Bàn Đào yến long trọng trong bầu không khí vui vẻ giữa khách và chủ hạ màn, tất cả các tiên nhân tới tham gia đều biết, ngày này, sắp thay đổi rồi.
Sau này, giống như mọi người tưởng tượng, xảy ra rất nhiều chuyện, có tốt cũng có xấu. Đương nhiên, tốt hay xấu là do những người khác nhau tới nói.
Buổi triều sớm ngày hôm sau khi yến hội kết thúc, Vương Mẫu dùng lý do Bách Hoa tiên tử trong lúc sắp xếp Bàn Đào yến vô cớ biến mất, có hiềm nghi lười biếng, hạ chỉ miễn trừ vị trí đứng đầu quần hoa của Bách Hoa tiên tử, chọn một nữ tiên nguyên thân là đóa sen vàng trong Dao Trì thay thế nàng.
Bách Hoa tiên tử mặc dù trong lòng có oan ức, nhưng lại không nói nên lời, ai bảo nàng ký ức bị tiêu trừ, những người quan hệ tốt lại đều bị phạt không cách nào đi ra biện bạch cho nàng, nàng cũng chỉ có thể ngậm nước mắt nhận chỉ.
–
Lại nói Dương Thiền không có chỗ ở trên Thiên Đình, thêm cả chuyện của Trầm Hương Dương Tiễn không thoát khỏi liên quan, khiến cho hận ý của nàng với Dương Tiễn dần dần sâu sắc, không muốn gặp hắn, không thể làm gì khác hơn là dưỡng bệnh trong Quảng Hàn cung của hảo hữu Hằng Nga, ở bảy tám ngày, đợi nàng rốt cục bình phục đôi chút, nghe thấy Vương Mẫu thu hồi chức vị Hoa Sơn Tam Thánh Mẫu của nàng, nhưng cũng không ưu thương, ngược lại sau khi tạ ơn xong liền vui vẻ hạ phàm đi tìm Lưu Ngạn Xương.
Nàng đã mất đi con trai, bây giờ chỉ còn lại có trượng phu thôi.
Trùng phùng là tốt đẹp, vợ chồng chia cách tận bốn mươi năm ngay tại trước nhà ôm nhau khóc, đôi bên nói lời nhớ nhung, không có ai lại không vì khoảnh khắc này mà cảm động.
Nhưng sau đó thì sao?
Sau đó, Lưu Ngạn Xương biết được Trầm Hương bỏ mình, rơi vào luân hồi, bị đả kích lớn, thân thể vốn không được khỏe mạnh lắm liền bệnh không dậy nổi, may là có Dương Thiền chiếu cố, nằm trên giường hơn nửa tháng mới chậm rãi khá hơn.
Lúc Lưu Ngạn Xương sinh bệnh, Dương Thiền cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, hai người hòa thuận ân ái, khiến người ngoài ghen tỵ, nhưng sau khi Lưu Ngạn Xương khỏi bệnh, hàng loạt mâu thuẫn đa dạng đa kiểu bắt đầu xuất hiện.
Bốn mươi năm, với tiên gia tiên gia chỉ là một cái thời gian tĩnh tọa tu luyện, với con người, lại là một phần ba sinh mệnh, thậm chí còn nhiều hơn — người trong thời đại này thường không được trường thọ.
Bốn mươi năm trước, Lưu Ngạn Xương gặp được Dương Thiền lúc còn là Hoa Sơn nữ thần, chỉ mới ở độ tuổi nhược quán, anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, còn bốn mươi năm sau, Lưu Ngạn Xương qua tuổi năm mươi một chân đã bước vào trong quan tài, sắp thành gỗ mục, mà Dương Thiền vẫn là vị tiên mỹ lệ phong hoa đương rộ năm đó, tình yêu của bọn họ còn có thể tiếp tục được sao?
Mỗi lần nhìn thấy thê tử vẫn mỹ lệ như lúc ban đầu, đáy lòng Lưu Ngạn Xương liền sinh ra cảm giác tự ti nồng đậm, lúc này, hắn mới thật sự hiểu, vì sao tiên người không thể ở bên nhau, thử hỏi ai có thể khoan nhượng ái nhân của mình vĩnh viễn trẻ tuổi, bản thân lại ngàng càng già yêu đâu?
Dương Thiền vốn muốn cho Lưu Ngạn Xương tu tiên, nhưng bốn mươi năm trước, Lưu Ngạn Xương không có phần tư chất này, bốn mươi năm sau, lại càng không có. Hắn thân thể đang dần dần già yếu nếu không có linh vật tương trợ, ngay cả nhập môn cũng không làm được, nhưng Tam Thánh Mẫu bản thân bị cách chức hạ phàm, sẽ không được phép quay về Thiên Đình, đi Đông Hải xin thuốc, người ta cả cửa cũng không cho vào, những tiên nhân cũng đang đương chức ở trần gian nàng lại không quen, càng sẽ không cho nàng thứ tốt.
Cứ như vậy, giấc mộng tu tiên của Lưu Ngạn Xương tan nát, hắn bắt đầu không về nhà, luôn ở trong một quán rượu nhỏ mua rượu, sau khi say bất tỉnh nhân sự, còn muốn Dương Thiền tới trản tiền rượu cho hắn, Lưu Ngạn Xương chỉ là một tên bán đèn lồng, vốn cũng không có bao nhiêu tích góp, bây giờ không làm việc, đương nhiên không có tiền mua rượu, người trong thôn bắt đầu nghị luận nhiều hơn, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn, nói gì mà “Tuổi cả đống tồi còn có một thê tử trẻ tuổi như vậy, hắn cũng không phải cái đại nhân gì, một nghèo hai trắng, làm sao có thể giữ được người ta”, còn nói “Bắt nương tử bỏ tiền nuôi hắn, cái này có khác gì nuôi trai lơ trong mấy nhà giàu đâu?”
Lời đồn như vậy ngàng càng nhiều, Lưu Ngạn Xương không chịu được nữa, hắn luôn luôn sau khi say xỉn lớn tiếng gào thét với Dương Thiền, thậm chí còn ra tay đánh nàng. Vì vậy, lời đồn càng nhiều.
Dương Thiền không rõ, tại sao trượng phu của nàng càng ngày càng lạnh lùng với nhau, khi say còn sẽ ra tay đánh nàng, mặc dù vì trên người có pháp lực hộ thể, nhưng Dương Thiền cảm thấy lòng mình tan nát, trượng phu văn vẻ lịch sự trước kia đi đâu rồi? Trượng phu ôn nhu tiêu sái sao lại biến thành cái dạng này? Một… lão già tồi tàn?
Dương Thiền lúc này mới chân chính ý thức được, trượng phu của nàng là một phàm nhân, một phàm nhân sẽ già sẽ chết, phàm nhân như vậy, là không có khả năng vĩnh viễn ở bên nàng.
Buồn cười nàng năm đó còn nghĩ nếu Lưu Ngạn Xương chết đi, nàng cũng sẽ đuổi theo linh hồn của hắn cùng nhập vào luân hồi, đời đời đi tìm hắn, cùng hắn bạch đầu giai lão.
Nhưng bây giờ thì sao? Một đời còn chưa hết, tình yêu đã bắt đầu phai màu.
Dương Thiền cười khổ, nàng có chút minh bạch tại sao nhị ca lại muốn ngăn cản nàng, nàng chung quy là quá mức đơn thuần, trong khi nhìn Lưu Ngạn Xương mỗi ngày một già yếu, nàng liền không kiềm được trong lòng phát lạnh, nàng có thể chịu đựng bản thân mỗi ngày một già đi, mỗi ngày một xấu xí sao? Không, nàng không thể! Bất kể là tiên hay người, chỉ cần là nữ tử, không một ai là không coi trọng dáng vẻ của mình, nàng đã quen với mỹ mạo trường sinh bất lão này từ lâu, sao có thể dung nhẫn được dung nhan mình sẽ già yếu chứ?
Nhưng bây giờ chỉ có thể tiếp tục thế này, kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng quay đầu lại, cho dù là sai, nàng cũng muốn ở bên Lưu Ngạn Xương sống qua đời này, xem như, là nàng chuộc tội.
Đây là, trừng phạt khi phản bội tình yêu.
“Không xuống sao?”
Trên đám mây, Dương Thiên Hữu đứng sóng vai với Dao Cơ, nhìn con gái ngồi trong sân, đã biến thành lão phụ năm mươi, đang dán đèn lồng, đưa tay nắm lấy vai thê tử.
Dao Cơ trong tay ôm một con cáo nhỏ đáng yêu, nhẹ nhàng vuốt ve lông nó, ánh mắt nhìn con gái bên dưới, lộ ra vẻ không đành, những vẫn chậm rãi lắc đầu: “Nó trưởng thành rồi, ta nhìn ra được, nó như vậy mới thật sự là một đại nhân, đây là lựa chọn của nó, chúng ta chỉ cần nhìn là được.” Kiên nghị trong mắt con gái, khiến cho nàng vui mừng.
Dao Cơ đột nhiên quay đầu nhìn về phía trượng phu: “Ta đột nhiên cảm thấy, lúc đó không cùng chàng già đi, thực sự rất hạnh phúc.”
Không cùng chàng già đi, cũng không cần nhìn chàng dần già đi trước mắt ta, cũng không cần nhìn tình yêu như nước chảy bèo trôi, không còn quay về nữa.
Dương Thiên Hữu nở ra một nụ cười nhạt, hệt như lần đầu bọn họ gặp nhau: “Ta cũng thật cao hứng.”
Tình yêu có thể vĩ đại, nhưng không phải là vạn năng. Hắn chỉ là con người, cho dù nhìn thấu sinh tử, cũng không chống lại được sự tàn nhẫn của thời gian, khi năm tháng đem tất cả tốt đẹp hóa thành tro bụi, hắn còn có thể được như năm xưa hay không, không ai biết được.
Chỉ may mắn trời cao cho bọn họ cùng một thời gian, đi bảo vệ phần tình cảm đáng quý này.
“Đi thôi, đợi chồng nó nhập luân hồi, chúng ta lại đến đón nàng, nói đến cùng, quá lắm là vài năm nữa thôi.”
“Ừ.”
Đám mây trên trời theo gió bay đi, lão phụ trong viện giống như có cảm ứng, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn đám mây biến mây khỏi tầm mắt, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc trong tay.
Chỉ là thần tiên đi ngang qua thôi.
–
Hằng Nga nhìn ngân hà rực rỡ trước mắt, suy nghĩ cũng bay xa.
Bách Hoa tiên tử bị cách chức, trở thành một trong Thập nhị nguyệt hoa, xuống hạ giới canh giữ nguyệt phân của mình. Dương Thiền bị đoạt đi tiên chức, cách chức hạ phàm, không được quay về Thiên Đình. Tứ công chúa sống lại không lâu sau, đã lập gia đình, không được tùy tiện lên trời, nói chi là đến Quảng Hàn cung. Còn bản thân lại bị giao trách nhiệm ở trong Quảng Hàn cung đóng cửa suy ngẫm. Chỉ trong chốc lát, tất cả bằng hữu của nàng đều không được gặp nữa, Quảng Hàn cung lớn như vậy, cả chút nhân khí cuối cùng cũng không thấy, băng lãnh đến mức cả lòng người cũng có thể đông lạnh.
Hằng Nga đã quen với sự băng lãnh như vậy, khi các nàng còn chưa xuất hiện, nàng ở trong cung điện băng lãnh này một mình cả mấy ngàn năm, nàng đã sớm quen rồi, đã sớm…
Khóe miệng lộ ra một nụ cười tự giễu, chậm rãi xoay người, làn váy thuần trắng quét qua mặt đất, không mang theo chút rung động nào.
Cuộc sống tiên gia mấy ngàn năm, khiến cho nàng quên mất thân phận mình, có được người khác tôn sùng thế nào, trong mắt người đứng trên, cũng chỉ là một vũ nương mà thôi, có tư cách gì đi kiêu ngạo, lại dựa vào cái gì đi kiêu ngạo chứ?
Cung điện lạnh lẽo này, dáng vẻ vẫn giống như lúc nàng mới bay lên trăng, chỉ là khi đó, nàng đã từng làm loạn lên, chỉ vì để trở lại bên cạnh Hậu Nghệ, mà bây giờ, nàng cả lý do để làm loạn cũng không có.
Ngọc thụ bị hủy vẫn như trước sừng sững không sống không chết, không sinh trưởng cũng không héo rũ, dáng vẻ hệt như năm đó người kia trong lúc vô ý bóp nát vậy.
Bây giờ nghĩ lại, nàng đẩy đi, sợ là không chỉ một phần tình cảm, còn là cứu rỗi của mình nhỉ?
Tất cả mọi người đều xoay người rời đi, chỉ để lại một mình nàng tự hồi hồi tại chỗ, tiến không được lùi không được.
Thỏ ngọc trong lòng không chịu cô đơn động động, dường như đang nhắc nhở chủ nhân sự tồn tại của nó.
Cúi đầu nhìn thỏ ngọc đã theo bầu bạn ngay từ ban sơ, Hằng Nga bất giác nở nụ cười: “Ta quên mất, vẫn còn ngươi ở cùng ta, vẫn còn ngươi…”
Đúng là một cái cúi đầu đầy dịu dàng, Ngô Cương ngơ ngác nhìn bạch y tiên tử xinh đẹp đang đứng trong một mảnh tịch liêu, nở một nụ cười động lòng người nhất.
Cảm giác có ánh mắt đặt trên người, nhiều năm qua vẫn luôn bị người khác nhìn như vậy, Hằng Nga cũng không tức giận, vẫn cười như trước nhìn người tới: “Ngươi là ai? Tại sao lại tới Quảng Hàn cung?”
Ngô Cương bị Hằng Nga gọi tỉnh, lúc này mới khúm núm hồi đáp: “Tiểu nhân Ngô Cương, vốn là tiều phu dưới hạ giới, vẫn luôn say mê tiên đạo, lại không cẩn thận phạm vào Thiên điều, Ngọc Đế tức giận, bắt ta chặt cây quế ở trước Quảng Hàn cung, chỉ có chặt đổ cây quế mới có thể miễn tội. Quấy rầy nhã hứng của tiên tử, xin tiên tử tha tội.”
Có mây câu, hắn còn nói lắp ba lắp bắp, mặt mũi đen thui không nhìn ra cái gì khác thường, nhưng Hằng Nga vẫn nhìn ra sự thẹn thùng trong mắt hắn, “Không quấy rầy gì, không phải ngươi muốn chặt cây quế sao? Ừm, ở bên kia kìa.” Hằng Nga giơ một ngón tay lên: “Lúc chặt nhớ kỹ thu hoa quế lại, ta còn phải dùng nó làm bánh trung thu đấy.”
“Đa tạ tiên tử chỉ bảo.” Ngô Cương cảm ơn, đầu cũng không dám nâng, cầm rìu bỏ chạy đi chặt cây.
Nhìn bóng dáng Ngô Cương, Hằng Nga nở một nụ cười, cúi đầu nói với thỏ ngọc: “Thỏ con, chỗ chúng ta lại có thêm một người rồi, sau này có thể náo nhiệt hay không nhỉ?”
Xa xa, tiếng Ngô Cương chặt cây phập phập truyền đến, như đang đáp lời nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT