Trong đội ảnh vệ, Phó Thư có một ngoại hiệu là . Khi y bạo phát thì có thể ăn hết một thùng cơm to, vì vậy có tên là thế. Lượng cơm kinh hoàng của y khiến rất nhiều tiền bối cảm thấy thua kém,… nhưng rồi đột nhiên, mỗi bữa từ thùng cơm y giảm xuống chỉ ăn một bát nhỏ. Bát này còn nhỏ hơn cả hoàng đế, thức ăn là ba đũa rau xanh một miếng đậu hũ.
Vì sao y lại muốn tự ngược?
Đáp án là: Y không muốn trưởng thành tiếp nữa.
Thân thể thiếu niên đã bắt đầu dậy thì, vai rộng, tay chân dài ra, khung xương phát triển, cơ thể to lớn. Y sợ còn phát triển nữa thì đến một ngày kia, y sẽ từ một tiểu nương thụ lê hoa đái vũ biến thành tiểu hùng thụ kim cương ba bỉ. Vì vậy vấn đề đầu tiên đặt ra là phải khống chế lượng cơm.
Này chỉ khổ hoàng đế. Ngươi nghĩ mà xem, ngày nào Phó Thư cũng rơi vào trạng thái đói khát, bụng suốt ngày khua chiêng gõ trống. Hoàng đế là người tiếp cận gần y nhất, buổi tối còn ngủ chung một giường, Phó Thư cứ ục ục thế thì người luôn ngủ nông giấc như hắn phải làm sao đây?
“Phó Thư, đói bụng thì đi ăn gì đó đi.”
Ngay cả đồ ngọt ưa thích mà Phó Thư cũng cai, hoàng đế thấy thế thì vô cùng đau lòng.
Phó Thư cắn góc chăn, lắc đầu kiên định.
“Cắn chăn cũng không no được. Ngoan” – Hoàng đế giật góc chăn xuống, tay cảm thấy dinh dính.
Phó Thư mở to mắt nhìn, nói: “Ta bôi nước đường lên chăn… Để dứt cơn thèm ăn!”
Hoàng đế thật sự muốn tát chết y.
“Phó Thư, đi đổi chăn.”
Hoàng đế tức khắc bày ra vẻ kiêu ngạo. Phó Thư giận tái mặt. Hoàng đế biết điều sửa miệng. “Để ta đổi.”
Phó Thư nằm xuống gối, xem hoàng đế đưa chăn cho An Đức bên ngoài cửa, lại cầm một cái mới vào. Y ướm hỏi. “Thập Nhất, ta cao một thước bảy tám rồi.”
“Ừm.”
“Ngươi cũng chỉ cao một thước tám hai.”
“Ừm.”
“Ta sắp cao hơn ngươi!”
Cuối cùng hoàng đế cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng, không xác định nhìn Phó Thư. Tiểu tử kia dường như cao to bằng Nhất hào rồi. Hắn lắc đầu thở dài: “Lâu lắm rồi không ôm ngươi, không biết ngươi lớn thế nào.”
Nhìn vẻ mặt ngụy quân tử đứng đắn của hắn, cơn giận của Phó Thư không có chỗ xả. “Nếu ta cao to hơn ngươi, ngươi xuống làm thụ cho ta! Ta muốn làm công, ta muốn làm công!”
“…” Việc dính dáng đến đế vấn đề vị thế, hoàng đế không dám qua loa. Bản thân hắn khá gầy, ấn tượng của hắn với Phó Thư luôn dừng ở thời kì thiếu niên phấn nộn, hắn chưa từng nghĩ tới thiếu niên sẽ thay đổi. Chính là, “Dù ngươi thật sự cao hơn ta, thì nhất định vẫn là thụ.” – Hoàng đế cười tà ác. – “Thứ quyết định công thụ là khí tràng chứ không phải chiều cao!”
Khí tràng?
Thứ này cách Phó Thư quá xa xôi.
Hơn cả chiều cao, y càng sợ mình thật sự sẽ trở thành kim cương ba bỉ.
“Thập Nhất, có phải dù ta biến thành thế nào, ngươi cũng sẽ không ghét bỏ ta không?”
Hoàng đế thâm tình nhìn y, nghiêm túc gật đầu.
Phó Thứ lại nói: “Có lẽ thời gian sẽ thay đổi ta, giống như ta không muốn trở thành sủng vật của ngươi. Muốn thay đổi vị trí thì điều đầu tiên là cần thay đổi hình tượng của ta đã.”
Lời của Phó Thư khiến hoàng đế mơ hồ, nhưng không đợi hắn hỏi, Phó Thư đã nói. “Ngươi cho ta nửa tháng, ta sẽ cho ngươi một Phó Thư mới hoàn toàn!”
Hùng hùng hổ hổ, Phó Thư biến mất nửa tháng.
Nửa tháng, hắn ẩn cư trong rừng rú sâu thẳm, mỗi ngày chịu một con muỗi đốt, cuối cùng từ khuôn mặt trắng trẻo biến thành khuôn mặt gồ ghề đậu đỏ, dung nhan hủy hoại.
Nửa tháng, y không gội đầu không tắm rửa, cuối cùng từ một đầu tóc dài mềm mại nhẹ nhàng thành từng nắm từng nắm bết như dầu nhớt, cả người tỏa ra mùi hương dị thường.
Nửa tháng, y không chải tóc, không thay quần áo, áo choàng ra, mặt mày lem luốc, y phục bẩn thỉu xứng với cái danh ăn mày.
Nửa tháng, y ăn uống điên cuồng, mỗi bữa một thùng cơm, ba bát to thịt mỡ, tính ăn cho béo, ăn không béo được cũng phải phì cái bụng ra!
Nửa tháng sau, y ra khỏi thâm sơn, đi vào nội thành. Ngồi bên đường một lát, bày ra cái bát mẻ trước mặt.
Rất nhanh, một đồng leng keng vang giòn rơi vào bát, tiếng kêu của tiền đồng…. OK, thay đổi hình tượng thành công!
Y chà đạp bản thân như vậy là vì cái gì?
Đương nhiên là vì câu nói kia của hoàng đế…. “Dù ngươi có biến thành dạng gì, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.”
Bởi vậy, khi y xuất hiện trước mắt hoàng đế trong vẻ ngoài mới, hoàng đế còn chưa kịp ghét bỏ thì Thập Tam và Phó Vong Tổ đã đá y khỏi Dưỡng Tâm Điện rồi.
Phó Vong Tổ bịt mũi, trừng mắt nhìn đám ruồi nhặng bay múa quanh người Phó Thư. “Ngươi mới bò từ hố xí ra à!”
Phó Thư vò đầu. “Ta chỉ ngồi nửa ngày trong đấy thôi mà!”
Thập Tam đen mặt. “Cút xa một tí, đừng có đến gần bệ hạ! Ngươi xem, ngay cả Tiểu Chi cũng ghét ngươi!”
Quả nhiên Tiểu Chi đã lặn mất tăm, không thèm rỉ lòng thương với chủ nhân của nó.
Phó Thư gan dạ tiến vào Dưỡng Tâm Điện, nhất thời trong điện đang tỏa huân hương nảy sinh thêm một thứ mùi khác. Hoàng đế ngẩng lên nhìn, sửng sốt hơn nửa ngày.
Phó Thư nhếch môi cười, răng trắng lóa trên khuôn mặt đen sì. “Thập Nhất, ta đã về đây!”
“Ừm, ngươi đã về…” – Dù đã trải sóng to gió lớn, hoàng đế vẫn không thể không đờ người ra.
“Có hài lòng với hình tượng mới của ta không?”
… Nói vừa lòng thì rõ là lừa mình dối người, nói không vừa lòng thì lại là tự tìm đường chết.
Thấy phản ứng của hoàng đế, Phó Thư oán niệm. “Ngươi nói dù ta có biến thành dạng gì thì ngươi đều không chê ta. Ngươi nuốt lời, nuốt lời!”
Hoàng đế thở dài, “Phó Thư, quân vô hí ngôi.”
“Hừ, ngươi đã đồng ý tăng một cấp lương cho ta nhưng vẫn chưa làm!”
“… Chuyện này phải đi tìm phủ Nội Vụ giải quyết.” – Khoan đã, vì sao y muốn nói về chuyện có với không này chứ. Hoàng đế nghiêm mặt lại, “Phó Thư, đi tắm rửa cho sạch sẽ.”
“Không!”
“Có tin ta sẽ gọi dược sư đến không?”
“… Không…” – Yếu đuối.
Hoàng đế đứng lên, đi tới bên hắn, không hề chần chừ cầm lấy ngón tay vừa đen vừa bẩn của y, “Đi tắm rửa trước đã, sau đó ta cho ngươi xem cái này.”
“Cái gì?”
Hoàng đế cười thần bí, “Sau khi ngươi xem xong sẽ biết ta thích bộ dạng gì của ngươi.”
Lời này đụng tới điểm mấu chốt, đây thực sự là vấn đề mà Phó Thư quan tâm.
Cho nên nói, người vướng vào yêu đương liền trở nên ngu dốt, bài học kinh nghiệm của Phó Thư đã nói cho ta biết đạo lý này. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT