Sang ngày hôm sau, chương trình huấn luyện vẫn y như cũ tiến hành, dựa theo bảng kế hoạch mà Lam Vị Nhiên viết riêng cho từng người.
Cả đám đúng giờ xuống 303 ăn bữa sáng, sau đó ngồi vào máy bắt đầu thời khóa biểu huấn luyện ngày mới. Lưu Xuyên cứ cách một lát sẽ đi dạo một vòng xem tình huống của các đội viên, nếu người nào có vấn đề thắc mắc anh sẽ lập tức giải thích rõ ràng, nếu như làm sai anh cũng sẽ đúng lúc chỉ ra chỗ sai cho họ.
Nội dung huấn luyện đơn điệu lại buổn tẻ, cơ mà vì có Lưu Xuyên đi lại giám sát nên ai nấy đều thành thật tập trung tập thao tác, dựa theo từng hạng mục tiến hành tập luyện. Buổi sáng vẫn giống như ngày hôm qua, đầu tiên là tập ổn định tốc độ tay, luyện di chuyển ngẫu nhiên, luyện dùng kỹ năng chuẩn xác, luyện di chuyển bằng khinh công, tới buổi chiều là huấn luyện đặc biệt dựa theo đặc điểm của từng thành viên, mỗi người mỗi khác.
Cả ngày đều là cắm mặt tập luyện khiến ai nấy đều cảm giác như bị vắt kiệt tinh lực. Lúc trước chơi game chơi cả ngày chưa bao giờ thấy mệt, nhưng hiện tại ngồi gõ chữ cái một tiếng, chạy mê cung một tiếng... thật sự là không khác gì tra tấn thị giác lẫn tinh thần.
Nhìn nét mệt mỏi trên gương mặt của mọi người, Lưu Xuyên cũng có chút đau lòng, thật ra bọn họ chỉ mới bắt đầu, không cần phải áp dụng cường độ luyện tập nặng như vậy... So với các huấn luyện doanh các chiến đội khác, đội trưởng như anh có phần khắt khe quá mức, nhưng mà biết làm sao được... bọn họ không có nhiều thời gian, Lưu Xuyên lại muốn mọi chuyện phải cố gắng đạt tới mức tốt nhất, cho nên mới nghiêm khắc với mọi người đến như vậy.
Mới ban đầu đích thật là có chút vất vả, nhưng mà Lưu Xuyên tin tưởng mọi người sẽ nhanh chóng thích ứng cuộc sống hàng ngày của "tuyển thủ chuyên nghiệp" này...
Dùng xong cơm chiều là đến giờ hoạt động tự do, Lưu Xuyên vừa mới bò lên mạng, Tiếu Tư Kính lập tức lên tiếng "Chỉ huy lên rồi, mọi người vỗ tay hoan hô nào!"
Cả đám trong group thảo luận phụ bản niên thú QQ lập tức xếp hàng vỗ tay chào mừng Xuyên thần, Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói "Mấy người đây là muốn ăn vạ tôi đúng không? Hôm nay tính đánh phụ bản nữa?"
Một nhóc tân nhân tha thiết chờ mong nói "Hôm qua em mới có được hạng liên à, nhẫn với thủ trạc chưa có nữa, Xuyên thần dẫn tụi em đi đánh nữa đi!"
Có người hùa theo sau ề cái biểu tình đáng thương lên nói "Em chỉ mới có cái thủ trạc à, thiếu 3 món nữa mới full set, Xuyên thần dẫn tụi em đi vài turn nữa đi được hông?"
Tiếu Tư Kính xen vào "Tôi chỉ mới có cái nhẫn, Xuyên thần làm sao làm đi."
Tô Thế Luân cũng được dịp đi theo xếp hàng "Tôi cũng chỉ mới có cái nhẫn, Xuyên thần làm sao làm đi."
Lưu Xuyên thật là tức hộc máu "Hai người các ngươi có cần phải chồng ca vợ hát như vậy không?"
Tiếu Tư Kính "Ý kiến gì?"
Tô Thế Luân "Ý kiến gì?"
Nhìn hai cái tin cơ hồ là đồng thời xuất hiện, Lưu Xuyên quả thực không biết phải nói gì "...Không dám ý kiến, mấy người giỏi lắm."
Lộc Tường nói "Sư phụ, hôm qua đệ tử không có món nào hết, đoàn hôm qua đen gần chết, không rớt món Cái Bang nào luôn."
Đường Ngự Phong đột nhiên trồi đầu nói một câu sự thật tàn khốc kích thích mọi người "Hôm qua tôi được chia đủ cả set năm món trang sức Đường Môn."
Mọi người "..."
Cả đám đồng lòng phát biểu tình "Phóng hỏa đốt chết tên này".
Lưu Xuyên nghe vậy bật cười "Trùm OT còn dám mặt dày lên khoe hàng nữa ha, Tiểu Đường?"
Đường Ngự Phong "= ="
Thấy mọi người ai nấy đều nhiệt tình năn nỉ, Lưu Xuyên chỉ phải chịu thua, nói "Ok ok, hôm nay lại đánh niên thú, giúp mọi người full set vậy."
Cả đám lập tức xếp hạng tặng Xuyên thần một nhành hoa.
Lưu Xuyên lại dắt theo một đoàn gà phụ bản đi vào rừng rậm sương mù.
Tuy là đám người này không bao giờ đánh phụ bản, nhưng dù gì cũng đều là dân chuyên nghiệp, trình độ thao tác cùng ý thức đều thuộc hàng đứng đầu, hơn nữa lại có kinh nghiệm phối hợp từ ngày hôm qua, trong lòng cũng nắm được đại khái cách đánh phụ bản này, hơn nữa Lưu Xuyên chỉ huy rất là rõ ràng lại trật tự, như vậy mà vẫn còn sai lầm nữa thì nên xem lại chỉ số thông minh có vấn đề hay không...
Cũng may, không ai có vấn đề về chỉ số thông minh, nên phụ bản hôm nay đánh rất là thuận lợi.
Đánh boss xong, Lưu Xuyên dựa theo lưu phái bắt đầu chia trang bị cho mọi người, Tiếu Tư Kính phát hiện đám trong đội của Lưu Xuyên gần như không để cái gì lại cho mình, liền hỏi "Bên cậu không cần trang bị à?"
Lưu Xuyên cười nói "Tôi chưa cần lắm, mọi người lấy trước về nghiên cứu đi."
Cả đám lập tức cảm động khen ngợi "Xuyên thừn đúng là người tốt!"
Lưu Xuyên thu một xấp thẻ người tốt, cười tủm tỉm nói tiếp "Thấy tôi tốt với mọi người không, về sau có gặp nhau trên sàn đấu nhớ lưu tình đừng giết tôi đó, có biết không?"
Tất cả mọi người đồng loạt giả chết, vờ như không thấy không nghe không biết gì cả.
Tiếu Tư Kính nói "Người ta thích cậu lắm cho nên mới giết cậu đấy, nên thấy vinh hạnh mới đúng."
Tô Thế Luân lập tức phụ họa "Chính xác, Xuyên thần không biết chứ tuyển thủ tôi thích nhất là anh đó, mỗi lần nhìn thấy bốn chữ Hải Nạp Bách Xuyên là ngứa tay muốn đánh chết hà."
Đường Ngự Phong "Ngứa tay muốn đánh chết +1"
Tạ Quang Nghị "Ngứa tay muốn đánh chết +2"
Thiệu Trạch hàng "Ngứa tay muốn đánh chết +3 "
Lộc Tường "Ngứa tay muốn đánh chết +số CMND!"
Lưu Xuyên "..."
Hay rồi, đám người này cũng chỉ có lúc lôi mình đi đánh phụ bản mới ỉ ôi ôm chân mình, ăn vạ bắt mình phải chỉ huy đánh niên thú, kêu về sau gặp nhau trên sàn đấu nhẹ tay một chút thì cả đám giả chết không chịu, có khi trong lòng đang thầm nhủ phải ưu tiên đánh mình trước cũng nên. Cũng phải thôi, Lưu Xuyên là ai, là "trùm kéo cừu hận" số một toàn Liên Minh, gặp phải Hải Nạp Bách Xuyên người ta tuyệt đối là ngứa tay muốn đánh chết...
Bởi vì hôm nay phối hợp tốt nên đánh phụ bản không tốn thời gian lắm, đánh xong cũng chỉ mới chín giờ hơn, vì thế Lưu Xuyên lại kéo cả đám đi tìm con niên thú khác đánh thêm một turn nữa.
Hôm qua khai hoang diệt đoàn mấy lượt cho nên đánh 2 con boss tốn ba tiếng mấy, hôm nay hiệu suất tăng lên rõ rệt, một đêm đánh tới hai turn phụ bản, phân chia trang bị xong mọi người liền rời mạng.
Lúc này trên màn hình của Ngô Trạch Văn đột nhiên xuất hiện một khung thông báo thêm hảo hữu——
Người chơi [ Độc chết người ta méo đền mạng ], cấp 70, môn phái Ngũ Độc, xin thêm ngài làm hảo hữu.
Đây là... clone của Luân thần mà nhỉ? Ngô Trạch Văn bấm đồng ý, sau đó liền thấy tin nhắn riêng của Tô Thế Luân gửi sang "Xin chào đồng môn."
Ngô Trạch Văn trả lời lại "Chào anh."
Tô Thế Luân nói thẳng "Hỏi cậu cái này hen, lúc nãy tôi có dựa theo lời Lưu Xuyên bảo mở bảng theo dõi cừu hận, không hiểu sao hệ thống cứ ò í e cảnh báo tôi sắp sửa OT... Tôi thấy dps của cậu rất cao, nhưng mà cừu hận lại khống chế ở mức rất thấp, có bí quyết gì không?"
Ngô Trạch Văn nói "Sau khi triệu hồi độc chu ra hiến tế nó sẽ kích hoạt hiệu quả ẩn là giảm tối đa giá trị cừu hận tất cả các kỹ năng của Ngũ Độc trong 10 giây, sau đó có thể gọi độc xà ra tấn công, chờ khi nào độc nhện cd xong liền gọi ra rồi tế tiếp, như vậy sẽ không sợ bị OT."
Nói xong, lại bổ sung thêm một câu "Là Lưu Xuyên dạy tôi."
Ngũ Độc đệ nhất của Liên Minh như Luân thần mà lại không ngại học hỏi kẻ dưới, thẳng thắn đi tìm tân nhân Ngô Trạch Văn học hỏi phương pháp đánh phụ bản như vậy khiến Ngô Trạch Văn có một chút thụ sủng nhược kinh. Lưu Xuyên ngồi ở bên cạnh, đúng lúc thấy một màn này liền nhịn không được nói "Thế Luân chắc chắn chưa bao giờ để ý đến mấy cái như cừu hận hay giá trị uy hiếp vân vân, giống hệt lão Tiếu, đúng là một cặp gà phụ bản."
Ngô Trạch Văn quay sang nhìn Lưu Xuyên hỏi "Lúc trước Luân thần cũng từng chơi ở Khu 1 Điện Tín với anh đúng không? Anh ta cũng không thích đánh phụ bản như Tiếu đội sao?"
Lưu Xuyên nói "Hai tên kia lúc trước chơi game cũng thường cùng nhau lập đội đánh phụ bản hàng ngày, hồi xưa ai từng "may mắn" vào đội chung đều bị hai tên kia ám ảnh thành bóng ma tâm lý, lão Tiếu là trùm không mặc đồ tank đi tank boss, Tô Thế Luân không bao giờ nhìn cừu hận, lần nào vào phụ bản cũng đánh cho nhốn nháo cả lên... Cơ mà hai tên kia trình độ quái vật lắm, đánh tào lao nhưng mà cũng dư sức qua được phụ bản ngày, nên liền cứ như vậy mà đánh, lười chả thèm nghiên cứu cách đánh phụ bản... Nếu gặp phải phụ bản đoàn đội nào hơi khó, lão Tiếu liền kéo tôi qua làm chỉ huy cả đám bọn họ."
Nhớ lại quãng thời gian lúc trước, Lưu Xuyên cũng nhịn không được khẽ mỉm cười, lúc đó Tiếu Tư Kính, Tô Thế Luân cùng anh đều giống nhau, một đám thiếu niên mười tám mười chín, mỗi ngày đều đứng ở cổng chủ thành cắm cờ luận bàn, mỗi ngày đều hệt như nhau, đơn giản nhưng lại vui vẻ sảng khoái...
Thấy Lưu Xuyên vẻ mặt mỉm cười, Ngô Trạch Văn liền biết đối phương là đang nhớ lại quãng thời gian ở Khu 1 Điện Tín năm đó.
Cậu biết Lưu Xuyên từng trải qua rất nhiều chuyện, có vui sướng, cũng có chua xót, thậm chí là đau buồn khổ sở... Tất cả những quá khứ khiến Lưu Xuyên trân trọng lưu lại vào trí nhớ ấy, cậu đều không có cơ hội tham dự vào... Nhưng mà không sao cả, kể từ nay về sau cậu sẽ ở bên cạnh Lưu Xuyên, đợi cho tương lai thật lâu về sau, ký ức của Lưu Xuyên rồi sẽ tràn ngập cái tên "Ngô Trạch Văn" này.
***
Buổi tối đánh phụ bản xong, ba người Lý Tưởng trở về phòng ký túc xá trên lầu 4, thấy cửa phòng Tần Dạ đóng kín mít, nghĩ là đối phương đã ngủ, Lý Tưởng liền không tính quấy rầy, mãi cho đến nửa đêm hôm ấy, Lý Tưởng bởi vì có thói quen ngủ nông liền đột nhiên nghe được phòng ngủ của Tần Dạ ở đối diện thường xuyên đóng cửa, mở cửa... Hai ba lần như vậy liền không kềm được ngồi dậy, mở cửa bước ra ngoài, liền thấy phòng vệ sinh lúc này sáng đèn, từ bên trong truyền ra tiếng nôn khan, nghe vào tai cảm giác có chút sốt ruột.
Chờ một lát, Tần Dạ liền mở cửa bước ra, Lý Tưởng phát hiện sắc mặt của đối phương trắng bệch đến kỳ cục, trong lòng lo lắng, bước tới hỏi "Anh làm sao thế? Thấy khó chịu sao?"
Vừa nói vừa đưa tay thử nhiệt độ trên trán của đối phương, không phải phát sốt, nhưng mà sắc mặt tái nhợt đến như vậy quả thực rất bất thường.
Lý Tưởng nhìn đối phương cố gắng tỏ ra vẻ kiên cường, đau lòng muốn chết, vội vàng vươn tay đỡ lấy đối phương "Nhìn không giống như là tiêu chảy bình thường lắm đâu, vừa ói lại tiêu chảy, có phải là trúng thực không? Hay là đi bệnh viện kiểm tra cho chắc ăn đi."
Tần Dạ nghe vậy vội kéo tay Lý Tưởng, nói "Không cần đi bệnh viện. Không cần lo lắng, trước giờ dạ dày của tôi không tốt, cũng không phải lần đầu tiên bị như vậy, nghỉ ngơi một hồi là khỏe."
Lý Tưởng nhíu mày nhìn nam nhân, thấy vẻ mặt cố chấp của Tần Dạ, chỉ đành thở dài dìu đối phương về phòng ngồi xuống giường, nói "Tôi đi mua cho anh mấy viên thuốc."
Nói xong liền chạy trở về phòng lấy áo len cùng áo khoác mặc vào, sau đó ra khỏi nhà.
Lúc này đã là hai giờ sáng, ngoài trời đổ mưa to, Lý Tưởng khoác áo gió to sù sù, che ô chạy trong mưa đi mua thuốc.
Tần Dạ sinh bệnh khiến cho Lý Tưởng lo âu sốt ruột vô cùng, chỉ hận không thể mọc cánh bay thẳng đến hiệu thuốc... May là lúc trước Lưu Xuyên lựa chọn trụ sở chiến đội chọn khu vực tiện lợi cho sinh hoạt hàn ngày này, ở gần khu nhà vừa lúc có một hiệu thuốc, Lý Tưởng chạy vào mua vài loại thuốc trị tiêu chảy, sau đó lập tức chạy trở về.
Lúc trở lại phòng, Tần Dạ đã nằm ở trên giường ngủ, đối phương có lẽ rất khó chịu, hai hàng lông mày vẫn luôn cau lại.
Lý Tưởng rót một cốc nước ấm bưng đến trước mặt Tần Dạ, nâng anh dậy ngồi dựa vào vai mình, nhẹ giọng nói "Uống thuốc trước đi, uống ít nước cho ấm bụng rồi ngủ tiếp."
Tần Dạ "Ừ" một tiếng, đưa tay nhận cốc nước ấm cùng thuốc từ Lý Tưởng uống vào, cốc nước độ ấm vừa đủ, hiển nhiên là được Lý Tưởng pha tốt. Uống hết cốc nước ấm, dạ dày rõ ràng thoải mái hơn một chút, Tần Dạ nằm xuống giường, lúc này mới dể ý thấy bả vai của Lý Tưởng ướt đẫm nước mưa, khẽ giật mình nói "Cậu đội mưa ra ngoài mua thuốc à?"
Lý Tưởng cười nói "Ừ, tìm hoài không thấy thuốc trong hộp y tế nên ra ngoài mua. Yên tâm đi, nãy tui có hỏi y sĩ ở hiệu thuốc, mấy loại thuốc này đều là thuốc trị tiêu chảy, có lẽ sẽ có tác dụng."
"..." Tần Dạ không kềm được xúc động chảy xuôi trong lòng, cái tên này... rõ ràng đã bảo là không sao rồi, lại còn nửa đêm đội mưa chạy đi mua thuốc?
Nhìn ánh mắt lo lắng của Lý Tưởng, không biết có phải do mới uống một cốc nước ấm hay không mà Tần Dạ cảm giác cả người mình đều như ấm lên.
Trước giờ dạ dày của anh vốn không tốt, lại mắc tật đau nửa đầu, có lẽ là do lúc trước còn ở Trường An hay thức đêm khiến cho sức khỏe bản thân ngày càng suy sút... Lúc trước cũng từng có lần ăn thức ăn không hợp mà nửa đêm vừa ói vừa tiêu chảy, nhưng khi đó chỉ có một mình cắn răng chịu đựng cho qua cơn đau, nhưng mà hôm nay... Lý Tưởng nửa đêm thức dậy chăm sóc, còn đội mưa chạy ra ngoài mua thuốc về cho mình, cái cảm giác "Được người khác quan tâm chăm sóc" này khiến cho một Tần Dạ luôn độc lập kiên cường cảm thấy có chút lạ lẫm không quen, nhưng mà không thể phủ nhận... thật sự rất ấm áp.
Thấy Lý Tưởng vẫn lo lắng nhìn mình, Tần Dạ nhịn không được khẽ mỉm cười, vỗ tay đối phương nói "Không cần lo lắng quá, tôi bị rối loạn công năng dạ dày, lúc trước có đi khám bác sĩ rồi, không phải là bệnh nặng gì, chỉ cần chú ý ăn uống nghỉ ngơi hàng ngày điều độ. Chắc lúc nãy ăn đồ lạnh nhiều quá, dạ dày không quen nên mới như vậy."
Lý Tưởng gật đầu, nói "Không sao là tốt rồi."
Tần Dạ nói "Cậu về ngủ đi."
Lý Tưởng nghe vậy mới an lòng, xoay người rời đi, vừa tới cửa lại ngoái đầu nói "Tui ở ngay bên cạnh đó, có gì cứ gọi một tiếng ha."
Tần Dạ cười nói "Biết rồi."
***
Sáng hôm sau, Ngô Trạch Văn vẫn là người dậy sớm nhất. Lưu Xuyên tối qua chỉnh đồng hồ báo thức nên cũng đúng giờ thức dậy. Hai người cùng nhau rửa mặt đánh răng làm vệ sinh cá nhân xong, Ngô Trạch Văn lấy áo khoác mặc vào tính ra ngoài mua bữa sáng, Lưu Xuyên vội đi theo "Tôi đi với cậu."
Hai người vừa mới ra khỏi cửa, liền thấy Lý Tưởng ở lầu trên đi xuống, vẻ mặt lo lắng bước tới nói với Lưu Xuyên "Tần Dạ không khỏe trong người, còn đang ngủ trong phòng, tôi tính không gọi anh ấy dậy, hôm nay miễn huấn luyện một hôm, để anh ấy nghỉ ngơi."
Lưu Xuyên kinh ngạc "Không khỏe? Cậu ấy bị làm sao?"
Lý Tưởng nói "Hình như là do tối qua ăn cái gì đó không hợp bụng nên nửa đêm vừa ói vừa tiêu chảy, tới gần ba giờ sáng mới ngủ."
Lưu Xuyên nghe xong cảm thấy lo lắng, liền cùng Ngô Trạch Văn lên lầu xem thử, thấy Tần Dạ đang ngủ khá say. Lưu Xuyên lui ra ngoài nói "Thôi đừng làm ồn, để cậu ta ngủ một giấc cho khỏe đi."
Rời khỏi lầu 4, Lưu Xuyên cùng Ngô Trạch Văn đi một mạch ra thẳng ngoài cổng khu mua bữa sáng. Lúc này trời vẫn còn mưa lất phất, Lưu Xuyên bung ô che, hai người mua mấy phần bánh quẩy cùng sữa đậu nành nóng hổi ở sạp gần nhà, Ngô Trạch Văn cầm bữa sáng, Lưu Xuyên cầm ô che, trên đường trở về, Ngô Trạch Văn đột nhiên nói "Phải rồi Lưu Xuyên, có chuyện này tôi muốn thương lượng với anh một chút."
Lưu Xuyên nói "Chuyện gì? Cậu nói đi."
Ngô Trạch Văn dừng lại, nói "Ngày nào cũng ăn cơm bên ngoài như vậy thật sự rất bất tiện, hơn nữa nghe bảo có nhiều tiệm cơm bên ngoài vệ sinh không sạch sẽ cho lắm, tôi đoán Tần Dạ tối qua tiêu chảy có lẽ là do thức ăn nhanh không hợp vệ sinh. Tôi nghĩ nếu trong nhà có tủ lạnh, cũng có phòng bếp, hay là mua nguyên liệu về nhà tự nấu đi, có thể mời người đến chuyên môn nấu cơm cho mọi người ăn, bảo đảm vệ sinh lại tiết kiệm chi phí, hơn nữa cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến việc huấn luyện mọi người, càng không cần lo lắng ngộ độc thức ăn, anh cảm thấy thế nào?"
Lưu Xuyên ngẫm nghĩ một lát, cười nói "Cũng may có cậu suy nghĩ cẩn thận, biện pháp này quả thực chu toàn."
Ngô Trạch Văn xấu hổ nhìn đi chỗ khác, nói "Bao tử của Tần Dạ yếu như vậy, hơn nữa thói quen ăn uống của đội viên trong đội cũng mỗi người mỗi khác, cứ ăn ở bên ngoài như vậy mãi cũng không tốt, nếu đã vậy thôi thì mời người về nhà nấu, còn có thể dựa theo khẩu vị của mọi người chế biến nữa."
Lưu Xuyên nói "Ok, vậy cứ làm theo lời cậu đi, chúng ta mời một thím giúp việc theo giờ đến nấu cơm cho cả đội."
Ngô Trạch Văn gật đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Hai người sóng vai bước đi, trời mưa càng lúc càng lớn, Lưu Xuyên cầm ô trong tay, không tự chủ được nghiêng ô về phía Trạch Văn, bên mình bị mưa xối ướt bả vai lại hồn nhiên không thèm để ý tới... Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng anh đột nhiên nảy lên một cảm giác rất kỳ lạ, đi bên cạnh anh là Ngô Trạch Văn, nhóc quản gia toàn tài mà anh đích thân mời đến, cậu ấy lúc nào cũng có thể nghĩ đến những điều mà anh không thể tưởng tượng được, lúc nào cũng như thấu hiểu được cũng như nói ra những lời trong đáy lòng anh... Bọn họ ăn ý một cách kỳ lạ, cảm giác tựa hồ như... bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi...
Có cậu ấy ở bên cạnh, cùng nhau sóng vai bước về phía trước, rõ ràng đang trong buổi sáng mùa đông trời đổ mưa lạnh lẽo, nhưng chẳng hiểu sao Lưu Xuyên lại cảm giác ấm áp tựa như đang trong tiết xuân...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT