~ Người dịch: A4L ~

Mấy ngày này, tất cả đại nhân vật của các môn phái tại Đông cương đều có mặt tại Vãn Vân Tông, những thiên tài trẻ tuổi đều tề tụ, trong khoảng thời gian ngắn, có thể nói, Vãn Vân Tông trăm hoa đua nở, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Yến Thập Tam đối với mấy chuyện này không hề quan tâm mấy, thừa dịp Thang Nhàn đi chuẩn bị dược liệu cùng với hỏa chủng, thì hắn tranh thủ tu luyện, rảnh rỗi dạo quanh nội viện Vãn Vân Tông.

Sáng sớm, mặt trời mọc lên cao, Yến Thập Tam ngồi tại nơi sâu nhất tại một ngọn núi phía trên Vãn Vân Tông, hắn đang tu luyện công pháp, cắn vào phun ra huyết khí. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào, toàn thân Yến Thập Tam bốc lên một tầng hơi mỏng, nhạt!

Vào thời điểm Yến Thập Tam tu luyện, có một nữ tử đứng kế bên hắn. Phải biết rằng, nơi này chính là nơi sâu nhất trong Vãn Vân Tông, là trọng địa Vãn Vân Tông, đệ tử bình thường cũng không được phép xuất hiện tại đây. Yến Thập Tam chỉ là trong lúc cao hứng, nhất thời đi vào đây mà thôi.

-"Tâm pháp mà ngươi tu luyện, không phải là tâm pháp nền móng Vãn Vân Tông." Nữ tử này thấy Yến Thập Tam thu công lực lại, liền ngạc nhiên nói.

Thiếu nữ trước mắt này, so tuổi thì có thể nói là ngang nhau, mặc áo lam, quần áo khéo léo, thiếu nữ này thanh khiết, lông mày như núi xa, tú mục như nguyệt, xinh đẹp vô cùng, người tỏa ra khí tức tao nhã, nàng khiến cho người khác có cảm giác như vừa trải qua một cơn mua to thì thấy ngay ánh mặt trời tỏa sáng, thanh tú bức người. 

Yến Thập Tam cười cười, hắn không có tu luyện tâm pháp nền móng Vãn Vân Tông, cũng không có giấu diếm gì, hắn nói:"Đúng thế, ta đã có nền móng tâm pháp rồi, thế nên không tu luyện nền móng tâm pháp của Vãn Vân Tông, chuyện đó cũng không có gì lạ."

Thiếu nữ này liền ngồi xuống bên cạnh Yến Thập Tam, đôi mắt ấy nhìn Yến Thập Tam, kỳ quái nói:"Ngươi là đệ tử Vãn Vân Tông, nhưng lại không tu luyện tâm pháp nền móng Vãn Vân Tông, chuyện này thật khiến cho người khác khó tin mà. Nhìn tình hình chung mà nói thì nếu như không tu luyện tâm pháp nền móng thì sẽ không thể nào uẩn dưỡng được huyết tàng bổn môn, cái này đối với việc tu hành gây bất lợi."

Yến Thập Tam bình tĩnh cười nói:"Mọi chuyện đều luôn có ngoại lệ, chuyện thế gian này, không có gì là tuyệt đối cả, ngươi nói có đúng không?" Nhìn thiếu nữ trước mắt, Yến Thập Tam cũng không còn bài kiến, bất quá, cũng không có gì kỳ quái, Vãn Vân Tông lớn như vậy, đệ tử có hơn vạn, hắn cũng chưa từng gặp nhiều đệ tử. Huống chi, nơi này là chỗ sâu nhất trong Vãn Vân Tông, thiếu nữ này lại xuất hiện tại đây, chứng tỏ nàng là đệ tử trọng điểm Vãn Vân Tông.

-"Đúng nha, mọi chuyện đều có ngoại lệ cả, tựa như nơi này mà cũng có cầu vồng sao, sau cơn mưa, sẽ có cầu vồng." Thiếu nữ ngồi đó, nhìn qua chỗ sâu nhất Vãn Vân Tông, chỉ thấy bên trên Thanh Sơn có một cầu vồng kéo dài qua dãy núi, xinh đẹp vô cùng, đây là cảnh đẹp nhất trong Vãn Vân Tông.

Yến Thập Tam nhìn cầu vồng phía trên dãy núi, trong lúc nhất thời, một bức tranh hiện lên trong đầu hắn, cũng là trên một ngọn núi, cũng là một cầu vồng, và cũng ngồi bên cạnh một nữ hài.

Cái khác duy nhất chính là ngọn núi mà hắn ngồi là Tố Chân Sơn, còn giờ là Vãn Vân Tông, mà lúc đó, người ngồi cạnh hắn chính là một tiểu nữ hài. Vào lúc đó, tiểu nữ hài ấy nhìn lên cầu vồng, tò mò hỏi:"Ca ca, ngươi chừng nào mới có thể phi thăng, đưa muội lên xem cầu vồng."

Lúc đó, chính hắn cũng cười an ủi tiểu nữ hài ấy, hắn nói là rất nhanh sẽ được, chờ ca ca lên đến Thiên Lộ Cảnh, là có thể mang ngươi đi xem cầu vồng. Mà khi ấy, chính hắn cũng hiểu, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, không môn phái, chỉ có duy nhất là ngọn núi Tố Chân này, mà ngọn núi này chẳng qua là do hắn tự chiếm lấy, xưng vua thôi! Hắn chỉ có một tâm pháp nền móng, một công pháp bình thường nhất cũng không có, gọi là tán tu cũng không đủ nữa, cả đời này, rất khó có khả năng lên Thiên Lộ Cảnh.

Lúc đó, hắn chỉ là đang an ủi muội ấy mà thôi.

Tựa như, những lời nói này chỉ mới vừa xảy ra vào hôm qua vậy, nó vẫn còn quanh quẩn trong tai hắn. Chuyện này không khỏi khiến Yến Thập Tam thở dài, nội tâm không khỏi đắng chát.

Tố Chân Sơn cũng tốt, tiểu muội muội cũng tốt, coi như Bất Hủ Linh Linh Cổ Triều cũng vậy, tất cả đều đã tan thành mây khói cả rồi, vạn cổ xa xăm, cái gì cũng thay đổi, chỉ riêng hắn, là còn sống!

Hi vọng tiểu muội muội tại thời đại kia, có thể sống tốt, có thể gặp được một người tốt hơn hắn. Lúc này, Yến Thập Tam chỉ có thể yên lặng mà thầm cầu nguyện.

-"Ngươi có tâm sự?" Thiếu nữ liếc mắt nhìn Yến Thập Tam, nói.

Yến Thập Tam cũng nhìn qua thiếu nữ, nhìn nàng hơi nhíu lông mi, cười nói:"Chẳng lẽ cô không không có tâm sự? Nơi này là một nơi tốt để trút bầu tâm sự."

Thiếu nữ bị Yến Thập Tam nói như thế, không khỏi trầm mặc một chút, nhìn chân trời, trong lúc nhất thời đờ ra, tựa hồ, nói không ra lời.

-"Ai cũng sẽ có tâm sự, trừ phi là kẻ ngu si." Yến Thập Tam thấy bộ dáng này của nàng, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở dài:"Ta chỉ hi vọng, tất cả đều mạnh khỏe, bất luận là chuyện gì, muôn đời về sau, đều tan thành mây khói! Bất kể thế nào đi chăng nữa, luôn luôn có chuyện khiến ta phải hoài niệm."

Chuyện ở kiếp trước, hắn không thể nói cho người khác biết, hắn chỉ có thể hờ hợt như vậy thôi.

-"Hoặc là..." Thiếu nữ cũng không khỏi ngẩn người, tựa hồ cũng nhận ra được mình bị Yến Thập Tam lây, nói:"Nhưng chuyện gì cũng luôn có một quá trình. Có người đối với ngươi kỳ vọng, có người đối với ngươi ghen ghét, cũng có người coi thường ngươi. Nếu có một ngày, có người cô phụ ngươi, sẽ khiến trong lòng ngươi cảm thấy vô cùng khổ sở."

Lẳng lặng nghe thiếu nữ ấy nói, Yến Thập Tam nhẹ nhàng nói:"Cô thế nào mà lại đi cô phụ sự kỳ vọng của người khác?"

Thiếu nữ ngơ ngác một chút, nàng là một vị thiên tài, cho đến nay, đều là sao sáng, chói mắt mọi người, chưa từng có người tâm sự cùng nàng, hôm nay, vậy mà không khỏi ngơ ngác. Nhưng chứng kiến Yến Thập Tam không chút sợ hãi, ánh mắt thản nhiên, nàng bình tĩnh trở lại.

-"Không nói những cái khác, ta có lỗi với sư phụ mình, cô phụ sự kỳ vọng của lão nhân gia. Gần đây, ta nửa bước cũng không tiến, ta biết nội tâm lão nhân gia rất sốt ruột. Nhưng ta không thể nào làm gì khác được, đạo hạnh nửa bước không tiến." Thiếu nữ nhẹ nhàng thở dài, tựa hồ như vừa trút được bầu tâm sự vậy, dễ chịu hơn nhiều. Gần đây, nội tâm nàng áp lực rất nhiều, có người cười nhạo nàng, cũng có người bỏ đá xuống giêng, đương nhiên, cũng có người khiến nàng phải sốt ruột.

-"Đạo hạnh nửa bước không tiến?" Yến Thập Tam ngẩn ra, cũng có chút hiếu kỳ, hai mắt ngưng tụ, thi triển Ưng Nhãn, đánh giá thiếu nữ trước mắt. Đây là một hành động rât vô lễ, thiếu nữ bị hắn nhìn cũng cảm thấy không được tự nhiên, mặt nóng lên, nhưng nhìn Yến Thập Tam không giống một tên biến thái lắm, đành phải chịu đựng.

-"Kỳ quái." Yến Thập Tam nhìn thiếu nữ xong, thu hồi Ưng Nhãn, nhìn qua thiếu nữ, nói:"Ta đã đọc qua lịch sử Vãn Vân Tông, nhưng chưa từng nghe qua Vãn Vân Tông có một loại công pháp thuộc tiên âm, nhưng ta lại cảm nhận được trên thân thể cô có tiên âm."

Nghe Yến Thập Tam nói như thế, thiếu nữ không khỏi giật mình, lúc này nàng đã hiểu vừa rồi là Yến Thập Tam đang dò xét. Nàng hồi phục tinh thần lại, lắc đầu nói:"Ta không phải là đệ tử Vãn Vân Tông."

-"Không phải đệ tử Vãn Vân Tông?!" Yến Thập Tam thoáng choáng váng một phát, nói chuyện hơn nửa ngày, hắn còn tưởng thiếu nữ này là đệ tử Vãn Vân Tông. Chuyện này cũng không thể trách hắn được, là hắn đã tự mình suy diễn, tự cho là nơi này là chỗ sâu nhất của Vãn Vân Tông, kẻ xuất hiện ở đây hẳn là đệ tử Vãn Vân Tông. 

-"Ta quên giới thiệu mình, Triều Tịch Thánh Địa, Lam Vũ Yến!" Thiếu nữ nở nụ cười thoáng một cái. Bộ dáng tươi cười của nàng, lộ ra đẹp mắt.

-"Triều Tịch Thánh Địa, Lam Vũ Yến." Yến Thập Tam thì thào, lúc này, Yến Thập Tam liền nghĩ đến chuyện Thang Nhàn đã nói, kinh ngạc nói:"Cô chính là Triều Tịch Thánh Địa, Lam Vũ Yến thật sao? Nghe người ta nói, cô là đệ tử có thiên phú cao nhất trong vạn năm qua của Triều Tịch Thánh Địa, thuở nhỏ đã tu luyện "Triều Tịch Tam Thần Chú"! Thạm chí có người cho rằng cô cùng đệ nhất thiên tài Vãn Vân Tông là hai thiên tài kinh diễm nhất tại Đông cương."

Yến Thập Tam đã từng nghe Thang Nhàn nói qua, trước kia, Lam Vũ Yến cùng Chu Ngân Tuyết ngang nhau, nàng thiên phú kinh người, thuở nhỏ đã tu luyện 《Triều Tịch Bảo Điển》, một trong tuyệt học mạnh nhất của Triều Tịch Thánh Địa 《Triều Tịch Tam Thần Chú》.

-"Trước kia là thế, nhưng giờ thì khác, chỉ sợ ta so với Chu sư tỷ đã kém xa rồi." Thiếu nữ Lam Vũ Yến nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Yến Thập Tam cười cười nói:"Vãn Vân Tông, Yến Thập Tam."

-"Ngươi chính là Yến Thập Tam?" Nghe Yến Thập Tam giới thiệu, thiếu nữ ngạc nhiên nói:"Ngươi chính là cái tên cuồng vọng tự đại, hung hăng càn quấy vô cùng, khiêu chiến khắp thiên hạ, Yến Thập Tam?"

Nghe được một đống danh hiệu to lớn ấy, Yến Thập Tam cười cười nói:"Không nghĩ là ta lại có nhiều danh hiệu như vậy, ta đúng là bất cẩn quá mà."

Lam Vũ Yến cũng không khỏi tò mò nhìn Yến Thập Tam, nàng cũng biết Yến Thập Tam trước mắt cùng với Yến Thập Tam được mọi người đồn đãi trong truyền thuyết không giống nhau, cũng ký quái nói:"Lần trước mở Thất Sơn, nghe người ta nói, ngươi cuồng vọng, hung hăng càn quấy, không coi ai ra gì, khiêu chiếu các môn phái khác, ta còn tưởng rằng..."

-"Cho rằng ta ương ngạnh, không coi ai ra gì?" Yến Thập Tam cười cười tiếp lời. Hắn hiểu tại sao có người lại nói hắn cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì rồi.

Lam Vũ Yến nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy, bất quá chứng kiến ngươi, thì giờ mới cảm thấy lời đồn có gì đó sai sai, ngược lại cảm thấy ngươi là một con trai có chút thẹn thùng."

Con trai có chút thẹn thùng, đánh giá như vậy, khiến cho Yến Thập Tam lập tưc im lặng, đành phải cười cười, lắc đầu nói:"Ta không cuồng vọng tự đại, mà đó gọi là tự tin." Nói đến đây, hắn nghiêm túc nhìn Lam Vũ Yến nói:"Hơn nữa, ta một chút cũng không thẹn thùng."

Lam Vũ Yến chỉ cười khàn một tiếng nói:"Bất kể ngươi có nói gì đi chăng nữa, thì so với lời đồn trong truyền thuyết kém xa lắm. Lần trước người từ thánh địa trở về, nghe bọn hắn nói, ta còn tưởng rằng ngươi là một tên kiêu ngạo, ương ngạnh, giờ nhìn thấy ngươi, mới cảm thấy mọi chuyện không giống như vậy."

-"Nếu như ta hiên ngang mà đi, thì đó không phải là người, mà là con cua." Yến Thập Tam cười cười, lắc đầu. Triều Tịch Thánh Địa dĩ nhiên đối với hắn không có chút gì tốt đẹp, đặc biệt là Cốc Ma Y, biểu tỷ của Mẫn Ưng.

Lam Vũ Yến cũng không khỏi cười cười, cảm thấy Yến Thập Tam không chỉ không ương ngạnh, mà có chút gì đó tiểu nhân.

-"Cô cười lên thật là đẹp mắt." Thấy Lam Vũ Yến cười, bộ dáng tươi cười ấy, lại khiến cho Yến Thập Tam không khỏi bị lây, cảm thấy thoải mái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play