Những đám mây trắng
trên bầu trời trôi qua, ánh mặt trời xuyên qua đám mây chiếu rọi đến
ngọn núi mang theo hương vị ấm áp của mùa xuân.
Liễu Khê cùng
Ngọc Thanh đứng trên phi kiếm, dưới hai người là một ngọn núi không lớn
không nhỏ, so với các ngọn núi khác của Tử Tiêu Cung thì khéo léo hơn
nhiều. Những cây xanh ngọc bích sinh trưởng trên ngọn núi, bốn mùa xuân
hạ thu đông cây đều ra trái đỏ như lửa. Ngoài cây còn có những đáo hoa
sinh trưởng, thơm ngào ngạt, làm ngây ngất lòng người.
Giữa sườn
núi có một lương đường, lương đình này sạch sẽ, bên cạnh có một gốc cây
đỏ rực, trên cây là những đóa hoa đỏ au gió thổi qua, một trận lá rơi
xuống.
Đình này do chính Lăng Cổ xây lúc ăn mừng sinh nhật nữ phụ 100 tuổi, hai người cùng nhau gieo cái cây đỏ này.
Liễu Khê từ sáng sớm đã nhận được hạc đưa tin của Lăng Cổ, cũng biết nơi này là nơi xảy ra kịch tình. Liễu Khê bóp vụn con hạc, cười lạnh, càng ngày nàng càng không muốn gặp Lăng Cổ.
Ngay tại trong này, Lăng Cổ dụ dỗ nữ phụ nói nữ phụ thích hắn, nữ chính tránh một bên nghe thấy,
sau đó Lăng Cổ thâm tình nói bản thân thích Kiêu Dương, hi vọng nữ phụ
không cần giận cá chém thớt lên Kiêu Dương. Đợi sau khi nữ phụ tức giận, Lăng Cổ hung hăng đánh về ngực nữ phụ một chưởng, không them nhìn nữ
phụ mà đi khỏi nơi này.
Sau đó nữ chính bỏ chạy khỏi đó, Lăng Cổ
làm bộ như cuồng tính, ấn ngã nữ chính xuống đất, mãnh liệt chà xát
chiếm tiện nghi, sau đó làm bộ áp chế thống khổ, bảo nữ chính trói hắn
lại, lý do là do nữ phụ hạ dược hắn, hắn không muốn làm nữ chính tổn
thương.
Chẳng qua mục đích là muốn nữ chính hiến thân cho hắn, hơn nữa cũng khiến nữ phụ yêu hắn một mực.
Đương nhiên, lần đầu tiên của hai người không xảy ra nơi này, tuy rằng lần
này Lăng Cổ làm độ hảo cảm của nữ chính tăng lên không ít, nhưng nữ
chính cũng do dự, đợi tới lúc tỷ thí nội môn, Lăng Cổ làm bộ không đấu
lại nữ phụ, bị nữ phụ đánh trọng thương, lúc nữ chính chăm sóc Lăng Cổ
hai người mới tiến hành lần vận động tình yêu đầu tiên.
Nghĩ tới
đây, khóe miệng Liễu Khê nâng lên, đùa sao, nếu nữ chính chỉ là một
người ở tu vi Luyện Khí kỳ bình thường thì có thể buộc chặt được Lăng Cổ chắc? Nghĩ tới nhân vật chính quá vô địch sao? Còn có, nữ phụ căn bản
không thèm chơi trò này, lần diễn này xem thế nào?
Liếc mắt một
cái đã thấy Lăng Cổ ngồi một mình ở trong đình, vẻ mặt cô đơn, khuôn mặt tuấn tú, thật sự khiến Liễu Khê cảm thấy đau răng, sợ người ta không
biết hắn đang chán nản sao?
“Sư phụ, tên kia ở đó kìa. Hừ, đợi
con đi đánh hắn” Liễu Khê đem trang bị mang vào, lần này lấy mấy thứ này từ chỗ của Ngọc Thanh, không đánh tên này thành hoa nở thì hắn sẽ không biết sao hoa nở đẹp thế.
“…Ừ” Ngọc Thanh thản nhiên ừ một tiếng, hạ quyết tâm, nhìn đồ đệ của mình cho kỹ, nếu như tên Lăng Cổ kia dám
ra tay với Liễu Khê, vậy đừng trách hắn không khách khí, nghĩ tới cảnh
đó, trong mắt Ngọc Thanh xuất hiện sát khí, mang theo mấy phần tàn nhẫn.
Ỷ vào tu vi của Ngọc Thanh cao, lại có chú Ẩn Thân Phù, Liễu Khê nghênh
ngang hôn lên môi Ngọc Thanh, sau đó lấy đài sen ra, đứng lên đi. Đài
sen kia mang theo ánh sáng xuất hiện ở lương đình.
Lăng Cổ đợi
một thời gian, cảm thấy không còn kiên nhẫn, lúc trước ở chung với Liễu
Khê, lần nào cũng là nàng ta truyền hạc giấy cho hắn, hi vọng hắn tới.
Bây giờ lại dám tới muộn?
“Sư muội tới rồi” Lăng Cổ thản nhiên
nhìn Liễu Khê đi tới, thở nhẹ một cái, thần thức của hắn phát hiện Kiêu
Dương đang ở gần đây, không uổng công hắn cố ý đem Kiêu Dương tới, nếu
không phải biết được hành tung của Kiêu Dương, cả đời hắn mới tìm Liễu
Khê.
Kiêu Dân cầm cái giỏ trúc tinh xảo khéo léo, trong đó là một ít hoa tươi và quả rừng do nàng hái, từ xa đã thấy có hai người ở lương đình, đó là Lăng Cổ và Liễu Khê. Nàng ta biết không nên nghe trộm nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, nàng ta lại cẩn thận đi qua, trốn sau cây đại thụ.
“Có chuyện gì? Gọi ta tới làm gì?” Liễu Khê không bình tĩnh như Lăng Cổ, hai tay ôm ngực nói.
Lăng Cổ sửng sốt, khá khó hiểu với thái độ của Liễu Khê, hơi nheo mắt, hỏi
thử “Sư muội, huynh biết muội không thihcs Kiêu Dương, nhưng làm sư tỷ
cũng phải có phong thái của sư tỷ”
“Đúng, ta thật sự không thích
Kiêu Dương, vậy thì sao? Còn ngươi, từ lúc Kiêu Dương vào sư môn đã làm
bộ chân chó, đi theo chăm sóc nàng ta” Liễu Khê bĩu môi, nghiến răng
nghiến lợi nói, nếu không phải các ngươi đều chuyển động quanh nữ chính
thì nàng cần gì vất vả như vậy?
“Sư muội, huynh biết tâm ý của muội, nhưng huynh đã…” Lăng Cổ nói mơ hồ.
“A? Tâm ý của ta? Ta thích ngươi?” Liễu Khê cười như không cười nói tiếp.
“Sư muội, huynh thích Kiêu Dương, từ lần đầu thấy nàng ấy huynh đã động
tâm, huynh cầu muội, đừng nhằm vào nàng ấy nữa, chúng ta không có khả
năng” Lăng Cổ ra vẻ thâm tình thỉnh cầu, lời nói tình cảm khiến người
khác dễ chìm vào.
Ít nhất, Kiêu Dương tránh sau cây đỏ mặt.
Liễu Khê nhíu mày, cái loại tỏ tình này là gì đây? Thật sự rất cẩu huyết (máu chó), đây là nàng viết ra sao?
“Ít dát vàng vào mặt huynh đi! Tỷ thích ngươi?” Liễu Khê nâng cằm, lãnh
diễm mà cao quý, khinh bỉ nhìn Lăng Cổ “Ngươi yêu ai, thích ai thì kệ
ngươi. Ngươi ngay cả ngón chân của người trong lòng tỷ còn không bằng!”
“Về phần ngươi thích Kiêu Dương? Haha, sợ là thích thân thể thuần âm của
nàng ta! Ta nhớ rõ sư huynh đã dừng ở Kim Đan trung kỳ mấy lần mười năm
rồi đó! Ha” Liễu Khê ôm ngực, không có ý tốt nói.
Lăng Cổ bị Liễu Khê đâm trúng tâm tư có chút chật vật, biểu tình vặn vẹo, trong mắt
xuất hiện lệ khí, nữ nhân này muốn phá chuyện tốt của hắn.
“Huynh thật lòng với Kiêu Dương!” Lăng Cổ thề son sắt, giống như đang tỏ tình “Cả đời này huynh chỉ thích mình Kiêu Dương!”
“Oáp ~~” Liễu Khê miễn cưỡng ngáp một cái, vẫy vẫy tay, cười nhạo “Đừng đùa, mấy lời này ngươi nên giữ lại mà lừa nha đầu Kiêu Dương đó đi! Ngươi
thích ai thì có liên quan tới ta sao? Nhàm chán, nếu ngươi thật sự muốn
thề thì đi thề với Kiêu Dương của ngươi, nếu như ngươi có chút mơ ước
thân thể thuần âm của nàng ta thì lúc độ kiếp sẽ bị trời giáng ngữ lôi,
chết không tử tế!”
Lăng Cổ bị Liễu Khê trách móc, lại cười nhạo
thì tức giận, loài thề độc này, nếu thật sự thề thì tới lúc độ kiếp sẽ
trở thành tâm ma của hắn. Đáng giận, từ lúc hắn vào Tử Tiêu tông chưa
từng chịu kiểu này, ánh mắt âm lãnh nhìn Liễu Khê.
Liễu Khê mặc
kệ người này, cố ý nhìn về nơi Kiêu Dương ẩn nấp. Chậc chậc, sắc mặt bây giờ thật xấu xí. Tay lùi về trong tay áo, một cơn gió thổi qua, Liễu
Khê thả ít thuốc bột không màu, để nó nương theo gió bay tới chỗ Lăng
Cổ, cái này xem như là quà của chị nha~
Hừ hừ hừ, Lăng Cổ ngươi
không phải đánh chủ ý lên Kiêu Dương sao? Lần này tỷ kê đơn giúp ngươi,
tới lúc đó tỷ đây có đủ lý do để đánh tiểu JJ [1] của ngươi!
[1] Tiểu JJ: Cái ý của bạn nam ý~
Liễu Khê đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng Kiêu Dương có chút Mary Sue
nhưng trong mắt Liễu Khê cũng chỉ là một cô gái nhỏ được người sủng ái
mà thôi, không coi là kẻ đáng ghét, nhiều lắm khiến nàng ta chịu chút sợ hãi, tuyệt đối không để Lăng Cổ này chiếm tiện nghi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT