Tôi rảo bước trên con đường tấp nập phố hoa. Trời trở lạnh nhiều rồi, không chừng trong hôm nay hoặc một vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi đầu mùa - đài dự báo thời tiết đã nói rằng, tuyết năm nay sẽ rơi sớm hơn mọi
năm những nửa tháng. Có lẽ ra đường lúc này không phải là một ý kiến hay đối với tôi.
“Ắt xì!” Một chiếc áo khoác dày cộm cùng hai ba lớp áo mỏng bên trong vẫn không đủ khiến tôi cảm thấy ấm. Nhớ lại trước
kia, tôi cũng đã từng phải đứng ngoài đường phơi sương như thế này để
chờ Sakura. Kết quả là cô đã ám tôi từ phía sau lưng cứ như ma vậy.
Không, là một sát thủ không để lại tiếng bước chân - tôi đã từng ví như
thế trước mặt cô. Sau đó cô nói gì nhỉ? À, phải rồi, cô ấy nói: ‘nếu
đúng là vậy thì sao?’. Thật chẳng thể hiểu nỗi một người như cô lại có
thể đùa được vì chuyện này.
Tôi vừa vỡ lẽ ra một suy nghĩ, không
chừng cô lại đang nói ẩn ý với tôi. Hành động nhăn thoăn thoắt, không để lại tiếng bước chân. Nếu sâu chuỗi với các dữ kiện trước thì còn có:
thiên tài, lạnh lùng nhanh nhẹn, bình tĩnh trong mọi sự, cẩn trọng trong suy nghĩ, không chấp nhận đồ vật bị xê dịch vài cm, thuận tay trái...
Chẳng phải mọi thứ mà cô đang có rất giống với một sát thủ sao? Hay nói
cách khác, cô chính là Nữ hoàng bóng đêm…
Càng nghĩ càng thấy hợp lý. Nhưng nếu sự thật thật sự là vậy, thì… tôi phải đối diện với cô như thế nào? Chẳng lẽ lại xem như không hề có chuyện gì xảy ra ư?...
Gọi là đi hóng gió để bớt ưu phiền, bớt suy nghĩ, thế nhưng tôi lại càng
cảm thấy buồn và chán chường thêm. Tại sao tôi lại cứ phải nghĩ về cô
như thế này? Chỉ cần nghĩ đến là Sakura sẽ quay lại làm bạn với tôi sao? Nực cười thật. Miệng tôi khẽ nhếch lên một nụ cười buồn, cười rồi mới
cảm thấy trong lòng trống vắng biết bao. Nhìn những cặp tình nhân vui vẻ tay trong tay, sự đơn côi ấy càng có dịp bung trào mạnh mẽ. Nếu Sakura đang đi bên cạnh tôi…thì tốt biết mấy.
“AAA! Hoàng tử‼ Hoàng tử Yosuke kìa‼” Tiếng hét của ai đó vang lên cách tôi
không xa. Nghe đến tên mình, tôi hiếu kì quay lại. Một đám con gái đang
lao thẳng về phía tôi với tốc độ tên bắn. Rất rất nhanh sau đó, tôi đã
hoàn toàn bị bủa vây bởi họ. “Hoàng tử Yosuke, cho tụi em xin chữ kí!”
Tôi gượng cười mà kiềm nén tiếng khóc (.__.”). Suy nghĩ lại rồi, thà cứ “cô đơn” như ban nãy, tôi vẫn còn hạnh phúc chán.
“Được thôi.” Tôi cười không mấy thật lòng, bắt đầu công cuộc kí hết một loạt cho đám người bọn họ.
“Hoàng tử à~ Tin tức trên báo là thế nào vậy? Anh có thể giải thích được không?”
“Cái đó…” Tôi dừng lại việc kí giấy một chút để suy nghĩ. Có phải họ đang đề cập đến vấn đề tôi và Sakura đang yêu nhau không nhỉ? Nếu là vậy thì
tôi bắt buộc phải giải thích. Tôi và Sakura… không phải một cặp tình
nhân đích thực. “…Không phải đâu. Báo viết sai đấy, Sakura chỉ là…”
Nói đến đây, tôi ngưng bặt. Sakura là gì của tôi? Bạn thân? Bạn thân tương
lai? Bạn? Hay chẳng là gì cả? Biết giải thích thế nào để họ không làm
ầm, không nhiều chuyện, mà cũng phải đúng.
“Là gì?”
“Cô ấy là một người quan trọng đối với tôi.” Có lẽ dùng cụm từ ‘một người quan trọng’ này đã thoã mãn tính đúng đắn rồi thì phải. Phù, hy vọng họ sẽ
không hiểu lầm câu nói của tôi.
“Người quan trọng sao?” Ngay sau
câu lặp lại của một trong số ấy, tôi gật đầu xác nhận, rồi tiếp tục hí
hoáy đặt chữ kí. Bỗng dưng sau đó, cả đám người bọn họ đều ỉu xìu, mặt
thê lương như trong nhà có tang.
“Hoàng tử thật biết đùa… Không
nhận là người yêu mà lại nhận là một người quan trọng.” Tôi hửm thắc mắc với câu nói của một đứa con gái. Nhưng khi ngẩng đầu lên, hình ảnh mà
mắt tôi lướt qua đầu tiên là bóng dáng Sakura đang nhìn tôi từ phía xa.
Tim tôi bỗng đập thật nhanh, thật mạnh. Bắt gặp được ánh mắt của tôi,
Sakura quay ngắt bỏ đi theo một hướng. Hướng đó có vẻ như là đường tắt
thông với con hẻm số 13 về nhà cô. Tôi nhướn người lên nhìn, nhưng bị
bọn người này bao vây chẳng còn một kẽ hở, muốn thoát ra cũng thật khó.
Tôi cố hí hoáy cho xong toàn bộ một cách nhanh nhất, sau đó là xin lỗi
mọi người rồi chạy vụt đi. Không rõ tôi đang định làm gì, chỉ biết bản
thân thật sự muốn gặp và đi cùng với cô.
Dừng lại ở đầu con hẻm khá
vắng vẻ, tôi thở dốc. Vừa mới đây vài phút thôi, cô đã biến mất không
còn một dấu vết. Nhưng tôi chợt tỉnh ngộ khi nghe tiếng động phát ra từ
sâu bên trong, có lẽ là tiếng người, và tiếng xô xát. Tôi bước thật
nhanh, nhưng cũng nhẹ nhàng đến nơi ấy....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT