Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Được!"

Từ miệng Mộ Khinh Ca thốt ra một từ.

Trên bầu trời, Cơ Nghiêu Họa đẩy Tang Tuyết Vũ xuống mặt đất.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, nhảy người lên đón được Tang Tuyết Vũ giữa không trung, đưa nàng an toàn tiếp đất.

"Vậy chúng ta bắt đầu luôn chứ." Cơ Nghiêu Họa vô cùng hứng thú.

Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Gấp cái gì, đối chiến cao thủ như ngươi, dù sao cũng phải cho ta chút thời gian chuẩn bị. Ba ngày sau tại Nhật Mộ thảo nguyên, chúng ta đấu một trận phân cao thấp!"

Ánh mắt Cơ Nghiêu Họa lóe sáng, nụ cười không giảm: "Được, vậy chờ ngươi ba ngày. Ba ngày sau, nếu ngươi có thể đả thương ta trong ba trăm chiêu, vậy tính ngươi thắng."

Mộ Khinh Ca cười lạnh lùng, không tỏ ý kiến.

Ánh mắt trào phúng của nàng khiến Cơ Nghiêu Họa cười nói: "Đừng bảo ta bắt nạt ngươi, ba ngày sau ngươi cứ toàn lực ứng phó, ta sẽ áp chế tu vi xuống bằng ngươi."

Dứt lời, hắn xoay người rời đi như một cơn gió.

Cơ Nghiêu Họa đi rồi, Mộ Khinh Ca cởi bỏ phong ấn trên người Tang Tuyết Vũ giúp nàng ấy khôi phục năng lực hành động và nói chuyện.

"Tỷ không thể so với hắn. Cơ Nghiêu Họa chính là kẻ điên chỉ làm theo ý mình!" Vừa nói được, Tang Tuyết Vũ đã sốt ruột mở miệng.

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, thanh âm lạnh buốt: "Chuyện của ta, ta sẽ tự xử lý." Cơ Nghiêu Họa là nhắm tới nàng, Tang Tuyết Vũ chỉ bị tai bay vạ gió thôi.

"Không phải chuyện đùa đâu, cho dù hắn đáp ứng áp chế tu vi xuống, nhưng cảnh giới chính là cảnh giới, hắn đã sắp đột phá lên Kim cảnh rồi!" Tang Tuyết Vũ đau khổ khuyên bảo.

Mộ Khinh Ca lại nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Vậy ngươi có cách giải quyết?"

"Muội!" Tang Tuyết Vũ nghẹn lời.

Mộ Khinh Ca quay người đi về chủ trướng, phân phó Bạch Li đang đứng ngoài lều trại khác: "Bạch Li tiễn khách."

Tang Tuyết Vũ còn muốn nói gì đó, Bạch Li đột nhiên xuất hiện trước mặt: "Tang cô nương, mời đi."

Tang Tuyết Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Bạch Li tới cửa lớn.

Mặc Dương dẫn theo Long Nha Vệ vội vàng chạy về, sắc mặt cũng rất khó coi. Thanh âm Cơ Nghiêu Họa cơ hồ cả Nhật Mộ thảo nguyên đều nghe thấy, bọn họ cũng nghe được.

Nhìn thấy Tang Tuyết Vũ đi ra từ doanh địa, trong lòng Mặc Dương trầm xuống.

Mà lúc này Tang gia Tam trưởng lão cũng dẫn theo người Tang gia thấy được Tang Tuyết Vũ đứng ở cửa.

"Tuyết Vũ!" Tam trưởng lão khẩn trương.

Tang Dực Trần nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Tang Tuyết Vũ, thấp giọng hỏi: "Tỷ ấy đáp ứng sao?"

Tang Tuyết Vũ đầy mặt u sầu gật đầu.

"Này sao được! Cơ Nghiêu Họa là người xếp thứ hai Thanh Anh Bảng, lợi hại hơn Doanh Trạch nhiều, không thể đánh với hắn được!" Tang Dực Trần vừa nói vừa định chạy tới doanh địa Long Nha, muốn tìm Mộ Khinh Ca bảo nàng thay đổi quyết định.

Chỉ là ở cửa có Bạch Li ngăn cản, hắn không vào được.

"Dực Trần, chúng ta rời đi trước. Ba ngày này đừng đến quấy rầy tỷ ấy." Tang Tuyết Vũ bắt lấy cánh tay Tang Dực Trần kéo hắn cách xa cửa lớn, đi tới chỗ Tam trưởng lão.

"Tuyết Vũ, con không sao chứ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tam trưởng lão sốt ruột hỏi.

Tang Chỉ Lan đứng ở một bên âm dương quái khí nói: "Tiểu thư Tuyết Vũ của chúng ta đúng là hay gây chuyện thị phi nha. Đầu tiên là liên lụy Mộ công tử thay ngươi đỡ ba chiêu của Doanh thiếu chủ, bây giờ lại liên lụy hắn vì cứu ngươi mà phải đồng ý ước chiến Cơ thiếu chủ. Đệ nhất mỹ nhân Tây châu quả nhiên mị lực phi phàm."

"Chỉ Lan câm miệng!" Tam trưởng lão quở mắng.

Tang Chỉ Lan bất mãn: "Vì sao phải câm miệng? Con đâu có nói sai!"

"Đủ rồi, có chuyện gì thì về nói, không sợ mất mặt sao?" Tam trưởng lão nổi giận gầm lên.

Rốt cuộc, ngăn được miệng Chỉ Lan.

Hắn thở dài, nói Tang Tuyết Vũ: "Về trước rồi nói."

Tang Tuyết Vũ gật đầu, quay lại nhìn cánh cửa doanh môn đóng chặt. Che giấu lo lắng trong lòng, nàng đi theo Tam trưởng lão trở về doanh địa Tang gia.

Trong doanh địa Long Nha, Mộ Khinh Ca trở về chủ trướng, đối diện ánh mắt Tư Mạch.

"Người này đã bước một chân vào Kim cảnh, cộng thêm thiên phú huyết mạch của hắn là phong. Cho dù áp chế tu vi, thì nàng vẫn không phải là đối thủ." Tư Mạch vừa liếc mắt đã nhìn thấu Cơ Nghiêu Họa.

Mộ Khinh Ca cười khổ: "Chàng cũng thấy rồi, tình huống này ta có thể từ chối sao? Hắn căn bản không quan tâm mạng sống Tang Tuyết Vũ, nếu ta thật sự không đáp ứng, hắn tuyệt đối sẽ gi3t Tang Tuyết Vũ."

"Nàng ta là muội muội nàng, bất kể thế nào nàng cũng không thể để nàng ta ch3t." Tư Mạch nói ra nội tâm Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu: "Ta mới bảo với gia gia ngài ấy có một đôi cháu trai cháu gái, tổng không thể lần sau lại nói rằng cháu gái vì ta liên lụy mà ch3t được."

Mộ Khinh Ca đi tới bên Tư Mạch, hơi mệt mỏi dựa vào người hắn, nhắm mắt lại: "Lúc ở chiến trường Cơ Nghiêu Họa có tìm ta, bị ta từ chối. Cho nên hắn mới bắt Tang Tuyết Vũ tới ép ta đi vào khuôn khổ. Bây giờ cho dù ta không đáp ứng hắn vẫn sẽ không cho qua, một khi đã vậy, thì cứ đơn giản thành toàn hắn."

"Vậy còn nàng?" Tư Mạch ôm lấy eo nàng.

Mộ Khinh Ca mở mắt, đôi mắt thấu triệt lóe tia sáng sắc bén: "Toàn lực ứng phó."

"Không bằng để ta giúp nàng." Tư Mạch đề nghị.

Mộ Khinh Ca lắc đầu cự tuyệt: "Không, chàng dù gì cũng sẽ có ngày rời đi, ta cần phải dựa vào bản thân chiến đấu đường đường chính chính." Nàng không muốn ỷ lại quá nhiều vào Tư Mạch, cũng muốn nhân cơ hội rèn luyện bản thân.

So chiêu với cao thủ, cũng là kinh nghiệm hiếm có.

Tuy nàng không rõ vì sao Cơ Nghiêu Họa theo dõi mình, nhưng nếu đã đồng ý, vậy cứ coi trận tỷ thí này như một lần luyện tập vậy.

"Tiểu Ca nhi bị thương ta sẽ đau lòng." Tư Mạch nắm tay nàng đặt lên ng.ự.c mình.

Mộ Khinh Ca nhón chân khẽ hôn lên môi hắn. Cười nói: "Cho nên vì không để chàng đau lòng, còn không mau kể hết ngọn ngành về Cơ Nghiêu Họa cho ta?"

Tư Mạch hơi mở miệng, ôm Mọ Khinh Ca ngồi xuống giường.

Mộ Khinh Ca ở trước mặt người khác là bóng dáng cao lớn thẳng tắp, bị hắn ôm vào lòng lại như chim nhỏ nép vào người.

"Cơ gia mang huyết mạch linh căn Phong, cơ thể Cơ Nghiêu Họa có Phong linh căn bẩm sinh, sau này chắc chắn đạt thành tựu lớn. Cho nên tốc độ hắn nhanh dị thường, có thể sẽ lợi dụng năng lực thiên phú quấy nhiễu nàng. Hơn nữa Cơ gia là cổ tộc, sưu tầm đủ loại tàng thư. Cơ Nghiêu Họa thân là thiếu chủ Cơ gia, chiến kỹ tu luyện đều là tuyệt đỉnh. Tuy hắn áp chế tu vi bằng nàng, còn nói trong ba trăm chiêu có thể đả thương hắn thì coi như thắng, nhưng nàng phải biết rằng, cho dù áp tu vi nhưng linh lực tồn trữ nhiều hơn nàng. Nàng chắc chắn sẽ hao linh lực nhanh hơn hắn." Tư Mạch chậm rãi nói.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, ngửa đầu khỏi lòng hắn: "Không phải chàng từng nói, linh căn không thể tùy ý sử dụng sao?"

Tư Mạch gật đầu: "Cơ gia có thể khống chế gió, đây là chuyện mọi người đều biết. Cho nên dù Cơ Nghiêu Họa có sử dụng Phong linh căn, sẽ không ai kinh ngạc, cũng không thể lấy điều này kết luận rằng hắn có linh căn. Chỉ sợ Cơ gia cũng giấu kín chuyện hắn có linh căn bẩm sinh."

Mộ Khinh Ca sáng mắt: "Vậy ta đây..."

"Không thể." Tư Mạch lắc đầu.

"Tại sao?" Mộ Khinh Ca bất mãn.

Tư Mạch nghiêm túc nhìn nàng: "Như lời nàng nói, ta không thể luôn ở bên cạnh nàng. Mà thế lực nàng đang có chưa đủ giúp nàng tung hoành Trung Cổ Giới. Sau lưng Cơ Nghiêu Họa là Cơ gia, cho dù hắn bại lộ chuyện linh căn, kẻ mơ ước linh căn hắn cũng phải cân nhắc chuyện có nên thành đối thủ Cơ gia hay không. Mà nàng thì khác, một khi nàng bại lộ Lôi linh căn, mặc kệ nàng có mối liên kết với Lôi hay là có linh căn, đều sẽ trở thành đối tượng bao kẻ săn bắt. Nàng thông minh như vậy hẳn hiểu được cái gì gọi là thà rằng gi3t nhầm một trăm, chứ không thể bỏ sót một cái chứ."

Mộ Khinh Ca trầm mặc.

"Cho nên ta thà rằng mong nàng nhận thua khi cảm thấy không địch lại trong lúc đối chiến, chứ không hy vọng nàng mạo hiểm." Tư Mạch trầm giọng: "Tiểu ca nhi, cảnh giới nàng kém xa hắn, đánh không thắng vốn là bình thường. Lần này thua không quan trọng, toàn lực ứng phó là được, sau này tu vi tăng lên lại hung hăng vả hắn được không?"

"Ta đã biết." Mộ Khinh Ca gật đầu dưới ánh nhìn chăm chú của Tư Mạch: "Ta đáp ứng chàng không dùng Lôi linh lực, nhưng ta cũng sẽ không dễ dàng nhận thua."

Tư Mạch thở dài, nhéo nhéo mặt nàng: "Ai bảo ta thích Tiểu Ca nhi hiếu thắng đây?"

Cảm giác được người nào đó ngo ngoe rục rịch, Mộ Khinh Ca lập tức như nai con bị chấn kinh, đỏ mặt tía tai nhảy ra khỏi lòng hắn: "Ba ngày này phải bế quan nghênh chiến, chàng đừng có quấy rầy ta." Nói xong, thân ảnh chợt lóe biến mất tại chỗ, tiến vào tháp tu luyện trong không gian.

"Trốn nhanh vậy!" Tư Mạch thấp giọng cười.

...

Trong doanh địa Cơ gia, Doanh Trạch trực tiếp xông vào.

Nhìn thấy Cơ Nghiêu Họa nằm biếng nhác trên giường ăn trái cây, ánh mắt hắn âm trầm: "Ngươi lại muốn chơi cái gì?"

Cơ Nghiêu Họa liếc hắn một cái, cười nói: "Ngươi khẩn trương thế làm gì?"

Doanh Trạch đi tới trước mặt hắn, gương mặt lãnh khốc góc cạnh rõ ràng. Hắn nhìn chằm chằm Cơ Nghiêu Họa, hỏi lại: "Ngươi lại định chơi cái gì? Vì sao muốn khiêu chiến Mộ Khinh Ca? Ngươi biết rõ hắn không phải là đối thủ của ngươi."

Cơ Nghiêu Họa bĩu môi, nhún vai nói: "Ta sẽ áp chế tu vi cho bằng hắn." Hắn ngước mắt nhìn về phía Doanh Trạch, tò mò: "Hắn chơi vui như vậy, ta đương nhiên không thể bỏ qua. Thế nào, ngươi có thể chơi với hắn, còn ta thì không?"

Doanh Trạch trầm mặc, lát sau mới nói: "Tính tình ngươi quá ác liệt, ta không muốn đối thủ mình coi trọng bị ngươi lăn lộn ch3t. Ta nói rồi, phải đợi hắn có thực lực, rồi mới đánh giá hắn."

"Thì ra ngươi lo ta đánh hư hắn nha! Ây chà chà, vì ngươi, ta sẽ thủ hạ lưu tình." Cơ Nghiêu Họa lắc lắc bàn tay dính nước hoa quả.

Doanh Trạch nhìn hắn, cuối cùng xoay người rời đi.

Sau khi hắn rời khỏi, Cơ Nghiêu Họa mới thu lại nụ cười vẫn luôn treo, đôi mắt đăm chiêu, thì thầm: "Doanh Trạch a Doanh Trạch, lần đầu tiên ta phát hiện ngươi quan tâm đến sống ch3t của một người ngoài đến thế. Ta muốn nhìn xem, Mộ Khinh Ca này có mị lực gì có thể khiến ngươi lưu tâm qua một trận chiến."

...

Thiếu chủ Cơ gia, đệ nhị Thanh Anh Bảng Cơ Nghiêu Họa muốn khiêu chiến Mộ Khinh Ca, chuyện ba ngày sau đối chiến tại Nhật Mộ thảo nguyên căn bản không cần lan truyền, mọi người đều biết.

Ít nhiều nhờ vào Cơ Nghiêu Họa lớn giọng, thanh âm rót linh lực quả thực như hiện trường phát sóng trực tiếp.

Doanh địa Long Nha lại trở thành tiêu điểm, vô số người đều suy đoán kết quả lần thi đấu này.

"Tới tới tới, đánh cuộc Mộ Khinh Ca thua trong ba mươi chiêu, một ăn hai. Thua trong một trăm chiêu, một ăn năm. Thua trong một trăm năm mươi chiêu, một ăn bảy. Thua trong hai trăm chiêu, một ăn mười. Thua trong ba trăm chiêu, một ăn năm mươi!" Trong doanh địa Lưu Khách cư nhiên có người công khai mở bàn cược.

Dù sao năm ngày kế tiếp không có chuyện gì làm, trận đối chiến cách xa thực lực trở thành đề tài mới của họ, cũng là trò tiêu khiển đứng đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play