“Mẹ nó, lại ngoáy tiếp xem nào! Ha ha… tao sắp cười chết mất!”
Dưới sân khấu là một đám khán giả đang cười đến gập cả thắt lưng lại. Trên sân khấu là một người to béo cao lớn lừng lững đang uốn éo thân mình quanh ống tuýp trông thật mắc cười.
Khách xem cười sung sướng đến vậy, cậu hẳn nên vui mừng mới đúng, việc này có nghĩa là hôm nay cậu càng có thể kiếm được nhiều tiền. Vậy nên cậu lại ra sức oằn oài thân thể ục ịch của mình, gắng gượng nặn ra một cười lấy lòng trên gương mặt trang điểm chẳng khác gì đàn bà trông lòe loẹt thái quá. Chỉ mình cậu khi đứng ở nơi này đây, trong lòng mới tỏ tường rằng cậu đã giẫm nát hết thảy mọi kiêu hãnh và tự tôn trên mặt đất.
Chẳng khác nào một ả lẳng lơ không có liêm sỉ vân vê cái mông phì nộn của mình. Chiếc váy sặc sỡ in hoa lùng nhùng cứ phất phới khiến cho đám khách xem vừa cười lại vừa chửi.
Múa cột mệt chết đi thôi, nhất là đối với cậu công tử bột tròn quay từ tấm bé đã được nâng niu chăm bẵm như cậu, mỗi một lần lên trên sân khấu quay cuồng làm trò cười cho đám khách chơi bỡn cợt, cậu đều muốn chết luôn cho xong.
Không chỉ sự khổ nhục về thể xác, mà ngay cả tâm hồn chưa đến độ trưởng thành của cậu sớm cũng đã thành khối băng nát be bét rồi.
Cái năm ấy, Hắc Dạ mới mười bảy tuổi, đang học lớp mười một, gia đình phá sản, mắc nợ tùm lum.
Đêm đã khuya, công việc vào vai thằng hề làm khuấy động bầu không khí lúc mở màn đã hoàn thành, vừa lau mồ hôi, Hắc Dạ vừa thay quần áo ở hậu trường. Tiết mục đằng sau đã chẳng còn là của cậu nữa, mà thuộc về đám người xinh đẹp mĩ miều kìa.
“Bé bự à, tiền lương tháng này đây. Làm việc không tồi tí nào, sau này cứ cố gắng nữa nhé!” Quản lí cười, kín đáo đưa cho Hắc Dạ một cái phong bì dày.
Trên mặt còn vương lại lớp hóa trang dày lòe loẹt, quản lí trông thấy cũng không nhịn được cười rộ lên, sau đó lắc đầu bỏ đi.
Cúi gằm mặt, bóp chặt chiếc phong bì trong tay, Hắc Dạ nhét cái phòng bì vào túi áo. Hậu trường giăng những tấm gương lớn ở khắp mọi nơi. Khi cậu trông vào bản thân mình trong gương, người chả ra người quỷ chả ra quỷ, không khỏi ngẩn người. Cậu đây ư?
Trước đây còn là cậu ấm vô tư lự, giờ đã thành kẻ thấp hèn bán rẻ tiếng cười cho người ta mua vui.
Vội vã thay trang phục, Hắc Dạ cầm hai tay nắm đẩy chiếc xe tồi tàn rời khỏi hộp đêm. Mới ra đến cửa thì đụng ngay một cậu thiếu niên xinh đẹp ăn diện tươm tất. Như thể không muốn người kia bắt gặp, Hắc Dạ cúi đầu thật thấp, gần như sắp cắm mặt xuống đất mà đi rồi.
“Bé bự!” Cơ mà thiếu niên xinh đẹp thật tinh mắt, đã thấy ngay được thân hình cồng kềnh nọ.
“À, Tiểu Quỳ.” Không tránh được, Hắc Dạ đành ngẩng đầu nhìn người bạn cũ xúng xính áo quần mỉm cười, cũng như khi cậu ở trên sân khấu vậy.
Đã từng là người bạn tốt nhất, giờ cũng cách cậu nào có xa, cuộc đời đúng là một vở kịch mà, chiếc xe đạp tồi tàn Hắc Dạ đang giữ vốn là của Tiểu Quỳ, còn con Honda sau lưng cậu ta từng thuộc về gia đình Hắc Dạ, giờ thì hai bên đã hoán đổi vị trí cho nhau rồi.
“Tiểu Quỳ, em vẫn còn gặp cái thằng xấu kinh này hả? Nhìn xem, cả người là thịt mỡ, muốn ói bỏ mẹ đi được.” Một thằng cha để râu dê bước khỏi xe, sau khi ngó qua Hắc Dạ, buông lời chán ghét.
“Anh yêu, đây là đứa mập nhà phá sản nghèo kiết xác cho nên phải đến hộp đêm biểu diễn em đã từng nhắc tới đó.”Tiểu Quỳ có vẻ ngoài rất xinh đẹp, giống một thiên sứ vậy, khi Hắc Dạ mới vào lớp 10 lần đầu tiên trông thấy Tiểu Quỳ đã có cảm nhận như thế.
Khi mọi người ức hiếp Tiểu Quỳ vừa nghèo vừa bẩn, chính cậu đã mua cho Tiểu Quỳ giày mới áo mới, cậu coi đối phương là người bạn tốt nhất, thế nhưng đối phương thì sao?
Sau khi cậu kể cho Tiểu Quỳ nghe nhà mình bị phá sản rồi, đứa bé như thiên sứ này không bao giờ chịu đi bên cậu nữa, thậm chí, còn ngấm ngầm rêu rao khắp nơi cho bạn bè biết nhà cậu đã phá sản, giờ cũng chỉ một thằng béo ú nghèo khổ thảm hại mà thôi.
“A? Là nó à?” Thằng cha nở nụ cười. “Là cái thằng béo nhảy ống tuýp đó hả? Ha ha ha…Tiểu Quỳ, em thông minh lắm, đi để cho một thằng béo nhảy ống tuýp. Kết quả cũng đâu tệ ha, khách đều hài lòng, xem mà cười đến nôn cả ruột cơ mà. Sao trên đời lại có một thằng béo không biết xấu hổ trông đáng chán thế này nhỉ. Ha ha ha….”
“Hì hì, em đã nói rồi mà, tuyệt đối sẽ không tệ, đúng không nào?” Tiểu Quỳ cùng thằng râu dê ôm ôm ấp ấp, vừa cười vừa nói chuyện đủng đỉnh bước vào trong hộp đêm, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Hắc Dạ đang đứng chết chân bên cạnh.
“Tại sao phải đối xử với tôi như vậy…” Siết lấy tay chiếc xe đạp tồi tàn đã rỉ sắt, Hắc Dạ cúi gằm đầu, cưỡi chiếc xe rung rinh chao đảo về nhà.
“Vì sao phải làm như vậy…” Từng giọt nước mắt lã chã lăn dài trên gương mặt, Hắc Dạ không hiểu nổi, không hiểu nổi sao người bạn tốt lại muốn xỉ nhục cậu như vậy.
Trước đây công việc này là do Tiểu Quỳ giới thiệu cho cậu, cũng đâu tệ, công việc này thực sự kiếm được rất nhiều tiền, thế nhưng…thế nhưng ngờ đâu đây là cái bẫy Tiểu Quỳ cố tình gài cậu.
Cái kẻ từng được gọi là bạn tốt ấy, chẳng qua chỉ muốn thấy cậu bẽ mặt thôi.
Ra vẻ như đại ân nhân, vừa đẩy cậu vào đống lửa vừa muốn cậu phải cảm ơn, vừa nhục mạ cậu, vừa trắng trợn bày trò chế giễu cậu. Rốt cuộc, cậu đã làm gì sai chứ?
Sao phải đối xử với cậu như vậy?
Sao phải cố ý giả bộ làm người tốt, cho cậu cái xe tồi tàn này? Sao phải cố tình mang chiếc xe ô tô mua lại của gia đình cậu đến trước mặt cậu khoe khoang? Sao phải giày vò, khinh khi cậu thế?
Cậu hận, thật sự hận lắm!
Màn đêm đen kịt, hỏi đi hỏi lại chẳng biết bao lần cũng không có lấy một câu trả lời.
Nuốt trọn mọi đau đớn bi ai đã hóa đọng thành từng giọt nước mắt chảy ngược vào bụng, trả khuôn mặt tươi cười cho người thương yêu nhất.
Bởi bị phá sản, nhà cửa đều bị niêm phong, cả gia đình ba người nhà Hắc Dạ phải rời khỏi khu dân cư xa hoa đến một tầng trệt cũ nát. Khi cậu mới trở về, đã nghe thấy những tiếng chửi bới ầm ĩ rất chối tai.
“Mẹ nó, trả tiền đi!”
“Con mụ thối tha, trả tiền cho bọn tao mau lên!”
Đẩy xe, Hắc Dạ cuống cuồng lao vào nhà. Trong nhà đầy người đứng, có những người từng là bạn bè của cha cậu, cũng có những người từng là chị em tốt của mẹ cậu, biết bao khuôn mặt của những kẻ thân thích quen thuộc.
Khi gia đình họ còn chưa sa sút, những kẻ này đều vác quà hồ hởi tới cửa.
Khi gia đình họ sẩy cơ lỡ bước rồi, cả đám người này đều hùng hổ xộc vào chửi rủa.
Tiền tài, khiến cho thế giới tươi đẹp của Hắc Dạ trong tích tắc sụp đổ. Cậu nhìn thấu bộ mặt của con người, nhìn thấu sự xấu xí của con người.
“Đừng có mà ầm ĩ! Ra ngoài hết đi!” Lao đến đỡ lấy người mẹ đang không ngừng gạt nước mắt, Hắc Dạ rút chiếc phong bì đựng tiền lương của mình từ trong ngực vất cho đám người kia “Cút hết! Cút hết mẹ nó đi cho tao!”
Trước đây Hắc Dạ thực sự không mở miệng mắng chửi ai đâu, nhưng bây giờ, cậu rất muốn chửi chết cái lũ người lương tâm đều bị chó gặm này đi.
“Sớm trả tiền không phải đã xong rồi sao! Về đi! Về đi!” Chửi bới xong, đám người cũng dần rút lui.
Trong phòng, chỉ còn lại hai mẹ con.
“Mẹ à, sao lại để bọn họ vào, mẹ không sao chứ?” Hắc Dạ đỡ mẹ đứng dậy khỏi mặt đất.
Mặc dù sắc mặt nhợt nhạt, thế nhưng vẻ đẹp vẫn còn y nguyên toát ra từ đôi mắt của người đàn bà. Bàn tay mịn màng đã trở nên thô ráp vì lao động vất vả. Bà không cần làm một quý bà mỹ lệ, bà chỉ muốn làm một người vợ, một người mẹ mà thôi.
Gạt nước mắt, người đàn bà lắc đầu, cười bảo: “Mẹ không sao đâu. Còn chưa ăn cơm phải không con? Mẹ lấy cơm cho con nhé.”
Nhìn bóng lưng ngày một hao gầy của mẹ, Hắc Dạ cắn chặt khớp hàm. Bởi lũ cầm thú này siết nợ, cha vì uất quá mà tái phát bệnh tim phải nằm viện. Sao đám người đó vẫn không buông tha cho gia đình họ?
Họ… Cái gì cũng chả còn!
“Ăn nhiều một chút đi, ngày nào cũng ra ngoài vất vả như vậy, khổ thân con …”Nào có người mẹ nào đành lòng bắt con mình ra ngoài bươn trải, tuy bà không biết Hắc Dạ làm công việc gì ở bên ngoài, nhưng trong lòng ngập tràn hổ thẹn.
Nhai ngấu nghiến mấy món ăn loãng nhạt toẹt, Hắc Dạ cười ngây ngô, nói: “Mẹ ơi, con đã lặng lẽ giấu một ít tiền, không có đưa hết cho bọn họ đâu ạ. Đây, mẹ cầm đi.” Hắc Dạ rút trong túi áo khoảng hơn hai trăm tệ tiền mặt kín đáo đưa mẹ.
“Đứa bé này…” Người phụ nữ dọn chén bát rồi chạy thật mau vào trong phòng, trốn trong đó khóc hưng hức.
Hắc Dạ, thu hết cả vào mắt.
Cậu hiểu rõ gia đình mình cần tiền cấp bách đến thế nào. Nếu không có tiền, người cha còn đang nằm viện của cậu tính thế nào đây? Mẹ cậu, biết làm sao đây? Gia đình họ…..
Tiền. Tiền. Tiền…
Hắc Dạ cần tiền đến mức bức bách quá! Chỉ cần có tiền, chỉ cần có tiền, …cậu bằng lòng làm bất kể việc gì!
Ban đêm, mẹ đã ngủ rồi, nhưng dù thế nào Hắc Dạ không tài nào chợp mắt được.
Lần đầu tiên Hắc Dạ cưỡi chiếc xe đạp tồi tàn chao đảo đến hộp đêm từ lúc tờ mờ sáng. Cậu đến tìm Tiểu Quỳ.
“Quỳ thiếu gia đâu ạ?” Trong hộp đêm, mọi người đều biết Tiểu Quỳ, chẳng là Hắc Dạ đã không còn khả năng gọi thẳng tên người bạn ngày xưa nữa.
“Còn đang tiếp khách xem kịch. Đợi bọn họ xong đã, bây giờ tuyệt đối đừng có làm phiền!”
“Vâng, biết rồi ạ.”
Miệng thì nói vậy, nhưng giờ đây Hắc Dạ đâu còn là đứa trẻ dễ bảo ngày nào. Khi vạn vật chung quanh cậu sau một đêm lột bỏ lớp vỏ thiên đường lộ rõ sự dữ tợn của địa ngục, cậu cũng đã thay đổi rồi.
Lẳng lặng đi đến vũ trường của hộp đêm nơi Tiểu Quỳ đang có mặt, Hắc Dạ nấp ngoài cửa nhìn lén vào trong.
Tiểu Quỳ từ đầu đến chân bận trang phục màu trắng ngồi rạp vào thằng cha râu dê. Thằng râu dê thường ngày ngông nghênh vênh váo là thế giờ lại khúm núm cúi đầu rụt cổ trước một gã trai trẻ mặt mày lạnh te.
Mà Tiểu Quỳ bên cạnh cứ luôn đưa đẩy ánh mắt tán tỉnh về gã.
Hắc Dạ chán ghét quay đầu không muốn nhìn nữa. Cậu thấu suốt tại sao Tiểu Quỳ từ một thằng nhóc không xu dính túi lại thành Quỳ thiếu gia của ngày hôm nay, việc đổi chác thân xác dù có nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật đáng ghê tởm.
Hắc Dạ lắc đầu, hạ quyết tâm không co kéo bất cứ quan hệ nào với Tiểu Quỳ nữa, cũng xóa tan ý định nhờ cậy Tiểu Quỳ giúp đỡ. Cậu đi tìm quản lí hộp đêm, muốn hỏi xem có thể diễn nhiều hơn để kiếm thêm chút đỉnh chăng, chẳng sợ khổ chẳng sợ mệt, chỉ cần có tiền là được rồi.
Quản lí cười, lắc đầu bảo: “Bé bự à, cậu nói coi sao khách lại có thể thực sự thích xem cậu diễn? Bọn họ chỉ muốn thấy cậu bẽ mặt thôi. Nói đến làm khách hứng thú thật, thì phải là đám con gái xinh tươi mơn mởn kia kìa. Cậu diễn thêm, phỏng có ích gì?”
“Quản lí, xin ngài. Tôi thực sự đang rất cần tiền.” Hắc Dạ nói khẩn khoản.
“Thôi, bỏ đi, bỏ đi thôi. Trông cậu đoán chắc cũng chẳng dễ chịu gì.” Quản lí lắc đầu, bảo: “Diễn thêm thì đúng là không có khả năng đâu, thế nhưng nếu cậu muốn kiếm thêm tiền, tôi có thể tăng việc cho cậu.”
Đối với sự cung kính của Hắc Dạ, quản lý rất lấy làm hài lòng, cười bảo: “Hộp đêm mới thay chủ, ông chủ mới đã cho gia tăng phòng để trọ lại qua đêm. Người ở đó không phải dạng xoàng đâu. Tôi thấy cậu cũng là người cố gắng lại cẩn thận chu đáo, mỗi ngày đến đây từ sớm lo dọn phòng đi.”
Như thể nhớ đến điều gì đó, quản lí cười bảo “Muốn kiếm được đống tiền, cậu nên học hỏi cậu bạn Quỳ thiếu gia của mình ý. Tìm được một ông chủ giàu xụ còn sợ thiếu tiền sao? Bất quá trước tiên, cậu phải loại bỏ được đống thịt mỡ trên cái cơ thể này đã. Ha ha ha…”
47.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT