-Ra vậy! Phải chăng vì thế mà con với Thành nhi trở nên thân thiết?
Các Tự như nhận ra hàm ý nào đấy qua câu hỏi ngắn ngủi kia.
Cô đã không nói gì, hoàn toàn im lặng.
Vị hoàng hậu không muốn Các Tự khó xử nên nói rõ hơn
-Ý mẫu hậu là con với hoàng huynh đã không còn xa cách như ngày đầu tiên con về Nam Đô, hoàng huynh và hoàng đệ muội cần có mối giao hảo tốt.
-Vâng…
-Thế nhưng… Các Tự à, nói gì thì nói, con cũng là hoàng đệ muội, còn
Thành nhi là hoàng huynh, dù cả hai có thân nhau đến mấy cũng nên giữ
khoảng cách. Ta tin quan hệ của hai đứa đơn thuần chỉ là huynh muội
nhưng những cung nữ, thái giám trong cung lại không nghĩ như thế. Vì vậy theo mẫu hậu thì con và Thành nhi… nên ít gặp nhau sẽ tốt hơn, tránh
nhiều lời đàm tếu không hay!
Âu Mỹ Ngân vừa giảng giải nhẹ nhàng vừa xem xét phản ứng của Các Tự.
Người phụ nữ ấy đã thấy, nỗi buồn ẩn hiện trong đáy mắt đứng yên của cô gái.
Rất buồn!
Một nỗi buồn khiến bà không thể lý giải được.
-Vâng, Các Tự đã hiểu rõ, từ giờ con sẽ chú ý hơn khi ở cạnh hoàng huynh!
Sau vài giây im lặng, cuối cùng Các Tự cũng đáp lại lời mẫu hậu.
Âu Mỹ Ngân mỉm cười, gật đầu.
Tuy Các Tự nói vậy nhưng vị hoàng hậu vẫn không nhẹ lòng chút nào khi gương mặt cô gái, nỗi buồn càng lúc càng sâu sắc hơn.
Hoa Tử Băng bước ra khỏi lều.
Cô vừa dọn dẹp xong đống củi khô mà chiều nay Trần Nhất đem về.
Mệt mỏi, vươn vai, ngáp dài.
Tử Băng nhủ thầm
chỉ cần đặt mình xuống chiếu thì nhất định cô sẽ ngủ ngay một giấc thật ngon.
Gật gù, Tử Băng bước nhanh.
Nhưng chẳng kịp về đến lều thì Thượng Giả Nam xuất hiện, đứng ngay giữa đường đi.
Tử Băng bực mình vì chưa quên sự cố lúc trưa nay
-Chuyện gì nữa, tôi và huynh không còn gì để nói với nhau hết, làm ơn tránh ra!!
Giả Nam, vẫn là nụ cười trêu đùa
-Huynh biết muội còn giận, khi nãy dùng bữa muội chẳng thèm nhìn mặt huynh….
-Nếu đã biết vậy thì tốt, tôi về lều đây.
Giả Nam ngăn cô gái
-Khoan, muội nghe huynh nói xong đã. Lúc xế đi tắm cùng mọi người, huynh đã giải thích rõ với Chu Tinh Đạo vương gia rồi, huynh ấy cũng đã hiểu
và kết thúc hiểu lầm.
Tử Băng trố mắt, chưng hửng
-Thật vậy ư, đại ca đã biết đó là sự cố?
Một sự lắng đọng hiển hiện dưới đáy mắt, Giả Nam lại cười cười
-Umh… bây giờ muội có thể cho huynh nói lý do huynh chặn đường của muội?
Tử Băng đảo mắt.
Thôi thì Giả Nam đã giải thích sự cố đó cho Tinh Đạo, cũng không nên giận anh ta làm gì.
Nghĩ thế, cô hầu buột miệng
-Ừ, huynh nói đi!
Giả Nam nhún vai, tinh quái
-Chẳng có gì to tát đâu, chỉ là huynh muốn… nói chuyện với muội một lát!
-Chỉ vậy thôi à, huynh có bình thường không, bây giờ khuya lắm rồi có gì để sáng mai nói.
Chàng trai họ Thượng ngừng cười, đưa mắt nhìn cô gái, không đùa mà nghiêm túc
-Huynh sợ sáng mai sẽ quên mất những điều muốn nói với muội nên bây giờ huynh phải nói, sẽ nhanh thôi, nửa canh giờ.
Nếu là bình thường thì Tử Băng đã bỏ mặc anh đi về lều.
Nhưng lúc này, Tử Băng không nỡ từ chối bởi ánh mắt của Giả Nam không
còn ranh mãnh, dò xét như mọi ngày mà trông thật buồn, dù anh không thể
hiện rõ điều đó.
Vừa thầm rủa Giả Nam cô hầu vừa bằm nát miếng cải trên bàn.
Chợt, giọng Tinh Đạo vang lên bên cạnh
-Đệ làm sao vậy, không khỏe à?
Tử Băng giật mình, xoay qua.
Khi chạm phải đôi mắt phủ đầy sao của vị tiểu vương gia thì lập tức câu
nói của Giả Nam đêm trước bất ngờ bật ra “Hoa Tử Băng, muội… thích Chu
Tinh Đạo đúng không??”
có lẽ vì vậy mà trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh, mặt thì ẩn đỏ.
Thấy cô gái im lặng, dáng vẻ lúng túng, Tinh Đạo ngạc nhiên
-Quả thật là đệ không khỏe rồi!
Tử Băng xua tay nói ngay
-Dạ… không… đệ ổn…
-Nếu thế thì sao huynh thấy đệ rất kỳ lạ?
Tử Băng đáp cố thật tự nhiên
-À, tại huynh làm đệ giật mình…
-Thế ư, huynh xin lỗi. Vậy mà tưởng đệ mệt hoặc đã làm gì có lỗi sợ huynh bắt phạt.
Tinh Đạo chỉ có hàm ý đùa vui qua câu nói ấy thôi nhưng lại khiến Tử
Băng giật bắn người bởi nhớ lại nụ hôn của Giả Nam nên cô lắc đầu, bảo
lớn
-Không! Không phải… chỉ là sự cố… đó không phải ý muốn của đệ!!
Tinh Đạo kinh ngạc trước câu trả lời không đầu không đuôi cùng phản ứng quá khích từ cô nên nhíu mày
-Sự cố? Không phải ý muốn của đệ? Huynh không hiểu…
Bấy giờ Tử Băng mới phát hiện hành động thái quá của mình.
Đôi mắt to
tròn đảo liên tục, cô thầm trách Giả Nam, trách luôn bản thân tự dưng
lại kích động đến vậy. Giờ biết giải thích sao đây?
Nhanh chóng nghĩ ra lời bào chữa hợp lý, Tử Băng hít sâu một hơi, cố lấy bình tĩnh rồi đưa mắt nhìn vị đại ca đang nghệch mặt do không hiểu
chuyện gì, nói thật nhỏ
-À… umh… ý là đệ vừa mới…
Tử Băng chưa kịp lý giải rõ ràng thì từ xa, năm người nọ chạy đến, tiếng Trần Nhất cất lên trước, vẻ sốt sắng
-Đại ca, Thượng Giả Nam… đã bỏ đi rồi! Huynh ấy để lại lá thư cho chúng ta!
Thượng Giả Nam không từ mà biệt thật có lỗi với mọi người. Nhưng vì
không muốn phải nói lời giã biệt và vì có chuyện gấp nên Giả Nam đành
chọn cách ra đi âm thầm.
Những ngày qua, đa tạ các huynh đệ đã cho Giả Nam theo cùng.
Giả Nam rất vui vì có thể làm huynh đệ với mọi người.
Nếu có duyên mong sẽ được hội ngộ vào một ngày không xa…
Chúc tất cả thượng lộ bình an, sớm đến Nam Đô!
Thượng Giả Nam… “
Lá thư Thượng Giả Nam để lại chỉ vỏn vẹn duy nhất có mấy dòng ngắn ngủi.
Anh đã không cho mọi người biết mình đi đâu.
Chỉ bảo rằng “Nếu có duyên mong sẽ được hội ngộ vào một ngày không xa…”!
Tử Băng dán mắt vào khoảng không phía trước, cái nhìn không chớp.
“Cảm giác ư…? Huynh chỉ khiến tôi thấy căm ghét huynh thêm thôi… đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa…!!”
Khẽ thở ra, cô hầu lẩm bẩm
-Đáng ghét! Huynh… cứ thế mà đi, không nói lời nào cả. Chẳng lẽ vì câu
nói đó nên huynh đã bỏ đi à? Nếu đã biết hôm nay sẽ không còn ở đây nữa
thì vì sao đêm qua còn làm vậy với tôi để tôi tức giận…? Đúng là Thượng
Giả Nam…
Cô gái họ Hoa đưa tay chạm lên môi, bờ môi đêm qua Giả Nam đã đặt lên đó nụ hôn.
Lúc bị Giả Nam hôn xong, trên đường về lều, Tử Băng đã rất giận và ước
sao anh chàng đáng ghét đó hãy đi đừng xuất hiện trước mặt cô nữa.
Để rồi sáng nay, anh biến mất thật.
Tử Băng chẳng ngờ, mình lại buồn khi Giả Nam không còn ở đây.
Thường ngày
không muốn thì anh cứ bám theo cô suốt, rồi đùng một cái không lời từ biệt đã ra đi.
Anh… từ giờ sẽ không còn xuất hiện trước mặt Tử Băng nữa.
Đúng là một kẻ… muốn làm gì là làm, chẳng cần nghĩ đến ai!
Tử Băng khẽ cúi mặt, trách Giả Nam không ngớt.
Bất chợt, cô nghiêng đầu ngạc nhiên khi thấy trong túi vải nằm gần bên cạnh, có một lá thư được nhét trong đó.
Huynh… xin lỗi vì hành động lỗ mãng của mình đêm qua.
Thật ra, điều huynh muốn nói với muội là… Huynh thích muội!!
Yên tâm, nhất định hai ta sẽ gặp lại, dù ở đâu, huynh cũng sẽ tìm được muội.
Từ đây cho đến lúc đó
muội phải giữ gìn sức khỏe và… hãy cho Chu Tinh Đạo biết muội là ai!!
Giả Nam, huynh đệ tốt của muội!”
Hạ lá thư xuống, Tử Băng nghệch mặt.
Lát sau, cô phì cười, nói khẽ
-Đúng là ngốc!!
Bỗng, tiếng Hiểu Lâm bên ngoài gọi to
-Tử Băng, chuẩn bị lên đường, mau mau thu xếp đi!
-Vâng, đệ biết rồi!
Tử Băng đáp lại, tay xếp lá thư ngay ngắn, cho vào túi vải.
Trong năm tỉnh thì Tuyên Độ là tỉnh nhỏ nhất và ít quan trọng nhất.
Cuộc sống nơi đây của người dân diễn ra bình thường, không có gì đặc biệt.
Nơi này vốn luôn yên bình.
Có lẽ bởi thất hoàng tử Lạc Kỳ còn nhỏ nên Nam Vương đã giao cho anh một tỉnh dễ cai quản và không có gì rối ren cũng như bất ổn về chính trị
lẫn quân sự.
Chưa kể Lạc Kỳ là hoàng tử rất ư nghịch ngợm.
không đủ khả năng tiếp quản một tỉnh lớn.
Lạc Cơ Thành và Các Tự vừa đặt chân vào phủ thì từ bên trong Lạc Kỳ chạy vù ra hớn hở
-Tam hoàng huynh, tứ hoàng tẩu, vui quá, cả hai đến thăm Kỳ Kỳ!
Cơ Thành vỗ đầu hoàng đệ
-Đệ vẫn tinh nghịch như ngày nào, chẳng bao giờ chững chạc được.
Lạc Kỳ láu lỉnh
-Hì, đệ mà chững chạc thì đâu còn giống Lạc Kỳ của huynh nữa. Đệ nói đúng chứ, tứ hoàng tẩu?
Các Tự mỉm cười trước sự cởi mở của thằng bé
-Ừ, nhờ tính trẻ con của Lạc Kỳ mà ở đâu cũng vui nhộn.
-Tứ hoàng tẩu cứ gọi là Kỳ Kỳ đi, nghe thích hơn!
Các Tự gật đầu, đồng ý
-Được rồi, Kỳ Kỳ!
Lạc Kỳ cười, nhắm tịt cả mắt.
-Hôm nay huynh và tẩu phải ở chơi lâu với đệ nhé!
Cơ Thành nhẹ nhàng, cười
-Ừ, tất nhiên.
Lạc Kỳ chợt kêu lên, ngạc nhiên
-Tam hoàng huynh, huynh… vừa cười với đệ hả? Bộ đệ mơ à?
Buồn cười khi trông Lạc Kỳ không ngừng dụi mắt như thể không tin điều vừa xảy ra
Các Tự dịu dàng bảo
-Đúng đó, hoàng huynh của Kỳ Kỳ từ giờ sẽ cười với đệ nhiều hơn!
-Woa, thật là lạ!
Đôi mắt mở to linh động của hoàng đệ khiến Cơ Thành chẳng biết nói gì.
Dường như việc Cơ Thành cười đã bắt đầu trở thành cái gì đó rất khác lạ.
Buổi trưa ở ngự hoa viên
những món ăn sang trọng được các cung nữ lần lượt dọn ra.
Âu Mỹ Ngân nhìn hai đứa trẻ
-Hôm nay đến tỉnh Tuyên Độ thăm Kỳ Kỳ, cả hai sao lại về sớm thế?
Các Tự đáp
-Dạ, Tuyên Độ rất nhỏ, đi nửa canh giờ đã tham quan hết, dân chúng ở
tỉnh rất hiền hòa, ít xảy ra chuyện gì nên chuyến đi hôm nay không kéo
dài như mọi lần.
-Ừ, Tuyên Độ là tỉnh an bình nhất Nam Đô mà. Kỳ Kỳ vẫn khỏe chứ?
Cơ Thành gật nhẹ
-Vâng, Kỳ Kỳ vẫn khỏe, còn tinh nghịch lắm, lúc rời phủ, Kỳ Kỳ còn nói
với Thành nhi là “Huynh cho đệ gửi lời thăm hỏi sức khỏe của nương
nương!”.
Âu Mỹ Ngân cười
-Chà, thằng bé này cũng ngoan lắm, biết nghĩ đến mẫu hậu cơ đấy.
Cơ Thành nhìn sang Các Tự, hai người cười nhẹ.
Như nhớ ra điều gì, vị hoàng hậu bảo
-À, đúng rồi, mai Nhật nhi sẽ từ Đông Đô trở về đấy! Cũng đã mười ngày rồi còn gì.
Đột ngột nghe báo thế
Cơ Thành lẫn Các Tự đều ngừng cười.
Cả hai bắt đầu bối rối, thậm chí gương mặt họ thoáng xuất hiện nỗi buồn.
Bởi, trong những ngày qua ở cạnh nhau, dường như Các Tự và cả Cơ Thành đều đã quên mất Lạc Minh Nhật ở Đông Đô.
Nhất là Các Tự.
Nhớ ngày đầu tiên khi Minh Nhật rời Nam Đô, cô đã rất buồn, không ngừng mong vị thái tử mau chóng trở về.
Ấy vậy mà giờ, cô lại không vui khi biết ngày mai Minh Nhật sẽ về đây.
Trông thần sắc không tốt của cô gái, Âu Mỹ Ngân hỏi thăm
-Con không vui à?
-Dạ… không, thái tử trở về Các Tự rất vui…
Các Tự giật mình, lắc đầu.
Cơ Thành khẽ nhìn sang hoàng đệ muội.
-Umh, mẫu hậu cũng nghĩ thế, chắc ngày nào con cũng trông thái tử, yên
tâm mai Nhật nhi về con không còn phải cô đơn nữa, hai đứa sẽ có nhiều
thời gian bên nhau.
Các Tự miễn cưỡng nói vâng.
Không chỉ Các Tự mà lòng Cơ Thành cũng nặng nề không kém.
Vị hoàng tử cảm giác hụt hẫng, chới với cái gì chẳng rõ.
Buổi chiều hôm ấy
ở vườn ngự uyển, có tiếng đàn du dương vang lên xáo trộn bầu không khí yên tĩnh.
Bàn tay đang gảy chợt dừng lại, Các Tự khẽ thở dài.
Chẳng là cô gái nhớ đến lời vị hoàng hậu, ngày mai Lạc Minh Nhật về Nam Đô.
Không biết vì sao nhưng nghe thế cô thấy buồn và nặng lòng.
Thật sự mà nói thì
dường như trong thâm tâm cô gái, việc Minh Nhật trở về là điều không vui.
Thật khó hiểu!
Các Tự không biết cảm giác của bản thân lúc này thế nào nữa.
Xoạt! Xoạt!
Âm thanh lạo xạo của đám cỏ xanh làm cắt ngang tâm trạng rối bời
Các Tự xoay qua, mắt tròn xoe
-Hoàng huynh?
Hóa ra là Lạc Cơ Thành.
Vị hoàng tử đến gần ngồi xuống
-Muội có tâm sự à?
Các Tự nhìn anh, hỏi
-Hoàng huynh cũng vậy?
Thú vị trước câu trả lời đó, Cơ Thành cười cười không nói.
Anh chàng chỉ đưa mắt nhìn những cành hoa đang nở rộ, nhảy múa trong làn gió nhẹ.
Có vẻ cả hai đều mang nặng tâm sự.
Và họ càng không ngờ là, tâm sự của họ lại giống nhau.
Quan sát nỗi buồn miên man của vị hoàng huynh qua từng sợi tóc đen
Các Tự mãi nhìn anh không chớp.
Cô tiểu thư buồn, rất buồn.
Liệu sẽ còn được những lúc cô và Cơ Thành đùa vui trong ngự hoa viên như mấy ngày qua
khi mà ngày mai Minh Nhật trở về?
Các Tự hiểu, sẽ không còn lý do gì để có thể ở bên cạnh Cơ Thành nữa.
Cô… sẽ luôn ở bên Minh Nhật vì chính anh mới là phu quân cô.
Phải, đúng là thế!
Người mà Các Tự được hứa gả là Lạc Minh Nhật…!
-Mai Minh Nhật về chắc muội sẽ không thấy buồn nữa!
Cuối cùng sau mấy giây im lặng, Cơ Thành cũng lên tiếng.
Nhưng nghe giọng trầm hẳn.
Các Tự miễn cưỡng gật đầu, chẳng đáp gì.
-Muội… hãy chăm sóc cho tứ hoàng đệ thật tốt và yêu thương đệ ấy…!
Các Tự giương mắt về Cơ Thành.
Cô thấy đôi mắt lạnh lùng đó đượm buồn, ẩn chứa một sự da diết dành cho mình.
Cái nhìn của cô tiểu thư cũng giống như thế.
Và có khi còn nồng nàn hơn.
Thấy lòng yếu mềm trước ánh mắt của Các Tự, Cơ Thành chuyển cái nhìn sang nơi khác
-À sao huynh không thấy Bạch Thố?
Các Tự im lặng chốc lát rồi mỉm cười
-Umh, để muội tìm Bạch Thố.
Các Tự nhẹ nhàng đứng lên.
Toan bước đi thì đột ngột đôi chân vô tình giẫm phải đuôi váy nên cô tiểu thư mất thăng bằng ngã nhào vào người Cơ Thành.
-Cẩn thận…!
Theo quán tính vị hoàng tử nhanh chóng đỡ lấy hoàng đệ muội.
Hai tay anh giữ lấy phần eo cô gái.
Còn Các Tự thì nằm gọn trong lòng của hoàng huynh.
Sau mấy giây lấy lại bình tĩnh, Các Tự lẫn Cơ Thành nhận ra họ đang ôm nhau.
Đôi mắt cả hai mở to bất động, toàn thân lặng đi, bối rối.
…. Lại vẫn mùi hương đó….
….. mùi hương kỳ lạ, quen thuộc từ người nam nhân này….
Các Tự đặt tay lên bờ vai Cơ Thành, từ từ nhoài người ra phía trước.
Giây phút ấy, cái nhìn của hai Các Tự chạm vào cái nhìn của Cơ Thành.
Phảng phất trong đáy mắt mỗi người là sự ấm áp, ngại ngùng, thắm thiết.
Họ không nói gì chỉ mãi giữ tư thế thân mật của kẻ ngồi, người đứng…
Ở bên ngoài ngự hoa viên
Tiểu Hoàn đang đuổi theo Bạch Thố
con thỏ tuyết nghịch ngợm chạy khắp nơi làm tiểu nha hoàng này mệt phờ.
Bụp! Tiểu Hoàn đã tóm được con vật lông trắng.
Tự dưng, cô hầu nhỏ tuổi thấy xe lăn của ai lăn chậm chạp đến gần rồi dừng lại.
-A dạ thái tử phi đang ở trong ngự hoa viên gảy đàn…
Minh Nhật nhíu mày
-Các Tự gảy đàn một mình ư?
Tiểu Hoàn chưa kịp đáp là “Còn có tam hoàng tử” thì Minh Nhật đã tiếp
-Chắc mấy ngày qua không có ta bên cạnh, Các Tự rất buồn và cô đơn, ta
thật có lỗi với nàng quá. Liêu công công, ngươi và những người còn lại ở ngoài đây, nếu không có sự cho phép của ta thì không ai được vào ngự
hoa viên.
Liêu công công đáp dạ.
Vị thái tử đảo mắt sang Tiểu Hoàn, cười nhẹ
-Tiểu Hoàn miễn lễ, con bạch thố xinh đấy!
-Vâng… đa tạ thái tử… nhưng…
Tiểu Hoàn cũng chưa nói thêm được gì là Minh Nhật đã nhanh chóng đẩy xe lăn vào.
Dõi theo bóng anh, Tiểu Hoàn nhủ thầm, lo lắng
-Chết rồi, có tam hoàng tử ở cạnh thái tử phi, làm gì đây… sao thái tử lại về sớm như vậy?
Nói về Các Tự và Cơ Thành.
Chẳng hiểu sao mà họ không động đậy cũng không nhúch nhích gì cả.
Vẫn nhìn nhau, vẫn người ôm người giữ.
… Có cái gì khẽ đụng vào chân Các Tự
thoáng giật mình, cô tiểu thư nhìn xuống dưới
ngạc nhiên khi thấy Bạch Thố đang không ngừng dụi đầu vào chân mình.
Bấy giờ Các Tự mới rút tay lại và rời khỏi vòng tay của Cơ Thành.
Vị tam hoàng tử cũng sựt tỉnh, thả tay ra.
Dường như cả hai phát hiện hành động kỳ quoặc của chính họ từ nãy đến giờ.
Các Tự nhanh nhẹn xóa lấp đi không gian bối rối cùng tâm trạng ngổn ngang của hai người
-À… là Bạch Thố… huynh muốn tìm nó phải không…?
-Umh… ừ…
Cơ Thành đáp ngắt quãng, lúng túng.
Các Tự cúi người bế lấy Bạch Thố lên tay.
Chợt, cô thấy ngay cổ con thỏ tuyết có một miếng vải trắng cột vòng qua.
Khó hiểu, cô gái liền mở miếng vải ra xem.
Có dòng chữ viết bằng máu, một câu rất ngắn nhưng đủ khiến trái tim Các Tự ngừng đập
“ Thái tử phi… thái tử đang vào ngự hoa viên…”
Kỳ lạ trước sắc mặt bần thần của hoàng đệ muội, Cơ Thành mới hỏi
-Có chuyện gì sao…? Miếng vải đó là gì thế….
Đúng lúc
giọng một nam nhân vang lên xóa tan tất cả
-Các Tự… nàng ở đây à?
Đồng loạt
Các Tự và Cơ Thành đều giật mình quay lại.
Hình ảnh Lạc Minh Nhật, mỉm cười ngồi trên xe lăn từ từ đến gần, ẩn hiện trong đôi mắt mở to bất động của cả hai…
-Thái tử…?!
-Tứ hoàng đệ…!?
Lần lượt Các Tự lẫn Cơ Thành đều thốt lên đầy… bất ngờ.
Nụ cười tươi trên môi Minh Nhật tắt ngay khi thấy Lạc Cơ Thành đứng bên cạnh Các Tự.
Rất gần.
Hiển nhiên anh cũng nhận ra sự bất thường của hai người họ.
Nhất là vẻ mặt kinh ngạc cùng giọng nói thảng thốt kia.
Tuy vậy Minh Nhật vẫn mỉm cười hiền hòa
-Ồ, hóa ra tam hoàng huynh cũng ở đây, vậy mà đệ tưởng chỉ mỗi Các Tự!!
Các Tự lập tức giấu nhanh miếng vải trắng ra sau lưng…
Lấy lại bình tĩnh, Các Tự dịu dàng
-Thái tử, sao ngài lại ở đây, chẳng phải mẫu hậu bảo sáng mai ngài mới về Nam Đô ư?
Nhìn nhìn Cơ Thành xong, Minh Nhật chuyển hướng qua cô gái, cười
-Theo kế hoạch thì là thế nhưng vì ta nhớ nàng nên mới về sớm hơn dự định. Nàng không vui sao?
Các Tự lắc đầu, đáp
-Không, Các Tự rất vui khi thấy thái tử trở về!
Minh Nhật cảm giác nụ cười của Các Tự vẻ miễn cưỡng, anh lại đảo mắt sang Cơ Thành
vị hoàng huynh dường như cũng có điều gì rất lạ…
Minh Nhật lên tiếng
-Tam hoàng huynh, huynh sao thế, cứ im lặng mãi, huynh không hoan nghênh đệ về sao?
Các Tự khẽ nhìn Cơ Thành.
Cơ Thành là người luôn lấy sự lạnh lùng để che giấu cảm xúc, vì vậy lúc này vẻ mặt anh hầu như không đổi khác nhiều.
Vị tam hoàng tử tiến đến gần xe lăn của hoàng đệ, vỗ vai, bảo
-Đệ nói gì lạ vậy, làm sao huynh không hoanh nghênh đệ về chứ!
-Ừ, đệ cũng nghĩ huynh sẽ vui… à, lúc nãy trước khi đệ vào đây huynh đang bàn chuyện gì với Các Tự à?
Các Tự còn chưa nghĩ ra điều gì thì Cơ Thành đã trả lời
-Không có gì quan trọng, chỉ là thấy hoàng đệ muội gảy đàn một mình buồn chán nên huynh đến trò chuyện cùng, thế thôi!
Các Tự đồng ý theo
-Vâng, hoàng huynh còn chỉ bảo Các Tự cách đánh đàn.
Minh Nhật nhìn hết lượt hai người, miệng cười cười, buông một câu vỏn vẹn
-Vậy ư, thế thì đệ đa tạ huynh đã bầu bạn với Các Tự!
-Có gì đâu. Mà đệ thỉnh an mẫu hậu chưa?
Cơ Thành chuyển đề tài.
Minh Nhật ngẩng mặt lên
-Rồi, đệ vừa thỉnh an mẫu hậu xong, mẫu hậu cho đệ biết Các Tự ở ngự hoa viên. Vì muốn dành cho nàng ấy sự bất ngờ nên không sai người đến báo.
-Umh, đệ đã làm huynh lẫn hoàng đệ muội đều bất ngờ về sự trở về sớm này.
Minh Nhật im lặng…
Các Tự chậm chạp bước đến chỗ hai huynh đệ, gợi ý
-Thái tử về thật là đáng mừng, bây giờ chúng ta đến gặp mẫu hậu rồi cùng dùng bữa.
Cơ Thành quay qua cô gái, gật đầu
-Ý kiến của muội rấy hay, lâu rồi tất cả không dùng bữa cùng nhau.
-Thái tử thấy thế nào?
Minh Nhật nắm tay Các Tự, ân cần
-Ta theo ý nàng.
-Vậy để Các Tự giúp thái tử!
Cô tiểu thư định đặt tay lên thành xe lăn thì Cơ Thành ngăn
-Muội là nữ nhi, cứ để huynh!
Các Tự nhẹ nhàng cất lời
-Đa tạ, xin làm phiền huynh…
Cơ Thành mỉm cười
-Đừng khách sáo, người một nhà thôi!! Nào chúng ta đi!
Cơ Thành từ từ đẩy nhẹ chiếc xe lăn. Các Tự bước theo cùng hai chàng trai.
Trên đường đi cả ba không nói thêm điều gì.
Các Tự, Cơ Thành vì quá bất ngờ trước sự trở về đường đột của Minh Nhật nên chẳng còn tâm trạng để nói với nhau lời nào.
Còn vị thái tử thì bận suy nghĩ về sự việc lúc nãy, khi hoàng huynh lẫn
Các Tự đều quay lại với cái nhìn bất động, anh cảm nhận có cái gì không
bình thường ở họ.
Và điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là… lúc nãy Cơ Thành mỉm cười!
Vị hoàng huynh đó đã nở nụ cười sau mấy năm dài lặng im, buồn bã!
Nụ cười rất tươi…
-Hà, Thành nhi, Nhật nhi, Các Tự cả ba cùng đến luôn à?
Âu Mỹ Ngân mỉm cười khi trông ba đứa trẻ đến thỉnh an.
Các Tự lên tiếng trước
-Dạ, thật bất ngờ vì thái tử về sớm như vậy!
-Umh, ta cũng thế, mấy canh giờ trước thái giám vào bẩm là thái tử về cung, Nhật nhi đã về sớm hơn dự định.
-Thôi, chẳng phải con về sớm là vì thái tử phi của con à?
Vị hoàng hậu hiểu rõ tâm tình của hoàng nhi.
Minh Nhật cười nhẹ.
-Hôm nay thật là vui, lát nữa chúng ta sẽ cùng dùng bữa với nhau!
Âu Mỹ Ngân đảo mắt một lượt cả ba người con.
-Vâng, tất nhiên rồi ạ!
Cơ Thành gật đầu, nở nụ cười.
Chợt vị tam hoàng tử ngạc nhiên khi thấy Minh Nhật nhìn mình không chớp mắt, liền hỏi
-Sao đệ lại nhìn huynh kỳ lạ vậy?
Nhờ câu hỏi của Cơ Thành, Âu Mỹ Ngân lẫn Các Tự mới biết nãy giờ Minh Nhật cứ dán mắt chằm chằm vào hoàng huynh.
Minh Nhật, sau một lúc im lặng mới bảo
-À… vì đệ ngạc nhiên quá nên mới thế.
-Về vấn đề gì?
-Về việc huynh mỉm cười! Mấy năm qua, có bao giờ huynh cười với đệ, với
mẫu hậu hay với người khác đâu, sao tự dưng bây giờ lại… chắc là có
chuyện gì đáng mừng nhỉ?
Câu hỏi của Minh Nhật vừa dứt thì vài giây rất ngắn
Cơ Thành lẫn Các Tự… đều nhìn nhau!
Vị hoàng hậu xinh đẹp cũng thoáng lia ánh mắt sang Các Tự với Cơ Thành.
Bà bắt đầu ái ngại khi Minh Nhật đề cập về chuyện này.
Nhanh trí
Các Tự đáp thay Cơ Thành
-À vậy là thái tử không biết, mấy ngày qua, người đi vắng, Các Tự có
cùng hoàng huynh đến các tỉnh của Nam Đô thăm lại các hoàng huynh, hoàng đệ, chắc vì vậy mà tâm trạng tam hoàng huynh trở nên vui vẻ, thoải mái
thế nên dạo này huynh ấy hay cười…
Nghe lời giải thích hộ của Các Tự cùng thái độ im lặng kỳ lạ của Cơ Thành
Minh Nhật không tin điều đó.
Trước đây, thỉnh thoảng bảy huynh đệ cũng thường gặp nhau nhưng Cơ Thành vẫn đâu thay đổi gì, vẫn buồn bã, ưu tư, lặng lẽ.
Chắc chắn còn có nguyên do khác!
Minh Nhật khẳng định thế nên buông một câu đầy ngờ vực
-Vậy à…? Khó tin nhỉ?
Thật sự, Các Tự đã hơi bất ngờ trước sự đa nghi của thái tử Lạc Minh Nhật.
Một người hiền lành như anh lẽ ra không thể mang ánh mắt và giọng nói khó nghe như thế!
Còn về Cơ Thành
anh nhìn và thấy rằng có điều gì ẩn chứa trong đôi mắt luôn đầy dò xét của hoàng đệ.
Luôn luôn là vậy… không khác đi!
Ánh mắt đó… đã đi theo Cơ Thành từ khi còn rất nhỏ….!!!
Vì vậy Cơ Thành đã định nói rõ nhưng giọng Âu Mỹ Ngân cất lên làm thay đổi mọi thứ
-Hà… Thành nhi à, con còn định giấu Minh Nhật với Các Tự đến bao giờ nữa chứ, nên nói rõ cho cả hai biết đi nào.
Ánh mắt đầy khó hiểu của ba đứa trẻ hướng về người phụ nữ xinh đẹp.
Vị hoàng hậu cười, tiếp
-Chẳng phải hôm qua, mẫu hậu cùng con bàn về việc hôn lễ với Nguyệt Tịnh còn gì… con đã rất vui với vấn đề ấy chính điều đó mà mấy ngày nay con
luôn mỉm cười với mọi người!
Các Tự lặng người khi nghe câu nói không biết là thật hay giả của Âu Mỹ Ngân.
Kế bên, Cơ Thành đứng ngơ ngác vì chẳng hiểu mẫu hậu đang bảo điều gì.
Về phần Minh Nhật
vị thái tử nhíu mày
-Thật ư, hoàng huynh sắp thành hôn với Nguyệt Tịnh?
Cũng không cho Cơ Thành kịp trả lời là Âu Mỹ Ngân ngăn ngay
-Ừ, tuy chỉ mới là kế hoạch nhưng cũng sẽ đến ngày đó thôi.
Minh Nhật thấy nhẹ người. Hóa ra lý do là vì vậy.
Anh liền ngước lên, cười hiền hòa
-Vậy mà huynh giấu đệ, lúc nãy sao không nói rõ cho đệ biết, vì sắp
thành hôn nên huynh mới vui vẻ đến vậy, thảo nào… huynh lại cười!
Cơ Thành khẽ đưa mắt sang Âu Mỹ Ngân.
Thấy bà mỉm cười với anh… nhưng nụ cười ấy như một tính hiệu bảo rằng, đừng nói gì hết cứ nghe theo những gì bà vừa thông báo!
Không còn cách nào khác, vị tam hoàng tử đành ậm ờ, gật nhẹ.
Các Tự dường như rất bối rối vì chẳng hiểu lý do gì mà Cơ Thành lặng thinh.
Lẽ nào… việc bàn về hôn lễ giữa anh và Nguyệt Tịnh là sự thật!!
-Thôi, nãy giờ mất thời gian với chuyện không đâu, con thấy đói, chúng ta dùng bữa nhé!
Minh Nhật vui vẻ gợi ý.
Âu Mỹ Ngân đứng dậy, cười hiền từ
-Umh, mẫu hậu cũng đói, Các Tự, Thành nhi… đi nào!
-Vâng, mẫu hậu…
Các Tự đáp khẽ, chậm chạp đến bên xe lăn của Minh Nhật.
Cơ Thành cũng cất bước nhưng với tâm trạng ngổn ngang, khó chịu.
-No thật, bữa tối hôm nay ngon quá!
Hiểu Lâm ngã người ra sau, vỗ vỗ cái bụng to tròn của mình.
Trần Thống lắc đầu
-Bữa nào mà đệ chả ăn ngon.
Trần Nhất cười khà, rồi quay sang Tử Băng đang thu dọn bát
-Có gì đệ để đấy cho Hiểu Lâm, A Giang và A Sơn dọn…
Hiểu Lâm sắp tru tréo thì giọng Tử Băng nói nhỏ
-Thôi, mấy huynh nghỉ đi, đệ làm cho nhanh!
Trông dáng vẻ buồn buồn của tiểu đệ, Tinh Đạo kế bên hỏi
-Đệ… mệt à hay có chuyện gì?
-Dạ không, đệ đâu có mệt, vẫn bình thường. Đệ đi rửa bát đây, các huynh dọn dẹp bàn ghế giúp là được.
-Từ sáng đến giờ cứ thấy Tử Băng kỳ kỳ, hình như nó buồn chuyện gì thì phải!
Trần Sơn nheo mắt
-Umh, nhưng nó buồn cái gì?
Hiểu Lâm nhảy vào tranh lời
-Còn gì nữa, là buồn việc tên Giả Nam Giả Nữ đột ngột bỏ đi đấy!
Trần Nhất nghĩ ngợi, rờ cằm
-Ừ đúng, Giả Nam huynh với Tử Băng đệ vốn thân nhau bây giờ tự dưng Giả Nam huynh không còn ở đây nữa nên đệ ấy buồn là phải!
Nghe mấy lời lập luận của các tiểu đệ, Tinh Đạo chợt thấy nặng lòng.
Có thật là Tử Băng buồn vì Thượng Giả Nam ra đi.
Lẽ nào trong lòng người nữ nhi ấy, Giả Nam thật sự đã chiếm một vị trí quan trọng?
Trần Thống đứng phắt lên, xua tay
-Đừng ngồi nói nhảm nhí nữa, mấy đứa mau xếp bàn ghế lại rồi về lều ngủ nhanh…
Chán nản, ba tên nghịch ngợm nọ uể oải vươn vai.
Tất cả lần lượt nhổm người dậy, chuẩn bị xếp bàn ghế.
Trông mấy đứa trẻ đang làm, Trần Thống đến bên Tinh Đạo, bảo
-Đại ca đừng làm cứ để mấy đứa nó lo, giờ huynh ra xem Tử Băng thế nào,
thất đệ rất quí huynh nên chắc huynh sẽ an ủi được đệ ấy.
Tinh Đạo nhìn vào khoảng không, lặng im…
Rửa bát xong, Tử Băng rời khỏi lều, đến lúc đi tắm rồi.
Khi vừa bước ra thì bất ngờ cô thấy Tinh Đạo đứng chờ ở ngoài tự lúc nào.
-Đại ca?!
Nghe tiếng gọi, Tinh Đạo quay lại.
-Tử Băng, đệ rửa bát xong chưa, có cần huynh giúp một tay?
Tử Băng đi đến bên cạnh, lắc đầu
-Không, đệ làm xong hết rồi, mà sao huynh đứng đây, huynh cần gì à?
-Không phải chỉ là huynh muốn nói với đệ… huynh và mọi người cũng rất
buồn vì sự ra đi đột ngột của Thượng Giả Nam, chẳng ngờ được huynh ấy
lại rời khỏi đây sớm như thế. Tử Băng à, nhất định chúng ta sẽ gặp lại
Giả Nam, huynh tin chắc như vậy nên đệ đừng buồn nữa… khi đến Nam Đô rồi đệ và huynh ấy biết đâu sẽ hội ngộ!
Lời an ủi của Tinh Đạo thật dịu dàng.
Tử Băng tròn xoe mắt
anh chàng đứng đây nãy giờ chỉ là vì muốn nói những lời này với cô thôi ư?
Thấy cô gái im lặng, Tinh Đạo cười, nói lời cáo từ
-Thôi, đệ về lều ngủ sớm, mai ta lên đường!
Khẽ xoay người, vị tiểu vương gia lê bước trong buồn bã.
Chẳng hiểu sao, anh lại buồn khi Tử Băng không đáp lời…
Đi khoảng mười bước, Tinh Đạo bỗng nghe tiếng Tử Băng gọi.
Chưa kịp xoay ra sau thì Tử Băng đã chạy đến, bảo
-Đa tạ đại ca, đúng là đệ có hơi buồn về việc Giả Nam huynh đột ngột ra đi nhưng chỉ là nỗi buồn của một người bạn hữu mà thôi.
Tinh Đạo nhíu mày
-Đệ nói thế nghĩa là sao?
Cô hầu trông vẻ mặt khó hiểu của anh chàng, cười phì
-Ý đệ là… đệ vốn dĩ chỉ xem Thượng Giả Nam như vị huynh lớn, giống như
với nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca, lục ca… chỉ đơn giản vậy thôi!
Tinh Đạo nhận ra hình như “thằng bé” này đang bày tỏ điều gì với mình.
Ít giây sau, anh hỏi
-Thế… còn với huynh!?
Tử Băng bất chợt bối rối…
Một phần do xúc cảm kỳ lạ mà cô dành cho anh, đến giờ vẫn chưa rõ là gì.
Phần còn lại là vì qua câu hỏi ấy, Tử Băng thấy vị đại ca thấp thoáng che giấu điều gì rất mơ hồ…
-Hà, tóm lại, đệ chỉ muốn nói thế thôi, huynh đừng bận tâm hay lo lắng
gì cho đệ hết. Đệ phải đi tắm, đại ca về lều nhé, chúc huynh ngủ ngon!
Né tránh không trả lời Tinh Đạo, Tử Băng cười lớn rồi vẫy tay chạy đi mất hút.
Dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần trong màn đêm
Tinh Đạo tự dưng cười cười.
Cái vẻ hấp tấp của Tử Băng khiến anh… buồn cười làm sao.
Nhưng có lẽ cũng không hẳn chỉ là thế
vị tiểu vương gia cười là bởi câu nói của cô gái
“-Ý đệ là… đệ vốn dĩ chỉ xem Thượng Giả Nam như vị huynh lớn, giống như
với nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca, lục ca… chỉ đơn giản vậy thôi!...”
Xem Thượng Giả Nam như huynh lớn!
Cả việc Tử Băng không hề nói gì đến từ “đại ca”.
Chứng tỏ, trong lòng cô gái, Tinh Đạo ắt hẳn nắm giữ một vị trí khác.
Dù không rõ là vị trí nào nhưng anh vẫn vui vì ít ra… anh cũng là người đặc biệt với cô.
Sau đó, Tinh Đạo đã về lều với niềm vui khôn tả.
Ánh trăng sáng vằng vặc.
Lúc này trời đã khá khuya…
Đêm tối với những làn gió, với âm thanh xào xạt của mấy cành cây khô…
Lặng lẽ. Vắng vẻ.
… Có bóng dáng ai đó chạy lướt trên những mái ngói im lìm đã bắt đầu say giấc.
Rất nhanh. Kinh công người này thuộc dạng cao cường.
Tướng tá cao ráo, mảnh khảnh. Bàn chân bước nhẹ như làn gió.
Ẩn trong màu đen đặc quánh… một đôi mắt sắc sảo, tinh ranh… quan sát động tĩnh…
Phụt!
Bóng áo đen nhảy vọt vào phủ…
Là phủ tể tướng Quan Bổn…
Quan Bổn đặt tách trà xuống, điềm nhiên cất giọng khẽ khàng
-Vào đi!
Sau lời ra lệnh của ông, cửa sổ thư phòng bật mở, bóng đen khi nãy bước vào…
Người đó tháo khăn che mặt ra, quỳ xuống
-Thượng Giả Nam bái kiến tể tướng!
Thì ra “tên thích khách áo đen” nãy giờ là Thượng Giả Nam.
Quan Bổn vuốt râu, phủi tay
-Đứng dậy!
-Dạ!
Giả Nam đứng lên, đưa mắt nhìn vị tể tướng già
-Đã mấy ngày Giả Nam mới được gặp ngài.
-Umh, ta cùng tên thái tử sang Đông Đô dự tiệc sắc phong phi tần của Đông Vương… đến tận chiều nay mới về Nam Đô.
Giả Nam gật nhẹ.
Quan Bổn từ từ nhổm người dậy, hai tay để ra sau lưng, quay mặt
-Mấy ngày ta đi vắng, hội có xảy ra chuyện gì không?
-Tể tướng yên tâm, Giả Nam luôn quản giáo tốt hội dù có đi làm nhiệm vụ.
Nhắc đến hai chữ “nhiệm vụ”, Quan Bổn khẽ nhìn nghiêng
-Việc trà trộn vào đoàn binh lính Bắc Đô đưa sính lễ thế nào, có gì bất thường không?
Ngay lập tức Thượng Giả Nam nhớ đến Hoa Tử Băng, nữ nhi giả nam nhi lẻn vào đoàn.
Lưỡng lự chốc lát, anh đáp
-Không… không có gì khả nghi, chúng chỉ là binh lính đưa sính lễ theo lệnh, người đứng đầu là tiểu vương gia Chu Tinh Đạo.
-Vậy à, umh… dù gì thì bọn hèn mọn ấy cũng không có gì đáng bận tâm, chẳng cần tốn thời gian với chúng làm gì.
-Vâng…!
Chợt, có tiếng gõ cửa, cùng lúc là một giọng nói lanh lợi vang lên
-Phụ thân, Tịnh nhi vào được không ạ!
Quan Bổn liền ra dấu cho thuộc hạ
-Nếu có gì thì ta sẽ sai người liên lạc sau…
Giả Nam cúi người rồi nhanh chóng mở cửa sổ, biến mất.
Quan Bổn ngồi xuống ghế, sửa lại y phục, gọi
-Tịnh nhi, vào đi con!
Két! Cửa phòng mở, Nguyệt Tịnh lém lỉnh thò đầu vào
-Phụ thân…
Cô tiểu thư tinh nghịch bước nhanh đến, nũng nịu
-Lâu quá Tịnh nhi mới gặp phụ thân, mấy hôm phụ thân đi con buồn lắm.
Khi nãy vừa về phủ nghe gia nô báo phụ thân về nên con đến thỉnh an phụ
thân đó!
Quan Bổn cười khà, vuốt tóc tiểu nữ
-Tịnh nhi ngoan quá, chiều về phủ không thấy tiểu nữ yêu quý của phụ thân, con đi đâu vậy?
-Dạ con cùng mẫu thân đến tỉnh Tuyên Độ thăm thúc thúc, cũng khoảng ba, bốn ngày rồi…
-Thế à, thúc thúc con vẫn khỏe chứ?
Nguyệt Tịnh gật đầu
-Vâng, thúc thúc khỏe lắm, còn bảo hôm nào sẽ đến phủ thăm phụ thân nữa.
-Umh, thôi khuya rồi, mau về phòng nghỉ đi!
Cô tiểu thư sụ mặt
-Vâng…phụ thân cũng nghỉ sớm nhé, đừng thức khuya quá, mà sao cửa sổ mở
toang thế kia, gió đêm lạnh lắm không khéo phụ thân ngã bệnh đấy.
Quan Bổn đưa mắt nhìn cánh cửa sổ thư phòng lúc nãy Giả Nam mở, rồi xoay qua tiểu nữ
-Ừ, chắc do gió mạnh, phụ thân sẽ đóng lại ngay, Tịnh nhi của phụ thân biết quan tâm người khác rồi.
Nguyệt Tịnh cười cười
-Phụ thân lại chọc con, thôi không làm phiền phụ thân nữa, Tịnh nhi về phòng!
Quan Bổn gật đầu.
Cửa phòng đóng, vị tể tướng già đứng lên, khép cửa sổ, nghĩ gì lại cười khà.
Hôm sau, trong phòng đại triều
Lạc Minh Nhật gấp sổ sách lại, đưa mắt nhìn các bá quan
-Xem như lời đề nghị của tri phủ tỉnh Hàm Kinh được thông qua!
Tri phủ Lộc Hiền, tỉnh Hàm Kinh, đón lấy sổ sách từ thái giám, cúi người khấu tạ
-Đa tạ thái tử!
Vị quan già từ từ lui xuống dưới, Âu Mỹ Ngân cất tiếng
-Nếu không còn gì nữa thì dừng ở đây, bãi triều!
Bạch công công hô to
-Bãi triều!!
Ở ngự hoa viên
có ba chiếc bàn gỗ nhỏ sang trọng được bày biện để chuẩn bị cho việc dùng bữa trưa.
Một chiếc bàn ngay giữa, hai chiếc còn lại nằm hai bên.
Âu Mỹ Ngân ngồi xuống chiếc bàn ở giữa, cất tiếng
-Nào, cả ba cùng ngồi đi!
Cơ Thành, Minh Nhật và Các Tự toan vào chỗ thì vị hoàng hậu thêm lời
-À, Nhật nhi với Các Tự cùng ngồi ở bàn bên trái, còn Thành nhi ngồi bàn bên phải.
Tất cả y theo lệnh.
Vừa ngồi xuống là Minh Nhật hỏi ngay
-Mẫu hậu, sao lại để tam hoàng huynh ngồi một mình, lại xa như thế?
Âu Mỹ Ngân cười bảo
-Ai nói là hoàng huynh của con ngồi một mình?
Ba đứa trẻ ngạc nhiên.
Người phụ nữ xinh đẹp nhẹ nhàng
-Còn một người nữa sẽ cùng đến dùng bữa với chúng ta!
Câu nói vừa dứt thì viên thái giám từ ngoài đi vào tâu
-Bẩm nương nương, có Nguyệt Tịnh tiểu thư cầu kiến.
-Cho vào!
Viên thái giám chưa kịp lui ra thì Nguyệt Tịnh đã xuất hiện, cúi người
-Nguyệt Tịnh xin ra mắt nương nương, thái tử, thái tử phi và tam hoàng tử!
Âu Mỹ Ngân ra dấu
-Miễn lễ!
-Dạ, đa tạ nương nương.
-Trưa nay mẫu hậu có cho người mời Nguyệt Tịnh đến cùng dùng bữa. Nào, Nguyệt Tịnh, đến ngồi cùng với tam hoàng tử đi.
-Vâng!
Nguyệt Tịnh đưa mắt nhìn Cơ Thành, bước chậm chạp đến gần
-Muội xin nương nương được ngồi cùng huynh đó.
Cơ Thành khẽ giấu tiếng thở dài.
Đôi mắt Các Tự chùng xuống khi thấy cô tiểu thư nghịch ngợm ngồi vào chỗ trống bên cạnh vị hoàng huynh.
Nhìn Nguyệt Tịnh, Minh Nhật cười
-Lâu lắm rồi ta mới gặp muội!
Nguyệt Tịnh tròn xoe mắt
-Thái tử, ngài mới hồi cung ạ, ngài vẫn khỏe chứ?
-Umh, nhờ muội ta vẫn khỏe!
Nguyệt Tịnh cười lém lỉnh.
Thấy tất cả trò chuyện vui vẻ, Âu Mỹ Ngân bảo
-Chà nhìn thế này mẫu hậu rất vui, bốn đứa, hai cặp trai tài gái sắc như vậy thật xứng đôi.
Nghe thế, chỉ có hai người, Minh Nhật với Nguyệt Tịnh là cười cười.
Còn Cơ Thành lẫn Các Tự thì… im lặng, không chút biểu hiện nào trên gương mặt.
Như nhớ ra điều gì, Minh Nhật lên tiếng
-À ta quên chúc mừng muội, Nguyệt Tịnh, không lâu sau lễ thành hôn giữa muội và tam hoàng huynh sẽ diễn ra!
Các Tự bên cạnh tự dưng bất động khi Minh Nhật đề cập đến vấn đề ấy.
Nguyệt Tịnh, đôi mắt to tròn, ngạc nhiên
-Thái tử nói thế là ý gì?
-Nguyệt Tịnh không biết ư, tam hoàng huynh và mẫu hậu của ta đã cùng
nhau bàn về việc chuẩn bị tổ chức hôn lễ cho muội với huynh ấy.
Gương mặt sáng lên, Nguyệt Tịnh quay qua hỏi
-Có thật không nương nương?
Âu Mỹ Ngân thoáng lưỡng lự
vì đó chỉ là lời nói dối hôm qua nhưng rồi bà cũng mỉm cười gật đầu.
Nguyệt Tịnh vỗ tay, reo lên
-Tuyệt quá, thế nương nương và Thành ca đã định là ngày nào chưa ạ?
-À… ừ vẫn chưa nhưng sẽ nhanh thôi!
Nghe vị hoàng hậu nói vậy Nguyệt Tịnh vui không thể tả.
Cô tiểu thư xoay sang bên cạnh, quàng tay qua tay Cơ Thành
-Huynh làm muội bất ngờ lắm, lúc trước hễ mỗi lần nhắc đến lễ thành hôn
là huynh đều né tránh, thế mà giờ huynh lại cùng nương nương bàn về
chuyện này, muội rất vui!
Cơ Thành đã toan cất tiếng thì Âu Mỹ Ngân nhanh chóng nói ngay
-Nhưng mọi thứ vẫn chưa xong đâu, có lẽ cần thêm thời gian nữa!
-Không sao ạ, chỉ cần Thành ca có đề cập đến vấn đề thành hôn là Nguyệt Tịnh mừng rồi!
Lời của mẫu hậu khiến Cơ Thành… không biết phải làm thế nào.
Anh hiểu, dường như bà không muốn mình lên tiếng.
Đang mỉm cười vui vẻ, Minh Nhật thấy lạ khi trông nét mặt buồn bã của Các Tự
-Các Tự, nàng không được khỏe à, sắc mặt không tốt lắm.
Ở bên kia, Cơ Thành liền chuyển hướng nhìn về phía hoàng đệ muội.
Các Tự lắc đầu, cười gượng
-Không, Các Tự không sao, thái tử đừng lo.
-Nếu không khỏe thì con phải báo cho mọi người biết nhé.
Các Tự ngước nhìn vị hoàng hậu
-Vâng, Các Tự hiểu!
Vừa đáp Các Tự vừa thoáng nhìn Cơ Thành.
Bắt gặp ánh mắt hoàng huynh, cô liền đổi hướng.
Dường như biết Các Tự không vui nên Cơ Thành nhẹ nhàng tháo tay Nguyệt Tịnh ra
-Muội đừng như vậy…
Nguyệt Tịnh tinh nghịch
-Sao, huynh còn ngại à, chỉ là quàng tay thôi mà… được, muội không làm
thế nữa, nhưng muội sẽ thưởng cho huynh vì “công” huynh biết nghĩ cho
hôn lễ của chúng ta.
Chưa kịp để vị hoàng tử hiểu gì là Nguyệt Tịnh chồm người lên, nhanh chóng hôn nhẹ lên mặt anh.
Mắt Cơ Thành mở to vì bất ngờ.
Còn ba người nọ cũng ngỡ ngàng trước hành động táo bạo của cô nàng tiểu thư.
Nhất là Các Tự.
Sững sờ, bối rối và khó chịu.
Trong phút chốc, cô lặng người, toàn thân cứng đơ.
Kết thúc nụ hôn, Nguyệt Tịnh lại ngồi xuống, cười ngại ngùng.
Cơ Thành đưa tay lên mặt
rờ ngay chỗ cô gái vừa hôn, có chút bần thần trong đáy mắt anh…
Nghĩ gì đó
vị tam hoàng tử từ từ nhìn sang Các Tự.
Anh thấy hoàng đệ muội khẽ quay mặt đi…
Trông Cơ Thành ngẩn ngơ, Nguyệt Tịnh hỏi nhỏ
-Huynh sao vậy, cứ thừ người mãi, giận muội à…
Cơ Thành im lặng, ít giây sau bảo nhanh
-Không có gì…
Âu Mỹ Ngân cười nhẹ
-Nguyệt Tịnh thật là… làm Thành nhi khó xử…
Nguyệt Tịnh gãi đầu, cười lém.
Đùng lúc, các cung nữ mang thức ăn lên.
Âu Mỹ Ngân nhìn bọn trẻ dịu dàng, bảo
-Dùng bữa thôi các con!
-Dạ!
Nguyệt Tịnh hớn hở đáp ngay.
Cơ Thành cầm đũa ngọc lên nhưng đầu óc trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì.
Các Tự cũng chẳng hơn.
Nhận đũa ngọc từ Minh Nhật, cô gái cứ bần thần, ánh mắt vô định dán vào đĩa thức ăn.
Sự thật…
Âu Mỹ Ngân và Nguyệt Tịnh, cả hai vẫn mãi cười nói.
Chẳng ai…
Chẳng có lấy một người nhận ra sự bất thường, khác lạ của Cơ Thành lẫn Các Tự…
…. ngoại trừ Minh Nhật….
Đúng… Minh Nhật không phải không thấy mà chỉ là… không lên tiếng!
Có điều gì đọng lại từ cái nhìn của Minh Nhật… chẳng rõ…
Để rồi tự hỏi, rốt cuộc, vị thái tử với nụ cười thân thiện đang nghĩ gì…?!