Từ trên phòng giáo vụ trở về, trông Sakura như bông hoa sắp tàn, chẳng còn lấy một chút sức sống.
“Chuyện gì với cậu thế?”
“...” Sakura không trả lời. Điều này càng làm tăng nỗi tò mò trong tôi.
“Tớ không nghĩ rằng cậu làm thế vì cậu thích.” Tôi thở ra khe khẽ, giọng
nói cũng thủ thỉ đủ nghe. Thường thì Sakura sẽ không bao giờ hành động
mất bình tĩnh như vậy, thậm chí là cô bạn bị đánh bầm dập sau một cú đấm kia vẫn bất tỉnh nhân sự trong phòng y tế, và người ta còn nói có thể
cô bạn ấy sẽ chưa tỉnh lại vào ngày mai. Thật không thể tin nổi đó là
một cô gái cao tầm trung - nếu không dùng từ “lùn” để diễn tả, cùng vóc
người nở nang nhưng chẳng hề đô con đã làm việc này.
Sakura hé môi, định nói gì đó, nhưng rồi lại tiếp tục trung thành với sự im lặng của mình.
Nhưng sự hiếu kỳ vẫn theo tôi mãi không dứt. Mà thôi vậy, Sakura không muốn
đề cập đến, nếu tôi cố tình moi ra tra khảo chỉ tổ khiến cô đâm ra ghét
mình đi, tôi cũng không hề muốn bị ăn đấm như với cô bạn gái xấu xố kia
của Saito.
“Ừ, sự thật rằng cô ta dùng từ ngữ quá lố.” Tôi tự
giải đáp, hay tự thuyết phục mình. Sau đó tôi búng tay cái chóc. “Bị
đánh là đúng!”
Bất giác, cô nhếch môi cười nhẹ. Tôi cũng mỉm cười theo cô, cuối cùng thì Sakura cũng đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường của mình rồi.
...
Ngày thi cuối kỳ cũng đã đến.
Saito đang đứng quàng vai Sakura, mặt phe phởn không thể tả nỗi. Cô chỉ
khoanh tay đứng lặng, mắt hướng về một phía. Nhìn theo hướng ấy, tôi
thấy Shirin cùng Moda Akemi đang tiến lại.
Phải rồi. Cô đã từng nói, ngày hôm nay sẽ đánh một đòn vào Moda để trả thù, không biết cô định làm gì nhỉ?
Shirin và Moda, cả hai người bọn họ cùng liếc Sakura trước khi lướt ngang qua
cô. Cô cười nhếch miệng đáp trả. Saito tinh quái không kém. Còn tôi chỉ
nhíu mày theo dõi diễn biến tiếp theo - Tôi là người ngoài cuộc, chỉ có
thể đứng xem màn kịch, nhưng không được can thiệp, như một vị khán giả.
Ngay sau đó, màn hình ti vi cỡ lớn ngay cạnh bảng tin vụt sáng. Với những gì mình đang thấy, tôi mém chút nữa sặc luôn cả nước miếng.
Trên
màn hình là... “cảnh nóng” của Moda với một người đàn ông lạ mặt - cả
hai đang loã lồ dính chặt lấy nhau trong phòng riêng của chị ta, kèm
theo đó là tiếng rên nỉ non vô cùng chói tai, chỉ có đoạn G, cái vị trí
giao hợp của hai con người kia bị che mờ lại thôi. Học sinh hiếu kỳ bu
đến, hướng mắt về màn hình ngày càng đông, nhưng chủ yếu là con trai,
còn con gái đều lấy tay bịt mắt bịt miệng không dám nhìn. Những cảnh này thật dễ khiến cho người khác đỏ bừng mặt mày. Đúng phong cách làm việc
của Saito Suichi đây rồi.
Tôi lấy bàn tay của mình che mắt Sakura lại.
“Cậu quả thật là một tên biến thái.” Tôi cười khinh khỉnh nhìn hắn.
Đáp lại là một cái nhíu mày. “Đừng nói với tôi cậu chưa bao giờ download phim đen trên mạng về máy để mà xem nhé?”
“Tôi...nhưng nó không thích hợp để đưa vào trường học như thế này.” Tay vẫn che mắt Sakura, tôi giải thích.
“Thế thì việc một nữ sinh ‘vô cùng thơ ngây’ quan hệ với người khác tại phòng riêng của mình thích hợp chắc?”
Tôi trề môi nhạo báng, có lẽ hắn đã vừa không nghĩ đến bản thân mình khi mở miệng nói ra câu ấy. “Chẳng phải cậu cũng là nguyên nhân khiến đám nữ
sinh làm chuyện đó sao?”
“Hừ... Bọn họ đều là tự nguyện. Tôi nào
có tội? ” Hắn nhún vai một cái, như thể muốn rủ bỏ toàn bộ tội lỗi của
mình. Tôi nhìn vào khuôn mặt cố tỏ ra vô tội vạ ấy, hận là không thể đấm hắn một cái thật đau điếng.
“kobayashi sakura! là mày phải
không??” Ngay lập tức, giọng quát tháo của Moda khiến tôi và tất cả mọi
người có mặt ở đây giật mình chú ý. Có một vài ngón tay chỉ trỏ về phía
chị ta. Chị ta đã đang rất “thu hút”, nay chị còn muốn thu hút hơn, rõ
là tự đào mồ chôn mình.
Sakura gỡ tay tôi xuống, nhìn chị cười
nửa miệng. Trái với cô, mặt chị đỏ bừng theo cấp số mũ, vừa tức giận vừa xấu hổ tột độ. Shirin đứng bên cạnh cũng tức không kém, nhưng có vẻ chị không dám lên tiếng nữa.
“Aha~” Nhìn thấy mọi người tập
trung đông và đang liên tục chỉ trỏ, Sakura lại nhếch lên một nụ cười
rợn người. “Tôi chỉ hoàn thành sớm kết cục chị đáng phải nhận thôi.”
“con khốn!!!!” Moda Akemi lao vào Sakura như con mãnh thú, hốc mắt hằn lên
những tia đỏ gai gốc. Lập tức tôi và Saito cùng đứng chắn chị lại, để
đảm bảo an toàn cho cô. Còn cô chỉ đứng phía sau, tay khoanh tròn, đầu
hơi nghiêng về một bên và đôi mắt xanh cùng cái miệng ẩn chứa ý cười
thích thú.
“Shirin, dẫn chị Moda đi đi.” Tôi ngán ngẩm giữ Moda đang điên cuồng quẫy đạp. “Cả hai đều không thể thắng Sakura đâu!”
Nhưng Shirin chỉ đứng lặng nhìn, răng cắn chặt vào môi lộ vẻ tức giận, pha
chút lo lắng mà hoàn toàn không nghe theo lời tôi nói.
“Cái bà
chị này...!” Saito gạt phắt tay tôi ra và đẩy Moda một cú khiến chị ngã
nhào ra đất. Sau đó hắn thở hắt ra bực dọc. “Bà chị bướng vừa vừa thôi!” Hành động của hắn không có gì quá lạ cho tôi và cô. Tôi còn nghĩ, hắn
sẽ đấm vào mặt chị mà không cần thương tiếc như Sakura đã từng làm với
cô bạn gái của hắn nữa cơ. Như vậy đã là còn quá nhẹ rồi.
Trong
một khắc, tôi đã ngỡ rằng Shirin sẽ đến đỡ Moda đứng dậy. Nhưng không,
chị ngoảnh mặt bỏ đi trước con mắt giận dữ, trân trối và tuyệt vọng của
Moda Akemi. Có lẽ Shirin đã cảm thấy quá xấu hổ và nhục nhã thay cho
người bạn.
“Huýt...huýt...huýt!!!”
Ngay sau đó, tiếng còi
của bác bảo vệ khiến đám đông nháo nhào tản đi, chỉ có chúng tôi, bao
gồm tôi, Sakura, Saito, Moda là còn đứng ở lại. Cô, hắn và tôi dùng ánh
mắt bình thản nhìn bác, về phần Moda, ánh mắt chị ta đã chẳng khi nào có thể bình tĩnh nổi. “Mời tất cả các em lên phòng giáo vụ.”
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT