Giống như mấy kịch bản phim truyền hình bình thường vậy, đôi nam nữ diên viễn chính thường bỏ trốn trên lưng một con ngựa không biết là từ đâu mà ra, không biết là mượn của ai, cũng không biết là trộm ở đâu nữa, nói chung là tự nhiên nó xuất hiện ra giữa đường, và cũng có thể tự nhiên biến mất một cách khó hiểu. Để phối hợp với nội dung vở kịch, ở đây chúng ta "coi như" là thu xếp một chút, nói chung là để cho Dương Dạ, Tây Thi và Trịnh Đán cũng cỡi một con ngựa, sau đó dùng roi thúc ngựa chạy ... à, cái roi này nằm sẵn trên yên ngựa rồi nhé, không phải là cái khác đâu, mọi người đừng có hiểu lầm ... Có người nói ta lạm quyền tác giả, không sai, là ta, thì sao nào ??? ( Em bó tay ("_.__! ) )
Dương Dạ mang Tây Thi và Trịnh Đán, ngồi trên con ngựa, rời khỏi thành trì Ngô quốc. Đương nhiên, mọi người có thể cho rằng con ngựa này là do Dương Dạ trộm, hoặc là mượn của một anh đẹp trai nào đó, thậm chí là do Dương Dạ và Tây Thi, có lẽ là Trịnh Đán không cẩn thận lấy ra, nói chung là muốn tìm một lý do "hợp lý" để thỏa mãn đầu óc thì không có lắm. Nói chung là chúng ta chấm dứt vấn đề con ngựa ở đây nhé!
Dọc đường cởi ngựa, Dương Dạ không ngừng loay hoay cổ tay trái của mình, cho rằng nhiệm vụ bây giờ đã hoàn thành, bên vực chủ hẳn là phải phát tín hiệu đến liên lạc một chút chứ, ít nhất thì ... Dương lão thái thái cũng phải xuất hiện một lần đi chứ, nhưng mà xích ấn trên cổ tay trái không hề có dấu hiệu gì cả, cái này làm cho Dương Dạ nhất thời không có chủ ý, thậm chí là không biết nên đi đâu về đâu. Cởi ngựa chạy điên cuồng cả đêm, khi sắc trời dần dần đổi màu, tính ra là cũng cách xa thành trì Ngô quốc rồi, cho dù Câu Tiễn có muốn giở trò thì cũng có thời gian để Dương Dạ ứng phó rồi. Đến bên cạnh một dòng sông nhỏ, đỡ Tây Thi và Trịnh Đán xuống ngựa, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
"Không ngờ rằng Việt vương tự nhiên lại rộng rãi như vậy" Tây Thi ngồi xổm xuống bên sông, nhẹ nhàng dùng nước để tẩy rửa khuôn mặt và hai tay của mình.
"Đúng vậy đúng vậy" Trịnh Đán chống tay để đôi chân trần của mình xuống nước luôn, hơi nghiên người một chút, dùng tay xoa nhẹ mắt cá chân của mình. Thấy Dương Dạ đang nhìn mình, mặt đỏ lên, vội vàng cúi mặt nói : "Xin lỗi, sư huynh, là ta thất lễ"
Dương Dạ cười cười, vỗ cái mông con ngựa cho nó nghỉ ngơi một chút, sau đó đi qua ngồi xổm xuống, hai tay cầm lấy bàn chân của Trịnh Đán, nhẹ nhàng vuốt ve, ngoài miệng nói : "Ta dự định mang hai muội đến một chổ, tuyệt đối không có nhiều lễ nghĩa nhảm nhí như vậy, hai muội hiền lành một chút là hay nhất rồi"
Dương Dạ nói đến đây, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Quân Hinh tiểu thư, liền cảm thấy lạnh lòng.
"Sư huynh, cái chổ mà huynh nói, rốt cục là ở đâu? Có bộ dáng thế nào? Chúng ta cởi ngựa đi sao?" Tây Thi quay đầu lại, cười nhìn về hướng Dương Dạ, giọng nói vô cùng dễ nghe.
"Ha ha, cởi ngựa à? Có muội cởi ta thì có, chúng ta muốn đi nhưng mà ..." Đang nói chuyện thì cổ tay trái bỗng nhiên đỏ lên kịch liệt, cái cảm giác đau nhức này từ xưa đến giờ chưa từng có, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, trên trán của Dương Dạ đã đổ đầy mồ hôi, cùng lúc đó, hắn kinh ngạc nhìn con sông nhỏ trước m ặt, nước sông bắt đầu sôi trào lên, rồi một tầng nước sông chậm rãi hiện ra ngay giữa, hình thành một cái mặt gương bằng nước lớn trước mặt của Dương Dạ. Mà mặt gương nước này đang di chuyển về hướng của Dương Dạ, chứ không phải là Dương Dạ tự mình đi qua nhìn, Dương Dạ cảm thấy lạnh do nước thấm qua người, trước mắt tối sầm, lúc mà mở mắt ra lại thì ... Má ơi! Xung quanh biến thành một màu trắng xóa, cái màu trắng không chứa đựng bất kỳ tỳ vết nào cả, trắng đến vô biên vô hạn, không phân rõ đông tây nam bắc đâu cả.
Mà ở trước mặt của Dương Dạ đang có hai người, một là vực chủ hồng hào với cái áo bào màu hồng và cặp kính màu hồng, một người nữa là Dương lão thái thái cũng với cái áo bào màu hồng luôn. Hai người mặc hồng bào đứng giữa không gian màu trắng này, trông có vẻ đặc biệt chói mắt.
"Lão thái thái? Vực chủ?" Dương Dạ kêu lên một tiếng, nhìn hai vị từ trên xuống dưới, thuận miệng hỏi ra một câu : "A? Lão thái thái, sao bà cũng mặc lòe loẹt như vậy thế? Tự nhiên thích mặc màu đỏ cả người?"
"Tu Bà thăng chức! Bây giờ là trợ lý vực chủ!" Vực chủ mỉm cười nhìn Dương lão thái thái, sau đó lại chuyển hướng về Dương Dạ : "Nếu không sao lúc con đi chấp hành nhiệm vụ, Tu Bà rất ít giúp đỡ con. Một là do muốn con rèn luyện một chút, hai là do công tác bên này quá nhiều"
"Hèn chi! Đột nhiên nhìn thấy vực chủ và lão thái thái ăn mặc giống nhau ..." Dương Dạ cười, bỗng giật mình nói : "Các người sao lại ..." Sửng sốt một hút, Dương Dạ liền hiểu được trong nháy mắt, vội vàng kêu lớn lên : "Vực chủ! Sao ông lại đột nhiên mang con về? Mau thả con lại đó đi! Có tai nạn chết người đấy!"
"Tai nạn chết người nào?" Vẻ mặt cười như không cười của vực chủ nhìn về Dương Dạ, mà biểu tình của Dương lão thái thái bên cạnh cũng trở nên bất đắc dĩ.
Dương Dạ nhất thời nghẹn lời, suy nghĩ một chút, cẩn thận nhìn biểu tình của vực chủ và Dương lão thái thái, thăm dò bằng một câu hỏi : "Các người ... cố ý làm vậy phải không?"
Vực chủ cười, không nói lời nào cả, Dương lão thái thái đi đến, kéo tay Dương Dạ, mở miệng : "Dạ tử, con thật sự nghĩ vậy sao? Những lời con nói với Tây Thi và Trịnh Đán, đều là thật sao? Con thật sự muốn mang các nàng cùng trở về sao?"
"Vâng!" Giọng nói của Dương Dạ đầy sự khẳng định đáng tin : "Lão thái thái, lẽ nào bà muốn con bỏ mặc hai nàng, mặc kệ sống chết sao? Trở về một mình à?"
Dương lão thái thái nhìn Dương Dạ một cái, lại nhìn vực chủ một cái, không nói gì cả.
"Đây là những điều bà dạy cho con à?" Dương Dạ vẫn không chịu từ bỏ : "Nếu nhất cử nhất động của con ở bên kia mọi người đều biết, vậy thì bà và vực chủ cũng có thể biết được tình cảm của con và Tây Thi cùng Trịnh Đán, còn có tình cảnh hiện tại của Tây Thi và Trịnh Đán! Bà muốn con mở mắt nhìn các nàng chết sao? Con không làm được!"
Dương Dạ quả thật đang rất khẩn trương, bây giờ hắn bị lôi về đây, nhưng Tây Thi và Trịnh Đán vẫn còn ở bên kia, tục ngữ nói nuôi một con chó con mèo còn có tình cảm, huống chi Tây Thi và Trịnh Đán có lực hấp dẫn lớn như vậy với Dương Dạ, hơn nữa giữa bọn họ còn có chân tình được kiểm chứng trong hoạn nạn, Dương Dạ làm sao mà không gấp cho được!
Sự bất đắc dĩ trên mặt của Dương lão thái thái càng tăng thêm vài phần : "Dạ tử, ngh mà Tây Thi và Trịnh Đán đều là nhân vật lịch sử, sao có thể để con mang đi nhiều như vậy"
"Nhân vật lịch sử thì sao? Con cũng biết đoạn lịch sử này vậy!" Dương Dạ gào lên : "Trịnh Đán bị bệnh chết một cách lặng lẽ trong đoạn lịch sử này! Còn Tây Thi thì giả chết rồi bỏ trốn theo Phạm Lãi! Cái này không phải là đều dựa trên quỹ đạo phát triển của lịch sử sao? Huống hồ, con mang hai nàng đi căn bản là không có ảnh hưởng đến lịch sử! Căn bản là không có ảnh hưởng!"
Dương lão thái thái ngân ngẩn cả người, quay đầu đưa ánh mắt nhìn về hướng của vực chủ. Dương Dạ nhìn thấy Dương lão thái thái có ý động lòng, nhân cơ hội này bước lại nhỏ giọng nói : "Lão thái thái, loại chuyện này trước kia khi bà chấp hành nhiệm vụ không phải đã gặp phải rồi sao? Muốn yêu nhưng không thể yêu, muốn ở cùng nhau nhưng không thể cùng một chổ, bà hẳn là cũng hiểu được cái mùi vị này nó như thế nào mà!"
Dương lão thái thái quả nhiên là đã có chút rung động, ánh mắt nhìn về hướng vực chủ cũng trở nên cầu tình hơn nữa. Nhưng trên mặt của vực chủ cơ bản là không có biểu tình gì cả, cái kính râm màu hồng cổ quái đã che hết ánh mắt của ông ta, làm cho Dương Dạ căn bản là không nhìn thấy được gì cả.
..........................................
Thật ra khi Dương Dạ nghĩ rằng muốn dẫn Tây Thi và Trịnh Đán trở về thời hiện đại với mình, khẳng định là cần phải giải quyết vực chủ và Dương lão thái thái, nhưng mà giải quyết thế nào thì hắn vẫn chưa có ý kiến, ôm tâm lý đi nhìn một chút, nên Dương Dạ kiên trì cho đến bây giờ, nhưng mà bước tiếp theo nên đi thế nào, đã hoàn toàn không nằm trong tầm khống chế nữa rồi, mình đành phải nghe theo lệnh trời, xem ý của vực chủ thôi.
Dương lão thái thái đi đến bên cạnh vực chủ, nhỏ giọng thì thầm vài câu, vực chủ lắc đầu một cách vô tình, lại lập tức gật đầu, trong lòng của Dương Dạ rất là hoảng hốt, điên lên theo cái lắc đầu của vực chủ lại hết hồn theo cái gật đầu của ông ta.
Vực chủ rút ra một quyển sổ, bắt đầu lật xem, xem một chút, ngẩng đầu lên nói với Dương Dạ : "Con nói không sai, theo lịch sử ghi chép thì, sau khi Việt quốc diệt Ngô quốc, hai người Tây Thi và Trịnh Đán cũng đều biến mất, không có để lại bất kỳ ghi chép nào về hai nàng cả"
Trong lòng Dương Dạ vui vẻ, trên mặt hiện nụ cười, nhưng nụ cười còn chưa được mở rộng hết cỡ thì đã nghe vực chủ nói tiếp : "Nhưng con không thể tùy ý kéo nhân vật lịch sử của không gian này đi qua không gian khác được, đây không hợp với quy định!"
"Vực chủ! Quy định là do người đặt, thì người cũng có thể sửa đổi! Lẽ nào ông kêu con mở to mắt nhìn người mình yêu ăn không no ngủ không yên và không thèm để ý đến các nàng luôn à? Nếu làm tu sĩ mà tàn khốc như vậy, con tình nguyện không làm!" Tính tình của Dương Dạ nổi lên, thật ra hắn đã xem vực chủ trở thành lãnh đạo chính thức của mình, nói cách khác là hắn đã quyết tâm tranh thủ một chút quyền lợi của mình rồi. Mình có thể xuyên qua không gian để làm việc cho lãnh đạo khu vực vũ trụ, tự nhiên ngay cả loại chuyện của hai người con gái mà cũng không giải quyết được là sao?
"Tu sĩ, có đôi khi là như vậy" Vực chủ đưa tay sửa sửa cái kính râm trên mũi, giọng nói có chút trầm thấp : "Con phải chịu đựng những chuyện quá mức, như vậy thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ được, trở thành một tu sĩ ưu tú, sau này mới có thể ngồi lên chức cao hơn, lẽ nào con không muốn sao?"
Dương Dạ nhảy cái vù đến trước mặt của vực chủ, nói : "Sau này là chuyện của sau này, bây giờ con đang van xin ông đấy! Tu sĩ không phải làm bằng sắt không có tình cảm! Con làm tu sĩ giúp ông hoàn thành nhiệm vụ rất cực khổ, làm những cái này không hề có hứng thú gì cả, con chỉ muốn một chút phúc lợi nho nhỏ mà thôi! Vực chủ, ông cũng có thất tình lục dục, ông có bao giờ nghĩ rằng cảm thấy trống rỗng, cảm thấy tịch mịch, cô độc không?"
"Có, nhưng liên quan gì đến con?"
"Sao không liên quan đến con? Con làm thủ hạ cho ông, đương nhiên cũng mong muốn tu sĩ và vực chủ được tốt, tâm tình của tu sĩ không tốt, sẽ không nhiệt tình hoặc không thể hoàn thành nhiệm vụ tốt, như vậy thì vực chủ sẽ tức giận, đại vực chủ biết được thì sẽ trách cứ nghiêm phạt, trách bọn con thì còn đỡ hơn là trách thành tích của vực chủ, ngoài ra thì tu sĩ và vực chủ của khu vực khác sẽ coi thường tu sĩ và vực chủ của khu vực mình, ông còn dám nói là không liên quan đến con sao?"
Vực chủ : "Con dám tranh luận với ta? Con cẩn thận coi chừng chết không tử tế đấy!"
Dương Dạ : "Trước khi con chết hai năm cũng muốn làm cho ông rụng khớp trướ!"
Vực chủ : "Cẩn thận coi chừng sinh con không có mắt lổ đ** đấy !"
Dương Dạ : "Đứa con không có lổ ấy là do ông sinh ra!"
Vực chủ : "Ta xem con hung hăng được bao lâu!"
Dương Dạ : "Hung hăng cho đến khi ông tắt thở mới thôi ..."
Vực chủ : "Ta ...."
Dương Dạ : "Ông không trang điểm lên thì còn đẹp, trang điểm rồi còn xấu hơn cả quỷ nữa ..."
Vực chủ : "Con ... "
Dương Dạ : "Con sẽ nói cho đến khi nào ông chống mặt, cho dù thành quỷ cũng hù ông hết hồn!"
Vực chủ hoảng hốt lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào Dương Dạ, trong lòng nghĩ : Cãi nhau với thằng nhóc này đúng là tốn sức con mẹ nó quá đi!
Dương lão thái thái sửng sốt nửa ngày, cuối cùng hoàn thần lại vội vàng chạy đến giữa Dương Dạ và vực chủ, thì thầm với vực chủ lần thứ hai, vực chủ nghe xong, gật đầu, vẫy tay với Dương Dạ : "Xích Chủy, ta có thể tạm thời đáp ứng con, nhưng mà có một việc, con cần phải tự mình đi làm"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT