Cherry ngồi lẳng lặng trong phòng, ánh
mắt hướng xa xăm như tìm về nguồn ký ức. Bất giác, cô cười, một nụ cười
vô cùng nhẹ nhàng mà nhuốm đầy tang thương, chua xót, trên hết là sự
phẫn nộ vô hình.
Cherry đã đinh ninh rằng, chắc chắn cái hồi ức
kia sẽ tìm về với bản thân. Và cô đã từng rất vui khi nghĩ đến điều đó.
Nhưng khi nắm trong tay một phần rồi, cô mới bắt đầu lo lắng, sợ hãi. Cô không muốn nghĩ tiếp, càng không muốn nhớ lại. Hồi ức chỉ là của quá
khứ, kết quả có hạnh phúc hay không đều tuỳ thuộc vào hiện tại. Sống
không có tuổi thơ, không có hồi ức, nhưng có người để thương nhớ như thế này, còn hơn là mất tất cả…
“Tiểu thư, chủ nhân muốn gặp cô.” Sau tiếng gõ cửa, và sự cho phép của cô, tên hầu cận đứng bên ngoài liền thưa bẩm.
Cherry ngồi quay lưng với tên thuộc hạ, cái tấm lưng mỏng manh của cô không hề nhúc nhích. Cô lại sắp sửa đối mặt với người cha mà cô đã từng kính lẫn sợ. Nhưng lúc này thì, ánh mắt cô đã lộ ra vẻ chán ghét vô bờ bến,
chính cô cũng không thể nào phát hiện được.
“Lát nữa ta sẽ yết
kiến ông.” Một lúc sau, cô mới cất giọng trầm thấp. Không nghe được
tiếng bước chân, cô nhíu mày quay đầu lại, thì thấy tên thuộc hạ vẫn còn đứng nguyên vị trí cũ, đầu không hề ngẩng lên nhìn cô, nhưng thái độ
của anh ta như muốn thay cho hành động ép cô phải đi ngay bây giờ.
“Được rồi.” Cô ngán ngẩm.
Cô sắp sửa phải đối mặt với một con người... không phải, cô chưa biết y có thực sự là một con người hay không...
Lão ta... đã giết mẹ cô ?
Hình ảnh một người phụ nữ bị dao xuyên tim bởi một người đàn ông vẫn luôn
tác động cô trong mấy ngày này. Mà kẻ ấy không ai xa lạ, chính là White
Nathan.
Dĩ nhiên, cô không dám tin, cũng chẳng dám khẳng định
người phụ nữ trong chân dung tái hiện là người mẹ mình, nhưng đầu óc cô
vô hình chung đã thừa nhận hoàn toàn điều ấy. Tức, lão ta đích thị là kẻ đã giết mẹ cô.
Vì vậy mà ở lần gặp này, cô không đơn giản chỉ là cảm thấy khó xử.
Từ nơi cô ở cách chỗ Nathan không xa, chỉ cần đi bộ 2km là tới nơi. Nhưng
bọn họ lại dẫn cô đến một nhà kho cũ kĩ, vườn tược ẩn chứa mùi đất, mùi
bùn như lâu ngày rồi mà vẫn chưa có người đặt chân tới. Cô cảm thấy nghi ngờ, cẩn thận quan sát đánh giá một hồi. Nghĩ đến đám người này không
thể làm gì được Cherry là chắc chắn, nên cô cũng yên tâm nhiều phần. Chỉ là, không biết nơi này có gì hay ho mà lão cha lại muốn cô đến?
Đứng trước cánh cửa, Cherry lưỡng lự, cũng vì giọng nói bên trong đó khiến cô dừng bước.
“Còn Cherry?”
“…”
Đó là giọng trầm khàn của Nathan. Đã không có tiếng trả lời. Một lúc sau,
người mở miệng vẫn là lão cha. “Cherry thì sao? Nếu ta bảo con chọn một
trong hai - quyền hành trong tay ta, và Cherry, con sẽ chọn thế nào?”
“…Con…” Giọng nói còn lại chính là của Henry, anh tỏ ra ngập ngừng, song cuối
cùng vẫn đưa ra đáp án. “Dĩ nhiên cán cân sẽ nghiêng về bên quyền lực…”
“Con không chọn Cherry?”
“Nếu chọn một, con không chọn Cherry.”
“Ta bảo con giết nó, đổi lại, ta giao con quyền lực, liệu con có đồng ý không?”
“Đương nhiên…là, đồng ý.”
Câu nói vừa được dứt lời, Cherry bỗng cảm thấy choáng váng cùng cực, như
cây búa giáng một cú thật mạnh vào đầu, như trời sập đến nơi. Chấp nhận
hy sinh cô để đổi lấy quyền lực trong tay lão đại boss? Hy sinh cô…hy
sinh người mà bản thân mình yêu nhất ư? Haha…không đâu, chắc chắn là cô
nghe lầm rồi.
“Ahahaha~~” Tiếng cười rợn người của Nathan vang
lên, hắn gật gù nhìn con trai mình. Sau khẽ quét mắt qua cánh cửa, tia
gian xảo ngày một rõ ràng trong hắn. “Vào đi.”
Cherry nhận lệnh,
giật nảy mình. Nhưng rồi cô cũng chậm rãi đẩy cửa tiến vào, gương mặt lộ một vẻ đau đớn vô bờ. Cô nhìn Nathan, rồi dừng điểm nhìn trên khuôn mặt anh, ánh mắt loé lên tia kinh ngạc và giận dữ đến đáng sợ. Nếu là người không có bản lĩnh, khi nhìn vào ánh mắt này cũng bị doạ cho hồn bay
phách lạc. “Anh, mau nói cho em nghe, những điều vừa rồi chỉ là dối
trá.”
Lời nói nửa như ra lệnh, nửa như van nài truyền đến tai anh, khiến không khí thêm nhiều phần bi thương, chua xót.
Henry tròn mắt nhìn người con gái trước mặt. Ban đầu là sự ngạc nhiên tột độ, sau dần được thay thế bởi khó xử. Anh chuyển ánh mắt về phía Nathan một lúc, đến khi quay lại nhìn cô, trong đáy mắt của anh lúc này đây lại
chỉ lan tràn dần sự tĩnh lặng đến ngộp thở.
“Đó là sự thật. Anh
muốn củng cố thế lực, cho dù phải giết em, anh cũng sẵn lòng.” Lời nói
của anh dứt khoát như muốn bóp nghẹt trái tim kẻ đối diện.
Cherry chết sững, khoé mắt trái trào ra một hàng nước trong suốt như thuỷ
tinh. Ánh mắt của anh nhìn cô bao giờ cũng chan chứa tình yêu thương,
nhưng sao giờ đây, nhìn vào ánh mắt đó, Cherry chợt cảm thấy như muôn
trùng xa cách, như hai người đáng lẽ không nên thuộc về nhau.
“Không. Anh đang nói dối.” Cô khẽ nở một nụ cười ngạo nghễ mà vạn phần đau nhói.
“Tuỳ cách suy nghĩ của em…”
Hai hàng lệ trực trào, liên tục lăn trên gương mặt xinh đẹp của cô và lơi
lã chã xuống nền nhà cũ kĩ. Cô không tin, hoặc không dám tin vào sự thật diễn ra trước mắt. Chỉ mong rằng đây là một giấc mơ, một cơn ác mộng
nào đó, để đến khi cô thức dậy, mọi thứ sẽ bị cuốn phăng đi và trở về
yên bình. Nhưng không, sự thật chính là cái đang diễn ra đây…
Tại sao cô lại nghe được những lời lẽ này từ chính miệng anh nói? Tại sao
hết cơn sốc này đến đơn sốc khác liên tục tấn công cô trong những ngày
gần đây? Hai sự đả kích lớn cộng lại, tạo thành một sự đả kích khổng lồ. Cô đâu phải thần thánh, lại có thể chịu đựng mà xem như không…
“Ông triệu tập tôi đến đây là để chứng kiến chuyện này, và nghe những lời
nói này?” Cherry quay phắt lại nhìn Nathan với đôi mắt căm hờn không thể diễn tả thành lời.
“…Phải.” Im lặng một lúc, hắn cũng cất tiếng
nói, khẽ cười cười. “Con gái, là ta thấy hai đứa không hợp, nên tìm cách để hai đứa nhìn thấy bộ mặt thật của nhau. Chuyện có vượt qua được hay
không là do hai đứa tự quyết định.”
Vượt qua ư? Hắn phải bảo cô
phải vượt qua chuyện không hề cỏn con này như thế nào đây? Cherry cười
khan thành tiếng, pha lẫn là tiếng gào phẫn nộ trong làn nước mắt ướt
đẫm khuôn mặt. “Khốn kiếp! Ông không phải cha tôi, hết lần này đến lần
khác cướp đi những thứ quan trọng của tôi! Ông liệu có phải con người
không??!” Dù biết rõ mọi kế hoạch của hắn, nhưng đau đớn nhất là, cô lại không thể nào thoát khỏi kết cục cuối cùng của cái bẫy đó.
“Cherry, em điên rồi.” Henry đứng bên cạnh, hơi cau mày nhìn thái độ của cô, nỗi đau đớn liền bị anh kìm nén và vứt hết tận sâu trong đáy lòng. Ấy vậy
mà, chúng vẫn liên tục khuấy động khiến trái tim anh đau nhói, chỉ là
anh quá giỏi che dấu cảm xúc nên chẳng ai có thể nhìn ra.
“Anh
câm miệng!” Cô cười thành tiếng. “Chính cha anh, kẻ mà anh luôn tôn thờ
đã giết chết mẹ tôi, trước mặt tôi, đã thế còn nhận tôi về nuôi, suốt
bao năm trời, lừa gạt, lợi dụng tôi. Giờ đây lại ly gián tôi và anh,
khiến tình cảm dành cho anh mà tôi đang cố gắng chấp nhận trong mấy ngày này lập tức tan tành thành mây khói.” Cô đảo đôi mắt long lên những tia máu đỏ nhìn anh. “Cả anh. Suy nghĩ thật lòng của anh cũng đã ‘có công’
vô cùng to lớn ấy chứ! Thật không ngờ, người tôi yêu lại muốn giết
tôi,... thật không ngờ... không ngờ... tôi lại ngu ngốc đến vậy.”
Henry lặng đi như tờ, chỉ có đôi mắt hết nhìn cô lại đến nhìn Nathan. Những lời lẽ mà cô nói là sự thật ư?...
“Nhớ lại rồi sao?” Hắn vẫn thản nhiên, như rằng việc này đã được ông định
liệu từ trước. “Còn một việc quan trọng mà con chưa đề cập đến…đó là,
con chính là con gái ruột của ta.”
Cherry chết lặng. Như một
tiếng sét đánh ngang tai, lời nói của hắn lập tức chạy thẳng vào cơ quan thần kinh cùng trái tim cô. Não bộ khiến cô không thể nói được gì ngoài những tiếng ú ớ không rõ nghĩa. Còn trái tim lại bị lời nói sắc bén như dao của hắn đâm thủng cho hàng nghìn hàng vạn nhát. Cô chỉ vừa hồi phục một phần trí nhớ, chính cô cũng không hề rõ sự thật này. Là con gái
ruột của ông, tức…cô cùng anh…loạn luân ư?
Henry cũng chẳng khác
cô là bao. Tai nghe được chuyện Nathan đã giết mẹ ruột của cô, lại còn
tin tức người yêu nhỏ bé này chính là em gái ruột của mình. Ông trời
đang mang một tấn bi kịch đè lên đầu anh và cô đây sao?
“Cher…” Henry gọi khẽ, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ắng hẳn, cổ họng đắng ngắt như đã lâu chưa được uống nước.
“Rất tốt. Tôi là em gái của anh, lý do chính đáng để chúng ta kết thúc rồi
chứ?” Cô cười. Duy chỉ lúc đau đớn nhất, người ta mới có thể bật lên
tiếng cười sảng lại đậm nét cay đắng đến như vậy.
Không đợi tiếng trả lời của bất kì ai, Cherry đã vụt chạy đi thật nhanh. Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt họ một lần nào nữa…
Anh không biết phải nói gì với cô. Càng không biết phải làm như thế nào để
mối quan hệ trước kia của hai người có thể quay trở lại. Loạn luân, là
hai từ đặt dấu chấm hết cho tình cảm sâu sắc suốt bao nhiêu năm nay của
anh và cô sao?
Những tưởng có cơ hội giải thích, nhưng cuối cùng, mọi hy vọng cũng đều tan biến, như cơn gió không tên thoảng qua rồi biến mất…
Cherry chạy về phòng, đóng sầm cửa lại. Cô chẳng quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến với mình tiếp theo, cái cô cần quan tâm hiện giờ chính là sự khống chế
cảm xúc của bản thân. Cô đã không kìm được cơn tức giận lẫn đau đớn, chỉ muốn đập phá bất kể là thứ gì đó…
Người mà cô tôn sùng kính
trọng bấy lâu nay, chính là kẻ thù muôn kiếp mà cô luôn dặn lòng sẽ sớm
trả oán. Kẻ mà cô yêu thương nhất lại phũ phàng nói lời giết cô để chiếm lấy vị thế, trong khi hai người đã từng thề non hẹn biển, dù là có
chuyện gì cũng quyết cùng cố gắng vượt qua khó khăn. Và bây giờ, kẻ ấy
lại chính là người anh trai ruột có chung một dòng huyết mạch với bản
thân cô. Cú sốc đầu tiên chưa liền sẹo, vài ngày sau lại nhận được cú
sốc thứ hai, rồi vài phút sau cú sốc thứ ba xuất hiện. Đầu óc ai có thể
một lần chịu cuộc tổng đả kích lớn như thế? Tuyệt. Chưa bao giờ cô cảm
thấy không thể điều khiển được suy nghĩ của mình như thế này…
Tiếng vỡ choang choang chát chúa vang lên trong căn phòng màu trắng. Từ cốc
nước, bình hoa trên bàn, quần áo trong tủ, khung tranh, hình ảnh trên
tường cho đến chiếc đèn ngủ, điện thoại,…tất thảy đều bị phá huỷ dưới
bàn tay cô. Trong phút chốc, căn phòng trở thành một đống hỗn loạn như
mặt trận ngoài tiền tuyến. Cảm thấy chưa đủ, cô cầm cây gậy bóng chày,
đập choang những thứ gì bằng kiếng, thuỷ tinh…Từng mảnh vỡ cứa vào mặt,
găm vào thân thể, máu chảy ròng ròng xuống nền đá hoa cương cũng không
hề hấn gì. Vết thương nhỏ bé này, bình thường chẳng đáng so với cô, nay
lại càng không có tí trọng lượng nào.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Xin cô mau bình tĩnh! Người đâu~!?!”
Tên gia nô nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hoảng hốt hô gào. Liền bị ánh mắt chết chóc của cô chiếu tướng.
“Câm miệng! Mau cút ra ngoài! Khốn kiếp!” Gương mặt nhem nhuốc, pha lẫn giữa lệ và huyết, hốc mắt đỏ au như nhuốm máu, trông như một kẻ dị hợm vừa
thoát khỏi địa ngục chui ra. Nó khiến tên gia nô ấy giật mình kinh sợ.
Nhưng hắn vẫn không chịu ra ngoài mà đứng trước cửa phòng can ngăn.
“Tiểu thư…”
*Pằng!*
Chưa dứt câu, tiếng súng đã vang vọng trong không gian. Tên gia nô bị trúng
đạn liền ngã nhào xuống đất, không kịp nghĩ mình vừa bị làm sao đã hoàn
toàn tắt thở. Ngay sau đó, hai ba người chạy tới, cũng chung số phận như kẻ nằm dưới đất kia.
“Mau cút! Cút hết cho ta‼” Cherry phẫn nộ
gào lên như con mãnh thú bị thương. Kẻ gần gũi với cô nhất lại có suy
nghĩ giết cô, giết cô…Haha. Xem như cô điên rồi đi.
Bóng tối
nhanh chóng bao trùm khắp cả khu biệt thự, khắp cả đại bản doanh. Một
đêm không trăng, không sao, chỉ có bóng một người con gái nhỏ nhắn ngồi
bó gối trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo, không chút ánh sáng nào.
Lại có thêm bóng một người con trai thoát tục, đăm chiêu lẳng lặng mở cửa
phòng, nhẹ nhàng lướt qua vài cái xác chết chẳng ai dám thu gom để đi
vào bên trong.
*Pằng!* Đường đạn của Nữ hoàng bóng đêm không hề
đơn giản, muốn phá giải nó cũng là cả một vấn đề. Nhưng lớn lên cùng
nhau từ nhỏ, nên đối với người con trai ấy, hắn không hề gặp quá nhiều
khó khăn đã có thể né tránh.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT