Chỉ một cái liếc mắt thôi đấy! Tên dẫn đầu Bát Tiên Môn chảy mồ hôi lạnh,
thậm chí hắn ta còn cảm thấy một lưỡi dao đang cắt da mình, cắn chặt
răng nanh, cố gắng đứng thẳng, hai chân hắn run rấy, lấy túi trữ vật
trong lòng ra, bên trong đều là linh dược mới kiếm được.
Bát Tiên Môn bọn họ lấy việc chế đan dược làm chủ, đưa mấy linh dược này ra giống như ép họ lấy máu vậy.
Cung kính lấy từng gốc cây linh dược trong túi ra, đặt lên bãi cỏ, tên đầu
lĩnh thấp giọng nói “Tiền bối, đây đều là linh dược tốt nhất mà ta tìm
được, nay dâng cho tiền bối hai tay, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, bỏ
qua cho bọn ta”
Liễu Khê liếc mắt nhìn Ngọc Thanh, nàng sẽ không ý kiến gì với sự trừng phạt của hắn với đám người này. Trong tu chân, thứ không đáng giá nhất là mạng sống.
“Cút” Ngọc Thanh lạnh lùng thốt một chữ.
Đám tu sĩ Bát Tiên Môn giống như nghe được thánh chỉ, nâng lấy nhau chạy
khỏi đó. Áp chế của Ngọc Thanh lúc nãy đã để lại bóng ma của bọn họ, nếu có thể trôi qua được thì tốt, nếu như không được, việc tu hành sau này
hẳn bị trở ngại.
Liễu Khê lắc đầu, nói với các sư đệ sư muội “Người này có chút linh thảo, phẩm chất không tồi, các ngươi chia nhau đi”
Đám đệ tử Tử Tiên tông đứng sau nhìn nhau, có mấy đệ tử chuyên luyện đan đi tới nói với Liễu Khê “Cảm ơn sư tỷ”
Sau đó cúi người thu thập linh thảo cẩn thận, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Càng đi vào sâu, đại thụ càng nhiều, từng cây chặt chẽ, che trời che mặt trời, toàn bộ khu rừng âm u vô cùng.
Trong quãng đường đi, bọn họ gặp một ít yêu thú cấp thấp, tuy đám yêu thú này hung ác nhưng mà không làm khó được đám đệ tử của Tử Tiêu tông, thậm
chí mỗi người còn lấy được mấy viên yêu đan.
Một gốc đại thụ che
trời, ở cạnh có một người, không biết hắn dùng phương pháp gì mà có thể
khiến thân thể của mình cùng màu với đại thụ, khiến người khác nhìn
không ra, mà ngay cả hơi thở cũng không có, giống như hắn chỉ là một
thân, chỉ là cặp mắt kia nhìn đoàn người Liễu Khê chằm chằm.
Nói đúng hơn là nhìn Kiêu Dương chằm chằm.
Đúng là thân thể thuần âm, trong mắt toát ra sự ham muốn, chẳng qua lúc nhìn thấy Ngọc Thanh thì có chút do dự. Tu vi của nam nhân này rất lợi hại,
một mình hắn không phải là đối thủ, nhưng nếu bảo hắn buông tha thân thể thuần âm này cũng luyến tiếc.
Híp mắt nhìn phương hướng của đoàn người, quyết đoán, chỗ sâu trong rừng cây này có một đám lang yêu, mà
lang yêu nổi tiếng bao che khuyết điểm, lại hung mãnh hiếu chiến, dùng
chúng để làm loạn nhóm người này không tồi.
Hạ quyết tâm, người
nọ im lặng đi qua bên cạnh, may mắn trên người hắn là bộ đồ tiên khí,
cái này hắn vất vả lấy từ di tích thượng cổ, vốn nghĩ không tác dụng, ai dè ngay cả tu sĩ Đại Thừa Kỳ cũng không phát hiện được tung tích của
hắn.
Ngay lúc hắn rời khỏi thân cây, Ngọc Thanh khó chịu ngẩng
đầu, lúc nãy có một hơi thở chợt lóe khó chịu xuất hiện, việc này đại
biểu lúc nãy có người trốn ở nơi này. Ngọc Thanh nheo mắt, mặt không
thay đổi, chỉ âm thầm đề phòng.
Đi không bao lâu, trong rừng cây truyền tới tiếng động, âm thanh bàn chân đạp lá khô vang lên,ngay cả đất cũng chấn động.
“Có động tĩnh khác thường, bảo vệ tốt bản thân” Liễu Khê lấy Oánh Oánh Tiên Kiếm, để trước ngực, chân đi nhẹ, nhìn thấy Ngọc Thanh hơi gật đầu với
mình, lập tức an tâm, hóa thành một tia sáng màu trắng, trong nháy mắt
đứng ở trên nhánh cây.
Những người khác cũng lấy vũ khí ra, thân thể chợt lóe, nhanh chóng tìm được chỗ trốn.
Trong nháy mắt, một đám lang yêu chạy tới, trước mắt là một con lang yêu cấp
tám, tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thân hình rất lớn, toàn thân
là bộ lông ngân bạch, chạy dẫn đầu giống như ánh trăng di chuyển. Có
điều đôi mắt của nó là màu đỏ tươi, mang theo lệ khí hung tàn, hiển
nhiên đã mất lý trí, trong miệng phát ra tiếng tru thê lương khiến người khác kinh hãi.
Liễu Khê cả kinh, tiếng tru của con sói này mang
theo hương vị đau đớn thương tâm, hơn nữa nó không ngừng xuất hiện trước mắt bọn họ, cổ họng phát ra tiếng huy hiếp, đây là có chuyện gì?
Người kia trốn ở chỗ Kiêu Dương không xa, vừa nãy hắn mới giết con nối dòng
của thủ lĩnh sói, lấy yêu đan của con sói nối dòng kia, dập nát, thừa cơ ném yêu đan lên người đám tu chân giả này, mũi của đám sói rất linh
mẫn, ngửi được mùi này, dĩ nhiên là kết cục chết rồi.
“Rống!” Con sói dẫn đầu hung ác nhìn người trên cây, tru một tiếng, âm thanh mang theo sự điên cuồng.
Tiếng tru này như tiếng kèn, một đám sói hung hăng đâm vào mấy cây đại thụ có đệ tử của Tử Tiêu tông.
Liễu Khê nắm Tiên Kiếm, hung hăng đánh, kiếm khí vút qua không khí, xuyên xỏ qua đầu của con sói, gần như chặt đôi thân thể cao lớn kia, máu tươi
phun ra, giống như một hồi mưa máu.
Mấy đệ tử khác cũng dùng thật và kiếm thuật giết chết lang yêu, trong rừng rậm xuất hiện tia lửa, lôi điện, nước bay tán loạn, các loại pháp thuật khác màu xuất hiện.
Ngọc Thanh thản nhiên khoanh tay trên cây, không có ý lên giúp đỡ, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm, đây là cơ hội tốt để rèn luyện đám đệ tử này.
Nếu thấy đệ tử nào lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, mới khoát tay, một đạo kiếm quang xuất hiện, xuyên thấu đầu lang yêu, đánh nát đầu con sói.
Trong lúc mọi người ở Tử Tiêu tông ra sức đối phó đám lang yêu, người trốn
một bên xuất hiện cạnh Kiêu Dương, thừa dịp Kiêu Dương ra sức giết lang
yêu, ôm lấy eo và miệng của nàng ta, sau đó biến mất.
Thân thể thuần âm, đắc thủ! Người nọ mang theo Kiêu Dương chết ngất, dùng chân nguyên chạy sang hướng khác trốn.
Chỉ là hắn không biết, lúc hắn mang Kiêu Dương đi, Ngọc Thanh đã lạnh lùng nhìn hắn.
Mục tiêu người này lại là thân thể thuần âm, cũng khó trách. Không chút để ý khoát tay, kiếm khí nhẹ nhàng xuyên thấu con mắt của con sói, sau đó
xuyên qua não, con sói kia không cam lòng gào lên, ngã trên mặt đất.
Hắn thật sự ghét bộ dáng bám lấy Liễu Khê của Kiêu Dương, rất đáng ghét,
hắn đã sớm để phù truy tung lên đám đệ tử, dĩ nhiên có thể tìm được Kiêu Dương, nhưng trong lòng hắn rất khó chịu, để nàng ta chịu một chút cũng tốt. Để nàng ta biết Liễu Khê là nữ nhân của ai.
Đám lang yêu bị đệ tử Tử Tiêu tông dần giết hết, ngoài ba đệ tử bị thương thì không có tổn hao gì.
Lúc Liễu Khê kiểm kê nhân số, phát hiện không thấy Kiêu Dương, lòng trầm
xuống, không lẽ là tu ma giả kia, nàng nhớ rõ, ở trong di tích thượng cổ này, Kiêu Dương bị tên tu ma giả kia bắt đi.
“Sư phụ” Liễu Khê đi tới cạnh Ngọc Thanh, nhỏ giọng nói “Không thấy Kiêu Dương”
“Yên tâm, tất cả đã có ta” Ngọc Thanh thản nhiên nói, sai người thu thập đám lang yêu, từ yêu đan cho tới da thịt máu lông.
Liễu Khê nghe được lời cam đoan của Ngọc Thanh, tâm cũng tảh xuống, nếu bảo
nàng tin tưởng lời ai nhất thì chỉ có một mình Ngọc Thanh.
Có
điều nàng không biết, lúc người yêu của mình ăn dấm chua thì vô cùng
ngây thơ. Hơn nữa, lúc này nam nhân này còn là một người tu chân lợi
hại.
Chạy một đêm, người nọ mang Kiêu Dương tới sơn động, trong
sơn động rất sạch sẽ, có cỏ khô mềm mại, không chutst thương tiếc ném
Kiêu Dương lên tấm thảm cỏ, Kiêu Dương đang hôn mê cảm nhận được sự đau
đớn, rên rỉ một tiếng.
Ngồi xổm bên cạnh Kiêu Dương, cầm khuôn
mặt bắt đầu đánh giá, lẩm bẩm “Thân thể thuần âm này là một mỹ nhân, ta
thật sự có phúc, hơn nữa, hương vị này…”
Vừa nói vừa để sát vào
người Kiêu Dương mà ngửi, một mùi hương chỉ dành cho xử nữ xuất hiện làm cho hắn say mê “Nàng ta còn là xử nữ, ông đây thật may mắn”
Ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt non mịn của Kiêu Dương, đi xuống ngực của nàng
ta, gấp gáp cởi quần áo của nàng ta, muốn nếm thử hương vị xử nữ này
ngay lập tức.
Ngay sau đó, cấm chế bố trí ở sơn động bị người
đụng vào, người nọ nhìn xương quai xanh của Kiêu Dương mà nuốt nước
miếng, thấp giọng mắng một câu, đứng dậy đi tới cửa động.
Vừa ra đã thấy một tu sĩ mang mặt nạ, đôi mắt tối tăm đáng sợ.
“Cũng có người dám tới đây phá chuyện tốt của ông, ngươi chán sống? Tu ma giả kia ôm ngực, lạnh lùng nhìn người đối diện.
Người tới đúng là đại sư huynh Lăng Cổ, hai nam chính trong hậu cung gặp
nhau, nhưng trường hợp không giống như trong sách. Trong sách, Kiêu
Dương bị bắt đi, Lăng Cổ không để ý tới ý nguyện của trưởng lão, tự mình đi tìm Kiêu Dương, lúc đó Kiêu Dương và Lăng Cổ đã giao hoan, tu vi
tăng lên một tầng, trở thành cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ. Chỉ là bây giờ
hắn ta vẫn còn là Kim Đan kỳ.
“Đem người giao ra” Cổ họng Lăng Cổ khàn khàn đáng sợ, âm thanh khó nghe như tiếng ma sát của giấy, tiếng
nói thanh ngọc của hắn đã bị hai khỏa kim châu của Liễu Khê phá hủy.
“Xuy, muốn đoạt đồ từ ông? Mơ à?” Ánh mắt của tu ma giả trở nên âm lãnh đáng sợ.
“Vậy thì đấu một trận” Lăng Cổ hờ hững nói, thả ra khí thế, Kiêu Dương là
chấp niệm trong lòng hắn, nếu không chiếm được hắn không cam tâm.
“Làm gì đấy?” Tu ma giả kia nhìn ra quyết tâm của Lăng Cổ, nheo mắt lại, nếu vì một nha đầu mà cá chết lưới rách thì không lời, chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi.
Người tu ma so với người tu chân càng không có ước thúc, phóng túng dục vọng của bản thân, đám tu ma chuyên làm
những điều khiến người ta nghẹn họng mà nhìn mà.
“Nếu ngươi không buông tay thì cùng hưởng nha đầu kia là được” Người tu ma kia dụ hoặc,
hắn không nhìn thấy tình yêu trong mắt của nam nhân này, một khi đã thế
thì chẳng qua thêm một người mà thôi.
“Tốt” Lăng Cổ đồng ý, trong đầu xuất hiện cảm xúc sung sướng vì được trả thù, nếu lúc trước không
muốn thì bây giờ cho ả ta cảm nhận tư vị của một đỉnh lô.
Hai người
không phải là thứ tốt gì nên không tin tưởng đối phương, vì vậy bắt nhau thề độc, lúc này mới đạt được khế ước, cùng nhau đi vào trong sơn động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT