Công xưởng X, người ta sẽ nghĩ nó nhỏ nếu đứng nhìn từ góc độ ngoài. Nhưng bước vào bên trong, tôi cảm tưởng như rằng nó vừa được kéo giãn cả tấc chỉ trong vài phút.

Dĩ nhiên là tôi mới lấn chân vô cửa không lâu, đã có một kẻ đeo kính đen đứng trước mặt, chặn lối đi của tôi. “Công xưởng đang được sắp xếp lại các thiết bị cho một cuộc khôi phục. Để tránh nguy hiểm, xin các vị lần sau hãy tới.”

À, lý do cũng hay đấy. Tôi như không quan tâm lời nguỵ biện trá hình của hắn ta, trực tiếp đi vào vấn đề chính. “Tôi cần phải nói chuyện với boss của các anh.”

Hắn có chút ngạc nhiên, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn nhất, hắn không còn chút sắc thái, nói với thứ giọng Mexico nằng nặng khó nghe. “Nơi này không thích hợp dành cho cậu. Cậu có thể xuống thị trấn tìm hộp đêm mà nhảy nhót chung với lũ vượn. À, mà hộp đêm ban ngày làm gì đã mở cửa nhỉ? Thôi, cậu cố gắng tìm nơi khác mua vui đi.”

Tôi cuộn chặt tay, bực tức nhìn hắn. Những tưởng là một kẻ đàng hoàng lịch sự, chẳng ngờ đâu hắn lại để lộ đuôi cáo của mình khi dám coi khinh tôi. Nếu chữ “nhịn” không có giá trị trong tôi thì có lẽ tôi đã đấm hắn từ lâu rồi. “Một lần nữa, tôi muốn gặp boss BP thần bí của các anh!”

Ngạc nhiên khi chủ tử mình bị gọi tên, hắn bất chợt trở nên vô cùng phòng bị. “Cậu là ai?”

“Yosuke Kuro. Một học sinh trung học.”

“Tôi không biết boss BP là ai.”

Nhìn mặt cố tỏ vẻ giả nai ngu ngốc của hắn ta, tôi càng muốn phát tiết. Sẵn trong người đang tích tụ cơn buồn bực từ những sự việc trước đó, tôi vung tay đấm vào mặt hắn một cú. Tôi không nghĩ hắn sẽ né tránh kịp, và chính xác là như vậy. Không thể né tránh, nhờ đó mà máu trong mũi của hắn dần dần chảy ra. Tôi lúc này mới có thể trút giận được đôi chút.

Hắn ta hung hãn lao về phía tôi như thiêu thân, miệng lẩm bẩm từ gì đó mà tôi không tài nào nghe ra, có thể hắn đang chửi thề bằng tiếng Mexico những từ: “chết tiệt!”, “khốn kiếp!”, đại loại vậy. Tuy nhiên, tôi không có nhiều thì giờ phân tích tiếng chửi của hắn, trước hết là đánh cho hắn ngã mà không có cách nào đứng lên được. Tôi ném balo sang một bên và lao vào hắn liền sau đó.

Cơn tức giận sẽ làm cho con người mất đi sự bình tĩnh, nhưng đôi khi cũng khiến người ta hiếu chiến và hăng hái hơn. Chỉ trong phút chốc, tôi đã hoàn toàn knock out được hắn, kẻ mà cao hơn tôi những chục phân bằng những cú đấm.

Khi tôi đã lướt qua hắn khoảng mươi bước chân, lại có thêm một nhóm người áo đen từ đâu ùa ra bao vây lấy tôi. Không những đông, mà họ còn có cả súng nữa. Tôi đề phòng quét ánh mắt một vòng quanh họ, mạnh miệng nói. “Cút về tìm chủ nhân của các người đến đây, tôi muốn gặp hắn.”

Bọn họ nghiến răng định bắn tôi. Nhưng đã có một kẻ giơ tay lên ra hiệu dừng lại sau khi nghe gì đó từ trong hearphone, có lẽ đó là lệnh từ bên trên. Ngay khi họ hạ súng xuống, tôi còn nghĩ là họ sẽ dẫn tôi đến gặp BP. Nhưng sự đời không đơn giản như vậy, họ chỉ đứng im, đứng im, đứng im toàn bộ khiến tôi cau mày, máu nóng tràn lên đến não.

“Hắn ta đang đến đây ư?”

Họ không xem câu hỏi của tôi đáng một ký lô nào cả. Dĩ nhiên tôi càng trở nên tức giận, chưa bao giờ tôi cảm thấy không thể kìm chế nỗi bản thân như thế này.

Tôi vừa lao đến, có ý định muốn giao pha một trận, bọn họ lại thêm lần nữa giương súng lên cao. Một cách nhanh chóng nhất, kẻ giơ tay ra hiệu lúc nãy đã gắt. “Không được bắn!”

Tôi không rõ bọn họ đang định làm gì, nhưng cứ phải làm thoã cơn bực tức của mình trước đã. Bọn họ tuy không bắn tôi, đương nhiên cũng vẫn cùng tôi giao chiến nếu như không muốn thân thể mình tổn thương.

Họ quá đông, những 6 người. Ấy vậy mà chẳng rõ bằng sức lực gì, tôi đã hung hăng chấp tất cả. Nhưng tôi đã không nghĩ mình thắng cho đến khi không còn một kẻ nào đủ sức đứng dậy.

Tôi nhìn chòng chọc vào bàn tay mình, đây mà một loại kì tích chăng? Thật là khi tức giận, có trời mới biết bản thân làm được những gì. Nhưng thôi, tôi không có thời gian để ở đây mải mê đắm chìm trong niềm sướng lâng khi đánh bại nhiều người như vậy. Rất nhanh sau đó, tôi cúi người xuống, giật thật mạnh cổ áo của một kẻ. “Làm thế nào để gặp boss của các anh?”

Tiếng cộp cộp của bước chân truyền đến tai tôi dần dà rõ hơn. Tôi ngẩng phắt đầu dậy, nhìn vào một nhân ảnh đang tiến về phía mình. Khí chất hắn ta khác với toàn bộ người ở đây. Có lẽ là một người có địa vị cao hơn, hoặc chính là boss BP.

“Hạ nhiều người của tôi như vậy nhưng cậu vẫn chưa chịu đi?” Đi? Tại sao tôi lại phải đi trong khi mục đích của tôi đến đây là để tìm boss BP?

Tôi đứng dậy đối diện với hắn. “Anh là ai?” Đoán chừng khoảng tầm 30, hắn ta cũng là một mỹ nam, đẹp trai và quyến rũ, tuy mặc trên người bộ vest đắt tiền nhưng vóc dáng anh tú, cường tráng của hắn ta vẫn cứ thế lộ ra. Ấy vậy mà khi so với Nathan đại boss, cha của Sakura, hắn vẫn không thể nào sánh bằng.

“Kẻ mà cậu đang muốn tìm.”

Tôi đã đoán đúng. Tuy vậy, hắn vẫn hơi khác so với tưởng tượng của tôi. Sau khi hình dung lại bộ mặt của Thomas Peter mà hắn ta đã giả dạng trong bữa ăn, thật sự quá khác biệt.

Kết thúc suy nghĩ. Lập tức, tôi nhảy bổ vào vấn đề chính bằng cách gào vào mặt hắn. “Tên khốn! Dẹp đi cái thoả thuận ngu ngốc của anh! Ngừng giúp Sakura báo thù và trả cô ấy về bên tôi!”

“Suy nghĩ của đám trẻ thực sự rất hay ho.” Hắn phá lên cười. “Cậu nghĩ đây là một trò chơi trẻ con, muốn dừng là dừng được ư?”

Sau tất cả những lời lăng nhục từ những kẻ lớn tuổi hơn, tôi thật sự rất muốn hét lên thật to: ‘Tôi đã trưởng thành rồi!’ Nhưng không thể, làm vậy chỉ càng khiến tôi trông trẻ con hơn trong mắt họ thôi.

Tôi cố gắng điềm tĩnh nhất trong phạm vi của mình. “Bởi vì tôi không thể dừng, nên mới đến tìm anh.” Tôi chẳng rõ mình đang làm những gì, nhưng tôi có thể nhận định rằng đây là một trong những việc mà tôi cần làm ngay trước mắt - nó không đơn giản chỉ là xuất phát từ cảm tính. “Tôi biết anh sẽ không dễ dàng gì thay đổi, nhưng mà, anh có thể lấy một thứ gì đó từ tôi, thay vì Sakura?” Tôi tình nguyện như thế, thà rằng tôi mất một thứ gì đó, còn hơn để Sakura trở thành người của hắn ta.

“Một thứ từ cậu?” Khoảnh khắc nhận ra lỗ hổng trong lời nói của mình, và nhận ra những điều hắn sẽ nói tiếp theo, tôi chết lặng, cảm thấy muốn chửi rủa bản thân khôn cùng. “White Cherry? Tôi sẽ lấy cô ta từ tay cậu, được chứ?”

“Ngoại trừ cô ấy.” Tôi siết chặt bàn tay, đến nỗi móng tay cắm sâu vào trong da thịt.

“Cậu đã không có ngoại trừ nào.”

“Nhưng bây giờ thì có.” Tôi không thể miêu tả được cảm xúc hiện tại của mình. Dù nhận diện được kẻ trước mắt rất nguy hiểm, nhưng tôi vẫn muốn lao vào hắn với ý niệm đánh hắn te tua bầm dập. Dường như tôi không thể nhẫn nhịn lâu nỗi nữa.

Hắn hếch cao đôi lông mày, cho qua câu đáp của tôi, hắn tỏ ra trầm ngâm, mũi chân khẽ di di xuống nền đất, giống như là hắn đã sẵn sàng tiếp đòn của tôi bất cứ lúc nào. “Lấy cậu cũng không tệ. Nhưng tôi sẽ mất thêm một khoá đào tạo. Trong khi đó, cô ta đã có đầy đủ hành trang của một chiến binh tài năng.”

Dụng ý của hắn ta tôi có thể nhận ra. Bất cứ ai cũng đều muốn bên mình có một nhân tài hữu dụng, đặc biệt là bông hoa toả hào quang ở cả hai thế giới trắng và đen như cô. Nhưng...

“Chẳng có lý do gì để anh ép buộc cô ấy ...ngủ với mình cả!” Ngoài sự phẫn nộ ra, kèm trong câu nói của tôi còn là sự chua chát hiện hữu rõ ràng.

Hắn không trả lời vội. “Cậu biết rồi ư? Đau đớn nhỉ, trông cậu đã hạnh phúc với cô ấy trong khách sạn thế kia mà~” Thái độ bỡn cợt pha trong lời nói của hắn còn nhiều hơn là sự cảm thông. Trong khách sạn? Nghĩa là hắn đã biết. Không loại trừ khả năng người gửi lời nhắn gì đó khiến cô sa sầm mặt mày trong bữa ăn hôm ấy là hắn. Rồi hắn đi đến lời giải đáp. “Người của tôi, tôi muốn dùng thế nào thì dùng. Không đúng sao?”

“Khốn kiếp!” Tôi gầm nhẹ, chĩa mũi súng về phía hắn. Tôi cảm giác mình sắp bùng nổ và không thể khống chế được bản thân, tôi muốn làm gì đó để gạt đi phần nào sự tức giận.

Hắn giơ hai tay lên, nhưng không giống với đầu hàng, mà là hắn đang cố tình mời gọi viên đạn từ trong ống súng của tôi, vẻ mặt lộ liễu một sự thách thức. Thậm chí sau khi tôi nhắm thẳng vào tim hắn và mở khoá nòng, hắn vẫn dửng dưng như vậy.

Tôi không thể bắn hắn, bởi nếu hắn chết, Sakura cũng vẫn sẽ tiếp tục, và cô càng gặp phải nguy hiểm hơn khi không có kẻ mạnh tương trợ như hắn. Hãy giết hắn vào sau ngày mai, giết hắn vào sau ngày mai... Tôi tự thôi miên bản thân, nhưng không cách nào có thể giúp cho cơn giận dữ đến điên cuồng trong tôi có thể giảm đi.

Tôi vẫn không hạ đôi tay đang run run xuống, hốc mắt hằn lên những tia đỏ gai gốc tượng trưng cho sự oán giận đến mức điên tiết. Tôi hét lên một tiếng, chĩa súng vào một trong những người nằm gần đó rồi bắt đầu nhả đạn. Một phát, hai phát, ba phát...cho đến khi thân thể kẻ đó chỉ toàn một màu máu với những vết thương lỗ chỗ khắp cơ thể.

Tôi mím môi, kinh hãi nhận ra những gì mà bản thân vừa làm. Cái xác chết đó, trông vô cùng kinh khủng.

Hắn nhíu mi, từ nhìn vẻ mặt hốt hoảng của tôi, hắn chuyển sang nhìn đến cây súng trên tay tôi. “Cậu thật biết tận dụng cây súng White Cherry cho mình.” Hắn mỉm cười ẩn ý. Nhưng tôi hoàn toàn không để tâm đến lời hắn nói, mà tôi chỉ mãi theo đuổi cảm xúc muốn giết chết hắn ngay lập tức, mặc cho tôi đã vừa giết thêm một mạng người.

Chợt chiếc điện thoại trong túi tôi vang lên một hồi chuông. Dù vậy tôi vẫn không mảy may quan tâm, chỉ nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt hăm he đòi mạng.

“Nghe máy đi, cậu nhóc.” Thấy tôi vẫn không nhúc nhích, hắn cất thêm lời. “Tôi đoán chắc rằng cậu sẽ bỏ lỡ điều thú vị gì ấy nếu không nghe máy.”

Tôi cố gắng nuốt trôi cơn tức, áp điện thoại vào tai trong khi tay còn lại vẫn cầm súng, và mắt vẫn nhìn hắn không dứt. Tôi chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã vọng đến một giọng nói lạ. “Xin chào Yosuke Kuro. Chúng tôi là một nhóm bắt cóc chuyên ngành. Hiện tại, chị cậu đang nằm trong tay chúng tôi.”

Khoan đã...ý bọn họ là sao? Chị, tức Shirin ư?

Cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi là tiếng la hét của một người con gái từ dây bên kia. “Kuro! Cứu chị với, bọn chúng đang trói chị! Bọn chúng đòi giết chị!”

Tôi nghiến răng, tất thảy những cơn tức giận như đổ dồn vào tôi cùng một lúc, tôi gào ầm lên. “Các anh muốn gì??!”

“Một khoản tiền mặt trị giá 20000$ để đổi lấy cô ta.”

“20000$? Hiện tại, tôi không có số tiền lớn đến như thế!”

“Chúng tôi không biết. Cậu tốt nhất nên làm như thế nào đó để cô ta có thể sống. Nếu 9h sáng mai, chúng tôi không thấy mặt cậu tại địa điểm mà chúng tôi sẽ gửi cho cậu sau đó, tôi sẽ giết cô ta. Nếu cậu lo cho tính mạng của cô ta, tốt nhất nên làm theo ý chúng tôi.”

Tôi cảm thấy choáng váng. Ngày mai ư?

“Đổi thời gian nội trong ngày hôm nay có được không?” Hiện tôi không có đủ bấy nhiêu số tiền, dĩ nhiên phải mở một cuộc giải cứu. Nhưng cuộc chiến của Sakura sẽ khởi động vào ngày mai nếu tôi không thành công thuyết phục BP thay đổi kế hoạch - và dĩ nhiên là vậy rồi. Tôi không thể phân thân để đồng thời tham gia hai chiến sự ở hai nơi để cứu hai con người được, cũng không thể bỏ một trong hai được.

“Không. Chúng tôi sẽ không thay đổi, ngày mai, và chỉ một mình cậu.

Hai tiếng “Khoan đã!” của tôi đã được thốt ra cùng lúc với tiếng tút tút ngắt máy.

Khi nhìn vào vẻ mặt giảo hoạt và trêu ngươi của hắn, tôi không thể nào nghĩ đây chỉ là một sự ngẫu nhiên nỗi nữa. “Chính anh đã bày ra trò này phải không?!” Nói xong câu này, tôi cảm thấy không đúng cho lắm.

Hắn nhún vai một cái. “Tôi chẳng có động cơ gì để làm thế cả.”

Phải, hắn không làm, Sakura mới là người làm việc đó. Cô muốn ép tôi phải đi cứu chị, và không cho phép tôi cùng tham gia vào trận chiến nguy hiểm này cùng mình. Nếu đây là một chiêu trò của cô, có lẽ Shirin sẽ không nguy hiểm...

Thấy tôi đăm chiêu ngẫm nghĩ một lúc lâu, hắn lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại và mở một đoạn ghi âm. Trong đoạn ghi âm ấy là giọng của Sakura với nội dung: “Nếu Kuro đã đoán ra được, hãy nói với cậu ấy rằng, tôi sẽ chẳng khoan dung với Hanazuki Shirin đâu, chị ta đã từng khiến tay tôi bị gãy, tôi nhất định sẽ bắt chị ta đền mạng - nếu như Kuro không đi cứu chị ta.”

Tôi khép chặt đôi mắt và bắt đầu gồng mình lên. Trong tôi không còn cảm nhận được gì hơn ngoài sự bế tắc vô bờ. Sakura một lần nữa làm khó tôi khi ép buộc tôi phải chọn một trong hai người là cô và Shirin.

Được rồi, lần này tôi sẽ chọn cả hai, dựa vào chính khả năng của mình.

Tôi lườm hắn một cái trước khi quay người bỏ đi, hắn vẫn chỉ nhìn tôi với ánh mắt thách đấu, sau buông một câu nói mà tôi nghĩ ấy thực tâm là suy nghĩ của hắn. “Cậu yên tâm. Tôi sẽ không để con át của mình chết đâu.”

Cho dù là vậy, tôi cũng không thể uỷ thác cô cho hắn hay cho bất kì ai được.

Tôi nghĩ mình cần bắt đầu với địa điểm mà bọn người kia sẽ gửi. Về đến khách sạn, tôi ngồi chờ trên chiếc giường trắng của mình, đôi khi lại đứng lên và di chuyển mọi chỗ trong căn phòng thể hiện thái độ bồn chồn, tay nắm chặt điện thoại để chờ một tin nhắn hẹn địa điểm. Nhưng cho đến tận chiều, màn hình điện thoại đã chẳng hề sáng lên.

Cảm thấy quãng thời gian kiên nhẫn đã quá lâu, tôi đứng phắt dậy, vác balo bất ly thân và tiến ra khỏi khách sạn. Nơi tôi cần đến là trạm điện thoại công cộng mà bọn bắt cóc kia đã dùng khi gọi cho tôi, qua điều tra bằng một số thủ tục thông minh của điện thoại lên máy tính, tôi biết vị trí của nó nằm ở đâu.

Không thể nào dẫn theo Shirin đang bị trói đến một buồng điện thoại công cộng nào đó mà không bị bất kì ai nghi ngờ, chỉ có thể giải thích: hoặc nhất định nơi ấy rất vắng người, hoặc bọn chúng đã ghi âm lại lời kêu cứu của Shirin từ trước để làm bằng chứng cho tôi tin. Nhưng dù là trường hợp nào, tôi cũng nhất định phải tìm được một manh mối gì đó khi đến nơi ấy.

Sau khi mò mẫm tìm đường với căn bệnh quái gỡ, tôi cuối cùng cũng đứng trước một buồng điện thoại công cộng. Nơi đây gần ngã sáu đèn xanh đèn đỏ, xung quanh quả thật rất nhiều người đi lại trên con đường lớn. Có thể ai đó sẽ nhìn thấy hắn ta chăng?

Dò xét bên trong buồng một lúc, và nhận thấy không có gì khả nghi, tôi phóng ánh mắt đến một trong những chiếc camera giao thông đang hướng về phía mình, lặng người đi vì suy nghĩ trước khi nhấc máy gọi cho kẻ cần gọi. “Tôi là Yosuke Kuro.” Tôi ngay lập tức nói khi bên kia vừa bắt máy. “Tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.”

“Nói xem, lý do để tôi phải giúp cậu.” Saito Suichi cười thích thú.

Tôi biết ngay là hắn sẽ đặt ra những câu hỏi tương tự như thế này, vì thế mà tôi đã đáp rất nhanh. “Tôi muốn đâm đầu vào chỗ chết, nếu anh muốn tôi chết, tốt hơn hết là hãy giúp tôi.”

“Tuyệt.” Hắn ha hả cười, nhưng qua giọng điệu đôi chút cợt nhả, dường như hắn không hề tin với lời nói của tôi. “Nói thử xem.”

“Cột đèn giao thông số 4 khu vực 35. Tôi muốn xem đoạn camera ghi lại những gì vào khoảng...” Ngưng một lát, tôi liếc nhìn đồng hồ, rồi nhắm mắt và bắt đầu nhẩm tính toán. “...5 tiếng trước đây.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Ờ...”

“Hơi khó đấy, tôi biết cậu sẽ không bao giờ làm được.” Hắn cười phá lên, khoe khoang thể hiện mình. “Chờ tôi 2’.”

Khoảng hai phút sau, hắn gửi đến tôi một đoạn video. Tôi đứng tại chỗ, chăm chút theo dõi hồi lâu cho đến đoạn có một kẻ khả nghi xuất hiện trong buồng điện thoại. Tôi nhanh chóng chụp lại giây ấy, bắt đầu xăm xoi con người này.

Hắn ta là người da màu, cao to, mặc một bộ jacket đen, nhưng tôi không thể thấy rõ khuôn mặt vì hắn đeo khẩu trang và mắt kính. Phóng to màn hình hơn, tôi nhìn thấy phía sau gáy hắn có một hình xăm giống như lá cây đã được cách điệu.

Tôi cầm bức hình đi hỏi tất cả những người xung quanh, nhưng không ai là trông thấy hắn cả. Không bỏ cuộc, tôi ghé vào những hàng quán gần đó để hỏi thăm.

“Có. Hắn đã vào đây mua một ít băng dán và một vài đôi ủng.”

Tôi mừng rỡ khi anh chàng trông nom cửa hàng tiện lợi trả lời như thế. Tôi nhanh chóng hỏi thêm. “Thế anh có biết hắn ta đi đâu không?”

Sau khi nhận được cái lắc đầu của anh ta, tôi ngưng cười. Tôi rất không muốn bản thân mừng hụt, hay lần này lại không thu thêm thành quả gì. “Hắn chỉ vào đây mua băng dán và ủng, rồi rời đi ngay sao?”

Cái gật đầu của anh ta đã hoàn toàn làm tôi lại hoàn toàn rơi vào trạng thái bế tắc. Nếu hôm nay không cứu được Shirin, nhất định mọi sự sẽ lở dở vào ngày hôm sau. Tôi nhất định phải tìm ra Shirin trước thời gian bọn chúng yêu cầu, nghĩ được đến thế, quyết tâm lại hừng hực trong tôi.

“À...khoan đã.” Anh ta gọi khi tôi đã bước đến cửa. Tôi lập tức quay phắt đầu lại với niềm hy vọng nhỏ nhoi về một manh mối nào đó. “Trước khi mua ủng, hắn ta có gọi một cuộc điện thoại.”

“Anh có nhớ hắn nói gì không?” Một manh mối, đây nhất định là một manh mối.

“Nếu tôi nhớ không lầm...” Anh ta gãi cằm nghĩ ngợi. “Hình như hắn nói: Bẩn chết khiếp! Thậm chí là ống quần của tao đã ướt đỏ hết lên rồi này!”

Ngay lập tức, một suy luận hình thành trong đầu tôi. “Ôi! Rất tuyệt.” Tôi cười và gửi lời cảm ơn đến anh ta.

Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi là một con đường đất đỏ, đôi khi là một vài vũng bùn nhỏ để khiến ống quần của hắn ta đỏ bẩn lên như vậy. Nhưng mùa này không mưa, sẽ không có bùn, không loại trừ khả năng con đường đó có một xe tưới nước tự động thường xuyên chạy qua, tức gần nơi ấy có một công ty công trình đô thị. Đó cũng là lý do vì sao mà bọn chúng phải mua ủng.

“Anh biết nơi nào gần đây có con đường đất đỏ gần một công ty công trình đô thị không?”

“Có. Nó nằm ở phía Tây Bắc.”

“Chỉ một thôi, đúng chứ?”

“Theo tôi biết thì là vậy.”

Tôi mở bản đồ tiện ích và bắt đầu dò tìm, sau đưa đến trước mặt anh ta. “Có phải là ở đây?”

“Chính nó.” Không mất quá nhiều thời gian, anh ta đã gật đầu xác nhận.

Tôi nhoẻn miệng cười rồi hỏi nốt một câu cuối. “Hắn ta đã mua bao nhiêu đôi ủng?”

“11 đôi.”

11 người? Tôi nhắm mắt, giơ hai tay đến trước mặt và cuộn chặt thành quyền. 11 người, sau khi tìm được chính xác vị trí của Shirin ở hiện tại, tôi không thể không tính toán một cách chu toàn đến kế sách cứu thoát chị khỏi tất-cả-bọn-họ. “Được rồi. Bán cho tôi một đôi, cảm ơn rất nhiều, anh bạn.”

Tôi rời khỏi cửa hàng, lần theo địa chỉ để tìm kiếm. Nhưng trước khi ấy, tôi đã hoàn thành một cuộc gọi thoại cùng anh Thâm trầm. “Tôi cần một ít thuốc gây mê tác dụng chậm.” Tôi nghĩ, tôi sẽ cần đến nó sớm thôi.

“Ừ.” Anh ta không thắc mắc gì nhiều, trực tiếp nhận lời.

...

Tôi đang đi bộ trên con đường đất đỏ đầy những vũng bùn gần một công ty đô thị. Nơi này là vùng hẻo lánh khá xa khách sạn tôi ở, và rất xa so với công xưởng X. Nếu muốn quay về đúng thời gian cho phép của bản thân, tôi phải tranh thủ từng phút từng giây.

Xung quanh nơi này có lác đác vài căn, tôi không ngại gõ cửa từng nhà và đặt ra những câu hỏi.

“Xin chào. Anh có thấy một nhóm người khả nghi đi ngang qua đây không? Ý tôi là một nhóm người lạ từ nơi khác chuyển đến?” Tôi lập tức cất tiếng ngay khi một người đàn ông cao to mở cửa. Tôi không nhớ đây là ngôi nhà thứ bao nhiêu trong số “vài căn” mà tôi đã hỏi thăm.

Anh ta nhìn tôi một lát, không trả lời. Ngay lúc tôi nghĩ họ không hiểu tiếng phổ thông, hay lúc tôi đang cố gắng nhớ một vài từ lóng địa phương, anh nọ lại cất tiếng. “Tôi không nhìn thấy gì cả.”

Tôi gật đầu cảm ơn. Định quay người đi, tôi bỗng để ý thấy một vết xăm hình lá cây cách điệu sau gáy hắn.

Trong khi hắn ta vừa đóng cửa, tôi mở tròn đôi mắt đứng lặng tại chỗ. Cố gắng nuốt trôi sự bất ngờ vào trong lòng và chuẩn bị tâm lý cho những sự việc có thể xảy ra tiếp theo, tôi gõ cửa một lần nữa.

Hắn ta mở cửa, gương mặt không một chút thân thiện.

“...Tôi bị lạc rồi. Nếu anh không phiền, anh có thể cho tôi ngủ nhờ một đêm không?”

Hắn ta nhìn tôi, với ánh mắt ẩn chứa nội dung không muốn cho tôi vào bên trong. Không lâu sau, hắn cũng gật đầu chẳng mấy niềm nở. Tôi như trút được một ngụm khí nặng nề từ trong buồng phổi.

Theo chân hắn, tôi bước chậm rãi vào bên trong rồi quét mắt một vòng xung quanh. Tuy to hơn những căn nhà bình thường nơi đây, nhưng nó vẫn khá ọp ẹp với cái sàn nhà trải gỗ. Trông mọi thứ vật dụng không quá sáng sủa, được bố trí không mấy tự nhiên, nặng hơn thì có thể dùng từ “cẩu thả” để hình dung. Nếu tôi không phải là con người tế nhị, có lẽ tôi đã thốt lên suy nghĩ của mình: Ô, nó thật giống với một cái nhà kho!”

Quan trọng nhất ấy chính là, nơi này có rất nhiều phòng, và tôi không đoán biết được phòng nào là nơi đang giam giữ Shirin cả.

----END CHAP 55----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play