Liễu Khê nghe được câu nói của Ngọc Thanh giống như nghe thấy tiếng sấm, cả
người ngây dại, run rẩy nói “Chàng… Chàng đều đã biết…”
Nếu nói
mỗi lần Liễu Khê chết đều gây ra sự thống khổ cho hắn, vậy Liễu Khê luôn sở hữu trí nhớ của hai người sao có thể thoái mái đây?
Một người là chờ đợi trong tuyệt vọng, một người thì lặp đi lặp lại việc gặp rồi biến mất khỏi người yêu.
“Đừng khóc…” Ngọc Thanh nhìn thấy nước mắt trong mắt Liễu Khê, trong lòng khó chịu. Từ lời của Liễu Khê, hắn hiểu rất rõ, những trí nhớ này không chỉ có hắn mà cả Liễu Khê cũng biết rất rõ.
Nghĩ tới đó, Ngọc Thanh
cảm thấy lòng bị một thanh đao bén nhọn đâm vào, thì ra sự động lòng khi thấy nàng không phải là tình kiếm mà là mục tiêu đã định trước.
Tay nắm lấy thân thể Liễu Khê, hôn lên nước mắt của nàng, má dán má, cảm
giác được độ ấm, thanh âm của Ngọc Thanh mang theo sự dịu dàng “Ta đều
nhớ rõ, lúc này, ta sẽ nhớ thật kỹ tất cả những ký của chúng ta ở mỗi
thế, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta”
Liễu Khê nhắm mắt lại,
cầm chặt tay Ngọc Thanh, bàn tay lớn ấm áp vô cùng, trên mặt bởi vì kích động mà đỏ ửng, môi đỏ mở ra khép lại sau đó cúi đầu nói “Lúc này, ta
sẽ không để nó làm tổn thương chúng ta”
“Nó? Nó là ai?” Ngọc
Thanh sâu sắc bắt được thông tin mà Liễu Khê lộ ra, không lẽ, mỗi lần
Liễu Khê chết đều do nó tạo ra sao? Nghĩ tới đây, Ngọc Thanh cảm thấy
đau đớn vô cùng, hắn lại không thể bảo vệ người mình yêu. Cánh tay dùng
sức, ôm Liễu KHê thật chặt, giống như muốn đem Liễu Khê nhập vào thân
thể của mình.
“Là hạt châu bị lửa thiêu” Liễu Khê ôm cổ Ngọc
Thanh, buồn bã nói “Lúc trước ta hỏi sư phụ có biết hệ thống hay không,
hạt châu đó là hệ thống, bởi vì nó mà lần nào ta cũng không có kết cục
tốt”
Ngọc Thanh nghe mà cảm thấy căm hận, biểu tình tối tăm, một
tay ôm Liễu Khê, tay kia thì lấy lửa phượng hoàng. Một dòng lửa xuất
hiện làm độ ấm trong động phủ tăng lên nhanh chóng. Liễu Khê nheo mắt
lại, dù đã khép mắt lại nhưng vẫn cảm thấy đau đớn.
Cúi đầu đầu
nhìn kỹ, Ngọc Thanh thấy ngọc lửa kia không làm hạt châu bị tổn hao gì,
Cửu Thiên hỏa, tam vị chân hỏa lại không gây hại với nó. Cái thứ kêu hệ
thống này thật sự rất lợi hại.
Mặt không thay đổi cất lửa, túi vải như có lực hút, chậm rãi thu lấy nó, cuối cùng chỉ còn một chút lửa như hạt đậu xanh.
Liễu Khê cầm hạt châu nói “Sư phụ, Phương sư thúc nói nó có thể là hạt mầm”
Âm thanh mang theo sự lo lắng, Ngọc Thanh dừng tay một chút, sau đó hiểu
được ý của Liễu Khê, những thứ trong trời đất đều có điều kiện sinh
trưởng, kể cả bùn đất cũng không ngoại lệ. Nước và ánh mặt trời chính là sự tương khắc của viên mầm.
Ngọc Thanh vung tay lên, hạt châu
kia bay từ từ từ không trung tới, lấy trong túi trữ vật một cái hòm màu
trắng. Mở hòm ra, bên trong là một trạng thể sáu màu giao nhau, còn có
mùi hương của thực vật.
Đem hạt châu để vào trong, trạng thể sáu
màu kia bao vây lại, điều khiến người ta ngạc nhiên là thứ kia bao lấy
hạt châu, không để nó trốn khỏi.
“Sư phụ, đây là cái gì?” Liễu Khê tò mò đâm vào, thật cứng.
“Đây là thụ dịch được lấy từ một cây băng sương vạn năm, loại này có thể để
vào trong hòm băng sương để bảo tồn, nếu gặp được dị vật sẽ đông cứng nó lại, trừ khi là người ở tu vi Đại Thừa Kỳ, còn không sẽ khó mở ra” Ngọc Thanh giải thích.
Hệ thống bi kịch bị nhốt bên trong, quanh thân đều là cảm giác dính keo, cảm giác này chưa quá ba phút thì bị đọng
lại, khiến nó không thể lăn lộn. Còn khó chịu hơn cái cảm giác dính keo
lúc nãy.
Rõ ràng chỉ cần có chút nước hoặc bùn đất nó đều có thể
mọc rễ nảy mầm, nhưng bây giờ, không lẽ muốn giam nó ở đây vĩnh viên
luôn sao?
Nhiệm vụ này không có cách khác để xử lý. Hệ thống muốn khóc, liều mạng cả buổi, ngoài việc khiến mình cảm thấy mệt mỏi ra thì
chẳng có chút tác dụng.
Tuy rằng Liễu Khê có chút buông lỏng
nhưng lập tức nhíu mày, hệ thống vào kịch bản tuy có hạn chế nhưng nếu
nàng hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn sẽ rời đi, điều này hình như ngay cả hệ thống cũng không thể khống chế.
Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ nàng cũng bị truyền tống đi, bởi vậy chỉ đối phó với hệ thống không cũng không thể ở lại lâu.
Trong lòng bị áp lực, Liễu Khê nhìn bộ dạng tự tin của Ngọc Thanh, kéo tay hắn, nói ra sự lo lắng của mình.
“Đáng giận”Ngọc Thanh hung tợn cắn răng, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Liễu Khê chết trước mặt mình một lần nữa? Hệ thống? Hệ thống…
Một cảm giác quen thuộc xuất hiện, Ngọc Thanh đột nhiên phát hiện được
nhước điểm và lỗ hổng của hệ thống này, cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng
hắn biết, đây là sự thật.
Trong lòng giống như bị che chắn lại, một âm thanh lạnh lẽo cảnh cáo: Chỉ cần ngươi làm vậy thì sẽ mất Liễu Khê vĩnh viễn!
Cảnh cáo này là thật!
Ngọc Thanh nghi ngờ, cúi đầu nhìn Liễu Khê trong lòng, nhìn hai má của nàng
dán vào lồng ngực của mình, trong mắt đầy quyến luyến và lo lắng, khuôn
mặt trắng noãn vì lửa phượng hoạn mà chảy ra mồ hôi, tóc dán lên mặt
nàng, cả người xuất hiện một chút yếu đuối.
Ngọc Thanh dao động,
nghĩ tới Liễu Khê sẽ rời khỏi mình thì cổ họng như nghẹn lại, mỗi hơi
thở đều mang theo tuyệt vọng, con ngươi xuất hiện sự ảm đạm, ma khí màu
đen chậm rãi quấn quanh đan điền của Ngọc Thanh.
“Đừng sợ, vạn
vật đều có thứ tương khắc, chắc chắn sẽ tìm được thứ đối phó với nó” Ánh mắt Ngọc Thanh xuất hiện tia màu hồng, ngay cả bản thân hắn cũng không
cảm nhận được, thản nhiên an ủi người trong lòng.
Liễu Khê thở
một hơi, con ngươi xuất hiện ánh sáng kỳ lạ, nàng hạ quyết tâm, dù có
chết nàng cũng phải đối phó với hệ thống, không thử thì sao biết sẽ
không đối phó được?
Gắt gao nhìn cái hòm, ánh mắt thay đổi, sau đó kiên định, nàng không muốn trở thành trói buộc của hắn.
“Sư phụ, cái hòm này ta giữ đi” Liễu Khê còn ngoan ngoãn cam đoan với Ngọc
Thanh “Đời này chúng ta nhất định có thể ở chung một chỗ”
“Tốt” Ngọc Thanh gật đầu, thở dài.
Lương đình nơi núi nhỏ, Lăng Cổ chết ngất trên mặt đất cũng có người phát
hiện, đệ tử kia thấy một người huyết nhục mơ hồ năm nơi đó, sợ hãi, sau
đó phát hiện ngọc bội của Lăng Cổ mới nhớ nó là của đại sư huynh Lăng
Cổ.
Lập tức dùng hạc đưa tin cho chưởng môn, bản thân ôm lấy Lăng Cổ đưa hắn trở về nơi ở.
Lúc chưởng môn Tử Tiêu tông đuổi tới thì thấy Lăng Cổ đầy máu nằm trên
giường, bộ dạng dở sống dở chết, lòng căng thẳng, thân thể nhoáng một
cái, lập tức tới cạnh giường, cầm bàn tay Lăng Cổ lên, tinh tế kiểm tra.
Đợi tới khi phát hiện chân nguyên hỗn loạn trong cơ thể Lăng Cổ, mất một
khoảng thời gian vuốt chải từng sợi, ngoài khuôn mặt và ngực bị người
đánh ra thì không có gì trở ngại.
Lúc này mới thở nhẹ một cái,
lấy một viên thuốc từ bình ngọc nhét vào miệng Lăng Cổ, đan dược vừa vào miệng đã đạt tác dụng, chẳng qua mất một chút thời gian Lăng Cổ mới mở
mắt, khó khăn gọi “Sư phụ”
Thuốc chạy khắp thân thể, những nơi bị đánh bắt đầu khép vết thương, có điều khiến cho chưởng môn ngạc nhiên,
tuy vết thương ở má và ngực khép lại nhưng lại xuất hiện sẹo, đều này
làm mặt của Lăng Cổ như lệ quỷ.
Cảm thấy kỳ quái, lập tức kiểm
tra miệng vết thương của Lăng Cổ mới phát hiện miệng vết thương là do
độc tạo thành, tuy uy lực của độc không lớn, thậm chí không gây hại cho
người tu chân, nhưng sẽ trở thành những vết sẹo, lại khó chữa bởi cần
rất nhiều linh dương trân quý mới giải được độc tố.
Rất nhiều người tu chân bị độc làm tổn thương đều mặc kệ, dùng linh dượng trân quý để giải độc này thật sự rất tốn kém.
Huống hồ chưởng môn đã đạt tới cảnh giới, không ngại bề ngoài đẹp hay xấu, chỉ cần sức mạnh và tâm tình tốt là ổn.
“Lăng Cổ, con đã nổi xung đột với ai mà bị đánh chật vật như vậy?” Chưởng môn nghi ngờ nhìn đệ tử của mình. Trong mắt ông, Lăng Cổ là người có trí
tuệ và thiên phú, lại ôn hòa có lễ, tất cả các đệ tử ở Tử Tiêu tông đều
kính nể hắn.
“Là với Liễu sư muội, đại khái mấy ngày nay con
chiếu cố Kiêu Dương quá mức, làm nàng mất hứng, bọn con cãi nhau mấy
câu, không biết sư muội làm gì mà khiến con như vậy” Lăng Cổ cười khổ,
tuy lời nói bất đắc dĩ nhưng lại mang theo sự bao dung.
“Khó
trách, con bé này ngày càng lớn mật” Tuy chưởng môn nói thế nhưng lại
mang theo mấy phần sủng ái, trong miệng còn mang theo ý tứ bảo vệ. Nếu
Lăng Cổ bị trọng thương thì chưởng môn có lẽ sẽ ra mặt lấy công đạo cho
hắn, nhưng vết thương này lại không nặng không nhẹ cho nên ông cũng cho
là sự đùa giỡn của các sư huynh muội, không để ý.
Lăng Cổ đương
nhiên nghe được ý tứ của chưởng môn, lòng hận không thôi, cúi đầu, con
ngươi xuất hiện sự độc ác, thù của hắn sẽ tự hắn báo. Nhất định sẽ khiến cho Liễu Khê kia chết không chỗ chôn, còn Kiêu Dương kia, hừ, có bản
lĩnh gì?
Nghĩ tới thân thể mềm mại thơm tho dưới thân mình lúc
đó, cảm giác vô cùng tốt đẹp, lòng Lăng Cổ rung đột, sớm muộn gì cũng
đem nha đầu kia tha lên giường.
Đợi di tích thượng cổ mở ra, đó là cơ hội tốt, hắn phải tĩnh dương cho tốt, tới lúc đó báo thù một trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT