Có lẽ cái ôm này đối
với người bên ngoài thì như sinh ly tử biệt, nhưng đối với Tiêu Dận mà
nói thì anh đã giao sinh mệnh mình cho Hạ Hi, còn lúc này Hạ Hi đã gánh
trên vai một sứ mệnh cực kỳ nặng nề.
Không phải vạn bất đắc dĩ,
Tiêu Dận cũng không muốn để cho Hạ Hi dính vào chuyện này. Nhưng phản
ứng cực nhanh của Mục Nham đã làm cho mọi chuyện vượt qua khỏi tầm kiểm
soát của anh, mà bây giờ ngoại trừ Hạ Hi, anh không tin bất cứ ai khác.
Nếu đổi lại là trước kia, cho dù có khó cỡ nào anh cũng sẽ không nhận sự
giúp đỡ của Hạ Hi. Cho dù cô là cảnh sát, so với con gái bình thường thì cảnh giác và có thể bảo vệ mình hơn, nhưng dù sao cô vẫn là con gái. Mà giờ không giống trước, bên cạnh Hạ Hi còn có sự hiện diện của Lệ Hành,
việc cô gặp nguy hiểm cũng sẽ giảm đi. Tiêu Dận không có bất cứ lý do gì nghi ngờ năng lực Lệ Hành bảo vệ Hạ Hi. Cho nên, khi anh buông cô ra có nói một cái tên: “Lý Lực.”
Lý Lực? Hình như đã nghe qua đâu đó,
nhưng nhất thời Hạ Hi không nghĩ ra. Không có cơ hội để hỏi nhiều, cô
không nói gì, nhưng mà lông mày cô đã nhíu lại như một câu trả lời cho
Tiêu Dận, tò bảy cô đã nhớ kỹ.
Sự tín nhiệm và câu trả lời im lặng của Hạ Hi làm cho Tiêu Dận yên tâm hơn. Anh dùng ánh mắt nhắc nhở cô nhớ cẩn thận.
Sau đó Tiêu Dận xoay người sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng trên bóng dáng cao lớn của Lệ Hành ở dưới bóng cây. Hạ Hi nghe anh vững vàng nói: “Ở lại cũng chẳng thay đổi được gì nên em về đi.”
Suy
nghĩ quay về, Hạ Hi muốn vì người bạn quan trọng này mà khuyên anh thêm
lần nữa: “Em chưa bao giờ nghĩ mình có thể thay đổi được gì, mà cũng
chẳng có năng lực thay đổi cái gì. Em chỉ muốn biết chân tướng mọi
việc.” Nhìn theo sống lưng thẳng tắp của anh, Hạ Hi nói: “Tiêu Dận anh
phải nhớ kỹ, nếu như để em tra ra được anh có dính líu tới chuyện này,
em thề nhất định...” Nước mắt đã dâng lên, Hạ Hi không thể nói hết câu.
Cho dù có phải bởi vì lo lắng có máy giám sát đang nhìn hay không, Hạ Hi vẫn không thể nói ra được lời tàn nhẫn.
Cảnh sát cũng là người, cũng có bạn bè, ai lại muốn bạn có mối quan hệ rất quan trọng với mình lại đứng ở hướng đối lập chứ?
Loại tình trạng khó xử này, chưa từng trải qua thì họ sẽ không bao giờ hiểu được.
Tiêu Dận không nói gì, anh lựa chọn im lặng để kết thúc cuộc gặp mặt lần này.
Đoạn đối thoại chỉ có vài câu râu ria không quan trọng, hình như làm cho
người ta không thu hoạch được gì. Nhưng cái ôm đơn giản lúc chia tay này có phải chỉ là cái ôm bình thường hay không? Không phải, chắc chắn là
không phải. Khi trên màn hình chỉ còn lại mình Tiêu Dận, Mục Nham xoa
huyệt thái dương. Sau đó anh cứ tua đi tua lại đoạn hình ảnh Tiêu Dận
giơ tay ôm lấy Hạ Hi, nhưng lại không tìm ra bất cứ sơ hở nào.
Không sai, nhìn như là một không gian độc lập, nhưng lại không phải hoàn toàn an toàn. Như Tiêu Dận đoán, từ khi Hạ Hi bước chân vào biệt thự này,
mỗi tiếng nói mỗi cử động của họ, nhất cử nhất động đều ở trong trạng
thái bị giám sát.
Khi phòng khách im lặng bị cánh cửa phòng chiếu thành hai hình ảnh đối lập với bóng dáng của Hạ Hi, như có một loại tâm linh tương thông, Lệ Hành ở dưới lầu xoay người lại, cánh cửa thủy tinh trong suốt, ánh mắt anh và Tiêu Dận chạm nhau giữa không trung.
Trong khi ánh mắt hai bên đang giằng co, tâm tư trong lòng của hai người đàn ông cũng đang so đo, hoặc là đang thăm dò lẫn nhau.
Trong lòng Hạ Hi sáng tỏ, khi cô vừa bước ra khỏi biệt thự, Lệ Hành đi tới nắm tay cô, nắm rất chặt.
So với nguyên nhân vì Hạ Tri Dư từng xen vào tình cảm của họ mà nảy sinh
nghi ngờ, giờ phút này Hạ Hi lại chua xót vì không chịu được ánh mắt ôn
nhu của Lệ Hành. Khi đó xa nhau sáu năm, rõ ràng vị trí của Lệ Hành cũng vì Tiêu Dận mà có thay đổi. Bỗng nhiên Hạ Hi đã hiểu trong lòng của Lệ
Hành năm đó khổ sở cỡ nào. Anh không tiếc quy phạm nội quy nhà trường
muốn chạy về giải thích với cô, cứ như vậy cầu xin cô đừng chia tay anh, còn cô thì lại bởi vì lời nói của mẹ anh mà đã lựa chọn buông tay. Trái lại Lệ Hành cho dù đối với Tiêu Dận không có tí hảo cảm nào, nhưng anh
vẫn như cũ sẵn lòng đi theo cô tới đây, thậm chí không cần cô giải thích một câu. Cho tới bây giờ rốt cuộc cô đã hiểu rõ, quyết định chia tay
sáu năm trước không những kết thúc mối tình đầu đơn thuần của cô, mà xém chút nữa cô đã mất đi người đàn ông yêu cô hơn yêu bản thân mình.
Có anh ở đây, không có lý do gì phải sợ?
Ý thức được điều này, bỗng chốc đã xua tan đi nỗi chua xót ở trong lòng.
Khi lên xe Hạ Hi đã nắm lấy bàn tay to rộng của Lệ Hành.
Cảm giác sự thay đổi của cô, Lệ Hành cúi người thắt dây an toàn lại cho cô, đồng thời nhắc nhở, “Cảm ơn hay xin lỗi, em không cần nói cái nào hết.”
Trong đôi mắt trong suốt ánh lên tia sáng của Hạ Hi, cô sẵn giọng: “Ngu ngốc, ai nói em muốn nói cảm ơn hay xin lỗi với anh.”
Lệ Hành cong môi, nghiêng người qua kề sát mặt cô: “Xem ra anh tự mình nghĩ nhiều quá rồi.”
Hạ Hi đấm anh một cú, ôm ngược lại cổ anh, có chút yếu ớt, lại có chút ỷ lại kêu: “A Hành.”
Cánh tay thoáng dùng lực ôm lại cô, Lệ Hành nói ở bên tai cô: “Giao cho anh.”
Bất kể chuyện đi theo phương hướng nào, bất kể tốt xấu hay không, đều có một mình Lệ Hành anh gánh lấy.
Thật lâu sau đó mới nhắc tới Tiêu Dận, Hạ Hi mới hỏi Lệ Hành: “Tại sao anh
lại không như em nghi ngờ giữ em và Tiêu Dận có gì đó giống như em đã
từng nghi anh và Hạ Tri Dư hả?” Khi đó anh chỉ giơ tay đặt lên tóc cô,
nhẹ nhàng trả lời: “Em cho rằng anh là em sao? Bình dấm chua nhỏ.”
Tất nhiên toàn bộ không chỉ là ghen tuông. Mới đầu Hạ Hi đứng ở góc độ tình cảm mà cho rằng Tiêu Dận không phải là lão quỷ, nhưng khi cô kiên trì
muốn gặp anh ta, Lệ Hành cũng rất có hứng thú. Nhưng dù sao trong sáu
năm tuổi trẻ cũng không phải thuộc về Lệ Hành, trải qua một đêm suy nghĩ cùng suy xét, Lệ Hành cảm thấy lúc này Hạ Hi rất cần sự tin tưởng và
giúp đỡ của anh. Anh không thể lại càng không nhẫn tâm để cô phải trải
qua sự áp lực từ anh mà xảy ra sai lầm trong vụ án này. Dựa vào năng lực của bản thân vì để có thể gánh vác hậu quả cho Hạ Hi, Lệ Hành quyết
định mạo hiểm.
Cho nên đêm hôm trước sau khi Hạ Hi ngủ, Lệ
Hành dùng ánh mắt tinh tế lưu luyến nhìn khuôn mặt cô, tự nói với mình:
“Nếu đã xác định tình cảm thuộc về nhau của hai người, thì hãy toàn tâm
toàn ý vào tình yêu này đi!” Sau đó anh liền ôm chặt cô vào lòng.
Khi tình yêu vượt qua bức tường thời gian, trong lúc đó tình yêu của Lệ Hành và Hạ Hi so với trước càng kiên định hơn!
Cho nên mới nói chia tay sáu năm cũng không hoàn toàn không có ý nghĩa, một đôi tình nhân cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
Trên đường đi đến cục công an, Hạ Hi liền lấy thứ Tiêu Dận nhét vào tay cô khi nãy ra.
Quả nhiên là một tờ giấy. Chẳng qua…sau khi cẩn thận nhìn Hạ Hi lại nhìn
thấy ở góc chiếc khăn ăn nhỏ có giấu móng tay khắc ra hai chữ ‘Nội
gián’.
Hạ Hi ngạc nhiên. Bây giờ Lão Quỷ biệt vô âm tích, chẳng
lẽ là do bên trong cục cảnh sát có nội gián? Làm sao Tiêu Dận biết được chuyện này?
Đủ loại nghi vấn làm cho người ta trở tay không kịp. Trong lúc đang suy nghĩ, ánh mắt chuyển lên kính xe.
Cùng lúc đó Lệ Hành cũng thả chậm tốc độ, chú ý tình trạng trên đường, anh hỏi: “Nhìn ra ai sao?”
Hạ Hi trả lời chắc chắn: “Thẩm Minh Tất.”
Lệ Hành cong môi, ý cười ở khóe môi lại có cảm giác thoải mái như trút
được gánh nặng, sau đó anh giơ tay lên nhéo mặt Hạ Hi, câu sau lại không có chút gì liên quan câu trước: “Dù sao thì em cũng là người có lực hấp dẫn nhất.”
Khi Hạ Hi không có bất cứ hành động gì, Thẩm Minh Tất cũng án binh bất động, nên cô mới biết mình bị Tiêu Dận theo dõi. Xung
quanh biệt thự có người của Tiêu Dận, chắc chắn đã là người mà Thẩm Minh Tất đã sắp xếp. Bởi vậy có thể thấy bọn họ cũng đã tính toán tỉ mỉ rồi, nhưng cũng có cảm giác đang hoảng hốt mà chạy loạn.
Hạ Hi đang bối rối thì đã hiểu rõ, cô hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lệ Hành cười cười như có thâm ý khác, không trực tiếp trả lời cô. “Trước
đó khi anh chờ em thì anh đã suy nghĩ rồi, nếu em lảng tránh nói chuyện
với anh về vấn đề của anh ta thì anh nên làm sao bây giờ.”
Hạ Hi cười có chút đau lòng. “Vụ án này liên quan lớn như vậy, phía trên
có ba giám sát, trong cục lại có anh họ hai phụ trách, còn có anh gia
nhập trợ giúp, nếu lời nói của em mà không đúng mực thì em cũng không
xứng mặc đồng phục nữa rồi.”
Khi Lệ Hành không hề giấu diếm nói
hết chân tướng cho cô biết, Hạ Hi đã biết rõ bất kể Tiêu Dận có dính tới chuyện này hay không, chuyện này đã không thể nằm trong năng lực mà cô
có thể định đoạt. Thật muốn giúp đỡ Tiêu Dận như đã nói, nhưng hành động thì phải nghe theo chỉ huy.
Hạ Hi tin Tiêu Dận không làm chuyện
sai trái, nhưng cô càng tin tư pháp công bằng. Nếu anh ấy trong sạch,
cuối cùng chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Nếu anh ấy thật sự có tội,
mặc dù cô không chính tay bắt anh ấy, anh ấy cũng không thể nào thoát
khỏi sự chế tài của phát luật.
Khuôn mặt đẹp trai hiện lên
nụ cười tươi, giọng nói cưng chiều của Lệ Hành vang lên: “Tiểu Thất của
anh đã trưởng thành rồi.”
Nhìn anh quay mặt đi, Hạ Hi nói: “A Hành, em cũng muốn xin anh một chuyện…”
Lệ Hành chưa cho cô có cơ hội nói xong, thì đã nói một tin có thể được xem là một tin tốt. “Ở bên kia Tỉnh X đã gửi thư qua, không có hồ sơ của
Tiêu Dận. Nhưng người phụ trách riêng hành động lần này tên là Lợi Kiếm
từng báo một thông tin, nói anh ta đã cài người của mình ở bên cạnh Lão
Quỷ, nhưng vì lý do nào đó mà Lợi Kiếm không kịp giao lại hồ sơ của
người đó tới cục để tiến hành xác minh.”
Nói cách khác, nếu đúng
như tờ giấy mà Tiêu Dận đưa nói trong cục có nội gián, vậy rất có thể
Tiêu Dận chính là người nhà ở trong miệng của Lợi Kiếm, là một trong số
người ít ỏi biết được thân phận không hộ khẩu của anh. Mà sở dĩ anh tự
nguyện bị cảnh sát khống chế, có lẽ chính là muốn bắt được người này.
Chợt có loại cảm giác như xé toang màn đêm để thấy được ánh dương. Có chút
manh mối rõ ràng, Lệ Hành liền chạy xe về cục. Anh biết rõ, để phá vụ án bắt người, Mục Nham có quyền được lên tiếng. Về phần Thẩm Minh Tất vẫn
theo đuôi suốt đường, Lệ Hành vẫn cảm thấy bây giờ không cần thiết phải
để ý quá nhiều, nếu Hạ Hi đã được phía cảnh sát cho phép gặp Tiêu Dận,
thì trong cục chắn chắn sẽ có người theo dõi chuyện này. Bất kể như thế
nào cũng sẽ không ảnh hướng tới toàn cục.
Khi Mục Nham xem qua tờ giấy của Tiêu Dận, khi Hạ Hi nhắc tới tên ‘Lý Lực’ này, sắc mặt của anh cực kỳ nghiêm trọng, đứng ở trước cửa sổ, một hồi lâu anh vẫn chưa nói
gì.
Theo nghề nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt với chuyện như thế này.
Nội gián! Với cảnh đội mà nói, đây là điều sỉ nhục và đau lòng cỡ nào.
Sau một lúc im lặng, Mục Nham nhấc máy lên kêu Cổ Lệ vào văn phòng. Sau khi cẩn thận tỉ mỉ và đơn giản bố trí xong, anh lại đi về phòng mình.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Mục Nham, Hạ Hoành và Lệ Hành liếc nhìn
nhau, sau đó ánh mắt của hai người lại ăn ý nhìn về phía Hạ Hi.
Hạ Hi nở nụ cười, cô nói: “Tôi không sao.”
Khi trở về căn hộ thì đã là buổi tối, sau khi rửa mặt, Lệ Hành ôm Hạ Hi vào ngực, hôn lên cần cổ mềm mại của cô, anh hiếm khi có chút do dự hỏi:
“Có được không?” Suy cho cùng anh vẫn rất lo lắng.
Vươn tay ôm lấy lưng rắn chắc của anh, Hạ Hi kiên định trả lời: “Yên tâm đi, em được mà.”
Sau hồi lâu Lệ Hành lại không tự chủ được thở dài, trước khi hôn Hạ Hi, anh dịu dàng nói: “Chờ vụ án kết thúc, chúng ta kết hôn đi!”
Qua
ngày hôm sau tất cả nhìn như rất bình lặng, nhưng toàn bộ hệ thống của
các cục công an của thành phố A, và người của Cổ Lệ đều theo dõi người
cảnh sát tên là ‘Lý Lực’ 24/24. Ngày nghỉ của tham mưu trưởng Lệ Hành
của đoàn 532 cũng kết thúc, vốn nên chạy về quân đội thì anh lại im hơi
lặng tiếng chạy vào nội thành, tuân theo mệnh lệnh của Hạ Hoành. Còn về
phần Hạ Hi, lấy lý do muốn tìm chứng cớ cho Tiêu Dận nên đã đến Thiên
Trì tìm Thẩm Minh Tất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT