Văn phòng thị trưởng.

Thư ký Trương ôm một chồng tài liệu gõ gõ cửa văn phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, phía sau cửa, thị trưởng Trần đang nghiêm túc ngồi trên bàn công tác.

“Thị trưởng, đây là tài liệu quy hoạch thành phố mới nhất.” Thư ký Trương đặt tài liệu trước mặt thị trưởng Trần.

Thị trưởng Trần ngừng tay, cầm tài liệu nhìn mấy lần, sau đó nhịn không được mà nhăn mày, lại là về giá xây dựng địa ốc, bây giờ giá nhà ở Đế Đô đã cao ngất ngưởng thế này rồi à.

“Còn chuyện gì nữa không?” Thị trưởng Trần nhìn hồi lâu rồi ngẩng đầu, phát hiện thư ký Trương vẫn chưa rời đi, vì thế hỏi.

“Thị trưởng, Thẩm Vĩ Quân đến Đế Đô học, muốn tới thăm chú ạ.” Thư ký Trương nói.

“Vĩ Quân đến Đế Đô rồi à?” Thị trưởng Trần hơi ngạc nhiên nói “Vậy cậu sắp xếp để tôi gặp cậu ấy một chút.”

“Dạ.” Thư kí Trương gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.

Thẩm Vĩ Quân là thư kí đầu tiên của thị trưởng Trần, làm việc bên thị trưởng Trần sáu năm, sau đó được điều đi giữ chức thị trưởng cấp huyện. Bảy, tám năm đã qua, vì có thành tích nổi bật, Thẩm Vĩ Quân lên như diều gặp gió, cách đây không lâu đã được bổ nhiệm là thị trưởng thành phố Thanh Mộc.

không sai, đó chính là quê hương của Trần Ngư mà cô tâm tâm niệm niệm muốn xây đường, có thôn Đại Mộc của thành phố Thanh Mộc.

Thẩm Vĩ Quân tới rất nhanh, thư kí Trương vừa gọi điện xong, xế chiều hôm đó, Thẩm Vĩ Quân đã tới gặp thị trưởng Trần.

“Thủ trưởng ạ.” Thẩm Vĩ Quân cười ha hả đi vào phòng làm việc.

“Vĩ Quân.” Thị trưởng Trần cũng cười vui vẻ, đứng dậy bắt tay tiếp đón.

Thư ký Trương mang trà đến, thị trưởng Trần và Thẩm Vĩ Quân hàn huyên một lúc rồi nói đến chuyện quy hoạch phát triển của thành phố Thanh Mộc.

“Thủ trưởng, chú còn chưa hiểu nỗi khổ của cháu đâu, Thanh Mộc là thành phố biên giới, khắp nơi đều là núi với rừng, bây giờ còn rất nhiều thôn vẫn chưa có đường thông ra bên ngoài nữa.” Thẩm Vĩ Quân than thở “Cũng vì chuyện này mà mỗi lần cháu đi tỉnh họp là không dám ngóc đầu dậy.”

“Vậy cậu định làm thế nào?” Thị trưởng Trần thông cảm gật đầu.

“Lần này cháu đến Đế Đô, một là để học tập, hai là xem có biện pháp nào để kêu gọi đầu tư hay không.” Thẩm Vĩ Quân nói “Nếu muốn thoát khỏi nghèo đói thì phải xây đường trước đã.”

Thị trưởng Trần nghe thấy chuyện xây đường, trong đầu bắt đầu tính toán, liên tục gật đầu “Ý tưởng của cậu rất đúng, vậy cậu đã có kế hoạch quy hoạch cụ thể như thế nào chưa?”

“Cháu cũng đã dự tính hai phương án.” Thẩm Vĩ Quân nói “một là từ hướng đông thành phố Thanh Mộc, xây đường quốc lộ xuyên núi đến huyện Thanh Dương, sau khi xây xong con đường này thì những vùng nghèo khó nhất thành phố Thanh Mộc chắc chắn sẽ có khởi sắc. một phương án khác là từ hướng nam xây đường đến huyện Sơn Cảnh, sau đó quy hoạch mở rộng phát triển dịch vụ du lịch ở đó.”

Huyện Thanh Dương? Thị trưởng Trần nhớ rõ thôn Đại Mộc mà Trần Ngư đã ở cũng nằm ở huyện này.

“Vậy cậu nghiêng về phương án nào nhiều hơn?” Thị trưởng Trần ung dung thản nhiên hỏi.

“nói thật là cháu nghiêng về phương án thứ nhất hơn, phải giúp dân đỡ nghèo trước chứ ạ. Nhưng phương án này khó quá.” Thẩm Vĩ Quân cười khổ.

“Sao cháu nói vậy?” Thị trưởng Trần nhướng mày.

“Thứ nhất, đường xá ở đó đều là đường núi, rất khó làm vả lại chi phí cũng rất cao, tuy rằng sau khi làm đường sẽ đem lại hiệu quả và lợi ích kinh tế lớn nhưng mà kinh phí của nhà nước không đủ. Cháu cũng đã nghĩ có thể để nhân dân góp vốn cùng làm không nhưng mà dân ở đó thực sự là quá nghèo.” Thẩm Vĩ Quân nhớ đến thời gian trước anh ta đi khảo sát ở đó, nhìn những thôn xóm nghèo nàn, lạc hậu, trong lòng lúc nào cũng trăn trở việc làm đường, nhưng kinh phí cấp về không đủ a.

“Mấy vị thị trưởng trước cũng luôn có ý tưởng làm đường, nhưng mỗi lần quy hoạch, đều bị thiếu mấy trăm triệu, cuối cùng kinh phí đó đều được phân bổ đến chỗ khác rồi.”

Thị trưởng Trần như suy tư gì đó gật gật đầu.

==

Thị trưởng Trần vẫn luôn nhớ thời gian khi Trần Ngư vừa về nhà, ông đã đồng ý hỏi thăm việc làm đường giúp con bé, nên sau khi nói chuyện với Thẩm Vĩ Quân xong, thị trưởng Trần liền về nhà.

một nhà bốn người cùng nhau ăn cơm, thị trưởng Trần làm như vô tình hỏi “Thi Thi à, con còn nhớ việc con hỏi vấn đề làm đường không?”

“Con nhớ ạ, con vẫn đang tích cóp tiền đây ạ.” Trần Ngư trả lời.

Tích cóp tiền, mấy trăm triệu mà một cô gái nhỏ như con có thể tích cóp được sao?

Tuy thị trưởng Trần cảm thấy con gái mình hoàn toàn không có khả năng có số tiền lớn như thế, nhưng ông đã đồng ý với con gái rồi, nên vẫn nói cho cô “Thành phố Thanh Mộc mới thay đổi thị trưởng, đó là thư kí trước đây của ba.”

đang vùi đầu ăn cơm, Trần Ngư ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.

“Vĩ Quân hả ông?!” Mẹ Trần cũng đoán được.

“Ừ.” Thị trưởng Trần gật gật đầu “Cậu ấy lên đây đi học rồi ghé thăm anh, nhân tiện anh hỏi thăm chuyện làm đường.”

“Chú ấy nói thế nào ạ? Đường cho thôn Đại Mộc có được làm không ạ?” Trần Ngư kích động nói.

Trần Dương cũng ngừng đũa nhìn ba nhà mình.

“Thực ra thành phố Thanh Mộc vẫn có dự định xây đường ở huyện Thanh Dương nhưng kinh phí cấp về không đủ, nên chuyện sửa đường vẫn luôn là quy hoạch treo vậy thôi.”

“Còn thiếu bao nhiêu tiền, con bù vào là được?” Trần Ngư vô cùng khí phách nói (nguyên tác là hào khí can vân).

Mọi người nhà họ Trần: đúng là còn con nít, thế mà cũng dám nói.

Thị trưởng Trần cảm giác mình phải có trách nhiệm làm cho con gái nhận rõ hiện thực, vì thế nói thẳng “Kinh phí đợt một cho việc khởi động dự án còn thiếu ba trăm triệu, nhưng đây mới chỉ là kinh phí đợt đầu thôi đó.”

“Nhưng mà chỉ cần khởi động được dự án, như vậy việc xây sửa xong con đường cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Trần Dương tiếp lời cha mình.

“Ừ.” Thị trưởng Trần gật đầu, nhưng vấn đề là còn chưa có đủ ba trăm triệu kìa.

“Ba trăm triệu?” Trần Ngư không thèm ăn cơm nữa, bỏ đũa xuống cầm điện thoại di động lên mạng tra số dư tài khoản, rồi lập tức nhíu mày lại.

Mọi người nhà họ Trần: Còn tra số dư ngân hàng, ba trăm triệu đó, có cần thiết phải tra hay không?

Trần Ngư tắt giao diện ngân hàng, mở sang trang web huyền học, đếm những nhiệm vụ cấp độ A trên đó, sau đó nhẩm đếm ngón tay số tiền thưởng có thể kiếm được là bao nhiêu.

Mọi người nhà họ Trần: Ba trăm triệu, còn đếm trên đầu ngón tay, Thi Thi nhà chúng ta không phải bị dọa đến mức ngu luôn rồi đi.

Trần Ngư chợt buông di động, ngẩng đầu nói: “Khi nào con gom đủ tiền thì họ có làm đường không ạ?”

Mọi người nhà họ Trần: Vậy mà vẫn không nhụt chí.

Thị trưởng Trần ho khan một tiếng, dịu giọng khuyên giải “Thi Thi à, ba biết là con vẫn luôn áy náy muốn làm đường cho thôn Đại Mộc, nhưng mà quốc lộ xuyên núi không phải chỉ dựa vào một mình con là có thể làm được đâu.”

“Con cũng không tính là chỉ có mình con ra tiền mà, không phải là thành phố Thanh Mộc còn thiếu ba trăm triệu là có thể khởi động được dự án sao? Con góp ba trăm triệu là được.” Trần Ngư nói rõ ràng “Khi nào mà con gom đủ tiền thì họ mới có thể trong thời gian nhanh nhất làm đường cho thôn Đại Mộc mà.”

Mọi người nhà họ Trần: Đứa nhỏ này chẳng lẽ bị dọa đến ngu luôn rồi.

Tuy là thị trưởng Trần cảm thấy con gái nhà mình hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn lên tiếng nói “Họ vẫn luôn có kế hoạch chương trình như vậy, nhưng bây giờ Vĩ Quân đang đi học ở Đế Đô, ít nhất là trước khi cậu ấy đi học về thì việc này sẽ không có quyết định gì đâu.”

“Vậy khi nào chú đó về ạ?”

“Khoảng nửa tháng nữa.” Thị trưởng Trần trả lời.

“Tốt quá.” Trần Ngư đứng phắt dậy, làm ba người còn lại trên bàn ăn nhảy dựng “Mọi người ăn cơm đi ạ, con chạy ra ngoài kiếm tiền đây.”

“…” Tập thể mọi người nhà họ Trần giật giật khóe miệng.

Mẹ Trần: Thi Thi, kiếm tiền không thể nôn nóng như vậy được, ăn cơm trước đã.

Trần Ngư: Con không có thời gian nữa, nửa tháng này con phải nỗ lực kiếm tiền hơn mới được.

Ba Trần: không ăn cơm thì làm sao có sức mà kiếm tiền hả con.

Trần Ngư: Con chỉ cần nghĩ đến việc nửa tháng sau con có thể giúp thôn Đại Mộc làm đường là con cảm thấy tràn đầy sức sống.

Trần Dương không hề khách khí như ba mẹ Trần mà nói thẳng: Em nói mớ hả, ba trăm triệu đó, em kiếm làm sao mà đủ?

Ba Trần mẹ Trần tập thể quay đầu lại trừng Trần Dương, tuy rằng là con nói thật nhưng mà sao lại nói trắng ra như thế?

Trần Dương: Hừ, không phải hai người chờ con ra mặt sao? Con nói giùm cho hai người rồi mà còn trách con.

Trần Ngư không những không giận dỗi, cũng không tức giận mà vô cùng vui vẻ nói “Con cũng không nói là nhất định phải tích cóp đủ ba trăm triệu mà.”

Mọi người nhà họ Trần đồng loạt thở phào: May là vẫn còn chút lý trí.

“Con định trong nửa tháng này kiếm thêm mấy chục triệu nữa.”

Mọi người nhà họ Trần lập tức lại nhíu mày: Đứa nhỏ này ngốc rồi hả?

“Năm nay con đã tích cóp được hơn 200 triệu, nửa tháng tới con kiếm thêm mấy chục nữa, còn thiếu thì con nói anh Ba bù cho con là được rồi.”

đã để dành được hơn 200 triệu.

Vẻ mặt người nhà họ Trần đờ ra, một hồi lâu Trần Dương mới phục hồi tinh thần lại, nhớ lúc nãy Trần Ngư đã xem điện thoại di động nên không chắc chắn lắm hỏi “Em đã có … 200 triệu rồi?”

“Dạ!” Trần Ngư vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.

Xoạt! Ba người nhà họ Trần đồng loạt đứng lại gần Trần Ngư.

“Mọi người làm gì vậy?” Trần Ngư không hiểu hỏi.

Mọi người nhà họ Trần đầu tiên xác định APP Ngân hàng trên điện thoại di động của Trần Ngư không phải là hàng Fake, sau đó lên tiếng nói “Con mở ra đi.”

Trần Ngư ồ lên một tiếng, ngay trước mặt ba người, nhập tên username và password, sau đó trên điện thoại hiển thị một con số với một dãy thật dài không đếm xuể các con số 0.

Những con số 0 dường như đang cười nhạo bọn họ: người phàm, mấy người chẳng biết gì về năng lực kiếm tiền của chủ nhân tôi cả.

“Con … Tiền này ở đâu ra vậy con?” Là phu nhân thị trưởng, mẹ Trần cảm thấy hơi run chân, con gái mình không làm gì phạm pháp đó chứ.

Thị trưởng Trần thì đang suy nghĩ, con gái mình bỗng nhiên có nhiều tiền như vậy, ủy ban kiểm tra có khi nào tìm đến cửa hay không.

Ngược lại, chỉ có Trần Dương mới biết rõ về năng lực của Trần Ngư, hỏi “Bình thường buổi tối em ra ngoài bắt ma, mỗi lần được bao nhiêu tiền?”

“Gần đây em đều nhận nhiệm vụ cấp A, ít thì một triệu, nhiều thì mười triệu.” Trần Ngư đáp.

Ba người nhà họ Trần: …

Thị trưởng Trần và người nhà đều nghĩ, sống ở thành phố phồn hoa nhất cả nước, cũng thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng đến giờ họ mới phát hiện thực ra chính mình chưa trải qua việc đời.

“Con vừa mới nhận mấy nhiệm vụ, nửa tháng tới có thể kiếm được hai chục triệu, còn thiếu con nói anh Ba chuyển cho con cũng được.”

Đối với hai chục triệu này, thị trưởng Trần đã chết lặng, ông ngơ ngẩn hỏi “Nhiều tiền vậy mà Lâu Minh cũng đưa cho con sao?”

“Sao lại không ạ, của anh ấy không phải cũng là của con sao?” Trần Ngư hỏi ngược lại.

không kịp chuẩn bị, người nhà họ Trần đột nhiên bị đút thức ăn cho chó.

Vì vậy nửa tháng sau, khi Thẩm Vĩ Quân trở lại thành phố Thanh Mộc, thư ký thứ nhất của anh ta mừng rỡ chạy đến nói với anh ta, một vị mạnh thường quân xuất thân từ huyện Thanh Dương, dự định tặng ba trăm triệu cho nhân dân quê hương làm đường.

Vị mạnh thường quân này cũng nói rõ chỉ quyên tiền làm đường cho thôn Đại Mộc, nên trong hội nghị bất thường do lãnh đạo huyện Thanh Dương triệu tập, các vị lãnh đạo đều nhất trí thông qua kế hoạch làm đường giai đoạn một. Ba trăm triệu đó, sao mà có thể đẩy ra ngoài được chứ.

==

Mà sau đó một khoảng thời gian rất dài, người nhà họ Trần đã mất đi khái niệm về tiền bạc rồi.

Nghĩ đến việc con gái có khối tài sản ‘kinh người’ thế này, buổi sáng ngày nào đó, mẹ Trần hỏi con gái “Thi Thi à, mấy tấm bùa hộ mạng con đưa cho chúng ta khoảng bao nhiêu tiền vậy?”

“không đáng bao tiền đâu mẹ.”

Người nhà họ Trần: May quá, may quá.

“Ngọc bội là con tự tìm được, linh khí thì ở trong sân nhà anh Ba, trận pháp là do Mao đại sư yểm vào, con chẳng tốn tí tiền nào.”

Ba Trần mẹ Trần: May quá, may quá.

Trần Dương “Nếu theo giá trên thị trường là khoảng bao nhiêu?”

“Cũng không đáng bao tiền đâu ạ.”

Người nhà họ Trần: May quá, may quá.

“Chắc là khoảng mấy triệu một cái à.”

!!!

Người nhà họ Trần: Đây là của con gái/em gái mình đưa, chắc không tính là tham ô nhận hối lộ đâu nhỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play