"Tiểu tử, ngươi đối với Cổ Văn Hồng Hoang hiểu rõ bao nhiêu?" Yến Thập Tam vừa tiến đến, Lục Vô Ông liền nói.
Yến Thập Tam cười cười, nói ra: "Bẩm tông chủ, cũng không phải ta nói nói phét, nhưng trên thế giới nếu Yến Thập Tam ta có cổ văn không thể phiên dịch được thì trên thế giới này cũng không ai là có thể." Yến Thập Tam đây cũng không phải là đang khoác lác, nếu như hắn không phải đối với cổ văn có mức độ thấu hiểu cực kì thâm sâu thì kiếp trước cũng không bị Linh Lung Cổ Triều đem bắt hắn làm phiên dịch.
-"Hừ, ba hoa!" Mẫn Ưng lạnh lùng hừ một cái, lạnh giọng nói ra: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chớ có mà ba hoa. Nếu để cho ngoại nhân nghe được, thì chẳng phải để người khác cười vào mặt Vãn Vân Tông chúng ta sao?"
Mẫn Ưng lúc nào cũng sẽ tìm cớ để đâm chọt Yến Thập Tam. Hắn thực sự là quá tức giận bởi không thể đem Yến Thập Tam biến mất khỏi Vãn Vân Tông, bất quá hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Từ lúc Yến Thập Tam đưa ra Dược Tổ, ba đại nguyên lão Vãn Vân Tông đều thập phần coi trọng Yến Thập Tam, hắn cũng không muốn để người khác nắm lấy sơ sót của mình.
Yến Thập Tam nhìn Mẫn Ưng một chút, rồi cười cười, bình tĩnh nói ra: "Nếu như Mẫn trưởng lão cũng có bản sự như ta thì cũng có thể ngạo thị thiên hạ thôi. Đây chẳng qua là cực kì tự tin với bản thân mới có thể nói chắc nịch như vậy. Nếu như đối với bản thân mình còn không có đủ tự tin thì chỉ có thể khẳng định một điều đó là học nghệ không tới và bản sự không đủ mà thôi. Nếu như nắm chắc thì khẳng định sẽ đối với bản thân mình cực kì tự tin.”
- "Tốt, ta rất thích những người quyết đoán như vậy.” Lục Vô Ông cười nói ra: "Nếu như ngươi đã tự tin với tài nghệ của mình tới như vậy thì ta vừa vặn đang có một nan đề rất cần đến biểu hiện của ngươi. Ngươi cũng không nên để cho ta thất vọng cũng như tông môn thất vọng nha."
Yến Thập Tam nở nụ cười, nói ra: "Vì tông môn mà ra sức, đó là việc mà một đệ tử cần phải làm. Bất quá, tông chủ ngươi cũng hẳn đã nói, có cống hiến, thì tất có ban thưởng..."
Yến Thập Tam lời còn chưa nói hết, Lục Vô Ông phất tay không cho Yến Thập Tam, nói ra: “Tiểu tử ngươi được lắm, cũng dám cùng tông môn đưa ra điều kiện, ngàn năm qua, ngươi là người thứ nhất đấy. Bất quá, ngươi có thể yên tâm, công lao của ngươi, tông môn tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Bất luận chuyện này có được hay không, ta lấy thân phận tông chủ đáp ứng ngươi, ban thưởng ngươi "Khuynh Vân Dẫn Long Quyết". Nếu thành công sẽ thưởng, tất có cái khác trọng thưởng!"
- "Tông chủ, việc này không thể qua loa, "Khuynh Vân Dẫn Long Quyết" chính là một trong những tuyệt mật của Vãn Vân Tông" Nghe được Lục Vô Ông nói thế, Mẫn Ưng vội vàng nói.
-"Tiểu tử này một năm qua đã cống hiến so với cống hiến cả đời của một vài đệ tử khác còn lớn hơn, truyền cho hắn "Khuynh Vân Dẫn Long Quyết" cũng không có gì không ổn." Một trong ba đại nguyên lão, Diệp lão mở miệng.
Yến Thập Tam cống hiến Dược Tổ, khiến Diệp lão vui vẻ không hết, hắn là nhất đại luyện đan sư, coi trọng linh dược còn nhiều hơn so với bất cứ ai! Yến Thập Tam cống hiến Dược Tổ, nên hắn đối với Yến Thập Tam rất có hảo cảm, cho nên, về chuyện này, hắn là người thứ nhất mở miệng ủng hộ Yến Thập Tam.
-"Ta cũng đồng ý.” Triệu lão cũng gật đầu đồng ý.
Ba đại nguyên lão thì có hai đại nguyên lão đã chấp thuận, các trưởng lão khác cũng đều gật đầu đồng ý, thế nên việc ban thưởng Yến Thập Tam "Khuynh Vân Dẫn Long Quyết" đã là chuyện chắc như đinh đóng cột! Mẫn Ưng muốn phản đối, cũng lực bất tòng tâm.
Trong lòng Mẫn Ưng không khỏi trở nên đố kị, bởi vì "Khuynh Vân Dẫn Long Quyết" chính là tuyệt sát của Vãn Vân Tông, môn công pháp này không có chiêu thức, nó có thể xem như một môn bí pháp vậy. Khi thực hiện môn công pháp này, thì trong nháy mắt tăng công lực của người thi pháp lên mười lần thậm chí là cao hơn trong mấy canh giờ. Quan trọng hơn là, môn công pháp này khi thi triển, thì không để lại bất kì di chứng nào nghiêm trọng, chỉ khiến máu bị hao hụt, công lực cũng hao tổn hết. Cần dùng bổ khí đan khôi phục, hoặc là tĩnh dưỡng hơn mười ngày.
Công pháp như thế, đối với bất cứ tu sĩ nào cũng là một sát chiêu đáng mơ ước.
Đệ tử thân truyền Dương Bảo Sinh của Mẫn Ưng hắn còn chưa có cơ hội tu luyện "Khuynh Vân Dẫn Long Quyết", ấy vậy mà một tiểu bối như Yến Thập Tam lại có cơ hội tu luyện nó.
-"Đa tạ tông chủ ban thưởng." Yến Thập Tam khom người nói. Hắn đọc qua Vãn Vân Tông lịch sử, biết "Khuynh Vân dẫn Long Quyết" lợi hại ra sao, có thể được loại công pháp này hắn đương nhiên rất cao hứng.
- "Được rồi tiểu tử, ngươi trở về chuẩn bị một chút sau đó cùng chúng ta đi." Lục Vô Ông phân phó nói.
Yến Thập Tam bình tĩnh vô cùng, nói ra: "Ta đã tính trước hết, nên không cần chuẩn bị, tông chủ chỉ cần nói là có thể đi."
Mẫn Ưng thấy Yến Thập Tam tự đại như vậy, nội tâm hắn không khỏi khó chịu, lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì.
Lục Vô Ông triệu tập tất cả đệ tử giỏi lại, để một mình Lý lão lại tọa trấn Vãn Vân Tông, sau đó tiến vào di tích. Vào thời điểm khởi hành, Yến Thập Tam đặc biệt mang Thang Nhàn theo.
Điều này khiến Thang Nhàn vô cùng cảm kích, mặc dù nói, hắn có địa vị là đường chủ, nhưng với đạo hạnh của hắn, còn chưa đủ tư cách tiến vào di tích, Yến Thập Tam mang theo hắn tiến vào di tích là muốn cho hắn cơ hội lập công.
Đối với việc Yến Thập Tam mang theo Thang Nhàn, Lục Vô Ông cũng giả bộ như không nhìn thấy. Mẫn Ưng cũng đồng dạng dẫn theo Dương Bảo Sinh. Những người có thể đi vào di tích, đều là cao thủ, tinh nhuệ của Vãn Vân Tông, Dương Bảo Sinh được coi là thiên tài, tư chất rất cao, nhưng, nhưng so với Thang Nhàn thì hắn cũng không cao hơn bao nhiêu, luận về tư cách, thì Dương Bảo Sinh không có tư cách tiến vào di tích, nhưng Mẫn Ưng vẫn muốn dẫn hắn theo, các trưởng lão khác cũng không để tâm làm gì. Dù sao thì tông môn cũng đã bồi dưỡng Dương Bảo Sinh mà.
Chu Ngân Tuyết cũng theo đội ngũ tiến vào di tích, bởi đạo hạnh của Chu Ngân Tuyết đủ tư cách tiến vào di tích. Dù sao thì Chu Ngân Tuyết cũng là đệ tử giỏi nhất trong số đệ tử hiện nay, luận về đạo hạnh, thì Chu Ngân Tuyết có thể mạnh hơn trưởng lão nữa.
Tiến vào bên trong di tích, liền thấy một phiến thiên địa rộng lớn vô cùng, có thung lũng nhỏ, có núi, có sông. Trông không giống như là một cái di tích chút nào.
Trong đội ngũ những người mới lần đầu vào bên trong di tích đều giật mình. Chỉ có Yến Thập Tam kiếp trước đã từng thấy qua nên rất là bình tĩnh. Thang Nhàn thì lần đầu tiên tới đây, nên vô cùng bất ngờ, không khỏi giật mình.
Lục Vô Ông thấy sự bình tĩnh của Yến Thập Tam không khỏi gật đầu. Tiểu tử này có định lực tốt, rất giống một người chuyên làm đại sự, gặp chuyện không sợ hãi!
Nhưng Lục Vô Ông nào có biết được Yến Thập Tam đã từng đi qua nơi này.
Cuối cùng, đội ngũ đến cự cốc, tất cả môn phái tiến đánh di tích đều đóng tại nơi này, tiến vào sâu cự cốc, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng người, mà lại, nhiều loại người đều có.
Yến Thập Tam theo đội ngũ tiến vào cốc về liền nhìn thấy một gốc đại thụ che trời, nó che lấp một phần ba cốc. Ngay lúc Yến Thập Tam sợ hãi thán phục cái cây này, thì cái cây này vậy mà run run thân thể giống như người. Chấn động đó làm rớt xuống trên một trăm đệ tử đang đứng trên cây, sau đó cái cây này từ từ thu nhỏ lại rồi biến thành một ông lão.
-"Đó chính là một vị trưởng lão của Thương Tùng Giáo, là một Thụ Yêu đã đắc đạo." Thang Nhàn dù gì cũng từng là một hương chủ Ngoại Vụ Đường cho nên cơ hội tiếp xúc môn các môn phái cũng rất nhiều, cho nên, hắn đối với các đại môn phái đông cương cũng có chút hiểu rõ. Hắn thấp giọng giải thích cho Yến Thập Tam: "Thương Tùng Giáo là một đại môn phái ở đông cương, nội tình cực sâu, thống trị trên trăm vạn dặm cương thổ. Thương Tùng Giáo là nơi duy nhất ở đông cương tuyển nhận ba đại tộc nhân tộc, yêu tộc, thú tộc làm đệ tử. Dưới sự hạn chế của từng chủng tộc, thì Thương Tùng Giáo là khoan dung nhất. Nghe nói, điều đó liên quan tới Thủy Tổ, người lập ra giáo phái là một vị yêu tộc đắc đạo.”
Thiên hạ bốn phương, ai cũng biết ba đại tộc là, Nhân Tộc, Yêu Tộc, Thú Tộc. Yêu Tộc, chỉ là những cây cối, hoa cỏ, quái thú tu luyện đắc đạo sau đó trở thành một chủng tộc gọi là Yêu Tộc. Yêu Tộc thường mang hình dáng yêu hổ, thụ yêu.
Còn về lai lịch của Thú Tộc thì có tương đối tranh luận, có người cho rằng, Thú Tộc là một tộc nào đó tồn tại vào thời kì Thái Cổ, cũng có người cho rằng, Thú Tộc là đến từ ngoại vực. Mà Thú Tộc thì lại tự xưng mình là hậu duệ của Thần thú lưu lại thế gian. Đương nhiên, cũng có người chế giễu Thú Tộc, nói bọn hắn là từ viễn cổ thần thú cùng những chim và thú hoặc là những chủng tộc khác thời kì Hồng Hoang giao hợp mà thành. Đương nhiên, Thú Tộc không thừa nhận loại thuyết pháp này, bọn hắn tự nhận là trên người chúng chảy xuôi huyết thống thuần khiết của Thần thú.
Loại thuyết pháp này của Thú Tộc cũng không phải là không có đạo lý, bởi vì, Thú Tộc sinh ra liền bảo lưu lại một số đặc thù nào đó, thí dụ như là trong thú tộc có Hồ tộc, bọn hắn sinh ra có hình dạng giống như người bình thường. Bất quá, bọn hắn lại có thêm một cái đuôi cáo.
Nhân tộc đối với yêu tộc tương đối thân cận, mà đối với Thú Tộc, trời sinh có một loại cảm giác khoảng cách.
Yến Thập Tam theo đội ngũ tiến vào cự cốc, gặp được thuyền lớn của Triều Tịch Thánh Địa, cũng như nhìn thấy được cổ điện của Già Nhật Phái... Xem ra những môn phái tiến đánh di tích đều ở nơi này.
Xuất hiện ở đây, đa số đều là cao thủ của các đại môn phái, khắp nơi ở đây đều có thể nhìn thấy cường giả. Bán Thần Thông, tiểu Thần Thông, đại Thần Thông, thậm chí là những tông chủ, chưởng môn bình thường rất khó nhìn thấy của các cổ tông môn phái như thánh chủ của Thánh Môn Hoàng Đình, thậm chí một vài lão quái vật ít khi xuống núi cũng xuất hiện ở đây.
Từng người họ đều mang trên mình khí tức kinh khủng, toàn thân phát ra ánh sáng, để cho người khác cảm thấy vô cùng áp bách.
Yến Thập Tam còn gặp được một môn phái có tất cả cường giả đều cưỡi Cự Linh, cấp bậc Cự Linh của bọn hắn cũng không hề yếu, có con đầu hổ thân bò Hổ Tôn Ngưu Ma, cũng có con là sừng hươu thân báo... Mỗi một con Cự Linh đều là khí huyết sôi trào, để cho người ta cảm nhận được cường đại lực áp bách.
Cự Linh, là một loại tồn tại không thể tưởng tượng nổi, hình dạng bọn chúng cùng thú và chim rất giống như, nhìn không khác gì động vật, nhưng bọn chúng không phải là động vật. Cự Linh, có ưu thế mà nhân tộc thậm tất cả những chủng tộc đều không có. Bọn chúng trời sinh liền có được chân huyết, tu sĩ cũng có chân huyết, nhưng nhất định phải trải qua tu luyện, mở ra Linh Trì, mới có chân huyết, nhưng, Cự Linh thì trời sinh liền có chân huyết. Mỗi một con Cự Linh đều rất cường đại, bởi vì bọn chúng trời sinh chính là tu luyện giả. May mắn Cự Linh mặc dù trời sinh là tu luyện giả, nhưng bọn chúng sẽ không giống như yêu tộc thông qua tu luyện mà mở ra linh trí. Cự Linh tuy trời sinh là tu luyện giả, nhưng bọn chúng sẽ không có cách nào tu luyện cũng như mở ra linh trí, không thể giống các chủng tộc đồng dạng khác có được trí khôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT