Nghỉ phép luôn trôi qua rất nhanh, Trà gia thu dọn một chút hành lý theo Thẩm Lãnh cùng đến đại doanh thủy sư, đưa Trà gia theo, là vì cần thiết phải đưa Trà gia theo.
Trước hết Thẩm Lãnh đi tìm đề đốc thủy sư Trang Ung nói chuyện muốn đưa Trà gia đến Trường An, Trang Ung trừng mắt lườm hắn một cái sau đó chỉ nói một câu: "Mặc nam trang!"
Trang Ung cảm giác mình sắp biến thành một bà mẹ già từ ái rồi, tiếp tục như vậy cũng không biết liệu có làm Thẩm Lãnh hư hay không.
Hai chiếc Hùng Ngưu rời khỏi đại doanh thủy sư, đón chiếc thuyền hàng kia ở phủ chức tạo Giang Nam rồi lập tức bắt đầu khởi hành đi Trường An. Đi đường thủy không thể nghi ngờ là ổn thỏa nhất, nhưng cũng không phải nhanh nhất, tuyến đường lần trước Thẩm Lãnh dẫn theo Trà gia và Đỗ Uy Danh đi mới là ngắn nhất, bởi vì đường thủy cũng không phải một con đường thẳng tắp.
Sau khi Thẩm Lãnh đưa chiến thuyền rời khỏi đại doanh thủy sư, Mộc Tiêu Phong cho người đi thông báo với Mộc Lưu Nhi, dẫn cao thủ của Quán Đường Khẩu đuổi theo, giữa đường tìm cơ hội xử lý Thẩm Lãnh.
Tốc độ Thẩm Lãnh được đề bạt lên vượt quá tưởng tượng, một kẻ mới tòng quân chưa đến một năm mà đã làm tới chính lục phẩm giáo úy rồi, cộng thêm một huân chức chính ngũ phẩm Thượng Kỵ đô úy, từ khi Đại Ninh kiến quốc tới nay cũng không thấy nhiều.
Mộc Lưu Nhi lĩnh mệnh, lập tức chọn lựa nhân thủ rời khỏi trấn, ngay trong đêm chuẩn bị chạy đến phía trước chiến thuyền thủy sư tìm cơ hội.
Trên chiến thuyền, Thẩm Lãnh mở bản đồ ra xem... Đi đường thủy đến Trường An, phải đi qua một nửa Giang Nam đạo, qua hướng tây bắc vào Hoài Dương đạo, sau đó qua Tương Ninh đạo, rồi qua Hà Đông đạo sau đó mới đến Kinh Kỳ đạo, đường thủy quanh co, nhanh nhất cũng phải đi mất hai mươi mấy ngày.
Đây không phải chuyến đi ít người nhẹ nhàng, đội thuyền cần tiếp tế giữa đường, huống hồ tốc độ của thuyền hàng thua xa Hùng Ngưu của thủy sư.
"Ta không chờ được vào Trường An rồi lại đi."
Thẩm Lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thời gian hao phí trên đường quá lâu, cho nên ta phải rời đội trước một bước."
Trà gia khẽ nhíu mày: "Nhưng đến lúc đó huynh tất nhiên không thể từ Phong Nghiễn Đài chạy về thành Trường An, bị người khác biết huynh sẽ không thể giải thích, tuy rằng việc giao tiếp với phủ nội vụ là của người phụ trách phủ chức tạo Giang Nam, huynh không có mặt rất dễ bị khác người hoài nghi."
"Không quan tâm được nhiều như vậy, phong thư Sầm Chinh cho ta xem là lão viện trưởng thư viện Nhạn Tháp tự tay viết, cho nên đây chính là chỗ ta cần nàng giúp ta, nếu lão viện trưởng đã muốn kéo ta vào, bản thân ông ta cũng đừng hòng thoát ra."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia: "Xin lỗi... Tuy rằng lần này đã đồng ý đưa nàng ra ngoài, nhưng..."
Trà gia khoát tay chặn lại: "Đừng lảm nhảm, nói!"
Thẩm Lãnh nói: "Phía trước một trăm năm mươi dặm là bến thuyền quan bổ huyện Trương Khẩu, dựa theo kế hoạch đội thuyền sẽ dừng lại ở đó bổ sung đồ dùng, nghỉ ngơi sắp xếp một đêm, ngay trong đêm đó ta sẽ dẫn một đội mười người đi."
Trà gia sắc mặt hơi trắng bệch: "Chỉ đem một đội mười người?"
"Ừm, tướng quân Sầm Chinh sẽ sớm chuẩn bị một ít khoái mã ở bến thuyền quan bổ, số người rời đi quá nhiều sẽ dẫn đến chú ý, cho nên nhiều nhất chỉ có thể mang đội một mười người, nhưng nàng yên tâm, Dương đại ca đi cùng nữa."
Dương Thất Bảo của đội đốc quân, một hán tử lãnh diện nhiệt tâm.
Trà gia ngồi xuống suy ngẫm: "Nếu Sầm Chinh đã lách qua Trang Ung, vậy tại sao Trang Ung lại cho Dương Thất Bảo đi theo huynh?"
Thẩm Lãnh cười: "Sầm Chinh có thể lách qua Trang Ung, ta không được, cho nên trước khi rời khỏi thủy sư ta đi gặp Trang Ung, nói chuyện rất rõ ràng, về phần giữa Trang Ung và Sầm Chinh xử lý như thế nào, đó là chuyện của hai người bọn họ, gió to sóng lớn không thể chụp đến ta, ta không thể để cho Trang Ung mất tín nhiệm đối với ta."
Trà gia đã hiểu, mặc kệ Sầm Chinh như thế nào, Trang Ung mới là đề đốc thủy sư, hơn nữa đã thăng lên tới chính tam phẩm, đồng cấp với tướng quân chiến binh các đạo, vẫn có quyền tự quyết định khi cần thiết, đủ để chứng minh sự tín nhiệm của hoàng đế đối với Trang Ung.
"Cho nên Trang Ung để cho Dương Thất Bảo đi theo ta, không ai sẽ để ý đội đốc quân thiếu vài người, ta mang Vương Khoát Hải, Trần Nhiễm cùng bốn thân binh của ta, cộng thêm Dương Thất Bảo và vài người đội đốc quân ghép thành một đội mười người."
Trà gia hỏi: "Không mang theo Đỗ Uy Danh?"
"Không thể mang..." Thẩm Lãnh nói: "Đây chính là chuyện thứ hai ta cần nàng giúp ta, Đỗ Uy Danh và ta dáng người hình thể na ná nhau, ta sẽ để hắn mặc quân phục giáo úy của ta, nàng phối hợp với hắn giả trang thành ta, đừng để cho người khác thấy rõ mặt, chỉ cần để cho người khác nhìn thấy nàng và hắn là được, ta sẽ loan tin nói ta bị bệnh trước, đến thành Trường An không xuống thuyền, không ra khoang thuyền sẽ không có vấn đề lớn."
Trà gia gật đầu: "Được."
Gọn gàng mà linh hoạt, chỉ một chữ.
Thẩm Lãnh cầm tay Trà gia: "Tuy rằng nàng mặc nam trang, nhưng thủ hạ của ta đều biết nàng là ai, dọc đường đi một mình nàng ở lại trong đội thuyền, sẽ rất cực khổ."
Trà gia lắc đầu: "Ta không khổ cực, lần này đi Phong Nghiễn Đài mấy ngàn dặm, người cực khổ là huynh, người nguy hiểm cũng là huynh."
Thẩm Lãnh cười: "Nàng cũng biết đấy, những gì tiên sinh dạy cho chúng ta, quá trình tôi luyện chúng ta, chính là để thích ứng những chuyện này, cho nên không có gì đáng lo lắng."
Trà gia gật gật đầu: "Bảo vệ tốt bản thân."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Yên tâm đi."
Dựa theo kế hoạch, đội thuyền của Thẩm Lãnh dừng ở bến thuyền quan bổ huyện Trương Khẩu, màn đêm buông xuống Thẩm Lãnh dẫn theo đám người Dương Thất Bảo, Vương Khoát Hải, Trần Nhiễm lặng lẽ rời thuyền, ở bên ngoài bến thuyền quan bổ hai dặm tìm được khoái mã đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ, mỗi người hai con, còn có chuẩn bị khí giới trang bị như thuốc trị thương, liên nỏ.
Đoàn người xuất phát ngay trong đêm, phóng như bay về hướng bắc.
Trên chiến thuyền Hùng Ngưu, Đỗ Uy Danh mặc quân phục giáo úy thay Thẩm Lãnh nhìn có vẻ rất căng thẳng, sắc mặt tái nhợt, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, gã ta theo bản năng liếc nhìn Trà gia đứng ở cửa, hơi há miệng nhưng không nói cái gì.
"Nếu ngươi không theo kịp bước chân Thẩm Lãnh, ngươi sẽ cách hắn càng ngày càng xa."
Trà gia liếc mắt nhìn Đỗ Uy Danh một cái: "Chắc hẳn ngươi hiể, cho nên đừng để Thẩm Lãnh thất vọng."
Đỗ Uy Danh hít sâu một hơi: "Ta biết, ta sẽ không khiến giáo úy đại nhân thất vọng."
Gã ta cúi đầu, trong lòng không tự chủ được xuất hiện một ý nghĩ, lần này giáo úy đại nhân không dẫn mình theo, thật sự chỉ là bởi vì mình đều có chiều cao thể hình tương tự giáo úy sao? Chẳng lẽ, là giáo úy đã nhận ra trên người mình cất giấu bí mật? Nếu để cho giáo úy biết mình là người Trang Ung sắp xếp ở bên cạnh hắn, giáo úy sẽ có phản ứng gì?
Hoặc là, thật ra giáo úy đã sớm nghĩ tới rồi?
Đỗ Uy Danh dùng sức lắc lắc đầu không để cho mình suy nghĩ miên man, bởi vì gã ta biết Trà gia nói không sai, mạng của gã ta, tiền đồ của gã ta, tất cả mọi thứ của gã ta đều buộc chung với Thẩm Lãnh, gã ta chỉ có làm thật tốt mới được.
"Có chuyện Thẩm Lãnh bảo ta nói cho ngươi biết." Trà gia liếc nhìn Đỗ Uy Danh một cái: "Hắn đã sai người đi thăm dò cha mẹ ngươi được đề đốc đại nhân an trí ở chỗ nào, sau khi tra được sẽ nói cho ngươi biết."
Tim Đỗ Uy Danh đột nhiên thắt lại, trong nháy mắt mặt không có chút máu.
Quả nhiên... Giáo úy cái gì cũng biết.
Trên quan đạo, mười mấy người cùng mấy chục con ngựa chạy như điên, tiếng vó ngựa phá tan màn đêm yên tĩnh.
Mà cùng lúc đó, khi mà tuyệt đại bộ phận mọi người trong thành Trường An đã đi vào giấc ngủ, ngọn đèn trong Tứ Mao Trai vẫn còn sáng, trong mấy ngày nay đây là lần thứ tư lão viện trưởng thư viện bị giữ lại trong cung qua đêm rồi, đương nhiên cũng đừng trông mong thật sự có thể ngủ.
Lão viện trưởng ngượng ngùng cười cười: "Lớn tuổi rồi lại uống một chút rượu, khó tránh khỏi sẽ nói hơi nhiều, sau này thần chú ý nhiều hơn."
"Trẫm biết khanh thích người trẻ tuổi tên Bạch Tiểu Lạc đó, có lẽ còn hơn cả Mạnh Trường An, Bạch Tiểu Lạc và khanh hợp tính, tính cách nội liễm không khoa trương, nhưng khanh đối xử chân thành hơi sớm quá rồi."
Lão viện trưởng cúi đầu: "Bệ hạ giáo huấn phải."
"Giáo huấn? Trẫm còn dám giáo huấn khanh?" Hoàng đế đứng dậy: "Khanh biết chuyện khanh nói với Bạch Tiểu Lạc sẽ không giấu được trẫm, dù sao Lưu Vân Hội là của trẫm không phải của thư viện khanh, nói đi, rốt cuộc là tại sao nói trước cho Bạch Tiểu Lạc biết."
"Chút tâm tư này của lão thần, cuối cùng vẫn không giấu được bệ hạ."
Lão viện trưởng sắp xếp lại ngôn từ một chút rồi tiếp tục nói: "Mấy năm nay, bệ hạ không cảm thấy là nhân tài mới của Tương Ninh Bạch gia hơi nhiều quá sao? Trước đây Bạch gia cũng không có chỗ nào đáng để chú ý, nhưng thế hệ này gần như đã có mười mấy người trẻ từ mười mấy tuổi đến hai mươi mấy tuổi bộc lộ tài năng, chẳng những trong thư viện có huynh đệ Bạch Tiểu Ca, Bạch Tiểu Lạc, theo lão thần biết, thế hệ trẻ tuổi bồi dưỡng trong tứ cương tứ khố, Bạch gia còn có không dưới mười người hết sức xuất sắc."
Hoàng đế gật gật đầu: "Cho nên?"
"Cho nên thần chỉ có thể dùng biện pháp mạo hiểm như vậy để thử một lần." Lão viện trưởng nhìn về phía hoàng đế: "Bệ hạ biết điều lão thần lo lắng nhất là gì."
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Đúng thế... Quá ngoan ngoãn rồi, chưa chắc đã là ngoan ngoãn thật sự, nếu Bạch gia thật sự một nước cờ, trẫm không thể không bội phục dũng khí của bọn họ, nhưng nếu không phải một nước cờ, trẫm cũng hi vọng thêm một chút Bạch gia sẽ xuất hiện tranh giành cùng các huân thần một trận."
Lão viện trưởng nói: "Cho nên lão thần sẽ lưu ý chuyện của Bạch gia thêm một chút, nếu chuyện này không có lọt ra ngoài, không có ai bắt đầu thăm dò Thiên Văn Các, vậy thì người của Bạch gia có thể tin dùng."
Hoàng đế nói: "Có phải con người ta sau khi đã già thì tâm nhãn thật sự càng ngày càng nhiều không?"
Lão viện trưởng cười: "Bệ hạ luôn nói người trẻ tuổi làm việc không cố kỵ, thật ra người già đến lúc sắp chết mới thật sự không cố kỵ, cho nên không phải người già rồi thì tâm nhãn sẽ nhiều hơn, mà là buông xuống được."
Hoàng đế nhìn lão một cái: "Người không thể thiếu bên cạnh trẫm, một là khanh, một là Mộc Chiêu Đồng mà trẫm không thích, nhưng trẫm hi vọng khanh sống lâu hơn một chút, lần sau trẫm sai ngự y cho khanh vài phương thuốc bồi bổ, tối thiểu khanh phải chống đỡ được đến lúc trẫm thay máu toàn bộ."
Lão viện trưởng cười như một đứa trẻ, nhìn qua ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ: "Lão thần cũng không phải là thích Bạch Tiểu Lạc cỡ nào, đứa bé đó tâm cơ quá nặng, hơn nữa dường như trên lưng có thứ gì đè nặng, hắn rất dè dặt, sống mệt mỏi, lão thần vẫn thích..."
Hoàng đế khoát tay chặn lại: "Mạnh Trường An."
"Đúng thế, Mạnh Trường An."
Lão viện trưởng nói: "Nhưng gần đây lão thần suy trước nghĩ sau, biểu đệ dường như không nên bị xem nhẹ... Lần này cứ xem hai tên đó xử lý chuyện Phong Nghiễn Đài như thế nào."
"Thiết Lưu Lê quá tắc trách." Hoàng đế hừ một tiếng: "Ép trẫm không thể không suy nghĩ biện pháp bù đắp."
Lão viện trưởng nói: "Có lẽ Bệ hạ không nên bù đắp cái gì, Mạnh Trường An rất ưu tú, Thẩm Lãnh cũng rất ưu tú, Bạch Tiểu Lạc cũng rất ưu tú, nhưng những người trẻ tuổi này cần nhiều kinh nghiệm hơn mới có thể thật sự trưởng thành, nếu bọn họ bất hạnh không thể chịu đựng được cơn sóng này, như vậy tương lai cũng không thể giữ được tứ cương tứ khố cho bệ hạ, để mặc sống chết, mới là sự giúp đỡlớn nhất đối với bọn họ."
Hoàng đế hơi nheo mắt lại: "Mặc kệ sống chết? Bốn chữ này, trẫm phải ghi lại."
Lão viện trưởng nói: "Có lẽ đối với bọn họ mà nói hơi tàn khốc."
Hoàng đế trầm mặc một lúc lâu rồi gật đầu: "Khanh viết thư cho Thiết Lưu Lê đi, trẫm không quản chuyện này, ông ta cũng đừng quản nữa, mặc kệ sống chết... Vậy thì gần như hoàn toàn bỏ mặc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT