Trần Ngư từ sau chồng sách vở cao ngất ngưởng ngẩng đầu, trên bàn sách vất đầy vở ghi chép sờ soạng một lúc lâu mới tìm được điện thoại di động của mình, lúc nãy điện thoại báo có tin nhắn mới.
Lâu Minh: Tan học anh đón em nhé.
Trần Ngư: Vâng ạ, (**), hì hì …
Trả lời xong, Trần Ngư nhìn lại thì mới nhận ra đã hai giờ chiều rồi. Nhìn đống sách vở trước mặt là biết cô không thể nào xem hết trong hôm nay được rồi, Trần Ngư bực bội gãi gãi đầu, rên lên một tiếng.
Học kỳ này, Trần Ngư xin nghỉ quá nhiều, hơn nữa chỉ còn một tháng nữa là phải thi cuối kỳ, làm cho sau khi từ núi Thanh Mang về, Trần Ngư chưa kịp định thần là phải cắm đầu vào đại dương học tập.
không, trước khi chuyên tâm học tập, cô còn làm một việc, sau khi Trần Ngư khôi phục linh lực liền cùng Lâu Minh xuống âm phủ hỏi thăm ông Ngô một chút.
Nhưng mà không khéo là họ cũng không gặp được linh hồn của ông Ngô mà chỉ được nghe truyền thuyết về ông.
Người kể là đồng nghiệp của Hướng Nam, nguyên văn thế này “Linh hồn ba ngày trước được Đầu Trâu Mặt Ngựa câu về là ông nội của cô à, tên là Ngô Lễ đúng không. Ông ấy chưa đi đầu thai nhưng mà hai người cũng không thể gặp ông ấy được đâu, ngày đầu tiên ông ta đến đây đã đắc tội Diêm Vương rồi.”
“Nghe nói là cợt nhả thiên kim (con gái cưng) của Diêm Vương.” Hướng Nam thận trọng nói “Nghe nói nếu không phải là trên người ông nội cô có công đức lớn, nếu là người khác thì Diêm Vương đã trực tiếp cho hồn bay phách tán luôn.”
“Thiên kim của Diêm Vương?” Trần Ngư không thể tin “Ông nội cũng đã có tuổi rồi mà, không thể nào đâu.”
“thật đó, toàn bộ giới âm phủ đều biết, một quỷ hồn mới tên Ngô Lễ, ỷ vào mình có công đức, bám theo thiên kim của Diêm Vương.” Hướng Nam quả quyết.
“…” Trần Ngư nghẹn một lần “Sau đó Diêm Vương đã bắt ông ấy lại rồi sao?”
“Cái đó, ngược lại không thấy, chỉ là bây giờ ông nội cô đang ở Phủ Diêm Vương, không có giấy thông hành đặc biệt của Diêm Vương thì ông ấy không thể trở về Vong Xuyên nên hai người không thể nhìn thấy ông ấy.” Hướng Nam giải thích.
Vì thế Trần Ngư và Lâu Minh phí công một chuyến, trước khi rời khỏi âm phủ, Trần Ngư còn cẩn thận dặn dò Hướng Nam, nếu có tin tức của ông Ngô thì lập tức báo tin cho cô, cô sẽ chạy đến liền.
Nhưng mà chờ đợi ròng rã suốt hai tuần lễ, đến bây giờ Trần Ngư vẫn chưa nhận được tin tức của ông Ngô dưới âm phủ, nhưng mà dưới âm phủ lâu lâu cũng lọt ra chút tin tức ‘Bát quái’, có thể làm Trần Ngư biết đến giờ ông Ngô ở dưới âm phủ cũng không chịu giày vò gì.
Trần Ngư thu gọn sách vở trên bàn lại, chọn hai quyển để cuối tuần về nhà đọc, còn lại ôm hết về kí túc xá. Hôm nay là thứ sáu, chút nữa cô còn có một tiết nữa, sau đó có thể về nhà nghỉ ngơi cuối tuần.
Khi Trần Ngư trở về kí túc xá, ba cô nàng ở bên ngoài thì vô cùng chú ý hình tượng nhưng về đến phòng là lộ rõ ‘bản chất’ đang líu ríu tranh nhau thứ gì đó, trong không khí còn bay ra mùi thơm thoang thoảng.
“Các cậu đang ăn cái gì vậy?” Trần Ngư đặt sách lên bàn rồi hỏi.
“Thi Thi, cậu về rồi hả?” Ba người miệng dính đầy thức ăn cũng không thèm lau, quay lại nhìn thoáng qua Trần Ngư rồi tiếp tục tranh nhau đồ ăn.
“Cái gì ngon mà các cậu tranh nhau thế?” Trần Ngư tò mò đi tới.
“Ha ha, cái cuối cùng này là của tớ.” Phương Phỉ Phỉ sung sướng hét to.
“Cậu ăn cho mập thây đi.” Hàn Du ghét bỏ nói.
Trần Ngư nhìn thoáng qua chiếc hộp trên bàn thì nhận ra “Điểm tâm của Tố Phương Các à, tuy điểm tâm của nhà này cũng ngon nhưng cũng không đến nỗi để các cậu tranh nhau như vậy chứ.”
“Thi Thi.” Trương Oản Oản ôm vai Trần Ngư “Có phải cậu thường xuyên được ăn điểm tâm của tiệm này không?”
“Đúng vậy.” Bởi vì điểm tâm trong nhà anh Ba cơ bản đều là của tiệm này nên Trần Ngư có thể thường xuyên được ăn.
“Trời ạ.” Phương Phỉ Phỉ làm bộ muốn ôm đùi Trần Ngư “Thi Thi, cho tớ ôm đùi cậu một lát coi.”
“nói, bạn trai cậu là ai hả?” Hàn Du cũng bu lại “Có phải là thiếu gia Tố Phương Các không hả?”
“Cái gì?” Sao đang nói đến điểm tâm của Tố Phương Các lại kéo đến anh Ba rồi.
Phương Phỉ Phỉ chỉ hộp điểm tâm nói “Hộp điểm tâm này là do mười phút trước một vị ‘soái ca’ tên Hà Thất mang đến.”
Hàn Du nói bổ sung “nói rõ là mang đến cho ba chúng tớ.”
Trương Oản Oản tiếp tục bổ sung “Lý do là, cảm ơn chúng tớ đã cho cậu mượn vở ghi bài.”
Phương Phỉ Phỉ “Điểm tâm của Tố Phương Các, mỗi ngày chỉ làm mười hộp, có tiền cũng không mua được.”
Hàn Du “Quan trọng hơn chính là, bây giờ đã hai giờ chiều, bánh ngọt vẫn còn nóng, nói cách khác, hộp điểm tâm này chúng tớ ăn chính là do thợ làm bánh của Tố Phương Các làm thêm.”
Trương Oản Oản “Ai là người có năng lực làm việc này?”
Ba người cùng nhìn Trần Ngư, trăm miệng một lời đồng thanh “Người đó là bạn trai cậu, nói mau, đến lúc nào mới giới thiệu cho chúng tớ gặp mặt?”
“Nhanh thôi, nhanh thôi.” Trần Ngư bị khí thế của ba cô nàng dọa sợ mà lùi sau một bước.
“Cụ thể là khi nào.” Khí thế ba người còn mạnh hơn “không nói, không cho mượn vở.”
“Qua.. hai ngày nữa được không.” Trần Ngư thỏa hiệp.
“Lần nào cậu cũng nói vậy.” Phương Phỉ Phỉ không tin, trực tiếp bàn luận cùng hai người còn lại “Chút nữa thế nào bạn trai Thi Thi cũng đến đón cậu ấy, chúng ta cũng đi theo đi.”
“Đúng ha.” Hai người còn lại đều cảm thấy ý kiến này rất có lý.
“Được rồi, lần này tớ không lừa các cậu, qua tuần tớ sẽ sắp xếp cho mọi người gặp mặt mà.”
“Sao phải qua tuần làm gì cơ chứ, hôm nay nhất định chúng tớ phải gặp anh ấy bằng được mới thôi.” Hàn Du nói.
“Được đấy, hôm nay vừa lúc là thứ Sáu, ngày mai không có tiết, cơm nước xong chúng ta còn có thể đi hát karaoke.” Trương Oản Oản lên kế hoạch.
“không được, tớ đã đồng ý với ba mẹ, nếu có bạn trai thì nhất định phải giới thiệu cho họ trước đã.” Trần Ngư giải thích “anh Ba nói ngày mai sẽ đến nhà tớ, nên qua tuần sau tớ có thể giới thiệu anh ấy với các cậu rồi.”
Ba người cả kinh, không thể tin nhìn Trần Ngư “Gặp người lớn rồi?”
Trần Ngư gật nhẹ đầu.
“không phải là khi sắp kết hôn mới có màn ra mắt người lớn hay sao?” Phương Phỉ Phỉ nói.
“Ban đầu tớ cũng muốn kết hôn ngay nhưng luật nước ta chưa cho phép, phải đủ hai mươi mốt tuổi mới được lập gia đình.” Trần Ngư hơi ảo não nói.
Móa …
Ba người khiếp sợ quên mất việc làm ‘khó dễ’ Trần Ngư, bắt đầu một sự mong chờ chưa từng có từ trước đến nay cho tuần sau mau tới.
Bốn giờ rưỡi.
Trần Ngư khoác ba lô từ cổng trường chạy ra, liếc mắt nhìn thấy ngay bóng người quen thuộc đang đứng dưới tán cây ngô đồng.
Lâu Minh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, dáng người cao ngất đứng đó, rõ ràng là trang phục hiện đại nhưng cả người như đang tỏa ra khí chất ‘ôn nhuận như ngọc’. anh như có linh cảm, xoay người nhìn về phía cổng trường, nhìn thấy Trần Ngư đang từ từ bước đến, mỉm cười giang hai tay ra.
“anh Ba.” Trần Ngư bước nhanh hơn, dưới ánh mắt hâm mộ của nữ sinh viên trường Đại học Đế Đô, nhào vào vòng tay ôm ấp của Lâu Minh.
“Nguyện vọng thứ nhất, hoàn thành.” Lâu Minh sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn của Trần Ngư, vừa cười vừa nói.
“Gì ạ?” Trần Ngư không hiểu.
“Sau khi sát khí hoàn toàn được thanh trừ, anh đã lên một danh sách thật dài các nguyện vọng mà anh muốn làm.” Lâu Minh giải thích “Đón em tan học là nguyện vọng thứ nhất.”
“anh Ba, nguyện vọng của anh đơn giản quá à.” Trần Ngư nói.
“Nguyện vọng càng đơn giản thì niềm vui càng dễ kiếm mà.” Đúng vậy, thực ra đó đều là những việc rất đơn giản, chẳng qua cho đến bây giờ anh mới thực hiện được thôi.
==
Hai người rời khỏi khuôn viên trường đại học, đi thẳng về khu tập thể quân khu.
Xe vào khu tập thể nhưng không như thường lệ chạy đến biệt thự nhỏ mà ngừng lại trước nhà họ Trần, Trần Ngư dính với Lâu Minh một hồi rồi khoác balo về nhà.
Mẹ Trần đang cùng dì giúp việc bàn chuyện tối nay ăn gì, thấy Trần Ngư về thì lập tức hỏi “Thi Thi về rồi hả con, tối nay mẹ làm sườn heo chua ngọt con thích ăn nha.”
“Cám ơn mẹ ạ.” Trần Ngư vừa đặt balo xuống vừa nói “Tối nay ba có về nhà ăn cơm không ạ?”
“Có chứ.” Mẹ Trần đáp “Đại hội tỉnh vừa mới hoàn thành, ba con đỡ bận rồi, cuối tuần còn có thể nghỉ hai ngày nữa.”
“Còn anh hai ạ?”
“Dương Dương vừa mới gọi cho mẹ, chút nữa là nó về.” Mẹ Trần mong nhất là ngày thứ Sáu, mọi người đông đủ về nhà ăn cơm.
“Tốt quá.” Trần Ngư cười hì hì, quả nhiên là anh Ba đã điều tra trước rồi, cuối tuần này ba với anh Hai đều ở nhà.
“Con nói gì?”
“Dạ, không có gì. Con lên cất sách, khi nào ăn cơm mẹ kêu con nha.” Trần Ngư nói xong xách balo lên phòng mình.
Trần Ngư ngồi trong phòng đọc sách một tiếng rưỡi, dưới lầu cơm tối đã chuẩn bị xong. Trần Ngư đi dép lê chạy xuống lầu, nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn ngon, ăn ngấu nghiến.
“Em ăn từ từ thôi, đâu có ai dành của em.” Trần Dương thấy tướng ăn của em gái thì trách yêu “Người ta không biết lại tưởng cả nhà cho em tiền tiêu vặt không đủ em ăn no ở trường nữa đó.”
“Dạ?” Trần Ngư không hiểu ngẩng đầu.
“Em nó thích ăn thế nào thì ăn.” Thị trưởng Trần thấy đồ ăn trong chén Trần Ngư đã vơi thì gắp thêm “Mỗi lần ăn cùng Thi Thi, ba đều cảm thấy đồ ăn ngon hơn mấy phần.”
“Đúng đấy.” Mẹ Trần cũng phụ họa.
Trần Dương bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, nhưng chỉ thoáng qua, trong mắt lại lộ ra ý cười, một năm rồi, cuối cùng Thi Thi đã hòa nhập tự nhiên với gia đình rồi.
Trần Ngư ăn no, thấy mọi người trong nhà cũng đã ăn xong, đương nhiên là trong bàn này cô là người ăn nhiều nhất, cô ăn được thì chắc mọi người cũng ăn được ha.
“A …” Trần Ngư lấy khăn giấy lau lau miệng, rồi nói “Con có chuyện muốn nói với cả nhà.”
“Chuyện gì?” Vẻ mặt bà mẹ Trần và anh trai Trần vô cùng tò mò nhìn Trần Ngư.
“Lúc trước con đã hứa với mọi người, khi nào con yêu đương sẽ nói với mọi người sao?”
Ba Trần, mẹ Trần, anh trai Trần trong nháy mắt có linh cảm không tốt.
“Bây giờ con muốn tuyên bố với mọi người …” Trần Ngư cười vui vẻ “Con đang yêu.”
Loảng xoảng!
Loảng xoảng!
Loảng xoảng!
Mẹ Trần rớt đũa, ba Trần rớt khăn, anh trai Trần vì quá kích động mà đá phải cái ghế.
“Sao vậy ạ? Mọi người không vui cho con sao ạ?” Trần Ngư nghi ngờ.
Cũng may ba người đều là những người có kinh nghiệm sống, rất nhanh điều chỉnh tâm tình, mẹ Trần cầm chén đũa rời qua một bên, anh trai Trần dựng ghế dậy, thị trưởng Trần ho khan một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái “Hai đứa yêu nhau được bao lâu rồi?”
“Cũng chưa lâu lắm ạ, xác định quan hệ mới được hơn một tháng ạ.” Trần Ngư thẳng thắn nói.
Thị trưởng Trần đẩy mắt kính một cái, ánh mắt lóe lên “Cậu ta ở đâu, bao nhiêu tuổi, học hành thế nào?”
“anh ấy là người Đế Đô. Bao nhiêu tuổi ạ? Con chưa hỏi, dù sao thì cũng lớn hơn con. Học ngành gì ạ? Con cũng không biết.” Trần Ngư trả lời đúng sự thật.
Ba người nhà họ Trần liếc nhau, cái gì cũng không biết mà còn đòi nói chuyện yêu đương. Thị trưởng Trần còn cho con trai một cái liếc mắt.
Trần Dương yên lặng gật đầu: Được ạ, mai con sẽ đi điều tra.
“Ai da, chờ ngày mai anh ấy đến, mọi người tự hỏi anh ấy đi.” Dù sao ngày mai anh Ba đến đây, cả nhà muốn hỏi gì anh ấy thì hỏi.
Phịch!
Ba người đồng loạt đứng dậy, ba cái ghế cùng bị đụng đồng thời phát ra âm thanh thật lớn làm dì giúp việc giật mình mà chạy lại xem chuyện gì xảy ra.
“Cậu ta còn muốn đến nhà mình?” Trần Dương cắn răng nghiến lợi nói.
“Dạ, đúng, ngày mai anh ấy muốn chính thức gặp mặt mọi người, mười giờ sáng mai sẽ đến ạ.” Trần Ngư gật đầu nói.
Tốt! Đúng lúc mình rảnh rỗi! Đây là ý nghĩ của cả hai cha con nhà họ Trần.
một đêm này, Trần Ngư khó có dịp mà đi ngủ sớm, mà ba người còn lại nhà họ Trần thì lại mất ngủ.
Trần Dương cầm tạ ngồi trong phòng luyện cơ bắp, thuận tiện lau lau khẩu súng lục của mình, quyết định ngày mai trừ việc cố ý như vô tình khoe cơ bắp của mình ra, còn phải không dấu vết để lộ cây súng này.
Mà trong phòng ba mẹ Trần, hai vợ chồng bàn chuyện ngày mai.
“Ông đoán bạn trai Thi Thi là người như thế nào?”
“Ngày mai gặp là mình biết thôi.” Thị trưởng Trần híp mắt nói.
“Hi vọng đó là đứa trẻ tốt.” Mẹ Trần lo lắng nói.
“Thằng nhóc này có lá gan lớn đó, dám đến tận nhà chúng ta.” Thị trưởng Trần hừ lạnh.
“À mà ông này.” Mẹ Trần bỗng nói “Ông nói bạn trai của Thi Thi có biết nhà chúng ta là ai không, chắc là biết nhỉ, cậu ấy định đến nhà chúng ta cơ mà. Ông đoán xem có phải là thằng nhóc của nhà nào mà chúng ta quen biết không.”
“Vậy càng tốt, tôi muốn xem thằng nhóc nào mà dám ăn gan hùm mật gấu như thế.” Dám ‘bắt cóc’ con gái yêu ông mới tìm được về một năm.
Ba mẹ Trần điểm danh các chàng trai cùng độ tuổi với Trần Ngư của mấy nhà quen biết, tốt quá, không phát hiện đứa nào có nhà ba mẹ có chức vụ cao hơn thị trưởng Trần.
Cảm giác nắm được ưu thế tuyệt đối, ba mẹ Trần vui vẻ đi ngủ.
Cho đến sáng hôm sau, khi nhìn thấy Lâu Minh trong bộ quân phục thẳng thớm, trước ngực đeo đầy các loại huy hiệu, chào họ theo nghi thức quân đội.
…
Thị trưởng Trần: Chức quan không áp được đối phương, làm sao bây giờ?
Mẹ Trần: Cũng đẹp trai đó.
Trần Dương nhìn nhìn cảnh vệ viên mang súng máy đứng phía sau Lâu Minh, yên lặng giấu khẩu súng lục của mình đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT