Trường Sinh Điện, đây là nơi hồng trướng cộng chẩm uyên ương cộng tắm của đế vương cùng hậu phi các đời.
Mộ Dung Nguyệt nhìn qua nơi này một lược, nước ôn tuyền êm ái, hơi nước mờ mịt, tôn lên rường cột chạm trổ bằng cẩm thạch trắng trong cung điện
như tiên cảnh, nhìn lại mình một thân áo lụa mỏng tang, dáng người thiếu nữ đã phát dục như ẩn như hiện.
"Thật sự được à?" Mộ Dung Nguyệt thập phần thấp thỏm.
Nguyên Khang lại đánh giá nàng ta một phen, nói với vẻ khẳng định: "Đương
nhiên, không ai có thể chống cự lại dụ hoặc của ngươi!"
Mộ Dung Nguyệt bị khen đến độ trên mặt nổi lên một áng mây đỏ, mặt đẹp hơi nâng, "Ta là nói, để ta thay thế Cửu Nhi tỷ, Hoàng Thượng sẽ không giận chó đánh mèo lên ta sao?"
"Ngươi yên tâm, trong nước ôn tuyền này, có hương thúc tình đặc chế, Hoàng
Thượng một khi bước vào, sẽ lập tức động tình, ngươi lại giống nàng ấy
đến như vậy, ánh nến tối tăm, hắn sao có thể phân biệt ra? Chờ gạo nấu
thành cơm, hắn đã nếm được vị ngon của ngươi, sợ là đuổi cũng đuổi không đi, huống chi......"
Nguyên Khang chỉ chỉ phong thư đặt ở bàn trang điểm, nói: "Đây là thư Dung Quý Phi đích thân viết, cho thấy là nàng vô lực phụng dưỡng thánh giá, cố ý để ngươi thay thế. Nhìn thấy phong thư này, lại nhớ đến hương thúc tình đêm nay, Hoàng Thượng chắc chắn cho rằng đây là âm mưu do một tay Dung
Quý Phi dựng lên, đến lúc đó, chỉ thấy trái tim càng băng giá, lúc đó
mới là cơ hội thực sự để ngươi thay thế!"
Mộ Dung Nguyệt nghe đến mắt tỏa tinh quang, không ngờ kế hoạch của Nguyên
Khang lại chu đáo cẩn thận đến thế, đem toàn bộ băn khoăn của nàng ta
phủi sạch.
Hắn quả nhiên nguyện ý vì nàng máu chảy đầu rơi không chối từ!
"Ngươi đối với ta thật tốt!" Mộ Dung Nguyệt liếc mắt đưa tình nhìn qua, đôi
mắt Nguyên Khang hơi tối xuống, lộ ra vẻ thống khổ, phảng phất như một
nam tử si tình phải ép bản thân đem tình yêu trong lòng mình đẩy vào
vòng ôm của người khác, loại đau đớn thống khổ này thật sự không thể
miêu tả được bằng lời.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, "Chỉ cần ngươi tốt, là được."
"Ngươi yên tâm, ta nhất định nhớ rõ ân tình của ngươi!"
Nguyên Khang ừ một tiếng, xoay người, thân ảnh có chút cô đơn, nhưng khi ra
cửa, ánh trăng chiếu vào mặt hắn, lại chiếu ra một nụ cười âm lãnh dữ
tợn, giống như ác ma vừa từ địa ngục bò ra.
"Ngươi cảm thấy như vậy là có thể giết được hắn?" Mộ Dung Cửu nhìn mấy tên hắc y nhân đứng chung quanh mình.
Khai Nguyên đế tốt xấu gì cũng đã từng là kẻ huyết chiến sa trường, mấy
người này, dù có là cao thủ do Nguyên Khang huấn luyện, muốn giết hắn,
cũng không có nắm chắc sẽ thắng.
"Đừng lo lắng, hắn chạy không được, chỉ cần hắn vào cái suối nước nóng kia, mạng của hắn, coi như mất!"
"Chẳng lẽ ngươi......"
"Ngươi sẽ không thật sự tin là ta chỉ thả hương thúc tình ở trong đó đi? Nói
thật với ngươi, ngoại trừ hương thúc tình, còn có hủ cốt thủy, mặc dù
chỉ pha vào rất ít, bị hơi nước hun nóng, thấm vào da, là có thể ăn mòn
xương cốt bên trong, nếu Mộ Dung Nguyệt có bản lĩnh, có thể làm hắn ngâm trong đó đủ một khắc, Lưu Càn sẽ bị huỷ hoại, nếu là ngâm đủ nửa canh
giờ, người của ta cũng không cần động thủ, hắn đã đi đời nhà ma. Đệ đệ
biết lòng của ngươi đối với hắn không tàn nhẫn đến như vậy, đành phải
thay ngươi khổ cực!"
Mộ Dung Cửu nhìn thiếu niên dưới ánh trăng, hài tử mà nàng tự tay nuôi lớn, cuối cùng vẫn bị trưởng thành lệch lạc.
"Nếu muốn dẫn hắn xuống suối nước nóng, vậy Nguyệt nhi chắc là phải xuống
trước đi? Cũng dễ che giấu thân hình nàng ta. Vậy nàng ta thì sao?"
"Nàng ta?" Nguyên Khang cực kỳ khinh thường, "Nàng ta dám mang gương mặt của
ngươi chơi thứ kỹ xảo không lên được mặt bàn kia thì nên có giác ngộ bị
da tróc thịt nát!"
Mộ
Dung Cửu thật tình cảm thấy, đứa nhỏ này quá ác độc rồi. Nếu không phải
hiện tại tay chân nàng bị trói, còn có đám hắc y nhân đang cầm kiếm vận
sức chờ phát động, nàng cũng muốn sửa thẳng lại tam quan của hắn một
chút.
"Vậy...ngươi lại muốn xử trí ta như thế nào?"
Nguyên Khang nhìn nàng, "Tẩu tử nên cả đời túc trực bên linh cữu của ca ca, ta sẽ không để bất cứ nam nhân nào cướp ngươi đi nữa!"
Mộ Dung Cửu không nói nữa. Nguyên Khang phân phó mọi người xong, tự mình
bế Mộ Dung Cửu lên, hắn muốn mang nàng rời khỏi cái nơi thị phi này, từ
đây biến mất khỏi thế giới này! Biến mất trước mặt nam nhân vẫn luôn mơ
ước nàng!
Thiếu niên bất
quá mười sáu tuổi, dáng người cũng đã đủ cao lớn, bế Mộ Dung Cửu lên
không cần tốn nhiều sức. Mộ Dung Cửu nằm trong ngực hắn, dưới ánh trăng, nhìn phần cằm cùng sườn mặt cương nghị của thiếu niên, bất giác bật
cười: "Ngươi thật đúng là giống ca ca ngươi."
Thân mình thiếu niên rõ ràng hơi cứng đờ, sau đó tiếp tục đi, bước đi kiên
định, "Đương nhiên là giống, ta là thân đệ đệ của hắn!"
"Nhưng tính tình các ngươi lại khác nhau như trời với đất. Trong lòng A Chiêu
vĩnh viễn chứa đầy ánh mặt trời, mà ngươi, lại vĩnh viễn là bóng tối âm
lãnh."
Nguyên Khang mím môi, không nói gì.
"Ngươi định đem ta đến cái góc nào đó nhốt cả đời, hay là dứt khoát xây cái mộ phần, biến ta thành cái hoạt tử nhân?"
Nguyên Khang lại cứng đờ một chút, khóe miệng khẽ động, "Ta sẽ bồi ngươi."
Đêm cuối mùa thu rất lạnh, nơi xa truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, Mộ
Dung Cửu theo bản năng mà rụt vào lòng thiếu niên, thiếu niên cũng theo
bản năng mà ôm nàng chặt hơn một chút.
"A Khang......"
"Hửm?" Thiếu niên như bị hương thơm tỏa ra từ giữa môi nàng hấp dẫn, theo bản
năng cúi đầu, ngay trong tích tắc đó, cằm hắn bị giữ chặt, có thứ gì đó
trôi tuột vào yết hầu hắn, hắn biết đó là một loại dược, viên dược kia
trôi đi với tốc độ nhanh đến mức hắn cơ hồ không nếm ra vị cay đắng.
Nhưng dù vậy, tay hắn lại theo phản xạ có điều kiện mà ôm người trong lòng
chặt hơn nữa, không biết là sợ nàng thừa cơ bỏ chạy, hay là sợ nàng rơi
xuống đất bị đau, thẳng đến khi cảm giác sức lực toàn thân bị rút cạn,
hắn rốt cuộc gánh vác không nổi trọng lượng của nữ nhân này nữa.
"Tay của ngươi......"
Mộ Dung Cửu gỡ lụa trắng trói nàng ra, nhìn thiếu niên xụi lơ trên mặt
đất, nói: "Năm đó khi cùng huynh trưởng của ngươi đánh Đông dẹp Bắc, mấy cái này bất quá là kỹ xảo cơ bản để bảo mệnh, hơn nữa vẫn là do huynh
trưởng ngươi dạy ta."
"Ngươi ——" thiếu niên tức giận đến nói không ra lời.
"Nương nương!" Trong bóng đêm, một nữ tử bước ra, đúng là Thúy Hà. Cuối mùa
thu rồi làm gì còn có côn trùng kêu, tiếng côn trùng kêu đó bất quá là
để báo cho Mộ Dung Cửu là người của nàng đã theo đến đây, nàng có thể
động thủ.
Nguyên Khang cũng hậu tri hậu giác ý thức được điểm này.
"Đem hắn mang về chỗ hắn ở, nhuyễn cân tán này, chỉ có hiệu quả trong một canh giờ. Ngươi cẩn thận!"
Thúy Hà lĩnh mệnh.
Thấy nàng sắp đi, bàn tay mềm yếu vô lực của Nguyên Khang túm được mắt cá
chân nàng, phẫn hận hỏi: "Ngươi muốn đi cứu hắn? Cứu kẻ thù của ngươi?"
Nguyên Khang rất không cam lòng, quả nhiên, Mộ Dung Cửu vẫn đứng về phía cẩu
hoàng đế kia, quả nhiên, trong lòng nàng đã sớm không còn ca ca, không
còn Nguyên gia.
Thúy Hà khiêng Nguyên Khang lên đi một đoạn xa, đôi mắt của thiếu niên còn gắt gao nhìn về phương hướng Mộ Dung Cửu biến mất.
"Ngươi nhất định cho rằng kế hoạch của mình thiên y vô phùng hoàn mỹ vô khuyết đúng không?" thanh âm sâu kín của Thúy Hà truyền đến.
Nguyên Khang không phục mà 'hừ' một tiếng.
"Nương nương đã từng lên kế hoạch cao minh hơn gấp trăm lần so với ngươi, lại không đụng đến được Hoàng Thượng một phân nào."
Thân hình Nguyên Khang chấn động, thế nhưng nhất thời không phục hồi lại tinh thần, như là nghe không hiểu lời Thúy Hà nói.
"Ngươi mượn tay Mộ Dung Nguyệt, lấy linh vị của huynh trưởng ngươi thay vào
thọ lễ cho Hoàng Thượng, ngươi biết nương nương là đánh giá ngươi như
thế nào không?"
Nguyên Khang lập tức dựng lỗ tai lên.
"Đứa nhỏ này tâm thì tàn nhẫn, xuống tay cũng chuẩn, đáng tiếc vẫn còn non lắm."
Nguyên Khang có một dự cảm bất hảo.
"Nàng không phải vì không còn đường nào mới bị ngươi bức bách viết giấy cho Hoàng Thượng, viết xuống kia phong thư......"
"Thả ta xuống!" Nguyên Khang đột nhiên trở nên táo bạo, lần đầu tiên hắn cảm thấy trái tim sợ hãi tột độ!
Thúy Hà lại không để ý tới thỉnh cầu của hắn, mà trực tiếp dùng vải bố nhét
vào miệng hắn, hung tợn nói: "Ngươi vẫn nên thành thật chút đi, bổn cô
nương kiên nhẫn cũng rất có hạn!"
Bên kia Khai Nguyên đế đẩy cửa Trường Sinh Điện ra, trong cung điện bằng
cẩm thạch trắng chỉ thắp một ngọn nến, cho hắn nhìn thấy đường đi, dưới
ánh nến lay động, bên trong màn sa mỏng lộ ra một bóng người.
Bóng người kia đẹp đến làm người quyến luyến, đang chơi đùa trong nước ôn tuyền, làm ngực hắn nổi trống, yết hầu khô khốc.
Hắn muốn tiến vào, dưới chân lại thận trọng đến như mang theo ngàn cân,
từng bước một, đẩy ra lớp màn, dưới ánh sáng nhẹ, da thịt thiếu nữ lộ ra khỏi mặt nước oánh bạch như ngọc, bước chân Khai Nguyên đế vừa muốn
bước vào suối nước nóng liền chậm lại một chút.
Từ lúc Khai Nguyên đế bước vào cung điện, Mộ Dung Nguyệt đã nghe thấy
tiếng, cũng dựa theo lời dặn dò của Nguyên Khang, đem hương thúc tình
kịp thời vẩy vào trong nước. Bị mùi hương cánh hoa nồng đậm che lấp, mùi hương kia thế nhưng một chút cũng ngửi không ra.
Cảm giác được Khai Nguyên đế đã tới gần, nàng ta lại không dám xoay người,
sợ còn chưa bắt đầu đã bị hắn phát hiện manh mối, thất bại trong gang
tấc. Tuy ánh nến thập phần tối tăm, nhưng nếu tới gần, nhìn thấy mặt,
mặc dù gương mặt này giống Mộ Dung Cửu như đúc, nhưng khuyết thiếu phong vận do năm tháng lắng đọng luyện ra, vẫn sẽ bị người nhìn ra manh mối.
"Cửu Nhi?" Khai Nguyên đế ở sau lưng nàng ta mở miệng, nàng ta cũng cảm giác được hắn đang từ ven bờ suối nước nóng đi về phía nàng. Rõ ràng bậc
thang xuống nước ở gần cửa vào đầu bên kia, hắn không xuống nước, làm
sao để hắn trúng hương thúc tình này? Trong tình huống không có tác dụng của hương thúc tình, nàng ta trăm triệu lần không dám đối diện với hắn.
"Hoàng Thượng sao không xuống dưới tắm cùng thần thiếp?" Nàng ta dùng thanh âm có chút hàm hồ trầm thấp với ý đồ bắt chước điệu bộ nói chuyện của Mộ
Dung Cửu, cố ý giả vờ khàn khàn, như bị khẩn trương bất an lúc động
tình, đối với nam nhân mà nói thì đây là xuân dược tốt nhất không thể
nghi ngờ.
Nếu giờ phút
này bản thân Mộ Dung Cửu ở chỗ này, đại khái cũng sẽ đối với bản lĩnh
của Mộ Dung Nguyệt bội phục ba phần —— không hổ là do Mộ Dung gia tỉ mỉ
điều giáo* ra!
*chữ
điều giáo này...có nghĩa không quá trong sáng, thường dành để chỉ cách
làm cho mấy cô nương anh chàng hoặc cứng đầu không nghe lời, hoặc ngây
ngô không kinh nghiệm, đặc biệt là trong phương diện NỌ
Chỉ tiếc, lỗ hổng lớn nhất liền ở ngay đầu vai nàng ta.
"Trẫm nhớ rõ, đầu vai Cửu Nhi từng bị trúng tên, mũi tên kia vẫn là năm đó
trẫm rút ra cho ngươi, như thế nào hiện tại trở nên bóng loáng như thế?"
Mộ Dung Nguyệt có chút hoảng loạn, bệnh đa nghi của Khai Nguyên đế nặng như vậy?
May mắn là Nguyên Khang đã sớm có phòng bị, Mộ Dung Nguyệt hơi nghiêng
người, "Hoàng Thượng nói chính là vết thương này?" Nàng không ngẩng đầu, chỉ đem bả vai bên trái chuyển qua hướng Khai Nguyên đế.
Khai Nguyên đế vươn tay, xoa bả vai nàng, đột nhiên bóp mạnh, Mộ Dung Nguyệt chỉ nghe được 'sát ca' một tiếng, xương cánh tay của nàng lòi ra, đau
đến độ nàng kêu ra tiếng, mồ hôi cùng nước mắt đổ rào rào xuống như hạt
đậu.
Khai Nguyên đế lại
không hề có trái tim thương hương tiếc ngọc, một tay nắm luôn đầu vai bị trật khớp của nàng ta lôi lên, ném lên sàn nhà lạnh băng, phẫn nộ quát: "Nàng ấy sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để câu dẫn trẫm, Mộ
Dung Nguyệt, ngươi thật to gan!"
Mặc dù là Mộ Dung Cửu muốn ở trong nước dụ dỗ hắn, với tính tình của nàng,
đương nhiên là sẽ chính diện nhìn thẳng vào mắt hắn, tuyệt đối làm cho
hắn chân tay luống cuống, cử chỉ thất thường, loại khí thế này, thiên hạ không có nữ nhân nào có thể làm được!
Cố tình Mộ Dung Nguyệt này không biết sống chết mà cũng dám lấy hình tượng dơ bẩn như vậy để vũ nhục nàng.
Hỏa khí của Khai Nguyên đế thật sự đã bị giật kíp nổ!
Mộ Dung Nguyệt cảm giác được cơn giận mãnh liệt kia, biết dữ nhiều lành
ít, cả cánh tay đau đớn cũng không rảnh lo. Nàng ta vội vã quỳ trên mặt
đất, thân mình trần trụi làm nàng ta cảm thấy giờ phút này bàn thân mình muốn chịu không nổi, càng hận Mộ Dung Cửu đến nghiến răng nghiến lợi.
"Đây...đây đều là chủ ý của Quý Phi nương nương, Hoàng Thượng nếu không tin, có
thể xem thư do nàng lưu lại!" Nàng ta nghĩa vô phản cố mà dùng luôn
đường lui này.
Nắm tay
của Khai Nguyên đế niết đến kêu răng rắc, mặc dù suy đoán trong lòng
mười có tám, chín là thật sự, nhưng vẫn nhịn không được muốn nghiệm
chứng lời nàng ta nói.
Tìm được phong thư trên bàn trang điểm, Khai Nguyên đế nhanh chóng nhìn
lướt qua, thần sắc đại biến, nhanh chóng ra khỏi Trường Sinh Điện. Người đang núp ngoài điện còn chưa tìm được thời cơ động thủ, người bên trong đã ra tới, bọn họ đang suy tư xem có nên gắng sức lấy đầu Lưu Càn hay
không, lại nghe thấy tiếng bước chân bên kia, tựa hồ người tới còn không ít, chỉ đành vội vã rút lui.
Tang Hoàng Hậu cùng Dự Vương vẫn chậm một bước, tiến vào điện không thấy
được Khai Nguyên đế, lại không hề ngoài ý muốn thấy được phong thư do Mộ Dung Cửu đích thân viết kia.
Đây là một lá thư tàng đầu, hàng chữ trên cùng ghép lại, đúng là: Lưu Li các, cứu ta!
Đây phảng phất như tỏ rõ Dung Quý Phi bị cưỡng ép bắt cóc đi, lập tức làm Tang Hoàng Hậu động dung.
Tang Hoàng Hậu một câu cũng không nói, đi luôn, Lưu Dục lo lắng có bẫy, theo sát phía sau.
Những người này tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, phảng phất như không ai
thấy Mộ Dung Nguyệt. Mộ Dung Nguyệt đã dùng vải bọc mình lại, mới vừa
bọc kỹ lưỡng, thân thể liền bắt đầu phát ngứa, ngứa đến như chui vào cốt tủy, trên mặt cũng ngứa đến lợi hại, nàng nhịn không được cào một cái,
rõ ràng không sử dụng sức bao nhiêu, lại da tróc thịt bong, máu tươi đầy tay, thoạt nhìn dị thường đáng sợ.
Đầu vai bị trật khớp còn lòi ra một đoạn xương, nàng ta vừa kinh vừa sợ,
gào khóc, vừa khóc vừa kêu gọi, "Có ai không, tới cứu ta?"
Tống Dật cảm thấy mình thật sự là người mềm lòng, nhìn thấy loại rác rưởi này chịu tội, vậy mà còn có chút thương hại nàng ta.
Nàng ngồi xổm xuống, dùng cán bút tùy thân khảy khảy vết thương của nàng ta, "Chậc chậc, ta khuyên ngươi, đừng có lộn xộn, ngươi chắc là trúng phải
độc ăn mòn." Quay đầu nhìn về phía nước ôn tuyền, lại nói: "Ngươi ngâm
trong nước ở đây bao lâu?"
Mộ Dung Nguyệt sợ tới mức run rẩy, trong mắt càng tràn ngập vẻ không thể
tin tưởng, chẳng...chẳng lẽ Nguyên Khang đã sớm hạ độc trong nước, hắn
thề son sắt với nàng ta, kết quả chỉ là đem nàng ta biến thành một cái
mồi câu?
"Thấy bộ dáng
này của ngươi, không một canh giờ cũng có hai khắc. Tiểu Đào Đào, có
mang cái chai không? Đựng chút nước này mang về, nghiên cứu kỹ một chút, nói không chừng về sau có tác dụng lớn."
Tiết Đào đột nhiên minh bạch vì sao Tống Dật sẽ có nhiều kỹ xảo quỷ dị như vậy, vị này thật đúng là khắc khổ học hỏi đây mà.
Lấy lọ đựng thuốc dùng trị thương tùy thân ra, đổ hết, lấy một lọ nước độc, cất kỹ.
Mắt thấy hai người nhấc chân muốn đi, Mộ Dung Nguyệt cũng bất chấp cái gì
mà thân phận liêm sỉ, ôm chặt chân 'tiện dân' nàng ta đã từng khinh bỉ
nhất, "Tống tiên sinh, cứu ta! Ta biết, ngươi nhất định có biện pháp cứu ta!"
"Mộ Dung cô nương,
ngươi thật sự đánh giá ta quá cao, dược này không biết là thứ gì, có tìm được giải dược chỉ sợ cũng không kịp cứu ngươi!"
"Không!" Mộ Dung Nguyệt tê tâm liệt phế mà hét: "Ngươi nhất định có thể cứu ta!
Cầu xin ngươi! Ta không nên xem thường xuất thân của ngươi, không nên
huỷ hoại bức họa của ngươi! Ngươi muốn xử phạt ta như thế nào cũng được, nhưng cầu ngươi cứu ta một mạng!"
Bộ dáng la hét khàn cả giọng này, Tiết Đào cũng có điểm không đành lòng nhìn, trực tiếp quay đầu đi.
Tiết Đào sửng sốt một cái, vì mạng sống Mộ Dung Nguyệt cũng bất cứ giá nào,
gian nan mà bò dậy, rút kiếm của Tiết Đào ra, tự cho mình một đao. Cũng
không biết là nàng ta kinh hoảng quá làm tay không lượng sức, hay là da
thịt bị ăn mòn quá nghiêm trọng, một đao này đi xuống, sâu đến có thể
thấy được xương, máu phun ra, Tiết Đào kéo màn che bên cạnh qua chắn một chắn, bảo hộ Tống Dật chu toàn.
"Như vậy...được chưa?"
Tống Dật không vô nghĩa với nàng ta nữa, nói với Tiết Đào: "Nhốt vào Tư Lệ
Đài trước, độc này có thể giải hay không khó mà nói, nhưng mà có nàng là chuột bạch thử thuốc khơi khơi đưa tới cửa, có thể nỗ lực nghiên cứu
thử chế ra một chút giải dược."
Tiết Đào hiểu được, kéo màn xuống, bọc Mộ Dung Nguyệt lại, giao cho tiểu đồ
lệ ở bên ngoài, phân phó vài câu, trước tiên để thái y nối xương cầm máu cho nàng ta, lúc này mới theo Tống Dật đi về hướng Lưu Li các.
Trong Lưu Li các, Khai Nguyên đế đã tới trước, Tang Hoàng Hậu cùng Lưu Dục
đuổi tới sau, trước sau kém nhau không đến một khắc, nhưng mà lúc đó,
Khai Nguyên đế đã ngã xuống trên đại điện ở tầng chót.
Trên tay hắn bị trúng tên, Lưu Dục chỉ nhìn thoáng qua liền biết, có độc.
Tang Hoàng Hậu giúp Khai Nguyên đế đem mạch, còn ổn, mạch đập cũng không hỗn loạn như trong dự đoán, hẳn là một loại độc mạn tính.
"Mang Hoàng Thượng đi ra ngoài!"
Lưu Dục ngốc.
Tang Hoàng Hậu nhìn về hướng thang lầu, "Đây là chiến trường của nữ nhân,
không chấp nhận để nam nhân các ngươi nhúng tay!" Dứt lời, cầm lấy cung
tiễn như là cố tình để lại cho nàng ở bên cạnh thang lầu rồi đi lên
trên.
Một dũng sĩ khi
chiến đấu, mặc dù ngươi biết nàng có thể gặp nguy hiểm, cũng không thể
dễ dàng nhúng tay, đây là tôn trọng cơ bản đối với dũng sĩ.
Mà Tang Hoàng Hậu lúc này chính là dũng sĩ kia, phải vì tánh mạng của chính phu quân mình mà chiến.
Chu Phú Quý trong lòng run sợ, "Dự Vương điện hạ, thật sự mặc kệ sao? Trên
đó cũng không biết có bao nhiêu người, cũng không biết có mai phục hay
không, cứ để một mình Hoàng Hậu nương nương đi lên sao?"
Lưu Dục đã rõ ràng, trên kia chỉ có một người, một mình Mộ Dung Cửu......
"Mang Hoàng Thượng đi ra ngoài đi."
"Nhưng mà giải dược?"
"Hoàng tẩu nhất định sẽ lấy được giải dược về."
Lưu Li các có tổng cộng ba tầng, là một tòa nhà có ban công, tầng trên cùng chỉ có sân thượng thập phần trống trải. Nếu Mộ Dung Cửu muốn phục kích, đương nhiên sẽ không lựa chọn tầng trên cùng, cho nên Tang Hoàng Hậu
đương nhiên đem lực chú ý tập trung vào tầng thứ hai.
Mới từ thang lầu bước lên, lập tức nghe được thanh âm xé gió cắt qua không
khí, một mũi tên mang lửa phóng đến trước mặt, Tang Hoàng Hậu chỉ nhích
người qua một bên, hiểm hiểm tránh thoát, đồng thời giương cung lắp tên
bắn ngược về hướng nơi hỏa tiễn bay tới.
Cũng không biết mũi tên này làm bằng cái gì, mũi tên rời cung liền bốc cháy, tạo nên một đường lửa, chiếu sáng nơi nó bay qua. Tang Hoàng Hậu chỉ
thấy nơi cuối đường lửa, một thân ảnh chợt lóe lên, tránh được công kích của nàng.
"Thân thủ của
ngươi có vẻ còn rất nhanh nhẹn." Trong không khí truyền đến thanh âm Mộ
Dung Cửu, trêu ghẹo, bất cần đời, khiến người chán ghét chẳng khác gì
trước kia.
"Giải dược ở đâu?"
"Giết ta, ngươi đương nhiên có thể lấy được giải dược!"
"Ngươi cho là ta không dám?"
"Ha hả, ngươi nếu giết ta, hắn sẽ tha thứ cho ngươi sao?"
"Chuyện đó có quan hệ gì? Ta chỉ làm những gì mình nên làm!"
Đối thoại một phen, nghe tiếng biết chỗ, lại thêm vài cây hỏa tiễn bay đến. Tiếng bước chân thế nhưng lại đang hướng về phía thang lầu, Tang Hoàng
Hậu đuổi theo.
Khai
Nguyên đế cũng không bao lâu liền tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên là thấy hai nữ tử đời này mình để ý nhất đang bắn hỏa tiễn vào nhau trên ban công.
Hắn nghe thấy tiếng kêu đau của Tang Hoàng Hậu, còn chưa kịp hoàn hồn,
lại nghe thấy tiếng rên của Mộ Dung Cửu.
Người phía dưới thở mạnh cũng không dám, sắc mặt Khai Nguyên đế càng xanh
mét, hắn đương nhiên biết là đã xảy ra cái gì, loại chuyện này không
phải lần đầu. Mặt đen thui đi lên trên lầu, Lưu Dục cùng đám thị vệ đồ
lệ chỉ có thể theo sau.
"Mộ Dung Cửu, đưa giải dược ra đây!" trong tay Tang Hoàng Hậu chỉ còn lại
có một mũi tên, mà trong tay Mộ Dung Cửu đã trống trơn.
Nàng trực tiếp ném cung xuống, cười nhìn Tang Hoàng Hậu, "Giết ta đi, độc của hắn tự nhiên được giải!"
"A Khanh, dừng tay!" Lưu Càn gào rống trong tiếng thở dốc thô nặng, Tang
Hoàng Hậu nghe vào tai, lại không quay đầu lại, tay phải kéo dây cung
đột nhiên buông lỏng, mũi tên vun vút bị không khí bậc lửa, gào thét bay về hướng Mộ Dung Cửu.
"Cửu Nhi!"
Một mũi tên trúng thẳng vào tim. Thế lửa rào rạt cháy lan ra khắp người Mộ
Dung Cửu, thân hình nàng không đứng vững, lui về phía sau vài bước, hóa
thành một người lửa rơi thẳng xuống khỏi ban công.
Mà ngoài kia, là rừng rậm vực thẳm.
Khi Tống Dật tới nơi, nhìn thấy chính là màn cuối cùng này, cách đó không
xa, Nguyên Khang ngồi dưới đất, cả người như bị rút sạch hồn phách,
trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Nơi Mộ Dung Cửu rơi xuống cách đám người Khai Nguyên đế chừng hơn mười
trượng, Khai Nguyên đế lảo đảo chạy qua, cái gì cũng không bắt được, chỉ nhìn đến một chấm lửa rơi xuống vực sâu.
"Cửu Nhi!" thanh âm gào rống tê tâm liệt phế, vang vọng toàn bộ Lưu Li các.
Tang Hoàng Hậu nhìn hắn một cái, thu hồi cung tiễn, một câu cũng không nói,
xoay người rời đi. Ai cũng chưa nhìn thấy, bởi vì khi bắn tên, dùng sức
quá mức, miệng vết thương của nàng đã nứt toạc, máu loãng chảy dọc theo
đầu ngón tay nhỏ thành giọt trên mặt đất.
Tác giả có lời muốn nói: Không chết ha, chương sau kết cục.
Có cái bảo bảo nói này một chương trung nhị, thật sự thực trung nhị sao?
Mau tới mắng chết ta đi
Lời editor: ù uôi hai chị ảnh hậu Tang Khanh Khanh với MộDung Cửu đã cho đám giống
đực xem một màn đấu cung tên đẹp không thua gì cái sceneđấu kiếm của hai mỹ nhân công chúa Nefertiri vs vương phi Anck Su Namun của TheMummy
returns 2001 =)), chú thím nào còn nhớ cảnh này ko, năm đó lão còn
trẻtrâu tam quan chưa định nhưng đã có xu hướng mê các chị đại...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT