Dịch: Đức Thành

Lăng Y Y ngồi tại phía trước, lúc này nàng cũng không có giảng giải cái gì.

Xe buýt tiến vào đường đi, hai bên đường phố đều là kiến trúc với những kiểu dáng phong cách cổ xưa, vừa nhìn qua liền cho người ta một loại cảm giác vô cùng cổ kính. Vì những thứ này không giống những kiến trúc của vạn năm trước, mà thậm chí chúng rất giống những kiến trúc đã được ghi chép từ thời viễn cổ. Trong đó có một vài nơi có quy mô đặc biệt lớn làm người ta không khỏi chú ý.

Xe buýt chạy được không lâu thì Lam Hiên Vũ đã thấy được một tồn tại làm hắn không thể không chú ý.

Đó là một cổng chào khổng lồ, phía sau cổng chào có một mảng lớn kiến trúc vòng tròn lan tràn ra hai bên, như hai cánh tay đang mở hướng phía sau mà ôm ấp lấy cái gì đó. Nếu Lam Hiên Vũ nhớ không lầm thì cái hướng kia hẳn là Hải Thần Hồ. Khi xe buýt chạy đến phía trước tòa cổng chào này, hắn bất chợt thấy được hai chữ lớn trên cổng chào đó: Đường Môn!

Đường Môn? Đó là Đường Môn tổng bộ sao? Lam Hiên Vũ vô thức mà ngồi ngay ngắn dậy, không chỉ là hắn, khi những người khác thấy được hai chữ này thì thân thể đều không tự chủ được mà thẳng tắp lại, hai mắt cũng đều theo đó mà như bừng sáng.

"Oa, đây chính là Đường Môn a! Đường Môn tổng bộ!" Tiền Lỗi hít sâu một hơi, vô thức mà dán mặt lên cửa sổ xe với vẻ mặt hưng phấn.

Nếu nói Sử Lai Khắc Học Viện là học viện đệ nhất thiên hạ, như vậy thì Đường Môn chính là tông môn đệ nhất thiên hạ, hơn nữa là thực chí danh quy! Có một điều càng trọng yếu hơn, đó là bản thân tông môn đệ nhất thiên hạ này cùng học viện đệ nhất thiên hạ có một quan hệ cực kì sâu sắc.

Ngay cả chính phủ Liên bang cũng không dám dễ dàng đắc tội với Sử Lai Khắc Học Viện cùng Đường Môn. Vì từ ý nào đó mà nói, Sử Lai Khắc Thành khổng lồ với quy mô còn lớn hơn cả Minh Đô này chính là do Sử Lai Khắc học viện cùng Đường Môn tự trị.

Chẳng qua là Sử Lai Khắc Học Viện cùng Đường Môn chưa bao giờ nói rõ về điểm này, cũng không tham dự đến chính trị, trước giờ vẫn luôn một mực tồn tại độc lập như vậy mà bảo trì sự trung lập. Đường Môn hiện tại có lẽ đã biến thành một cơ cấu nghiên cứu thuần túy, mà Sử Lai Khắc học viện lại chính là một học viện thuần túy chỉ bồi dưỡng nhân tài, hai nơi này sẽ không dễ dàng tham dự bất kì sự đấu tranh chính dã hay đấu tranh phe phái nào.

Cũng bởi vì như thế nên Đường Môn và Sử Lai Khắc học viện mới luôn có địa vị cực cao trong Liên bang, vì những tổ chức có thể sánh vai với hai nơi này thì được bao nhiêu đây? Chiến Thần Điện? Truyền Linh Tháp? xem như có hai tổ chức gọi là có tính đại biểu. Nếu so với sự tự trị của Đường Môn cùng Sử Lai Khắc Học Viện, Chiến Thần Điện lệ thuộc trực tiếp vào liên bang thì không nói, mà Truyền Linh Tháp lại kinh doanh các loại sản phẩm có quan hệ tới Hồn Thú và Hồn Linh quá mức mẫn cảm, do vậy, tương đối mà nói thì quan hệ của tổ chức này lại càng gần sát với Liên bang hơn.

Xe buýt chạy một hồi lâu mới qua phạm vi Đường Môn, một mực về phía trước, rất nhanh lại tiến nhập một mảnh khu kiến trúc tiếp theo.

Sống lưng Quý Hồng Bân đột nhiên thẳng tắp, trong mắt lập tức toát ra sắc thái kích động cùng tôn kính. Đúng vậy, bọn hắn đã tới đích đến của chuyến này rồi.

Sử Lai Khắc Học Viện là một mảnh kiến trúc màu xám, kiểu dáng phong cách cổ xưa, diện tích nơi này còn vượt qua cả Đường Môn, kiến trúc chỉnh thể cũng thành một vòng tròn, bởi vì bản thân nơi này chính là kiến tạo bao quanh Hải Thần Hồ

Từng tòa kiến trúc phong cách cổ xưa nối nhau thành một vòng ngoài. Trên các vách tường đều là màu xanh sẫm nhưng cũng không có vẻ nhạt nhẽo gì, ngược lại còn làm cho người ta một cảm giác cao quý.

Trên những vách tường màu xanh sẫm đó, cứ cách mỗi gian phòng chừng năm mươi mét sẽ có một tuyến phân cách dựng thẳng màu vàng. Mọi người đều không thấy được tình huống bên trong học viện, mọi thứ càng làm cho người ta có điểm chờ mong.

Lúc này, Lăng Y Y vẫn ngồi ở phía trước đột nhiên đứng lên.

"Các vị lão sư cùng các đồng học đến từ Thiên La Tinh, tiếp tới chúng ta sẽ tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện. Sau đó mọi người sẽ được sắp xếp nghỉ ngơi tại những nhà nghỉ khách của Sử Lai Khắc. Sáng mai các đồng học sẽ bắt đầu tiến hành thi vòng hai, hạng thứ nhất là kiểm tra sức khoẻ. Sử Lai Khắc Học Viện sẽ tiến hành kiểm tra đo lường thân thể một cách kỹ càng đối với mỗi vị đồng học, cũng kể cả Tinh Thần Lực. Cho nên ta đề nghị mọi người hôm nay nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái cho thật tốt, để ngày mai có thể thể hiện ra một cách tốt nhất."

Hạng thi thứ nhất của vòng hai cũng chỉ đơn giản là kiểm tra sức khoẻ? Việc này đã hoàn toàn khác xa với tình huống dự đoán của rất nhiều người.

Lúc trước, vô luận là hải tuyển hay thi đấu tuyển chọn cũng có thể dùng bốn chữ "Kinh tâm động phách" để hình dung, tất cả đều là những khảo hạch đối với năng lực thực chiến. Vậy mà đến nơi này thi vòng hai lại trở nên nhẹ nhàng như vậy? Thi vòng hai chẳng lẽ thật sự dễ dàng như vậy sao? Đương nhiên đây chỉ là bắt đầu, không ai biết đằng sau còn sẽ có dạng khảo hạch quái quỷ như thế nào.

Khi Hồn Đạo xe buýt lái vào Sử Lai Khắc Học Viện trang nghiêm, mỗi người đều vô thức mà ngừng lại sự hô hấp của bản thân. Cảnh cổng lớn màu xanh sẫm rộng chừng trăm mét, nơi cao nhất chừng bốn mươi mét, đây tuyệt đối là cánh cổng lớn nhất Lam Hiên Vũ từng được thấy. Hai bên cổng chính còn có cổng phụ nhỏ. Tuy nói là nhỏ nhưng độ rộng của nó cũng đã là hơn ba mươi mét. Cánh cổng lớn của Sử Lai Khắc Học Viện đã rộng mở mà nghênh đón bọn họ tiến đến. Mỗi một chi tiết nhỏ ở nơi này đều khiến tất cả đệ tử Thiên La Tinh có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Quý Hồng Bân lúc này có chút hoảng hốt, dường như hắn đang trở về với ký ức mình đã từng. Lúc trước, khi lần đầu tiên hắn tới Sử Lai Khắc Học Viện cũng là như thế a! Hiện tại rốt cuộc hắn cũng đã trở về. Đã từng có một bước ngắn làm cho hắn phải thương tiếc cả đời, hắn không thể không ly khai, thậm chí ngay cả thứ trân quý nhất mình cũng đã lưu tại nơi đây. Giờ đây lại nột lần nữa về tới nơi này, có thể thấy cảm thụ trong nội tâm hắn sâu sắc tới mức nào. Hắn vô thức mà nắm chặt hai tay, trong lòng có một loại cảm thụ khó nói lên lời. Đúng vậy, ta đã trở về. Mặc dù là dùng phương thức như vậy, thế nhưng rốt cuộc ta cũng có dũng khí về tới đây rồi.

Sau khi xe buýt vào cổng lớn rồi quẹo trái, đi không bao xa đã đến trước một tòa kiến trúc cao lớn, chính là nhà khách chuyên dụng của Sử Lai Khắc Học Viện. Sau khi xuống xe, đoàn người Thiên La Tinh tiến vào nhà khách dưới sự dẫn dắt của Lăng Y Y.

Nơi này là một thế giới màu xanh lá cùng màu vàng, chỉnh thể dùng sự trang nhã thoải mái làm chủ, không có trang trí đặc biệt hoa lệ gì, tất cả đều lộ ra vẻ ngay ngắn trật tự mà rất hài hòa. Điều trọng yếu hơn là sau khi tiến vào học viện, Lam Hiên Vũ rõ ràng cảm giác được sinh mệnh năng lượng nơi đây lại nồng đậm thêm vài phần so với bên ngoài. Không chỉ là hắn mà học viên khác cũng cảm thấy. Có vài người sắc mặt đã trở nên có chút đỏ hồng.

Sinh mệnh năng lượng quá mức nồng đậm sẽ dẫn đến thân thể của bọn hắn xuất hiện một ít biến hóa, thân thể của bọn hắn trở nên mềm nhũn như ngâm trong suối nước nóng vậy, rất thoải mái, lại có chút cảm guác dùng không ra chút sức lực nào.

Các sư phụ sắp xếp ổn thỏa việc dừng chân, sau đó phân phối phòng nghỉ. Hai người một gian, Lam Hiên Vũ được phân đến một gian cùng Quý Hồng Bân, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi ở một gian.

Lăng Y Y nói: "Vậy thì mời các vị nghỉ ngơi sớm một chút. Nhà hàng nằm ngay bên trong nhà khách, tất cả mọi người có thể trực tiếp tiến vào dùng cơm, không cần phải trả bất luận phí tổn gì. Tất cả đều do học viện chi trả, tám giờ sáng mai ta sẽ đến đây dẫn mọi người đi tiến hành kiểm tra sức khoẻ, xin chuẩn bị kỹ lưỡng." Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.

Vì mới đến nên trong lòng mỗi người đều tràn đầy cảm giác tươi mới, không khỏi hướng bốn phía mà nhìn. Nhà khách này có quy mô rất lớn, thoạt nhìn thì đồng thời dung nạp mấy nghìn người dừng chân cũng không có vấn đề gì. Không biết tại sao chỉ có không đến ba trăm học viên mà Sử Lai Khắc Học Viện lại phải xây dựng lên một nhà khách khổng lồ như vậy dể làm gì.

Quý Hồng Bân vỗ vỗ bên vai Lam Hiên Vũ mà nói: "Đi."

Thực ra lúc này Lam Hiên Vũ cũng muốn xem xét chung quanh một chút như mọi người, nhưng nghe Quý Hồng Bân nói vậy, hắn chỉ có thể cùng lão sư quay về gian phòng. Bọn hắn được sắp xếp ở tầng hai nhà khách, gian phòng này cũng không tính quá lớn, ước chừng năm mươi mét vuông, những đồ đạc thiết bị trong phòng cũng có phong cách không khác ngoài đại sảnh là bao, sạch sẽ, tươi mát, thoải mái dễ chịu, phía ngoài còn có một sân thượng nhỏ.

"Lão sư, chúng ta có thể đi Hải Thần Hồ bên kia xem một chút không?" Vừa vào cửa, Lam Hiên Vũ liền không nhịn được mà hỏi Quý Hồng Bân bên người.

Quý Hồng Bân lắc đầu nói: "Không được đâu, một khi đã vào nơi đây, nếu không được Sử Lai Khắc Học Viện cho phép thì ngay cả phạm vi nhà khách chúng ra cũng ra không được, đi Hải Thần Hồ bên kia lại càng không thể, chỉ có đệ tử chính thức của Sử Lai Khắc Học Viện mới có thể đến bên đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play