Văn Giới quay về, vác theo hai con báo tuyết đã chết.

"Mệt chết bà của các ngươi." Cô ta thuận tay thảy cây thương lên xe ngựa, rồi ngồi xuống cạnh La Hầu. "Đi, mau đi vào trong, để chỗ cho ta ngồi."

Văn Giới đuổi La Hầu vào trong xe ngựa, bản thân cô ta ngồi bên ngoài.

"Lên đường lên đường."

Đông Cô biết Văn Giới muốn để cho La Hầu nghỉ ngơi, rất cảm kích, đáp: "Vâng, chúng ta mau mau lên đường, tranh thủ chạy đến thôn trước khi trời tối."

Dọc đường, La Từ thỉnh thoảng nhìn vào trong xe ngựa.

Thằng bé xuất hiện bất ngờ lúc nãy đã khiến cho La Hầu phải dùng võ công, tuy vài cú ném qua loa, nhưng dù sao cũng là võ, không biết hiện giờ tình hình của La Hầu ra sao. La Từ rất muốn đi hỏi La Hầu xem hiện giờ La Hầu cảm thấy thế nào, nhưng Văn Giới và Đông Cô ngồi ngay bên ngoài, tạo nên một bức bình phong vô hình. La Từ có cảm giác hai người bọn họ đang cách ly cô với La Hầu. Nghĩ đến đây, tay cô không khỏi siết chặt cương ngựa, chú ngựa vì thế mà giậm vó. Những ngày qua, lòng La Từ ngày một trĩu nặng buồn bực. Rõ ràng cô mới là người thân duy nhất của La Hầu, cô mới là ràng buộc duy nhất trên đời này của La Hầu, cớ sao gặp những chuyện này lại ra một cái kết quả như vậy. Một người xưa nay không muốn nói với chàng một câu dư thừa, nay muốn bày tỏ quan tâm lại không biết mở lời từ đâu. Cô thắc mắc, cô muốn quan tâm, cô muốn đến đứng bên chàng, hỏi chàng một câu về tình trạng hiện giờ của chàng. Nhưng mỗi khi cô dợm bước, lại tựa như luôn có một bức tường cao ngất chặn cô lại.

Không chỉ là Văn Giới và Đông Cô, mà còn có tường thành trong lòng cô.

Lúc La Hầu bước ra khỏi xe ngựa, sắc mặt nặng nề, tựa như đang cố gắng hết sức mình để nén nhịn gì đó. Ba người xung quanh đều rất quen thuộc với chàng, liền nhận ra sự khác thường. La Từ không còn nhịn được nữa, chạy đến đỡ lấy cánh tay của La Hầu.

"Anh, sắc mặt của anh tệ quá, có phải không khoẻ trong người?"

La Hầu lắc đầu, "Anh không sao."

Văn Giới ra hiệu bằng mắt với Đông Cô, để cho nàng tách La Hầu ra, Đông Cô vẫn làm như không hiểu ý. La Từ lo lắng cho La Hầu hoàn toàn không phải là một điều xấu, nàng không nên cản trở.

Văn Giới thấy Đông Cô lơ mình, âm thầm cười lạnh trong lòng, rời đi.

"Ta đi tìm chủ nhà."

"Đợi một chút, Văn Giới." Đông Cô gọi giật cô ta, "Tôi đi với cô luôn."

Văn Giới quay phắt đầu lại, trừng mắt với Đông Cô.

Có thôi đi không hả?! Để mỗi mình La Hầu ở đây?

Đông Cô làm như không thấy, đẩy vai Văn Giới, "Đi thôi đi thôi, mau tìm một căn nhà thôi." Văn Giới bị nàng lôi kéo đi mất.

"Tề Đông Cô, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì?"

"Sao cơ?"

Văn Giới hỏi: "Ngươi cứ thế mà yên tâm để lại một mình La Hầu ở đó?"

Đông Cô đáp: "Ừ."

"Ngươi......"

"Văn Giới." Văn Giới mới kêu được một chữ "ngươi" xong đã bị ngắt lời. Văn Giới vừa quay đầu qua liếc một cái, đã không nói được gì nữa. Đông Cô đang trông rất suy sụp, đầu mày thắt lại, toát ra bao nhiêu lo lắng bất an không che giấu được. Đấy nào có vẻ yên tâm như lời nàng vừa nói ra.

"Đông Cô......"

"Ừ."

Văn Giới ngẫm nghĩ, bảo: "Thật ra, ta cũng cảm thấy ngươi không cần phải lo lắng."

"Hả?"

Văn Giới nói tiếp: "La Từ tuy âm hiểm, nhưng hình như chưa từng đối nghịch với La Hầu, có lẽ là cách nó đối xử với La Hầu vẫn còn chút thật lòng."

"Ha." Đông Cô cười bảo, "Ôi, thế mà lại để cho Văn Giới phải an ủi tôi, cái này thì tôi không quen được."

Văn Giới để mặc cho Đông Cô trêu chọc, tiếp tục đi về phía trước một mình, nói: "Thật ra ngươi với La Hầu không khác nhau mấy. La Hầu thì trong lòng không lo nghĩ ngoài miệng nói không sao. Ngươi thì trong lòng lo lắng ngoài miệng vẫn nói không sao. Tề Đông Cô, để ta tặng ngươi một câu, chuyện nên nói thì cứ nói ra, chứ không thôi tổn thọ đấy."

Đông Cô cười đáp: "Cảm tạ chị Liêu chỉ bảo, Đông Cô xin ghi nhớ."

Văn Giới nói: "Ngươi đang rất lo lắng cho La Hầu, có phải không?"

Nụ cười của Đông Cô nhạt dần, thở dài bất lực đáp: "Đương nhiên rồi."

"Vậy tại sao ngươi lại vẫn để cho hắn ở đó một mình với La Từ."

Đông Cô đáp: "Bởi vì có người còn lo lắng hơn cả tôi, càng bồn chồn hơn cả tôi."

"Ý ngươi là nói La Từ?"

"Phải."

..........

Đông Cô lôi Văn Giới đi một cách lộ liễu như thế mà La Từ không kịp suy nghĩ sâu hơn. Đã bao ngày, cuối cùng mới có một chút thời gian riêng tư giữa cô và La Hầu, cô vội vàng hỏi thăm tình trạng của chàng.

"Anh, anh cảm thấy thế nào?"

La Hầu lắc đầu, "Anh không sao."

"Anh đừng gạt em như thế, sắc mặt của anh kém như vậy, nói không sao thì ai tin được?"

La Hầu: ".......Mấy, mấy ngày trước anh đánh nhau, hơi bị mệt vì quá sức, sẽ mau phục hồi thôi." Chàng chống gậy đứng bên cạnh xe ngựa.

La Từ nhìn chàng đang ra sức chịu đựng, đau lòng không nói nên lời.

Anh, từ nhỏ anh đã không biết nói dối, anh không biết sao.

La Từ không vạch trần, cô đỡ lấy cánh tay của La Hầu. Cánh tay rắn chắc mà những ngón tay của cô đang chạm vào mang về lại cho La Từ cảm giác quan tâm lẫn nhau chân thực của ngày trước. Ánh mắt của La Từ mơ màng, cúi đầu nhìn tuyết trắng phau trên mặt đất, tuyết trắng và sắc đen của áo La Hầu mang lại cho nhau sự tương phản rõ rệt. Anh luôn sừng sững không ăn nhập với thế giới này như thế đó. Nhưng sao......

"Anh, anh còn nhớ lúc em còn bé, có một lần em đi đến trường học, trời cũng đổ tuyết lớn như thế này." La Từ chậm rãi lên tiếng, giọng rất khẽ, "Lần đó anh đội tuyết chạy đến tìm em, cũng mặc một bộ đồ đen."

La Hầu cúi đầu nhìn cô, không biết vì sao cô đột nhiên nhắc đến chuyện đó.

"Anh nhớ."

"Ha, đừng ba hoa chứ." La Từ bật cười, "Chuyện lâu lắc như vậy, làm sao anh vẫn còn nhớ được."

La Hầu nói: "Anh mang cơm đến cho em."

La từ ngẩng đầu, ánh mắt thiết tha.

"Anh thật sự còn nhớ à?"

La Hầu gật đầu. Giây phút chàng vừa gật đầu, La Từ liền quên hết sạch nhiệm vụ, quên hết mọi mệnh lệnh. Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của La Hầu, da dẻ khô nứt, cùng với ánh mắt kiên định trầm lặng ấy.

"Tại sao anh vẫn còn nhớ chuyện nhỏ nhặt như vậy......"

La Hầu lặng thinh.

Phải rồi, La Từ nghĩ bụng, cả đời La Hầu rất ít được gần gũi với người thân, tuy sống bên nhau, nhưng số lần trao đổi lời nói cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho nên mỗi một lần, chàng đều ghi khắc trong lòng.

Tim La Từ đau như xé, cuối cùng chậm chạp cúi thấp đầu, nắm lấy tay của anh mình.

"Xin lỗi, anh, em xin lỗi." Tính cách của cô kiêu căng, cả đời này, cô chỉ thật lòng nói một câu xin lỗi duy nhất, đó là khi nói với người anh trai của mình. Câu xin lỗi ấy, nếu để Đông Cô nghe, sẽ rút được vô vàn thông tin từ nó, nếu để Văn Giới nghe, sẽ khiến cô ta càng tin chắc phán đoán của mình. Nhưng người nghe là La Hầu, chàng chỉ nghe ra được một nỗi đau đè nén của một người thân yêu nhất từ câu xin lỗi ấy.

Gió rét từng cơn quất đến đau rát mặt. La Hầu vươn tay đặt lên vai của La Từ, bảo cô: "Tiểu Từ, bất kể em đã làm gì, anh sẽ mãi mãi luôn bảo vệ em."

La Từ cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống. Cô không muốn để La Hầu thấy mình rơi lệ, nên ôm chầm lấy chàng.

"Anh là một người đàn ông, làm gì bảo vệ được em. Nếu nói bảo vệ thì lẽ ra phải là em bảo vệ anh."

Trời âm u, tuyết phủ mặt đất, hết thảy đều rất giống như năm xưa. Cô mong sao được quay về ngày trước, về đến những ngày trước khi La Hầu còn chưa đi lính. Không có triều đình, không có chiến trường, cũng không có Tề Đông Cô, chỉ có người một nhà bọn họ.

"Anh ơi, em quyết bảo vệ anh chu toàn......"

La Từ ngước mắt, nhìn phía chân trời.

Em quyết bảo vệ anh chu toàn.

.......

Đông Cô và Văn Giới tìm rất lâu mới ra được một hộ chịu cho họ tạm trú. Thôn nhỏ trong núi này vô cùng thô sơ, chị chủ là một thợ săn trong núi, trên đầu đội mũ nhung chỉ ở tuyết vực mới có, vóc dáng cao lớn lực lưỡng, giọng nói vang rền như sấm.

Đông Cô giao lưu một chốc với chị ta, cuối cùng truyền đạt rõ ràng được ý vì sao họ tới, chị chủ nhà chỉ chỉ căn phòng nhỏ bên hông nhà.

"Các người, ở đó."

Đông Cô nói: "Cảm ơn chị ạ."

Chị chủ nhà rời đi, cuối cùng Văn Giới thở phào.

"Mụ này không tắm bao lâu rồi trời, người ngợm hôi rình."

Đông Cô nói: "Cô nói nhỏ một chút, để người ta nghe được biết phải làm sao."

Văn Giới tỉnh bơ: "Mụ ta đi xa lắc rồi, ngươi lo xa làm gì chứ. Hơn nữa cho dù mụ ta nghe được thì đã sao, làm gì được ta?"

"Vâng vâng vâng, chị ấy không làm gì được cô." Đông Cô bước vào gian phòng nhỏ bên hông nhà, đấy cơ bản là một phòng chứa củi, bên trong đừng nói giường, ngay cả chỗ để đặt chân còn không có.

"Bảo ta ở đây chi bằng giết luôn ta đi."

"Ồ......." Đông Cô cũng cảm thấy chỗ này quá "đơn sơ," "Nhưng mà bên ngoài hiện giờ quá lạnh, dù sao đi nữa chúng ta cũng không thể ngủ giữa trời tuyết rét buốt, để tôi thu dọn một chút, cô đi gọi nhóm La Hầu tới đây đi."

Văn Giới cau mày, "Được." Cô ta xoay người rời đi, lại bị Đông Cô gọi giật, "Cô làm ơn đừng mặt nặng mày nhẹ với La Từ nhé."

"Biết rồi."

"Cùng đừng nói gì nhiều với La Hầu."

"Xì." Văn Giới dừng chân ngoái đầu. "Tề cô nương không yên tâm như vậy, tự đi đi."

Đông Cô cũng cảm thấy mình lải nhải hơi nhiều, ngượng ngùng nói: "Đùa thôi mà, đùa thôi mà, Văn Giới đi mau đi."

Căn phòng chứa củi này làm Đông Cô mất hết không ít thời gian quét dọn, cuối cùng tạm có được một chỗ để nằm ngủ.

"Hôm nay mọi người nằm tạm, chật chội một chút." Đông Cô phủi tay, "Điều kiện không tốt nhưng chúng ta cũng không ngủ ngoài trời được, sẽ cóng chết."

La Hầu lấy chăn gối và hành lý xuống khỏi xe ngựa, trải xuống đất. Đông Cô bảo chàng: "Ta đi đun ấm nước cho mọi người làm ấm người đây."

"Được."

Đông Cô ra khỏi phòng, mượn cái ấm nước từ chị chủ nhà. Nàng mở ấm nước ra nhìn vào trong, thấy nước đã để lại vết sét gỉ loang lổ đầy bên trong. Đông Cô đến bên một đụn tuyết, lấy một thau nước từ tuyết tan, bắt đầu cọ rửa chiếc ấm. Nước băng lạnh cóng, làm 10 ngón tay Đông Cô ửng đỏ. Nước đổ ra từ trong ấm thì đen đen hung hung, nàng vừa cọ rửa vừa tự giễu, nếu dùng ấm nước này đun nước lên uống bây giờ, liệu có thành độc trị độc, làm La Hầu khỏi hẳn bệnh không.

Nàng cọ rửa mãi lâu, bên người chợt xuất hiện một bàn tay khác, nhặt nắp ấm lên, phụ nàng cọ rửa. Đông Cô thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn, phát hiện đấy lại là La Từ.

"Ơ, tại sao chị lại ngạc nhiên đến vậy?"

"À....... Sao em cũng ra đây thế?"

La Từ đáp: "Đương nhiên là để giúp chị."

Đông Cô cúi đầu, bắt đầu tiếp tục cọ rửa chiếc ấm. "Chị sắp sửa xong rồi, em quay về ngồi chơi với La Hầu đi."

La Từ ngồi xổm bên cạnh Đông Cô, không để cho nàng đuổi đi. Cô xoay vòng nắp ấm, chăm chú nhìn những dấu loang lổ phía trong, nói: "Chị à, chị xem chiếc ấm này này, chất lượng vô cùng cứng rắn, nhưng cũng không địch lại được với sức của nước làm hoen gỉ từ bên trong. Có thể thấy rằng âm khắc dương, mềm khắc cứng, những thứ có cứng rắn hơn đi nữa cũng sẽ gặp ngày bị tàn phá từ trong phá ra. "

Tay của Đông Cô thoáng ngừng, sau đó bảo: "Tiểu Từ cảm thấy một ấm nước kiên cố như thế này, có thể chống chọi với sự tàn phá của gỉ sét bao lâu."

La Từ nói: "Chị à, ấm nước có thể chống chọi được bao lâu không quan trọng, quan trọng là có chống chọi được thì cũng đã sao. Chị nhìn chiếc ấm đi—–" La Từ giơ nắp ấm lên, ngửa nắp về phía Đông Cô, chiếc nắp cũ kỹ biến dạng, đầy vết hoen gỉ. "Cho dù có chống chọi được, lâu ngày cũng tạo nên một sự tổn hại rất lớn cho bản thân chiếc ấm, chị sẽ không bao giờ có được nguyên dạng của chiếc ấm ban đầu."

Đông Cô ngước mắt, nhìn La Từ.

"Em nói nên thế nào?"

La Từ đáp: "Nhân lúc chưa bị tàn phá hoàn toàn, triệt để diệt trừ những vết gỉ."

Đông Cô đưa tay của nàng ra trước mặt La Từ, mười ngón tay đã bị nước tuyết làm cóng ửng đỏ và sưng lên.

"Tiểu Từ, nước tẩy đi vết gỉ rét lắm, đụng vào buốt xương, em đã nghĩ kỹ chưa?"

La Từ đứng dậy, đưa lưng về phía Đông Cô.

"Chị dâu, La Từ tôi cả đời chưa từng khen ngợi ai, nhưng nay tôi phải khen chị." Cô xoay người nhìn Đông Cô, "Chị đúng là một người thông minh."

Đông Cô im lặng.

La Từ nói tiếp: "Tôi có một chiếc ấm nước, một chiếc ấm đã dùng gần như cả đời, tôi không muốn buông tay, cũng không thể buông tay, cho nên chỉ đành để cho 10 ngón tay cóng lạnh."

Đông Cô nói: "Em lưu luyến không buông được chàng là chuyện tốt."

"Ha." La Từ lại cười, "Tuy tôi đã hạ quyết tâm, nhưng cũng không để cho người khác mặc sức lợi dụng. Chiếc ấm này hiện giờ không phải chỉ thuộc về mình tôi để dùng, tôi không thể làm việc chùa cho kẻ khác."

Đông Cô âm thầm thoáng ngạc nhiên, hỏi: "Em có điều kiện?"

"Tất nhiên."

Đông Cô bảo: "Em cứ nói đi, nếu Tề Đông Cô chị làm được, nhất định sẽ đồng ý."

La Từ đặt chiếc nắp đậy của ấm nước lại vào trong thau, lau tay.

"Tôi muốn chị rời đi."

"Sao cơ?"

"Tôi muốn chị rời đi."

Đông Cô sững người. Nàng đã từng nghĩ tới rất nhiều điều kiện La Từ có thể đưa ra, riêng điều này thì không. "Muốn chị rời đi? Ý em là gì, em muốn chị đi đâu?"

La Từ đáp: "Tuỳ ý chị muốn đi đâu thì đi, tôi không can thiệp. Miễn sao chị rời khỏi đây là được."

Đầu ngón tay của Đông Cô lạnh buốt, tim cũng dần dần lạnh theo.

"Em muốn chị rời khỏi chàng."

"Đúng."

"Vì sao?"

La Từ khẽ cười, đáp: "Vì sao, tôi cũng không biết vì sao. Nói chung là chị rời đi, thì hắn mới sống được."

Đông Cô cúi đầu, nhất thời không biết nói gì.

"Chị yên tâm, tôi sẽ chăm lo cho hắn thật tốt."

Đông Cô ngước mắt "Ồ?"

"Hắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn hiện giờ, cả đời này không còn phải nhọc sức, không cần phải cực khổ. Tôi sẽ cho hắn lụa là nhung gấm, vinh hoa cả đời."

"Ha." Đông Cô nghe đến đây phì cười, ""Vinh hoa cả đời?"

La Từ: "Sao, chị không tin tôi?"

"Không, chị tin." Đông Cô đáp, "Đầu óc của Tiểu Từ thông minh, thủ đoạn cao siêu, giúp cho chàng có được một cuộc sống tốt tất nhiên dễ như trở bàn tay."

"Vậy thì chị đã đồng ý?"

Đông Cô đáp: "Chị đồng ý."

Nàng trả lời dứt khoát thản nhiên, trái lại làm La Từ đâm nghi.

"Chị dâu, tôi thấy chị nặng tình nặng nghĩa với anh tôi, sao có thể trả lời nhanh như vậy được?"

Đông Cô đáp: "Bởi vì tình cảm của chị đối với chàng, sâu nặng hơn em."

Mặt La Từ vốn đang thản nhiên, nghe câu này xong liền sa sầm. "Tề Đông Cô, đừng có nói vài câu xong liền tự dát vàng lên mặt mình, từ lúc nào cô thấy bản thân có tình cảm sâu nặng với hắn hơn tôi."

Đông Cô đáp: "Nếu chị không đồng ý với em, em sẽ không ra tay giúp đỡ, đúng không?"

"Đúng."

"Ha." Đông Cô cười, nói, "Rõ như thế rồi em còn hỏi chị, Tiểu Từ à, cả gia đình em không ai hiểu biết gì trên phương diện tình cảm cả."

La Từ híp mắt lại.

Đông Cô nói: "Dù sao chị cũng đã đồng ý với em rồi, cụ thể phải làm thế nào thì vẫn cần Tiểu Từ sắp xếp."

La Từ cũng không muốn nói nhiều với Đông Cô, xoay người nói: "Cần làm gì, tất nhiên tôi sẽ cho chị biết khi tới lúc."

La Từ rời đi, Đông Cô lại ngồi xổm xuống cọ ấm nước. Mười đầu ngón tay ngâm trong nước tuyết nhưng đã quên mất cảm giác lạnh. Suy nghĩ cho nhiều, tính toán cho nhiều, mà nàng vẫn chưa từng lường được một kết quả như thế này.

Cô ta kêu em rời đi, La Hầu, nếu như chàng biết được, chàng sẽ nghĩ thế nào.

Hết chương 62

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play