Phố Tokyo náo nhiệt hun đúc không khí buổi tối tháng 3 trở nên ấm áp hơn.

Tôi đã xuất viện, vết thương nơi chân lành lặn trở lại, độc tố trong người hoàn toàn được đẩy ra hết. Vì thế mà giờ đây, tôi mới có được cảm giác tự do như thế này.

Thong dong ngoài con phố một lúc, tâm tình tôi nghiểm nhiên vẫn không chuyển biến khá lên. Tôi nghĩ rất nhiều việc, rất nhiều hướng giải quyết với những vấn đề đang xảy ra trước mắt. Giờ đây tôi mới có thể nhận ra rằng, khi ở một mình, tôi lại có thể nghĩ nhiều đến như thế.

Kì thi cuối cùng của năm 11 sẽ diễn ra vào vài ngày nữa, nhưng thực tâm chuyện này chẳng ảnh hưởng đến chút lo lắng nào của tôi. Mà là vì, sau khi kì thi ấy kết thúc, tôi sẽ đi tìm Sakura. Hiện tại, tôi vẫn còn đang trên đà chuẩn bị cho chuyến đi, dĩ nhiên vẫn phải nhờ vào Henry, anh ta cũng đồng ý giúp đỡ tôi rồi.

Có một điều mà tôi luôn do dự, kì thực thì…tôi không nghĩ rằng Henry sẽ dễ dàng chịu giúp tôi như vậy. Tuy chẳng thể hiểu rõ tính cách của anh ta, nhưng trực giác tôi luôn mách bảo anh ta không đáng tin. Thậm chí còn không đáng tin hơn cả Saito Suichi, hay là Keith ấy. Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi khó có thể mò mẫm tìm Sakura hết cả trái đất này. Chi bằng gật đầu nhận lời, nếu anh thật sự không có dụng ý tốt thì…tôi sẽ tính chuyện này sau. Trước mắt vẫn cứ giữ thái độ cực kì cảnh giác với anh đã.

Tôi ngồi xuống một thành bồn cây trên vỉa hè. Cái “ghế ngồi” ấy có vẻ như còn khá ẩm ướt vì sương rơi nên rất lạnh.

Ngồi đó không lâu, tôi chợt thấy một đôi chân lướt qua trước mặt mình. Khi tôi ngóc đầu dậy, nhân ảnh kia đã đi được một đoạn. Tôi ngẩn người nhìn theo dáng đi đó, đôi mắt tròn xoe, đôi môi hơi hé. “Sakura…?”

Chẳng thể nghĩ thêm bất cứ thứ gì, tôi lập tức đuổi theo. Nhưng chưa kịp đứng trước mặt “cô ấy” để tôi có thể khẳng định đó là Sakura thật hay không, “cô ấy” đã tấp nhanh vào một quán bar. Đương nhiên, tôi vào cùng cô ngay sau đó.

Bar này bảo lưu âm thanh rất tốt, không hó hé ra bên ngoài bất kể tiếng động gì. Khi vào trong rồi, tôi mới có thể cảm nhận tiếng nhạc ấy đinh tai đến mức độ nào. Tuy không phải là lần đầu tiên bước vào đây, tôi vẫn chẳng cảm thấy nơi này quen thuộc thậm chí là một chút.

Tôi chỉ theo sau “cô ấy” có một đoạn thôi, vậy mà chớp mắt đã không thấy đâu nữa cả. Tôi ngó đông ngó tây tìm kiếm, nhưng nhân ảnh kia hoàn toàn biến mất, xung quanh chỉ có những con người lạ lẫm ra sức thác loạn, náo nhiệt vô cùng.

Tôi nhếch miệng cười giễu bản thân, có lẽ vì quá nhớ nhung Sakura nên tôi trở nên quáng gà, nhìn đâu đâu cũng là cô cả. Tôi thực đáng thương mà.

Khẽ lướt mắt thêm một vòng nữa, tôi thầm nhận xét nơi này không tệ, có lẽ sẽ ít nhiều thay đổi tâm trạng của tôi. Đã vào đây rồi cũng không nên trở ra làm gì sớm. Vì thế tôi hướng thẳng đến quầy lễ tân, gương mặt tỏ ra bình thản, không vì tiếng nhạc xập xình kia mà khó chịu.

“Một chai Maraschino.” Giữa những âm thanh hỗn tạp này, tôi bắt buộc phải nói với giọng khá to để người pha chế rượu kia có thể nghe thấy.

Bởi vì ngày mai là chủ nhật, tôi mới có thể cho phép bản thân tự do uống rượu như vậy.

Sau khi nhận cái gật đầu của anh ta một lúc, tôi được đưa đến tay là một chai Maraschino đã được khui ra theo đúng yêu cầu. Rót chất lỏng trong suốt ấy quá nửa chiếc ly thuỷ tinh, tôi chăm chú nhìn vào biểu hiện khác lạ của người pha chế rượu. Anh ta mặc bộ gilet chỉnh tề, gương mặt có chút bối rối, cũng có chút lạnh lùng khi nhìn tôi.

Mặc kệ thái độ của người này, tôi ngửa cổ nốc một hơi toàn bộ phần rượu trong ly. Mùi vị anh đào vẫn còn ứ đọng trong cổ họng tôi, vừa ngọt vừa chát đến lạ thường.

Ly rượu mùi anh đào này lại khiến tôi nhớ đến cô mất rồi…

Cũng không hẳn, sở dĩ vì tôi nhớ cô trước nên mới gọi uống Maraschino…

A~ Tôi bỗng thèm khát được gặp cô, được ôm hôn cô ở trong lòng quá đi. Nghĩ thế, tôi lại tiếp tục rót đầy ly rượu, uống tiếp một hơi. Hết ly này, lại đến ly khác, tốc độ của tôi ngày một nhanh dần.

Đối với tôi, tôi chẳng có lý do nào để buồn cả. Biết được Sakura tồn tại thứ gọi là tình cảm với mình, có khi tình cảm ấy thật sâu đậm, đáng lẽ tôi phải vui lên mới đúng. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy sầu não và cả…lo sợ đến như vậy!? Chẳng lẽ tôi đang cố tiếp nhận, Sakura cùng tôi vĩnh viễn không thể nào gặp nhau được nữa như trong giấc mơ, như lời Henry, và như lời cô nói sao?

Mặc dù rất sợ hãi, nhưng tôi vẫn cố trấn an bản thân rằng, không sớm thì muộn, nhất định sẽ có một ngày tôi gặp lại được cô. Chuyến đi này cũng không phải là chuyến đi vào địa ngục.

Và cả, khi nhận ra Sakura thật sự nói yêu tôi, tôi có lẽ đã xác định ra chính con đường mà mình cần đi rồi.

Hãy cứ thử nghĩ, nếu như ngày hôm đó chúng tôi không gặp nhau, tôi không bị rắn độc cắn, có lẽ sự thật sẽ mãi mãi bị chôn vùi, chúng tôi chắc chắn sẽ không bao giờ giao nhau nữa. Nạn này xảy ra, xem như cũng là một chuyện tốt. Tôi cười khẽ, nét trầm tư phiền muộn hoàn toàn để ở ngoài khuôn mặt.

Một ly rượu không màu vị anh đào lại tiếp tục tràn qua môi tôi.

“Anh bạn này, chỉ một mình thôi sao?” Đó là giọng nói của một cô gái, ăn mặc bộ váy tuỳ hứng màu cam chói. Cô ta cầm một chiếc ly trống không đứng trước mặt tôi, ra dáng yểu điệu mà cũng thật sành sỏi, sặc sụa mùi vị phong tình.

Tôi chỉ nhếch miệng cười một cái, dáng vẻ đậm chất kiêu kì của một gã công tử đào hoa. Nhưng lúc này đây, đầu óc tôi đã bắt đầu quay cuồng, trong người bỗng toát ra một nguồn khí nóng bách bức.

Cô ta cầm lấy chai rượu của tôi, toan tính rót rượu vào ly của mình. Nhưng thậm chí, chưa kịp rơi vào ly một giọt rượu nào, chai rượu của tôi trong tay cô ta bỗng chốc bể nát. Tạo nên một tiếng “choang” không hề nhỏ, chất lỏng trong suốt còn lại lan tràn trên bàn.

“A!” Người phụ nữ hoảng hốt đứng bật dậy. Bọn người gần đó phóng ánh mắt lạ lẫm dò xét đến cô ta, đến tôi, và đến chai rượu đã sớm “quy thiên”.

Chưa kịp tìm hiểu rõ sự tình, vì sao chai rượu kia lại có thể trong tay cô chân dài mà vỡ choang như vậy, mắt tôi lúc này đã nhoè đi, không hiểu vì đèn trong này quá mập mờ, vì tôi đã uống quá nhiều, hay vì lý do gì khác…?

Cảm giác khó chịu ngày một tăng lên, toàn thân đều trở nên nóng bức, như muốn thiêu đốt tâm can tôi vậy. Khi tôi nhận ra được sự bất bình thường từ phía dưới cơ thể thì mọi việc dường như đã muộn.

Nhìn người phụ nữ lẳng lơ trước mặt, tôi cố gắng lắm mới có thể kiềm chế được ý định vồ lấy cô ta. Cả cơ thể dường như đã run lên bần bật. Xem ra…tôi khắp không thể chịu đựng nổi cảnh bức bối này nữa rồi.

Tôi chạy thật nhanh về hướng phòng vệ sinh, liên tục xốc nước vào mặt ngay sau đó. Nhưng cảm giác hư ảo ấy vẫn không thể nào dập tắt cho xong.

Ai là kẻ chủ mưu?

Đáp án có thể là có ai đó đã không thể cưỡng lại vẻ bề ngoài của tôi, muốn cùng tôi xuân tình dạt dào một đêm đây mà. Hay là mặc kệ nhỉ? Tôi cũng đâu mất mát gì?

Tôi tự tát vào má mình, nếu như thế thì làm sao tôi có thể tránh khỏi cảm giác tội lỗi đối với Sakura đây? Không được, tôi phải cầm cự cho đến khi…không thể cầm cự nỗi nữa.

Tôi nhìn mình trong chính tấm gương, nhưng do ánh nhìn đã mờ dần nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt bản thân lúc này như thế nào. Tôi tiếp tục vốc nước vào mặt, lại nhìn lên gương, hình chiếu trong gương kia vẫn là một hình thù mờ nhạt trong ánh mắt tôi, đôi khi lại nhân đôi, nhân ba lên. Cho dù lắc lắc đầu mấy cái, trạng thái của tôi vẫn chưa thể tốt lên được.

Có thể giải thích, thị lực kém, đầu óc hoa như vậy vì tôi đã uống quá nhiều chất cồn. Còn cả cơ thể nóng bức như vậy vì thuốc kích thích trong chất cồn đó.

Hai loại kích thích cùng gặp nhau chính là khiến tôi khó chịu đến cực điểm!

Trong gương bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một nhân ảnh nhỏ nhắn. Nhân ảnh ấy khoác trên người bộ y phục đen, mái tóc được giấu kĩ trong chiếc mũ lưỡi trai cũng đen nốt. Một nửa gương mặt bị che khuất, khiến tôi bằng mọi cách vẫn không thể nhìn thấy được cô ta là ai, huống chi tôi lại trong tình trạng hoa mắt đến đường để đi còn không rõ như thế này.

Ấy, có gì đó không đúng, tôi cố gắng thu xếp lại trật tự suy nghĩ trong đầu óc mơ hồ của mình, tìm hiểu cái không đúng của tôi là gì. Ngẩn người vài giây, tôi mới nhận ra, đó là…tại sao WC nam lại xuất hiện con gái? Lại xuất hiện không đúng lúc như vậy?

“Ra ngoài đi!” Tôi cất giọng khàn đục, không hướng mắt nhìn đến cái kẻ đó nữa.

Cô ta không nói gì, nhẹ nhàng nắm lấy tay và kéo tôi đi. Cái chạm ấy như truyền ra một luồn điện chạy khắp, khiến toàn thân tôi tê dại, kéo theo là dục vọng chinh phục, tôi không thể kiềm chế mà run lên. Chính lúc này, tôi hoàn toàn bị dục vọng kia đánh cho gục ngã.

Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn ấy, lôi mạnh về phía mình. Một cách nhanh chóng nhất, tôi ép cô ta tựa hẳn vào thành bồn rửa mặt, bàn tay không kiêng nể gì mà siết chặt thân hình nhỏ bé, đôi môi thô bạo chiếm giữ lấy đôi môi anh đào của đối phương, trực tiếp ngấu nghiến như thưởng thức một món ăn vô cùng hấp dẫn.

Cô ta… cũng rất nhiệt tình hưởng ứng, vòng hai tay qua cổ mà tiếp nhận nụ hôn của tôi.

Được một lúc như thế, cô ta ra sức đẩy tôi ra, hướng mắt nhìn về người con trai vừa mới bước vào phòng vệ sinh, rồi lại cúi đầu xuống. Dù lúc ấy mắt tôi đã díu lại, không thể nhìn rõ được mặt kẻ kia, nhưng ước chừng thì có vẻ kẻ kia đã đem ánh nhìn kinh ngạc nhìn tôi và người con gái này.

Tôi lại vì đầu óc mê sảng nên không nghĩ nhiều được như vậy, tiếp tục ôm cô ta mà hôn môi, hôn cổ cuồng nhiệt.

Đó là chút ý thức cuối cùng của tôi. À không, từ khi ôm người con gái kia, tôi đã không còn ý thức rồi.

Tỉnh dậy vào chiều hôm sau, tôi cảm thấy vô cùng cực choáng váng. Bóp chán vài cái, tôi mới có thể nhận ra là mình đang không ở nhà. So với căn phòng của tôi, căn phòng này tiện nghi có kém hơn nhiều phần. Vậy nơi này là ở đâu?

Chuyện đêm qua sớm đã bị tôi quên đi hơn một nửa. Dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể nhớ ra bản thân làm sao lại ở trong căn phòng này. Đây là nhà trọ bên trong quán bar? Có thể lắm.

Vạch tấm chăn lên, liếc nhìn cơ thể khoả thân của mình, tôi lại bóp chán thêm vài cái nữa. Tôi đã gây ra một lỗi lầm lớn với Sakura rồi, nhỡ khi biết chuyện tôi đi một đêm với người con gái khác, cô ấy sẽ đâm ra ghét tôi mất. Trước kia là ghét giả, sắp tới sẽ là ghét thật, đã ghét thật thì tôi tỏ ý hối lỗi cỡ nào chắn chắn cũng vô dụng.

Trong lòng tôi lo lắng thấy rõ, trước khi đi tìm Sakura tại sao lại xảy ra chuyện cơ chứ? Tôi không rõ nên giải quyết mọi chuyện như thế nào cho thật thoả đáng.

Tôi nhíu nhíu mày hướng đến chỗ trống bên cạnh. Lạnh tanh, chứng tỏ người đi đã lâu. Có lẽ vì tôi quá say, cộng thêm tác dụng phụ của chất kích thích nên mới ngủ liền mạch tới chiều lại không hay biết gì như vậy. May mắn là, cô ta không phải người con gái vì vẻ đẹp trai của tôi mà ở lại đeo bám.

Cũng có khi, cô ta chính là người không cưỡng lại vẻ đẹp của tôi, nên muốn “cưỡng bức” tôi một đêm chăng?

Trong tiềm thức của tôi, ngoài cái bóng đen thủi nhỏ nhắn, trên đầu đội nón lưỡi trai đen, tôi chẳng thể nhớ bất cứ thứ vì về cô ta nữa cả. Sau này nếu có gặp lại, tôi cũng không thể nào nhận ra.

Tôi nhướn người với lấy chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường. Quả không sai, chiếc máy đã tràn ngập những cuộc gọi cùng những tin nhắn từ mẹ Yosuke. Tôi thầm than, qua đêm bên ngoài lại không báo với ai một tiếng, có lẽ bà rất lo lắng. Đã lo lắng, chắc chắn bà sẽ trách móc.

Tôi ấn nút gọi, dù biết là sẽ nhận những lời lẽ không tốt đẹp gì từ phía mẹ, nhưng tôi bắt buộc phải làm như thế, để khiến bà an tâm đôi chút.

Chuông đổ không lâu, đầu bên kia đã có người bắt máy. “Yosuke Kuro, mẹ nghe quản gia nói đêm qua con không về nhà…?” Giọng bà tuy không mang ý nạt nộ, nhưng cường điệu nhấn nhá mang hàm ý khiển trách thấy rõ. Đặc biệt, cái từ “Yosuke Kuro” kia đã mạnh mẽ vạch trần sự tức giận của bà, đơn giản vì, mọi khi bà không gọi thẳng tên họ tôi như thế.

“Vâng…” Tôi cười lấy lòng. “…cũng đâu phải lần đầu con qua đêm bên ngoài, mẹ không cần phải…”

“Nhưng là lần đầu ngủ bên ngoài mà không thông báo ai cả!” Sự tức giận chính thức được bộc phát. Mẹ Yosuke bình thường rất hiền lành, đôn hậu, đương nhiên cơn tức giận của bà chắc chắn sẽ không giống người.

“Con xin lỗi~ lần sau nhất định sẽ không tái phạm.” Tôi nheo mắt cảm thán.

Ở bên này, tôi có thể cảm nhận đầu dây bên kia đã dịu xuống một chút, khí nóng không còn lan toả nhiều đến chiếc điện thoại mà tôi đang cầm nữa.

Tôi thở ra khe khẽ, lập tức bị câu hỏi bên kia của bà làm cho nghẹn họng. “Vậy con ngủ ở đâu? Với ai?”

Ở phòng trọ trong quán bar, với một nữ nhân lạ mặt khác? Tôi lắc lắc đầu, chẳng thể nào tưởng tượng ra kết cục của mình sau khi nói ra sự thật ấy.

“Con ngủ ở nhà bạn…” Nói dối! Đích thị là nói dối! Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác nên buộc phải làm vậy, nếu không, tôi nhất định sẽ bị phạt.

“Con trai, con cũng có bạn sao?”

“…”

Quả thật là mẹ rất hiểu tôi, biết rõ tôi chẳng có mấy đứa bạn. Dẫu cho có thì cũng chỉ ở mức độ bình thường, không thân thiết đến mức về nhà ngủ chung như vậy. Lần này thì lời nói dối của tôi đã lộ ra khe hở mất rồi.

“Kuro?”

“Sakura…” Tôi khe khẽ thốt vào điện thoại. Đến lúc định thần nhận ra bản thân vừa vô ý nói gì, thì đã không kịp nữa rồi. Tôi hốt hoảng, đầu óc bắt đầu hỗn loạn.

“…” Sự im lặng của mẹ Yosuke càng khiến tôi lạnh toát sống lưng. Nếu như bà hiểu lầm thành ý gì đó, có thể là bà sẽ đem tôi băm ra cũng nên.

“Bọn con…” Ngay lúc tôi định lên tiếng giải thích, đột nhiên bên kia truyền đến một tiếng cười đùa cợt. “Là con bé đó à? Từ tối hôm qua đến bây giờ luôn sao? Haha, mẹ không ngờ là Kuro lại không biết kiềm chế đến như vậy. Được rồi, hai đứa vui vẻ nhé!”

Tôi ngoác mồm, cằm như muốn rớt xuống đất tới nơi. “A không, mẹ Yosuke, chờ chút…” Tôi ra sức gào vào điện thoại, kết quả nhận lại là một âm thanh ngắt máy bẽ bàng.

Không nhầm lẫn gì nữa, bà đã hiểu lầm tôi với Sakura rồi. Nhưng…thái độ của bà đã hoàn toàn vượt xa suy nghĩ của tôi. Bà không nổi giận, mà còn châm chọc ư? Con trai bà đã làm chuyện đó cơ mà? Tôi ôm đầu thầm cảm thán với người mẹ quái đản này.

Cũng có khi, ấn tượng của Sakura đối với bà vô cùng tốt đẹp.

Nhưng như vậy thật là thuận lợi cho tôi, tôi phải thầm cảm ơn cách hành xử của mẹ mình mới đúng. Để bà hiểu lầm một chút về mối quan hệ giữa tôi và cô... cũng không sao.

Nhìn thấy giọt máu nhiễu trên tấm ga giường trắng tinh mà nhàu nhĩnh, tâm trạng tôi vốn dĩ không tốt, nay lại càng thêm trùng xuống. Những giọt máu nhỏ kia đã thẳng tay giáng một đòn vô cùng nhức nhối vào tâm trí tôi.

Tôi đã hại một đời con gái mất rồi!

Tôi hít vào một hơi thật sâu, rồi thở mạnh, cũng là thở ra cái sự nặng nề trong lòng. Nhưng vô ích, một tấm trinh tiết đã bị tôi huỷ hoại, tâm trạng tôi làm sao có thể khá lên ? Giờ thì, tôi đã có thể hiểu được tình cảnh của những kẻ đàn ông trăng hoa khi quan hệ với gái, sau đó lại nhận ra bọn họ “vẫn còn” là như thế nào rồi.

Vốn đã cảm thấy tội lỗi với Sakura, nay tội lỗi lại càng chồng chất tội lỗi. Tôi úp mặt lên gối, cố nuốt ngược nước mắt vào bên trong, sau lại ra sức đập đầu vào gối mấy cái. Lập tức cảm thấy có điều gì đó bất thường, tôi ngừng động tác, rồi lại chuyển thành động tác dụi dụi một bên má lên chiếc gối êm ái.

Chẳng rõ tại sao trong lòng tôi lại cảm thấy thư thái một chút, có lẽ, vì đâu đó vẫn thoang thoảng mùi anh đào đặc trưng của ai kia?

Là mùi anh đào! Phong vị này như viên kẹo the, trực tiếp khiến tôi “thông mũi mát họng”, cơn đau đầu buồn bã liền được xoa dịu đi chút đỉnh. Trong lòng tôi dâng lên một niềm hy vọng nhỏ nhoi, tôi hy vọng rằng bản thân sẽ không nhầm lẫn.

Lại nghĩ tới “con người kia” không có lý do gì để làm như vậy, tôi vừa vui vẻ một lúc đã nhanh chóng trầm mặc hẳn. Có thể là tôi đã ảo tưởng về Sakura một lần nữa…

Những tưởng tôi sẽ canh cánh chuyện này trong lòng mãi không thôi, nhưng thật ra, hai ngày hôm sau - ngay thời điểm kì thi cuối năm diễn ra, tôi đã hoàn toàn xếp chuyện cái đêm ở bar vào một góc. Cũng bởi vì người con gái kia không hề đến tìm tôi ăn vạ, và tôi luôn miệng nhắn nhủ với bản thân rằng: Là con trai đang trong độ tuổi sung sức, bạn gái lại không có ở đây, cùng nữ nhân khác trải qua một đêm có lẽ chẳng sao. ( –_– )

Thật tình thì tôi cũng đã nhận ra được “chút chút” lưu manh của mình qua cái lời tự nhắn nhủ kia.

Cái chính là, tôi “không có thời gian” để suy nghĩ đến nó, niềm suy tư của tôi hiện tại chỉ tập trung lên chuyến đi tìm Sakura mà thôi.

Ba ngày thi kết thúc, tuy không làm bài ở trong phong độ tốt nhất, nhưng tôi cũng đã hoàn thành một cách xuất sắc bài thi của mình.

Không do dự thêm phút giây nào nữa, một ngày sau thi, tôi đã tức tốc chuẩn bị hành lý. Xách vali đứng trước sảnh đi ở sân bay, tôi ngoảnh mặt nhìn lại phía sau lần cuối. Tôi có cảm giác rằng…bản thân sẽ không thể nhìn thấy nơi này một lần nào nữa.

Mặc dù vậy, tôi không hề hối hận với quyết định của mình. Mục đích chính của chuyến đi này là tìm kiếm, khuyên bảo và bảo vệ Sakura.

Chẳng qua là, để cha mẹ ở lại một mình như vậy, tôi có chút không cam lòng.

Khi xin phép, tôi đã nói lý do là tự thưởng cho bản thân một chuyến du lịch vòng quanh thế giới, xả stress cuối năm học. Ba mẹ tôi đã gật đầu thuận theo, nhưng kì thực họ không hề biết con trai họ đi theo lộ trình gì cả.

Nhắc đến mới nhớ, lộ trình của tôi đều là do Henry sắp đặt. Tôi chỉ biết nơi đầu tiên tôi cần đến là bán đảo Alaska. Nơi này với New York tuy đều thuộc địa phần của Mỹ, nhưng chẳng hề gần nhau chút nào. Sakura thật sẽ ở đây sao?

Bất chợt, điện thoại trong túi tôi rung lên. Tôi liền áp nó vào tai ngay sau đó.

“Kuro a~, đi du lịch sao lại không nói chị gì cả vậy?” Chưa kịp cất giọng, tôi đã nghe được giọng nói phát ra ý trách móc từ phía Shirin.

Tôi cười khẽ. Chính tôi cũng đã quên mất phải nói với Shirin một tiếng. “Em xin lỗi.”

“Chị cũng muốn đi.” Ở bên kia, Shirin vô cùng khẩn trương.

“Trễ rồi.” Tôi ngước nhìn đồng hồ. Lý do này chỉ là nguỵ biện, lý do chính hơn cả, là tôi không phải đi du lịch như chị nghĩ.

“Ừ, lần sau vậy.” Không cần nhìn, tôi cũng có thể thấy được khuôn mặt ra chiều tiếc nuối của chị. “À, Kuro lần này đứng nhất bảng nữa rồi nhé.”

Tôi cũng sớm biết thế. Sakura đã rút học bạ ra khỏi trường, kẻ thiên tài ấy đi rồi, không còn đối thủ cạnh tranh, dĩ nhiên tôi lại trở về với thứ hạng của mình. Lại nghĩ đến, bọn người trong câu lạc bộ antifan của Sakura trong trường mất đi chính chủ, cảm thấy những hoạt động trong nhóm chỉ là dư thừa nên đã sớm hạ băng rôn xuống mà tan rã. Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được liền vọt ra miệng một nụ cười.

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của nữ phát thanh viên, tôi biết đã đến giờ rồi. Vì thế, tôi vừa gửi lời từ biệt vào máy, vừa tiến về phía sân bay. “Em đi đây, chị ở lại vui vẻ,... nhớ sống cho thật tốt đấy!”

“Ơ~ sao Kuro nói giống như là đi luôn không trở về vậy ?”

Giọng điệu thấp thỏm của Shirin đã nói cho tôi biết mình vừa thật vô ý. Tôi híp mí cười khì vào máy. “Đương nhiên là phải trở về rồi~” Lời nói này cũng chính là lời tự trấn an của bản thân tôi.

“Nhớ mua quà cho chị nhé!”

Vâng dạ một hồi, tôi cúp máy và thiết lập chế độ máy bay. Sau khi đứng trên chuyến xe tiến đến vị trí cất cánh, tôi cuối cùng cũng đã xuất phát.

Bán đảo Alaska, liệu nơi cách xa một nửa bán cầu ấy sẽ có điều gì thú vị đang chờ tôi?



----END CHAP 41----

Aut: Web này đọc trong điện thoại không thấy rõ mấy chữ in nghiêng cho lắm, mọi người để ý những chữ in nghiêng với hàm ý của nó nha, từ đầu đến cuối truyện luôn. :)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play