Vực chủ vừa nói những câu này ra khỏi cửa miệng, cả người Dương Dạ liền lập tức trở nên hưng phấn, thật ra thì hắn muốn đem Tây Thi và Trịnh Đán về nhà của mình, mang về cái Dương gia đại trạch ấy, trên thực tế là hắn chưa nghĩ ra lời nào để nói cho hợp lý cả, vừa rồi cãi nhau với vực chủ hoàn toàn là nói nhảm do tình thế cấp bách. Nhưng lại nhờ như thế, hơn nữa Dương lão thái thái cũng không đành lòng nhìn Dương Dạ khó chịu, cho nên ở một bên hỗ trợ, và thế là tự nhiên thuyết phục được vực chủ? Thật không ngờ? Không đùa chứ? He he...

"Vực chủ, ông đã nói con hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi rồi, sẽ có thưởng thêm, bây giờ con muốn phần thưởng này!" Dương Dạ hưng phấn nhào đến trước mặt vực chủ : "Con sẽ không làm cho ông khó xử đâu, không làm ảnh hưởng đến quỹ đạo phát triển của lịch sử không gian ấy, con mang hai người đi, sẽ không có chuyện gì đâu!"

"Nhưng mà ... ta đã nói rồi, để không ảnh hưởng đến sự phát triển lịch sử của không gian ấy, chuyện này cần con tự đi làm" Biểu tình của vực chủ trở nên thoải mái hơn một chút, hình như cái quyết định này cũng có một phần trách nhiệm của ông ta vậy.

"Chuyện gì?" Dương Dạ lại khẩn trương lên, thầm nghĩ : Mẹ kiếp! Lãnh đạo mà đáp ứng chuyện gì, luôn có kèm thêm điều kiện!

"Nếu như lịch sử không gian ấy xảy ra chuyện khác thường, con phải mang cả hai người ấy trở về lại không gian của cả hai!" Vực chủ không thèm nhìn Dương Dạ, nghiêng đầu qua nói : "Còn nữa ..."

Dương Dạ ngơ ngác nhìn vực chủ, thấy ông ta nhắm mắt lại, liền nhìn qua Dương lão thái thái, Dương lão thái thái cười ngầm, đi đến trước mặt của Dương Dạ, nói : "Dạ tử, đừng lo lắng, sau đó con sẽ biết mình nên xử lý thế nào. Ý của vực chủ bây giờ chính là, còn có một tu sĩ Cốt tộc nữ, ngay trong cái thế giới đại thiếu gia của con, nhưng không cảm ứng được rõ ràng, vực chủ dặn con khi trở về nên chú ý một chút"

"Cái này không thành vấn đề!" Dương Dạ lập tức đáp ứng, trong lòng nói : Kêu mình đi tìm người sao? Lưu ý một chút ... một chút là thế nào nhĩ.

"Xích Chủy, chuyện lần này, chỉ được một lần, lần sau không được viện lý do nữa" Vực chủ đi đến vỗ vai của Dương Dạ, sau đó nhìn Dương lão thái thái một cái, rồi quay người lại, biến mất giữa khoảng không màu trắng này.

"Mẹ kiếp! Giống như quỷ vậy!" Dương Dạ sửng sốt, bật mồm kêu lên một tiếng.

Không ngờ trong không gian lại truyền đến giọng nói của vực chủ : "Mẹ cái má! Xích Chủy, ta nghe rồi đấy ..."

Dương Dạ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, Dương lão thái thái vỗ vai Dương Dạ một chút, chỉ về phía sau Dương Dạ : "Bây giờ trở về đi, con thật là may mắn, Dạ tử, loại chuyện này mới xảy ra lần đầu tiên đấy ..."

Dương Dạ quay đầu lại nhìn, liền thấy có một mặt gương đang lơ lửng giữa không trung, và phía sau, Dương lão thái thái đang đẩy hắn.

"Chờ một chút, chờ một chút!" Dương Dạ vội vàng quay người lại, nhìn về hướng Dương lão thái thái : "Con còn kỳ quái! Lão thái thái, vực chủ sao lại dễ dàng đáp ứng con như vậy? Lúc đầu bà làm tu sĩ, gặp phải chuyện này sao không tranh thủ một chút?"

Dương lão thái thái lắc đầu, biểu tình có chút buồn bã.

"Chúng ta làm tu sĩ, cũng có quyền lợi bảo vệ mình hợp pháp mà!" Tâm tình của Dương Dạ rất là khoái trá, chỉ là không dám làm trò như vậy trước mặt của Dương lão thái thái.

"Con không biết đấy thôi, Dạ tử, lúc ta còn là tu sĩ, vực chủ vẫn là vực chủ, nhưng chỉ cao hơn tu sĩ một cấp thôi" Dương lão thái thái thở dài : "Thật ra thì vực chủ trước đây cũng từng làm tu sĩ, cho nên cũng từng trải qua những gì của tu sĩ, loại chuyện giống như của con bây giờ cũng đã trải qua rồi, cho nên ông ta mới hiểu cho con, và len lén có ngoại lệ"

Dương Dạ giật mình bừng tỉnh, thì ra vực chủ bây giờ, đúng là từng bước leo lên đỉnh.

"Đi thôi, mang phần thưởng của con quay về đi, ta tiễn mấy đứa về thế giới bên kia" Dương lão thái thái nói xong, liền đẩy nhẹ Dương Dạ một cái, Dương Dạ nở nụ cười, rồi lọt vào trong mặt gương.

.................................

Ở bên này, Tây Thi và Trịnh Đán hầu như đã sắp điên mất rồi!

Rõ ràng là sư huynh Dương Dạ đứng sờ sờ ra trước mặt hai nàng, mà đột nhiên biến mất tiêu không thấy đâu! Cái này không khác gì như đang gặp quỷ giữa ban ngày vậy, sư huynh Dương Dạ còn đangg nói chuyện, thì bỗng nhiên biến mất tăm hơi! Hai vị mỹ nữ, một ngồi xổm cạnh bờ sông, một ngồi trên mặt cỏ, hoàn toàn nghẹn họng nhìn trân trối vào cái chổ mà Dương Dạ vừa đứng khi nãy, lâu thật lâu sau vẫn mở to mắt ra mà nhìn. Trong đầu rỗng toát, căn bản là không tìm được lý do để tin tưởng những chuyện vừa xảy ra trước mắt.

Vất vả hồi phục tinh thần lại, Tây Thi và Trịnh Đán nhìn nhau, cuối cùng đứng lên, đi đến chổ mà Dương Dạ vừa biến mất, cẩn thận quan sát một hồi, sau đó thì đào lên. Mặt đất sắp bị đào tung lên rồi, nhưng mà vẫn không có kết quả, hai vị mỹ nữ bắt đầu hoảng hốt hoàn toàn, mỗi người một phương hướng, khóc hô sư huynh và bắt đầu tìm kiếm. Đáng tiếc là hô một hồi cũng không có tiếng đáp lời, xung quanh trống trãi đến nỗi chim bay ngang qua cũng đủ làm cho giật mình, còn có một con sông nhỏ đang chảy nước khiến cho người ta hết hồn.

Tiêu rồi! Tiêu hết rồi! Tây Thi và Trịnh Đán không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện, sư huynh sao lại đột nhiên biến mất vô cớ như thế? Lẽ nào huynh ấy là thần tiên trên trời? Hay là ma quỷ dưới đất? Mặc kệ là cái gì thì huynh ấy cũng không thể nào tự nhiên biến mất được cả, như vậy thì bảo hai tỷ muội bọn ta phải sống sao bây giờ?

Hai vị mỹ nữ đang mặt đối mặt nhìn nhau sững sờ, đang cho nhau con mắt bi ai và biểu tình tuyệt vọng, thì Dương Dạ lại đột nhiên xuất hiện!

"Xin lỗi, xin lỗi, lo lắng lắm sao? Sợ rồi sao? Sốt ruột sao?" Dương Dạ nghĩ rằng mình vừa mới trồi lên từ trên mặt sông, cho nên cả người còn có cảm giác ẩm ướt : "Bị cấp trên gọi đến đàm phán, ha ha, sau này sẽ giải thích cho hai muội"

Tây Thi và Trịnh Đán nhìn nhau, Dương Dạ hầu như là xuất hiện bên cạnh hai người chỉ trong nháy mắt, hai mỹ nữ lại nhìn thoáng qua nhau, rồi cùng hoảng sợ kêu lên, và trốn ở phía sau lưng nhau một cách kinh khủng.

"Hai muội làm sao vậy, là ta mà!" Dương Dạ rất là hưng phấn vì nhìn thấy được Tây Thi cùng Trịnh Đán, cho nên hoàn toàn quên mất việc mình vừa mới biến mất cách đây không lâu.

"Huynh ... huynh huynh huynh huynh .... huynh là người hay quỷ?" Gan của Trịnh Đán to hơn một chút, cho nên đã run giọng mở miệng hỏi trước.

"Ai da! Anh đã nói là bị cấp trên gọi đi, một hai câu không giải thích rõ với các muội đâu!" Dương Dạ đã hiểu được vì sao Tây Thi và Trịnh Đán sợ hãi rồi, cho nên bắt đầu cảm thấy nhức não.

"Sư huynh, chẳng lẽ huynh thật sự không phải là người phàm của nhân gian sao?" Tây Thi nhìn thấy rõ là Dương Dạ, lá gan cũng bắt đầu lớn lên lại.

"Được rồi được rồi ..." Dương Dạ hoàn toàn phát điên lên : "Chúng ta đi trước đi, đợi tất cả dàn xếp xong xuôi, ta khẳng định sẽ giải thích rõ ràng hoàn toàn cho hai muội biết!"

............................

Tây Thi và Trịnh Đán nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Dương Dạ một hồi lâu sau, thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Dương Dạ bỗng nhiên trở nên khẩn trương và ngưng trọng hẳn, hơi quay đầu lại, nghiêng tai nghe cái gì đó.

Quả nhiên, xa xa có tiếng vó ngựa hỗn loạn, hơn nữa âm thanh rất gấp, từ xa truyền lại.

Dương Dạ ngẩng đầu lên nhìn ra xa, thấy có bụi bặm bay tứ phía, nhìn sơ ra cũng có ít nhất hơn trăm người đang cỡi ngựa chạy về hướng này.

Tây Thi và Trịnh Đán đều trở nên khẩn trương, không tự chủ xích lại gần Dương Dạ, kinh hoàng kéo ống tay áo của Dương Dạ.

Dương Dạ không nhúc nhích, tiếp tục ngẩng đầu nhìn, rốt cục đã nhìn thấy được bóng người đang ngồi trên lưng ngựa chạy đến đây, mặc dù không rõ ràng, nhưng khoảng cách cũng không tính là xa, Dương Dạ có thể nhìn thấy được trang phục áo giáp của người cởi ngựa, chính là đồ của quan binh Việt quốc!

"Ha ha, mình biết mà!" Dương Dạ lạnh lùng cười một cái, quay đầu lại nhìn Tây Thi và Trịnh Đán : "Ta biết Việt vương Câu Tiễn sẽ không tốt bụng như vậy đâu, khẳng định là không tha cho chúng ta đơn giản như vậy được!"

"Sư huynh! Đúng là nhiều truy binh thật! Chúng ta làm sao bây giờ?" Trịnh Đán hoảng hốt, càng nắm chặt tay của Dương Dạ hơn nữa.

Tây Thi tuy rằng không có khẩn trương như Trịnh Đán, nhưng mà trong lòng ít nhiều gì cũng có sợ hĩa, tuy rằng nàng đã nhìn thấy được năng lực một mình chiến đấu với mười mấy người quan binh Ngô quốc của Dương Dạ, nhưng mà lúc Dương Dạ giết hơn trăm người kia thì nàng lại hôn mê mất rồi, cho nên thấy có nhiều nhân mã truy đuổi như vậy, Tây Thi cũng cảm thấy lo lắng vì Dương Dạ.

"Sư huynh!"

"Lật lọng! Tên Việt vương này, đúng là đê tiện thật!" Dương Dạ xoay người lại, cười thoải mái với Tây Thi và Trịnh Đán, nụ cười trầm ổn và đáng yêu, có tình có ý lại mang theo một sự nghịch ngợm : "Yên tâm đi hai vị mỹ nữ, ta lấy danh nghĩa của tác giả ra thề, nhất định sẽ bảo vệ hai muội an toàn!"

( Tác giả ách xì một cái, nói : "Lôi tui ra làm gì vậy ông nội?")

Dương Dạ nói xong, đưa tay ôm lấy vai của Tây Thi và Trịnh Đán, để cho hai vị mỹ nữ lui ra sau một khoảng xa, sau đó mỉm cười xoay người đi tới, nhìn những truy binh của Việt quốc càng ngày càng đến gần, nhẹ nhàng lắc đầu, chăm chú nắm chặt tay, trong lòng thầm nghĩ : Vì sao, vì sao lại muốn mình giết người nhà!

Nghĩ như vậy, Dương Dạ liền giơ tay cao lên nói : "Đến đây đi! Ta muốn ... Khoan đã! Kiếm của mình đâu rồi? Kiếm đâu?" Dương Dạ hoảng hốt rút tay về, nhìn nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy cây kiếm nằm trên mặt cỏ cách đó không xa, vội vàng co giò chạy lại chổ đó.

Dương Dạ chạy qua nhặt kiếm, ưỡn ngực lên chào đón đám truy binh của Việt quốc đang chạy đến đây, rút kiếm ra khỏi vỏ, giơ cao lên bằng tay trái, mũi kiếm chỉ lên trời cao : "Đến đây đi! Ta muốn bầu trời hôm nay không che được mắt ta! Muốn mặt đất không chôn được lòng ta! Muốn mỹ nữ đều theo ta về nhà! Muốn truy binh phải tan thành mây khói ..."

..................................

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play