Ngày kế tiếp sau khi hạ triều, Tuyên đế như cũ ở Văn Đức Điện xử trí công vụ. Trước đó vài ngày đều có Phượng Huyền giúp đỡ đọc tấu chương, nay bỗng dưng thiếu y, cảm thấy quạnh quẽ rất nhiều, liền gọi tiểu thái giám đến bảo: “Đi truyền Phượng học sĩ tới đây.”
Tiểu thái giám ra cửa không lâu liền trở về thông truyền: “Phượng học sĩ hôm nay xin nghỉ, ngược lại Thuần Vu đại nhân đang ở bên ngoài cầu kiến, bệ hạ có muốn triệu ngài ấy tiến vào không?”
Tuyên đế trầm ngâm một hồi, kêu tiểu thái giám cầm gương tới, soi xét vùng cổ mình mấy lần, thấy ngoài cổ áo xác thật không lộ ra cái gì, sắc xanh đen nơi đáy mắt cũng không rõ ràng, liền bỏ gương xuống phân phó: “Thỉnh Thuần Vu đại nhân tiến vào đi.”
Thuần Vu Gia đã mấy ngày chưa được đơn độc yết kiến Tuyên đế, nay rốt cuộc có được cơ hội, vội vàng thu liễm cảm xúc, bước vào cửa điện liền cung kính mà hành lễ. Tuyên đế cùng y đã quen việc không cần khách khí lẫn nhau, tùy ý gật đầu kêu y đứng lên, phân phó cung nhân ban tọa châm trà, bản thân thì dựa vào trên bàn cùng y nói chuyện.
Thuần Vu Gia lần này tới là vì muốn thử phân lượng của Phượng Huyền trong lòng Tuyên đế, ngay cả chuyện mấy ngày vừa qua Phượng Huyền đã thật được sủng hạnh hay chưa…… cũng không cần hỏi nữa. Nhưng trước mặt đám thái giám cung nữ, y cũng không thể trực tiếp chất vấn Tuyên đế, liền trước tiên nói chút sự việc khác: “Trong một năm nước ta đã thay đổi chính sách hai lần, thuế má miễn giảm không ít, phía tây lại đúng lúc phải dùng bạc, thần là tới thỉnh giáo bệ hạ, có muốn phụ thu thêm vài hạng mục thuế vụ tại các tỉnh phồn hoa ở phía nam hay không?”
Tuyên đế lắc đầu, không chút để ý mà đáp: “Không phải đã có bạc bồi thường từ Tây Nhung sao? Trẫm nhớ trong quốc khố còn có mấy trăm vạn, ăn tết tiết kiệm một chút, trong tư khố của trẫm cũng có thể lấy ra một ít, không cần đoạt đi lợi ích của dân. Đợi chiến sự bình ổn, sẽ lại bàn bạc về việc thông thương Tây Vực cùng mở rộng lãnh hải, trẫm đã…… suy tính từ lâu, chỉ là vì chuyện biên quan không yên, nên việc này vẫn luôn không thành.”
Thuần Vu Gia vội vàng khen: “Bệ hạ săn sóc bá tánh như thế, thật là phúc của thiên hạ, thần kiến thức hạn hẹp, khiến bệ hạ phải chê cười.”
Tuyên đế ngược lại chân thành cười một tiếng: “Ấu Đạo hôm nay rõ ràng không phải tới bạc bạc chính sự, có chuyện gì liền nói đi, chúng ta quân thần nhiều năm như vậy, hà tất che che dấu dấu?”
Thuần Vu Gia cũng không cần phải úp mở nữa, thẳng thắng hỏi: “Chuyện Trung Thư xá nhân Phượng Huyền từ quan, bệ hạ tính toán thế nào? Hắn cũng coi như là thủ hạ thần tự tay dẫn dắt, tư chất thông minh, làm việc có quy tắc, trước đó vài ngày lại có công cứu giá, vốn là nên thăng chức. Nay lại muốn xin từ chức, thần không biết phải giải quyết ra sao cho tốt.”
Phượng Huyền muốn từ quan? Hắn sao lại không biết? Mấy ngày nay Phượng Huyền ở Duyên Phúc cung tận tâm tận lực, chưa từng đề cập qua việc phải rời đi, thậm chí ngày hôm qua trước lúc thượng triều còn nói muốn vào trong Đại Chính cung hầu hạ…… Có thể nào là vì lúc ấy hắn không đáp ứng cho y tiến cung hầu hạ, khiến y hiểu lầm mình muốn giết người diệt khẩu, cho nên mới vội vã xin từ quan?
Tuyên đế trong lòng có chút bị oan đến hoảng hốt.
Bất quá cũng không thể trách Phượng Huyền loạn tưởng, biết được chuyện riêng tư của hoàng đế, có thần tử nào mà không kinh tâm? Tuyên đế sâu kín thở dài một tiếng, trong đầu liền suy nghĩ sâu xa ― hắn còn muốn gửi gắm hoàng tôn cho Phượng Huyền, nếu để y trở về quê, tương lai làm sao đề bạt, làm sao trọng dụng?
Tuyên đế lại suy tính một hồi, nếu lý do từ quan là vì gia sự, hắn chỉ cần giữ người không buông là được. Tuyên đế hạ quyết tâm, lười nhác đem bàn tay hướng về Thuần Vu Gia: “Tấu chương đâu?”
Thuần Vu Gia ngược lại bị hắn hỏi đến ngẩn ra, sửng sốt một chút mới nói: “Tấu chương gì ạ?”
“Phượng khanh đã muốn từ quan, tự nhiên phải có tấu chương dâng lên chứ. Hôm nay ngươi tới đề cập với trẫm việc này, chẳng lẽ không phải là muốn đem tấu chương của y dâng lên cho trẫm xem hay sao?”
Thuần Vu Gia lại nói: “Tấu chương mà Phượng ngự sử xin từ chức cho Phượng Huyền đã đệ trình lên mấy ngày trước rồi, bệ hạ chưa từng xem qua? Hôm nay vẫn là Phượng ngự sử hướng ta xin nghỉ cho Phượng Huyền, ta mới biết được hắn đã sớm dâng lên tấu chương, hướng bệ hạ trình bày rõ ý tứ.”
Là Phượng Cảnh? Nếu không phải là Phượng Huyền sợ bị mình diệt khẩu mới từ quan, vậy càng không phải đại sự gì. Tuyên đế thả lỏng, nói chuyện cũng liền tùy ý: “Ta thật chưa từng nghe Phượng khanh đọc qua, có thể bởi vì không phải quân vụ trọng yếu, y cũng không nhìn kỹ.”
Thuần Vu Gia sắc mặt khẽ biến, vội vàng cúi đầu che dấu thần sắc, hỏi dò: “Nói như vậy, đã nhiều ngày nay Phượng Huyền vẫn luôn thay bệ hạ xử trí công văn?”
Tuyên đế cũng không dấu diếm, chỉ nói: “Đã nhiều ngày tinh thần trẫm không tốt, xem không được tấu chương, đành phải kêu Phượng khanh đọc cho trẫm nghe. Việc này Ấu Đạo không thể nói ra ngoài, bằng không những lão thần kia lại có chuyện để nói.”
Thuần Vu Gia rốt cuộc có lý do quang minh chính đại mà phát giận, đứng dậy thẳng thắng mạo phạm can gián: “Chớ nói Phượng Huyền hiện tại chỉ là lục phẩm Trung Thư xá nhân, ngay cả nếu hắn là tam công cửu khanh cũng không có tư cách phê duyệt tấu chương, bệ hạ đối với hắn thật sự quá mức sủng tín! Nếu hắn có tư tâm, thì quả thật là tai họa. Hôm nay nếu thần không tới, sẽ không biết được Phượng Huyền thế nhưng dám áp xuống tấu chương của triều thần không báo, bệ hạ lại có thể để cho hắn lộng hành như vậy……”
Tuyên đế càng nghe càng đau đầu, nheo lại đôi mắt, ấn huyệt thái dương nói: “Trẫm đâu có kêu y phê tấu chương? Chỉ là trẫm không đủ tinh lực, thật sự xem không vô đống chữ đó, mới để y thay trẫm đọc một chút. Ngày thường lúc nghị sự, trẫm cũng không kêu y tránh đi, đọc chút tấu chương thì có gì to tát.”
Hiện tại là đọc tấu chương, về sau có phải liền một tay che trời? Thuần Vu Gia thật sự giận đến phát điên, xoay người đi đến trước ngự án, cầm lấy một quyển tấu chương mở ra: “Thần hiện tại là Trung Thư thị lang, phía trên không có Trung Thư lệnh, vậy nên trong Trung Thư Tỉnh thần chính là người đứng đầu. Phượng Huyền hôm nay xin nghỉ, thần là cấp trên của y, cũng nên thay y đọc tấu chương vì bệ hạ phân ưu, bệ hạ thấy có được hay không?”
Tuyên đế cũng không có sức lực so đo chút tâm tư này của y, hơn nữa có người đọc tấu chương xác thật so với chính mình xem đỡ tốn sức hơn nhiều, liền gật đầu ngầm đồng ý, cho lui cung nhân, dựa vào trên ghế nhắm mắt nghe. Thuần Vu Gia phân loại tấu chương so với Phượng Huyền càng thuần thục, trước đọc vài bản tấu trong quân đưa tới, nhân cơ hội liền từ trong chồng tấu chương vô dụng mà Phượng Huyền xếp qua một bên kia, lôi ra quyển tấu sớ của Phượng Cảnh.
Bản tấu này chính là Phượng Cảnh dùng toàn bộ tâm huyết mà viết thành, tất nhiên là viết đến đặc sắc rực rỡ, thống thiết lan tràn, khiến người người rơi lệ, so với ‘Trần tình biểu’* của Lý Mật càng hơn chứ chẳng kém. Thuần Vu Gia đọc đến có vần có nhịp, dõng dạc hùng hồn, ngay cả chính y cũng bị cảm động đến hốc mắt ươn ướt, đọc xong hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, trong lòng chờ mong Tuyên đế bị tấu chương làm cho cảm động, lập tức thả Phượng Huyền hồi hương hầu hạ song thân.
[*Trần tình biểu của Lý Mật trong Tam Quốc chí:
“Thần cúi nghĩ thánh triều lấy đức hiếu để trị thiên hạ, hết thảy người già lão còn được xót thương, huống chi thần cô độc khốn khổ, lại càng đặc biệt. Vả lại thần lúc trẻ đã thờ cái nước tiếm ngụy, từng giữ chức Lang thự, vốn chỉ mong đường sĩ đồ hanh thông, chẳng khoa trương danh tiết. Nay thần là kẻ vong quốc bị bắt hàng, cực kỳ nhỏ bé thấp hèn, nhận cái ân được đề bạt cất nhắc, gia ân đãi ngộ quá hậu, há dám quanh co, còn mong mỏi gì đâu? Chỉ vì tổ mẫu như mặt trời xế non tây, hơi thở yếu tàn, sinh mệnh hiểm nguy, sớm chẳng chắc chiều. Thần không có tổ mẫu, không sống được đến bây giờ, tổ mẫu không có thần, cũng không sống trọn tuổi thừa, bà cháu hai người, nương nhau vì số mệnh, thế nên thần khư khư một lòng chẳng dám đi xa.
Thần năm nay bốn mươi bốn tuổi, tổ mẫu Lưu thị năm nay chín mươi sáu tuổi, thế là ngày thần tận trung với bệ hạ còn dài, mà ngày báo ơn dưỡng dục với tổ mẫu thì rất ngắn. Cái tình loài quạ bú mớm lẫn nhau, thần nguyện xin được phụng dưỡng trọn đời. Nỗi cay đắng khốn khổ của thần, không chỉ có nhân sĩ đất Thục cùng hai vị châu mục bá được biết rõ, có hoàng thiên hậu thổ, thực cùng chứng giám cho điều đó. Mong bệ hạ xót thương cái thành ý ngu muội, thuận theo chí nguyện của thần, tổ mẫu ngõ hầu còn được may mắn, giữ trọn tuổi thừa. Thần sống phải gan óc lầy đất, chết phải kết cỏ ngậm vành, cái tình của thần sợ rằng chẳng hơn được loài khuyển mã!”
Editor: Chời mợ, viết gì mà thống thiết dữ vậy cha nội!! Nghĩ đến cảnh Thuần Vu Gia đọc cái bản tấu chương của Phượng Cảnh mà ta thật muốn ôm bụng cười lăn cười bò, há há há]
Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy Tuyên đế đáp lại, Thuần Vu Gia đành phải chấm chấm nước mắt, di chuyển ánh nhìn tới trên long ỷ. Vừa nhìn một cái, liền cảm thấy tâm tư mà y ấp ủ cả nửa ngày thoáng chốc hóa thành tro bụi, không nhịn được mà bật cười ― Tuyên đế thế nhưng nghe y đọc đến ngủ luôn rồi!
Ngủ cũng tốt…… không đúng, tuyệt đối không tốt!
Thuần Vu Gia trong lòng lập tức miên man bất định. Tuyên đế ngày thường cũng hay xử lý công vụ đến nửa đêm, chưa từng than mệt, hiện giờ ngay cả xem tấu chương cũng ngại lãng phí tinh thần, nghe hắn đọc đến ngủ quên mất, này còn có thể vì cái gì? Nhất định là tối hôm qua cùng Phượng Huyền điên long đảo phượng không biết bao lâu, mới có thể buồn ngủ đến như vậy!
Tay y siết chặt lấy bản tấu chương, đem tấu chương nắm đến nhăn nheo dúm dó không ra gì. Trầm mặt đứng trước ngự án suy nghĩ một trận, Thuần Vu Gia liền ném quyển tấu chương qua một bên, tiến đến bên tai Tuyên đế nhẹ nhàng kêu lên: “Bệ hạ, bệ hạ?”
Thấy Tuyên đế không phản ứng, y liền đánh bạo cởi bỏ đai ngọc bên hông Tuyên đế, kéo mở từng lớp quần áo. Dù sao chuyện Phượng Huyền có thể làm, y cũng đều đã làm, thậm chí so với Phượng Huyền làm càng thành thục, cũng càng hiểu rõ tính tình Tuyên đế. Hiện giờ nhân lúc Tuyên đế ngủ say trêu chọc vài cái, đợi lúc Tuyên đế tỉnh lại, cho dù có muốn trách y làm càn cũng trách không nổi.
Thuần Vu Gia đã là nhập mạc chi tân* của Tuyên đế, lúc này liền hạ quyết tâm, động tác càng không kiêng nể, dựa vào long ỷ to rộng, liền ngồi xuống bên người Tuyên đế, vừa vuốt ve lòng ngực hắn, vừa ở bên tai hắn thả xuống một chuỗi mút hôn.
[*入幕之宾: người có quan hệ thân cận.]
Hiện tại sát bên nhìn kỹ, Thuần Vu Gia mới nhận ra sắc mặt Tuyên đế ảm đạm xanh xao, mí mắt đều sưng vù, lại không hoàn toàn giống như bộ dạng thận hư. Y liền rút tay ra khỏi long bào, thăm mạch nơi cổ tay Tuyên đế, cảm thấy mạch tượng yếu ớt, giống như là chứng khí hư do hồi hộp kích động.
Thuần Vu Gia trong lòng khẽ động, lại nghĩ tới chuyện Tuyên đế mất tích mấy ngày trước, y mơ hồ có chút không dám suy nghĩ sâu xa, lòng bỗng nhiên lạnh xuống, đầu ngón tay đặt trên cổ tay Tuyên đế cũng không dám cử động.
Nhưng mà thực nhanh, ngón tay đã bị người hất ra, Tuyên đế không biết từ khi nào đã tỉnh lại, đột ngột đứng dậy rút lui vài bước, khép lại vạt áo, thần sắc lạnh như băng mà nhìn y: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Thuần Vu Gia bị Tuyên đế hất văng, chân tay luống cuống mà đứng lên, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, giật mình đáp: “Mới vừa rồi trong lúc bệ hạ ngủ, hô hấp tựa hồ có chút không thoải mái, thần liền thay bệ hạ nới lỏng xiêm y cho thông khí, cũng thuận tiện bắt mạch, xem long thể có phải trúng hàn khí hay không.”
Nhịp tim của Tuyên đế hơi bình phục, cẩn thận hồi tưởng lại, quần áo của mình xác thật vẫn chưa rộng mở, tay Thuần Vu Gia cũng thật là đang sờ mạch, lúc này mới an tâm, gượng cười nói: “Trẫm mới vừa rồi gặp ác mộng, lúc đứng dậy còn chưa thanh tỉnh, dọa đến ngươi. Thân thể trẫm cũng không có gì đáng ngại, chỉ là hôm nay có chút buồn ngủ, ngươi trước lui xuống đi, tấu chương ngày mai lại nói.”
Thuần Vu Gia trong lòng biết không ổn, cũng không dám nói thêm, chỉ hành lễ rồi xoay người ra cửa, hạ quyết tâm muốn đi Phượng gia một chuyến, hỏi rõ Tuyên đế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc bước ra cửa điện, y bỗng nhiên nghe thấy Tuyên đế ở sau lưng kêu lên: “Ấu Đạo chờ một chút.”
Thuần Vu Gia tinh thần run lên một cái, quay đầu hướng trong điện lại đi vào. Tuyên đế đã cẩn thận chỉnh trang quần áo, thần sắc đạm nhiên hỏi: “Trẫm quên mất, mới vừa rồi ngươi đọc tấu chương của Phượng Cảnh, Phượng Huyền rốt cuộc là vì sao phải từ quan, bản tấu kia viết như thế nào?”
Thuần Vu Gia không muốn đọc lại một lần nữa, đành phải đem đại ý đơn giản khái quát: “Là cha mẹ Phượng Huyền tuổi già sức yếu, muốn hắn về quê phụng dưỡng.”
Tuyên đế trầm tư hồi lâu, trên mặt chậm rãi lộ ra tươi cười nghiền ngẫm: “Mẫu thân A Nhân cũng tuổi già sức yếu, trong nhà lại chưa từng kêu y quay về. Phượng Huyền không phải là con trai độc nhất, Phượng gia cũng không chỉ có một mình y làm quan, tại sao những kẻ kia vào triều đều không có việc gì, cố tình lại chỉ muốn y từ quan phụng dưỡng cha mẹ? Trẫm xem qua sách sử, chưa từng gặp trường hợp huynh trưởng dâng tấu xin hoàng đế đoạt đi chức quan của đệ đệ. Phượng gia sinh sống tại cố hương của thánh nhân, thế nào lại làm ra chuyện mê muội đến như vậy?”
Thuần Vu Gia càng nghe càng cảm thấy vô vọng với việc đuổi đi tình địch, chỉ còn biết cúi đầu im lặng.
Tuyên đế sinh ra trong một gia đình mà huynh đệ đều vì quyền thế tranh giành đến tánh mạng cũng không cần, lập tức suy bụng ta ra bụng người, hoàn toàn nhìn không ra Phượng Cảnh đối với Phượng Huyền là quan tâm lo lắng, chỉ cười lạnh nói: “Hiếu nghĩa là gốc của trị quốc, trẫm tự nhiên không thể ngăn y tẫn hiếu, cũng không thể để huynh trưởng của y ghi hận y. Như vậy đi, Ấu Đạo, ngươi trở về suy nghĩ thánh chỉ, trẫm sẽ ban cho Phượng Huyền một phủ đệ ngay tại kinh thành, để y đón cha mẹ vào kinh phụng dưỡng. Ngoài ra…… y cũng không cần giữ chức Trung Thư xá nhân nữa, bắt đầu từ hôm nay, để y chưởng quản Ngự lâm quân thay cho Phó Tương, đem Phó Tương phong làm Uy Vũ tướng quân điều đến trong quân tây chinh, để y cống hiến chút sức lực, lập nên chút chiến tích đi.”
Thuần Vu Gia vừa muốn khuyên Tuyên đế rằng thân phận của Phượng Huyền không thích hợp nắm giữ cấm quân, Tuyên đế liền đã cười lạnh một tiếng: “Trẫm muốn gặp thần tử dưỡng bệnh trong cung thì khó khăn trăm bề, Tây Nhung Thái Tử đem trẫm mang ra khỏi kinh lại dễ như trở lòng bàn tay…… Trẫm chưa từng giáng tội Phó Tương đã là nể tình chút công lao phò tá trẫm năm xưa của y rồi. Ấu Đạo chẳng lẽ ngại trẫm phòng bị trong cung quá chu đáo chặt chẽ, không muốn để trẫm dùng người mà trẫm yên tâm?”
Lời này nói ra thập phần nghiêm khắc, Thuần Vu Gia không dám mở miệng nữa, chỉ liên tục thỉnh tội, trở về liền thay Tuyên đế phác thảo chiếu chỉ. Từ lúc Tuyên đế đăng cơ tới nay, loại mệnh lệnh kì quái nào chưa từng gặp qua, chúng thần sớm đã chết lặng, chiếu chỉ này cứ như vậy thuận lợi mà đưa tới trong phủ ngự sử.
Phượng Cảnh cầm thánh chỉ vô thanh vô tức rơi lệ, cho rằng gia tộc bọn họ thật sự sinh ra một vị hoàng phi rồi.
Tuyên đế ngồi trong Văn Đức điện ôm hoàng tôn trắng trẻo đáng yêu đùa giỡn. Nhìn hoàng tôn sắp bị hắn chọc đến khóc, mới vội vã dỗ dành: “Thành nhi không khóc, Hoàng tổ phụ có thứ tốt cho ngươi.”
Tiểu hoàng tôn tuy rằng mặt bị đau, nhưng lại hiểu chuyện nói: “Tôn nhi không cần, thái phó nói qua, không thể quá coi trọng trân bảo, bằng không bá tánh đều sẽ…… đều sẽ không tốt.”
Tuyên đế cao hứng đến nỗi lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm phấn nộn của y một phen, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía ngoài cung, hơi mỉm cười nói: “Trẫm muốn để lại cho Thành nhi không phải đồ vật này nọ, mà là người trong thiên hạ này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT