầm bầm

-Sao mọi chuyện ra nông nỗi này chứ? Chẳng lẽ đã đến lúc chấm dứt?

Cúi thấp mái đầu, làn tóc đen dài của anh trải trong gió sớm. Chẳng còn âm thanh nào phát ra ngoài nhịp thở đều đều, nhẹ tênh.

Chợt giọng Tử Băng vang vang ở phía sau

-Huynh làm gì ở đây vậy Giả Nam?

Giả Nam thoáng giật mình, ngóc đầu dậy

-Tử Băng, sao muội đến đây?

Tử Băng ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt hướng về phía trước

-Vì thấy lâu quá huynh chưa về nên mới ra tìm huynh!

Anh chàng họ Thượng cười tinh ranh, giễu cợt

-À, vậy ra muội cũng lo cho huynh, đúng không?

-Xì, mặc xác huynh, tại tam ca bảo tôi đi tìm thôi, chứ đời nào tôi lo cho huynh!

Giả Nam quàng tay qua vai Tử Băng, kéo cô lại gần

-Thôi đi, lo thì cứ nói lo, muội đâu cần chối.

-Buông ra, tôi đập huynh một trận bây giờ!

-Huynh đang ngứa mình đây, nếu được muội đập thì còn gì bằng, nào... đánh đi, muội cứ thẳng tay vào.

Đẩy mạnh Giả Nam, Tử Băng phủi phủi áo, bực mình

-Tôi không có thời gian đùa đâu, thật ra... tôi có chuyện muốn nói và cần sự giúp đỡ của huynh!

Giả Nam ngạc nhiên bởi thấy sự nghiêm túc trên gương mặt cô gái họ Hoa.

Trong khi đó, ở doanh trại, Tinh Đạo đã tỉnh lại sau một giấc ngủ dài.

Anh vô cùng mừng rỡ bởi các đệ đệ và mọi người vẫn bình an.

Tiếp, vị tiểu vương gia được biết chính Giả Nam đã giải cứu anh ra khỏi đại lao phủ tể tướng.

Nghe xong, Tinh Đạo thở ra, lắc đầu

-Giả Nam thật là... huynh nhất quyết không trốn ngục nhưng huynh ấy lại đánh huynh bất tỉnh rồi đưa huynh đi. Giả Nam hành động chẳng suy xét gì cả, quá lỗ mãng.

Đối diện, Hiểu Lâm bảo

-Dẫu sao Giả Nam cũng có ý tốt muốn giúp chúng ta, đệ thấy việc giải cứu này là đúng, không hề sai. Huynh nên cám ơn Giả Nam.

-Phải đấy, tuy huynh phạm luật nhưng đâu đến nỗi phải bị bắt giam khổ sở như vậy, huynh là tiểu vương gia Bắc Đô, có tội thì cũng nên để triều đình Bắc Đô xét xử, chưa đến lượt Nam Đô đâu.

Trần Giang lý lẽ, giọng quả quyết.

Thấy vẻ mặt lo âu của Tinh Đạo, Trần Nhất lựa lời khuyên nhủ

-Dù gì chuyện đã rồi, huynh đừng bận tâm nữa. Đệ biết trốn chạy như vậy là không đúng thế nhưng vì lo cho huynh nên đệ với nhị ca đành theo cách không hay này.

Nghe nhắc đến Trần Thống, Tinh Đạo liền hỏi

-A Thống... còn giận huynh chứ?

Trần Nhất chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng Trần Thống vang lên

-Nếu còn giận thì đệ đã chẳng cùng các đệ đệ đến phủ tể tướng giải cứu huynh!

Quay qua, Tinh Đạo thấy Trần Thống đứng ngay cửa lều, vẻ điềm nhiên.

-A Thống, thật ra huynh...

-Huynh không cần nói nữa, đệ hiểu những việc huynh làm. Bây giờ, mọi thứ xem như ổn, trước mắt dẹp chuyện trách cứ, giận hờn sang một bên, việc cần làm là nhanh chóng trở về Bắc Đô, trình bày rõ ràng trước hoàng thượng, chờ ngài định đoạt.

Trông ánh mắt kiên định của nhị đệ, Tinh Đạo chợt thấy bản thân thật đáng trách.

Dẫu nhỏ tuổi và là đệ đệ nhưng Trần Thống luôn luôn sáng suốt hơn anh, trong mọi hoàn cảnh...

Tuy bề ngoài vị tiểu vương gia rất chững chạc, điềm tĩnh, thật chất anh lại làm việc theo cảm tính, còn Trần Thống mới là người lý trí, quyết đoán.

Im lặng vài giây, và vì không thể tìm ra cách khác hay hơn nên Tinh Đạo gật đầu

-Ừm!

Lẩn thẩn, Tử Băng cùng Giả Nam dạo bước đi về doanh trại, cả hai chẳng nói lời nào, dường như họ vừa thống nhất với nhau điều gì thì phải.

Khi về đến nơi, hai người đã thấy Tinh Đạo đứng nói chuyện cùng năm đệ đệ.

Lập tức, Tử Băng mừng rỡ, gọi to

-Đại ca!

Tinh Đạo liền xoay qua, thấy từ xa, Tử Băng chạy đến chỗ anh.

Tất nhiên, không cần nhiều lời, vị tiểu vương gia sải những bước dài, giơ rộng vòng tay, cười tươi

-Băng Băng!

Nhanh như sóc, Tử Băng ôm vồ lấy Tinh Đạo, bật khóc trong vui sướng

-Đại ca, đệ rất lo cho huynh, huynh có biết không?

Ôm gọn thân hình nhỏ bé của cô, Tinh Đạo siết chặt vòng tay, gật gật

-Huynh biết chứ... huynh cũng rất, rất lo cho đệ, Băng Băng!

-Đệ xin lỗi, đệ không tốt nên mới khiến huynh chịu khổ sở như vậy, là lỗi của đệ.

-Không đâu, huynh không bao giờ trách đệ. Đừng khóc, giờ huynh về rồi, mọi chuyện đã ổn!

Tử Băng nhắm mắt, mỉm cười, tay cứ thế giữ chặt cổ anh chàng đại ca như chẳng muốn rời.

Tinh Đạo vuốt nhẹ mái đầu đệ đệ, ấm áp, trìu mến, cằm anh tựa lên bờ vai mỏng manh của cô.

Cả hai mãi đắm chìm trong niềm hạnh phúc đoàn tụ mà không biết, xung quanh, mấy người nọ đứng trố mắt nhìn chằm chằm, miệng há hốc.

Trần Thống thở ra

-Thế này quả là khó coi, trước mặt bao nhiêu binh lính như vậy...

Trần Nhất cười cười, cất lời bênh vực hai người kia

-Thôi nào, đại ca với Tử Băng vừa gặp lại nhau nên hiển nhiên họ không thể kiềm chế được cảm xúc.

Bên cạnh, Trần Giang khoanh tay, tặc lưỡi

-Trông hạnh phúc quá, thật khiến người khác ganh tị.

Còn Trần Sơn thì tự dưng trông cảnh ôm nhau thân mật đó, anh chàng che mặt, tỏ vẻ ngại ngại.

Có lẽ bởi anh vẫn còn “ngây thơ” chưa hiểu “chuyện tình”.

Về phía Hiểu Lâm, anh cười hắc hắc

-Cái này làm đệ nhớ đến cảnh đệ với Tịnh Tịnh, tình yêu quả có khác!

Nguyệt Tịnh thúc nhẹ khuỷ tay vào hông anh chàng, mắng

-Đồ ngốc, sao huynh lại lớn mồm nói huỵch toẹt ra vậy, chẳng biết ngượng gì hết!

-Yêu thì có gì phải ngượng, cứ thẳng thắn bày tỏ, người ta biết thì càng mừng cho mình.

-Huynh chỉ biết khoác lác.

-Muội thật là...

Bốn huynh đệ họ Trần nhìn nhau lắc đầu, cặp này vẫn khắc khẩu như xưa.

Chợt họ thấy Giả Nam từ xa đi lại rồi thình lình chen vào đẩy Tử Băng, Tinh Đạo ra, bảo

-Này, đừng có tỏ ra thân mật như thế! Cả hai không biết các huynh đệ đang nhìn à?

Bấy giờ Tử Băng với Tinh Đạo mới phát hiện hành động quá mức nãy giờ của mình.

Khỏi nói, họ bắt đầu lúng túng, mặt từ từ đỏ bừng, ngại ngùng.

Mấy ngày qua không gặp nhau đã khiến hai người không kiềm chế được cảm xúc vì vậy mà...

Tinh Đạo lóng ngóng, nhìn các đệ đệ cười gượng gạo, còn Tử Băng thì gãi đầu, mắt nhìn lãng đãng.

Mắc cỡ quá chừng!

Mặt Giả Nam hầm hầm khi trông dáng vẻ sượng sùng của họ. Chướng mắt thật.

Để xua đi không gian khó xử của đại ca và Tử Băng, Trần Nhất liền vỗ tay, nói nhanh

-Nào, nào, chắc hẳn mọi người cũng đói rồi, chúng ta dùng bữa sáng thôi để còn về Bắc Đô nữa!

Nghe nhắc đến việc trở về Bắc Đô là nụ cười trên môi Tử Băng biến mất, đôi mắt tròn linh động của cô ánh lên nỗi buồn sâu sắc.

Dõi theo bóng dáng Tinh Đạo cùng đi lại bàn với Hiểu Lâm, cô gái họ Hoa thở dài, lòng trĩu nặng.

****************

-Nếu mệt, thái tử phi cứ ngủ trước, sáng mai Tiểu Hoàn sẽ đưa trâm vàng cho người sau.

-Ta biết rồi! Em nhớ cẩn thận đấy.

-Dạ!


Nhớ chỉ vừa đêm qua, Tiểu Hoàn còn cười nói vui vẻ với Các Tự vậy mà...

Các Tự cúi đầu, lòng xót xa thương cảm cho cái chết bất ngờ, khác thường của cô hầu 16 tuổi.

Lẽ nào, kẻ giết Tiểu Hoàn và kẻ sát hại Kỳ Kỳ đổ tội cho Cơ Thành là một? Nhưng để làm gì?

Tiểu Hoàn cũng chỉ là một cung nữ bình thường, giết cô bé, hắn ta được lợi ích chi?

Và rốt cuộc tên sát nhân tàn nhẫn đó là ai?

Không, trước mắt, có một người rất khả nghi...!

Mở lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn ngọc xanh lá hiện rõ trong đáy mắt bất động của Các Tự.

-Nàng đã khoẻ chưa mà lại ra đây?

Minh Nhật dịu dàng hỏi thăm phi tử khi vừa vào vườn ngự uyển.

Các Tự hành lễ

-Các Tự đã khoẻ, chính vì vậy mới mời thái tử đến đây nói vài chuyện!

-Là chuyện gì?

Các Tự đưa mắt về phía Liêu công công đứng phía sau phu quân, bảo

-Đây là chuyện riêng giữa Các Tự với thái tử, Các Tự không muốn có kẻ thứ ba!

Hiểu ý, Liêu công công cúi người, tâu

-Thưa, nô tài xin cáo lui!

Khi bóng viên thái giám đã khuất, Minh Nhật liền nhìn phi tử, ân cần

-Rốt cuộc là có chuyện gì khiến nàng cẩn thẩn đến vậy?

-Trước khi đến đây Các Tự suy nghĩ rất kỹ và quyết định gặp ngài để hỏi một câu... giờ chỉ còn mỗi Các Tự vì vậy mong thái tử hãy trả lời thành thật.

-Chỉ cần ta biết, ta nhất định cho nàng câu trả lời chính xác.

Các Tự hít sâu, nhìn trực diện vào đôi mắt Minh Nhật, cất tiếng

-Thái tử... có phải ngài là người giết Tiểu Hoàn?!

Sự thân thiện trên gương mặt Minh Nhật biến mất nhanh chóng, anh hỏi

-Nàng đang nói gì vậy Các Tự? Nàng hỏi ta có phải là người đã giết Tiểu Hoàn ư? Nàng quá đà rồi đó.

-Thái tử, ngài vừa nói sẽ cho Các Tự câu trả lời chính xác, vậy ngài hãy thành thật...

Minh Nhật bắt đầu khó chịu, tay xoay nhẹ bánh xe lăn

-Nếu nàng nghĩ thế này có thể cứu tam hoàng huynh thì nàng lầm rồi, dù có căm hận thì nàng cũng không nên vu khống ta như vậy!

-Khoan đã thái tử!

-Ta không muốn nghe bất kỳ lời nào từ nàng nữa, đừng tưởng ta yêu nàng thì nàng muốn nói gì cũng được, ta có thể lệnh thị vệ bắt nàng về tội nhục mạ thái tử!

-Lời Các Tự không phải là không có căn cứ!

Khựng lại, Minh Nhật từ từ xoay qua và thấy Các Tự đưa lên một chiếc nhẫn cùng lời nói

-Đây là nhẫn ngọc của ngài, đúng không? Sáng nay, Các Tự lấy nó từ bàn tay siết chặt của Tiểu Hoàn!

Cái nhìn của vị thái tử đứng yên, sẽ dễ dàng nhận ra sự sửng sốt phản chiếu từ ánh mắt đó.

Lập tức, Minh Nhật nhìn xuống ngón cái của bàn tay phải, nơi anh vẫn thường đeo chiếc nhẫn ngọc màu xanh lá, giờ đây hoàn toàn trống trơn.

Anh chẳng rõ chiếc nhẫn mất từ lúc nào.

-Sao... sao lại như vậy?

Nghe câu hỏi đầy kinh ngạc từ phu quân, Các Tự thảng thốt

-Vậy thật sự ngài là kẻ đã giết Tiểu Hoàn?

Nét mặt đang bần thần của Minh Nhật bỗng nhiên không còn nữa, thay vào đó là vẻ bình thản đến kỳ lạ, phải thừa nhận rằng, người nam nhân đáng sợ ấy có thể điều khiển cảm xúc thật tài tình.

-Nếu ta nói, ta không phải là kẻ giết hại Tiểu Hoàn thì nàng có tin?

Đôi mắt Các Tự tròn xoe, ngạc nhiên trước việc lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng của phu quân

-Thái tử? Nhưng nhẫn ngọc của ngài nằm trong...

-Vậy thì đã sao? Điều đó chưa đủ khẳng định, ta giết Tiểu Hoàn! Mà thật sự cái chết của Tiểu Hoàn vẫn chưa rõ ràng, làm sao nàng biết Tiểu Hoàn bị giết, lỡ như, đấy là một vụ tự tử thì sao?

-Đêm qua Tiểu Hoàn còn cười nói với Các Tự, một người mang tâm trạng vui vẻ như thế có lý nào lại muốn tự tử?

-Nàng ngây thơ quá Các Tự à, chẳng ai để lộ cho người khác biết mình muốn tự tử cả.

Quan sát sự im lặng từ phi tử, Minh Nhật nói khẽ

-Sao nàng không thể tin ta như đã tin tam hoàng huynh?

Các Tự ngước mặt nhìn, vị thái tử với ánh mắt buồn bã, giọng trầm hẳn

-Nàng không nghĩ, có ai đó muốn *** hại ta nên đã lén đặt chiếc nhẫn ngọc này vào tay Tiểu Hoàn ư? Với ta, nàng luôn nghi ngờ, không tin tưởng... chỉ cần nàng tin ta, dù chỉ là phần rất nhỏ so với niềm tin nàng dành cho tam hoàng huynh thì ta cũng đã thấy hạnh phúc!

-Thái tử!

-Như nàng nói, có những chuyện dù xảy ra trước mắt cũng chưa hẳn đã là sự thật, chuyện nhẫn ngọc cũng giống thế... nàng có thể nghĩ như vậy về ta, được chứ?

Trước vẻ buồn bã, sầu não kia, Các Tự bỗng chốc dao động, lòng dịu xuống.

Đúng, việc diễn ra trước mắt, không hẳn đã là sự thật, cô tin Cơ Thành nhưng vì sao không tin Minh Nhật? Phải chăng, bởi anh luôn dối trá...?

Lưỡng lự chốc lát, cô tiểu thư gật khẽ

-Các Tự hiểu, Các Tự sẽ không nói với thái tử thế này nữa.

Nghe xong, bấy giờ Minh Nhật mới mỉm cười

-Tốt, bây giờ nàng trả chiếc nhẫn ngọc cho ta!

Nhìn chiếc nhẫn trong tay, thoáng ngập ngừng nhưng rồi cô tiểu thư xinh đẹp cũng đến gần, trao trả.

Đeo nhẫn vào, Minh Nhật nhẹ nhàng xoay bánh xe lăn

-Nàng nên về phòng nghỉ ngơi, trưa nay cùng ta và mẫu hậu dùng bữa!

Các Tự không đáp chỉ dõi theo bóng dáng phu quân xa dần.

Đứng lặng mấy phút, cô chậm rãi rời khỏi vườn ngự uyển.

Khi ấy, từ phía sau cây cổ thụ ở gần đó, Lạc Phổ từ từ bước ra. Nãy giờ anh đã nghe tất cả.

Vị đại hoàng tử khẽ nhếch mép...

****************

-Đệ nói gì Băng Băng, đệ muốn rời khỏi đoàn binh lính ư?

Tinh Đạo vô cùng kinh ngạc khi nghe Tử Băng bảo sẽ rời khỏi đoàn binh lính ngay bây giờ.

Tử Băng gật đầu, buồn bã

-Vâng, mục đích đệ cải nam nhi đi cùng các huynh đến kinh thành Nam Đô là để gặp một người, giờ đây kinh thành đã ở ngay trước mặt nên hiển nhiên đệ phải rời khỏi đoàn và đi gặp người đệ muốn gặp. Đệ không còn lý do gì để ở lại với mọi người nữa.

Tinh Đạo bất động. Đúng rồi, sao anh lại quên điều này, vốn dĩ Tử Băng trà trộn vào đoàn binh lính triều đình là vì muốn đến kinh thành Nam Đô để gặp một người nào đó.

Bây giờ chuyện đưa sính lễ cho triều đình Nam Đô đã thất bại nên tất cả đành quay về Bắc Đô.

Và tất nhiên, cũng đến lúc Tử Băng rời khỏi đây, bởi mục đích của cô chính là đến kinh thành này.

Kế bên, Trần Thống lên tiếng hỏi

-Đệ chắc chứ? Đệ sẽ cùng Giả Nam quay lại kinh thành Nam Đô à?

-Vâng, đệ nhất định phải gặp được người đó!

Trông sự quả quyết của Tử Băng, Tinh Đạo tự hỏi, người cô muốn gặp đến vậy rốt cuộc là ai?

Người đó đối với cô quan trọng thế ư?

Ngẫm nghĩ điều gì, Trần Nhất liền bảo

-Nhưng trở lại kinh thành là rất mạo hiểm, việc chúng ta bỏ trốn thế nào Quan tể tướng cũng không bỏ qua, có thể ngài ấy sẽ ra lệnh truy nã, nếu thế thì đệ và Giả Nam biết đâu sẽ gặp nguy hiểm?

Đứng gần Tử Băng, Giả Nam cười cười

-Đừng lo, tôi biết chứ, nhưng tôi nhất định có cách bảo vệ mình và cả Băng muội.

Thấy các huynh nhìn nhau, Tử Băng an ủi

-Tóm lại, đệ cần quay lại kinh thành, khó khăn lắm đệ mới đến được đây vì vậy tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Đệ thật sự cám ơn các huynh trong hai tháng qua đã quan tâm, chăm sóc đệ, dù biết đệ là nữ nhi và đệ khiến các huynh gặp bao nhiêu khó khăn nhưng các huynh vẫn không trách cứ gì, quả thật, đệ vô cùng biết ơn tất cả. Yên tâm, khi nào trở về Bắc Đô, đệ sẽ vào cung chịu tội cùng các huynh... còn bây giờ đệ phải mau chóng đi gặp người đó và thực hiện một lời hứa. Mong hãy hiểu cho đệ!

Những người nọ đồng loạt thở ra, chán nản.

Dẫu sao Tử Băng cũng chẳng phải người của triều đình nên không có lý do gì họ ngăn cô lại được.

Trần Thống khoanh tay, gật đầu

-Thôi, tuỳ đệ, đây là chuyện riêng của đệ, đệ tự chọn lựa!

Trần Giang dặn dò

-Này nhớ cẩn thận đấy, đừng để bị bắt, nếu không sẽ chẳng ai cứu đệ đâu.

Tử Băng cười lém lỉnh

-Vâng, đệ biết, cám ơn mọi người.

Hiểu Lâm gãi đầu soàn soạt, hắng giọng

-Cái tên này, quả là phiền phức, tự dưng vào đoàn binh lính rồi bây giờ cũng đột ngột rời khỏi, cứ muốn làm gì là làm, chả biết đến ai.

Nguyệt Tịnh cất giọng bênh vực

-Huynh đừng nói thế, chả phải Tử Băng bảo là vì muốn gặp một người quan trọng à, bất đắc dĩ nên cô ấy mới vậy.

-Cám ơn Nguyệt Tịnh đã hiểu cho Tử Băng.

-Ừm, có gì đâu, hảo tỷ muội mà, khi quay lại kinh thành, cô nhớ hết sức cẩn thận, giải quyết mọi chuyện nhanh nhanh để sớm về Bắc Đô.

Tử Băng gật gật liên tục.

-Cả hai nhớ bảo trọng! Tranh thủ còn sớm, hai người mau quay lại kinh thành!

Trần Nhất nhắc nhở.

Tử Băng liền đưa mắt sang Tinh Đạo, nãy giờ anh cứ im lặng, không phản ứng cũng không nói gì.

Hiểu tâm trạng cô, Trần Sơn nói với Tinh Đạo

-Đại ca, huynh nói gì với Tử Băng và Giả Nam đi trước khi họ rời khỏi.

Thật sự, Tinh Đạo không hề muốn chia tay Tử Băng nhanh như vậy, quá đột ngột.

Người nữ nhi đó cứ vô tình đến bên anh để rồi bây giờ lại vô tình rời xa anh.

Lần chia tay này biết đến bao giờ Tinh Đạo mới gặp lại Tử Băng... mối tình đầu chỉ mới chớm nở...

Tinh Đạo đã dành hết tình cảm cho cô và cả trái tim. Tình yêu ấy nhiều đến mức khiến anh không bao giờ muốn để cô rời xa mình dù chỉ là một giây.

Nhưng có lẽ giờ đây Tinh Đạo đã chẳng thể giữ Tử Băng ở lại bên mình được nữa, giống như cô và anh không thuộc về nhau và vì vậy anh đành chấp nhận để cô ra đi.

-Đệ nhớ bảo trọng!

Tử Băng thấy hụt hẫng khi nghe Tinh Đạo nói vỏn vẹn bốn từ. Cô nghĩ, anh sẽ nói với mình nhiều hơn chứ không phải chỉ có bấy nhiêu.

Mà thôi, có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Dẫu sao cũng có thể tình cảm này sẽ kết thúc ở đây.

Vốn dĩ từ đầu, Tử Băng cũng đã đoán có ngày hôm nay, cô hiểu rất rõ, mình và người đó mãi mãi chẳng thể đến với nhau được, hai người ở hai thế giới quá khác biệt.

Một người là tiểu vương gia quyền uy bậc nhất, còn một người chỉ là người hầu trong Kim phủ làm sao có thể đến với nhau.

-Vâng, cám ơn đại ca. Hy vọng rằng, khi trở về Bắc Đô đệ và huynh sẽ có dịp gặp lại.

Không hiểu sao Tử Băng lại nói ra câu “ đệ và huynh sẽ có dịp gặp lại ” dù bản thân cô hiểu rõ điều ấy chẳng bao giờ thành hiện thực.

Tinh Đạo làm sao biết đến một nô tì thấp kém như Tử Băng, anh làm sao biết cô ở Kim phủ.

Vị tiểu vương gia cố kiềm cảm xúc trong lòng, đưa tay vỗ nhẹ mái đầu Tử Băng, mỉm cười

-Ừm, huynh cũng mong thế!

Bàn tay Tinh Đạo dịu dàng, ấm áp quá khiến Tử Băng muốn bật khóc. Cô rất, rất muốn nói với anh rằng, cô yêu anh và không muốn rời xa anh chút nào.

Nhưng Tử Băng không thể, anh đã vì cô làm quá nhiều thứ, thậm chí còn bị kết tội thế nên... như vậy là đủ rồi, chẳng lý nào cô lại gây thêm phiền hà cho anh nữa.

Phải, như vậy đối với Tử Băng là quá đủ, còn mong gì hơn chứ!

Ít ra, trước lúc chia tay, anh vẫn cho cô ấm áp, sự dịu dàng và cả hạnh phúc.

Trông cảnh Tử Băng cúi đầu, bờ vai run run, Giả Nam hiểu nên nhanh trí kéo cô xoay lại, bảo

-Được rồi, chúng ta đi thôi nhé!

Xong anh chàng họ Thượng nhìn lại những người kia, cười toe

-Tôi hy vọng có dịp hội ngộ cùng các huynh ở Bắc Đô, nhớ bảo trọng!

-Huynh cũng thế!

Tinh Đạo nhìn Tử Băng đứng xoay lưng, một nỗi buồn tê tái chiếm ngự hết lòng anh.

Không muốn để lộ điều gì, anh nói nhanh

-Hai người nhớ cẩn thận, tạm biệt!

Dứt lời, Tinh Đạo lập tức quay bước. Năm đệ đệ và Nguyệt Tịnh cũng rời đi.

Giả Nam dõi theo bóng dáng mọi người lên ngựa rồi cả đoàn binh lính khuất dần, khuất dần phía xa.

Bấy giờ, anh mới đưa mắt nhìn lại Tử Băng, cất tiếng

-Nào, giờ muội có thể khóc mà không sợ Tinh Đạo trông thấy!

Tử Băng cười nhưng cô không biết rằng vẻ mặt mình rất tệ

-Huynh nói gì thế, ai bảo tôi muốn khóc!

Giả Nam đặt tay lên bờ vai đang run của Tử Băng, giọng thật ấm áp, dịu dàng

-Nhưng huynh trông muội không ổn chút nào!!

Cái nhìn của Tử Băng tròn xoe rồi tự dưng nước mắt lưng tròng, trực trào chảy dài...

Những giọt lệ trong suốt không ngừng rơi và đến lúc này thì cô hoàn toàn bất lực ngăn chúng.

Đôi vai run mạnh, cô gái họ Hoa từ từ áp mặt vào ngực Giả Nam, bật khóc. Lần đó, cô khóc rất nhiều.

Anh chàng họ Thượng ôm Tử Băng, tay không ngừng vuốt nhẹ mái đầu cô... anh chỉ có thể đứng đó để cô khóc thoả sức và mỉm cười trong lặng im.

Đưa mắt nhìn xung quanh, Giả Nam nói khẽ với Tử Băng khi cả hai đã trở lại kinh thành

-Dường như tể tướng vẫn chưa dán hình truy bắt chúng ta.

Bên cạnh, Tử Băng kéo nhẹ chiếc nón vành rơm xuống thấp cốt che đi một phần gương mặt

-May thật, nhờ vậy chúng ta mới dễ dàng vào thành mà không bị dòm ngó.

Giả Nam gật khẽ rồi trong đầu tự nhủ “ Tại sao tể tướng không cho đám thị vệ truy tìm tung tích binh lính Bắc Đô? Ngài ấy đang có kế hoạch gì ư?”

Đang trầm tư thì Giả Nam giật mình bởi Tử Băng lay gọi

-Huynh sao thế, có gì không ổn à?

-À ừm, không, huynh đang nghĩ chúng ta cần đến quán trọ nào đó nghỉ ngơi rồi mới tính tiếp.

-Ừ, đúng đấy, vậy huynh nghĩ ra quán trọ nào chưa?

-Theo huynh, hai ta hãy quay lại quán trọ Quý Hỷ.

Thấy Tử Băng nghiêng đầu, ngạc nhiên, Giả Nam cười nhạt, tiếp

-Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!

Quyết định như vậy, Tử Băng với Giả Nam liền đến quán trọ Quý Hỷ.

Sau khi uống nước xong họ lần lượt theo tên tiểu nhị lên phòng.

Trên đường đi, Giả Nam tinh ranh ghé sát tai Tử Băng, nói nhỏ

-Vậy là huynh và muội sẽ ở cùng một phòng, đúng chứ?

Tử Băng quay qua, cảnh cáo

-Vì ngân lượng không còn nhiều nên đành phải thế nhưng tôi báo trước, huynh dám đụng đến tôi hoặc cố ý giởi trò là tôi tống huynh ra khỏi phòng ngay!

-Muội đừng gay gắt vậy, dù gì chúng ta cũng đã ôm và hôn nhau rồi.

-Huynh còn nói...

Tử Băng chưa dứt câu thì đột nhiên Giả Nam đưa tay lên ngăn, đồng thời xoay bờ vai cô lại

-Suỵt, Quan tể tướng đấy!

Tử Băng đảo mắt, lặng thinh, đứng quay lưng ra ngoài. Còn Giả Nam thì cúi thấp mặt để không bị phát hiện khi Quan Bổn cùng đám thị vệ bước nhanh qua.

Mấy giây sau, hai người nọ từ từ đưa mắt dõi theo, ngạc nhiên vì chẳng biết Quan Bổn đi đâu mà gấp gáp đến thế, chưa kể dường như có chuyện gì khiến ông không được vui.

Tên tiểu nhị ra ngoài, đóng cửa phòng cho khách. Tử Băng ngồi phịch lên ghế, tháo nón xuống, thở

-Mệt quá, xem như bây giờ tạm ổn.

Giả Nam đến bên cửa sổ, ghé mắt nhìn ra khe hở nhỏ

-Chưa đâu, đám thị vệ của Quan tể tướng vẫn còn lởn vởn quanh đây.

Tử Băng rót trà vào bát, ực một hơi xong bảo

-Quay lại quán trọ này quả là quyết định mạo hiểm nhưng có vậy lão tể tướng đó mới không ngờ được. Tóm lại, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút là được.

-Ừm!

Vừa đáp Giả Nam vừa đi lại bàn, ngồi xuống đối diện cô gái họ Hoa

-Huynh đã nghe kể tất cả về tiểu thư của muội và cả lý do muội theo đoàn binh lính triều đình sang Nam Đô, giờ muội muốn huynh làm gì?

Đặt bát nước lên bàn, lưỡng lự chốc lát, Tử Băng mới bảo

-Khi nãy tôi có nghe những người dân bàn về việc thất hoàng tử Lạc Kỳ bị ám sát, vẻ như trong cung đang rất lộn xộn... ngoài ra còn cả chuyện thái tử và thái tử phi nữa, chắc chắn tiểu thư tôi đã gặp chuyện gì không tốt, vì vậy, Giả Nam, huynh có thể trà trộn vào cung gặp tiểu thư tôi?

-Ừm, vào cung thì hơi khó nhưng với kinh công cao cường, huynh sẽ giúp được muội. Có điều, huynh không biết mặt mũi tiểu thư muội thế nào thì làm sao tìm đây.

-Tôi sẽ vẽ một bức chân dung của tiểu thư cho huynh, à, tôi cũng sẽ viết lá thư gửi tiểu thư để cô ấy tin huynh là bằng hữu của tôi. Tiểu thư thường không dễ tin người đâu.

Giả Nam nhún vai, ra điều thích thú

-Vậy à, nghe muội kể huynh rất muốn gặp thử tiểu thư của muội, ắt hẳn là một mỹ nhân rồi.

Tử Băng liền chiếu cái nhìn đầy đe doạ

-Tôi cảnh cáo huynh, đừng có giở trò với tiểu thư tôi, nếu không, tôi nhất định giết huynh.

-Mỹ nhân sinh ra để cho nam nhân ngắm, chẳng phải sao.

-Huynh đúng là một tên háo sắc!

-Đùa thôi, tuy rất thích mỹ nhân nhưng huynh vô cùng đàng hoàng, không phải dạng nam nhân dễ dãi. Với lại, trong lòng huynh đã có muội rồi, huynh đâu cần những cô nương khác.

Tử Băng thấy Giả Nam nháy mắt, trêu chọc mình nên cô quay mặt đi, lầm bầm

-Rõ vớ vẩn, lúc nào huynh cũng đùa được.

Giả Nam cười phì trước điệu bộ ngượng ngùng, lóng ngóng của Tử Băng.

****************

Từ lúc nói chuyện với Minh Nhật xong, Các Tự cứ lẩn thẩn bước đi như người mất hồn.

Cái chết của Tiểu Hoàn, chiếc nhẫn ngọc và cả việc Cơ Thành đang bị bắt giam cứ lởn vởn trong mớ óc trống rỗng của cô.

Bây giờ, mọi thứ đều rối tung, chẳng rõ ràng gì cả. Chưa bao giờ, Các Tự mệt mỏi đến vậy.

Lúc này, cô tiểu thư xinh đẹp không biết mình nên làm gì.

Cửa phòng mở, vị trụ trì thấy Các Tự đứng dậy, mỉm cười

-Giờ đại sư hãy làm lễ siêu độ cho Tiểu Hoàn!

-Vâng, bần tăng sẽ tiến hành ngay.

Dõi theo vị trụ trì già chuẩn bị cho việc siêu độ, cái nhìn của Các Tự phản phất dòng suy nghĩ mông lung, vô định.

****************

Cũng như Giả Nam và Tử Băng, Tinh Đạo với Trần Thống vào thành dễ dàng bởi Quan Bổn vẫn chưa cho đám thị vệ dán hình truy bắt họ, điều ấy khiến hai huynh đệ lấy làm lạ.

Quan sát dòng người qua lại tấp nập, Tinh Đạo lên tiếng

-Thế này thì sẽ rất khó để chúng ta tìm ra Tử Băng.

Trần Thống dẫn ngựa, đi bên cạnh, đưa ý kiến

-Theo đệ nghĩ, Giả Nam vốn là người tinh ranh nên huynh ta sẽ làm theo cách không ai ngờ đến.

-Huynh không hiểu ý đệ.

-Nghĩa là huynh ta cùng Tử Băng sẽ ở một nơi mà Quan tể tướng chẳng ngờ được.

Tinh Đạo nhíu mày, chợt Trần Thống dừng lại, mỉm cười với đại ca

-Chính là nơi đó!

Vị tiểu vương gia vô cùng ngạc nhiên khi cách vài bước chân, ngay bên trái, là quán trọ Quý Hỷ.

****************

-Nàng về rồi à?

Minh Nhật ân cần hỏi phi tử khi cô vừa từ Chùa Tự Duyên trở về cung.

Các Tự nhẹ nhàng đáp

-Vâng, đã khiến thái tử phải lo lắng.

Minh Nhật mỉm cười rồi hỏi

-Nàng đến gặp ta có chuyện gì sao?

-Dạ, Các Tự có một thỉnh cầu mong được thái tử cho phép.

-Nàng cứ nói, nếu được, ta nhất định sẽ đồng ý.

Lưỡng lự vài giây, Các Tự từ tốn bảo

-Các Tự... muốn vào đại lao thăm tam hoàng huynh!

Nụ cười trên môi Minh Nhật nhạt dần vì bắt đầu thấy không vui

-Nàng nhớ tam hoàng huynh vậy ư?

-Ắt hẳn, thái tử cũng rõ mối quan hệ giữa Các Tự với tam hoàng huynh... chỉ là, Các Tự muốn gặp huynh ấy, để tận mắt trông thấy huynh ấy vẫn bình an.

Trong sự im lặng từ phía phu quân, Các Tự nói thêm

-Nếu như ngài không tin tưởng thì ngài có thể ở bên cạnh Các Tự khi Các Tự nói chuyện với tam hoàng huynh, dẫu sao cũng chỉ là những câu hỏi thăm thôi.

Minh Nhật chẳng rõ Các Tự có ý định gì khi vào thăm Cơ Thành thế nhưng nếu anh không chấp thuận thì sẽ khiến phi tử oán trách hơn.

Dù gì chính miệng Các Tự đã yêu cầu Minh Nhật ở bên cạnh cô, có thể giám sát cuộc nói chuyện giữa họ cũng khiến vị thái tử này yên tâm hơn.

-Được, ta đồng ý.

Lòng Các Tự nhẹ nhõm khi nhận được sự chấp thuận của Minh Nhật.

Cơ Thành kinh ngạc khi thấy hoàng đệ muội

-Các Tự, sao muội lại vào đây?

Các Tự mỉm cười, dịu dàng

-Muội xin thái tử đến đây thăm huynh. Huynh vẫn khoẻ chứ, ăn uống đầy đủ không?

Gật đầu, Cơ Thành nhìn cô gái đầy trìu mến

-Huynh ổn, muội đừng lo, muội cũng phải giữ gìn sức khoẻ, trông muội xanh quá.

-Vâng, muội biết lo cho mình, huynh yên tâm. Cơ Thành, muội hiểu là không nên nhắc lại chuyện buồn nhưng... muội vẫn muốn nghe huynh trả lời một việc.

-Là gì?

-Huynh... thật sự huynh không phải là thủ phạm giết chết Kỳ Kỳ, đúng không?

Lặng thinh, Cơ Thành thoáng nhìn sang Minh Nhật đang ngồi trên xe lăn ngay sau lưng Các Tự và vị hoàng đệ cũng nhìn anh chằm chằm. Cố kiềm xúc cảm, Cơ Thành hướng mắt trở lại hoàng đệ muội

-Dù thế nào đi nữa, muội hãy luôn luôn tin rằng, tuyệt đối, huynh không bao giờ giết Kỳ Kỳ!

Chưa bao giờ Các Tự thấy nhẹ lòng như lúc này, cảm giác tất cả mệt mỏi, trăn trở trong mấy ngày qua đều tan biến khi cô nhận được câu trả lời đầy kiên quyết đó.

-Vâng, có câu nói này của huynh, muội sẽ không hối hận khi quyết định như vậy!

Cơ Thành lẫn Minh Nhật đều ngạc nhiên. Cả hai chưa kịp hiểu gì thì Các Tự tiếp

-Muội phải đi rồi, thấy huynh bình an, muội chẳng còn gì lo lắng.

Cô tiểu thư xoay qua Minh Nhật

-Đa tạ thái tử đã cho phép Các Tự vào thăm tam hoàng huynh, như đã nói, Các Tự chỉ cần biết tam hoàng huynh vẫn ổn là đủ.

-Chỉ có vậy thôi à, mới mấy phút...

-Không, Các Tự chẳng cần ở lại lâu thêm làm gì, Các Tự muốn trở về phòng.

-Ừm, ta hiểu, thế thì chúng ta rời khỏi đây thôi.

Gật đầu, Các Tự nhìn Cơ Thành lần nữa trước khi cùng Minh Nhật ra khỏi đại lao.

Hiển nhiên Minh Nhật cũng nhìn hoàng huynh với vẻ thản nhiên cùng nụ cười ẩn ý.

Nhưng Cơ Thành không bận tâm, điều anh lo là thái độ lẫn lời nói kỳ lạ của Các Tự khi nãy, dường như cô gái đang che giấu chuyện gì đó.

Giả vờ mệt mỏi, Các Tự nói dối Minh Nhật mình muốn về phòng nghỉ ngơi nhưng thật chất là cô quay trở lại cung Diệu Tiên.

... Đưa mắt nhìn xung quanh, không có ai, Các Tự liền cất giọng gọi khẽ

-Giả Nam! Giả Nam!

Không gian chợt vắng lặng, chẳng có bất kỳ âm thanh nào.

Có tiếng gió. Sự lay động của những chiếc lá khô trên mấy ngọn cây cao.

Xoạt! Các Tự xoay lại, Giả Nam xuất hiện tự lúc nào, không gây tiếng động, rất nhanh. Đến nỗi, cô nghĩ, có lẽ anh chàng này đã cưỡi gió đến đây.

-Huynh đến rồi sao?

Giả Nam thả bốn chiếc túi to tướng trên vai xuống đất, phủi tay, cười cười

-Tôi đã đến cách đây nửa canh giờ, tiểu thư không thấy mấy chiếc túi tôi chất đằng kia à?

Các Tự đảo mắt qua bên phải, ngay góc khuất của bức tường hậu cung là mấy chiếc túi to nằm chất chồng, cũng cỡ trên hai mươi.

-Huynh làm nhanh hơn tôi nghĩ.

-Có gì đâu, mấy thứ này nhẹ tênh, tôi làm loáng cái xong ngay, chỉ hơi mệt là lúc tìm đường đến cung Diệu Tiên, tôi cứ ngỡ mình lạc rồi đấy. Nhưng có thật tiểu thư sẽ thực hiện theo kế hoạch đã nghĩ?

Các Tự tiến lại gần, chậm rãi, cô đưa tay chạm lên cánh cổng cung Diệu Tiên, gật khẽ

-Ừm, đã đến nước này thì Các Tự không còn lựa chọn nào khác.

-Tiểu thư chấp nhận mạo hiểm vậy sao?

Các Tự mỉm cười

-Nếu không mạo hiểm thì mãi mãi ta sẽ chẳng dám làm gì cả!

Tự dưng Giả Nam thấy buồn cười, à không, chính xác thì anh thú vị trước câu nói cứng cỏi kia.

-Giả Nam rất thích những người giống như tiểu thư, được, Giả Nam sẽ giúp cô.

-Cám ơn! À, một mình huynh lo liệu ở đây được chứ?

-Tiểu thư yên tâm, không sao đâu, điều đáng ngại là, nếu có người đến đây thì sẽ rất phiền phức.

-Việc ấy, huynh đừng lo, không có ai đến cung Diệu Tiên cả, nơi này nằm cuối hoàng cung, lại bị bỏ hoang gần 10 năm... nên mọi thứ sẽ ổn.

-Quả là một nơi lý tưởng. Vậy tôi và tiểu thư sẽ gặp nhau vào nửa đêm như đã định.

Các Tự gật đầu, cùng ý nghĩ, mong rằng kế hoạch đêm nay thành công.

****************

Khi đó, ngoài chợ phiên, Tử Băng đang tìm mua chiếc xe ngựa.

Sau một hồi ngã giá, tên chủ cũng đồng ý bán.

Trong lúc đứng chờ, Tử Băng nhủ thầm

-Tại sao tiểu thư lại nhờ mình và Giả Nam làm những chuyện này? Nghe tiểu thư bảo muốn đưa ai rời khỏi cung... nhưng là ai nhỉ? Khó đoán quá. Mà thôi, chẳng cần phải nghĩ nhiều làm gì, quan trọng là tiểu thư đồng ý về Bắc Đô với mình, ừm, như thế là đủ.

Tên chủ đưa xe ngựa cho Tử Băng, cô hầu trả ngân lượng xong nhanh chóng về quán trọ.

Đặt thanh kiếm lên bàn, Tinh Đạo ngồi xuống ghế

-Nếu đúng như đệ nghĩ thì Giả Nam và Tử Băng hiện đang ở trong quán trọ, chúng ta chỉ cần tìm lần lượt các phòng ở đây thì sẽ gặp được cả hai.

Đối diện, Trần Thống rót nước

-Ừ, phải chịu khó làm vậy thôi, hy vọng suy đoán của đệ đúng. Đây, huynh uống nước đi, tạm thời chúng ta cứ nghỉ ngơi, ăn uống trước, những chuyện khác, từ từ tính.

Tinh Đạo đồng ý, đưa tay đón lấy bát nước từ đệ đệ.

****************

Nửa đêm hôm ấy, trong hoàng cung, lính tuần tra đêm đi dọc khắp nơi để xem xét tình hình.

Vẫn như mọi khi, hầu như tất cả đều ổn, sự tĩnh lặng bao phủ lên cả hoàng cung say giấc.

Lúc này trước cổng cung Diệu Tiên, có hai bóng người mặc y phục thái giám đang rầm rì bàn tính...

Ánh sáng leo loét mờ ảo soi rõ một vùng nhỏ không gia xung quanh, lên cả gương mặt của họ.

Và chẳng hề xa lạ, chính là Các Tự và Giả Nam.

-Việc mặc y phục thái giám của tiểu thư quả là kế hay.

-Ừm, buổi tối, phi tần đi lại trong cung rất dễ bị thị vệ và lính canh phát hiện nhưng còn thái giám và cung nữ thì việc đi đêm vốn rất bình thường, không hề bị nghi ngờ.

-Thế này, lát nữa, chúng ta cũng sẽ dễ dàng rời cung.

-Vậy, tất cả đã chuẩn bị xong rồi chứ?

-Tất nhiên, tôi đã làm xong đúng theo yêu cầu của tiểu thư, còn xe ngựa, có lẽ giờ này Băng muội đang trên đường từ quán trọ đến đây, mà biết đâu, muội ấy cũng đã có mặt ở cổng phía tây kinh thành rồi cũng nên.

-Tốt, xem như xong xuôi những thứ cần thiết, bây giờ, chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch như đã định!

Giả Nam gật đầu. Các Tự mở nắp đèn lồng, từ từ xoay qua đưa mắt nhìn những đống rơm khô chất dưới chân tường cổng cung Diệu Tiên, hoá ra chiều nay, công việc của anh chàng họ Thượng chính là chất rơm rạ xung quanh hậu cung bị bỏ hoang này. Còn để làm gì thì vài giây sau sẽ rõ.

Các Tự tiến lại gần, nhanh chóng, cô thả rơi chiếc đèn lồng xuống đống rơm nằm ngổn ngang.

Từ chiếc đèn lửa cháy phực, chạy dọc xung quanh cung Diệu Tiên, mau chóng biến nơi đó thành một vòng lửa lớn, khói đen bốc cao ngùn ngụt.

Các Tự cùng Giả Nam lập tức rời khỏi đấy và đi được khoảng vài phút, cả hai nghe tiếng hô lớn, hoảng loạn của đám thị vệ tuần tra

-Cháy! Cung Diệu Tiên cháy lớn! Mau, mau dập lửa!

Giả Nam nhìn sang Các Tự

-Tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Vừa bước nhanh, Các Tự vừa đáp

-Đến đại lao giải cứu một người!

-Đại lao? Người tiểu thư muốn cứu đang ở đại lao? Thế tiểu thư có biết đường vào đó?

-Đừng lo, chiều nay, khi xin phép thái tử vào thăm huynh ấy, Các Tự đã thuộc lòng ngõ ngách trong đại lao rồi!

****************

Đang ngủ, tự dưng Tinh Đạo lẫn Trần Thống đều sựt mình tỉnh giấc bởi họ bị đánh thức bởi giọng nói của tên tiểu nhị ở bên ngoài.

-Chuyện gì thế, sao lại ồn ào như vậy?

-Đệ không rõ nữa, hình như tiếng tên tiểu nhị, hắn đang nói chuyện với ai thì phải. Để đệ ra quát hắn một trận về tội làm phiền khách vào nửa đêm.

Trần Thống vừa đứng dậy, xuống giường thì đúng lúc ấy, anh và Tinh Đạo chợt nghe một giọng khác cất lên, đầy quen thuộc

-Ta muốn trả phòng ngay đêm nay, tiền phòng trọ bao nhiêu, ta thanh toán luôn.

Hai huynh đệ Tinh Đạo liền nhìn nhau, đồng thanh bảo khẽ

-Là Tử Băng!

Lập tức cả hai tức tốc mang giày, khoác áo vào, đi đến rồi nhẹ nhàng mở hé cửa nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên đúng như cả hai suy đoán, cách vài căn phòng về phía bên phải, Tử Băng đang đứng cùng tên tiểu nhị. Vì đêm khuya thanh vắng lại không ở xa lắm nên hai huynh đệ Tinh Đạo nghe được cuộc trao đổi giữa hai người nọ...

-Sao quý khách trả phòng sớm thế, không đợi sáng mai, giờ này đang là nửa đêm.

-Tên tiểu nhị ngươi làm gì lắm lời vậy, ta có chuyện gấp phải đi trong đêm nay, đừng lôi thôi nữa.

-A dạ, thế thì tuỳ quý khách, mời ngài theo tôi xuống dưới hỏi ông chủ tiền phòng trọ hết bao nhiêu.

Tử Băng hậm hực vì thái độ lể mề của tên tiểu nhị, cô bước theo hắn ta. Trước khi đi, cô hầu còn đảo mắt nhìn xung quanh vẻ như dòm chừng ai đó.

Khi bóng Tử Băng đã khuất, bấy giờ ở trong phòng, Trần Thống mới lên tiếng

-Việc gì khiến Tử Băng rời quán trọ vào nửa đêm như thế, chắc chắn là có điều không ổn.

Tinh Đạo trầm ngâm

-Ừm, lẽ nào Băng Băng đang làm chuyện gì bí mật không muốn ai biết. Vậy thì nguy quá, lỡ đệ ấy hành động mạo hiểm thì sao?

Trần Thống suy nghĩ và nhớ ra một người

-À đúng, lúc nãy trả phòng chỉ có mỗi Tử Băng, còn Giả Nam huynh đâu? Không phải hai người họ đi chung ư? Hay cả hai đã từ biệt nhau trước đó.

Tinh Đạo lắc đầu, khẳng định

-Không thể, Giả Nam tuyệt đối không để Băng Băng ở lại một mình. Nhất định, chuyện này có uẩn khúc. Bây giờ đứng đây suy đoán cũng không được gì, chúng ta mau bám theo Tử Băng thì sẽ rõ.

Trần Thống tán đồng. Thế là, sau khi lấy hành lý và kiếm, cả hai chậm chạp rời phòng...

Tiếng vó ngựa vang vọng khuấy động cả đêm tối tĩnh mịch, cô liêu, trên xe ngựa, hiển nhiên là Tử Băng, cô đang tức tốc cho xe chạy về phía hoàng cung. Mãi suy nghĩ về kế hoạch của Các Tự mà Tử Băng không ngờ, phía sau, Tinh Đạo cùng Trần Thống âm thầm bám theo.

****************

Khi đó, cả hoàng cung đang hoảng loạn, các binh lính thị vệ, cung nữ chạy huyên náo, mang nước đến cung Diệu Tiên dập lửa.

Nhưng có lẽ, cuộc chữa lửa sẽ không kết thúc sớm vì ngọn lửa càng lúc càng lớn.

Lúc này, Các Tự và Giả Nam đến đại lao, giả vờ hô gọi đám lính canh ngục đến cung Diệu Tiên dập lửa, hiển nhiên, tất cả đều rời khỏi phòng giam không chút do dự.

Nhân cơ hội quý báu ấy, hai người lập tức đến nơi giam giữ Cơ Thành.

Cơ Thành kinh ngạc khi thấy hai tên thái giám mở cửa phòng giam nên đứng dậy hỏi

-Hai ngươi là ai, sao lại vào đây lúc nửa đêm?

Bước vào, đến bên vị tam hoàng tử, Các Tự trong y phục thái giám, ngước mặt lên, gọi

-Là muội đây, hoàng huynh!

Cơ Thành vô cùng sửng sốt

-Các Tự? Chuyện gì vậy, nửa đêm mà muội còn...

Chẳng kịp để anh nói hết thì Các Tự đã ngăn lại, thúc giục

-Huynh đừng hỏi, mọi chuyện kể ra dài dòng lắm, bây giờ huynh hãy mau chóng cùng muội thoát khỏi đây, chúng ta sẽ rời cung.

-Rời cung? Ý muội là huynh phải trốn ngục?

-Chẳng phải huynh nói không giết Kỳ Kỳ ư, huynh bị oan thế nên huynh không đáng bị bắt giam như vậy, muội đã suy nghĩ rất kỹ mới đi đến quyết định mạo hiểm này, muội chẳng thể chứng kiến huynh bị xử tử... hãy đi theo muội, ra khỏi đại lao!

-Nhưng muội chấp nhận rời khỏi cung cùng huynh sao?

-Vâng, muội không còn lựa chọn, muội sẽ đi cùng huynh dù có phải trốn chạy hoặc bị truy bắt, chỉ cần huynh ở bên cạnh thì muội không sợ gì hết. Đi với muội nhé!

Cơ Thành bắt đầu khó xử, lòng thật sự rối bời vì không biết phải làm gì. Đúng là anh bị oan nhưng nếu trốn ngục thì khác nào bản thân đã thừa nhận tội giết Lạc Kỳ còn nếu ở lại đây chờ xét xử thì chưa chắc anh được minh oan... Minh Nhật nhất định sẽ không tha cho anh dễ dàng...

Chưa kể nếu trốn ngục thì hiển nhiên Cơ Thành phải rời cung, thậm chí là ra khỏi kinh thành để tránh sự truy bắt của binh lính triều đình. Vậy Các Tự... anh chắc chắn sẽ đưa cô đi cùng nhưng có nên làm như vậy, chạy trốn thế này thì cô cũng sẽ bị tội như anh.

Cơ Thành phải chọn lựa ra sao đây? Chưa bao giờ vị hoàng tử lâm vào tình huống khổ sở đến vậy.

Giọng Các Tự lại vang vang

-Hoàng huynh, không còn nhiều thời gian đâu, đừng lưỡng lự nữa, mau theo muội.

-Các Tự, huynh...

Chợt từ sau lưng Các Tự, Giả Nam hỏi

-Vậy ra ngài là tam hoàng tử Lạc Cơ Thành?

Nãy giờ mãi lo nói chuyện cùng hoàng đệ muội mà Cơ Thành không để ý người xa lạ theo sau cô

-Ngươi là...

-Hoàng huynh, đây là Thượng Giả Nam, huynh yên tâm, Giả Nam là bằng hữu của muội, chính huynh ấy đã giúp muội trong việc giải cứu lần này.

-Bằng hữu? Muội có bằng hữu là nam nhân từ khi nào?

Giả Nam liền đáp lời thay Các Tự

-Chuyện ấy khoan hãy đề cập, Giả Nam chỉ thắc mắc vì sao tam hoàng tử lại bị giam vào đại lao?

Cơ Thành im lặng, không nói. Thấy vậy, Các Tự mới bảo

-Huynh ấy là nghi phạm trong việc ám sát thất hoàng tử Lạc Kỳ!

-Sao, Lạc Kỳ? Đó là hoàng tử đột ngột bị ám sát cách đây vài ngày, và triều đình cho lệnh phát tang suốt mấy ngày qua?

Các Tự gật đầu. Giả Nam nhíu mày

-Thế thì triều đình nói rằng, thủ phạm hiện vẫn chưa bắt được là nói dối, thật chất để giấu việc hung thủ chính là tam hoàng tử?

-Không, huynh ấy bị oan, huynh ấy không phải kẻ đã giết Kỳ Kỳ!

Giả Nam chuyển hướng nhìn về phía Cơ Thành

-Ngài bị oan? Có thật ngài không giết hoàng tử Lạc Kỳ?

Cơ Thành quay qua anh chàng họ Thượng, ánh mắt kiên quyết

-Lạc Cơ Thành trước đây có thể là một hoàng tử nhẫn tâm độc ác nhưng ta không mất nhân tính đến nỗi ra tay sát hại hoàng đệ ruột của mình.

-Nếu ngài đã nói vậy thì ngài nên trốn khỏi đại lao ngay!

Cơ Thành ngạc nhiên, Giả Nam tiếp

-Một kẻ nào đó đã tàn ác ra tay giết hại hoàng đệ ngài đổ tội cho ngài, lẽ nào ngài không hận hắn? Ngài chấp nhận ngồi trong đại lao tối tăm chờ ngày bị xử tử trong khi hắn thì nhởn nhơ sống ung dung vui vẻ? Muốn lấy lại danh dự của bản thân, đồng thời trả thù cho hoàng đệ thì ngài cần phải thoát khỏi đây, mối thù như thế ngài không nên bỏ qua dễ dàng! Kẻ nào gây tội thì phải bắt hắn trả giá!

Bất động, Cơ Thành thoáng nghĩ đến Minh Nhật, hung thủ thật sự trong vụ giết hại tàn nhẫn ấy.

Đồng thời, anh cũng nhớ lại những lời đe doạ từ phía tứ hoàng đệ.

Đúng, nếu tiếp tục ở lại đây thì Cơ Thành mãi mãi không có cách nào minh oan cho bản thân, trả thù cho Kỳ Kỳ, chưa kể, anh cần phải bảo vệ Các Tự và cả Lạc Diễm, bởi cả hai đang nằm trong nguy hiểm... chỉ có Cơ Thành, chính xác, chỉ có anh mới làm được điều đó.

Đắn đo và suy nghĩ kỹ càng, Cơ Thành đồng ý

-Ừm, Các Tự, huynh sẽ cùng muội rời hoàng cung, những chuyện khác tính sau!

Khỏi nói, Các Tự vô củng mừng rỡ, cô xoay ra sau nhìn Giả Nam như cảm ơn.

Giả Nam thở ra

-Vậy nhanh lên, trước khi không kịp. Ngài hãy thay y phục thái giám để dễ dàng cho việc đi lại.

Cơ Thành đón lấy, mặc vào xong xuôi, cả ba mau chóng ra khỏi đại lao.

Nhờ thay y phục, Các Tự, Cơ Thành, Giả Nam dễ dàng lẫn vào đám thái giám đang chạy hối hả mang nước dập lửa. Không gian hỗn loạn, nhốn nháo càng khiến họ tránh được cái nhìn nghi hoặc của đám lính canh. Theo kế hoạch, ba người lẻn ra cổng phía tây của hoàng cung, vì được điều động đi chữa lửa nên các lính gác cổng đã không còn ở đó nữa.

-Đứng lại! Tên kia!

Tử Băng sững người khi phía sau có tiếng gọi lớn. Vì ở ngoài chờ lâu, Tử Băng lo lắng không biết tiểu thư với Giả Nam có gặp chuyện gì không nên cô mới rời xe ngựa định vào trong cung xem thử nào ngờ lại bị đám lính tuần tra đêm phát hiện.

-Tên kia mi là ai, giờ này làm gì lảng vảng ở đây, có biết đây là cổng hoàng cung không?

Tử Băng nuốt nước bọt, nghe họng khô ran.

-Không nghe ta hỏi à, mau quay lưng lại và nói ta biết mi là ai?

Đảo mắt, mồ hôi bắt đầu tuôn ra, trong đầu Tử Băng đang tìm cách thoát.

Chợt không gian im lặng hẳn, chẳng còn âm thanh nào nữa... không, có tiếng bước chân, Tử Băng biết được có người đang đi lại gần. Có thể là đám lính, nghĩ thế, cô càng sợ hãi hơn.

Pặt! Tử Băng đứng tim khi một bàn tay đặt nhẹ lên bờ vai mình. Cô hầu nghịch ngợm nhắm mắt, cắn môi với ý nghĩ “ Lần này thì tiêu thật rồi!”

-Đệ không sao chứ, sợ lắm à?

Tử Băng lập tức mở mắt ra, giọng nói rất quen thuộc, lẽ nào... Thu hết can đảm, Tử Băng từ từ xoay lưng lại, hết sức bất ngờ khi trước mặt cô là Tinh Đạo cùng nụ cười thân thiện.

-Đại ca? Là... là huynh ư? Đệ nằm mơ sao?

Tinh Đạo lắc đầu, dịu dàng

-Không, là huynh đây.

-Nhưng... nhưng vì sao huynh ở đây?

Tinh Đạo chưa kịp trả lời thì sau lưng anh, Trần Thống xuất hiện

-Lẽ ra bọn huynh phải hỏi đệ mới đúng.

Thêm một lần kinh ngạc, Tử Băng kêu lên

-Còn cả nhị ca! Chuyện gì vậy, đệ không hiểu gì hết.

Trần Thống đi đến, khoanh tay

-Cái này để nói sau, đệ gan thật đêm hôm dám lẻn vào hoàng cung để bị phát hiện, cũng may bọn huynh đến kịp.

-Thế đám binh lính lúc nãy...

Trần Thống cười nhạt, chỉ tay ra phía sau

-Tất nhiên, chúng đã bị đo ván.

Tử Băng thở phào, nhẹ nhõm khi thấy năm sáu tên lính nằm sóng soài dưới đất.

Quay lại vấn đề chính, Tinh Đạo hỏi

-Băng Băng, nói bọn huynh biết, nửa đêm khuya thế này, đệ đến hoàng cung làm gì?

Lúng túng, Tử Băng không biết đáp sao nên ấp úng

-Ơ... đệ... đệ...

Bỗng, từ xa, vang lên tiếng gọi của Các Tự

-Tử Băng!

Tử Băng liền quay lại, vui mừng

-Tiểu thư!

Tinh Đạo và Trần Thống ngạc nhiên khi từ trong đêm tối, ba bóng dáng dần dần lộ diện.

****************

Âu Mỹ Ngân nhìn Minh Nhật với vẻ khó hiểu

-Sao tự dưng cung Diệu Tiên lại phát hoả như vậy, lại đúng vào nửa đêm.

Đối diện, Minh Nhật lên tiếng trấn an mẫu hậu

-Mẫu hậu đừng lo nghĩ nhiều quá, có thể là trong lúc đi tuần tra, một tên lính canh nào đó vô tình đánh rơi đèn, gây hoả hoạn.

-Ừm, ta cũng mong vậy...

-Mẫu hậu nghĩ gì à?

Âu Mỹ Ngân thở dài, lắc đầu

-Dạo gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện vì thế không loại trừ khả năng có kẻ cố tình phóng hoả.

Vị thái tử mỉm cười

-Chắc không phải đâu, lính canh phòng rất nhiêm ngặt, chẳng dễ gì để một kẻ bên ngoài đột nhập vào.

Âu Mỹ Ngân im lặng, vẻ như cũng đồng tình với điều ấy, có vậy bà mới thấy yên tâm hơn một chút.

Chợt nhớ đến Các Tự, vị hoàng hậu hỏi

-À, còn Các Tự, con đã sai người đưa Các Tự đến đây chưa?

-Tất nhiên ạ, khi vừa nghe lính báo có hoả hoạn thì con lập tức đến phòng mẫu hậu, đồng thời sai Liêu công công đón Các Tự.

Lời Minh Nhật vừa dứt thì từ cửa, Liêu công công hớt hải đi vào, cúi người tâu

-Bẩm nương nương, thái tử, không xong rồi ạ, nô tài không thấy thái tử phi đâu hết, còn đám cung nữ ở bên ngoài phòng thái tử phi thì nằm bất tỉnh do trúng hương mê.

Minh Nhật lẫn Âu Mỹ Ngân vô cùng kinh ngạc.

Đúng lúc, có tên lính canh chạy vào phòng, bẩm báo với giọng đầy sốt sắng

-Nương nương, thái tử, tam hoàng tử không còn trong đại lao nữa, ngài ấy đã trốn thoát.

Âu Mỹ Ngân đứng bật dậy, sửng sốt

-Cái gì?! Có kẻ cướp ngục sao?

Bên cạnh, Minh Nhật ngồi bất động trước ba sự việc kỳ lạ xảy ra cùng một lúc... quá trùng hợp.

Cung Diệu Tiên đột nhiên phát hoả. Các Tự mất tích. Cơ Thành biến mất khỏi đại lao.

Lẽ nào...

Bất chợt, câu nói của Các Tự chiều nay khi vào đại lao thăm Cơ Thành vang lên

... có câu nói này của huynh, muội sẽ không hối hận khi quyết định như vậy!

Quyết định? Không hối hận... Nàng ấy muốn cùng tam hoàng huynh ra khỏi cung!

Thế căn nguyên của vụ hoả hoạn này là do Các Tự?!

Lập tức, Minh Nhật quay qua tên lính canh đang quỳ, hét lên ra lệnh

-Mau thông báo cho lính nội vụ tức tốc phong toả hoàng cung ngay, thấy kẻ nào khả nghi muốn rời cung thì giữ lại. Huy động tất cả lính canh tìm kiếm thái tử phi và tam hoàng tử, bằng mọi giá không được để cả hai thoát!

-Vâng!

Tên lính hối hả rời phòng. Âu Mỹ Ngân ngạc nhiên trước mệnh lệnh phong toả từ phía Minh Nhật

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play