Có tiếng gõ cửa, Lạc Phổ đặt ly rượu lên bàn, cất giọng

-Vào đi!

Tên gia nô bước vào, quỳ xuống, hành lễ

-Bẩm đại hoàng tử, ngài có muốn dùng chút gì không? Từ hôm qua đến giờ, ngài cứ uống rượu như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ!

-Sao ngươi lắm chuyện thế, ta chẳng có lòng dạ nào để ăn, đừng có làm phiền ta.

Nhìn vẻ mặt ủ rũ của chủ nhân, tên gia nô như đoán được tâm tư bèn nói

-Nếu ngài buồn thì để thuộc hạ sai đám ca kỹ vào hầu hạ ngài.

-Ca kỹ? Hầu hạ?

-Đúng ạ, hiện họ đang chờ ở ngoài, thuộc hạ lập tức gọi vào ngay.

Lạc Phổ im lặng. Thấy thế, tên gia nô liền cho gọi đám ca kỹ vào phòng. Ít phút sau, đứng trước mặt vị đại hoàng tử là đám ca kỹ xinh đẹp, quyến rũ với áo vải thướt tha.

Một cô trong đám mỉm cười, lả lơi

-Đại hoàng tử, để bọn nô tì múa hát góp vui cho ngài!

Lạc Phổ đưa mắt nhìn từng người...

-Hoàng huynh, sao lại ra lệnh cho người hầu lui ra?

-Đại hoàng huynh, xin huynh hãy để Tiểu Hoàn ở lại bên muội.

-Muội xin lỗi, muội bất cẩn làm đổ rượu vào người hoàng huynh! Y phục của huynh ướt rồi để muội bảo người vào giúp huynh.

Chỉ chờ có thế là Các Tự đã xoay đi thật nhanh

Nhưng chưa bước được bao nhiêu thì ý nghĩ thoát thân của Các Tự đã bị dập tắt khi bất thình lình Lạc Phổ giữ lấy tay áo khoác lông của cô.

Các Tự quay lại kinh ngạc, cùng lúc là giọng cười của Lạc Phổ vang vang

-Không cần đâu, muội làm thế huynh càng thấy thích đấy.

Các Tự cố giấu nỗi lo lắng khi thấy đôi mắt mê mẩn kia nhìn chằm chằm như thể anh chàng sắp nhảy bổ vào mình.

Lạc Phổ đứng dậy, tiến về phía Các Tự trong lúc cô đang ra sức giật tay áo khỏi bàn tay mạnh mẽ kia.

…………….

-Tại sao vậy? Sao huynh lại thay đổi nhiều như thế? Huynh... định suốt đời này căm ghét đệ ư? Đâu rồi, đại hoàng huynh hiền lành ngày xưa mà đệ kính trọng?

-Huynh vốn không phải là người như bây giờ. Huynh đổi khác đến mức đệ không nhận ra.

......................

-Huynh hết thuốc chữa rồi, tam hoàng huynh đã làm một việc vô ích! Huynh ấy luôn nghĩ, chỉ cần cố gắng thì huynh sẽ hồi tâm chuyển ý không ghét bỏ huynh ấy vì cái chết của Tôn phi. Đáng tiếc, huynh đã chẳng còn trái tim để cảm nhận điều đó.

.....................

-Muội yêu huynh, Cơ Thành!

……………..

-Kể từ sau chuyện đó, huynh bắt đầu hiểu rõ con người của Minh Nhật. Dần dần, đệ ấy càng bộc lộ bản chất độc ác, quỷ quyệt. Cũng giống như miếng bạch ngọc...

……………..

-Muội biết, biết rất rõ bản thân sẽ phải đối mặt với những điều tệ hại nào nhưng kể từ lúc muội kiên quyết đến Hàng Tân này gặp huynh thì muội đã không còn sợ gì nữa, muội muốn thành thật với trái tim và muội yêu huynh, chỉ có thế.


Giọng Lạc Phổ vang khẽ

-Cút!

-Dạ?!

Bỗng nhiên, Lạc Phổ hét lên đồng thời hất đổ chiếc bàn gỗ sang trọng, đồ vật văng tung toé

-Cút! Ta bảo cút hết! Tất cả các ngươi, cút ngay!!!

Quá sợ hãi, tên gia nô lẫn đám ca kỹ lập tức chạy ra ngoài. Đóng cửa.

Căn phòng lớn trở nên trống trải, còn mỗi Lạc Phổ ngồi lặng thinh dưới đất. Cô đơn!

Những câu nói không ngừng lởn vởn trong đầu óc trống rỗng của anh.

-Bỏ muội ra, đại hoàng huynh!

………………

-Muội yêu huynh, Cơ Thành!

.....................

-Tại sao vậy? Sao huynh lại thay đổi nhiều như thế?

....................

-Phổ nhi, nhất định con phải trở thành một hoàng tử giỏi, phò trợ cho phụ hoàng. Mẫu thân sẽ luôn luôn bên cạnh dõi theo con bất kể đêm ngày... Hãy sống thật tốt, xứng đáng với cái tên Lạc Phổ mà mẫu thân đặt cho con!


Mái đầu Lạc Phổ cúi thấp, bàn tay siết chặt, đôi vai run run. Chẳng ai biết được, lúc ấy, vị đại hoàng tử vốn chỉ thích ăn chơi, đam mê tửu sắc đó có khóc hay không! Nước mắt của anh...

-Mẫu thân!

Hai từ duy nhất Lạc Phổ cất tiếng gọi. Âm thầm. Lặng lẽ.

****************

Như dự tính, buổi trưa, đoàn binh lính Bắc Đô đến tỉnh Hàng Tân.

Khi đã thuê xong phòng trọ, tất cả nghỉ ngơi và chuẩn bị đến phủ ngũ hoàng tử Trường Dinh.

Xem kỹ lưỡng quà mừng, Trần Nhất nhìn qua Tinh Đạo

-Đại ca, mọi thứ đầy đủ, chúng ta có thể đi được rồi.

Tinh Đạo gật đầu, nhìn lại bốn đệ đệ

-Huynh, A Thống, A Nhất sẽ tranh thủ về sớm, các đệ ở lại cẩn thận, đừng có gây chuyện đấy.

Hiểu Lâm cười lớn, ra vẻ

-Huynh yên tâm, đã có đệ lo, đảm bảo không làm các huynh thất vọng.

Đúng lúc, Trần Thống dẫn ngựa đi đến, bảo

-Được vậy thì huynh cũng mừng, đệ chỉ giỏi khoác lác.

-Nhị ca, huynh cứ nói oan cho đệ.

Tinh Đạo dịu dàng, ngăn

-Rồi, đừng tranh cãi nữa, vậy huynh giao cho đệ, Hiểu Lâm.

Hiểu Lâm khoái chí, vênh mặt. Trước khi lên ngựa, Tinh Đạo đưa mắt sang Tử Băng, mỉm cười

-Huynh đi nhé!

Tử Băng trả lời ấp úng vẻ như vẫn còn ngại ngùng

-Vâng!

Trông dáng vẻ khép nép đáng yêu của Tử Băng, Tinh Đạo liền đưa tay vỗ nhẹ lên mái đầu cúi thấp kia. Ấm áp. Ân cần.

Đôi mắt cô gái họ Hoa tròn xoe, vì đang cúi đầu nên mọi người đã không thấy được gương mặt đỏ bừng của cô.

Dõi theo bóng dáng vị đại ca, Tử Băng tự dưng cười cười, cái nhìn mông lung.

Phát hiện ra sự bất thường giữa Tử Băng với Tinh Đạo, Nguyệt Tịnh liền đến gần hỏi nhỏ

-Này, làm gì mà thân thiết quá vậy, bộ hai người đã...

Chẳng kịp để cô tiểu thư họ Quan nói hết câu là Tử Băng đã chối ngay

-Không... làm... làm gì có!

-Mặt đỏ thế còn bảo là không có ư? Thôi, nói tôi nghe đi!

Tử Băng mắc cỡ, bỏ đi nhanh vào trong

-Đã nói là không có.

-Nói dối, trông mặt huynh kìa. Nhìn là tôi biết ngay.

Nguyệt Tịnh chạy theo, không ngừng trêu chọc.

Nhìn thấy vậy, Trần Giang khoanh tay, tặc lưỡi

-Chà, xem Quan tiểu thư và Tử Băng thân thiết ghê chưa? Vẻ như cả hai có tình cảm với nhau rồi, dám cá thế.

Hiểu Lâm tự dưng phản bác, nghe hơi khó chịu

-Không thể nào, dạng người như cô ta tuyệt đối không bao giờ thích Tử Băng!

-Tại sao?

-Nhìn cũng rõ, Tử Băng chẳng thể là dạng người cô ta thích được, trông hắn nhỏ con, tướng tá thì ẻo lả như nữ nhi, lại lắm chuyện, hay bắt bẻ.

Trần Sơn che miệng cười khúc khích

-Vậy chả lẽ, Quan tiểu thư thích mẫu người như đệ?

Hiểu Lâm đảo mắt, nói gay gắt nhưng nghe khá vụng về

-Không, đệ chẳng dám nhận “phần phước” đó. Mà cô ta không phải là mẫu người của đệ.

-Thôi đi, đệ nổ quá. Dù gì thì Quan tiểu thư có vẻ thích Tử Băng. Sáng nay, huynh thấy hai người quàng vai bá cổ, nói cười vui vẻ, giống y hệt lúc nãy.

Trần Sơn tiếp lời Trần Giang

-Ừ, nam nữ thọ thọ bất thân, họ thân mật với nhau vậy không có tình ý chứ là gì?

Sự lập luận của hai huynh đệ họ Trần khiến Hiểu Lâm bất giác xuất hiện nỗi lo lắng mơ hồ.

Chẳng rõ sao nhưng kỳ thật, anh chàng thấy không vui chút nào.

Ngoài hành lang quán trọ, Nguyệt Tịnh ngạc nhiên

-Sao, Tinh Đạo hôn cô ư?

Tử Băng khẽ gật đầu, cười ngại ngùng. Nguyệt Tịnh vỗ hai tay, vui mừng

-Thế thì tốt rồi, huynh ta làm vậy là đã bày tỏ với cô còn gì!

-Có... có lẽ thế.

Cô tiểu thư nghịch ngợm chưng hửng

-“Có lẽ”? Tinh Đạo không nói gì với cô hết sao? Khi hôn cô xong ấy.

Tử Băng ngẩng mặt lên, trả lời

-Umh, huynh ấy chẳng nói gì cả, tôi cũng vậy. Cả hai cứ đứng im lặng, sau đó thì... trở về lều.

Lời kể của Tử Băng vừa dứt là Nguyệt Tịnh rũ người xuống

-Gì cơ? Chỉ thế thôi à? Tinh Đạo không hứa hẹn, hay đại loại nói những câu yêu thương?

Tử Băng cười, gãi đầu

-Tôi không quen nghe lời ngọt ngào, với lại, đại ca không phải loại nam nhân hay nói ngọt.

-Nhưng nếu yêu cô thì huynh ta cũng nên có một lời hứa gì chứ!

Cô gái họ Hoa hướng mắt ra xa, hít sâu rồi chậm chạp bảo

-Hứa hẹn, đó cũng chỉ là lời nói, rất dễ tan biến. Với tôi, điều đó chẳng quan trọng, tôi chỉ biết đại ca luôn quan tâm, bảo vệ tôi, những gì huynh ấy làm đã đủ chứng minh tình cảm dành cho tôi rồi, chúng còn cao hơn mọi lời hứa hẹn kia!

Ánh mắt Nguyệt Tịnh đứng yên, bất chợt cô cảm giác lòng mình ngộ ra thêm một điều gì đó.

-… vậy huynh hứa suốt đời này bảo vệ muội nhé!

-Huynh hứa!!


Im lặng chốc lát, Nguyệt Tịnh mỉm cười

-Umh, lời hứa rất dễ thay đổi, nó không chứng minh được cái gì cả, nhất là tình yêu.

-Đúng, đôi khi lời hứa không cần phải nói ra, chỉ cần luôn sống vì nhau là đủ.

-Tử Băng, cô thật sự rất may mắn khi được một người như Chu Tinh Đạo yêu thương!

Tử Băng xoay qua

-Vâng! À, Nguyệt Tịnh, tôi có nghe lục ca kể về chuyện trưa hôm qua, cô thấy tâm trạng thoải mái hơn chưa? Vậy ra cô gặp vấn đề trong tình cảm?

Cô tiểu thư họ Quan vén nhẹ mái tóc ra sau, lời nói trầm hẳn

-Khi hiểu ra vài thứ, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Có lẽ bởi tôi quá cố chấp, khẩn cầu thứ không thuộc về mình nên mới chuốc lấy đau khổ.

Cái nhìn của Tử Băng đầy cảm thông

-Xin lỗi, nếu biết thế tôi đã không kể chuyện giữa tôi với đại ca, cô đang buồn...

Nguyệt Tịnh lắc đầu, lém lỉnh

-Không đâu, tôi rất vui khi biết Tinh Đạo bày tỏ với cô, đây là chuyện vui đáng chúc mừng.

Nhìn nụ cười tươi của cô gái, Tử Băng cũng mỉm cười

-Cám ơn cô, Nguyệt Tịnh!

-Đừng khách sáo, đều là tỷ muội tốt cả thôi.

Tử Băng gật gật rồi liền dọ hỏi

-Sau việc hôm qua, cô nghĩ thế nào về lục ca?

Nhắc đến Hiểu Lâm là Nguyệt Tịnh thấy bực bực bởi cái vụ trâm ngọc vô duyên kia.

Cô đáp thản nhiên

-Hắn ta thì làm sao? Vẫn đáng ghét vậy thôi.

-Thôi nào, lục ca cũng có ý tốt giúp cô còn gì? Lẽ nào, cô không có ý nghĩ khác về huynh ấy?

Thở ra, Nguyệt Tịnh nhìn lên, vẻ nghĩ ngợi

-Ừm, có vẻ hắn ta không xấu như tôi nghĩ, khá chững chạc và hiểu chuyện, lâu lâu cũng dịu dàng.

-Hì hì, cách đây mấy tháng lục ca không như thế đâu, huynh ấy lóc chóc, trẻ con lại nghịch phá nhưng giờ thay đổi nhiều rồi.

-Thế à? Nhưng có điều, tôi vẫn chẳng ưa nổi hắn.

-Tôi lại thấy cô đang dần hoà hợp với lục ca, chiều qua, tôi nghe cô gọi huynh ấy là “huynh”.

-Chỉ gọi huynh thôi chứ có gì đâu. Mà đừng nói chuyện này nữa, Tử Băng, cảm giác khi hôn thế nào? Lúc Tinh Đạo hôn, cô thấy sao?

Tử Băng ngượng, lắc đầu

-Thôi, tôi không nói đâu, kỳ lắm.

Nguyệt Tịnh liền ôm chầm lấy Tử Băng, cất lời doạ

-Nếu không nói, tôi “hôn” đấy!

-Ối, ối cô làm gì vậy, thả tôi ra đi!

Xui rủi thế nào, lúc Nguyệt Tịnh và Tử Băng ôm nhau đùa giỡn thì Hiểu Lâm tình cờ đi ngang qua, trông thấy. Anh chàng đứng lặng, cái nhìn bất động...

-Chà, xem Quan tiểu thư và Tử Băng thân thiết ghê chưa? Vẻ như cả hai có tình cảm với nhau rồi, dám cá thế.

-Dù gì thì Quan tiểu thư có vẻ thích Tử Băng. Sáng nay, huynh thấy hai người quàng vai bá cổ, nói cười vui vẻ, giống y hệt lúc nãy.

-Ừ, nam nữ thọ thọ bất thân, họ thân mật với nhau vậy không có tình ý chứ là gì?


Lẽ nào, lời của tứ ca, ngũ ca là đúng? Nguyệt Tịnh với Tử Băng...? Còn ôm nhau nữa!

Hiểu Lâm tự nhủ và khi trông cái cảnh gần gũi quá mức của hai người nọ thì anh bỗng chốc khó chịu. Rất nhanh, anh quay đi với vẻ bực bội, tức tối.

Ra khỏi phòng, Hiểu Lâm thấy Tử Băng từ dưới cầu thang đi lên, mặt mày hớn hở.

Vừa gặp, Tử Băng đã gọi

-Ủa, lục ca, huynh đi đâu nãy giờ thế, để chẳng thấy huynh đâu.

Nhìn nhìn thất đệ, Hiểu Lâm đáp hời hợt

-Huynh mệt nên vào phòng nghỉ.

-À, thế huynh đỡ chưa, có cần mời đại phu?

-Không cần, Tử Băng, huynh có chuyện muốn nói với đệ, chúng ta ra kia một lát.

Dứt lời, Hiểu Lâm đi nhanh mặc Tử Băng nghệch mặt, chả hiểu gì cả.

-Có chuyện gì ạ?

Tử Băng vừa hỏi xong thì Hiểu Lâm xoay lưng lại, khoanh tay

-Tử Băng, đệ có biết đây là đoàn binh lính triều đình không?

-Vâng, vậy thì sao?

-Đệ vốn chẳng phải lính triều đình nên có lẽ không rõ quy định nghiêm khắc của quân nhân, nhưng đệ đã đi theo mọi người thì cũng nên hiểu, trong đoàn, tuyệt đối không được có tình cảm, càng không nên giở trò dụ dỗ!

Mắt Tử Băng mở to, lẽ nào... Hiểu Lâm đã biết chuyện giữa cô và Tinh Đạo?

Nếu thế thì thân phận của cô, anh chàng lục ca này cũng đã đoán ra?

Tử Băng đứng bất động, mồ hôi bắt đầu tuôn trào, trái tim thì đập mạnh. Hiện Tinh Đạo không có ở đây, vậy cô phải làm sao?

Trông sự im lặng bất thường của đệ đệ, Hiểu Lâm tiếp

-Chắc đệ cũng hiểu huynh muốn đề cập đến ai?

Đảo mắt, Tử Băng nuốt nước bọt, nói lắp bắp

-Sao... sao... huynh....

-Không cần giải thích, trước mặt mọi người hai người tỏ ra thân mật như vậy làm sao không biết được. Chỉ có thằng mù mới không nhận ra.

Nhắm mắt, Tử Băng tự trách bản thân đã để lộ quá nhiều cảm xúc khi đối diện với Tinh Đạo.

Giọng Hiểu Lâm lại vang lên, vẻ trách cứ

-Thật là... cứ tưởng đệ đàng hoàng hoá ra lại đi dụ dỗ nữ nhi ngay trong đoàn binh lính!

-Hả?!

Tử Băng trố mắt, ngơ ngác, cái miệng rộng hoác, cứng đơ.

-Hả hả cái gì, từ giờ, đừng có tỏ ra thân thiết với cái cô Quan tiểu thư đó nữa.

Tử Băng lắc lắc cái đầu, khó hiểu

-Quan tiểu thư? Huynh nói... đệ và Quan tiểu thư? Vậy nãy giờ, là huynh đề cập đến cô ấy?

Hiểu Lâm bực bội, gắt gỏng

-Cái tên này, bộ bị mộng du sao, nói gì linh tinh thế? Không phải cô ta thì là ai vào đây?

Trời ạ, hoá ra, lục ca hiểu lầm mình với Nguyệt Tịnh? Thế mà tưởng... Phù, may quá!

Tử Băng nhủ thầm, lau mồ hôi, lòng thở phào nhẹ nhõm. Suýt nữa, tim cô rớt ra ngoài rồi.

Thấy vậy, Hiểu Lâm phát cáu

-Có nghe chưa, còn ở đấy thừ người như thế.

Sau khi hiểu rõ, Tử Băng cười, giải thích

-Lục ca hiểu lầm rồi, đệ và Nguyệt Tịnh chẳng có gì hết, đệ cũng không dụ dỗ cô ấy, chỉ là tình tỷ... à không, tình huynh muội thôi.

Hiểu Lâm cười nhạt rồi lấn tới, lớn tiếng

-Huynh muội? Chỉ là huynh muội mà thân mật thế, lại còn ôm nhau cười đùa nữa? Tưởng ta ngốc hả, đừng có hòng qua mặt!

Tử Băng giơ hai tay lên che mặt vì giật mình, nhưng sau đó, trông sự tức giận quá mức của Hiểu Lâm thì cô liền hỏi

-Lục ca, bộ… huynh ganh tị sao?!

Nét mặt anh chàng họ Chu thay đổi, không tím tái giận dữ nữa mà lúng túng, bối rối thấy rõ

-Ganh... ganh tị cái gì? Đừng có nói bừa, định dùng kế hoãn binh phải không?

Tử Băng hạ tay xuống, nhìn nhìn

-Nếu không ganh tị thì sao huynh phản ứng dữ dội vậy?

Lập tức, Hiểu Lâm hét ầm, la lối

-Dữ dội hồi nào? Ta nói rất bình thường, có đệ phản ứng thì có! (không biết mình đang thét to).

Thấy lục ca kích động ghê quá, Tử Băng đành nhún nhường

-V... vâng, là đệ nhỡ lời, xin lỗi huynh!

-Hừ, bực mình, tóm lại, đừng để huynh thấy đệ và cái cô Quan tiểu thư đùa giỡn hoặc tỏ ra thân mật nếu không thì huynh sẽ phạt đệ đấy. Tốt nhất là, đừng gần gũi quá, nghe chưa?

Tử Băng gật gật, vẻ như còn thất kinh. Sửa lại y phục, Hiểu Lâm hậm hực quay mặt, bỏ đi.

Đưa mắt nhìn theo bóng anh, Tử Băng đưa tay lên miệng, cười cười

-Rõ ràng là ganh tị thế mà còn chối! Nếu thế thì, chả lẽ lục ca...

****************

Cơ Thành cúi đầu hành lễ

-Thành nhi thỉnh an mẫu hậu!

Âu Mỹ Ngân gật nhẹ, ra dấu

-Đứng lên đi, việc dẹp loạn ở tỉnh Hàng Tân thế nào?

Cơ Thành đứng dậy, đáp

-Bẩm, hôm qua, con và ngũ hoàng đệ đã tóm gọn đám quân nổi loạn, hiện giờ chúng đang ở trong đại lao chờ xét xử.

-Ừm, làm tốt lắm. Vậy còn lý do chúng nổi loạn ở Hàng Tân là gì?

-Dạ, chẳng qua chỉ là những tên cướp bất tài, chúng muốn gây hấn với triều định thôi.

-Thế ư, thật là đám tặc tử. À, chẳng phải con nói sẽ ở lại Hàng Tân giúp Trường Dinh giải quyết vài vấn đề rắc rối à, sao lại hồi cung sớm?

Cơ Thành, thoáng đưa mắt nhìn qua Minh Nhật đang ngồi xe lăn bên cạnh mẫu hậu, trả lời

-Dạ, Trường Dinh nói đã giải quyết ổn thoả mọi chuyện, cũng chẳng còn việc gì nữa nên Thành nhi đành hồi cung sớm hơn dự định.

Minh Nhật im lặng, quan sát hoàng huynh

lại có dòng suy nghĩ nào đó lởn vởn qua cái nhìn bình thản của anh.

Âu Mỹ Ngân thở ra

-Cũng tốt, mẫu hậu không muốn con ở Hàng Tân trong thời gian dài đến thế, về là được rồi. Thôi, đi đường xa chắc con mệt lắm, nên về phòng nghỉ ngơi, mấy canh giờ nữa, con đến vườn ngự uyển dùng bữa với mẫu hậu và hoàng đệ.

-Vâng, Thành nhi sẽ đến! Con xin cáo lui!

Dứt lời, Cơ Thành liền nhìn về phía Các Tự, cô tiểu thư mỉm cười dịu dàng với anh.

Vị hoàng huynh cũng nở nụ cười ấm áp đáp lại hoàng đệ muội.

Xong, anh hành lễ lần nữa với Âu Mỹ Ngân trước khi rời khỏi phòng.

Và tất nhiên, Minh Nhật đã trông thấy ánh mắt thân mật của hai người kia dành cho nhau lúc nãy.

****************

Mọi người đang cùng ngồi trò chuyện vui vẻ thì Nguyệt Tịnh từ trên đi xuống

-Chào, các huynh chuẩn bị dùng bữa tối à?

Trần Thống nhìn cô tiểu thư

-Ừm, Quan tiểu thư hãy cũng dùng chung với chúng tôi.

-Nhưng tôi phải đi tắm trước đã. ( đưa mắt sang Tử Băng, nói ngay) Tử Băng, tắm cùng tôi nhé!!!

Khỏi nói, sau câu đề nghị “táo bạo” đó thì tất cả những ai có mặt tại đây đều bị... sặc!

Người uống nước thì sặc nước, người ăn mì thì sặc mì còn người không ăn uống gì thì... há hốc, đơ cả quai hàm.

Kẻ phản ứng dữ dội nhất là Hiểu Lâm.

Đang uống nước thì anh lập tức phun hết cả tràng nước vào ngay giữa mặt Trần Giang ngồi đối diện, làm anh chàng ngũ ca ướt từ trên xuống dưới.

Hiểu Lâm đưa tay lau miệng, tức thì xoay qua nhìn chằm chằm Nguyệt Tịnh.

Nguyệt Tịnh thấy mười mấy con mắt đều dồn về mình liền ngạc nhiên

-Tôi nói gì không đúng à?

Mấy anh chàng nọ đảo mắt hướng vào nhau, vẻ dè dặt, khó hiểu.

Cùng lúc, Tử Băng lúng túng đứng dậy, mỉm cười với cô tiểu thư

-Nguyệt Tịnh, cô đùa phải không, tôi là nam nhân còn cô là nữ nhi... làm sao tắm chung được!

Vừa bảo, Tử Băng vừa chớp chớp mắt như ra dấu cho Nguyệt Tịnh.

Bấy giờ, Nguyệt Tịnh mới phát hiện sự bất cẩn tai hại của mình.

Nghĩ cách chữa lời, cô bật cười

-Ha ha, dĩ nhiên, tôi đùa thôi, nam nhân và nữ nhi đâu thể tắm chung!

Tử Băng cũng cười theo nhưng trông ngớ ngẩn

-Ha ha ha, Nguyệt Tịnh thật thích đùa!

Cả hai cười lớn khiến những người còn lại trố mắt nhìn nhau, đầy nghi ngờ.

Ngừng việc giả vờ cười, Nguyệt Tịnh tiếp

-À vậy thôi, tôi tắm đây. Tử Băng, lát nữa, huynh cùng tôi đi dạo, được chứ?

-Đi dạo hả? Tất nhiên là...

Tử Băng toan trả lời “ Tất nhiên là được!” nhưng chợt thấy rùng mình bởi cảm nhận có luồng sát khí ghê gớm bao quanh. Từ từ xoay qua thì trời ơi, Hiểu Lâm đang chiếu cái nhìn khủng khiếp về phía cô.

Trông anh chàng lục ca giống hệt tên ác ma với đôi mắt rực lửa. Phải... rất, rất là kinh khủng!

Vã mồ hôi, nuốt nước bọt, Tử Băng gãi đầu, xua tay

-À, à, xin lỗi tôi có việc phải làm nên không đi dạo với cô được, để khi khác nhé.

Xong, cô bảo với các huynh lớn

-Để đệ xuống nhà dưới xem mì đã chuẩn bị đến đâu!

Chỉ chờ có thế là cô rời chỗ, cắm đầu đi tuốt.

Dõi theo dáng đi như bị ma đuổi của Tử Băng, Nguyệt Tịnh khó hiểu

-Sao Tử Băng kỳ lạ vậy?

Tiếng Trần Nhất vang lên

-Quan tiểu thư xem ra rất thân thiết với Tử Băng? Chắc hai người hợp nhau lắm.

Nguyệt Tịnh cười tươi, bảo nhanh

-Vâng, tôi rất thích Tử Băng!

Lần thứ hai cô tiểu thư nghịch ngợm này lại làm mọi người đờ đẫn, trố mắt trước sự thẳng thừng ấy.

Còn Hiểu Lâm thì... tiếp tục phun nước và hiển nhiên, Trần Giang lại là người lãnh trọn.

Trần Giang cắn môi đầy căm hờn, đưa tay vuốt mặt

-Đủ rồi đấy, Hiểu Lâm! Dừng ngay cái trò này lại!

-Đệ xin lỗi...

Cất giọng xuýt xoa xong là Hiểu Lâm quay phắt qua nói với Nguyệt Tịnh

-Này, cô không biết ngượng à? Hết lẽo đẽo theo Tử Băng rồi bây giờ còn bảo “thích” là sao?

Nguyệt Tịnh nhún vai, điềm nhiên

-Ngượng? Chúng tôi là huynh muội tốt nên tôi thích Tử Băng thì có gì lạ?

-Huynh muội ư? Đâu có trong sáng thế, rõ ràng cô đang muốn giở trò dụ dỗ người ta.

-Huynh nói cho đàng hoàng, tôi là con nhà gia giáo chẳng bao giờ dụ dỗ ai cả.

-Hì, vậy khi nãy, ai vừa bảo Tử Băng cùng đi tắm chung? Cô gia giáo dữ hen!

-Đã nói tôi chỉ đùa thôi! À mà sao tôi phải tốn thời gian giải thích với một kẻ không ra gì như huynh nhỉ? Tuỳ huynh muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi đi tắm!

Nguyệt Tịnh lè lưỡi rồi ngoảnh mặt, bỏ đi nhanh. Hiểu Lâm tức đến mức ực hết bát nước đầy.

Nhanh trí rút kinh nghiệm hai lần trước, Trần Giang liền lấy chiếc đĩa to trên bàn lên, che mặt.

Bên cạnh, Trần Sơn khoanh tay, tặc lưỡi

-Chà, không khéo kiểu này loạn mất. Nếu như Quan tiểu thư và Tử Băng có tình cảm...

-Không sao đâu, Quan tiểu thư với thất đệ chỉ là tình cảm huynh muội thôi, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện rắc rối gì xảy ra, các đệ yên tâm.

Tinh Đạo mỉm cười, nhẹ nhàng bảo, vẻ dứt khoát.

Ngâm mình trong làn nước nóng, Tử Băng ngã người, nhắm mắt thoải mái

-Woa! Tắm thật là thích!

Đang thư thái thì Tử Băng nhớ lại chuyện khi nãy Nguyệt Tịnh rủ cô cùng đi tắm

-Chà, Nguyệt Tịnh sơ ý quá, cứ thế thì không khéo có ngày bí mật của mình lộ mất. Có lẽ phải nhắc cô ấy cẩn thận lời nói, nhất là trước mặt các huynh. À còn cả lục ca nữa...

Trong khi mãi suy nghĩ việc Nguyệt Tịnh thì Tử Băng không biết rằng, trên mái ngói phòng tắm, có một người đang giương mắt chăm chăm nhìn cô.

Vài giây sau, bóng áo đen chạy vụt đi, mất dần trong đêm tối huyền hoặc.

****************

Hôm sau, đoàn binh lính Bắc Đô lại tiếp tục cuộc hành trình. Và lần này, họ sẽ cùng đến hai tỉnh trong một ngày đó là Hàm Kinh và Tuyên Độ bởi hai tỉnh ở khá gần nhau.

Tất cả đều mong sẽ nhanh chóng đến kinh thành Nam Đô, nơi dừng chân cuối cùng của chuyến hành trình dài hơn hai tháng.

Trên đường đi, Nguyệt Tịnh với Hiểu Lâm vẫn cãi nhau không ngừng. Còn Tử Băng thì phải dòm chừng vị lục ca bởi anh không ngừng hướng ánh mắt đe doạ về cô mỗi lần cô nói chuyện với Nguyệt Tịnh.

****************

Quan Bổn cúi người hành lễ

-Thần bái kiến tam hoàng tử, thái tử phi!

Cơ Thành đỡ vị tể tướng già

-Miễn lễ, ngài vừa khỏi bệnh đừng hành lễ làm gì.

Quan Bổn vờ mệt mỏi, đưa mắt nhìn anh

-Đội ơn tam hoàng tử! Không biết người cùng thái tử phi ngự giá đến phủ nên thần chẳng kịp nghênh đón, mong tam hoàng tử tha lỗi.

-Là ta đến không báo trước đâu thể trách Quan tể tướng. Ngài ngồi hãy ngồi xuống, kẻo đứng mệt.

-Thần đa tạ!

Quan Bổn ngồi vào ghế, Cơ Thành với Các Tự cũng vậy.

Các Tự nhẹ nhàng lên tiếng trước

-Nghe tin Quan tể tướng ngã bệnh nên ta cùng tam hoàng tử đến phủ thăm ngài.

-Dạ, nhọc công thái tử phi, tam hoàng tử, Quan Bổn thật đáng tội.

Cơ Thành hỏi

-Thế hiện giờ Quan tể tướng thấy đỡ hơn chưa, có cần truyền gọi ngự y hoàng cung đến?

-Bẩm, nhờ hồng phúc của hoàng thượng, nương nương, thái tử, tam hoàng tử và cả thái tử phi, thần đã khoẻ hơn nhiều.

-Thế thì tốt quá!

Quan Bổn cúi đầu, khấu tạ Các Tự. Cơ Thành tiếp

-À, thật ra, hôm nay đến phủ tể tướng, ngoài việc thăm ngài, ta cỏn muốn gặp Nguyệt Tịnh. Từ lúc từ hôn, ta không thấy muội ấy vào cung.

Nhắc đến tiểu nữ yêu quí, Quan Bổn buồn bã, liền lấy tay áo chấm chấm nước mắt.

Các Tự ngạc nhiên

-Quan tể tướng, có chuyện gì xảy ra với Nguyệt Tịnh sao?

Kiềm chế cơn xúc động, vị tể tướng già thưa, vẻ xót xa

-Bẩm, chẳng giấu gì, vào ngày tam hoàng tử từ hôn, tiểu nữ Nguyệt Tịnh ngốc nghếch của thần đã để lại bức tuyệt thư và ra đi không lời từ biệt!

-Sao cơ... Nguyệt Tịnh, muội ấy...

-Vâng, đây là bức thư tiểu nữ để lại cho thần, tam hoàng tử, thái tử phi có thể xem qua.

Quan Bổn run run lấy thư của Nguyệt Tịnh đưa cho Cơ Thành và Các Tự.

Đọc xong, hai người nọ ngồi bất động trên ghế, lặng đi. Họ không ngờ, Nguyệt Tịnh lại hành động dại dột như thế.

Hiển nhiên, Cơ Thành là người thấy ăn năn nhất, chính anh đã khiến Nguyệt Tịnh đau khổ đến mức phải đi tìm cái chết. Như vậy chẳng khác nào, anh là kẻ ngộ sát.

-Sao Nguyệt Tịnh lại làm chuyện khờ dại vậy chứ?

Các Tự nhắm mắt, dòng lệ chảy dài, bởi việc đau buồn này cũng có một phần lỗi của cô.

Quan Bổn cất giọng khẽ khàng, đớn đau

-Giờ đây thân xác Nguyệt Tịnh ở đâu thần cũng không biết! Tội nghiệp tiểu nữ của thần!

Thấy Quan Bổn gọi Nguyệt Tịnh thảm thiết, Cơ Thành, lòng ân hận, day dứt vô cùng.

Lặng thinh chốc lát, Cơ Thành đứng dậy rồi lập tức quỳ xuống trước mặt Quan Bổn.

Vị tể tướng lẫn Các Tự đều hết sức kinh ngạc. Tức thì, Quan Bổn cúi xuống, sốt sắng

-Tam hoàng tử... người làm gì vậy?

Cơ Thành vẻ thành kính, trả lời

-Lạc Cơ Thành ngàn lần có lỗi với Nguyệt Tịnh. Nếu ta không từ hôn thì muội ấy sẽ không tìm đến cái chết để Quan tể tướng phải “người đầu bạc tiễn người đầu xanh”!

-Tam hoàng tử đừng nói thế, ngài từ hôn cũng vì muốn tốt cho Nguyệt Tịnh. Là do tiểu nữ thần cố chấp không hiểu nên mới làm chuyện khờ dại. Ngài không có lỗi gì cả! Ngài hãy đứng lên!

-Quan tể tướng!

-Thần không tin Nguyệt Tịnh đã chết nên chưa tổ chức tang lễ, ngày nào chưa thấy xác tiểu nữ, thần vẫn tin nó còn sống. Vậy nên, tam hoàng tử đừng tự trách mà hãy cùng thần tin điều ấy!

Cơ Thành không biết nói gì ngoài việc gục đầu lên cánh tay Quan Bổn.

Khi tiễn chân Cơ Thành, Các Tự xong Quan Bổn vào phòng đóng cửa lại.

Nở nụ cười, ông lau nhanh nước mắt, nói nhạt

-Tưởng chỉ quỳ xuống, nhỏ vài giọt lệ giả tạo, nói lời ăn năn là xong à. Lạc Cơ Thành, ta nhất định bắt ngươi trả mạng cho Tịnh nhi! Vừa rồi ngươi may mắn thoát chết, nhưng sẽ không có lần sau đâu.

Quan Bổn siết chặt tay, trong đầu nghĩ đến việc trả thù Cơ Thành.

Bỗng, cửa sổ thư phòng mở, một bóng người nhảy nhanh vào trong.

Quan Bổn xoay người lại, gọi

-Là ngươi à, Vân Tiêu?

Vân Tiêu giống Giả Nam, cũng là thuộc hạ trong đám quân tạo phản của ông. Anh cúi người, cất giọng rõ to

-Bẩm, Vân Tiêu muốn báo cho ngài một tin rất thú vị về đoàn binh lính Bắc Đô!

Vân Tiêu đến gần, nói nhỏ vào tai Quan Bổn. Chẳng rõ là gì, chỉ biết, ánh mắt vị tể tướng già lập tức ánh lên cái nhìn sửng sốt.

****************

Ngoài hành lang phòng trọ, Nguyệt Tịnh đứng nhìn khung cảnh của buổi chiều tĩnh lặng.

Cảm giác bình yên, thanh thản thật dễ chịu. Kể từ ngày Cơ Thành từ hôn, đây là lần đầu tiên cô mới có tâm trạng nhẹ nhõm này.

Bây giờ, mỗi lần nhớ vị tam hoàng tử, cô tiểu thư không còn đau khổ nữa mà rất nhẹ lòng.

Cô mỉm cười và tin rằng, rồi thời gian sẽ giúp mình dần quên đi mối tình không thành.

Nhất định, hạnh phúc mới sẽ đến với Nguyệt Tịnh.

Đang đắm chìm trong cõi yên ả thì tiếng ai đó vang vang

-Lúc nãy cô bảo mệt sao không nghỉ ngơi lại ra đây?

Quay qua, nét mặt Nguyệt Tịnh sa sầm ngay khi thấy Hiểu Lâm đáng ghét.

Chậm rãi, bước đến bên cạnh, anh chàng bảo

-Không vui khi thấy tôi hả?

Nguyệt Tịnh đáp ngay

-Đúng vậy, thấy anh là tâm trạng tôi bực tức ngay, bức rức lắm.

Hiểu Lâm nói, mắt nhìn lãng đãng

-Ừ phải, cô chỉ muốn gặp Tử Băng thôi chứ gì... cười cười nói nói tíu tít, chướng mắt!

Nguyệt Tịnh chẳng màng giải thích dài dòng làm chi, cô ngoảnh mặt sang hướng khác.

Trông thái độ thờ ơ của cô tiểu thư họ Quan, Hiểu Lâm tiếp

-Thôi, nói chuyện khác đi. Cô thấy khoẻ hơn chưa, vừa nãy bảo mệt thế mà không chịu nghỉ ngơi trong phòng còn ra đây đứng.

-Tôi khoẻ rồi, phòng ngột ngạt quá nên ra đây đổi gió.

Thật ra thì Nguyệt Tịnh vẫn rất khoẻ nhưng nói dối mình mệt, nguyên nhân là vì sáng nay đến Hàm Kinh và Tuyên Độ, không muốn phải vào phủ Lạc Diễm lẫn phủ Lạc Kỳ, bởi sợ cả hai sẽ nhận ra mình nên cô đành vờ mệt để được nghỉ lại phòng trọ.

Chợt tiếng Hiểu Lâm cất lên, nghe trầm hẳn

-Ngày mai đến kinh thành Nam Đô vậy cô sẽ rời khỏi đoàn binh lính chúng tôi trở về nhà?

Nhắc mới nhớ, mai là đến kinh thành rồi, cũng là lúc Nguyệt Tịnh về Quan phủ.

Nhanh thật, mới đó mà đã mấy ngày trôi qua, giờ cô thấy buồn buồn vì phải tạm biệt những người nam nhân này. Trong đó có Tử Băng, một bằng hữu, hảo tỷ muội tốt vừa mới quen.

-Ừm, tất nhiên, tôi đâu thể đi theo các huynh mãi được.

Nghe thế tự dưng Hiểu Lâm buồn bã, nghĩ đến việc Nguyệt Tịnh rời khỏi đoàn và rất có thể hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau đã khiến lòng anh nặng trĩu một nỗi niềm nào đó.

Nhớ cách đây vài ngày, anh còn mong cô hãy đi nhanh nhanh, vậy mà... giờ đây lại...

-Tôi thật sự cám ơn huynh vì đã giúp tôi nhận ra nhiều điều, lúc này, tôi thấy rất nhẹ lòng.

-Cũng chẳng có gì, tôi chỉ làm việc mình nên làm. Hy vọng cô sẽ không hành động dại dột nữa.

Nguyệt Tịnh gật đầu, mỉm cười . Nhìn nụ cười dịu dàng của cô, bất giác lòng Hiểu Lâm vui theo, đồng thời một nỗi xao xuyến kỳ lạ xuất hiện. Sau vài giây im lặng, Hiểu Lâm liền hỏi

-Khi rời khỏi đoàn binh lính, cô... người... cô nhớ nhất sẽ là ai?

Nguyệt Tịnh ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe

-Người tôi nhớ nhất?

Sợ cô nàng hiểu lầm ý mình nên anh chàng họ Chu nói rõ hơn

-Thì là, dù gì cũng là bằng hữu với nhau nên chả lẽ cô không có tình cảm với mọi người. Vậy cô nhớ ai nhiều nhất, người nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất với cô?

-À, tôi hiểu. Để xem....

Nguyệt Tịnh ngẩng đầu, nhìn lên cao, nghĩ ngợi.

Kế bên, Hiểu Lâm đưa mắt nhìn cô và mong ngóng câu trả lời.

-A đúng, dĩ nhiên là Tử Băng!

Câu nói đó làm vụt tắt mọi hy vọng của Hiểu Lâm, mí mắt chùng xuống, anh lặng thinh.

-Huynh ấy rất, rất tốt với tôi. Nhưng ngoài ra...

Cô tiểu thư họ Quan chưa kịp nói hết thì Hiểu Lâm cắt ngang

-Tử Băng, Tử Băng... lúc nào cũng Tử Băng, ngoài đệ ấy ra, cô không thể nhớ một ai khác sao?

Nguyệt Tịnh nghiêng đầu, ngạc nhiên

-Huynh bị gì thế? Tôi vẫn chưa nói xong.

-Không cần nữa, như vậy là đủ rồi. Lẽ ra tôi không nên hỏi, vì phải biết câu trả lời sẽ thế này.

Khó hiểu trước thái độ tức giận vô cớ của Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh bảo

-Huynh nên nghe người khác nói xong chứ! Vì Tử Băng đối với tôi...

-Tôi biết cô thích Tử Băng. Suốt ngày cô lẽo đẽo bám theo đệ ấy, chẳng ra làm sao.

Nguyệt Tịnh bắt đầu bực mình

-Vậy ra, trong mắt huynh, tôi là hạng nữ nhi dễ dãi?

Hiểu Lâm cười nhạt, khoanh tay

-Chứ còn gì, bám chặt lấy nam nhân, để người ta muốn ôm thì ôm, còn cười nói thân mật, không dễ dãi chứ là gì?

Nguyệt Tịnh không ngờ, Hiểu Lâm lại nghĩ về mình như vậy. Cố kiềm cơn giận, cô nhìn anh

-Huynh cũng đâu có tốt lành, tính khí thất thường, nhỏ nhen, lại ăn thua đủ điều với nữ nhi, chưa hết, còn hay nghĩ xấu cho người khác nữa, hạng nam nhân như huynh, chẳng có nữ nhi nào muốn đâu!

-Cô... cô nghĩ về tôi tồi tệ đến vậy sao?

-Đúng, mỗi lần trông thấy mặt huynh là tôi bực mình rồi. Huynh thật đáng ghét!

Bị xúc phạm nặng nề, Hiểu Lâm mất bình tĩnh, nói không kịp suy nghĩ

-Tôi cũng ngán cô tận cổ. Tốt nhất cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Đừng bao giờ!

Giận dữ, Nguyệt Tịnh cũng đáp trả cho hả lòng

-Được thôi, chỉ cần chờ sang ngày mai là tôi lập tức rời khỏi đây cho huynh vừa lòng, và tuyệt đối chẳng bao giờ tôi quay lại đâu! Hứ!

Dứt lời, cả hai cùng xoay lưng, bỏ đi hai hướng khác nhau.

Dẫu những lời đó không phải thật lòng nhưng vì quá giận và tự ái khiến họ đã không có ý định xin lỗi đối phương.

Cứ như vậy là xong!

Hiểu Lâm với Nguyệt Tịnh đi càng lúc càng xa nhau, và có lẽ, hai người đều không biết, người kia buồn đến mức nào.

****************

Cơ Thành nhẹ nhàng bảo

-Muội có biết ngày mai là ngày mừng thọ của mẫu hậu?

Các Tự gật đầu

-Vâng, ắt hẳn sẽ rất náo nhiệt.

Cơ Thành mỉm cười rồi nắm tay hoàng đệ muội

-Ừm, huynh dự định sau lễ mừng thọ của mẫu hậu khoảng vài ngày huynh sẽ nói mẫu hậu biết về chuyện chúng ta và mong người chấp nhận.

Các Tự lắc đầu, dịu dàng

-Đừng, không nên vội như thế. Hiện tại trước mắt chúng ta hãy tìm tung tích của Nguyệt Tịnh đã, dù gì, phần lớn đều là lỗi của muội và huynh. Nếu tuyên bố việc giữa chúng ta thì sẽ rất khó lòng với Quan tể tướng.

Nghe chí lý, Cơ Thành đồng ý

-Ừ, tại huynh nóng lòng quá, nên giải quyết chuyện của Nguyệt Tịnh rồi sẽ bàn đến chuyện chúng ta.

Các Tự gật khẽ xong nhẹ nhàng ngã đầu vào lòng hoàng huynh.

Giữ chặt bờ vai cô, Cơ Thành thở ra, vẻ lo lắng

-Huynh thật không yên tâm khi cứ để muội ở bên cạnh Minh Nhật! Huynh không biết đệ ấy sẽ lại làm gì tổn hại đến muội.

Các Tự áp tay lên ngực anh, trấn an

-Huynh đừng lo, muội biết tự bảo vệ mình. Cơ Thành... người gây khó khăn nhất cho chuyện chúng ta chính là thái tử. Ngài ấy nhất định sẽ không từ bỏ và để hai ta đến với nhau dễ dàng.

Không cần hoàng đệ muội nói, Cơ Thành cũng hiểu rõ.

Minh Nhật luôn muốn tước đoạt mọi thứ từ anh huống chi Các Tự vốn dĩ là phi tử của Minh Nhật, điều tất nhiên là vị hoàng đệ đó sẽ chẳng bao giờ từ bỏ.

Chưa kể, Minh Nhật lại rất yêu Các Tự, anh tuyệt đối không buông tha cho Cơ Thành vì đã cướp đi người nữ nhi quan trọng này.

Giọng Các Tự chợt vang lên, thì thầm

-Nhưng dù khó khăn đến mấy, muội cũng sẽ cùng huynh vượt qua, chúng ta không bỏ cuộc!

Ôm chặt Các Tự, Cơ Thành tựa cằm lên mái đầu cô, âu yếm

-Ừm, chỉ cần cố gắng, hai ta sẽ được bên cạnh nhau.

Các Tự nhắm mắt, mỉm cười mãn nguyện. Bàn tay cô và Cơ Thành nắm chặt, như thể, dù thế nào đi nữa cũng không ai có thể chia cắt được tình yêu này. Phải, không ai hết!

Trước mặt, Minh Nhật ngồi trên xe lăn nhìn chằm chằm hai người nọ đang ôm nhau.

Một người là hoàng huynh của anh, còn một người là phi tử mà anh yêu thương.

Thế nhưng, vị thái tử vẫn giữ thái độ bình tĩnh đến khâm phục

-Hạnh phúc quá nhỉ?

Cơ Thành với Các Tự mở choàng mắt và bắt gặp Minh Nhật ở ngay phía trước.

Tuy có hơi giật mình nhưng cả hai vẫn không tỏ ra lúng túng, lóng ngóng như những lần trước, trái lại, họ đứng dậy với vẻ bình thường.

Minh Nhật thấy hai bàn tay còn nắm chặt, chẳng buông ra.

-Ôm nhau giữa vườn ngự uyển mà không sợ bị người khác thấy à?

Các Tự toan lên tiếng thì Cơ Thành ngăn lại

-Các Tự, muội về phòng trước đi, huynh có vài điều muốn nói với hoàng đệ!

-Nhưng...

Cơ Thành xoay người, đặt hai tay lên bờ vai hoàng đệ muội, ân cần

-Đừng lo, chỉ là cuộc trò chuyện giữa huynh đệ thôi, không sao đâu. Muội hãy về phòng!

Trông ánh mắt kiên quyết của vị hoàng tử, Các Tự đành nghe theo

-Vâng, muội hiểu!

Cô tiểu thư rời chỗ, đến bên Minh Nhật, cúi người

-Các Tự xin cáo lui!

Xong, cô nhanh chóng bước ra khỏi vườn ngự uyển.

Chỉ chờ vậy thôi là Minh Nhật nhìn sang Cơ Thành, vẫn giữ vẻ điềm nhiên, hỏi

-Vậy là... hai người quyết định đến với nhau?

Im lặng một lúc, Cơ Thành mới mở lời

-Huynh có nghe Các Tự nói về đôi chân của đệ. Thật bất ngờ, đệ đã hoàn toàn bình phục cách đây 3 năm thế mà đệ vẫn ngồi trên chiếc xe lăn đó diễn kịch trước mặt mẫu hậu và mọi người.

Minh Nhật cười nhạt nhẽo

-Tại vì đệ thích ngồi hơn là đi. Sao nào, huynh sẽ làm gì, nói sự thật cho mẫu hậu biết ư?

-Tất nhiên là không, đệ biết dù huynh có nói thế nào, mẫu hậu cũng chẳng tin. Nếu đệ cứ muốn mãi mãi ngồi trên xe lăn thì huynh không thể làm gì được.

-Có phải, hôm trước, Các Tự rời cung là vì đến Hàng Tân gặp huynh.

-Đúng vậy, vì lo cho huynh nên muội ấy đã đến Hàng Tân.

Dù bên ngoài không bộc lộ gì nhưng lòng vị thái tử rất giận, đến mức muốn đốt cháy mọi thứ.

Như nhớ ra một chuyện, Cơ Thành tiếp

-Sao đệ lại có thể giở trò hèn hạ chiếm đoạt Các Tự như vậy? Đó là cách đệ yêu sao?

-Chiếm đoạt? Các Tự vốn là phi tử của đệ, dĩ nhiên nàng ấy phải thuộc về đệ. Sớm hay muộn thì cũng vậy thôi.

Siết chặt tay, Cơ Thành cố kiềm cơn giận. Vài giây sau, anh tiến đến gần, đặt tay lên thành xe lăn và cúi xuống nhìn trực diện gương mặt thản nhiên của hoàng đệ

-Nếu đệ còn đụng đến Các Tự một lần nữa thì đừng trách huynh!

Minh Nhật bật cười, cái nhìn sắc bén

-Chuyện gì thế này, hoàng huynh lại đi cấm hoàng đệ đụng vào phi tử của mình ư? Huynh làm đệ khó hiểu đó, Cơ Thành.

-Đệ đừng có tỏ thái độ như vậy trước mặt huynh, bản tính xấu xa của đệ, huynh là người hiểu rõ nhất, kể từ lúc đệ đổ oan cho huynh 8 năm trước... Các Tự cũng đã biết chuyện này, và bây giờ, muội ấy rất kinh tởm đệ.

Minh Nhật lập tức chiếu cái nhìn giận dữ vào hoàng huynh

-Đệ tuyệt đối không để hai người đến bên nhau! Không bao giờ!

-Tuỳ đệ, huynh với Các Tự cũng đoán được, đệ chẳng dễ dàng từ bỏ nhưng... bọn huynh đã kiên quyết cùng nhau vượt qua, không ai có thể ngăn cản được, thậm chí là cả đệ.

-Huynh nghĩ mình làm được sao?

-Huynh đã bị đệ cướp hết mọi thứ quan trọng và lần này, huynh sẽ không để đệ mang Các Tự rời xa huynh!

-Liệu huynh có đủ sức không, đệ là thái tử, còn có mẫu hậu luôn ủng hộ đệ... chưa kể hành động loạn luân giữa hai người sẽ chẳng bao giờ được chấp nhận.

Cơ Thành đứng thẳng người lên, kiên quyết

-Mọi người? Định kiến? Luật lệ? Không sao cả, những thứ đó không quan trọng. Huynh chẳng bận tâm đâu.

-Huynh định chống lại mẫu hậu và cả triều đình ư?

-Nếu huynh và Các Tự vẫn nhất quyết ở bên nhau thì sao, bị xử tử? Được, cứ việc, cả hai sẽ chết cùng nhau, thế còn hạnh phúc hơn nữa.

-Cơ Thành... huynh điên rồi!

-Tóm lại, đệ đừng mong làm tổn hại đến Các Tự, huynh nói là sẽ làm.

-Doạ đệ à? Huynh sẽ làm gì nào? Mang nàng ấy rời khỏi đây sao?

Cơ Thành cười cười, ánh mắt lạnh băng

-Đúng, đệ cứ dồn huynh vào đường cùng thì huynh sẽ đưa Các Tự rời khỏi cung, vĩnh viễn đệ đừng hy vọng gặp lại muội ấy!

Dứt lời, Cơ Thành bỏ đi không một cái nhìn lại. Chưa bao giờ, Minh Nhật căm hận như lúc này.

-Cơ Thành, huynh quên rằng, đệ là kẻ đáng sợ ư? Nếu huynh đã dồn đệ vào đường cùng thì huynh đừng trách đệ tàn nhẫn, độc ác. Đưa Các Tự rời khỏi đây sao, huynh đừng mong làm được điều đó! Cứ chờ xem, huynh hay đệ sẽ thắng!

****************

Hôm sau, đoàn binh lính Bắc Đô khởi hành từ Tuyên Độ đến kinh thành Nam Đô.

Trong năm tỉnh, Tuyên Độ gần kinh thành nhất vì vậy chuyến đi không kéo dài, chỉ vài canh giờ là tất cả đã có mặt tại kinh thành.

Việc đầu tiên phải tìm phòng trọ. Nhìn tới nhìn lui, sau cùng họ chọn một quán trọ tên Quý Hỷ.

Hiểu Lâm và Nguyệt Tịnh vô tình cùng bước vào cửa quán...

-Tránh ra, tôi đi trước.

-Huynh bước sau tôi hai bước, huynh mới phải tránh ra.

-Xem lại đi, chân cô đặt sau chân tôi, ai mới là người đi trước hả?

-Huynh nhỏ nhen đến thế à, huynh không thể nhường tôi ư?

-Nhường? Nực cười, mắc gì tôi phải nhường, tránh ra!

Vai Hiểu Lâm đẩy mạnh vai Nguyệt Tịnh sang bên, anh dửng dưng bước vào bên trong

Nguyệt Tịnh cắn môi, tức tối

-Nam nhân gì mà...

Thấy vậy, Tử Băng liền cất tiếng hỏi

-Nguyệt Tịnh, giữa cô và lục ca xảy ra chuyện gì sao? Từ chiều hôm qua tôi đã thấy hai người không bình thường rồi.

Cô tiểu thư họ Quan khoanh tay, hậm hực

-Chiều qua, tại hắn gây chuyện trước, tự dưng giận dữ vô cớ, nói tôi đủ điều hỏi sao không tức.

-Thôi, tính huynh ấy là thế, cô đừng để bụng.

Nguyệt Tịnh quay mặt, không nói nhưng vẻ như chẳng nguôi giận được. Tinh nghịch, Tử Băng liền lấy tay cù léc vào hông cô tiểu thư.

Nguyệt Tịnh nhột quá, vừa cười vừa la oai oái

-Dừng lại đi, làm gì thế? Tôi bảo dừng lại!

-Khi nào cô hết giận tôi sẽ dừng.

-Rồi, rồi... tôi không giận nữa.

Tử Băng ngừng tay, nhìn Nguyệt Tịnh

-Vậy thì vui lên đi, sắp từ biệt nhau mà mặt cô buồn bã thế.

-Ừ, tôi chịu thua huynh luôn!

Quan sát thấy Nguyệt Tịnh cùng Tử Băng cười đùa vui vẻ, Hiểu Lâm tức lắm, liền xoay mặt đi.

Sau khi tìm được nơi thích hợp, các binh lính lần lượt ngồi vào ghế, nghỉ mệt.

Tên tiểu nhị chạy đến, niềm nở, miệng cười tươi như hoa

-Xin hỏi, các vị muốn dùng gì ạ?

Hiểu Lâm tự dưng phát cáu vô cớ, quát tên tiểu nhị một tràng

-Dùng cái gì chứ, bọn ta khát muốn chết đây, còn không biết mang nước lên! Cười, cười, mắc gì cười hoài, bộ vui lắm hả?!

Tinh Đạo ngạc nhiên trước thái độ tức giận của đệ đệ

-Hiểu Lâm, đệ sao vậy, tiểu nhị chỉ hỏi chúng ta dùng gì thôi, đệ đừng nặng lời như thế.

Trần Nhất, trông mặt tên tiểu nhị ngớ ra bởi chả hiểu lý do mình bị mắng như tát nước, nên bảo

-Tạm thời chúng tôi chưa đói, hãy mang nước lên trước rồi lát nữa sẽ gọi thức ăn sau. À, tiện thể, chuẩn bị phòng cho chúng tôi luôn.

-Dạ, dạ!

Tên tiểu nhị vừa rời đi thì Trần Giang quay qua Hiểu Lâm, tò mò

-Bộ có ai chọc giận đệ hay sao mà khó chịu vậy?

Thoáng nhìn Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm nói lãng đãng

-Chẳng ai hết, tại lòng đệ đột nhiên thấy buồn bực, thế thôi!

Biết anh chàng ám chỉ mình, cô tiểu thư họ Quan cười nhạt

-Người gì mà tính khí thất thường, thấy người khác cười cũng kiếm cớ gây chuyện! Vớ vẩn.

Dù bực tức lắm nhưng Hiểu Lâm lặng thinh, không đáp trả.

Bên cạnh, Tử Băng cố xua đi không gian nặng nề nên nói vài câu trêu đùa.

Nhìn nụ cười của thất đệ, lại nhớ cảnh khi nãy, Hiểu Lâm liền lớn tiếng, gắt gỏng

-Thôi đi, đệ đừng có lúc nào cũng cười đùa, bộ thấy huynh vậy vui lắm à?

Tử Băng giật mình, nghệch mặt. Thấy đệ ruột bắt đầu quá đáng, Tinh Đạo nghiêm nghị

-Đủ rồi đó, Hiểu Lâm! Rốt cuộc thì đệ bị gì thế?

Trần Thống cũng khó hiểu bởi tính khí kỳ lạ nãy giờ của Hiểu Lâm

-Đệ buồn bực chuyện gì thì tuỳ nhưng đừng trút lên người khác, Tử Băng có ý tốt thôi sao đệ lại quát tháo ầm ĩ đệ ấy?

Trần Sơn gật gù, thêm vào

-Đúng đấy, Tử Băng muốn đệ vui nên mới pha trò.

Biết rõ chẳng ai đứng về phía mình và không muốn bị các huynh trách mắng, Hiểu Lâm liền đứng dậy, nói nhanh

-Được rồi, là đệ sai, từ đầu đến cuối đều là đệ sai.

Hiểu Lâm rời khỏi chỗ toan bỏ đi thì Tinh Đạo xoay người, hỏi

-Đệ đi đâu vậy?

-Tâm trạng đệ rất bực bội, đệ muốn tự giải khoay cho mình kẻo ngồi đây đệ lại trút giận lên đầu mọi người. Lát nữa đệ sẽ quay lại.

Chợt nhớ ra điều gì, Tử Băng mau chóng bảo

-Nhưng lục ca, Nguyệt Tịnh sắp từ biệt chúng ta rồi, nếu huynh đi thì làm sao...

Hiểu Lâm cắt ngang bằng giọng lạnh nhạt, vô cảm

-Cô ta đi thì can hệ gì đến huynh? Quan tiểu thư tốt nhất là nên đi nhanh, đừng để lúc tôi trở về phải trông thấy mặt cô!

Vì đứng quay lưng nên Hiểu Lâm không biết rằng, ánh mắt Nguyệt Tịnh hướng về anh vừa ấm ức vừa buồn bã.

-Huynh yên tâm, từ bây giờ trở đi, huynh sẽ không còn thấy Quan Nguyệt Tịnh này nữa đâu!

Dù lòng chợt đau nhói nhưng Hiểu Lâm vẫn cười cười, ra vẻ rất thích điều ấy

-Vậy thì quá tốt, xin lỗi, tôi không tiễn!

Dứt lời, anh sải những bước dài, rời khỏi đó nhanh chóng. Dõi theo bóng dáng anh chàng họ Chu, Nguyệt Tịnh thấy lòng nặng trĩu, khó chịu một cách khó hiểu.

Đối diện, Tử Băng dường như biết rõ nên giấu tiếng thở dài trong bụng.

****************

Hôm nay là lễ mừng thọ của hoàng hậu Âu Mỹ Ngân nên trong cung rất náo nhiệt.

Tất cả quan đại thần đều được mời dự tiệc mừng, không những vậy, năm vị hoàng tử từ các tỉnh cũng vào cung chung vui.

Vừa thấy Cơ Thành và Minh Nhật là Sở Hùng bước đến cười lớn

-Tam hoàng đệ, tứ hoàng đệ, lâu rồi mới gặp, vẫn khoẻ chứ?

Cơ Thành gật đầu, thân thiện

-Bọn đệ khoẻ, trông huynh thế này chắc là cũng rất khoẻ.

Sở Hùng vỗ vỗ vai hoàng đệ lạnh lùng

-Từ khi nào mà đệ đã biết nói đùa vậy?

-Là do huynh ấy được đệ “giáo huấn đặc biệt” đấy!

Cả ba quay qua thấy Trường Dinh, Lạc Diễm từ xa đi lại.

-Chào tứ hoàng huynh! Trông huynh tươi tỉnh hơn lần trước đệ gặp.

Minh Nhật đáp lời

-Ừ, ngũ hoàng đệ, nhờ hồng phúc của đệ nên huynh càng ngày càng khoẻ hơn.

Trường Dinh thích đùa nên khi nghe câu “ứng đáp” khôi hài kia liền cười ngất ngư.

Chợt tiếng Lạc Diễm vang lên, lễ phép

-Đệ chào tứ hoàng huynh! (nhìn qua Cơ Thành, nét mặt tươi hơn) Chào tam hoàng huynh!

Cơ Thành ân cần, quan tâm

-Ừm, huynh trông đệ hơi xanh, lại ốm hơn lần huynh đến phủ thăm đệ, đệ bệnh à?

Lạc Diễm hiền lành trả lời

-Vâng, đệ bị nhiễm phong hàn nhưng giờ đã khoẻ rồi, huynh đừng lo.

Nghe thế, Cơ Thành mở áo khoác choàng lên cho hoàng đệ ốm yếu

-Mới khỏi bệnh mà ra ngoài chẳng chịu mặc thêm áo, đệ phải chú ý giữ gìn sức khoẻ chứ.

Lạc Diễm kéo áo choàng sát vào người, gật gật, cười tươi

-Vâng!

Cơ Thành vỗ nhẹ mái đầu Lạc Diễm. Bên cạnh, Sở Hùng thở ra, bảo

-Tam hoàng đệ lúc nào cũng lo lắng cho lục hoàng đệ trông cả hai giống như huynh đệ ruột!

Câu nói vô tình ấy khiến hai huynh đệ Cơ Thành nhìn nhau.

Cơ Thành chỉ cười cười, không nói. Còn Minh Nhật thì hướng mắt về phía hoàng huynh và Lạc Diễm đứng cạnh nhau, cái nhìn của anh phản phất điều gì mơ hồ.

Bỗng, tất cả nghe tiếng oang oang quen thuộc của một người

-Hôm nào đó đệ lại đến Tiền Kỳ của đại hoàng huynh mới được!

Đưa mắt nhìn, năm huynh đệ đã thấy Lạc Kỳ nói chuyện hớn hở với Lạc Phổ.

Lạc Phổ cười nhẹ

-Tuỳ đệ nhưng nói trước, lúc đó đệ mà nghịch phá phủ của huynh thì huynh đuổi đệ về ngay!

-Hì hì, không nghịch phá thì đâu có gì vui.

-Lần trước, đệ làm vỡ bao nhiêu đồ của huynh rồi!

-Thì đệ có đền bù thiệt hại cho huynh chứ bộ, huynh tính kỹ ghê, thảo nào giàu có quá chừng.

Lạc Phổ bật cười trước lời trách móc trẻ con từ thất hoàng đệ.

Ở gần đó, Cơ Thành buồn bã khi trông nụ cười thân thiện của Lạc Phổ dành cho Lạc Kỳ.

Chưa bao giờ, vị đại hoàng huynh ấy cười với anh như thế.

Bỗng Lạc Kỳ hét lên, mừng rỡ

-A năm hoàng huynh! Kỳ Kỳ đến đây!

Như chú sóc nhỏ, Lạc Kỳ lao đến ôm chầm các hoàng huynh.

Lạc Phổ cũng tiến đến chỗ mấy hoàng đệ, đầu tiên, anh nhìn Minh Nhật trước

-Tứ hoàng đệ, một thời gian mới gặp.

-Vâng, thật vui khi gặp lại huynh.

Xong, Lạc Phổ quay sang Sở Hùng

-Đệ làm gì nhìn huynh dữ vậy?

Sở Hùng, với cái nhìn dò xét, cất tiếng

-Tại trông huynh hơi lạ thôi... huynh dường như đã thay đổi một chút gì rồi phải không?

-Huynh vẫn thế, đổi với chả thay gì! Sao không nghe đệ hỏi thăm huynh gì hết.

-Ừm, huynh vốn khoẻ hơn đệ nên đệ chả lo huynh ngã bệnh.

Lạc Phổ chán ngán trước thái độ “ thẳng tuột” của Sở Hùng nên đành xoay mặt qua trái, anh chợt bắt gặp vẻ mặt đùa cợt của Trường Dinh

-Chúng ta mới gặp nhau vài ngày trước, chắc huynh không cần hỏi thăm tình hình đệ.

-Dạ, đệ hiểu, đại hoàng huynh kính mến.

Nụ cười trên môi Lạc Phổ biến mất khi hoàng đệ cuối cùng anh nhìn qua là Cơ Thành.

-Đại hoàng huynh!

-Ừm.

Vẫn vậy, vẫn là thái độ thờ ơ, lạnh nhạt bao nhiêu năm qua, có vẻ, sau vụ Cơ Thành đỡ tên cho Lạc Phổ, vị đại hoàng tử cũng chẳng hề thay đổi cách đối xử với hoàng đệ.

Đoán trước sẽ là thế nên Cơ Thành không tỏ ra thất vọng, chỉ lặng im khi nghe xong âm thanh “Ừm” phát ra từ Lạc Phổ. Tẻ nhạt lắm. Lại đầy miễn cưỡng.

Tinh ý, Trường Dinh vỗ tay, khoá lấp khoảng trống khó chịu giữa hai hoàng huynh

-Nào, chúng ta mau đến chỗ của nương nương, ắt hẳn tiệc cũng sắp bắt đầu.

Lạc Phổ nắm tay Lạc Kỳ, bước chậm chạp

-Huynh đệ ta bàn tiếp chuyện đến phủ huynh sắp tới.

-Dạ!

Phía sau, Trường Dinh trông nét trầm tư của Cơ Thành, hỏi

-Vết thương của huynh thế nào?

-Đã khỏi, không còn thấy nhói nữa.

-Tốt quá. Mà huynh đừng buồn, có những chuyện không thể miễn cưỡng được!

Hiểu ngụ ý từ lời nói đó, Cơ Thành gật đầu rồi cùng bước theo hoàng đệ.

Còn lại hai huynh đệ, Sở Hùng đặt tay lên thành xe lăn, hiền từ

-Huynh giúp đệ.

Minh Nhật đồng ý. Và trông vẻ mặt đầy suy nghĩ của anh có thể đoán được anh đang chuẩn bị cho một kế hoạch nào đấy.

Nguyệt Tịnh đưa mắt nhìn hết lượt sáu người nam nhân trước mặt, mỉm cười

-Mấy ngày qua, rất cám ơn các huynh vì đã giúp đỡ tôi. Bây giờ đến kinh thành rồi, tôi phải từ biệt các huynh để trở về nhà. Thật vui khi gặp được những bằng hữu tốt như vậy, nếu Quan Nguyệt Tịnh có gì không đúng thì mong các huynh bỏ qua, đừng chấp nhất.

Tinh Đạo dịu dàng, bảo

-Quan tiểu thư đừng nói vậy, gặp nhau âu cũng là duyên, mong từ giờ cô sẽ sống vui vẻ hơn.

Trần Thống tiếp lời đại ca

-Phải, dù gì, những ngày qua, nhờ có Quan tiểu thư ở trong đoàn, các huynh đệ cười nhiều hơn.

Nguyệt Tịnh cười cười, gật gù. Đối diện, Trần Nhất cất tiếng

-Quan tiểu thư tự trở về nhà được chứ hay có cần A Giang, A Sơn hộ tống?

Trần Giang, Trần Sơn đồng thanh, tự dưng trở nên hào hiệp

-Phải, cô cứ nói một tiếng, hai huynh đệ tôi sẽ nhận lời ngay.

Cô tiểu thư họ Quan lắc đầu

-Thôi khỏi, cám ơn lòng tốt của các huynh, tôi tự về được, cũng gần đây thôi. (quay qua nhìn Tử Băng) Tử Băng, huynh là người tôi biết ơn nhất, nhờ huynh mà tôi đã rất vui.

Tử Băng thân thiện

-Đừng khách sáo, đã là bằng hữu thì nên như thế. Nguyệt Tịnh, cô nhớ giữ gìn sức khoẻ, mong một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.

-Ừm, nếu có duyên, Nguyệt Tịnh cũng hy vọng sẽ được hội ngộ với các huynh.

Sáu anh chàng nọ gật đầu, đồng tình. Vài giây sau, Nguyệt Tịnh đứng dậy, nở nụ cười từ biệt

-Nguyệt Tịnh xin cáo từ!

Mọi người đồng loạt đứng lên, đáp lại

-Xin cáo từ!

Toan rời khỏi chỗ thì chợt nhớ ra một chuyện, Nguyệt Tịnh chậm rãi nói

-À, khi nào Hiểu Lâm trở về, gửi lời của tôi đến với huynh ta là... từ giờ, Nguyệt Tịnh sẽ luôn luôn mở rộng bàn tay để có một trời hoa!!!

Tất cả ngẩng người bởi giờ đây, trông Nguyệt Tịnh thật khác so với mấy ngày trước, không ương bướng, cố chấp, khó chịu mà rất thân thiện, trưởng thành.

-Được, Nguyệt Tịnh cứ yên tâm, Tử Băng sẽ bảo lại với lục ca!

Nhìn sáu người kia lần cuối, Nguyệt Tịnh khẽ khàng quay đi, rất nhanh, cô rời khỏi quán trọ.

Khi bóng cô đã khuất thì mấy anh chàng còn lại mới ngồi xuống, họ nhìn nhau, luyến tiếc.

Không chỉ có sáu người mà trên hành lang phía ngoài quán trọ, Hiểu Lâm cũng cùng tâm trạng.

Vờ bỏ đi nhưng kỳ thật là anh không muốn chứng kiến cảnh Nguyệt Tịnh từ biệt.

Đứng trên cao, nhìn theo dáng cô tiểu thư nghịch ngợm hoà lẫn vào dòng người náo nhiệt ở kinh thành, lòng Hiểu Lâm buồn đến mức chẳng biết dùng lời nào diễn tả.

“-Huynh yên tâm, từ bây giờ trở đi, huynh sẽ không còn thấy Quan Nguyệt Tịnh này nữa đâu!”

Câu nói lúc nãy của Nguyệt Tịnh bất chợt vang lên... Phải, từ giờ anh chàng họ Chu sẽ không còn được gặp lại cô nàng ngang bướng đó. Gục đầu, Hiểu Lâm nói khẽ

-Mày đúng là đồ ngốc, Hiểu Lâm à!

Bước đi chậm chạp giữa đường phố ồn ào, Nguyệt Tịnh tự dưng thở ra.

Rời khỏi quán trọ Quý Hỷ được vài phút mà chẳng hiểu sao lòng cô cứ nặng trĩu một cảm giác khó tả... dường như là, không nỡ từ bỏ điều gì thì phải.

Khó hiểu quá!

Ngán ngẩm, Nguyệt Tịnh lắc lắc đầu, tự nhủ với bản thân

-Thôi, dù gì thì cũng phải về Quan phủ để gặp phụ thân, mẫu thân và hai tỷ tỷ. Có lẽ, mọi người đang rất lo cho mình! Nào, đi thôi, Nguyệt Tịnh.

Cổ vũ tinh thần xong cô tiểu thư bước nhanh.

Bỗng, phía trước có tiếng ai hô lớn

-Tránh ra, tránh ra cho kiệu của Quan tể tướng đi! Các ngươi mau tránh ra.

Những người dân lần lượt tản qua hai bên để nhường đường cho kiệu của Quan Bổn đi qua.

Nhanh chóng nhận ra đám thị vệ trong Quan phủ cùng chiếc kiệu sang trọng của phụ thân, Nguyệt Tịnh mừng rỡ toan cất tiếng gọi thì bất ngờ cô bị vài người dân ở gần xô đẩy hoà lẫn vào trong đám đông chen chúc, huyên náo.

-Ối! Trời ơi, ngộp thở quá, làm gì mà đùn đẩy nhau dữ vậy?

Nguyệt Tịnh nhăn nhó, cố vùng thoát ra khỏi đám người đông đúc, náo loạn kia.

Trong khi đó thì kiệu của Quan Bổn đã bỏ đi ngang qua, và hiển nhiên, cô không thể nào cất tiếng gọi phụ thân được.

Trước mắt Nguyệt Tịnh giờ đây chỉ toàn người với người, đông như kiến chưa kể âm thanh ồn ào náo nhiệt của phiên chợ kinh thành càng khiến cô chẳng cất nổi giọng để kêu lớn.

Cứ thế, cô tiểu thư bị quay như chong chóng trong đám người đông nghẹt ấy đến mấy phút.

May thay sau đó

do kiệu của Quan Bổn đã khuất xa nên những người dân bấy giờ mới dần dần tản ra.

Nguyệt Tịnh đứng thở mệt nhọc, mồ hôi ướt hết người

-Hừ, thảo nào, mẫu thân mình luôn dặn rằng, tốt nhất đừng bao giờ đi vào chợ phiên. Muốn đi thì nên ngồi kiệu, giờ thì mình hiểu rồi! Thật là kinh khủng!

Sực nhớ đến Quan Bổn, Nguyệt Tịnh lập tức đưa mắt nhìn

-À phải, kiệu của phụ thân đâu?

Thấy phía xa xa, vẫn còn thấp thoáng bóng dáng chiếc kiệu, nhanh chóng, Nguyệt Tịnh liền đuổi theo.

Được một đoạn, cô dừng lại và ngạc nhiên khi kiệu dừng ngay trước cửa quán trọ Quý Hỷ.

Tên thị vệ ở gần vén màn lên, từ bên trong, Quan Bổn bước ra. Nhìn nhìn quán trọ, ông ghé tai nói nhỏ điều gì với tên thị vệ lúc nãy. Gật gật dạ dạ, hắn lập tức chạy đi.

Xong, vị tể tướng già chậm rãi bước vào bên trong quán. Nguyệt Tịnh nhíu mày, nhủ thầm

-Sao phụ thân lại vào quán trọ Quý Hỷ, từ trước đến nay, phụ thân có bao giờ đặt chân đến mấy quán trọ này đâu. Chẳng lẽ là có chuyện gì ư? Phải vào xem mới được.

Lân la đến gần, Nguyệt Tịnh từ từ đi vào, khéo léo tránh ánh mắt dòm ngó của mấy tên thị vệ dở mà chảnh kia. Hồi còn ở phủ, cô chúa ghét đám nô tài vô dụng hay a dua, xua nịnh ấy.

****************

Sở Hùng nhìn Các Tự, thăm hỏi

-Hoàng đệ muội vẫn khoẻ chứ, lần cuối chúng ta gặp nhau đến giờ cũng hơn một tháng.

-Dạ, Các Tự rất khoẻ, cám ơn nhị hoàng huynh. Muội cũng đang định hôm nào đó sẽ đến phủ huynh và thăm Bạch Trung cư sĩ cùng các em nhỏ.

-Ừm, nếu thế thì vinh dự cho huynh quá.

Các Tự cười cười trước câu nói hóm hỉnh của hoàng huynh. Chợt, kế bên Sở Hùng, Trường Dinh nghiêng đầu, nói với qua

-Tứ hoàng tẩu thiên vị cho nhị hoàng huynh, sao tẩu không hứa sẽ đến phủ của đệ?

Các Tự dịu dàng

-Ngũ hoàng đệ, chẳng phải cách đây vài ngày hoàng tẩu cũng đã đến Hàng Tân thăm đệ ư?

-Cái đó không tính, hôm ấy hoàng tẩu đến phủ đệ vì lo cho tam hoàng huynh, đệ cũng chưa tiếp đón được gì, đã vậy, hoàng tẩu còn hồi cung sớm nữa.

-À, thì thôi, tẩu hứa sẽ lại đến phủ của đệ, lần này tẩu nhất định ở chơi thật lâu.

Trường Dinh gật gù, Sở Hùng lắc đầu

-Đệ lớn thế mà còn so đo, tính toán, vòi vĩnh như trẻ con.

-Đệ chỉ mới 17 tuổi, lớn gì đâu chứ.

Sở Hùng đưa mắt sang Lạc Diễm ngồi im lặng nãy giờ

-Hãy nhìn Lạc Diễm kìa, đệ ấy cũng trạc tuổi đệ nhưng rất ngoan, lễ phép và nghe lời.

Trường Dinh chống cằm, thở ra

-Đệ ấy và đệ khác nhau, làm sao có thể so sánh vậy được.

-Đệ thật là...

Trong khi huynh đệ Sở Hùng, Trường Dinh châm chọc nhau thì Các Tự quay qua Lạc Diễm, ân cần

-Lục hoàng đệ không vui ư, hay mệt ở đâu, nghe tam hoàng huynh nói, đệ mới ốm dậy!

Lạc Diễm cúi đầu, khép nép

-A vâng, đệ chỉ nhiễm phong hàn, giờ đã khỏi, hoàng tẩu đừng lo.

-Thế thì tốt quá, mới khỏi bệnh, đệ đừng ở ngoài gió lâu, không tốt.

-Dạ, cám ơn tứ hoàng tẩu quan tâm.

-Trước mặt tứ hoàng tẩu, đệ đừng tỏ ra khách sáo hay e dè, cứ đối xử và trò chuyện với tẩu thật tự nhiên giống như đệ đối với tam hoàng huynh vậy.

Lạc Diễm tròn xoe mắt khi thấy Các Tự mỉm cười thân thiện, vị lục hoàng tử tự dưng đỏ mặt trước nụ cười của người nữ nhi xinh đẹp nên đáp vẻ lúng túng

-V... vâng, đệ biết rồi, tứ hoàng tẩu!

Đúng lúc, Cơ Thành đến bên chỗ Các Tự và Lạc Diễm

-Cả hai trò chuyện vui vẻ quá, xem ra, Lạc Diễm rất hợp với tứ hoàng tẩu?

Lạc Diễm thật thà nói ngay

-A, Ừm, không phải đâu, tam hoàng huynh đừng hiểu lầm, đệ với tứ hoàng tẩu chỉ...

Cơ Thành buồn cười trước thái độ bối rối đó, anh vỗ nhẹ mái đầu hoàng đệ

-Huynh hiểu, huynh có hiểu lầm gì đâu, chỉ là thấy đệ hoà đồng với tứ hoàng tẩu huynh rất vui, chí ít, đệ không còn thấy mình bị bỏ rơi.

Lạc Diễm không trả lời chỉ cười nhẹ, đầu hơi cúi. Bên cạnh, Các Tự hỏi

-Tam hoàng huynh không ngồi vào chỗ mà còn đi đâu?

Cơ Thành chuyển hướng nhìn qua Các Tự, nhẹ nhàng

-Huynh phải tìm Kỳ Kỳ, chẳng biết đệ ấy đi đâu. Kỳ Kỳ rất nghịch, kẻo lại gây ra chuyện gì thì phiền phức lắm nên huynh phải mau chóng tìm đệ ấy về.

-À, ra là vậy, thế thì huynh đi nhanh, tiệc cũng sắp bắt đầu.

-Huynh biết, muội giúp huynh chăm sóc Lạc Diễm, nếu Kỳ Kỳ có trở về thì đừng để đệ ấy chạy nhảy lung tung nữa, huynh sẽ sớm quay lại.

Các Tự gật đầu, Cơ Thành mỉm cười dịu dàng với cô.

Dõi theo bóng vị hoàng huynh khuất xa, Các Tự nở nụ cười ấm áp.

Bỗng, cảm giác có ai đó đang nhìn mình, cô tiểu thư liền từ từ xoay qua. Niềm vui trên gương mặt Các Tự biến mất khi thình lình bắt gặp cái nhìn của Lạc Phổ. Vị đại hoàng tử ngồi đối diện, cách đó vài chiếc bàn và đang hướng mắt chằm chằm về phía cô.

Tim Các Tự bắt đầu đập mạnh, chính xác là hơi sợ bởi vẫn còn nhớ hành động vô cùng khiếm nhã của Lạc Phổ đối với cô cách đây hơn một tháng trước.

Nhưng có điều rất kỳ lạ!

Ánh mắt của Lạc Phổ lúc này không ham muốn, không mê mẩn hay khao khát điên cuồng mà chỉ bất động... không chớp... cái nhìn rất khác so với hai lần gặp trước.

Bình thường, Các Tự sẽ lập tức xoay mặt đi để tránh nhưng bây giờ cô lại nhìn trực diện Lạc Phổ, dường như cô phát hiện ra, trong cái nhìn của anh ẩn chứa thấp thoáng điều gì rất mơ hồ.

Nhẹ nhàng. Sâu lắng. Lẫn buồn bã! Buồn ư? Vị đại hoàng tử xấu xa ấy cũng biết buồn sao?

Các Tự nghĩ có lẽ bản thân đã nhầm lẫn. Phải, ắn hẳn cô đã cảm nhận lệch lạc mất rồi.

Lạc Phổ và Các Tự cứ nhìn nhau... tiếp đến, thêm một lần nữa, anh khiến cô tiểu thư bất ngờ.

Hầu như mỗi lần giáp mặt, Các Tự luôn là người né tránh Lạc Phổ nhưng vừa nãy chính anh lại là người tránh Các Tự, vị đại hoàng tử đã khẽ quay mặt sang hướng khác như trốn ánh mắt cô.

Các Tự ngẩn người, khó hiểu trước thái độ khác thường của Lạc Phổ.

Cơ Thành bước vào phòng, cất tiếng gọi khẽ

-Kỳ Kỳ, đệ đừng nghịch nữa, mau ra đây, tiệc sắp bắt đầu rồi.

Không gian xung quanh chỉ là sự im lặng, chẳng có tiếng ai đáp lời. Cơ Thành khoanh tay

-Nếu đệ không chịu ra thì huynh sẽ tìm đệ, đến lúc đó, xem huynh sẽ phạt đệ thế nào.

Vẫn hoàn toàn lặng im, Cơ Thành thở dài vì mệt mỏi với hoàng đệ nghịch ngợm. Thế là, anh đành tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phòng cốt bắt cho được Lạc Kỳ.

Đang trò chuyện vui vẻ thì Các Tự nghe tiếng Minh Nhật vang lên

-Xin lỗi vì đã để nàng một mình.

Xoay qua, Các Tự thấy Minh Nhật đẩy nhẹ chiếc xe lăn vào ngay vị trí bên cạnh

-Không sao, Các Tự ngồi nói chuyện với lục hoàng đệ rất vui.

-Vậy à?

Lạc Diễm đưa mắt qua Minh Nhật, lễ phép

-Tứ hoàng huynh, đệ và tứ hoàng tẩu chỉ ngồi chuyện trò thôi.

-Ừm, huynh biết, đệ đâu cần giải thích dong dài như thế. Dù gì cũng cám ơn đệ, nhờ đệ mà phi tử huynh không buồn chán trong lúc chờ đợi.

Tuy nghe rất dịu dàng nhưng Lạc Diễm nhận ra sự khó chịu của hoàng huynh nên anh lặng im. Lạc Diễm chẳng thể nào hợp với Minh Nhật, hiển nhiên, Minh Nhật cũng không thích gì lục hoàng đệ nguyên do là vì tình cảm Cơ Thành dành cho anh lẫn Lạc Diễm ngược nhau đến buồn cười.

Trông Các Tự thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm, Minh Nhật hiểu nên bảo

-Nàng tìm tam hoàng huynh à, lúc nãy, ta có thấy huynh ấy cùng Kỳ Kỳ đi vào phòng huynh ấy, có thể cả hai đang làm gì đó, chắc sẽ nhanh chóng đến đây thôi!

Dù biết người Các Tự mong là Cơ Thành nhưng Minh Nhật vẫn điềm nhiên đến khó tả.

Mặc thế, cô tiểu thư cũng không lấy làm lạ bởi giờ cô đã hiểu con người hay giả vờ của anh.

Đã tìm hết phòng mà vẫn chẳng thấy Lạc Kỳ đâu, Cơ Thành ngạc nhiên

-Sao lạ thế, lúc nãy, chính Minh Nhật nói Kỳ Kỳ muốn gặp mình, vậy sao lại không thấy Kỳ Kỳ đâu cả. Hay là Kỳ Kỳ đã ra khỏi phòng đến chỗ dự tiệc?

Còn đứng suy nghĩ thì chợt Cơ Thành nghe có tiếng động khẽ vang lên từ phía sau, tưởng là Lạc Kỳ nên anh liền quay lưng lại nhưng chưa kịp trông rõ mặt người đó là vị tam hoàng tử đã bị đánh mạnh vào đầu. Cơ Thành ngã xuống sàn, ngất lịm.

****************

Tinh Đạo và các đệ đệ vừa uống trà vừa chuyện trò rôm rả thì bỗng tiếng một người vang lớn

-Tất cả nghe đây, Quan tể tướng có lệnh, những người có mặt tại đây phải lập tức rời khỏi ngay tức khắc, nếu trái lệnh, sẽ bị phạt nặng. Mau lên!

Lệnh dứt là nhanh chóng, những người dân trong quán trọ Quý Hỷ liền đứng dậy rời khỏi.

Riêng đoàn binh lính Bắc Đô thì vẫn còn ngồi lại bởi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì cả.

Cùng lúc, Quan Bổn xuất hiện, hướng mắt nhìn về phía những người quân nhân lạ mặt, không nhiều lời, ông chậm rãi tiến đến chỗ họ.

Tên tiểu nhị và ông chủ quán trọ chạy ra, niềm nở hỏi

-Dạ bẩm, không biết tể tướng có chuyện gì lại đến quán Quý Hỷ chúng thần, lại còn đuổi hết khách khứa...?

Tên thị vệ rút kiếm ra, đe doạ

-Đừng có lắm mồm, ở yên đó cho Quan tể tướng làm việc, bằng không, ta giết chết tại chỗ!

Run rẩy, hai người nọ nhìn nhau, im thin thít.

Thấy một người ăn mặc đỉnh đạc, uy quyền từ từ đi lại, Tinh Đạo cùng mấy đệ đệ cũng đứng lên.

Quan Bổn nhìn sơ qua, cất giọng ồm ồm hỏi

-Chẳng hay có phải đây là binh lính Bắc Đô đưa quà mừng cho lễ thành hôn của thái tử Nam Đô với công chúa Bắc Đô?

Tinh Đạo đáp lễ

-Vâng, đúng vậy. Xin hỏi, ngài là...

Tên thị vệ đứng sau lưng giở giọng quát mắng

-Vô lễ, nãy giờ không nghe bọn ta nói Quan tể tướng à?

Quan Bổn giơ tay ngăn, xong quay mặt trở lại

-Ta là Quan Bổn, tể tướng đương triều của Nam Đô!

Tinh Đạo liền cúi người

-Hoá ra là Quan tể tướng, nghe danh đã lâu, Chu Tinh Đạo thật thất lễ.

-Ngài là Chu Tinh Đạo, tiểu vương gia Bắc Đô, trưởng tử của vương gia Chu Hiền Sang?

-Vâng là Tinh Đạo!

Bên cạnh, Tử Băng thoáng bất ngờ, nghĩ thầm

-Sao, đại ca chính là trưởng tử của lão vương gia đáng ghét Chu Hiền Sang? Đúng rồi... huynh ấy họ Chu, vậy mà lúc đầu mình lại không để ý, nếu thế thì...

Giọng Quan Bổn lại vang vang cắt ngang dòng suy nghĩ của Tử Băng

-Vừa nghe thị vệ báo, đoàn binh lính Bắc Đô do tiểu vương gia Chu Tinh Đạo dẫn đầu mới đặt chân đến kinh thành Nam Đô là ta lập tức rời phủ đến quán trọ tồi tàn này ngay.

Tinh Đạo thân thiện, hành lễ

-Tinh Đạo không dám làm phiền Quan tể tướng, nhọc lòng ngài phải đến đây đón tiếp.

Quan Bổn vuốt râu, cười nhạt

-Ai nói với ngài là ta đến đây để nghênh đón?

Tinh Đạo nhíu mày, khó hiểu

-Ý tể tướng là...

Quan Bổn chẳng nói thêm lời nào đã ra dấu cho đám thị vệ theo hầu ập đến bắt giữ tất cả binh lính Bắc Đô. Tức thì, đoàn lính Bắc Đô đồng loạt rút kiếm ra tự vệ. Tinh Đạo liền ngăn

-Đừng manh động! (quay qua Quan Bổn) Xin hỏi, Tinh Đạo và mọi người đã đắc tội gì với tể tướng mà ngài lại ra lệnh bắt giữ?

Quan Bổn nhìn vị tiểu vương gia, nói rõ

-Ta bắt các ngươi vì các ngươi dám phạm luật?

-Phạm luật?

-Đúng, phạm luật dám chứa chấp nữ nhi trong đoàn binh lính!!!

Lời kết tội của Quan Bổn vừa dứt thì không cần nói, Tinh Đạo lẫn Tử Băng đều sửng sốt.

Ở gần đó, sau bức tường, Nguyệt Tịnh kinh ngạc không kém

-Sao... sao phụ thân lại biết họ chứa chấp nữ nhi?

Và bên bức tường đối diện chỗ Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm cũng đang đứng nghe.

Khi nãy, vừa từ trên lầu quán trọ bước xuống anh đã thấy một toán thị vệ lạ mặt bao vây đoàn binh lính Bắc Đô nên liền núp vào, xem thử tình hình.

Thấy Tinh Đạo lặng im, Quan Bổn hỏi

-Thế nào tiểu vương gia, ngài không nói gì sao?

Nghĩ vị tể tướng hiểu lầm nên Trần Thống nhanh chóng nói thay

-Thưa tể tướng, chắc ngài nhầm lẫn rồi chăng, trong đoàn binh lính không hề có chứa chấp nữ nhi. Tất đều là nam nhân!

Ngay bên trái Trần Thống, Trần Sơn lo lắng, thì thầm

-Có khi nào là ám chỉ Quan tiểu thư?

Trần Giang lắc đầu, phản bác

-Không thể, Quan tiểu thư chỉ là khách, chúng ta chỉ đưa cô ấy đến kinh thành, đó là giúp người đâu thể gọi “phạm luật”. Chắc chắn có sự nhầm lẫn.

Tiếp theo là tiếng Trần Nhất

-Ừm, huynh cũng nghĩ vậy, nhưng chẳng việc gì phải sợ, trong chúng ta, đâu hề có nữ nhi.

Bên cạnh, Tử Băng nuốt nước bọt, họng khô ran, mồ hôi bắt đầu tuôn ra khi nghe thế.

Quan Bổn nhìn chằm chằm anh chàng nhị ca

-Ngươi là ai?

-Tài hạ tên Trần Thống, trưởng tử của Trần Lăng đại nhân.

-Hoá ra là tướng Trần Thống, đã có nghe danh, còn đây ắt hẳn là ba nam tử của Trần đại nhân?

-Vâng, đó đều là đệ ruột của Trần Thống. Mạo muội xin tể tướng xem xét lại, việc đoàn binh lính Bắc Đô chứa chấp nữ nhi ắt là hiểu lầm. Tuyệt đối, chúng tôi không phạm luật cơ bản ấy.

Quan Bổn cười cười, thú vị

-Quả không hổ danh là trưởng tử họ Trần, rất kiên quyết, phong thái và nghiêm nghị nhưng... ta khẳng định một lần nữa, các ngươi đang chứa chấp nữ nhi ngay trong đoàn.

-Điều ấy là không thể!

Trông vẻ quyết liệt của Trần Thống, Quan Bổn gật gù

-Xem ra, ắt hẳn tướng Trần Thống không làm chuyện này, mà là một người khác. Người có quyền cao nhất ở đây, người biết rất rõ luật nhưng vẫn phạm luật. (xoay sang Tinh Đạo đang cúi thấp mái đầu) Thế nào, tiểu vương gia Tinh Đạo, ngài phải nói rõ cho các thuộc hạ thân cần của mình biết chứ, ngài không thể tiếp tục che giấu như vậy!

Trần Thống nhìn Tinh Đạo, thúc giục

-Đại ca, huynh nói gì đi, chúng ta cần phải phản bác lại lời buộc tội vô căn cứ đó chứ!

Quan Bổn cười lớn

-Lời buộc tội vô căn cứ ư? Ha ha nực cười, Quan Bổn này khi buộc tội ai đều có chứng cứ thật chắc chắn chứ tuyệt đối chẳng bao giờ nói suông.

Trần Nhất nói ngay

-Vậy phiền tể tướng đưa chứng cứ ra!

Quan Bổn nhìn nhìn Tinh Đạo

-Tiểu vương gia, bây giờ ta cho ngài cơ hội cuối cùng để ngài nói sự thật, ngài hãy nói rõ đi!

Tất cả binh lính, bốn huynh đệ họ Trần và cả Hiểu Lâm đứng núp sau bức tường đều nhất loạt dồn mắt về phía Tinh Đạo. Họ cần anh nói một câu.

Tinh Đạo vô cùng khó xử, chẳng ngờ được, sự việc lại bại lộ nhanh chóng như thế đã vậy còn bị tể tướng Nam Đô buộc tội ngay trước mặt các huynh đệ trong đoàn.

Lòng Tinh Đạo rối lắm, đầu óc trống rỗng, trắng xoá không suy nghĩ được gì... nói hay không nói? Nếu bây giờ anh nói hết sự thật thì hiển nhiên đoàn binh lính sẽ phải chịu tội còn Tử Băng nữa... Mọi người hiện đang nằm trong vòng nguy hiểm.

Bản thân Tinh Đạo sẽ nặng tội nhất vì anh là người đã để Tử Băng ở lại đoàn.

Biết luật mà phạm luật, tội nặng gấp đôi.

Thấy đại ca lặng thinh, không phản ứng, Trần Thống sốt sắng

-Tiểu vương gia, ngài sao vậy, cứ im lặng mãi như thế? Ngài phải nói gì đi.

Tinh Đạo siết chặt tay, nhắm mắt, lòng rối như tơ vò, khó xử vô cùng.

Đối diện, Tử Băng cũng sốt ruột và sợ hãi không kém.

Lỡ thân phận cô bị lộ thì tất cả không tránh khỏi liên luỵ, dù giải thích thế nào cũng không chứng minh được sự vô tội của mọi người.

Cả Tinh Đạo, nhất định anh bị phạt nặng nhất, vốn là tiểu vương gia...

Cô gái họ Hoa vừa sợ cho bản thân vừa lo cho Tinh Đạo lẫn các huynh đệ còn lại.

Đầu cô rối tung với ý nghĩ có nên tự thú lúc này hay chờ mong một phép lạ?

Ngay bức tường, Hiểu Lâm thấy ngạc nhiên trước thái độ của huynh ruột

-Sao đại ca không nói... rốt cuộc, vị tể tướng đó bảo huynh ấy nói sự thật gì?

Về phía Nguyệt Tịnh, cô đang lo lắng cho an nguy của Tử Băng cùng đoàn binh lính, mặt khác cô rất phân vân

-Hay là mình ra mặt giúp họ? Nhưng liệu, phụ thân có dễ dàng buông tha, nếu mình bị đưa về phủ, không khéo sẽ chẳng ai cứu mọi người... vậy mình... mình nên làm gì?

Mất kiên nhẫn trước sự cứng đầu của Tinh Đạo, Quan Bổn bắt đầu bực tức, bảo

-Được, ta đã cho ngài cơ hội nhưng ngài vẫn ngoan cố bao che cho người nữ nhi này đã thế thì ta đành phải thay ngài vạch mặt kẻ trà trộn!

Dứt lời, Quan Bổn lập tức chiếu cái nhìn về phía Tử Băng. Khỏi nói, Tử Băng muốn rớt tim khi trông ánh mắt lạnh lùng, đáng sợ của vị tể tướng già ấy.

-Người đâu, mau bắt hắn đến đây cho ta!

Bốn huynh đệ họ Trần thốt lên

-Thất đệ?

Tuân lệnh, hai tên thị vệ liền giữ chặt hai tay Tử Băng kéo đến ngay trước mặt Quan Bổn.

Bấy giờ, Tinh Đạo mới cất tiếng, đầy sốt sắng

-Quan tể tướng, đừng... nếu có thể Tinh Đạo muốn được nói chuyện riêng với ngài!

Quan Bổn chỉnh lại y phục, dửng dưng

-Ngài đã chịu mở miệng rồi hả, khó hiểu thật... Không cần phải nói riêng, ta muốn ngài hãy nói ngay tại đây, thân phận thật sự của tên nam nhân này! Nói mau!

Đối diện, Trần Thống nhìn Tử Băng rồi thú nhận với Quan Bổn

-Thật ra, thất đệ Tử Băng đúng là không phải lính triều đình Bắc Đô thế nhưng...

Quan Bổn liền ngăn lại

-Điều ấy không phải lý do chính, thân phận thật sự của hắn còn bất ngờ hơn nhiều, nào tiểu vương gia, ngài nói xem!

Tinh Đạo khó xử nhìn qua Tử Băng, cô cũng nhìn anh bằng đôi mắt ngân ngấn nước

-Đại ca... đến nước này rồi huynh hãy nói sự thật đi! Đệ xin lỗi huynh!

-Nhưng, Tử Băng... huynh...

Chỉ nói bấy nhiêu từ là Tinh Đạo lại im lặng, mặt khẽ quay sang bên...

-Tinh Đạo chỉ làm những điều mình cho là đúng và sẽ hết sức bảo vệ muội ấy, như thế là đủ.

.......................

-Giả Nam sẽ không từ bỏ Hoa Tử Băng, nhất định tôi sẽ gặp lại muội ấy, từ đây cho đến lúc đó mong Tinh Đạo huynh sẽ thay Giả Nam chăm sóc muội ấy!!


Tinh Đạo đã từng hứa với bản thân và cả Giả Nam sẽ luôn bảo vệ Tử Băng.

Nhưng giờ đây, anh bất lực vì mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Dù vậy, Tinh Đạo quyết không tiết lộ thân phận nữ nhi của Tử Băng.

Dẫu rằng, lát nữa thôi, Tử Băng sẽ bị vạch trần nhưng chí ít anh muốn mình không phải là người nói ra điều kinh khủng đó! ... Để có thể luôn luôn bảo vệ người nữ nhi anh yêu...

Thật sự cảm động trước việc Tinh Đạo đang cố làm cho mình, Tử Băng đã mỉm cười dù biết bản thân sắp bị tội. Cố ngăn nước mắt, cô khẽ khàng

-Như vậy là đủ rồi đại ca, không cần nữa đâu, huynh đã vì đệ làm quá nhiều điều... Đệ là người gây ra lỗi lầm này nên đệ sẽ chịu trách nhiệm! (ngước mắt lên Quan Bổn, mạnh mẽ) Đúng, Hoa Tử Băng... chính là nữ nhi cải nam nhân trà trộn vào đoàn binh lính triều đình!

Đã hết cách!

Tinh Đạo nhắm mắt, bất lực, muốn ngăn cản Tử Băng nhưng liệu còn được không?

Những người còn lại, đặc biệt là bốn huynh đệ họ Trần lẫn Hiểu Lâm đứng phía xa, đều vô cùng kinh ngạc. Còn Nguyệt Tịnh thì cắn môi, lắc đầu.

Trần Thống nhíu mày, dường như không tin vào điều vừa nghe

-Tử Băng, đệ nói... đệ là nữ nhi?!

Tử Băng gật đầu trong buồn bã. Tiếp theo, giọng Trần Nhất đầy ngờ vực

-Sao... sao lại thế, không thể được, thật vô lý!

Quan Bổn cười nhếch mép rồi đến gần Tử Băng, bàn tay ông đưa lên nắm vải buộc tóc của cô

-Khó tin lắm ư? Vậy thì thế này đã tin chưa?

Câu nói vừa dứt thì Quan Bổn giật mạnh miếng vải.

Xoạt! Mái tóc đen tuyền trải dài, lúc rời khỏi Kim phủ chỉ ngắn đến vai mà giờ đây đã dài đến giữa lưng, từng sợi mỏng manh buông xoã, bồng bềnh.

Tất cả đều sững sờ, bất động bởi trước mặt họ giờ đây không còn là thất đệ Tử Băng nghịch ngợm nữa mà là một nữ nhi đáng yêu, lạ lẫm.

Ngay bức tường, Hiểu Lâm há hốc, mắt mở to trừng trừng

-Trời ơi... hắn... hắn... cái tên Hoa Tử Băng... hắn là nữ nhi thật sao?

Về phía những người nọ

Trần Thống, lặng người ngồi phịch xuống ghế. Đối với anh, việc này quả là quá sốc.

Quan Bổn thú vị trước sự bần thần, bàng hoàng của đám binh lính

-Vậy là lời buộc tội của ta hoàn toàn chính xác đúng không, tiểu vương gia?

Tinh Đạo, cái nhìn đứng yên, lặng lẽ, anh còn biết nói gì bây giờ.

Còn Trần Giang, Trần Sơn lắp ba lắp bắp

-Ôi trời, Hoa Tử Băng lại là... là một nữ nhi!

Trần Nhất từ từ nhìn sang Tinh Đạo, hỏi khẽ

-Đại ca, huynh biết Hoa Tử Băng là nữ nhi...? Vậy mà huynh vẫn làm thế ư? Huynh vốn hiểu, không thể chứa chấp nữ nhi trong đoàn binh lính triều đình.

Tinh Đạo cúi đầu, bây giờ anh chẳng còn mặt mũi nhìn mặt các đệ đệ.

Thấy ra hậu quả nghiêm trọng do hành động thiếu suy xét của mình, Tử Băng vô cùng hối hận.

Giờ đã quá muộn, sự thật cô cố gắng che giấu lúc này hoàn toàn bị phơi bày.

Nhưng Tử Băng không sợ, bản thân làm thì tự gánh chịu, cô chỉ thấy tội nghiệp Tinh Đạo, người nam nhân vì cô bất chấp cả việc phạm luật.

Chứng cứ đã đầy đủ, Quan Bổn tiếp

-Theo luật, ta phải bắt giữ các ngươi vì chứa chấp nữ nhi trong đoàn binh lính, để xem triều đình Bắc Đô sẽ nói gì đây! Người đâu, bắt Chu Tinh Đạo về phủ tể tướng, giam vào ngục. Những kẻ còn lại, tạm thời vẫn ở lại quán trọ Quý Hỷ nhưng sẽ bị canh giữ nghiêm ngặt, tuyệt đối không để bất cứ tên nào trong đoàn rời khỏi đây!

-Tuân lệnh tể tướng!

Quan Bổn quất nhẹ tay áo, toan xoay lưng rời đi thì Tử Băng cất tiếng, như van xin

-Quan tể tướng, người có lỗi là Tử Băng, tiểu vương gia Tinh Đạo chỉ nhất thời nông nổi phạm luật nên hãy bắt Tử Băng giam vào ngục.

Vị tể tướng già vuốt chòm râu bạc, cái nhìn ranh mãnh

-Ngươi hiện tại là kẻ phạm tội làm gì có tư cách bảo ta bắt ai thả ai, tóm lại, tiểu vương gia Tinh Đạo sẽ ở trong ngục còn ngươi và những kẻ kia thì cứ ngoan ngoãn ở đây!

Dứt lời, Quan Bổn chậm rãi bước ra khỏi quán trọ Quý Hỷ.

Không muốn bị phát hiện, Hiểu Lâm núp nhanh vào trong, bên kia, Nguyệt Tịnh cũng thế.

Tên thị vệ nhìn Tinh Đạo

-Xin ngài để tất cả vũ khí ở lại và đi về phủ tể tướng.

Tinh Đạo nhẹ nhàng đặt kiếm lên bàn, đưa mắt nhìn các đệ đệ

-Các đệ ở lại cẩn thận! Huynh xin lỗi!

Trần Giang, Trần Sơn buồn bã, gọi

-Đại ca!

Trần Nhất thấy Tinh Đạo cứ nhìn Trần Thống đang ngồi xoay lưng, có lẽ, bây giờ người giận Tinh Đạo nhất là anh chàng nhị ca.

-Bọn đệ biết rồi, huynh cũng cẩn thận.

Nghe tam đệ nói vậy, Tinh Đạo gật đầu, an tâm được một chút. Cuối cùng, ánh mắt vị tiểu vương gia hướng về phía Tử Băng, đôi mắt người nữ nhi ấy đỏ hoe, gương mặt đầy hối hận.

-Đệ yên tâm, huynh sẽ không sao đâu, đừng lo! Đệ ở lại cẩn thận.

Tử Băng nói nghẹn, muốn khóc

-Đại ca, đệ... đệ xin lỗi!

Tinh Đạo trông dáng vẻ ăn năn của Tử Băng, anh đã im lặng. Rất nhanh sau đó, anh mỉm cười đồng thời đặt tay lên mái đầu cúi thấp của thất đệ, vỗ nhẹ, an ủi

-Đệ không có lỗi và huynh không hối hận khi che giấu thân phận thật của đệ!

Cái nhìn của cô gái họ Hoa tròn xoe, giọt lệ trong suốt vỡ oà, chảy dài xuống cằm.

Bên cạnh, Trần Nhất, Trần Giang lẫn Trần Sơn nhìn nhau trước cử chỉ ân cần của Tinh Đạo dành cho Tử Băng.

Còn Trần Thống... dù quay lưng nhưng vẻ như anh đã hiểu ra một điều gì đó qua câu nói ấy.

Tinh Đạo vẫn cười khi quay lưng, bước cùng hai tên thị vệ.

Dõi theo bóng đại ca rời khỏi quán trọ, Tử Băng đặt tay lên môi để ngăn cảm xúc xót xa trong lòng và không muốn mình bật khóc.

Đám thị vệ còn lại cất giọng thúc giục

-Các ngươi còn đứng đây, mau chóng vào phòng! Nhanh lên!

Dẫu bực bội trước cách đối xử thô bạo nhưng chẳng còn cách nào khác, tất cả đành lẫm lũi đứng dậy. Trần Nhất nói với Trần Thống vẫn ngồi bất động, lặng thinh

-Nhị ca, chúng ta đi thôi!

Thở ra. Trần Thống từ từ đứng dậy, chợt nghe tiếng Tử Băng gọi, anh khẽ quay qua. Trong mắt anh chàng nhị ca nghiêm khắc, người đứng trước mặt đó không còn là tiểu đệ nghịch ngợm, lém lỉnh nữa mà là một nữ nhi xa lạ… phải, rất xa lạ chẳng hề quen biết.

Trần Thống không đáp lời, chỉ lẳng lặng bước chậm chạp lên những bậc thang.

Giống như huynh lớn, Trần Nhất, Trần Giang, Trần Sơn thoáng nhìn Tử Băng rồi cũng quay đi.

Chưa bao giờ Tử Băng buồn đến thế, cô đã lừa gạt và đẩy mọi người vào hoàn cảnh tồi tệ này.

Cô phải làm gì trước thái độ hờ hững, bỏ mặc của các huynh?

Tử Băng cầm lấy thanh kiếm của Tinh Đạo để lại, cất bước.

Đôi chân nặng nề như cột đá, không, lòng cô còn nặng gấp trăm lần.

Khi thấy tất cả lần lượt lên trên lầu quán trọ, Hiểu Lâm mới thò đầu ra, nghĩ ngợi

-Phải tìm cách cứu mọi người... nhưng còn đại ca? Thật là, chỉ tại Hoa Tử Băng, đùng một cái tự dưng biến thành nữ nhi. Vậy hai tháng qua mình đã sống chung với nữ nhi mà chẳng hay biết gì cả. Ôi, nhức cái đầu!

Đứng bứt tóc bứt tai trong chốc lát, Hiểu Lâm liền rời khỏi chỗ nấp, mất dạng.

Anh chàng họ Chu vừa đi thì Nguyệt Tịnh, từ bức tường bước ra, tiến đến chỗ tên tiểu nhị đang chán nản vì khách bị Quan Bổn đuổi hết

-Tôi muốn thuê một phòng ở trên lầu, được chứ?

Thấy còn khách, tên tiểu nhị cười tươi, nói ngay

-Tất nhiên là được, mời công tử theo tôi.

Nguyệt Tịnh gật đầu đi theo, trong đầu lởn vởn ý nghĩ

-Cứ tạm thời ở lại quán trọ rồi mới tìm cách cứu mọi người!

****************

Hiện ra trước mắt Âu Mỹ Ngân, Các Tự, năm hoàng tử cùng các thái giám cung nữ là khung cảnh thật hãi hùng... Cơ Thành, áo khoác nhuốm đầy máu, sậm màu, tay phải giữ chặt Ngân Hoả Kiếm với những dòng máu chảy tí tách xuống sàn... Dưới đất, gần đó, Lạc Kỳ nằm bất động, tấm thân nhỏ bé bê bếch màu đỏ tươi, vết thương ngay ngực vị hoàng tử nhỏ tuổi máu không ngừng trào ra. Quá tàn khốc!

Âu Mỹ Ngân choáng váng, suýt ngã ra sau may thay Các Tự kịp đỡ lấy bà.

Tức thì Sở Hùng, Trường Dinh, Lạc Diễm nhanh chóng chạy đến đỡ Lạc Kỳ dậy, cả ba gọi thất thanh

-Kỳ Kỳ... trời ơi, thất hoàng đệ sao lại ra nông nỗi này?

Lạc Kỳ không động đậy, không hơi thở, chỉ là một cái xác lạnh băng, đáng thương!

Thấy thế, Lạc Phổ liền bước đến bên Cơ Thành còn đứng trân trân, đẩy mạnh tam hoàng đệ xoay qua, giọng anh đầy tức giận

-Đệ đã làm gì Kỳ Kỳ, đệ ra tay giết đệ ấy sao? Trả lời đi, đừng im lặng như vậy!

Cơ Thành đưa ánh mắt vô hồn nhìn Lạc Phổ, lắc đầu

-Không... không phải đệ... đệ không giết Kỳ Kỳ! Không phải!

-Thế thì nói rõ xem, chuyện gì đã xảy ra?

-Đệ không biết... khi tỉnh lại, đệ đã thấy Kỳ Kỳ nằm trong vũng máu.

-Đệ nói dối, sự việc diễn ra trước mắt mà đệ còn bảo là không biết ư? Đệ có điên không?

Cơ Thành bần thần, tay buông rơi thanh kiếm sắc lạnh, tiếng va chạm của nó xuống nền đất nghe khô khốc, rùng mình.

Trông dáng vẻ đó của hoàng huynh, Các Tự đưa tay lên môi, lo lắng.

Chứng kiến hình ảnh khủng khiếp ấy, cô tiểu thư lặng người, hoang mang khôn tả.

Sao lại như thế? Trong phòng, chỉ mỗi Cơ Thành và Lạc Kỳ, Lạc Kỳ lại bị giết, hiển nhiên, ai ai cũng thấy hung thủ chính là Cơ Thành. Chưa kể, trong tay anh còn có thanh kiếm nhuốm đầy máu Lạc Kỳ.

Thế này thì Cơ Thành khó thoát tội! Nhưng lẽ nào anh đã ra tay sát hại hoàng đệ ruột?

Không! Không thể, nhất định có uẩn khúc... là gì? Rối lắm, bây giờ đầu óc Các Tự rối bời, trống rỗng, cô chẳng còn đủ tỉnh táo để phán đoán.

Âm thanh xung quanh hỗn độn vô cùng... tiếng thị vệ cung nữ... họ đều sợ hãi trước hành động mất nhân tính của Cơ Thành.

Chợt, Âu Mỹ Ngân ra lệnh, giọng thật khẽ, run run

-Tất cả các ngươi hãy lui ra, chuyện này tuyệt đối không được lan truyền ra ngoài nếu ai dám tiết lộ thì ta sẽ không tha, nghe rõ chưa?

Các cung nữ, thị vệ nhìn nhau rồi đồng loạt cất tiếng

-Tuân lệnh nương nương!

Sau đó, tất cả lần lượt lui ra ngoài. Âu Mỹ Ngân đưa mắt nhìn Cơ Thành, phải cố gắng lắm bà mới bình tĩnh và hỏi

-Thành nhi, giờ chỉ còn mẫu hậu, các hoàng huynh, hoàng đệ, hoàng muội... con nói xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Vừa đỡ Lạc Kỳ, Sở Hùng vừa giục

-Đúng đấy tam hoàng đệ, mau nói rõ đi chứ!

-Phải, tam hoàng huynh... huynh cứ trình bày rõ ràng để mọi người giúp huynh!

Lạc Diễm lẫn Trường Dinh sốt sắng, giọng đầy lo lắng.

Không kiềm chế được, Các Tự cũng lên tiếng

-Tam hoàng huynh, mọi người đang chờ nghe huynh nói! Làm ơn... huynh hãy nói gì đi!

Bên cạnh, Minh Nhật từ từ xoay qua để trông vẻ mặt lo lắng, bần thần của phi tử.

Nãy giờ, anh chẳng nói lời nào trước việc Cơ Thành giết Lạc Kỳ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play