Chương 82: Thỏa hiệp

Giằng co một lúc, bờ vai Ogihara sụp xuống, quay đầu lại kéo người đang nhìn mình đến bên cạnh, “Tezuka. . . Tôi không muốn thấy anh bị thương, tôi mong có một ngày anh sẽ đứng trên đấu trường thế giới, anh có khả năng mà. . . Tôi đã hỏi rồi, chú út nói cho dù khuỷu tay anh đã khỏi nhưng cũng rất có khả năng bị thương lần nữa, mà vai anh nhất định cũng sẽ bị thương. Nhưng. . . nhưng cũng không phải không có cách nào, Tezuka. . . Tôi luyện tập với anh, tôi sẽ làm bạn tập luyện của anh, nhất định sẽ giúp anh không gặp khó khăn gì nữa, để anh có thể dẫn dắt Seigaku tiến vào giải toàn quốc, thậm chí. . . thậm chí đạt được quán quân. . . Nhưng. . . trước đó. . . Tezuka, anh có thể yêu quý cánh tay của anh hơn được không?” Cậu không muốn cãi nhau với Tezuka, cậu biết hôm nay mình làm như vậy là không đúng, nhưng nếu lựa chọn lại, cậu vẫn sẽ làm như vậy.

Hai phút sau, Ogihara bị Tezuka ngồi bên cạnh cậu ôm chặt lấy, “Itsuki-chan. . . Xin lỗi cậu.” Sóng gió trong lòng chỉ có thể thốt lên thành ba tiếng này.

“Tezuka, từ ngày mai bắt đầu, tôi sẽ giúp anh tập luyện.”

“Ừ.”

Cánh tay ôm Ogihara lại siết chặt hơn, sau đó mới buông ra. Tezuka đứng lên đi ra ngoài, một lát sau đi vào, trên tay thêm một ly sữa tươi, đó là thứ mỗi đêm Ogihara đều uống trước khi đi ngủ.

Uống xong sữa, Ogihara lại uống một ngụm nước lọc Tezuka bưng tới. “Tezuka, tôi muốn xem vai của anh một chút.” Buông ly, Tezuka ngồi xuống cởi áo đưa lưng về phía Ogihara.

Ogihara chạm nhẹ lên vái trái Tezuka, cơ thể dưới bàn tay cậu run lên một chút, Ogihara nhẹ nhàng xoa vai Tezuka, “Tezuka, anh có biết ‘Thái cực quyền’ của Trung Quốc không?”

“Có.” Đôi bàn tay trên vai xoa thật cẩn thận.

” ‘Thái cực quyền’ lấy nhu thắng cương, mượn lực phát lực, Tezuka, tennis cũng có thể mượn lực phát lực, nghĩa là. . .dù đối thủ đánh ra đường bóng mạnh đến thế nào cũng sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn đối với cánh tay của anh, hơn nữa. . . tay phải của Tezuka cũng rất mạnh mà, có nên tăng huấn luyện cho tay phải để giảm bớt áp lực lên tay trái không? Cụ thể tôi còn chưa nghĩ ra, cần đội trưởng phối hợp đấy.” Ogihara vừa xoa bóp vai cho Tezuka vừa nói ra suy nghĩ của mình.

“Ừ.” Ở nơi Ogihara không nhìn thấy, Tezuka nhắm mắt lại cảm nhận đôi bàn tay trên vai mình.

… . . .

“Nóng. . .” Nửa đêm, Ogihara đang ngủ say bỗng lầm bầm vài tiếng rồi bắt đầu cởi áo ngủ của mình. Mặt cậu hơi ửng hồng một cách không bình thường, nhưng nhiệt độ trên trán lại vẫn bình thường, mùi thơm trên người còn nồng đậm hơn so với ban ngày rất nhiều, từng giọt từng giọt mồ hôi lớn lăn từ trên trán xuống.

Một tay cản lại động tác cởi quần ngủ của Ogihara, sau đó lấy khăn mặt lạnh giúp Ogihara lau đi mồ hôi trên người. Tezuka lo lắng nhìn Ogihara, trong phòng cũng không nóng, thậm chí còn hơi lạnh một chút, vì sao Ogihara lại thấy nóng như thế.

“Itsuki-chan, tỉnh lại.” Cuối, Tezuka quyết định đánh thức cậu, thế nhưng dù anh gọi thế nào Ogihara cũng không thể tỉnh lại, chỉ là càng không ngừng kêu nóng, muốn cởi quần áo trên người.

“Itsuki-chan!” Tezuka trực tiếp ôm lấy cậu, nhẹ lay động, “Tỉnh lại!” Tối hôm đó Ogihara cũng như thế này, lúc đó anh không nghĩ nhiều nhưng hôm nay thấy thế nào cũng không ổn.

“Uhm. . .” Rốt cục cũng tỉnh, Ogihara mở ra hai mắt mông lung, ý thức còn đang mơ hồ, đôi mắt Ogihara không hề có tiêu cự.

“Itsuki-chan, tỉnh nào.” Tezuka vỗ vỗ mặt Ogihara để cậu tỉnh táo một chút.

“Tezuka. . . Làm sao vậy?” Vẫn không tỉnh ngủ, Ogihara khàn giọng hỏi, thân thể hướng ra trước dựa vào người Tezuka muốn ngủ tiếp.

“Itsuki-chan, có thấy khó chịu ở đâu không?” Tezuka lấy áo ngủ Ogihara vừa cởi ra cho cậu mặc lại, sợ cậu cảm lạnh.

“. . . Nóng. . .” Nói một chữ, Ogihara lại im lặng.

“Itsuki-chan, đừng ngủ vội, ngoài nóng thì còn thấy khó chịu ở đâu?” Tezuka đẩy cậu ra một chút, lấy khăn mặt lạnh giúp Ogihara tỉnh lại.

“Uhm. . .” Cực kì buồn ngủ, Ogihara kéo khăn mặt trên mặt xuống rồi lại chui vào lòng Tezuka, “Tezuka. . . Tôi buồn ngủ. . .” Lần lần mò mò, Ogihara cởi quần ngủ, thoả mãn lẩm bẩm vài tiếng rồi lại ôm “gối ôm lớn” tiếp tục ngủ.

Khăn mặt quăng tới mặt đất, Tezuka một tay ôm Ogihara, một tay nắm chặt, qua vài phút anh định đến phòng tắm giặt ướt khăn mặt lần nữa thì lại bị người nọ ôm đến chặt cứng không thể động đậy. “Buồn ngủ. . .” Ngửa về phía sau, Ogihara kéo Tezuka nằm lại trên giường một lần nữa rồi cực kì tự giác dính lấy người Tezuka.

Chân mày Tezuka nhíu chặt, muốn hạ cái chân đang gác lên người mình xuống dưới, nhưng khi chạm tới một phiến trơn tuột thì liền dừng lại. Một bàn tay chui vào trong áo ngủ của anh, một mảnh nóng hổi chạm lên da thịt hơi lạnh lẽo của anh, dao động qua lại làm mi tâm Tezuka nhăn lại thành một đoàn.

Không thể nhịn được nữa, cách một lớp quần áo Tezuka đè lại bàn tay đang tìm kiếm hơi mát của Ogihara, Tezuka không ngừng hít sâu để mình bình tĩnh lại. Quay đầu muốn xem tình trạng Ogihara một chút, nhưng ngay giây sau đó tim bắt đầu đập điên cuồng. Anh. . . hôn lên đôi môi Ogihara khi cậu vừa đúng lúc ngửa mặt lên. Trong mắt đôi mắt chớp liên hồi là giãy dụa và khát vọng, cuối cùng thì lý trí đành bại trận.

Ngủ say, Ogihara không hề cảm giác được mình đang bị người đụng chạm, hôn sâu. Thẳng đến gần bốn giờ sáng, cơ thể nóng rực của cậu mới từ từ hạ nhiệt, sắc mặt cũng khôi phục bình thường. Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Ogihara, Tezuka từ trên giường xuống đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau từ phòng tắm truyền ra âm thanh của vòi hoa sen.

… . .

“Tezuka, hình như tôi bị dị ứng cái gì thật rồi.” Buổi sáng đi từ phòng tắm ra, Ogihara cởi đồng phục ra cho Tezuka nhìn dấu đỏ trước ngực mình.

“Đêm qua người cậu rất nóng, ra rất nhiều mồ hôi, có thể là bị cảm rồi.” Lấy ra thuốc mỡ, Tezuka giúp Ogihara bôi lên.

“Nóng? Buổi tối rất lạnh, sao tôi lại thấy nóng được?” Ogihara đã quên sạch chuyện tối qua.

“Itsuki-chan, gần đây cậu có thấy khó chịu ở đâu không?”

“Không có mà, chỉ là thấy mồ hôi ra hơi nhiều, chắc vì sắp hè rồi, bình thường tôi rất sợ nóng. Tezuka, cho tôi mượn lọ khử mùi của anh, tôi quên mua rồi, trên người nhiều mồ hôi như vậy, khó ngửi lắm phải không?” Ogihara cố gắng quên đi việc mồ hôi của cậu vốn không hề giống người khác.

“. . . Ừ. . .” Cất thuốc mỡ đi, giọng Tezuka hơi thay đổi, Ogihara đang lơ đãng nên cũng không để ý.

“Đội trưởng. . . Hôm nay tôi muốn đấu với Shusuke, vốn hôm qua phải đấu với anh ấy rồi.” Mình cho Shusuke leo cây, nhất định phải bù lại.

“Ừ, buổi tập luyện chiều này tôi sẽ để cậu đấu với Fuji.” Itsuki-chan cần một người có thể giúp cậu ấy hoàn toàn phát huy, “Cậu đừng mang Power Ankle, đồng thời hãy dùng tay trái.”

“OK.” Chỉ cần không phải là Tezuka, cậu thế nào cũng được.

“Itsuki-chan.”

“Vâng?”

“Tôi định sắp xếp cậu đấu với Echizen một trận, thời gian. . . là ngày mai.”

“. . . Vâng, tất cả nghe đội trưởng đi. Mà, đội trưởng, anh định lúc nào tập luyện đây, ở trường hay là. . . đợi tan học?”

“Đợi tan học đi, đừng cho bọn họ biết chuyện của tôi.”

Đặt trứng gà rán dăm-bông đã chuẩn bị tốt trước mặt Tezuka, Ogihara đặt tay lên vai trái Tezuka, “Tezuka, anh là trụ cột của Seigaku đó, anh không thể có chuyện nha.”

Đưa tay nắm lấy tay Ogihara, Tezuka ừ một tiếng, sau đó yên lặng ăn bữa sáng của mình.

… . . . .

“Itsuki-chan. . . Trận đấu chiều nay của tôi và cậu, cậu sẽ không đau sốc hông nữa chứ?” Đang luyện tập, Fuji đi tới bên cạnh Ogihara hỏi nhỏ.

“Shusuke. . . Làm sao các anh biết được? Có phải Ryoma bán đứng tớ không?” Ogihara tức giận trừng mắt nhìn người bên cạnh.

“Không phải tớ, hôm qua đội trưởng và Fuji senpai đứng ở cửa nghe lén.” Đêm qua cậu và Fuji senpai lại bị đội trưởng cưỡng chế bắt về nhà, “Backy, đêm qua cậu không bị gì chứ?”

“Không sao, đội trưởng đã thỏa hiệp rồi, tuy nhiên. . . hôm qua bị anh ấy dạy bảo như trẻ con vậy. . .” Ogihara nhìn cái mông bị đánh của mình một chút, “Mất mặt chết đi.”

“Ha ha, Itsuki-chan, đau không?” Fuji phiêu mắt nhìn Tezuka đang ở sân tập.

“Không đau, nhưng cảm giác mình giống như trẻ con vậy, lúc anh tôi giận tôi mới đánh tôi như vậy.” Nghĩ tới đây, Ogihara đột nhiên phát hiện đã hai ngày nay các anh chưa gọi điện cho cậu.

“Itsuki-chan, hôm nay cậu sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?” Fuji hỏi lần thứ hai.

“Không đâu, tôi sẽ tháo Power Ankle và dùng tay trái.” Nếu lại có chuyện, cậu khẳng định không còn mặt mũi nào gặp Shusuke.

“Vậy là tốt rồi.” Cầm vợt tennis, Fuji bước đi.

“Ryoma, đội trưởng nói mai sẽ sắp xếp cho chúng ta đấu với nhau đó. . .” Ogihara vừa nói xong, đôi mắt Ryoma sáng lên, “Backy, không cho phép có chuyện!” Ryoma sớm đề phòng.

“Tớ không đáng tin đến thế cơ à?” Thấy Ryoma gật đầu, Ogihara ai thán một tiếng, “Sẽ không đâu, đau sốc hông rất đau đấy.”

… .

“Yukimura. . . Chiều nay Fuji và Itsuki-chan có trận đấu.”

“Cảm ơn cậu, nhất định tôi sẽ đi, Tezuka, tôi có thể đưa theo một người không?”

“. . . Có thể.”

“Cảm ơn.”

Buông điện thoại, Yukimura nhìn người bên giường, “Sanada, chiều nay tôi muốn đi Seigaku xem một trận đấu quan trọng, cậu cùng đi đi.”

“. . . . .”

… . . . .

“Ogihara. . . Là tôi, Atobe.” Đang ở ăn bữa trưa, Ogihara vừa mở điện thoại di động, đầu dây bên kia vang lên một âm thanh biếng nhác.

“Atobe, tôi đang muốn tìm anh đây, quà tôi gửi anh đã nhận được chưa?” Ăn cơm chiên trứng, Ogihara hỏi, bên cạnh có một cái thìa không ngừng trộm cơm trong hộp của cậu.

“A, nhận được rồi, tôi đang muốn nói chuyện này đây, cảm ơn giường nước của cậu, thật khó cho cậu vì phải gửi từ bên Anh xa như vậy.” Vuốt vuốt nốt ruồi, Atobe tâm tình vô cùng tốt nói.

“Hôm đó ngay lúc đầu tiên nhìn thấy cái giường nước ấy thì tôi đã nghĩ nó rất xứng với anh, hi hi, đủ hoa lệ nhỉ?” Giường nước màu đỏ thẫm, mặt trên còn có bông hồng màu vàng, cho anh triệt để hoa lệ luôn.

“Ừ, tương đối phù hợp với sở thích của bổn đại gia, cảm ơn.” Cả gương mặt Atobe đều lộ ra vui sướng, nữ sinh xung quanh thấy thì che miệng khẽ hét lên, các thành viên bên cạnh thấy thì hiếu kỳ không ngừng.

“Đừng khách khí, tôi còn muốn cảm ơn anh đã dùng máy bay tư nhân đến Anh tìm tôi đó.” Đem cơm chiên trứng đặt luôn tới trước mặt Ryoma, Ogihara lấy măng khô xào thịt Ryoma không hề đụng đến bắt đầu ăn.

“Hôm nay có thời gian không, tôi muốn mời cậu ăn, lần trước tôi còn thiếu cậu một bữa cơm Trung Quốc đó.” Atobe vừa nói xong thì có người thèm nhỏ nước miếng nhìn anh, bị anh một đạp đạp bay ra ngoài.

“Hôm nay. . . sợ rằng không được, sau buổi tập chiều tôi muốn đấu tập với Shusuke, sau đó đi siêu thị mua vài thứ.” Chủ yếu chính là cậu muốn cùng Tezuka luyện tập.

“Đấu tập à?” . . . Shusuke. . . thay đổi cách xưng hô từ lúc nào vậy, nụ cười của Atobe biến mất, “Khoảng mấy giờ?”

“Chắc khoảng. . . năm giờ đi.”

“Năm giờ. . . Được, tôi biết rồi, vậy buổi chiều gặp.”

“Ừ.”

Điện thoại ngắt, Ogihara mơ hồ, cái gì mà buổi chiều gặp?

Editor lảm nhảm: Kunimitsu-kun, anh cũng thật cuồng nhiệt đó =))))))))))))) Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play