Chiều tối thì Mai Tam Nương trở về, vẻ mặt bình thản không nhìn ra chút lăn tăn nào, nhìn qua là một bộ dáng phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay_Hoangtruc). Chỉ có Từ Ngôn chú ý tới trên cổ Tam tỷ có thêm vài vết cào xước.
Hẳn đây là kiệt tác của hai chị dâu Mai Tam Nương. Mà xem ra chuyến trở về Mai gia lần này của nàng cũng không công.
Người ta thường nói gả con gái như đổ chén nước đi, Mai Tam Nương chẳng những bị người nhà qua loa gả đi, mà còn bỏ ngoài tai lời ong tiếng ve mà mở thanh lâu. Khi biết Mai Tam Nương mở thanh lâu, Mai Tân Cử đã tức giận đến mức đập bể cả mười bình hoa quý báu, rống giận khắp nhà rằng từ nay chấm dứt tình cha con với nàng, chỉ còn là người qua đường mà thôi.
Mai gia là đại hộ, mà đại hộ lại càng coi trong thanh danh và nề nếp gia đình.
Nhìn vết cào xước trên cổ Mai Tam Nương, Từ Ngôn càng quyết định nên sớm chuẩn bị vài con ngựa tốt. Nếu đã nghe tới chuyện đến Mã Vương trấn mua ngựa thì sẽ tiện nghi hơn rất nhiều thì Từ Ngôn cũng nảy ra ý định qua đó một chuyến.
Dù sao hắn cũng rất rảnh rỗi ở Mai Hương lâu này. Cậu chủ nhỏ ăn no ngủ kĩ, ăn không ngồi rồi gần một năm rồi, cũng nên hoạt động cho giãn gân cốt một chút a.
Ba trăm dặm đường không xa, không tới hai ngày sẽ đến, nhưng hắn không đủ tiền.
Tâm tình Mai Tam Nương đủ phiền rồi nên Từ Ngôn không có ý định gây phiền phức thêm cho vị Tam tỷ này của hắn nữa. Sau khi ăn cơm tối xong, hắn nhanh nhẹn đến thẳng sòng bài cuối con phố. Nhìn Trang lão tứ lúc này đang tươi cười như tiếp đón cha mẹ, hắn bèn há miệng nói năm sau không nên tới đây nữa.
Nghe nói sang năm Từ Ngôn không còn tới sòng bài nữa, Trang lão tứ vui cười đến híp cả mắt lại. Nếu vị Diêm Vương gia này không tới đây, ít nhất hàng ngày lão không phải mất hai mươi lượng bạc nữa. Một ngày hai mươi lượng, một tháng là sáu trăm lượng, vị chi một năm hơn bảy ngàn hai trăm lượng a!
Khi Trang lão tứ cảm động đến gần rơi nước mắt thì Từ Ngôn nói thêm một câu đưa tiền kẹo cả năm tới cho ta đi.
Trang lão tứ nghe xong trợn trắng cả hai mắt, thiếu chút nữa là nghẹn họng.
Được rồi, lão cha này không muốn phiền toái, muốn nhận một lần lấy tiền kẹo cả năm luôn.
Khi thấy Trang lão tứ khóc như nhà có tang, đưa ra tờ ngân phiếu năm ngàn lượng thăm dò thì Từ Ngôn đi thẳng ra phía sóng bài. Trang lão tứ không muốn cho nhưng lại không chịu nổi chuyện người ta cầm lấy hai đồng qua bên sòng bài a. Hơn nữa, đặt cửa nào cũng thắng, cuối cùng Trang lão tứ không chơi chiêu nữa, năn nỉ kêu thúc thúc đại gia cả buổi mới bớt được hai ngàn hai lượng, chỉ phải đưa cho Từ Ngôn năm ngàn lượng bạc. Đổi lại, năm sau hắn sẽ không đến cửa sòng bài nữa.
Có tiền thì mọi chuyện dễ dàng hơn. Từ Ngôn không định mua Thiên lý mã vì hắn cũng không mua nổi, hắn chỉ cần bảo mã trung phẩm là đủ rồi. Dù sao một ngày chạy ngàn dặm với một ngày chạy bảy tám trăm dặm cũng không chênh lệch quá nhiều.
Trở lại Mai Hương lâu, bước chân Từ Ngôn thoáng ngừng lại tại cửa ra vào.
Sắc trời đã muộn, quán trà đối diện vẫn còn có hai người đang ngồi uống. Hai người kia rõ ràng đều là võ giả, đao kiếm đeo bên cạnh người, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn qua Mai Hương lâu. Còn mặt mày lão chủ quán trà đầy vẻ không biết làm thế nào, đến ngáp lão còn không dám nữa là há miệng đuổi người!
Nửa đêm vẫn còn uống trà, hai vị kia rõ ràng còn chưa muốn ngủ rồi.
Nhìn lướt qua, Từ Ngôn bèn bước vào Mai Hương lâu. Dù sao thì đám võ giả làm việc gì cũng kì lạ, không bảo vệ người ta thì phần lớn đều ngồi trong quán trà cả.
Trời đã muộn, trong nội viện Mai Hương lâu vẫn có người đang luyện côn, tiếng gió soàn soạt, nghe uy phong lẫm liệt.
Ngoại trừ Vương Bát Chỉ thì không ai khác luyện côn nữa. Quả nhiên Từ Ngôn đi ngang qua thì gặp Vương Bát Chỉ đang say sưa luyện côn, hắn không để ý tới mà đi thẳng đến viện tử của mình.
"Ngôn ca nhi!"
Vương Bát Chỉ nhìn thấy Từ Ngôn bèn ngừng vung trường côn trong tay. Lúc này đã nửa đêm nên không còn ai, gã chỉ mặc một cái yếu đỏ phía trên, bèn kéo lên lau lau mồ hôi hỏi: “Ngươi nhìn thấy bộ Thất Tinh côn pháp của ta thế nào? Có thấy khí thế thêm vài phân không?”
Vốn là Thất Tinh kiếm pháp, vị này ngại vì kiếm đắt quá bèn chuyển qua luyện đao. Lúc này còn hay nữa, ném đao chuyển sang luyện côn.
“Cũng coi được đấy, đừng có nện vào mặt mình là được.” Từ Ngôn cười nói: “Cái yếm của Vương bát ca quả nhiên không giống người thường.”
Trên gáy Vương Bát Chỉ còn lộ ra vết côn do gã luyện côn tự đập vào người. Hơn nữa ngoại trừ nữ nhân, chỉ có mấy đứa trẻ nhỏ mới mặc yếm, còn vị này đã đầu ba mươi rồi vẫn còn mặc, hơn nữa còn là màu đỏ thẫm kia.
“Ha ha, vẫn là ánh mắt Ngôn ca nhi độc đáo, trời tối vậy còn nhìn thấy ta bị côn gõ trúng. Ta đây gọi là Hồng cẩm y, làm bằng lụa đấy, tác dụng trừ tà, hắc hắc.” Vương Bát Chỉ lại không để ý tới, dù sao do chính tay mình đánh mình, không phải bị người khác đánh thì có gì mất mặt chứ.
“Đã tối đen rồi, vẫn còn luyện côn a?” Từ Ngôn thuận miệng hỏi một câu, chân không ngừng bước đi. Về phần Hồng cẩm y hay là cái yếm đỏ, hắn không hứng thú nghe đến.
“Mấy ngày nay nếu không muốn bị Xà yêu nuốt thì nên chịu khó chút a. Ngôn ca nhi, nếu không thì ngươi sẽ không gặp được Vương Bát Chỉ ta nữa a.”
"Xà yêu?" Nghe đến Xà yêu, bước chân Từ Ngôn ngừng lại, tò mò hỏi: “Xà yêu ở đâu ra? Ngươi cũng muốn đi trừ yêu diệt ma sao?”
“Không riêng gì ta, mọi người trong Thanh Mộc đường đều phải đi, còn có người ở bảy Đường khẩu khác nữa. Lần này không những xuất động tám Đường khẩu, còn có mười tám Thái Bảo ra tay nữa.”
Vương Bát Chỉ nhìn quanh, không thấy ai nữa bèn kéo Từ Ngôn đến góc tường, thần thần bí bí nói: “Đây chính là chuyện môn phái đang che giấu, hai ngày sau mới hành động. Nhiệm vụ môn phái lần này ca cũng muốn đi theo, lúc trở về không cần phải nộp lợi tức năm nay nữa.”
"Đi Mã Vương trấn?" Từ Ngôn trừng mắt hỏi.
"Suỵt! Nhỏ giọng một chút." Vương Bát Chỉ lại càng hoảng sợ, hỏi: "Làm sao ngươi biết chúng ta định đi Mã Vương trấn?"
“Lúc rót rượu có nghe Đại Thái Bảo nói qua vài câu với Diêm tướng quân.”
“Ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài. Nếu để đám gian tế chính phái nghe được, chúng ta sẽ không công trở về.”
Nghe thấy Từ Ngôn nói nghe được vài câu trong gian nhà lớn kia, Vương Bát Chỉ cũng không hiếu kì mà chỉ dặn dò Từ Ngôn tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Nói người khác, nhưng thật ra chính vị này mới là người đầu tiên lộ tin tức cho Từ Ngôn, rõ ràng vị này chính là một tên miệng rộng không chứa nổi lấy một tin tức.
“Có quan hệ gì đến chính phái?” Từ Ngôn nghi hoặc một hồi, hòi: “Các ngươi không phải đi diệt yêu trừ ma sao? Chẳng lẽ là liên thủ với chính phái cùng đối phó với Xà yêu?”
“Diệt yêu trừ mà là chuyện của chính phái, chúng ta mặc kệ cái gì là Xà yêu hay không Xà yêu đấy!” Vương Bát Chỉ ngẩng cao cằm tới trời, tự mình hào hứng nói tiếp: “Diệt trừ Xà yêu là bổ phận của chính phái. Chúng ta là đi diệt trừ đám chính phái, hặc hặc, thừa dịp bọn chúng mất công sức trừ yêu, chúng ta làm bọ ngựa bắt ve, hốt gọn một mẻ tất cả đám người đó!”
Ngoan độc.
Từ Ngôn nghe tới bèn gật gật đầu, đây mới gọi là tà phái nha.
“Vương bát ca, không phải là ngươi không muốn tham dự vào mấy nhiệm vụ môn phái sao? Hôm kia vẫn còn nghe ngươi thì thầm đã đủ tiền nộp năm nay, thế nào lại muốn đi vậy?”
Từ Ngôn không hiểu bèn hỏi lại, vị Vương Bát Chỉ này mới đến Mai Hương lâu được gần nửa năm, cộng thêm phần tiền thưởng từ một ít hào khách nên vừa đủ năm mươi lượng. Có tiền còn định theo lệnh Đường khẩu đánh giết chính phái, không phải là quá rảnh rỗi sao?
Nhắc tới tiền, sắc mặt Vương Bát Chỉ xụ xuống, than thở nói cho người mượn rồi.
“Cho người mượn? Là người nào mượn?” Từ Ngôn nghe thấy bèn tò mò, không khỏi hỏi thêm một câu.
“Ài…còn có thể cho ai mượn đây? Cho Trang lão tứ chứ ai?”
Lúc nãy Từ Ngôn nghe không rõ, không phải là mượn a, hóa ra là vị này thua hết sạch tiền rồi.
Tề Quốc giang hồ, tà phái thế lớn, nhưng cũng không phải là không có chính phái. Cũng giống như Phổ quốc là thiên hạ của chính phái, nhưng cũng có một ít tà phái trên giang hồ, có điều bọn họ che đậy kĩ lưỡng mà thôi.
Diệt yêu trừ ma quả thật là chức trách của chính phái, bằng không sao có thể gọi là chính phái được? Thế nhưng Từ Ngôn không cho rằng nếu có Yêu vật làm loạn thật thì Quỷ Vương Môn có thế lực gần nửa Tề quốc này lại ngồi yên không quan tâm đến. Địa bàn nhà mình, không phân biệt chính hay tà đều phải bảo vệ lấy. Nếu không thì bọn họ đã không được gọi là môn phái mà bị gọi thẳng là sơn tặc hay ác phỉ cho rồi.
Từ Ngôn xem ra lần hành động này của Quỷ Vương môn có lẽ là thừa dịp Xà yêu làm loạn, vừa vặn thuận tay diệt trừ một vài võ giả chính phái. Chẳng qua đầu Xà yêu kia hẳn cũng là vật mà Quỷ Vương môn nhìn trúng, nếu không cũng không xuất hiện đến tám Đường khẩu, cùng với mười tám vị Thái Bảo được.
Thật ra bản thân mình lại chuẩn bị đến Mã Vương trấn một chuyến. Trên người hắn đã có Yêu bài của Quỷ Vương môn, nên khi về chỗ ở của mình, hắn cũng đang nghĩ có nên đi cùng đám người Quỷ Vương môn chuyến này hay không? Cuộc chiến chính tà này hắn cũng chỉ nghe Vương Bát Chỉ nói qua một chút, bản thân chưa từng nhìn thấy qua.
Nếu không muốn tận mắt nhìn thấy loại đại náo nhiệt thế này, cũng không phải là tâm tính của thiếu niên nữa. Nhất là Từ Ngôn lại muốn nhìn tận mắt xem trận chém giết chính thức giữa võ giả và Yêu vật là thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT