“Anh họ thân mến, được thấy vẻ hài lòng của anh thì xem ra đối tác của chúng ta đã đáp ứng yêu cầu của anh rồi nhỉ.” Alexandra vừa mới ra khỏi phòng Hắc Dạ, đã thấy chàng trai tóc bạc đứng khoanh tay ngả người vào tường.
“Hắn đã đáp ứng, bất qua tất cả đều nằm trong dự liệu của tôi.” Alexandra lại gần anh chàng tóc bạc, cười bảo: “Howard, cậu cảm thấy rất có hứng thú với đối tác của chúng ta à? Hắn ta không phải là đồ chơi của cậu đâu.”
“Ha ha.” Nheo hai mắt lại, đối với những lời bóng gió của Alexandra Howard chỉ cười xòa “Đương nhiên rồi, hắn là đối tác của chúng ta, sao tôi dám động tay động chân với hắn được kia chứ? Cơ mà anh họ thân mến này, khi hắn không còn là đối tác của chúng ta nữa thì tôi cũng sẽ chả quan tâm lắm thế đâu.”
Khẽ đảo con ngươi, Howard nói với Alexandra đầy vẻ mờ ám: “Anh họ thân mến của tôi, anh cũng thấy ưng hắn phải không? Hắn là một người đàn ông thú vị thật mà, giống như loài dã thú khơi dậy ham muốn chinh phục trong ta vậy. Hẳn anh họ cũng có cái suy nghĩ như thế. ”
“Chẳng qua …” Khóe mắt Howard lóe lên một ánh nhìn tàn nhẫn “Tốt nhất kết quả là hợp tác thành công. Chứ không, nếu trước giờ khắc cuối cùng hắn muốn rút lui thì tôi cũng chẳng thể thương hương tiếc ngọc. Anh họ à, anh nói xem có đúng không?”
“Đương nhiên. Lẽ nào cậu lại tưởng tôi sẽ vì một gã đàn ông mà để gia tộc bị đe dọa?” Alexandra mỉm cười “Hắc Dạ đâu có được bề thế như Vạn Tình, hắn chỉ là một kẻ trơ trọi. Đây chính là nguyên do tôi từ bỏ việc hợp tác với Vạn Tình, chọn hợp tác với Hắc Dạ.”
“Anh họ thật thông minh.” Howard đưa mắt nhìn về phía căn phòng của Hắc Dạ sau lưng Alexandra, cười bảo: “Nói vậy nếu hắn có chết chỗ này, chúng ta hẳn cũng chẳng cần lo nghĩ sẽ gặp phải phiền toái gì.”
“Đúng vậy.” Alexandra bước chầm chậm đến chỗ Howard: “Có điều, một ngày hắn còn là đối tác của chúng ta, tôi sẽ không làm tổn hại hắn.”
Howard hấp him mắt nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Alexandra. Đây là anh họ của y, ông anh họ quyền lực, một trong những kẻ thừa kế của gia tộc, có trời mới hay y đã núp bóng Alexandra bao năm?
“Nếu một ngày nào đó hắn phản bội, Jade, anh có giết hắn không?” Howard khẽ hỏi.
Mà đáp án chỉ mình mình Alexandra biết. Anh cười se sẽ, không hề trả lời thẳng thừng câu hỏi của Howard. Bước hợp tác tiếp theo, còn phải xem xem Hắc Dạ sẽ mang cho anh món quà gì đây.
Ngày hôm sau, khi Alexandra đến phòng của Hắc Dạ lần nữa, đã chẳng thấy bóng dáng của chủ nhân căn phòng đâu cả.
Hắc Dạ giờ này, đang rong ruổi trên đường phố Buenos Aires chẳng mấy vui vẻ. Bình thường toàn Ngô Hạo An chủ động tìm hắn, giờ đổi thành hắn phải tìm con heo An kia, hắn tìm sao nổi?
Coi bộ chủ động xuất trận, chẳng bằng cứ há miệng chờ sung.
Chọn một quán bar, Hắc Dạ vừa uống rượu vừa hóng con mồi mắc câu. Tuy rằng hắn đã sớm hoài nghi thân phận của Ngô Hạo An tuyệt nhiên không hề bình thường, thế nhưng làm sao ngờ đến được… đối phương lại là một cảnh sát, còn là hình cảnh quốc tế!
Vậy thì xem ra cái tên Alexandra thực sự đang tiến hành làm ăn phi pháp thật rồi, chẳng thế thì sao lại bị cảnh sát quốc tế săm soi cơ chứ.
“Này, anh bạn tóc đen mắt đen, anh là người Hàn Quốc à?” Một gã cơ bắp cuồn cuộn từ khi Hắc Dạ bước vào quán bar đã luôn dõi theo hắn, giờ lại đứng cạnh hắn, với vẻ *** dê nhìn hắn.
“Mẹ nó, mi mới là người Hàn Quốc! Cả nhà mi mới là người Hàn Quốc ấy!” Dám nói hắn là người Hàn Quốc? Hắc Dạ hắn chưa hề phẫu thuật thẩm mĩ, mắt cũng không hề bị híp đâu nhé.
Hiển nhiên Hắc Dạ làm đối phương bị chút kinh hãi, ngờ đâu người đàn ông Trung Quốc này lại đanh đá đến vậy, nhưng càng ngang ngạnh mới càng khiến người ta hứng thú, tên vạm vỡ nhịn không được nuốt nuốt nước bọt, nói với Hắc Dạ: “Có hứng làm một ly không? Tôi mời!”
“Ta không có hứng uống rượu với heo. Xéo đi!” Khỏi cần nói cũng biết tỏng cái tay đang xun xoe nịnh nọt hắn là một tên đồng tính. Hắc Dạ hắn… không hề có hứng thú với bọn cắt ống tay áo [1] đâu nhé, mà cứ nghĩ đến cơ thể mình là cái thứ mà thằng cha này đang nhăm nhe đến, Hắc Dạ liền cảm thấy mắc oi quá đi, vậy nên mới buột thốt lời chửi, mà quên rằng nơi này là Argentina, đâu phải Trung Quốc.
“Thật cá tính! Tôi thích!” Tên vạm vỡ mặc kệ Hắc Dạ có đồng ý hay không, trong cái quán bar này gã chính là đại ca, gã sẽ không cho Hắc Dạ cơ hội thoát ra ngoài, tên vạm vỡ vươn tay tóm lấy Hắc Dạ.
“Xéo! Không được chạm cái bàn tay dơ bẩn của mi vào ta!” Người đàn ông nhạy bén phát hiện ra rằng nếu còn tiếp tục nán lại chỗ này tuyệt đối không phải ý kiến hay. Thế nhưng khi hắn đang muốn rời khỏi quán bar, thì vài gã từ hai bên đã vọt ra cản ngay đường hắn, nghe được một tiếng cười *** dật truyền đến từ phía sau, Hắc Dạ đã rõ mình gặp rắc rối rồi.
“Tóm nó lại cho tao!” Tên vạm vỡ hiển nhiên không cho Hắc Dạ có cơ hội trốn thoát, ra lệnh một tiếng là vài tên lập tức xông về phía Hắc Dạ. Mặc dù Hắc Dạ cũng có khả năng chiến đấu nhất định, thế nhưng ít sao đọ nổi đông, mà một kẻ luôn miết trong văn phòng như hắn làm sao bì sức lại mấy tên ba chợn đầu đường xó chợ này được.
Chẳng đến một chốc, Hắc Dạ đã bị vây bủa.
“Lách cách!” Một tiếng vang lớn, chiếc khăn trên bàn rượu bị tên vạm vỡ hất xuống mặt đất, đưa tay ra ám hiệu cho bọn đàm em, mất tên bao vây Hắc Dạ lập tức đè người đàn ông lên trên bàn rượu, dùng những sợi dây thừng thô cứng trói tay chân Hắc Dạ vào bốn chân bàn. Lúc đây, Hắc Dạ chẳng khác nào món ăn, không thể cựa quậy nổi.
Cửa quán bar bị đóng sập lại, mà mấy gã trong quán ba đang bừng bừng phấn khích nhìn tên vạm vỡ và Hắc Dạ bị trói ở trên bàn, từng trận cười rầm rầm nhuốm mùi rượu vang vọng khắp quán: “Carter, lột trụi quần áo nó! Làm đi! Hiếp chết nó đi!”
Sắc mặt Hắc Dạ còn khó coi hơn cả màu gan heo. Hắn đúng là gặp phải cảnh thuyền lật giữa cống rồi. Nếu như gặp kẻ thông minh thì còn có thể nói với chúng hai ba câu để chúng thức thời thả hắn đi, nhưng hôm nay lại gặp phải một lũ không có não, chỉ sợ giúp chúng khai thông cũng là cả vấn đề.
Cứ nghĩ đến cơ thể mình sẽ bị mấy thằng cha gớm ghiếc này đụng vào, Hắc Dạ thực sự chỉ muốn chết đi thôi.
“Vừa nãy mày phản ứng gay gắt lắm kia mà, sao giờ im re thế hả?” Tên vạm vỡ phá lên cười hớ hớ, nhìn Hắc Dạ liếm liếm môi : “Đừng giả đò lạnh nhạt nữa, rồi bố sẽ khiến cho mày mê tơi, đảm bảo mày sẽ rống lên còn phóng đãng hơn cả mấy con ***!”
“Cầm tới đây!” Tiếp nhận một cốc rượu từ bọn đàn em, thằng vạm vỡ tống rượu vào miệng Hắc Dạ: “Thế này, chỉ còn đợi mày van khóc xin bố mày chơi mày đến chết!” Cười đầy *** dật, thằng vạm vỡ cũng chả nóng vội, đứng bên cách đợi tác dụng của thuốc phát tác.
Mấy thằng đàn em bên cạnh lại gần tên tên vạm vỡ, khe khẽ cười bảo: “Đại ca à, thằng này tuy rằng hơi già, cơ mà trông còn ngon phết, chi bằng…”
“Tao thoải mái rồi, đương nhiên sẽ đến lượt chúng mày, chỉ cần đừng chơi đến nát bét là được, chờ đến khi chúng ta chơi chán còn mang đi bán kiếm chút đỉnh….” Bọn chúng dám nói thế, một phần cũng vì Hắc Dạ không phải người bản xứ…
36.
[1] Hán Ai Đế cũng từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo cũng là có nguồn gốc là điển cố này. Khi nhà vua mất, hoàng đế mới là Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền. Vì sợ gặp họa và cũng để đáp lại tình yêu của vua dành cho mình, Đổng Hiền và vợ con đã tự sát tại nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT