Cố Tiểu Tịch đứng tại chỗ, trong đầu có rất nhiều thứ đang như bay vùn vụt qua, nhưng y lại hoàn toàn không biết mình đã nghĩ gì… Y chỉ nhìn hai người trên cầu thang, thậm chí trong giây lát còn chẳng biết đây là chỗ nào…
Đột nhiên có một người đi tới, rõ ràng rất quen thuộc nhưng y lại chẳng thể lập tức gọi được tên của anh ta.
“Được rồi, cậu Tiếu Khiêm đang tìm cậu đấy.” Người kia vươn tay ra che lại tầm mắt của Cố Tiểu Tịch, “Đi theo tôi.”
Cố Tiểu Tịch nghe thấy người kia nói gì đó, đại loại là đã làm phiền hai người trên cầu thang, rồi kéo y đi.
Ra khỏi nhà chính là đến nền cỏ mềm mại, mấy người kia vẫn đứng tại chỗ nói chuyện. Đoàn U và Đoàn Thù quay lưng về y, Ngụy Tiếu Khiêm đang nói gì đó với họ, xem ra không khí rất tốt.
Người kia lôi Cố Tiểu Tịch đến phòng khách nơi họ đang ở, kéo Cố Tiểu Tịch tới ngồi lên sofa.
“Uống chút rượu đi,” Người kia đưa cho Cố Tiểu Tịch một cái ly.
Cố Tiểu Tịch dùng một hơi uống cạn ly rượu.
Y rất hiếm khi không nhìn xem là loại rượu gì đã uống, hơn nữa bây giờ, y là Cố Tiểu Tịch, mà Cố Tiểu Tịch thì lại không uống được rượu.
Chất lỏng lạnh như băng trượt xuống thực quản, sau đó thực quản truyền ra cảm giác bỏng rát.
“Chết tiệt! Vodka!” Cố Tiểu Tịch đặt cái ly lên quầy bar, “Tôi vừa mới trưởng thành đấy.”
“Bây giờ rất nhiều thằng nhóc bằng tuổi cậu, Vodka với chúng chẳng phải vấn đề gì đâu đấy,” người kia cười cười, “hơn nữa cậu còn là bartender.”
“Tôi vốn không uống rượu.” Cố Tiểu Tịch nhăn mày.
Người kia tự rót cho mình một ly: “…Tiểu Tịch, khá hơn chút nào chưa?”
Cố Tiểu Tịch nhìn ly Whisky trống rỗng, đầu ngón tay có thể cảm nhận được sự lãnh lẽo của thủy tinh: “Bộ tôi trông không xong lắm hả?”
“Gay go hơn tôi tưởng tượng đấy.” Người đàn ông dịu dàng nói, “Cậu biết tất cả vừa nãy đều… đều không phải thật mà.”
Cố Tiểu Tịch ngẩng mặt lên: “Tôi biết.”
“Nhìn cậu vậy mà nói biết là tôi chết liền đó.” Anh ta nhún vai, “cậu định ngây ngẩn bao lâu nữa?”
“Không rõ,” Cố Tiểu Tịch nhàn nhạt nói, “có lẽ bản thân tôi có thể tự khôi phục… mà chắc trước kia tôi bị anh ta đụng xe đến ngu luôn rồi, nếu không phản ứng của tôi sẽ không trì độn như vậy…”
Người kia không nói gì thêm, chậm rãi uống ly Vodka của mình.
“Này, Ngụy Thất, khi anh và Ngụy Tiếu Khiêm xa nhau, anh rất đau lòng phải không?” Cố Tiểu Tịch đột nhiên hỏi.
Ngụy Thất đặt ly rượu xuống, “Đau khổ hơn cậu tưởng tượng nhiều.”
“Vậy vì sao phải chia tay?” Cố Tiểu Tịch chống cằm hỏi.
“…Không vì cái gì hết,” Ngụy Thất nhẹ nhàng đáp.
Nhiều khi, đáp án như vậy nói lên người này không muốn tiếp tục vấn đề này, nhưng với Ngụy Thất thì không phải. Anh ta không phải người hay trốn tránh vấn đề, tương tự, Ngụy Tiếu Khiêm cũng không phải người như vậy. Cho nên đáp án của vấn đề chính là như thế.
Không vì gì hết, chỉ là tách ra thôi. Bởi vì trải qua quá nhiều, nên cũng chẳng còn lo lắng hay băn khoăn, cũng chẳng còn ý định đi truy ra lời giải cho việc chia tay nữa.
Lần đầu tiên thất tình, Diệp Thu Sinh cũng từng muốn đi tìm đáp án. Đối phương là một cô gái rất dễ thương, trông giống búp bê vậy. Yêu lần đầu, toàn tâm toàn ý yêu, nhưng cuối cùng vẫn là chia tay.
Ai cũng không thể nói ra đó là vì sao, bởi chuyện này vốn không đáp án.
Ngụy Thất rót thêm cho Cố Tiểu Tịch một ly Vodka nữa: “Tiểu Tịch, trên đời không có tình yêu hoàn mỹ.”
“Chẳng ai xác định được có thật tồn tại tình yêu hay không,” Cố Tiểu Tịch nâng ly lên cụng nhẹ vào ly của Ngụy Thất, “tôi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.”
“Vì sao lại nói thế?”
“Thời gian quá dài, không thể kiên định tới phút cuối,” Cố Tiểu Tịch cười lớn, “hai người là hai người, chẳng thể nào bỏ tâm hồn đối phương vào túi mà mang theo người được.”
“Tôi thích so sánh của cậu, tôi luôn nghĩ cậu trưởng thành hơn bề ngoài nhiều, bây giờ thì càng khẳng định hơn.”
“Tôi chỉ đoán một chút thôi,” Cố Tiểu Tịch cười cười, “không ngờ anh với ông sát thủ đáng sợ kia thật đã yêu nhau.”
Ngụy Thất cười cười: “Tôi vốn cũng đâu định giấu diếm.”
“…Thật thần kỳ.”
Ngụy Thất uống cạn ly rượu: “Đơn phương thôi, chí ít tôi cũng không xác định nổi, đó có phải tình yêu không.”
“Nghe thảm thế.” Cố Tiểu Tịch uống một ngụm rượu, “Cơ mà vẫn còn may chưa đến nông nỗi như Giang Lai.”
“Tôi đã từng cảnh báo cho cậu còn gì, tính cách cậu Tiếu Ngữ có vấn đề, có khi về sau gặp phải kết quả còn tệ hơn của Giang Lai ấy chứ.”
“Vấn đề lớn nhất là gì?”
Ngụy Thất thu ly rượu lại, nhìn thật sâu vào mắt Cố Tiểu Tịch: “Nói như vậy có thể không ổn lắm, nhưng… cậu Ngụy Tiếu Ngữ luôn hiểu rõ, nếu có một ngày phải lựa chọn mạng sống hoặc Ngụy gia… Cậu biết đáp án mà.”
Bọn họ có thể làm bất cứ điều gì, nhưng phải không ảnh hưởng đến lợi ích của Ngụy gia. Chuyện này vốn không sai, bọn họ được sinh ra là để kéo dài huyết mạch của Ngụy gia, cùng với… làm mọi việc vì vinh dự của gia tộc.
“Thả lỏng xíu đi,” Ngụy Thất vỗ vỗ vai Cố Tiểu Tịch, “mọi chuyện không phức tạp như cậu tưởng đâu.”
“Anh có thể nhìn ra mặt tôi viết cái gì sao?” Cố Tiểu Tịch bất mãn.
“Thất vọng cùng cái khác, tôi chỉ nói ra điều mình nghĩ, cậu Tiếu Ngữ có thể làm tới bước nào chẳng ai biết được. Nhưng chí ít bây giờ, cậu ấy một lòng yêu cậu, cũng có thể nói, cậu là tình đầu của cậu ấy.”
“Tình đầu luôn thật thất bại nhỉ…” Cố Tiểu Tịch thì thào.
Ngụy Thất chỉ nhún vai: “Bạn thân mến, tôi phải đi rồi. Tối nay họ còn muốn một bữa tối dưới ánh nến.” Ngụy Thất ra khỏi quầy bar, đi về hướng cửa.
“Ngụy Thất.” Cố Tiểu Tịch đột nhiên gọi giật lại.
“Sao thế?”
“…Cám ơn.” Cố Tiểu Tịch không xoay người lại, chỉ vẫy vẫy tay. Y không thấy Ngụy Thất đáp lại, chỉ nhận ra tiếng bước chân trong phòng đã biến mất.
Cố Tiểu Tịch nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Ngụy Tiếu Ngữ, y nhẹ vươn tay ra, để đầu ngón tay chạm lên mặt ly thủy tinh lạnh lẽo, đẩy nó từ từ ra sát mép quầy bar. Y không nhìn thấy hình ảnh cái ly rơi xuống, nhưng có thể nghe thấy âm thanh vỡ vụn.
Cố Tiểu Tịch khẽ nhếch khóe môi, đứng dậy, xoay người rời khỏi quầy bar.
Tới cửa liền đụng phải Ngụy Tiếu Khiêm đang chuẩn bị bước vào.
“Vừa rồi cậu đi đâu vậy?” Ngụy Tiếu Khiêm đứng ở cửa, vừa lúc chặn Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch trầm mặc không nói gì.
Ngụy Tiếu Khiêm nhìn Cố Tiểu Tịch, mặt cậu chàng hơi tái, lông mi rất dài đen nhánh, tạo thành một cái bóng nhàn nhạt trên mí mắt. Nhìn thoáng, y trông rất yếu ớt, vô tội, nhưng đôi mắt đen kia lại thâm trầm đến bất ngờ, ngay cả Ngụy Tiếu Khiêm cũng chưa từng gặp đôi mắt nào đen như vậy. Bên trong không có một tia sáng, tối tăm như bờ bên kia sông, nhưng thật ra cái gì cũng không có.
“Trông sắc mặt cậu không tốt lắm,” Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ nhàng nói, “có lẽ cậu cần nghỉ ngơi.”
Cố Tiểu Tịch nhìn hắn, cứ như là đang ngẫm nghĩ lời hắn nói có chính xác hay không.
“Chắc cậu cần một ly rượu.” Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ giọng nói, sau đó kéo Cố Tiểu Tịch tới ngồi lên sofa.
“Không cần đâu, vừa rồi tôi sơ ý làm bể một cái ly.” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng nói, sau đó theo thói quen lấy một cái gối dựa ở ghế, bắt đầu ôm nó vào lòng, đặt cằm lên, nhìn Ngụy Tiếu Khiêm.
Ngụy Tiếu Khiêm nhìn thủy tinh nát vụn trên sàn nhà: “Ít nhất cậu còn biết là không được lãng phí rượu.” Hắn gỡ trên giá xuống một ly rượu trong suốt, “may là bác Đoàn của chúng ta không quá keo kiệt mấy cái ly thủy tinh này.”
“Vodka.” Cố Tiểu Tịch ôm gối nói.
Ngụy Tiếu Khiêm đi tới, trong ly là Baileys, Cố Tiểu Tịch nhíu mày: “Tôi muốn uống Vodka.”
“Nó không thích hợp với cậu.” Ngụy Tiếu Khiêm đưa cái ly trước mặt Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, nhận lấy ly: “Hồi trước cũng có người nói với tôi như vậy.”
Ngụy Tiếu Khiêm không hỏi xem ai đã nói thế. Cố Tiểu Tịch nhớ tới lần đầu gặp Ngụy Thất, khi nhìn thấy y chuẩn bị uống Vodka, Ngụy Thất đã nói vậy.
Nói thật thì, Cố Tiểu Tịch thực không thể tưởng tượng người đàn ông này yêu đương trông thế nào.
So với người khác, anh ta trông đều lạnh lùng hơn – Đó là đương nhiên, ít nhất Cố Tiểu Tịch không có dũng khí cũng không đủ kiên cường đến dám nổ súng với người lạ. Tính của Ngụy Tiếu Khiêm hình như có chút độc tài, hoặc là có chút tự đại, nhưng so với Ngụy Tiếu Ngữ anh ta đơn giản hơn nhiều. Chí ít khi anh ta muốn giết người, sẽ không lừa gạt quanh co. Nổ súng mà dễ giải quyết vấn đề thì anh ta sẽ trực tiếp, vô cùng hiệu quả.
Khi anh ta yêu, có dịu dàng không – cái này cũng thật khó tưởng tượng. Có lẽ Ngụy Thất nói yêu đương chỉ là Ngụy Thất đơn phương, bởi bằng khả năng tưởng tượng của Cố Tiểu Tịch mà nói hoàn toàn không thể nghĩ ra dáng vẻ khi yêu của gã này.
Lúc Cố Tiểu Tịch còn đang miên man suy nghĩ, một đoạn nhạc chuông du dương vang lên, Ngụy Tiếu Khiêm lôi di động từ trong túi ra, ngay cả số cũng không nhìn cứ như vậy ấn nghe.
Cố Tiểu Tịch nhìn thấy Ngụy Tiếu Khiêm đang chuyên tâm nghe đầu bên kia nói, sau đó hắn ho khan một tiếng: “May không phải con… Ba à, ba suy nghĩ chu đáo đấy… Đương nhiên, nó đang tiến hành rồi.”
Ngụy Tiếu Khiêm tắt điện thoại, đút lại vào túi, bằng không hắn nhất định sẽ không tìm ra nó. Ngụy Tiếu Khiêm cười cười với Cố Tiểu Tịch: “Xem ra, Đoàn U muốn gả con gái cho Ngụy gia rồi.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người: “Ngụy Tiếu Ngữ đã biết chuyện này?”
“E là chưa biết,” Ngụy Tiếu Khiêm bắt chéo chân, tao nhã mà lạnh lùng, giọng nói vẫn bình tĩnh trước sau như một, “Có lẽ, Lam Sắc Lệ Thủy với Dạ Ngữ sắp có một nữ chủ nhân rồi.”
“Nghe cứ như tin dữ nhỉ.” Cố Tiểu Tịch nheo mắt, đem ly Baileys uống cạn, sau đó nhíu mày, “Anh quên chaser, ngọt quá.”
Người đối diện không hề có thành ý: “Xin lỗi.” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT