Lục Tiểu Phụng chẳng nói gì. Chàng không muốn thổ lộ trước mặt nhà sư chất phác mặc dầu trong bụng chàng đầy chất đắng ngòm.
Bây giờ chàng mới biết mình đã gặp hai Nê Nhân Trương đều là giả hiệu.
Lão thứ nhất mạo xưng Nê Nhân Trương để đánh tráo pho tượng sáp ong đổ vạ cho Tây Môn Xuy Tuyết.
Nếu chàng không mắc lừa thì thế nào cũng trở lại để Nê Nhân Trương thứ hai hạ độc thủ giết chàng.
Đây chỉ là một thứ liên hoan độc kế không hơn không kém. Kế trước không thành sẽ có kế sau liên tiếp.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái. Chàng phát giác vận khí mình hãy còn may mắn mới sống được đến bây giờ.
Nhà sư chất phác thở dài nói :
- Hòa thượng đã bảo thí chủ khí xông lên đỉnh đầu, nhất định có chuyện xúi quẩy.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại hạ có điều chi xúi quẩy đâu?
Nhà sư chất phác đáp :
- Thiếu gì việc tử tế thí chủ không làm mà chỉ đi kiếm ngưòi chết để lo nặn tượng. Như vậy mà không xúi quẩy ư?
Lục Tiểu Phụng nhìn lão nói :
- Tại hạ kiếm người chết nặn tượng nên tới đây. Còn hòa thượng đến đây làm chi?
Nhà sư chất phác bị câu hỏi trớ trêu này không biết trả lời thế nào. May sao giữa lúc ấy Nê Nhân Trương giả hiệu sưng đầu đột nhiên bật tiếng rên la.
Nguyên lúc hai người vào hậu viện vẫn không quên đem cả Nê Nhân Trương giả hiệu vào.
Nhà sư chất phác thở phào một cái nói :
- Y tỉnh lại rồi. Thế là bản hòa thượng không mang tiếng đụng chết người.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão hỏi :
- Có phải bản ý hòa thượng muốn đụng chết lão không?
Nhà sư chất phác chắp hai tay để trước ngực niệm :
- A Di Đà Phật! Tội nghiệp! Tội nghiệp! Nhà Phật có đức hiếu sinh. Nếu bản hòa thượng định làm thế há chẳng bị giam vào mười tám tầng địa ngục ư?
Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
- Nơi đó có điều chi không ổn? Ít ra hòa thượng sẽ được gặp mấy ông bạn. Huống chi hòa thượng không vào địa ngục thì còn ai vào?
Nhà sư chất phác lắc đầu nói để mình nghe :
- Chớ cùng người đua hơi múa mỏ. Chớ cùng người đua hơi múa mỏ. Chớ cùng người...
Lục Tiểu Phụng không nhịn được cười hỏi :
- Hòa thượng niệm kinh gì vậy?
Nhà sư chất phác thở dài đáp :
- Đây bất quá là bản hòa thượng nhắc nhở mình để sau này khỏi phải vào ngục rút lưỡi.
Lục Tiểu Phụng muốn nói lại thôi vì chàng thấy người nằm dưới đất đã tỉnh lại đang ôm đầu, gắng gượng muốn ngồi dậy.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão. Lão cũng ngó Lục Tiểu Phụng vẻ sợ sệt lộ ra khóe mắt. Lão chợt trông thấy nhà sư chất phác bỗng giật nảy mình. Diễn biến này tỏ ra lão nhận biết nhà sư chất phác nhưng mà nhà sư chất phác nét mặt thản nhiên không lộ vẻ gì.
Lục Tiểu Phụng vẫn chưa lên tiếng.
Hai người cứ im lặng đứng trước mặt Nê Nhân Trương giả hiệu để nhìn lão. Tuy lão không phải là Nê Nhân Trương chân chính nhưng đúng là một lão già.
Lục Tiểu Phụng biết mình chẳng cần mở miệng, lão cũng hiểu vì lẽ gì rồi.
Quả nhiên lão thở dài nói :
- Lão phu biết các vị có điều muốn hỏi mà còn biết hai vị hỏi chuyện gì nữa.
Dĩ nhiên lão biết lắm. Bất cứ ai sau khi bị ám toán không chết đều cật vấn tìm lai lịch đối phương, nhân vật sai khiến là ai? Con người đã sống đến năm, sáu chục tuổi đầu có lý nào không hiểu rõ điểm này?
Lão nói tiếp :
- Nhưng những câu các vị muốn hỏi lão phu đều không dám trả lời vì một khi nói ra tất mình phải chết.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lão sợ chết ư?
Lão nói vậy là đúng sự thực. Con người tuổi càng nhiều lại càng không muốn chết. Những kẻ huyết khí coi thường mạng sống từ trên lầu nhảy xuống hay treo cổ đều là giới thanh niên, chẳng mấy khi thấy lão già tự sát.
Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên hỏi :
- Lão đã sợ chết. Chẳng lẽ không sợ bọn tại hạ hạ sát ư?
Lão già đáp :
- Lão phu không sợ trường hợp này.
Lục Tiểu Phụng lấy làm kỳ hỏi :
- Tại sao lão sợ chết mà không sợ người hạ sát?
Lão già đáp :
- Vì lão phu nhận ra công tử không có dáng điệu muốn giết người mà cũng chẳng muốn hạ sát lão phu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lão nhận ra được ư?
Lão già đáp :
- Lão phu đã sống bấy nhiêu tuổi đầu mà điểm này cũng không nhận ra há chẳng là sống uổng ư?
Lão cười hoài. Kiểu cười của lão thật giống cáo già. Lục Tiểu Phụng trợn mắt lên nhìn lão, đột nhiên cất tiếng :
- Lần này thì lão lầm to rồi.
Lão già chỉ “Ồ” một tiếng chứ không nói gì. Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Lão nhận xét về tại hạ không lầm. Thực tình tại hạ không muốn giết lão nhưng lão lại nhận lầm về nhân vật sai lão tới đây. Lão không giết chết được tại hạ thì bất luận có thổ lộ sự bí mật của y hay không lão cũng nhất định phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.
Nụ cười của lão già bỗng cứng đờ. Khóe mắt lộ vẻ khủng khiếp. Lục Tiểu Phụng nói :
- Dĩ nhiên lão đã hiểu rõ thủ đoạn của người kia, bây giờ lão muốn bỏ đi, tại hạ tuyệt đối không cản trở để lão chết rồi cũng đừng oán tại hạ.
Lão già đứng lên nhưng không cử động. Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Trước nay tại hạ rất ít khí giết người nhưng cứu người không phải ít.
Lão già ngập ngừng hỏi :
- Công tử... công tử chịu cứu lão phu chăng?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Nhưng lão có chịu nói không.
Lão già ngần ngại, trong lúc nhất thời lão chưa quyết định. Lục Tiểu Phụng nói :
- Lão cứ nghĩ đi, tại hạ...
Đột nhiên chàng dừng lại không nói nữa. Thậm chí chàng cơ hồ ngừng thở vì phát hiện ra lòng trắng mắt lão già biến thành xanh lè. Trong màu xanh lại có giọt máu đỏ tươi ứa ra.
Lúc chàng xông lại thì kẽ mắt lão già đã rách mà tựa hồ chẳng thấy đau đớn chi hết.
Lục Tiểu Phụng nắm lấy tay lão thì bàn tay cũng lạnh cứng. Chàng biến sắc giục :
- Nói mau! Nói mau! Chỉ cần nói tên người đó ra.
Lão già máy môi mấy cái. Trên môi đột nhiên lộ nụ cười kỳ bí đặc biệt.
Nụ cười vừa hiện ra liền lạnh cứng.
Cả người lão cũng lạnh cứng. Da dẻ toàn thân khô như da trâu. Lục Tiểu Phụng vỗ vào người lão nghe “bùng bùng” chẳng khác gì gõ trống.
Nhà sư chất phác giật mình kinh hãi la thất thanh :
- Đây là Cương Thi Mộc My Tán.
Lục Tiểu Phụng nhẹ buông tiếng thở dài nói :
- Chất độc tan vào huyết, người biến thành cái xác cứng đờ.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Chẳng lẽ lúc nào lão đến đây đã trúng độc rồi? Tại sao chất độc đến bây giờ mới phát tác?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nếu hòa thượng không đụng phải làm cho lão ngất đi thì e rằng lão ra khỏi cửa lớn đã biến thành xác chết cứng dờ rồi.
Nhà sư chất phác nói :
- Như vậy là bất luận mưu kế có thành tựu hay không lão cũng phải chết.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Kế hoạch của họ thật kín đáo! Nhưng không hiểu vụ hy sinh lớn lao này vì mục đích gì?
Nhà sư chất phác đáp :
- Vì mục đích muốn hạ sát thí chủ.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi :
- Nếu chỉ vì muốn giết một mình tại hạ mà phải hy sinh như vậy chẳng là trả một giá rất đắt ư?
Nhà sư chất phác đáp :
- Thí chủ nói vậy thì ra tự đánh già mình quá thấp, không đáng tiền rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bọn họ muốn giết tại hạ bất quá vì e ngại tại hạ cản trở đường đi của họ mà thôi.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Thí chủ nhận thấy bọn họ còn có mục đích gì khác không?
Lục Tiểu Phụng “Ồ” một tiếng.
Nhà sư chất phác lại hỏi :
- Họ còn mục đích gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bọn họ đã trả giá đắt như vậy dĩ nhiên để làm một việc lớn.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Việc lớn đó là việc gì?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Sao hòa thượng không đi hỏi đức Bồ Tát coi?
Nhà sư chất phác đáp :
- Đức Bồ Tát chỉ nghe hòa thượng niệm kinh nhưng hòa thượng lại không nghe được tiếng nói của Bồ Tát.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Nếu vậy hòa thượng xuất gia làm chi?
Nhà sư chất phác cười đáp :
- Hòa thượng xuất gia làm sư ít ra còn hay hơn là làm Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Làm hay hơn ở chỗ nào?
Nhà sư chất phác đáp :
- Làm hòa thượng ít phiền não, làm Lục Tiểu Phụng rước lấy đau khổ cho mình nhiều hơn hòa thượng.
Đột nhiên nhà sư chất phác vỗ tay hát :
- Vốn không mua não chuốc phiền. Vui buồn há ở lòng thiền mà ra? Vui buồn chỉ tại lòng ra. Tu là cõi phúc tình là oan khiên...
- Vui buồn ở tại lòng ta nhưng nôi buồn ta không kiếm nó, nó cũng kiếm ta.
Vòm trời cao vút, sáng sủa, mặt trời mùa thu lơ lửng trên không. Lục Tiểu Phụng từ từ cất bước ra khỏi ngõ hẻm. Đột nhiên chàng ngó thấy một ngươì đứng ở đầu ngõ. Người này y phục rất hoa lệ mà sắc mặt lợt lạt. Y là tay đệ nhất cao thủ trong bọn đệ tử ở Đường môn tên gọi Đường Thiên Tung. Chàng tự hỏi :
- Sao Đường Thiên Tung lại đến đây? Phải chănh hắn tìm đến làm phiền lụy cho ta?
Chàng cười hỏi :
- Ông bạn của các hạ đâu? Y đã trả tiền hồ trà chứ?
Đường Thiên Tung nhìn chàng, mắt đầy những tai máu. Đột nhiên gã quỳ mọp xuống nhìn Lục Tiểu Phụng đập đầu ba cái.
Lục Tiểu Phụng ngơ ngác nghĩ đến câu chàng đã nói: “Điều kiện của tại hạ rất giản dị là chỉ cần mỗi vị quỳ xuống dập đầu ba cái, tại hạ sẽ tặng cho một tấm băng đoạn”.
Chàng không ngờ Đường Thiên Tung làm thế thật.
Đường Thiên Tung vốn là người kiêu ngạo. Chẳng thà y để người chặt đầu chứ không chịu quỳ lạy ai. Nhưng lần này y lại dập đầu. Không những y lạy người thực sự mà còn dập đầu kêu “binh binh”.
Lục Tiểu Phụng tự hỏi :
- Chàng thanh niên kiêu ngạo dưới mắt không người mà chịu khuất phục ư? Vì lẽ gì y thay đổi thái độ đột ngột?
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Chẳng lẽ các hạ muốn tìm đến Diệp Cô Thành? Dù các hạ tìm thấy hắn nhưng chưa chắc đã trả thù được.
Đường Thiên Tung đứng dậy trợn mắt lên nhìn chàng không nói nửa lời.
Lục Tiểu Phụng đành cởi băng đoạn ở đai lưng đưa ra. Chàng đã nói sao là đúng như vậy.
Đường Thiên Tung đón lấy tấm băng xoay mình đi luôn. Gã không ngó Lục Tiểu Phụng lần nào nữa mà cũng không quay đầu lại.
Lục Tiểu Phụng đứng nhìn cho đến lúc gã đi tới đầu đường.
Bây giờ chàng mới hiểu sâu xa cừu hận quả là điều đáng sợ. Trước nay chàng chưa thấu rõ vì chàng không căm hận ai. Lòng chàng thông thường yêu người chứ không thù ghét.
* * * * *
Ngày rằm tháng chín vào lúc giữa trưa. Ánh dường quang rực rỡ. Lục Tiểu Phụng từ trong hẻm Kim Ngư đi ra theo đường phố cổ kính phồn hoa rảo bước tiến về phía rước. Tuy suốt đêm chàng không ngủ nhưng nhựa sống vẫn đầy rẫy, không ra chiều mỏi mệt một chút nào.
Trên đường phố những tà áo xanh đỏ của nam thanh nữ tú bay phất phơ. Hai bên đường tiệm lớn tiệm nhỏ buôn bán rất thịnh vượng. Tuy chàng hay rước lấy phiền não vào mình mà lúc này tâm thần thư thái vì chàng rất yêu người.
Chàng ưu thích nữ nhân, ưa thích con nít, ưa thích bạn hữu. Đối với mọi người chàng có một tình yêu nhiệt liệt, vĩnh viễn không phai lạt.
Chàng cũng được đa số ưa thích mình. Áo mặc của chàng tuy đã dơ bẩn một chút nhưng bằng cặp mắt vẫn sáng ngời, lưng chàng vẫn ngay thẳng. Nhưng nữ nhân từ mười bốn đến bốn chục tuổi gặp chàng không khỏi liếc trộm đôi ba lần.
Những tấm băng đoạn trước chàng cột ở đai lưng bây giờ đã cởi ra đeo lên vai.
Nguyên chàng có sáu tấm băng đoạn thì đã đưa hai tấm tặng cho người. Một tấm cho nhà sư chất phác và một tấm cho Đường Thiên Tung. Hiện giờ còn bốn tấm chàng mong tặng cho chóng hết. Chỉ còn vấn đề duy nhất là chưa tìm được đối tượng.
Bỗng thấy phía trước có người dạy khỉ làm trò, đang nổi hiệu đồng la Bọn trẻ nít lập tức bu quanh lại.
Một lão già đầu tóc bạc phơ, tay cầm gậy trúc từ trong tiệm thuốc chệnh choạng bước ra bị hai thằng nhỏ đụng phải suýt nữa té nhào.
- Ta tưởng ngươi là con người thông tuệ, dè đâu ngươi chỉ là đứa ngu xuẩn.
Tư Không Trích Tinh chớp mắt chờ chàng nói tiếp. Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Ngươi thử nghĩ coi : nếu là băng đoạn thật thì khi nào ta lại đeo trên mình một cách hớ hênh.
Tư Không Trích Tinh la thất thanh :
- Chẳng lẽ tấm băng đoạn này là giả thật ư?
Lục Tiểu Phụng cũng liếc mắt ngó gã, thè lưỡi ra làm trò quỷ nhát. Tư Không Trích Tinh ngơ ngẩn một chút làm như thay đổi chiến thuật, gã rút băng đoạn trong tay áo ra, miệng lẩm bẩm :
- Xem chừng có chỗ giả thiệt.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Ta biết trước nay ngươi chưa từng ăn cắp phải đồ giả, không ngờ bữa nay ngươi lại mắc bẫy.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Công tử chớ đem vụ này tiết lộ ra ngoài để phát an tấm chiêu bài của tiểu đệ.
Lục Tiểu Phụng đủng đỉnh hỏi :
- Ngươi ăn cắp đồ của ta, tại sao ta phải giữ kín không được nói ra?
Tư Không Trích Tinh hỏi lại :
- Tiểu đệ trả lại cho huynh đài được chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dù ngươi trả lại ta cũng muốn nói ra. Vua ăn cắp mà lấy phải đồ giả thì bọn thâu tử thâu tôn nghe được vụ này tất chúng phải cười đến trẹo cả quai hàm.
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Nếu tiểu đệ vừa trả lại băng đoạn, vừa mời công tử đi ăn một bữa thật to thì sao?
Lục Tiểu Phụng làm bộ ngần ngại đáp :
- Nếu vậy để ta suy nghĩ. Ta còn muốn biết ngươi mời ta đi ăn những món gì?
Tư Không Trích Tinh hỏi ;
- Một món Hồng Siêu Bài Xí, thêm hai con vịt mập, công tử coi đã đủ chưa?
Lục Tiểu Phụng làm bộ không thích lắm, miễn cưỡng gật đầu. Nhưng sự thật cơ hồ chàng không nhịn được muốn lăn ra mà cười, chàng lẩm bẩm :
- Thằng lỏi này mắc bẫy ta rồi?
Chàng ngó thấy Tư Không Trích Tinh kính cần cầm tấm băng đoạn đưa lại, không nhịn được sắp bật tiếng cười. Chàng định lấy lại tấm băng đoạn rồi sẽ cười lăn lộn cho thỏa thích.
Dè đâu Tư Không Trích Tinh đột nhiên rút tay về, lắc đầu nói :
- Không được. Nhất định không được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao lại không được?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Vịt mập quá, vây cá ngon quá, công tử ăn nhiều tất phải bể bụng. Chúng ta là hảo bằng hữu. Tiểu đệ không thể làm hại công tử.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt.
Tư Không Trích Tinh chớp mắt nói :
- Vả lại tiểu đệ nghĩ rằng có băng giả còn hơn không. Phải vậy chăng?
Dường như gã cũng không nhịn được, phải nổi lên tràng cười rộ. Gã vừa cười vừa lộn mình đi mấy vòng, người đã vọt lên nóc nhà. Gã nhìn Lục Tiểu Phụng vẫy tay mấy cái rồi đột nhiên mất hút.
Lục Tiểu Phụng tức như bể bụng. Chàng nghiến răng hằn học nói :
- Thằng lỏi này quả là khắc tinh của ta. Hễ gặp gã là xúi quẩy.
Chàng chưa dứt lời, bỗng thấy bọn trẻ nít đang coi khỉ làm trò chạy lại bu quanh mình. Tên nào cũng ngửa mặt lên nhìn chàng, tựa hồ chúng ngắm nghía chàng còn thú hơn coi khỉ làm trò.
Lục Tiểu Phụng vừa tức giận vừa buồn cười, chàng không nhịn được hỏi :
- Ta có gì đáng coi đâu?
Bọn trẻ nít đáp :
- Đại thúc đi với lão công công kia thì nhất định đại thúc cũng biết bay như lão.
Bây giờ Lục Tiểu Phụng mới vỡ lẽ là bọn trẻ nít này chỉ thích coi người bay.
Bọn trẻ nít lại năn nỉ :
- Đại thúc! Đại thúc đi cho chúng cháu coi được không?
Lục Tiểu Phụng thở dài, đột nhiên cười đáp :
- Ta dạy các ngươi một bài ca. Các ngươi học thuộc rồi, ta sẽ bay cho các ngươi coi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT