Vô Kỵ nhảy xuống dưới cây, nói với Nhất Tiếu rằng:
- Vy huynh, chờ tới lúc tối hẳn, Vy hunh đi do thám một lần xem sao. Xem chúng nó có địch đột kích đêm nay không?
Nhất Tiếu nhận lệnh đi luôn. Dương Tiêu lên tiếng nói:
- Thưa giáo chủ, theo thuộc hạ nhận xét thì quân Thát Ðát ở Tiên Sơn bị thất bại như vậy, ngày hôm nay chắc chúng chưa tấn công nữa đâu, cần phải phòng bị ở hậu sơn đề phòng chúng tấn công lén.
Vô Kỵ đáp:
- Phải, chúng ta hãy tới ngọn núi kia xem sao?
Thế rồi, chàng đưa Dương Tiêu, Phạm Dao, Nhan Bồn đi lên trên ngọn núi nơi Tạ Tốn bị giam giữ trong mấy bữa trước.
Triệu Minh cũng lên tiếng nói:
- Tôi cũng đi theo nữa.
Thế rồi, bốn người lên thẳng trên đỉnh núi, không thấy có động tĩnh gì cả.
Vô Kỵ rờ mó ba cây thông tưởng nhớ lại trận kịch chiến hồi sáng, hung hiểm vô cùng, đột nhiên nghĩ thầm:
- Nghĩa phụ bảo ta xuống dưới hầm xem vách đá sẽ rõ, suýt tí nữa ta quên mất việc này rồi.
Miếng đá đậy mặt hầm hồi sáng chàng mở ra, vẫn chưa có ai đậy lại. Chàng khẽ nhảy xuống đề lao, thấy nơi đó là một thạch thất rộng hơn trượng.
Lúc ấy mặt trời đã lặn, dưới hầm tối đen như mực.
Chàng lấy đuốc và đá lửa ra đốt sáng và thấy bốn bên vách đá đều có khắc một bức hoạ, bốn bức hoạ đều khắc bằng đá nhọn, nét bút tuy giản dị, nhưng lại rất linh động. Bức tranh thứ nhất ở phía Ðông vẽ hai người đàn bà nằm dưới đất, một người giơ tay trái ra điểm huyệt người kia, tay phải móc vào túi để lấy vật gì, bên cạnh có chua chữ "lấy thuốc".
Bức tranh thứ hai ở phía Nam, khắc một chiếc thuyền, một thiếu nữ vứt một thiếu nữ khác xuống thuyền, bên cạnh có chua hai chữ "phóng trục".
Vô Kỵ xem đến đây, mồ hôi lạnh đã toát ra như mưa, trong lòng nghĩ thầm:
- Thì ra quả đúng như thế, Chỉ Nhược điểm yếu huyệt của Minh muội rồi móc túi nàng lấy thập hương nhuyễn cân tán ra cho ta với nghĩa phụ uống, rồi lại ném Minh muội lên chiếc thuyền Ba Tư, bắt buộc nàng phải đi xa. Nhưng tại sao Chỉ Nhược lại không giết chết Minh muội làm sao mà diệt được tích, và vu oan cho Minh muội được. Như vậy biểu muội của ta bị giết hại, chính là do Chỉ Nhược hạ độc thủ rồi.
Chàng lại xem bức tranh thứ ba, thấy vẽ hai người đàn ông, một người ngủ rất say, còn một người nữa, tóc rất dài, đang lắng tai nghe, Vô Kỵ kinh hãi nghĩ thầm:
- Không ngờ Chỉ Nhược lại làm những chuyện thương luân bại lý như vậy, nghĩa phụ đã nghe hết, nhưng ông ta là người tốt nhịn, ở trên đảo không hề lộ nửa tiếng cho ai hay. Phải rồi, lúc ấy ta với nghĩa phụ uống thập hương nhuyễn cân tán xong, mất hết công lực, tính mạng của nghĩa phụ với ta đều ở trong tay nàng. Thảo nào lúc ấy nghĩa phụ cứ đổ diệt cho Minh muội, hiển nhiên ông ta phẫn uất khôn tả, ông ta biết tính ta rất thực thà, nếu nói cho ta hay rõ sự thể, thế nào ta cũng tiết lộ cho Chỉ Nhược hay chứ không sai.
Tiếp theo đó chàng lại xem bức tranh thứ tư ở bên phía Tây.
Chàng thấy trên đó khắc Tạ Tốn đang ngồi ngay thẳng.
Chỉ Nhược tấn công lén ở phía sau, bên ngoài có một bọn của Cái Bang chạy vào.
Tình hình này y như những tuồng tích mà Triệu Minh đã cho người trình diễn ở trong đám rước tại thủ đô vừa rồi. Chàng định xem nốt bức tranh thứ năm thì bó đuốc trong tay chàng đã cháy hết, trong hầm tối đen như mực.
Chàng liền kêu gọi:
-Minh muội lại đây, đem cho tôi bó đuốc nữa.
Triệu Minh liền châm bó đuốc, nhảy ngay xuống dưới hầm, nàng vừa trông thấy mấy bức tranh đã hiểu ngay ra việc gì rồi.
Vô Kỵ xem sang bức tranh thứ năm , thấy mười đại hán khiêng Tạ Tốn đi qua, một thiếu nữ núp sau một cây cổ thụ nhòm ngó.
Bốn bức tranh ấy, bút pháp rất đẹp, nhưng trừ Tạ Tốn ra, thì mặt những người khác đều trông không rõ lắm, nên chàng không sao phân biệt được thiếu nữ núp sau thân cây là ai?
Vô Kỵ suy nghĩ giây lát liền hiểu ra và nghĩ:
- Lúc nghĩa phụ bì mù, ta chưa ra đời. Còn nghĩa phụ biết Minh muội với Chỉ Nhược chỉ nhận xét qua tiếng nói thôi, chứ có biết mặt mũi của hai người đâu. Vì vậy, nghĩa phụ mới vẽ mặt hai nàng lờ mờ như thế.
Nghĩ tới đó, chàng chỉ tay vào thiếu nữ nọ và hỏi:
- Cô này là Minh muội hay Chỉ Nhược?
Triệu Minh đáp:
- Là tôi, Thành Khôn vào trong Cái Bang cướp được Tạ đại hiệp và sai người đem về Thiếu Lâm giam giữ. Còn y thì đi quanh để ghi những dấu hiệu của Minh giáo dụ đại ca đi quanh đi quẩn một hồi. Có mấy lần tôi đã tìm cách cướp lại Tạ đại hiệp nhưng vì tôi chỉ có một mình thôi, nên mấy lần ấy đều thất bại hết. Lần sau tưởng suýt thành công ngờ đâu rút cục chỉ lấy được một mớ tóc mà tôi đã đưa cho đại ca xem đó. Vì mấy sợi tóc ấy mà đại ca không được làm chú rể đến giờ tôi vẫn còn áy náy trong lòng, xin đại ca tha thứ cho nhé.
Chính Vô Kỵ mới áy náy hơn nàng. Chàng ngẩn người ra, nhìn mặt nàng thấy hồi này nàng tiều tuỵ hơn trước nhiều, hai má hóp lại nên chàng càng thương mến nàng hơn.
Ðột nhiên chàng giơ tay ra ôm chặt lấy nàng giọng run run nói:
- Minh muội... tự tôi... không nên, không phải với Minh muội mới đúng.
Chàng hai tay ôm chặt lấy Triệu Minh, bó đuốc nằm ở dưới đất tắt ngóm ngay, trong hầm lại tối đen như mực.
Vô Kỵ nói tiếp:
- Nếu cô em tôi không thông minh và khôn ngoan thì tên Vô Kỵ hồ đồ này đã dùng kiếm đâm chém cô rồi, như vậy bây giờ biết làm sao đây?
Triệu Minh vừa cười vừa hỏi lại:
- Ðại ca nỡ giết tôi ư? Hồi đó đại ca chưa biết rõ thực hư ra sao, gặp tôi ở Ðại Ðô, sao không giết tôi ngay đi?
Vô Kỵ ngẩn người ra một hồi, rồi thở dài đáp:
- Minh muội, quả thực tôi đã yêu Minh muội quá rồi, nên lúc bấy giờ tôi không đang tâm giết cô em yêu quý của tôi, nếu quả thực biểu muội của tôi bị cô em giết thì tôi không biết xử trí ra sao nữa? Mấy ngày này, tôi hiểu dần mọi việc, trong lòng tuy rất thương tiếc cho Chỉ Nhược nhưng tôi lại rất mừng thầm.
Triệu Minh nghe thấy chàng nói một cách thành thực như vậy, sung sướng tựa người vào lòng chàng hồi lâu.
Cả hai đều im lặng, sau ngửng đầu lên, thấy vành trăng mới mọc ở phía Ðông bốn bề im lặng như tờ.
Dương Tiêu, Phạm Dao và Nhan Bồn ba người tránh xa ra một nơi để mặc hai người âu yếm nhau.
Triệu Minh khẽ nói:
- Vô Kỵ đại ca, lần đầu tiên gặp đại ca ở Lục Liễu sơn trang, sau cùng rớt xuống dưới hầm, tình cảnh lúc bầy giờ cũng giống như bây giờ phải không ?
Vô Kỵ cười khì một tiếng, giơ ta ra nắm lấy chân nàng, cởi luôn chiếc giày cho nàng. Năm nọ, ở Lục Liễu Sơn Trang, Triệu Minh dùng quỷ kế hãm hại, Vô Kỵ bất đắc dĩ mới phải dở Cửu Dương Thần công ra cù vào huyệt dũng toàn ở dưới gang bàn chân nàng khiến nàng chịu không nổi, nhờ vậy mới bắt ép được nàng mở hầm ra cho mình tẩu thoát, và cũng nhờ cái cù đó khiến nàng có lòng yêu chàng, hoá địch thành bạn, sau đó mới xảy ra rất nhiều chuyện đã qua.
- Không biết xấu hổ, một người đàn ông to lớn như thế mà hà hiếp một người đàn bà yếu ở thế này.
Vô Kỵ đáp:
- Cô mà là con gái yếu ớt ư? Cô đa mưu, lắm kế như thế thực còn lợi hại hơn mười người đàn ông là khác.
Cám ơn Trương giáo chủ đã khoe khoang tôi như vậy, tiểu nữ đây không dám nhận lời ban khen quá đáng ấy.
Hai người nói tới đây đều cười khúc khích, thì ra mấy câu nàng vừa nói đó chính là lời nói của nàng ở Lục Liễu Sơn trang năm xưa lúc hai người mới gặp gỡ nhau, nhưng lúc bấy giờ hai người vẫn coi như kẻ địch, nhưng bây giờ thì hai người đã yêu thương nhau tha thiết.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Cô có sợ cù gang bàn chân của cô không?
Triệu Minh vừa cười vừa đáp:
- Không sợ.
Vô Kỵ thò tay nắm lấy bàn chân nàng thì bỗng nghe thấy bên phía Tây Bắc văng vẳng có tiếng người hò hét vọng tới.
Chàng lắng tai nghe, đã nhận thấy ở phía đó hình như có luồng gió mạnh va chạm nhau, hiển nhiên là có người đấu với nhau rồi.
Chàng liền nói:
- Chúng ta thử lên trên hầm để tới đó xem sao đi.
Nói xong, chàng dắt tay Triệu Minh nhảy lên trên mặt hầm, đi thẳng về phía Tây Bắc, thấy ba cái bóng người đang chạy về phía Tây, thân pháp của họ nhanh kỳ lạ, đều là cao thủ hạng nhất trong võ lâm.
Lúc ấy Dương Tiêu cũng chạy đón cạnh Vô Kỵ và nói:
- Những người đó không phải là người của bên mình đâu.
Vô Kỵ liền ra lệnh:
- Dương tả sứ với Phạm Hữu sứ ở lại đây phòng kẻ địch giở kế điệu hổ ly sơn, còn tôi sẽ chạy lại đó xem sao.
Dương Tiêu đáp:
- Giáo chủ nghĩ như vậy rất phải.
Vô Kỵ giơ tay ra ôm ngang lưng Triệu Minh, nhún chân trái một cái, người đã nhảy ngay xuống bên dưới.
Chàng giở khinh công ra đưa Triệu Minh đi nhanh đến nỗi Triệu Minh tưởng như mình đang đằng vân giá vũ vậy.
Một lát sau hai người đã trông thấy ba người nọi, thì một chạy ở phía trước, hai người chạy theo ở phía sau.
Người chạy ở phía trước cứ nhắm vào rừng rậm ở phía sau núi mà chạy thẳng vào, nhưng hai người theo sau không chịu buông tha cứ đuổi theo riết.
Vô Kỵ hơi nhún sức, chân chạy càng mau, đuổi theo hơn dặm đường, chàng đã thấy rõ hai người đuổi ở phía sau là Lộc Trượng Khách với Hạt Bút Ông.
Hạt Bút Ông đột nhiên giơ tay trái lên ném một cái, cây bút phán quan nhằm sau lưng người nọ phi tới liền, người đó vội múa kiếm gạt luôn, chỉ nghe thấy kêu "coong" một tiếng, cây bút phán quan đã bắn tung lên trên không.
Vì người ấy đứng lại gạt cây bút nên Lộc Trượng Khách đã đuổi kịp, nhảy lên luôn đến bên cạnh và múa cây gậy đầu hươu đâm luôn vào đối thủ.
Người nọ nhảy sang bên tránh né, giơ chưởng ra phản công lại và nhờ có ánh sáng trăng chiếu rõ vào mặt người ấy nên Vô Kỵ đã nhận ra người ấy không phải ai xa lạ mà chính là Chu Chỉ Nhược, mặt nhợt nhạt, tóc bù rối và xoã xuống tận vai.
Chàng giật mình kinh hãi, vội cùng Triệu Minh ẩn núp luôn vào sau một cây cổ thụ, liền trông thấy Hạt Bút Ông dơ tay ra bắt cây bút trên không đang rớt xuống và chạy vòng sang bến trái của Chỉ Nhược.
Thế là hai người, mỗi người ở một bên, bao vây lấy Chỉ Nhược tấn công tới tấp.
Chỉ Nhược nghiến răng mím môi hỏi:
- Hai lão quý cứ đuổi theo ta hoài như thế làm gì?
Lộc Trượng Khách đáp:
- Ngày hôm nay, Trương Vô Kỵ của Minh giáo đã cướp được thanh Ðồ Long đao và ỷ Thiên Kiếm, chúng ta đã phát giác là bí kíp trong đao và kiếm đều bị mất hết vậy hiển nhiên là trong tay Tống phu nhân.
Vô Kỵ nghe nói trong lòngkinh hãi và nghĩ thầm:
- Thế ra trong lúc chúng ta cứu người, đoạt đao, hai tên lão quỷ này có nấp cạnh đó mà ta không hay biết chút gì hết.
Chàng lại nghe thấy Chỉ Nhược đáp:
- Có, tôi có lấy được võ công bí kíp trong đao, kiếm thực nhưng sau khi luyện thành võ công tôi đã hủy đi rồi.
Lộc Trượng Khách cười nhạt và nói tiếp:
- Hai chữ luyện thành đó sao mà dễ thế? Ðồ Long Ðao và ỷ Thiên Kiếm được gọi là võ lâm chí tôn, anh hùng trên thiên hạ, ai ai cũng đều muốn cướp lại được mới vừa dạ, như vậy đủ biết những bí kíp trong đó có phải tầm thường đâu. Võ công của Tống phu nhân tuy cao siêu hơn người thật, nhưng chưa luyện tới mức tuyệt bực, bằng không chỉ ra tay đánh một cái đã giết được hai sư huynh đệ chúng tôi rồi, hà tất phải bỏ chạy như thế này.
Chỉ Nhược đáp:
- Tôi nói đã hủy rồi là hủy thực, ai có nhiều thời giờ nói chuyện lôi thôi với hai vị nữa, xin lỗi hai vị nhé.
Lộc Trượng Khách với Hạt Bút Ông lớn tiếng nói:
- Hãy khoan.
Chúng vừa nói xong, một cây Lộc Trượng với hai cây Hạt Bút đã đến tấn công hai bên Chỉ Nhược cùng một lúc.
Lúc ban ngày, Vô Kỵ đã thấy tài xử dụng roi của Chỉ Nhược rồi, bây giờ lại thấy kiếm pháp của nàng thân quang ly hợp như đi như lại, hai tay cao thủ thượng thặng như thế mà nàng vẫn có thủ có công, không hề có vẻ gì là lép vế hết.
Nếu nội lực không được thuần hậu, thì Hạt Bút ông và Lộc Trượng Khách đã bị kiếm của nàng đâm trúng rồi.
Xem xong mấy mươi hiệp, Vô Kỵ liền nghĩ tiếp:
- Ðáng tiếc thực, nếu nàng có ỷ Thiên Kiếm trong tay thì Huyền Minh nhị lão không làm gì được nàng cả, nếu bây giờ nàng không thoát thân thì đấu được hơn hai trăm hiệp, nàng không thể nào chịu đựng được nữa vì nội lực của nàng còn kém nhị lão rất xa .
Ðôi bên lại đấu thêm mấy chục hiệp nữa, thế kiếm của Chỉ Nhược càng đánh càng kỳ lạ, trong mười mấy thế, ít nhất cũng có bảy thế công lợi hại.
Vô Kỵ biết nàng muốn thoát thân, nhưng đánh như vậy thì phải vận dụng rất nhiều nội lực, nếu may mắn mà đâm được đối phương thì thôi, bằng không nếu sơ xuất một tí là bị hung hiểm ngay.
Chàng lặng lặng ở phía sau cây bước ra trong lòng chỉ mong Chỉ Nhược đánh lui được kẻ địch thì mình khỏi cần lộ diện, bằng trái lại, nếu nàng lâm nguy thì mình phải ra tay cứu giúp.
Ðột nhiên chàng thấy Chỉ Nhược quát lên một tiếng rồi liên tiếp đâm luôn Lộc Trượng Khách ba kiếm, Lộc Trượng Khách né mình hơi chậm một chút không trông thấy rõ kiếm thư của nàng.
Chỉ nghe kêu "soẹt" một tiếng, vai y đã bị kiếm nàng lướt qua.
Thế là cả áo thịt của y đều bị kiếm đấm rách một đường dài chừng nửa thước. Cùng lúc ấy song bút của Hạt bút ông đã nhằm sau lưng nàng ném tới.
Tấn công địch mà ném khí giới ra khỏi tây như thế là rất nguy hiểm, nên Hạt Bút Ông ít khi xử dụng đến tuyệt thế đó.
Bây giờ y thấy hai sư huynh đệ liên tay đã đấu hơn trăm hiệp rồi mà vẫn không hạ nổi kẻ địch mặc dù kẻ địch chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi thôi, như thế cũng đủ ảnh hưởng đến tên tuổi của nhị lão rất nhiều rồi. Huống hồ lần này, trong núi Thiếu Thất, bên địch có rất nhiều cao thủ, chỉ cần có người ra cứu viện là công việc đoạt bí kíp của anh em y sẽ thất bại liền cho nên y mới phải xử dụng thế Song Hạt Lệ Không này. Hai cây bút rời khỏi tay, ở trên không va chạm nhau kêu "koong" một tiếng, một bút ở trên không, một bút ở phía dưới, nhằm ót và sau lưng Chỉ Nhược phi tới.
Chỉ Nhược nghe phía sau lưng có tiếng song bút phi tới, vội cúi đầu xuống tránh né, nhưng nàng có ngờ đâu, sau khi hai cây bút va vào nhau ở trên không rồi liền đổi phương hướng ngay, nên tránh như thế nàng chỉ tránh được cây bút tấn công vào sau ót mà thôi. Chứ không sao tránh nổi cây bút tấn công vào sau lưng nàng.
Vô Kỵ liền tung mình nhảy ra, giơ tay ra bắt, chộp luôn được cây bút kia và gạt chưởng một cái, đỡ luôn thế chưởng của Hạt Bút ông vừa tấn công tới.
Chỉ Nhược không ngờ trong lúc tính mạng mình bị nguy hiểm đến nơi lại có người ra tay tương cứu, nàng đang nhắm mắt chờ chết thì Lộc Trượng Khách đã lẹ làng múa chưởng đánh luôn vào bung dưới của nàng.
Huyền Minh thần chưởng oai trấn võ lâm của Lộc Trượng Khách có phải tầm thường đâu, nên Chỉ Nhược bị đánh trúng một cái đã ngã lăn ra chết giấc tức thì.
Biến cố xảy ra quá đột ngột, Vô Kỵ kinh hãi vô cùng, ném luôn cây hạt bút đi, giơ tay trái ra ôm ngang lưng Chỉ Nhược và nhảy ra ngoài xa hơn trượng, rồi quát lớn:
- Huyền Minh nhị lão sao người lại vô sỉ đến như thế? Thực không biết xấu hổ chút nào.
Lộc Trượng Khách cười ha hả và đáp:
- Ta tưởng là dám tới đây xem tay vào như vậy, thì ra là Trương giáo chủ, Quận Chúa nương nương của chúng tôi ở đâu, giáo chủ dụ dỗ nàng đi đâu rồi?
Triệu Minh ở phía sau cây bước ra, ẳm luôn Chỉ Nhược đỡ tay Vô Kỵ, rồi tủm tỉm cười và hỏi:
- Lộc tiên sinh, suốt ngày mê mẩn tâm thần, nhớ nhung tôi, không sợ ba tôi giận hay sao?
Lộc Trượng Khách tức giận vô cùng liền lớn tiếng nói:
- Tiểu yên nữ này mi dám làm ly gián tình cảm của anh em chúng ta, bây giờ anh em chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với cha ngươi rồi, Nhữ Dương Vương có giận hay không ta không cần biết.
Vô Kỵ thấy Lộc Trượng Khách vô lễ với Triệu Minh như vậy lại còn hạ độc thủ ám hại Chỉ Nhược liền nghĩ lại chuyện hồi còn nhỏ bị hai lão già này dùng Huyền Minh thần chưởng đánh vào lưng mình, khiến mình chịu đựng không biết bao nhiêu đau đớn khổ sở, hận cũ, thù mới dồn đến một lúc, chàng liền la lớn:
- Minh muội, hãy lui về phía sau, tôi vừa trông thấy Lộc, Hạt nhị lão đã tức lắm rồi, ngày hôm nay để tôi cho chúng một bài học mới được.
Nhị lão thấy chàng tay không, liền buông cả khí giới xuống, chờ chàng xông lên tấn công.
Vô Kỵ tiến lên một bước, mồm thì quát lớn:
- Hãy coi thế công của ta.
Chàng liền giở thế Giảo Tước Vỹ hai chưởng đẩy mạnh một cái.
Thế võ này của chàng rất chậm chạp vì xuất xứ ở Thái Cực quyền pháp. Trong chưởng lực đó lại ngấm ngầm xen lẫn Cửu Dương thần công. Ngày hôm nay chàng đã quyết tâm đem sức lực thuần dương có một không hai trên thiên hạ để đấu với Huyền Minh thần chưởng, chưởng lực thuần âm của nhị lão.
Ngày nay, tuy môn Thái Cực Quyền là một môn quyền rất tầm thường, nhưng vào đời cuối nhà Nguyên, lúc ấy Trương Tam Phong vừa sáng tác chưa được bao lâu, người trong võ lâm ít ai được trông thấy.
Lộc Trượng Khách chưa hề thấy chưởng nào mà lại nhẹ nhàng và không có sức lực như thế nên không hiểu bên trong có quỷ kế gì, vì từ xưa tói nay đã từng hoảng sợ ngầm Vô Kỵ rồi, nên y không dám giơ tay ra chống đỡ mà lại vội nhảy sang bên để tránh, Vô Kỵ đã quay người lại dùng thế Bạch Xà Hổ Tín, đánh luôn một chưởng vào người Hạt Bút Ông, tay của chàng hơi run và cứ đẩy lui không nhất định.
Hạt Bút Ông giơ ngón tay trái lên điểm vào gang bàn tay của chàng mà hữu chưởng của y thì tà tà chém xuống bắp chuối của Vô Kỵ.
Vô Kỵ đấu với chúng mấy chục lần rồi, biết chúng không phải địch thủ của mình, nhất là gần đây chàng lại kịch chiến với Ðộ ách ba vị cao tăng, võ công của chàng đã tiến bộ thêm một mức, muốn đánh bại hai người này không khó khăn gì hết. Nhưng dù sao Huyền Minh nhị lão cũng có mấy chục năm kinh nghiệm không phải là những tay võ nghệ tầm thường nên hiểu rằng đối phương đột nhiên giở thế võ quái dị ra, mình chỉ sơ xuất một cái là mắc mưu liền.
Nên rõ, môn Thái Cực quyền vốn là vận khí, không vận sức, là một môn quyền thuật rất đặc biệt, đồng thời Vô Kỵ lại dồn Cửu Dương thần công ở một cái vòng tay đó mà đưa ra, khiến Huyền Minh nhị lão càng đấu, càng thấy dương khí nóng hổi, những âm hàn khí ở Huyền Minh thần chưởng đưa ra, thường thường bị hơi nóng đó đẩy trở lại.
Vô Kỵ càng đấu càng thuận tay, liền nghĩ thầm:
- Hai lão già này là những tay cao thủ hiếm có trên thiên hạ, ngày hôm nay ta đả thương chúng, sau này chỉ sợ khó mà kiếm được những tay có võ công như thế này để cho ta thử sức .
Vì vậy, trong một cái đấm hay cái đá của chàng, đều là võ học tinh nghĩa mà gần đây chàng nghĩ ra được.
Chàng không cần vội vã đánh hai người, nhưng chàng ra tay rất chậm chạp và nhẹ nhàng để thử những võ học mới.
Ðấu được hơn trăm hiệp, chàng ngẫu nhiên quay người lại, thấy hai cái bóng đen ở dưới đấy hơi rung động.
Ðó là ánh trăng chiếu vào người Chỉ Nhược và Triệu Minh, nên mới có hai cái bóng như thế. Chàng rùng mình kinh hãi, liếc nhìn xem thấy Triệu Minh run cầm cập hình như không ẳm nổi Chỉ Nhược, liền nghĩ thầm:
- Có lẽ Chỉ Nhược bị Huyền Minh thần chưởng của Lộc Trượng Khách đánh trúng không chịu nổi, nàng vốn dĩ luyện võ công âm hàn lại gặp phải Huyền Minh thần chưởng là thứ hơi âm hàn độc nhất thiên hạ nên đã lạnh rồi lại còn thêm hơi lạnh vào vì thế Minh muội, người ẳm nàng cũng không chịu nổi nốt .
Nghĩ đoạn, chàng liền nhấn thêm một thành sức mạnh vào tay nhằm Lộc Trượng Khách đánh xuống.
Lộc Trượng Khách là người rất khôn ngoan, đoán biết được ý định của chàng rồi, liền nhảy sang bên tránh né và nói với Hạt Bút Ông rằng:
- Sư đệ, cứ việc cầm cự với y, hơi độc trong người thiếu nữ họ Chu kia bắt đầu tác quái rồi, đừng để y rảnh tay giải cứu y thị.
Hạt Bút Ông đáp:
- Chính thế.
Rồi y cũng dở khinh công nhảy luôn ra bên ngoài, nhặt đôi bút lên, dùng thế Thông Thiên Triệt Ðịa, cây bút trên, cây bút dưới, cùng đâm lên, đâm xuống một lúc.
Vô Kỵ thấy vậy mỉm cười một tiếng nói:
- Các ngươi có khí giới hay không thì cũng thế mà thôi.
Nói xong, chàng múa chưởng tấn công luôn. Chưởng phong của chàng đè nén Hạt Bút Ông không sao chống được.
Lộc Trượng Khách mặc cho sư đệ sống chết ra sao, trái tay chộp lấy cây gậy, hất ngược lên tấn công vào ngang hông của Vô Kỵ.
Lúc ấy, một trượng, hai bút muốn đánh bại Vô Kỵ cũng không sao đánh bại nổi, nhưng bảo thủ khỏi bị đối phương đánh bại thì chúng thị có nội lực hùng hậu, nên yên trí nhất thời Vô Kỵ không thể nào đánh đổ chúng được.
Vô Kỵ liền biến đổi mấy thế quyền pháp như ba mươi sáu thức Cầm Nã Thủ học được của Thần Tăng Không Tín, Phủ Cẩm Thức của Cổ Sát Thức, Bảo Tàn Thức, Thô Khuyết Thức, thế công lợi hại khôn tả.
Lộc Trượng Khách vội la lớn:
- Long trảo công này của ngươi đã luyện tới mức cao siêu đấy, để lát nữa dùng đào đất rất thích hợp.
Y lên tiếng nói, hơi phân tâm một chút, Vô Kỵ đã phi chân lên đá trúng vào bắp chuối bên trái y liền. Y loạng choạng mấy bước rồi mới đứng vững được, liền múa tít chiếc gậy lên, kín đáo đến nỗi gió mưa không sao lọt qua được.
Vô Kỵ quay đầu lại, đưa mắt nhìn Triệu Minh và Chỉ Nhược thấy hai nàng càng run nhiều hơn trước, liền lên tiếng hỏi:
- Minh muội làm sao thế?
Triệu Minh đáp:
- Nguy tai, lạnh lắm.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi, hơi nghĩ ngợi một chút, đã hiểu rõ tại sao liền.
Ðáng lẽ Chỉ Nhược chỉ bị Huyền Minh thần chưởng đánh trúng thì hơi âm hàn đó dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ mình nàng chịu đựng thôi, sao bây giờ cả Triệu Minh cũng bị lạnh như thế? Chắc Triệu Minh hiếu kỳ, đã vận sức giúp Chỉ Nhược chống lại hơi hàn độc đó. Công lực của hai người hơn kém nhau rất xa, mà nội công của Chỉ Nhược rất quái dị, nên Triệu Minh chưa cứu được người mà đã liên luỵ trước.
Vô Kỵ liền dở hết công lực ra múa song quyền tấn công lia lịa chỉ mong mau may giải quyết và đánh lui nhị lão, nhưng nhị lão không dám đến gần chàng; bỗng trước bỗng sau, chỉ muốn kéo dài thời gian, không chịu chính diện đối địch với chàng.
Vô Kỵ nóng lòng vô cùng, liền lớn tiếng quát bảo:
- Minh muội, hãy đặt Chỉ Nhược xuống đừng ăm nàng nữa.
Triệu Minh đáp:
- Tôi... không buông được.
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Triệu Minh đáp:
- Cô ta... tôi.. . lưng cô ta dính chặt vào gang bàn tay của tôi.
Nàng vừa nói, hai hàm răng run lên cầm cập, người loạng choạng suýt ngã, Vô Kỵ càng kinh hãi thêm.
Lộc Trượng Khách liền lên tiếng nói:
- Trương giáo chủ, lương tâm của Chu cô nương độc ác lắm, nàng đang truyền hơi hàn độc trong người sang quận chúa cô nương. Quận chúa cô nương sắp chết đến nơi rồi, chúng ta hãy tạm dừng tay ước định với nhau nhé.
Vô Kỵ hỏi:
- Ước định như thế nào?
Lộc Trượng Khách đáp:
- Chúng ta hãy ngừng đấu, tôi lấy hai cuốn sách ở trong người Chu cô nương. Giáo chủ cứu quận chúa.
Vô Kỵ dùng giọng mũi hừ một tiếng rồi nghĩ thầm:
- Võ công của nhị lão đã lợi hại như thế, nếu đê cho y luyện thành võ công âm độc của Chỉ Nhược, sau này chúng tác oai tác quái, không ai kiềm chế nổi chúng nữa .
Chàng lại thấy Triệu Minh, mặt đã xám xanh, trông rất đau khổ. Chàng liền lui về phía sau hai bước, giơ tay trái ra chộp lấy bàn tay phải của nàng để truyền Cửu Dương chân khí sang.
Lộc Trượng Khách thấy vậy vội la lớn:
- Chúng ta mau mau tiến lên tấn công.
Hai anh em y, kẻ múa trượng, người múa bút, xông lại tấn công như vũ bão. Y biết lúc này Vô Kỵ không thể nào rời khỏi Triệu Minh, chỉ một tay của đối phương chống đỡ không phải là chuyện dễ nên chúng mới dùng toàn lực ra tấn công.
Vô Kỵ dùng già nửa sức công lực để giải cứu Chu, Triệu hai người, chân chàng không sao di động được, chỉ còn lại một hướng nên hung hiểm vô cùng.
Bỗng có tiếng kêu "soạt" bắp chuối bên trái của chàng đã bị Hạt Bút Ông rạch một đường dài, máu chảy be bét.
Triệu Minh đang bị hơi hàn độc của Chỉ Nhược dồn sang, sắp sửa chết cứng, hình như khí huyết trong người sắp đông đặc lại, bây giờ nhờ có chân khí của Vô Kỵ truyền sang, nàng cảm thấy ấm áp dần.
Nhưng Vô Kỵ, một mặt phải đối địch với hai đại cao thủ, một mặt phải chống đỡ hơi hàn độc của Huyền Minh thần chưởng và Cửu nội lực của Chỉ Nhược, nên dần dần chàng chống đỡ không nổi, liền lấy hơi định rú lên một tiếng gọi Dương Tiêu và Phạm Dao đến cứu viện chì chàng đã nghe thấy tiếng rú của Dương Tiêu và Phạm Dao ở núi bên phải vọng tới và xen lẫn tiếng khí giới va chạm nhau.
Chàng mới hay Phạm, Dương, Nhan ba người cũng gặp kẻ địch.
Lộc Trượng Khách tấn công luôn ba trượng một lúc, định dùng sừng hươu đâm vào mặt Vô Kỵ. Vô Kỵ liền giơ chưởng, vận sức đẩy lui chiếc đầu hươu.
Hạt Bút Ông nằm dưới đất, lăn xả vào, cây bút ở tay trái dùng thế Tòng Sở Dục nhằm lưng của Vô Kỵ điểm luôn.
Chàng thấy không sao tránh né được, đành phải giở Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra định phá hẳn sức lực của cái bút đó đi nhưng bút của Hạt Bút Ông đã điểm tới, sức mạnh khôn tả.
Chàng không biết có phá nổi thế bút đó hay không, chàng đang băn khoăn thì đã nghe kêu koong một tiếng, lưng mình bị rung động một cái nhưng không thấy đau đớn gì cả, chàng mới hay bút của đối phương điểm trúng vào thanh đao Ðồ Long đeo ở ngang lưng.
Xưa nay, chàng đối địch không bao giờ dùng khí giới, nếu có dùng chỉ lấy Thánh Hỏa lệnh ra thôi, chứ không bao giờ sử dụng đến đao kiếm cả, vì vậy chàng đeo thanh đao Ðồ Long ở ngang lưng mà cũng không đem ra để chống đối địch.
Nay, vì bút của Hạt Bút Ông điểm trúng thanh đao, chàng sực nhớ, liền quát lớn một tiếng, giơ chân ra đá luôn một cái, Hạt Bút Ông bắt buộc phải lui ra ba bước, chàng đưa trái tay ra sau, rút đao ra thì trượng của Lộc Trượng Khách cũng vừa đánh tới.
Vô Kỵ múa đao Ðồ Long khẽ chặt một cái, đầu hươu trên gậy đối phương đã rớt ngay xuống đất.
Lộc Trượng Khách cả kinh la lớn:
- Nguy tai.
Y vừa kêu xong thì Hạt Bút Ông đã múa bút xông tới, Vô Kỵ chỉ giơ bảo đao lên chống đỡ, đôi bút của đối thủ đã bị chàng chém làm bốn khúc.
Ðồng thời, chàng đã múa thanh đao Ðồ Long hoá thành một luồng bạch quang.
Hạt Bút Ông với Lộc Trượng Khách không dám xông vào gần nữa, nhờ vậy Cửu Dương chân khí trong người chàng mới dồn sang Triệu Minh, hơi hàn độc ở trong người Chỉ Nhược cũng bị xua đuổi ra hết, và Cửu Dương chân khí cũng làm tan luôn cả Cửu ¢m nội lực của nàng luyện được nữa.
Thì ra Chỉ Nhược đã lấy được Cửu âm chân kinh trong ỷ thiên kiếm rồi phần vì nàng sợ Tạ Tốn với Vô Kỵ hay biết nên chỉ dám luyện tập vào ban đêm thôi, phần thứ hai, vì ngày giờ cấp bách không cho phép nàng luyện từ mức căn bản mà luyện tập lên, vì thế nàng chỉ luyện tập những âm độc võ công hạ thừa trong chân kinh thôi, ví dụ như Cửu âm Bạch Cốt trảo chẳng hạn.
Năm xưa, cuốn Hạ Cửu âm chân kinh lọt vào tay Ðông Tà hoàng Dược Sư, đệ tử của y là Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong, nhân lúc y không để ý lấy trộm cuốn kinh này, hai người đó luyện thành võ công cũng tương tự như võ công của Chỉ Nhược vậy. Thứ võ công tốc hành này nội lực rất thô thiển, nếu gặp đối thủ có nội công cao minh thật sự thì thất bại ngay.
Chỉ Nhược trúng phải Huyền Minh thần chưởng xong, định dồn hàn độc vào người Triệu Minh để đợi chờ Vô Kỵ ra tay cứu viện.
Quả nhiên tới khi Vô Kỵ chạy lại ra tay cứu thì nàng thấy trong người ấm áp và dễ chịu vô cùng.
Ngờ đâu, nàng đang cảm thấy hơi sức tăng lên dần và định thoát ra khỏi bàn tay của Triệu Minh thì bỗng bị một luồng sức mạnh hút chặt lấy, không sao thoát được.
Vừa rồi, bàn tay của Triệu Minh bị lưng nàng hút chặt, bây giờ thì trái lại lưng của nàng bị bàn tay của Triệu Minh hút chặt, đó là do nội lực mạnh yếu mà nên.
Vô Kỵ dùng hết sức xua đuổi hơi hàn độc ở trong người Triệu Minh, chàng cảm thấy Cửu Dương chân khí của mình chuyển sang người đối phương mà cứ thấy người của đối phương có hơi lạnh phản kháng, chàng lại tưởng là hơi hàn độc của Huyền Minh thần chưởng ở trong người của hai nàng chưa ra hết nên chàng vẫn tiếp tục giở hết công lực ra để xua đuổi thêm.
Ngờ đâu chàng đưa một phần Cửu Dương chân khí sang thì Cửu âm chân khí của Chỉ Nhược đã khổ luyện được tiêu mất một phần liền.
Chỉ Nhược kêu khổ thầm nhưng không sao mở mồm ra được vì nàng biết hễ mở mồm ra nói thế nào cũng hộc máu tươi ra, chân khí tiết ra hết ngoài mà chết ngay.
Triệu Minh thấy trong người khoan khoái, liền vừa cười vừa nói:
- Vô Kỵ đại ca, tôi dễ chịu lắm rồi, đại ca cứ yên tâm lo đối phó với nhị lão đi.
Vô Kỵ đáp:
- Ðược lắm.
Chàng liền thâu ngay nội lực lại.
Chỉ Nhược liền thoát khỏi sức dính chặt đó.
Nàng biết hơi hàn độc Huyền Minh thần chưởng trong người mình tuy đã xua đuổi ra hết nhưng Cửu âm nội lực ở trong người nàng cũng tiêu hao rất nặng. Nàng trông thấy Vô Kỵ đang múa đao chuyên tâm tấn công địch, liền giơ ngay năm ngón tay ra, đâm luôn vào đầu Triệu Minh một cái.
Triệu Minh đau nhức vô cùng la lớn một tiếng:
- Ối chà !
Ðồng thời nàng cũng nghe thấy tiếng kêu lách cách rất khẽ, thì ra năm ngón tay của Chỉ Nhược đã gãy hết, nàng ta đau không chịu nổi, kêu hự một tiếng rồi quay đầu chạy đi luôn.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội quay đầu lại hỏi:
- Cái gì thế?
Triệu Minh giơ tay lên đầu, hoảng sợ đến mất hồn vía, không sao nói lên lời được.
Vô Kỵ lại tưởng nàng bị Cửu âm Bạch Cốt trảo đả thương, nên tay phải vẫn tiếp tục múa đao chống đỡ Nhị lão, còn tay trái thì rờ lên đầu nàng thử xem, thấy ướt đẫm, biết đầu nàng bị chảy máu, nhưng xương sọ nàng không bị thủng nên chàng yên tâm an ủi rằng:
- Chỉ bị thương da thịt thôi, không việc gì mà sợ.
Thì ra lúc Chỉ Nhược ra tay tấn công nàng, Cửu Dương chân khí trong người nàng chưa rút lui hết, hơn nữa nội lực của Chỉ Nhược đã tổn thất rất nhiều, như vậy lấy yếu mà tấn công mạnh, ngón tay của nàng làm sao không gãy chớ.
Vô Kỵ lại hơi phân tâm một chút, Huyền Minh nhị lão lại tấn công tới.
Lúc ấy Vô Kỵ đã có thanh đao sắc bén nhất thiên hạ, nhưng chàng nhận thấy nhờ có khí giới sắc bén này thắng địch không vẻ vang chút nào nên chàng mới lớn tiếng kêu gọi:
- Dương Tả sứ, Phạm Hữu sứ, tình hình bên hai người ra sao?
Phạm Dao lớn tiếng đáp:
- Ðã đánh đổ ba người rồi, còn bảy người nữa, giáo chủ khỏi phải bận tâm đến chúng tôi làm chi.
Hai bên đối đáp với nhau toàn dùng nội lực mà nói, cả đôi bên thấy thần khí rất sung túc mới đoán biết bên mình không việc gì hết, chàng yên tâm, liền đưa bảo đao cho Triệu Minh rồi dùng tay trái lôi và kéo một cái, xử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp vừa chuyển phương hướng của thế chưởng Hạt Bút Ông vừa đánh tới.
Trong khi lôi kéo đó, chàng đã dồn Cửu Dương thần công vào và Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp giở ra đối phó địch, đấy chàng đã dùng tới tầng lớp thứ bảy, tầng lớp cao siêu nhất của môn võ công đó.
Xử dụng tầng lớp này rất hao tâm huyết và nội lực, không thể đúng sai được, đồng thời không khéo vận dụng, cũng có khi bị tẩu hỏa nhập ma là khác.
Vì thế vừa rồi Vô Kỵ phải phân tán cứu giúp Triệu Minh và Chỉ Nhược nên dù gặp tình thế nguy cấp khôn tả mà cũng không dám xửu dụng tần lớp võ công này. Huyền Minh nhị lão là hai tay cao thủ thượng thặng trong võ lâm, nếu dùng những tầng lớp dưới của môn Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp này thì không làm gì nổi chúng.
Bây giờ trong người chàng một thuận một nghịch, một thức lưu chuyển một vòng rất nhanh chóng, chàng liền định thần, gạt một cái ngay vào chưởng của Hạt Bút Ông, chỉ nghe kêu bộp một tiếng, chưởng đó đánh ngay vào vai của Lộc Trượng Khách.
Hạt Bút Ông là người có võ công rất tinh thâm, nhưng phải nỗi ăn nói chậm chạp, đầu óc lại đần độn, bất cứ việc gì xảy ra một cách đột ngột y không sao hiểu được, ngẩn người không biết trả lời ra sao, tuy y biết Vô Kỵ phá quấy, nhưng y chỉ nghĩ thầm rằng:
- Bây giờ chỉ có cách tấn công giết kẻ địch mới xin lỗi được sư huynh thôi .
Nên y vận sức vào đùi phải, nhằm Vô Kỵ đá luôn.
Vô Kỵ lại giơ tay ra phất và đẩy luôn một cái, chân của y liền đá nhằm vào đơn điền và bụng dưới của Lộc Trượng Khách.
Ðơn điền là chỗ then chốt để vận khí trong người, khi nào Lộc Trượng Khách chịu để cho sư đệ đá trúng nơi yếu huyệt nên y vội né tránh, mồm thì quát tiếp:
- Mi điên à?
Triệu Minh liền xen lời:
- Phải đấy, Hạt tiên sinh mau bắt lấy tên sư huynh đại nghịch vô đạo, hiếu sắc, ham dâm này đi, cha tôi thế nào cũng trọng thưởng cho tiên sinh ngay.
Vô Kỵ nghe nàng nói, cười thầm và nghĩ:
- "Kế ly gián này rất hay."
Chàng đang dùng Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp làm Hạt Bút Ông đánh Lộc Trượng Khách rồi lại khiến Lộc Trượng Khách đánh lại Hạt Bút Ông.
Lúc này thấy Triệu Minh nói như vậy, chàng thay đổi ý định, chỉ chuyên môn đưa tay, chân của Hạt Bút Ông tấn công Lộc Trượng Khách thôi, còn đối phó với Lộc Trượng Khách thì chàng vẫn dùng những thế võ của Thái Cực quyền và mồm thì lớn tiếng nói:
- Hạt tiên sinh, khỏi cần lo âu, hơi sức tiên sinh với tôi thế nào cũng hạ được con hươu dâm này, Nhữ Dương Vương thế nào cũng phong tiên sinh làm.. . phong tiên sinh làm...
Nhất thời chàng chưa nghĩ ra quan cấp nào thích hợp thì Triệu Minh đã cướp lời nói luôn:
- Hạt tiên sinh, quan cáo định phong cho tiên sinh hiện đang ở trong người tôi đây.
Nói xong, nàng móc túi lấy một tờ giấy giơ ra và đưa lên đọc:
- Phải, đó là chức Ðại Nguyên Hộ Quốc Dương Oai đại tướng quân, tiên sinh mau ra sức đi.
Vô Kỵ lại giơ chưởng đánh ra, đẩy Lộc Trượng Khách sang bên trái thì vừa gặp chưởng của Hạt Bút Ông bị chàng dẫn từ trái sang phải, như vậy không khác gì tả hữu cùng tấn công một lúc.
Lộc Trượng Khách với Hạt Bút Ông làm bạn với nhau hơn mấy chục năm còn thân nhau hơn anh em ruột thịt nên Lộc Trượng Khách không tin Hạt Bút Ông phản mình, nhưng bây giờ thấy người sư đệ liên tiếp tấn công mình năm thế, mà thế nào cũng nhằm chỗ hiểm yếu đánh xuống như muốn giết mình chết mới thôi, không còn tình nghĩa gì nữa, nên y tức giận khôn tả liền quát hỏi:
- Có phải ngươi tham mồi phú quý, không nhớ tới tình nghĩa xưa kia phải không?
Hạt Bút Ông vội đáp:
- Tôi... tôi là.. .
Triệu Minh vội đỡ lời:
- Phải, đó là tiên sinh bất đắc dĩ, vì muốn làm Hộ Quốc Dương Oai đại tướng quân, dù có thất lễ với sư huynh một chút cũng không sao mà.
Vô Kỵ lại nhấn mười thành công lực vào tay phải, đưa chưởng của Hạt Bút Ông đánh sang trúng vai của Lộc Trượng Khách kêu đến bùng một tiếng. Lộc Trượng Khách cả giận, tay trái đánh luôn vào mặt sư đệ một chưởng, Hạt Bút Ông bị đánh rớt mấy chiếc răng ở hàm bên trái.
Y tuổi đã già, trong mồm chỉ còn mấy chiếc răng đó nên xưa nay quý báu khôn tả, giờ lại bị Lộc Trượng Khách đánh gãy mấy chiếc răng đó, không sao nhịn được liền quát lớn:
- Sư ca, đừng có ra tay ác độc như thế, có phải tôi cố ý đánh sư ca đâu.
Lộc Trượng Khách cũng nổi giận hỏi lại:
- Ai ra tay đánh trước?
Võ học của y cao siêu hơn người nhưng không tin trên thế gian này lại có môn võ công có thể sai khiến người này đánh người nọ được, nên y không nghi ngờ là Vô Kỵ ra tay phá bĩnh như thế.
Hạt Bút Ông liền lên tiếng chửi:
- Tặc tiểu tử, mi phá quấy phải không?
Triệu Minh la lớn:
- Phải, đừng có gọi y là sư ca, cứ gọi y là tặc tiểu tử được rồi.
Vô Kỵ dùng tả chưởng đè chặt lấy chưởng của Hạt Bút Ông đánh vào má phải của Lộc Trượng Khách, má của tên nọ bị đánh sưng vù luôn.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Vô Kỵ đại ca, chúng ta đi trợ giúp Dương tả sứ các người đi.
Vô Kỵ thấy Lộc Trượng Khách hai mắt đỏ ngầu, đang dồn chưởng lực ra để phản công, chàng biết kế ly gián đã thành công, liền quát lớn:
- Hạt tiên sinh, chúng tôi giao con hươu dâm tà nay cho tiên sinh đấy.
Nói xong, chàng nhún chân trái một cái đã nhảy ra ngoài và dắt tay Triệu Minh đi luôn. Hai người đã đi được một quãng khá xa, quay đầu lại nhìn thì vẫn thấy Hạt Bút Ông với Lộc Trượng Khách tiếp tục đấu với nhau, kẻ đấm một quyền, kẻ đá một cái không ai chịu nhường nhịn ai hết, trận đấu kịch liệt vô cùng.
Hai người cùng học một thầy, một bên nửa cân một bên tám lạng, không ai hơn ai nên trận đấu của họ không biết bao giờ mới chấm dứt.
Rốt cuộc cả hai đều bị thương hết, tuy Hạt Bút Ông đã nói nguyên nhân cho sư huynh nghe nhưng Lộc Trượng Khách cũng không tin.
Từ đó trở đi hai sư huynh đệ trở thành hai kẻ thù.
Vô Kỵ nhằm phía có tiếng khí giới va chạm mà chạy tới, khi chàng tiến đến cạnh Dương Tiêu thì thấy có năm sáu cái xác đã nằm ngổn ngang trong đất.
Dương Tiêu một địch với ba, Phạm Dao, Nhan Bồn một địch một. Trong năm kẻ địch, chỉ có tên đấu với Phạm Dao là mạnh nhất.
Võ công của Phạm cao siêu như thế mà cũng không sao hạ nổi tên đó. Nhưng Phạm Dao thắng thế hơn một chút, nên Vô Kỵ cũng không cần tiến lên trợ giúp, chỉ đứng đó lược trận thôi.
Giây phút sau, Dương Tiêu lại đánh té một người nữa.
Dương Tiêu chỉ còn hai địch thủ, hai tên còn lại, thấy không thắng nổi địch thủ nên co chân bỏ chạy. Tiếp theo đó, tên đấu với Nhan Bồn cũng chạy nốt, nhưng y mới chạy được mấy bước đã bị Nhan Bồn ném cho một nắm độc sa, y liền rú lên một tiếng ngã lăn ra chết tốt. Riêng chỉ có kẻ địch đấu với Phạm Dao đành chết chứ không chịu khuất phục, nên y cố hết sức chống đỡ chứ không chịu bỏ chạy.
Phạm Dao đấm voà người y kêu đến bùng một tiếng, tên đó loạng choạng một cái, Dương Tiêu liền nói:
- Vị huynh này quả thực là một hảo hán, chi bằng đầu hàng chúng tôi đi.
Người nọ nổi giận đáp:
- Quân đầu hàng không còn là hảo hán nữa.
Vô Kỵ xen lời nói:
- Phải.
Nói xong, chàng múa thanh đao Ðồ Long, chém lên chém xuống liên tiếp tám đao.
Lưỡi dao cứ lướt qua mặt y lia lịa. Một lát sau tóc của y bay tung hết, không khác gì dùng dao cạo trụi vậy.
Rồi chàng nói với Phạm Dao rằng:
- Phạm huynh tha cho y đi thôi. Người nọ thấy đầu và mặt lạnh buốt, vội giơ tay lên đầu xem liền há hốc mồm ra không sao ngậm lại được nữa. Thì ra tóc ở trên đầu, râu cằm của y đã bị tám đao của Vô Kỵ cạo mất già nửa.
Lúc này y mới chịu phục thực sự, liền vái chào Vô Kỵ và nói:
- Bái phục tài ba thần thánh của các hạ, tại hạ xin chịu để cho các hạ xử trí sao cũng vui lòng.
Vô Kỵ vừa cười vừa đáp:
- Huynh đài cứ việc tuỳ tiện.
Người nọ thở dài một tiếng rồi quay đầu đi luôn.
Vô Kỵ liền hỏi:
- Những người này có phải võ sĩ trong Nhữ Dương Vương phủ không? Người này là ai thế?
Triệu Minh đáp:
- Y là vệ sĩ trưởng của anh tôi, tên là Cầu Nhiệm thần quyền Lô tiên Khách, hiện y được coi như là đệ nhất cao thủ ở trong phủ của cha tôi.
Dương Tiêu vừa cười vừa xen lời nói:
- Bây giờ, Cầu Nhiễm biến thành cằm sói, có lẽ y cũng không thể ở lại trong vương phủ được đâu. Trong khi mọi người đang chuyện trò thì tăng chúng của chùa Thiếu Lâm cùng người của Minh giáo hay tin lần lượt tới cứu viện. Khi họ tới chỗ Huyền Minh nhị lão đấu với nhau thì thấy nhị lão đã chạy ra ngoài xa mấy dặm rồi. Mọi người ở trên núi nhìn xuống thấy hai cái bóng đen nho nhỏ ở dưới ánh trăng, vừa đầu với nhau vừa lớn tiếng mắng chửi. Tiếng mắng chửi của chúng còn văng vẳng vọng lên trên núi.
Mọi người về tới chùa Thiếu Lâm.
Vô Kỵ xem lại vết thương ở trên đầu của Triệu Minh, thấy không sao, bỗng nghĩ ra một việc, liền lên tiếng hỏi:
- Minh muội, may thay hiền muội có đem theo giấy tờ ở trong người nên Lộc Trượng Khách mới càng tin thêm.
Triệu Minh tủm tỉm cười, móc túi lấy một bọc giấy mong mỏng giơ lên trước mặt Vô Kỵ và nói:
- Ðại ca thử đoán xem cái này là cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT