Lần này, đến lượt mặt Lưu Dục cứng đờ, thân thể trong ngực đột nhiên có chút phỏng tay, hắn thậm chí không dám nhìn vào mắt Tống Dật, đành phải đem một đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm Khâu Mục Lâm.

Trong lòng Khâu Mục Lâm có chút hoang mang, trên mặt lại cường chống bình tĩnh mà nhìn trả về, nhưng khóe mắt dư quang lại rất không biết kiềm chế mà chú ý đến Tống Dật, chỉ thấy móng vuốt nhỏ mềm mềm mịn mịn của Tống Dật vô ý thức mà thò vào trong áo Lưu Dục, hắn hung hăng nuốt nước miếng, khiêm tốn hỏi: "Yêu cầu hỗ trợ không?"

Lưu Dục tính tình lập tức nổ mạnh, rút kiếm ra khỏi vỏ, rất có ý tứ muốn tiêu diệt hắn.

Khâu Mục Lâm lật đật lui về phía sau, mấy tiểu lại của Đình úy phủ lập tức tiến lên cản lại, nhát kiếm kia mới không hạ xuống người Khâu Mục Lâm. Khâu Mục Lâm nhạy bén phát hiện ra, Lưu Dục xuất ra chiêu kiếm này nửa đường lại run run, mở đầu thì khí thế bàng bạc, nửa đường đột nhiên héo, nếu không như thế, mấy tiểu lại này có thể trực tiếp bị hắn chấn bay.

Vì thế, Khâu Mục Lâm thấy móng vuốt nhỏ của Tống Dật tựa hồ di chuyển tới phần eo, trong nháy mắt kia, đôi mắt hắn đã đỏ bừng, nima, hai tên hỗn đản này là cố ý ở chỗ này câu dẫn hắn đi? Hắn cảm giác tim mình bị một con mèo con cào liên tục không ngừng, ngứa đến thâm nhập cốt tủy.

Lưu Dục đột nhiên thu kiếm, nói với mấy tên hắc y nhân bên cạnh: "Bảo vệ cho nơi này, đừng cho bất kỳ ai tiến vào!"

Xoay người, đóng sầm cửa lại, thanh âm kia rất lớn, đủ để biểu hiện sự gấp gáp trong lòng hắn. Khâu Mục Lâm vô thức mà thoáng bước về trước hai bước, lại bị hắc y thị vệ cản lại.

"Khâu Mục Lâm tướng quân, thỉnh tự trọng!" người mở miệng, thanh âm rất lạnh!

"Ta chỉ là muốn thưởng thức ánh trăng, ở đây thì thấy rõ ràng hơn chút." Khâu Mục Lâm xoay người, khoanh tay mà đứng, nhìn lên không trung đã bị mái hiên che khuất hơn phân nửa, hai lỗ tai cơ hồ dựng thẳng lên như sói, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Trong phòng, Lưu Dục ôm Tống Dật vào trong suối nước nóng, Tống Dật có chút hồ đồ, hai cái chân nho nhỏ gấp không chờ nổi mà quấn lên eo hắn, ngửa đầu, móng vuốt nhỏ liên tục mò mẫm trên mặt hắn, Lưu Dục hiểu ý, xé mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thật, khóe miệng Tống Dật cong lên, hai mắt càng thêm mê ly, vươn móng vuốt ra lột quần áo hắn.

Lưu Dục nâng mông nàng lên, để tránh cho nàng chìm vào trong nước, xấu xa hỏi: "Ngươi rốt cuộc có thích ta hay không?"

Tống Dật ậm ừ một tiếng, chỉ lo cúi đầu kéo quần áo của mình, quần áo này quá chắc chắn, kéo như thế nào cũng không ra, nàng cảm thấy móng vuốt nhỏ của mình đau, xương cốt toàn thân cũng đau, đau đến cả người nàng đổ mồ hôi, nhưng nam nhân trước mặt cực kỳ không phối hợp, còn giữ lấy cổ tay của nàng, không để cho nàng muốn làm gì thì làm.

Lưu Dục gắt gao nhìn thẳng vào con mèo hoang nhỏ trong lòng ngực, dược hiệu này quá nhanh, không biết có phải là vì trực tiếp tiến vào máu hay không?

"Nói là ngươi thích ta!"

Tống Dật bực bội, cắn hắn một cái, môi Lưu Dục đổ máu, nàng vẫn không quan tâm, rõ ràng là có ý muốn ăn bá vương cơm.

Lưu Dục thấy buồn bực a, muốn nhẫn tâm cự tuyệt, nhưng ngọn lửa trong lòng lại bị nàng càng đốt càng lớn, chính mình cũng không kìm nén được mà muốn, thiên nhân giao chiến đến cuối cùng, hắn quyết định cố mà thỏa hiệp đi, tình huống bên ngoài ra sao còn không biết đâu, hắn phải tốc chiến tốc thắng, trấn an tiểu gia hỏa xong trước mới được, không thể để nàng lộ ra dáng vẻ này trước mặt những người khác.

Lý tưởng cùng hiện thực luôn có chênh lệch rất lớn, Lưu Dục cảm thấy, vô luận là thân cao, hình thể hay là sức mạnh võ công, chính mình như thế nào cũng không có khả năng nằm ở bên bị động, kết quả, hắn phát hiện chính mình thế nhưng từ đầu đến cuối đều chưa tìm lại được quyền chủ động.

Cảm giác này phải nói như thế nào đây, giống như một con mãnh hổ bị con mèo hoang nhỏ cưỡng bức, bản thân mình còn chưa phát huy được gì, liền cứ như lọt vào trong sương mù mà kết thúc, nhanh đến hắn cơ hồ không phản ứng kịp.

Hắn cáu giận mà nhìn nhìn món hung khí mang ý chí chiến đấu sục sôi dưới thân mình kia, lại nhìn nhìn hỗn đản đã cuộn thành một đoàn, kéo cũng kéo không thẳng ngủ đến mỹ mãn thơm ngọt kia, tư thế này, hắn có muốn mạnh mẽ phát huy thêm một chút cũng cảm thấy vạn phần khó khăn.

Loại hành vi ăn no liền ngủ, mặc kệ sống chết của đối phương như vậy quả thực chính là thứ cặn bã!

Lưu Dục như trả thù mà hung hăn hôn mạnh lên phần lưng trần của nàng, thẳng cho đến khi lưu lại ấn ký mới bằng lòng dừng tay.

Sửa sang lại một phen, thay đổi quần áo sạch sẽ ngăn nắp, không quên dịch dung trở lại thành Tự Cừ Mục. Lưu Dục ôm Tống Dật ra, nhìn Khâu Mục Lâm đứng ở dưới mái hiên, hỏi: "Dược kia của ngươi rốt cuộc là chuyện gì?"

Khâu Mục Lâm đánh giá Lưu Dục một phen, nima nhanh dữ vậy, người nam nhân này rốt cuộc có được hay không a?

Lại nhìn nhìn người hắn ôm trong lòng ngực, nói: "Đại khái là còn có chút mê dược."

Lưu Dục trừng mắt, nima có người hạ dược như ngươi vậy sao?

Hạ xuân dược còn muốn hạ cả mê dược? Ngươi là có ý định muốn "gian thi" đúng không?

Khâu Mục Lâm rất nhanh đã hiểu, tên hỗn đản này rõ ràng là dục cầu bất mãn, hắn thiếu chút nữa cười ra tiếng. Thêm mê dược là muốn người bị hôn mê, ý thức không rõ, để tránh sinh ra quá nhiều kháng cự, có thể tăng cường mức độ sung sướng, dù sao đây là dược để ăn vào, không nghĩ xuân dược thấm từ máu vào hiệu quả còn nhanh hơn, mê dược cũng mạnh mẽ hơn, thế nhưng tạo thành kết quả như vậy.

Khóe miệng Khâu Mục Lâm gian tà mà nhếch lên một cái, hắn vừa định mở miệng, vèo một cái có tiếng mũi tên xé gió, gào thét mà đến, một tia lửa xẹt qua bầu trời đêm, rơi về hướng bọn họ đứng, một mũi tên không nghiêng không lệch mà đâm xuyên qua xương bả vai Khâu Mục Lâm từ đằng trước. Hỏa tiễn đốt cháy giấy cửa sổ, dưới ánh lửa, máu trên mũi tên phiếm ra màu đen.

Lưu Dục thần sắc đại biến, "Mũi tên có độc! Mau tản ra!"

Trán Khâu Mục Lâm toát ra mồ hôi lạnh, đây rõ ràng là ý tứ muốn giết người diệt khẩu. Mắt hắn lộ ra hung quang, nhìn về hướng mũi tên phóng ra, "Ngươi mang nàng đi trước đi!"

Tống Dật đã cứu hắn một lần, lần này hắn tuyệt đối không thể để mình liên lụy đến nàng.

Hắn có thể không phải là người tốt, nhưng tuyệt đối có lương tâm.

Lưu Dục không khách khí với hắn nữa, không biết đối phương có bao nhiêu người, giờ phút này hắn ôm Tống Dật, hành động bất tiện, không nên mạo hiểm. Lưu Dục vừa rời đi, càng tinh tường mà ý thức được, đám hỏa tiễn đó, là nhằm vào Khâu Mục Lâm mà đến.

"Cứu hắn!" Tống Dật mơ mơ màng màng, đôi mắt cũng chưa mở, tựa hồ còn đang ngủ, thanh âm mềm như bông, Lưu Dục lại nghe rõ ràng.

Sờ sờ đám tóc con của nàng, "Đừng lo, ta có biện pháp!"

Dứt lời, triệu tập thị vệ, phân phương hướng ra bọc đánh.

Lưu Dục người còn chưa vòng đến mặt sau, liền đụng phải Thác Bạt Hồn. Mặt Thác Bạt Hồn như bị táo bón, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.

Lưu Dục nhìn nhìn đằng sau hắn, không có bóng dáng Vương Tán, cũng không có bóng dáng kẻ giả trang Thác Bạt Phật Li.

Thác Bạt Hồn lắc đầu, nhìn thoáng qua người trong lòng Lưu Dục, "Nàng không có việc gì đi?"

"Ừm. Trước tiên giải quyết đám cung tiễn thủ này rồi nói, trên mũi tên có độc, mục tiêu của bọn chúng là Khâu Mục Lâm!"

Thác Bạt Hồn cũng không hàm hồ, hai bên hợp lực bọc đánh, nhưng hình như có người đi trước bọn họ một bước, trong đao quang kiếm ảnh, bọn họ thấy mặt Diêu Quỳnh, đao trên tay Diêu Quỳnh bay múa, máu tươi của cung tiễn thủ cắt qua bầu trời đêm, tiếng kêu rên vang dội. Mà phía sau hắn, Thái Tử Lệ cùng Võ Uy công chúa đang song song đốc chiến.

Lưu Dục cùng Thác Bạt Hồn nhìn nhau, hơi thở hơi trầm xuống, mang người qua, hành lễ với hai người kia.

Thái Tử Lệ mang vẻ mặt bình tĩnh, "Nghi thức xã giao liền miễn đi, đi xem Nhĩ Dung sao rồi."

Ánh mắt Võ Uy công chúa trước sau đều dính trên người Lưu Dục giả dạng Tự Cừ Mục, nếu ánh mắt có thể mang lưỡi dao, phỏng chừng Tống Dật đã bị nàng ta cạo mất một lớp da.

Tống Dật trong cơn mơ như có cảm giác, bất an mà rúc vào lòng Lưu Dục, Lưu Dục theo bản năng mà bao bọc nàng kín hơn, còn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, để nàng có thể ngủ an ổn hơn một chút.

Thác Bạt Hồn cùng Diêu Quỳnh đi tìm Khâu Mục Lâm, Thác Bạt Hồn nhìn thấy quần áo hắn đẫm máu, ra vẻ quan tâm hỏi: "Ngươi sao lại bị thương nhiều như vậy?"

"Đánh giáp lá cà, khó tránh khỏi bị thương, việc này có cái gì kỳ quái?"

Cuối cùng hai người cũng không tìm được Khâu Mục Lâm, chỉ nghe được mấy người bị thương trúng độc nói hắn cũng trúng tên.

Hai người trở về báo cáo lại với Thái Tử, Thái Tử giở khăn đen che mặt của cung tiễn thủ, vẫy tay gọi bọn họ đến, "Các ngươi có nhận ra những người này không? Bổn Thái Tử mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt."

Thác Bạt Hồn nhìn thoáng qua, trong lòng giật mình, không nói gì, Diêu Quỳnh thì ra vẻ suy nghĩ một chút, nói: "Hình như là người bên cạnh hoàng tử Phật Li."

Thái Tử Lệ một chút cũng không bất ngờ, đứng dậy, nhìn về phía Thác Bạt Hồn, "Nghe thủ hạ của ngươi nói, Phật Li đã hành thích Nhĩ Dung? Chuyện này sợ là cùng hắn không thoát khỏi quan hệ......"

Tống Dật đến trưa hôm sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại, Lưu Dục đưa một chén nước cho nàng, hỏi: "Hôm qua phát sinh cái gì ngươi có còn nhớ không?"

Tống Dật đầu óc ong lên một tiếng, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ cứng lại, yên lặng mà phiếm lên hai quầng đỏ ửng, "Hôm qua hôn hôn trầm trầm, ta cái gì cũng không nhớ rõ, chẳng lẽ đã phát sinh cái gì?"

Lưu Dục thấy cả người đều không tốt, vật nhỏ quả nhiên muốn quỵt nợ!

Nếu tiểu sắc lang không chịu thừa nhận, hắn cũng chỉ có thể dày mặt hơn, "Ngươi cần phải chịu trách nhiệm với ta!"

Lưng Tống Dật chợt lạnh, lật đật đổi đề tài, "Vụ án của Vương Tán có phải đã rõ ràng rồi hay không? Ta đi đến Đình úy phủ nhìn xem!" buông cái chén, bật dậy định đi ra bên ngoài, đại khái là đi quá vội vàng, hoặc là dược tính chưa sạch, nên hung hăng vấp một cái ngay ngạch cửa, thiếu chút nữa ngã cắm đầu như chó ăn cứ.t.

Lưu Dục giận đến nghiến răng.

Tống Dật chạy ra khỏi Kỳ Lân đài, âm thầm xoa xoa ngực, may hồn Lưu Dục không đuổi theo ra tận đây. Hôm qua đã phát sinh cái gì, nàng chẳng những nhớ, thậm chí còn nhớ rõ ràng rành mạch, không phải cái gì mà uống rượu loạn tính, thì sẽ mơ hồ sao? Nàng lại thậm chí nhớ rõ khi Lưu Dục động tình, mặt mày phát ra ánh sáng mê người, nhớ rõ độ ấm thân thể hắn, nhớ rõ cảm xúc khi hơi thở nóng rực của hắn phả bên tai nàng.

Nàng cái gì cũng đều nhớ rõ, càng nhớ rõ chính mình đã bá vương ngạnh thượng cung ra sao!

Tống Dật đỡ trán, ông nội nó, lần này đúng là không còn mặt mũi gặp người!

Món nợ này, nàng kiên quyết không thể nhận a!

"Ngươi đi đâu vậy?"

Tống Dật sợ tới mức run lên, quay đầu lại, thấy Tự Cừ Mục không biết khi nào đã ra theo.

"Đình úy phủ."

Tự Cừ Mục đem mặt nạ đưa cho nàng, "Mang lên!" Dứt lời, đi trước về hướng Đình úy phủ.

Tống Dật ở ngoài cửa Đình úy phủ đụng phải Thác Bạt Hồn vừa từ bên ngoài về, mắt vị này che kín tơ máu, thoạt nhìn có vẻ cả một đêm chưa ngủ. Tống Dật mở miệng liền hỏi, "Vương Tán đâu?"

Thác Bạt Hồn xoa xoa cái trán, "Đi theo ta!"

Tống Dật ở phòng liệm nhìn thấy thi thể Vương Tán, một nhát kiếm cắt ngay yết hầu, không một chút lưu tình.

"Khi chúng ta chạy tới đã không còn kịp nữa rồi."

"Ai làm?" sắc mặt Tống Dật cực kỳ bình tĩnh, chính xác mà nói đầu óc nàng kỳ thật là có chút trống rỗng. Vương Tán là mục tiêu chuyến đi đến Bắc Nguỵ lần này của nàng, kết quả bản thân nàng còn chưa động thủ, Vương Tán liền chết oan chết uổng.

"Thị vệ Thái Tử phủ."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì ông ta mưu đồ gây rối, cố gắng chống cự, bị đánh gục tại chỗ!"

"Bộ dáng này của ông ta, giống như có chống cự sao?" Rõ ràng là ông ta chủ động ra nghênh đón, không ngờ nghênh đón phải một lưỡi đao sắc bén, trong mắt ông ta giờ này còn giữ lại vẻ hoảng sợ nghi hoặc.

Thác Bạt Hồn thở ra một hơi, "Sáng sớm hôm nay Thái Tử đã bẩm báo lên Hoàng Thượng, Vương Tán vì muốn nịnh bợ quyền quý, thu nạp mỹ nhân, tai họa đến con nhà lành, xong việc còn giết người diệt khẩu! Hoàng Thượng đã phát chỉ dụ, nghiêm trị Vương Tán, vụ án này, đã kết thúc."

Tống Dật trầm mặc nhìn Thác Bạt Hồn, Thác Bạt Hồn có chút không được tự nhiên, sự tình liên quan đến Thanh Hà Thôi Thị, lại liên quan đến quý tộc Tiên Bi, vụ án dừng ở đây, vừa đẹp, đều có lời giải thích cho tất cả mọi người.

"Vốn dĩ, ta cho rằng ngươi cũng đủ điều kiện trở thành kỳ lân chi tài kiệt xuất trên Phong Vân bảng, nhưng bây giờ, ta phát hiện, ta đã nhìn lầm ngươi rồi!"

Tống Dật xoay người rời đi, không một chút lưu luyến.

Thác Bạt Hồn cảm giác mình giống như bị một cây kim đâm một cái, thẳng vào tim.

Tống Dật quay về Sấu Ngọc Trai, thuận đường mua chút điểm tâm an ủi bản thân, buồn bực mà ngồi ngay bên đường bắt đầu ăn. Tự Cừ Mục vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh không nói câu nào giờ mới mở miệng: "Mục tiêu của ngươi không phải Vương Tán sao? Hiện giờ ông ta đã chết, ngươi nên thấy cao hứng mới đúng."

Tống Dật bất mãn mà quay đầu lại, "Ngươi làm sao thấy được?"

Tự Cừ Mục nghiêm túc: "Ta cũng không ngu!"

Tống Dật thở dài một hơi, "Ngươi vất vả bố cục muốn đem một người ra trừng trị theo pháp luật, ai biết đến khi thu lưới, hắn đột nhiên bị một cục đá rơi từ trên trời đạp chết, ngươi sẽ có cảm tưởng gì?"

Tự Cừ Mục gật đầu, "Là rất nghẹn khuất!"

"Cho nên a, kêu ta như thế nào cao hứng?"

Xe liễn của Võ Uy công chúa đang chậm rãi chạy về hướng Sấu Ngọc Trai, đi ngang qua nơi đây, vô tình nhìn thấy hai người ngồi bên đường ăn điểm tâm, tâm huyết lập tức lạnh đi.

"Dừng xe!"

Xe ngựa dừng lại trước mặt hai người, hai người đồng thời ngẩng đầu, hai gương mặt xinh đẹp đến không giống bình thường đồng thời rơi vào mắt Võ Uy công chúa, lúc ấy trong đầu nàng ta liền nhảy ra một chữ: Trời đất tạo nên.

Hai người này thoạt nhìn đẹp đôi đến như thế, sinh sôi đem kim chi ngọc diệp như nàng ta khinh bỉ thành bụi bặm. Đã như thế mà còn nhịn được thì còn có cái gì không nhịn được nữa!

Hai người bước tới chào hỏi, sát khí của Võ Uy công chúa được áp chế rất khá, mời cả hai lên xe, chua lè mà than một tiếng, "Tống tiên sinh thật là có hứng thú! Phật Li ca ca vì ngươi, ám sát người khi dễ ngươi là Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung, làm khiếp sợ triều dã, đến nay sống không thấy người chết không thấy xác, Khâu Mục Lâm thị ngay trong ngày liền nhập kinh để hưng sư vấn tội, ngươi lại vui vẻ thanh nhàn."

Tống Dật trợn mắt, giờ phút này mới ý thức được chỗ nào không đúng. Thì ra là quên béng mất tên hỗn đản Khâu Mục Lâm kia.

"Ta vốn cho rằng Phật Li ca ca là người làm đại sự, không ngờ vì một tên nam nhân lại làm ra chuyện như vậy. Việc này đã cuốn Sấu Ngọc Trai vào, phụ hoàng rất là bất an, sợ Họa Cốt tiên sinh đối với Bắc Nguỵ ta sẽ vì vậy mà sinh ra hiềm khích gì đó, sai riêng ta tới thăm ngươi."

Tống Dật dùng thời gian ngắn nhất tiêu hóa cho xong, "Tạ Hoàng Thượng long ân, làm phiền công chúa điện hạ."

Võ Uy công chúa mím môi không nói gì nữa, trên đường đến Sấu Ngọc Trai khóe mắt dư quang vẫn luôn chú ý Tự Cừ Mục. Rõ ràng Tự Cừ Mục cực kỳ thân cận với Tống Dật, thế nhưng một chữ dư thừa cũng không cho nàng ta, điều này làm cho nàng ta vô cùng bực tức.

Trong xe trầm mặc một hồi lâu, Võ Uy công chúa đột nhiên vén rèm lên, nói với đại cung nữ ở ngoài xe: "Đi lấy hộp bánh phù dung kia đến đây."

Đại cung nữ cẩn thận quan sát biểu tình của Võ Uy công chúa, như là đang xác nhận gì đó, Võ Uy công chúa gật gật đầu với nàng ta, rất nhanh, bánh phù dung được đưa tới, Võ Uy công chúa đưa cho Tống Dật, nói: "Đây là bản công chúa tự tay làm, mới vừa rồi thấy ngươi có vẻ đói bụng, ăn thứ này lót bụng trước đi."

Tống Dật mở hộp ra, rất lễ phép mà mời Võ Uy công chúa trước, Võ Uy công chúa tỏ vẻ mình không đói bụng, Tống Dật lại đưa tới trước mặt Tự Cừ Mục, Tự Cừ Mục mới vừa nâng tay lên, Võ Uy công chúa liền lên tiếng, "Đây là làm riêng cho ngươi, ngươi đông đưa một miếng tây đưa một miếng, là ghét bỏ tay nghề của bản công chúa sao?"

Tống Dật uể oải thu hồi về, "Không dám." Nắm một khối bánh lên nhai kỹ nuốt chậm.

Võ Uy công chúa chỉ nhìn đến khi nàng ăn xong một khối, lúc này mới dời tầm mắt đi, đảo mắt cũng đã tới Sấu Ngọc Trai, lại cùng Lý Mật Lưu Dục hành huyên một phen, nàng ta mới rời đi. Tống Dật hầu như lập tức vọt vào hậu viện, bắt đầu dùng đầu ngón tay moi cổ họng, đến khi đem toàn bộ điểm tâm ăn ở đầu đường đều phun ra hết mới từ bỏ.

Lưu Dục thấy, mang sắc mặt phức tạp mà vỗ về phía sau lưng làng, "Sẽ không nhanh như vậy liền có đi?"

Tống Dật phun đến cả người rã rời, cái trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, quăng cho hắn một cái xem thường, "Mới vừa rồi đến đây, Võ Uy công chúa cho ta một hộp bánh phù dung, ta ăn một khối, hương vị cũng không tệ lắm, vốn dĩ tính giữ lại đến tối thì tiêu hủy, nhưng quay đầu lại tìm không ra."

Đây chỉ là vài lời rất tầm thường, Lưu Dục lại nhanh chóng phản ứng lại, "Điểm tâm kia...... ngươi...hiện tại cảm giác thế nào?"

Lưu Dục lo lắng mà nắm lấy cổ tay Tống Dật, hai ngón tay đáp lên mạch đập của nàng.

Tống Dật lắc đầu, "Cứ có cảm giác nàng ta không có ý tốt với ta, ta bất quá là ngừa rủi ro, nhổ hết ra thì an tâm hơn chút."

Lưu Dục cũng không dám lơ là, nếu thực sự có độc, Võ Uy công chúa dám công khai mà cho nàng ăn như vậy, thì tất nhiên là có thể có chứng cứ phủi sạch quan hệ, chỉ cần khi Tống Dật phát độc nàng ta không có mặt, lại không có điểm tâm làm chứng, thì nàng ta có thể đứng ngoài cuộc.

Nếu là mạn tính, hiện tại không phát cũng không có nghĩa về sau không phát. Lưu Dục sai người nấu thuốc nước bài độc, rửa dạ dày cho Tống Dật, nhưng đêm xuống, Tống Dật vẫn bắt đầu sốt cao, cả người nóng rực.

Trong cơn mơ hồ, nàng thấy Sở Lưu Vân cầm ngân châm tự tay thi châm cho nàng, cảm giác vô cùng khó chịu rốt cuộc mới giảm bớt, rồi nặng nề ngủ thiếp đi.

"Là xích đan, tuy rằng không trí mạng, nhưng lại làm người thối rữa toàn thân. Cũng may nàng phun ra hết trong hôm nay, chỉ còn một chút dư độc chưa sạch, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng......!"

Thanh âm đột nhiên im bặt, Lưu Dục quay đầu liếc mắt nhìn ra cửa một cái, ra hiệu bằng mắt với người thi châm, người nọ lập tức biến mất vào bóng đêm, không có dấu vết.

Lưu Dục đẩy cửa bước ra, nhìn thấy Tự Cừ Mục đứng đưa lưng về phía cửa, bước qua nói: "Ngươi hẳn là biết Võ Uy công chúa vì sao muốn hạ độc nàng đi?"

Tự Cừ Mục không nói lời nào.

"Về sau, cách xa nàng một chút!" ánh mắt tàn nhẫn của Lưu Dục nhìn chằm chằm Tự Cừ Mục, sắc mặt Tự Cừ Mục lại dị thường bình tĩnh, sau một lúc lâu hắn mới nói: "Giao Võ Uy công chúa cho ta đi." Hắn đã từng do dự, đem một công chúa trở thành quả cân quyền lực, thấy có chút tội nghiệp, hiện giờ hắn mới hiểu được, vị công chúa này không đáng giá cho hắn thương tiếc.

Lưu Dục không nói câu nào, vào nhà, đóng cửa, Tự Cừ Mục đứng ở ngoài cửa một đêm. Thẳng cho đến khi Tống Dật hoàn toàn hết sốt, bình yên tỉnh lại, hắn ở ngoài cửa nhìn thoáng qua, mới rời khỏi Sấu Ngọc Trai. Đã tới lúc làm ra lựa chọn, hắn không có tư cách mềm yếu lùi bước.

Hôm sau Tống Dật hỏi, Lưu Dục nói cho nàng, hắn đi khách sạn Bắc Lương ở Bình Thành.

Nơi đó, mới là nơi hắn nên ở.

Mà vừa quay trở lại vị trí nhị hoàng tử Bắc Lương, hắn ngày đó liền chuẩn bị hậu lễ, dùng thân phận một người theo đuổi, yết kiến Võ Uy công chúa, Võ Uy công chúa thầm nghĩ, tiểu yêu tinh kia đã hủy dung, người này mới quay đầu lại theo đuổi nàng ta, coi nàng ta là cái gì?

Tự Cừ Ma vốn cũng không coi chuyện này ra gì, còn vì việc Tự Cừ Mục chịu lạnh nhạt mà khinh bỉ cười nhạo vài lần, nhưng ai biết, không được mấy ngày, Võ Uy công chúa thế nhưng bắt đầu cùng Tự Cừ Mục ra vào có đôi. Rõ ràng mấy ngày trước đây nàng ta còn đem hắn cự ngoài cửa, người cũng không thèm nhìn, Tự Cừ Mục rốt cuộc là làm cách nào?

Xong việc, Tống Dật cũng từng hỏi qua Tự Cừ Mụcvề chuyện này, Tự Cừ Mục chỉ nói, người đều có tiện tính, chỉ cần nắm chắc điểmnày, thì không ai có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ngươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play