Lúc này Trì Nhạc đang co rúc ở trên giường, mặc đồ ở nhà, mang theo ý cười, tùy ý Lục Tỷ giúp hắn băng bó vết thương.
Vạt áo ngủ và vị trí khả nghi nào đó, có hai vệt màu trắng.
"Đã làm gì?" Lục Tỷ vừa đưa túi băng gạc cho Trì Nhạc vừa nói.
Phản quang đèn giường chiếu sáng mồ hôi trên mặt y, tóc mái buông
xuống, hơi che khuất đôi mắt, một đôi mắt đường nét đẹp đẽ, trang vắt,
lúc này đang chăm chú nhìn vết thương trên ngón trỏ trái của Trì Nhạc.
Hôm nay lúc đến gần Lục Tỷ nhìn thấy Trì Nhạc đang cong mông ở ngăn kéo tủ đầu giường lục lọi tìm cái gì đó, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn
giơ ngón tay trỏ chảy đầy máu cười ha ha nói "Ta đang tìm băng dán vết
thương."
Vết thương trên ngón trỏ của Trì Nhạc khá sâu, lúc này đang không ngừng chảy máu.
Bông trong tay Lục Tỷ đã thấm ướt vài miếng.
Thật không biết cái tên này ở nhà một mình chơi đùa cái gì nữa.
Trên mặt Trì Nhạc vẫn mang theo biểu cảm kia chỉ thuộc riêng về Lục Tỷ, không rõ ý tứ hạnh phúc cười (chả mấy khi a được vợ chăm sóc =)))
"Cậu thế nào?" Hắn hỏi, "Chuyện triển lãm tranh vẫn thuận lợi chứ?"
"Lục Tỷ ngẩng đầu lên nhìn Trì Nhạc một chút: "Vẫn."
Băng bó vết thương xong, Lục Tỷ đứng lên, cởi áo khoác, chuẩn bị vào trong nhà tắm tắm rửa.
Hôm nay triển lãm tranh mở cả ngày, trạm tiếp theo đang xem xét địa
điểm triển lãm ở Bắc Kinh, mà y và Trần Đấu thì lại muốn mở ở Hàng Châu, vì thế mà tất cả mọi chuyện chỉ có thể giao cho Hồ Văn Hạo xử lý.
Kết cấu khu triển lãm ở Bắc Kinh phức tạp, tất cả phương án trưng bày đều cần vạch ra lần nữa.
Ba người từ sáng sớm 9 giờ mở cuộc họp dến 9 giờ tối, thật vất vả để quyết định tất cả các chi tiết nhỏ.
Hồ Văn Hạo mời Trần Đấu ăn cơm, Lục Tỷ mệt mỏi, vì thế một mình về trước nghỉ ngơi.
Mùa xuân đối với hắn mà nói, chính là mùa xuân mệt mỏi.
Lục Tỷ lấy quần áo tắm trong ngăn kéo ra, dư quang lại ném đến dấu vết
khả nghi trên người Trì Nhạc, muốn hỏi gì đó, nhưng thủy chung không mở
miệng (e đang nghi chồng e ăn vụng à =)))))
Trong phòng tắm, sương mù mịt mờ, Lục Tỷ đưa ngón tay trỏ phải ra, cẩn thận quan sát một hồi.
Ngón tay thon dài, khung xương rõ ràng, vân tay rõ ràng, không có bất cứ dị thường nào.
Hoàn mỹ như là ảo giác.
Nhưng mỗi lần, lúc y cầm bút vẽ, đều sẽ mơ hồ cảm thấy ngón tay trỏ đau.
Đau đớn này nhắc nhở hắn, tất cả mọi thứ đã qua đều không phải là giấc mơ.
Thuốc mỡ của Lục Nghiêu cho dù tốt đến bao nhiêu, cũng không thể chữa lành vết thương trong lòng hắn.
Lục Tỷ đem ngón tay xuyên qua mái tóc, đem những sợi tóc mềm mại vuốt ra sau đầu.
Nước nóng từ trên đầu dội xuống, như chảy xiết qua dòng suối nhỏ, trượt qua ngũ qua rõ ràng của y.
Trong phòng ngủ, Trì Nhạc một tay cởi đồ ở nhà đã bẩn ra, sau đó nhìn
ngón trỏ trái đã được Lục Tỷ băng bó cẩn thận, trên mặt lộ ra nụ cười
thỏa mãn ấm áp.
Cuộc sống bây giờ, đối với hắn mà nói, đẹp như một giấc mơ.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người ấy, hàng đêm cũng có thể cùng nhau ngủ.
Xa nhau 5 năm, một mình chịu đựng tất cả cô độc, đều phảng phất giấc mộng Nam Kha, những thứ nhỏ bé đều không đáng kể.
(Giấc mộng Nam Kha: Dựa theo tích chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc
cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận
Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ).
Lục Tỷ tắm xong, mở cửa phòng tắm, đem nhiệt khí trong không gian bịt
kín phả ra ngoài, sau đó đứng trước bồn rửa tay hóng gió một chút.
Trì Nhạc lắc lư đi vào, từ phía sau lưng ôm lấy y, cằm gác lên hõm vai Lục Tỷ, theo thói quen sờ sờ.
"Ngày mai phải đến studio chụp ảnh rồi." Trì Nhạc nói.
Tiếng máy sấy tóc ong ong, không ngờ Lục Tỷ nhàn nhạt nói một câu đã biết, ấm áp bay vào trong tai Trì Nhạc.
Luôn có một thứ, hạnh phúc đến chết mà không có cảm giác gì.
Ngày hôm sau.
Studio.
Thợ chụp ảnh còn chưa tới, stylist cùng trợ lí ánh sáng đang chuẩn bị.
Trong không gian rộng lớn, âm nhạc nhịp nhàng lay động màng nhĩ.
Trong phòng hóa trang, Lục Tỷ đã thay xong quần áo, đang đợi tạo hình.
Theo yêu cầu của Trì Nhạc, lần này người mẫu chỉ có mình Lục Tỷ.
Lúc này Lục Tỷ đang mặc quần lót mà Trì Nhạc thiết kế, dây áo tắm lỏng
lỏng lẻo lẻo thắt ở bên hông, nửa vai cùng xương quai xanh đều lộ ra bên ngoài, đang nghiêng người tựa vào bàn trang điểm, một chân đặt trên
chân kia, khói thuốc phả xung quanh tay.
"Tóc muốn làm như thế nào?" Trần Đấu hỏi.
Hồ Văn Hạo đưa tay ra, ở trên mái tóc Lục Tỷ vuốt vài lần, thấm ướt tóc thuận theo đường nét rõ ràng trên mặt, Lục Tỷ nhả khói, chậm rãi đưa
mắt lên, một đôi mắt trân châu trong trẻo đến cực điểm, không thể miêu
tả được sự gợi cảm mê hoặc.
Hồ Văn Hạo nuốt nước miếng một cái. (người ta là trai có chồng rồi anh ơi =)))
Lúc Trì Nhạc tiến vào, thấy được một màn này.
Áo tắm của Lục Tỷ trước ngực tùy ý khép lại, đôi chân thon dài rắn chắc từ phía trong xẻ tà hiện ra, đường nét cơ bắp đẹp rõ ràng.
Đúng là đẹp, giống như bức tranh sơn dầu có tỷ lệ hoàng kim (ý anh là dáng
người vợ anh đẹp), như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.Hồ Văn Hạo hắng
giọng, quay đầu hỏi tiểu trợ lý bên cạnh: "ZIV tới chưa?"
"Vừa tới, đang chỉnh ánh sáng trong studio." Tiểu trợ lý trả lời.
"Photographer chính lần này của chúng ta chính là ZIV, mới từ Anh trở
về." Hồ Văn Hạo hướng Trần Đấu nói, sau đó hướng về phía Trì Nhạc đứng ở cửa gật đầu: "Ta ra ngoài nhìn, các ngươi chuẩn bị một chút, lát nữa có thể đi ra chụp ảnh."
Nửa tiếng sau, tạo hình xong xuôi.
Ba người hướng studio đi tới.
Lục Tỷ cởi áo tắm, đường nét cơ thể duyên dáng bại lộ dưới ánh đèn ấm áp.
Vai rộng, eo hẹp, mông mẩy, chân dài (tác giả miêu tả giống như kiểu
đang tuyển kỹ nữ ấy =))))). Tỷ lệ hoàn mỹ khiến người khác kinh ngạc.
Không giống với Trì Nhạc khỏe mạnh, cơ thể Lục Tỷ, mỗi một bắp thịt đường nét cũng giống như được thiết kế tỉ mỉ.
Tay chân thon dài, eo rất nhỏ nhưng không phải kiểu trói gà không chặt, ngược lại đường nét cơ bụng rõ ràng đẹp đẽ, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
"ZIV, có thể bắt đầu rồi." Hồ Văn Hạo hướng trợ lý xung quanh đang cùng chỉnh ánh sáng để chụp hình hô.
Thợ chụp ảnh ra dấu OK, xoay người lại.
" Đã lâu không gặp." Hắn hướng Trì Nhạc và Lục Tỷ hỏi thăm một chút.
Trần Đấu quay đầu nhìn Trì Nhạc, chỉ thấy hắn mặt vốn đang cao hứng, trong nháy mắt liền đen kịt lại.
"Các ngươi biết nhau?" Thường A sợ hết hồn, đây không phải người ngày
đó ở triển lãm tranh giả mạo làm bạn trai thần kinh của nàng sao?
" Oan gia ngõ hẹp." Trì Nhạc nhìn chằm chằm mặt ZIV trăm năm không đổi cười lưu manh, từng chữ từng chữ thốt ra.
Thợ chụp ảnh mà Hồ Văn Hạo cực lực đề cử kia, chính là kẻ thù cũ mà Trì Nhạc không bao giờ quên —— Trình Chung Ý.
Kỳ thực theo lý mà nói, nếu năm đó Trình Chung Ý không cho Lục Tỷ xem
《Merry Christmas Mr. Laurence 》, thái độ của Lục Tỷ đối với Trì Nhạc
cũng sẽ không dao động nhanh đến vậy, nói đến thì Trì Nhạc hẳn là muốn
cảm tạ hắn, thế nhưng không biết tại sao, Trì Nhạc đối với người này,
chính là chán ghét.
(Merry Christmas Mr. Laurence là bộ phim
tiếng Anh của đạo diễn nổi tiếng Nhật Bản Nagisa Oshima. Muốn biết thêm
chi tiết hãy nhờ gg) Đọc truyện tại
Trình Chung Ý, cũng chính
là ZIV, hôm nay tâm tình rất tốt, tay hắn cầm camera, đi đến bên cạnh
Lục Tỷ, đưa tay dạy y mấy tư thế, một bộ dáng vẻ chăm chú chuyên nghiệp.
Trì Nhạc thấy 2 người lấy công việc làm các loại tiếp xúc thân thể, lại không thể công khai phát hỏa, chỉ có thể ở bên cạnh mặt tối sầm lại
nhìn.
Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể chỉnh ra cái tư thế gì!
"Mặt nhìn vào một điểm, ánh sáng đi qua, tốt lắm, đừng nhúc nhích, rất đẹp!"
ZIV hài lòng, nhảy nhót tưng bừng, khi thì leo lên cái thang, khi thì
nằm rạp trên mặt đất, toàn bộ studio khắp nơi đều lưu lại bóng người
hắn, theo góc độ phù hợp, bấm máy liên tục theo tốc độ Kaka. (Kaka –
siêu cầu thủ bóng đá người Brasil, được biết đến với những danh hiệu
đẳng cấp thế giới như "Quả bóng vàng châu Âu", "Cầu thủ xuất sắc nhất
của FIFAL" năm 2007. Anh này rất đẹp trai nhé =)))ZIV chụp càng cao hứng, mặt Trì Nhạc càng đen lại.
Thường A ngồi yên lặng nuốt từng ngụm nước bọt, từ Trì lão bản bên cạnh dời đến màn hình xa phía trước.
ZIV làm sao có thể không vui, không hưng phấn đây??
Hắn và Trì Nhạc như thế, trong lòng cất giấu một ý nguyện vĩ đại chụp
một shoot ảnh cho Lục Tỷ, cất giấu đến mấy năm, ngày hôm nay cuối cùng
cũng coi như có cơ hội chụp thỏa thích, không như thế này mới là lạ.
Trên màn hình, từng cái từng cái ảnh demo, đang liên tục hiện ra.
Thường A cùng tiểu trợ lý nằm nhoài trước màn ảnh, hai người nhìn cơ hồ sắp há hốc mồm.
Lục Tỷ lười biếng, Lục Tỷ lạnh lùng, Lục Tỷ thiếu kiên nhẫn, Lục Tỷ yên lặng, mỗi một tấm, đều được chụp như vậy.
"Tại sao có thể có một người, hô hấp lại khiêu gợi đến vậy?" Tiểu trợ lý cảm thán.
"Trì Nhạc nói không sai, đây mới thực sự là gợi cảm từ trong xương lộ
ra a." Máu mũi Thường A trào ra, vội vàng đem mặt tròn ngẩng lên chặn lỗ mũi.
"Có mẫu nữ không?" ZIV quay đầu lại, hỏi Hồ Văn Hạo.
"Không có mẫu nữ." Trần Đấu đáp.
ZIV nở nụ cười: "Mượn tay ngươi dùng một chút."
"Tay của ta?" Trần Đấu chỉ chỉ chính mình, "Ngươi không phải muốn ta
tới chụp chứ? A? Màn trập ở đâu? Nút power không thể đóng lại a?"
(Màn trập là bộ phận rất quan trọng của máy ảnh, giúp điều tiết lượng
ánh sáng đến bộ cảm biến. Nếu nắm vững kỹ thuật thiết lập tốc độ màn
trập, bạn sẽ có những bức ảnh như ý muốn.)
ZIV cười kéo tay Trần Đấu qua, đem nàng kéo đến bên người Lục Tỷ.
"Cho ta mấy động tác khiêu khích."
"Động tác khiêu khích?" Trần Đâu có chút cứng ngắc, chần chờ đưa tay ra, cầm lấy cằm Lục Tỷ.
Một tư thế nữ trêu ghẹo tiêu chuẩn.
Chỉ tiếc, đối tượng dường như là đang xi em bé tè.
Lục Tỷ giương mắt, liếc mắt ghét bỏ nhìn Trần Đấu, "Ngươi rốt cuộc không phải nữ nhân a?"
"Ha ha ha ha." ZIV bị trêu bắt đầu cười ha ha, "An, cho nàng tham khảo mấy động tác."
Tiểu trợ lý nghe thấy, lập tức cầm lấy một cái ipad, đưa tới.
"Ồ ồ ồ." Trần Đấu một bên xem một bên há hốc mồm.
"Được rồi, chúng ta làm lại một lần nữa." ZIV hớn hở, quay sang Trần
Đấu ra hiệu, "Động tác có thể chậm một chút, ta chụp hình, các ngươi tùy ý."
Mười ngón tay thon dài dọc theo cơ bụng chậm rãi xoa nhẹ đến lưng quần.
Ngón tay đẩy ra lưng quần, miễn cưỡng dò xét đi vào.
Trần Đấu nghiêng người ngồi trên tay vịn sô pha, đưa lưng về phía ống kính, nghiêng mặt, mắt nhìn xuống Lục Tỷ.
Lục Tỷ giương mắt cùng nàng đối diện.
Tứ ch vùi lấp ở trong sô pha, tư thế lười biếng gợi cảm.
Tựa hồ không để ý chút nào người kia đưa tay thăm dò cấm địa.
Trần Đấu nhìn Lục Tỷ, nhếch miệng cười, cằm thu vào một hồi.
Ngón tay trỏ hơi dùng sức, xương chậu khiêu gợi của Lục Tỷ liền lộ ra.
Ngón tay giữa cùng ngón tay đeo nhẫn chậm rãi vẽ trên nếp nhăn.
Ngón tay trỏ hơi giương lên thăm dò vào cấm địa, móng tay ở trên da thịt nhẹ nhàng vạch một cái.
Nét mặt Lục Tỷ hơi đổi một chút.
Đôi mắt trong trẻo híp lại, như một con mèo.
Môi hơi đóng mở.
Hàm răng trắng nõn, cắn môi dưới khô khốc.
(Có thể xem cảnh này trong trailer phim a)
"Yêu quái." Thường A hai tay che mắt, "Ta thế nào cảm giác Tiểu điểu
nhi bị Trần tổng nhà chúng ta mà "lên". Trần Đấu thực sự là công a!"
Cảnh chụp ảnh với Đấu tỷ của Tiểu điểu nhi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT