Dịch giả: Hoangtruc

Thẩm Lục đón dâu, không làm rình rang phô trương. Sáng sớm mướn một cỗ xe lừa, khoác áo hoa đỏ lên người, hào hứng bừng bừng đứng ngoài đại môn Mai gia.

Không có thêm nghi thức gì, cũng không có bao nhiều người ra tiễn. Thậm chí Mai Tân Cử còn không ra mặt, chỉ có hai vị ca ca của Mai Tam Nương ra tiễn biệt, đưa nàng ra khỏi Mai phủ. Nhị ca Mai Tam Nương còn lén lút đưa cho nàng một cái túi vải nhưng lại bị chị dâu lườm nguýt một cái rồi đoạt lại, việc này chọc cho đám thân thích khác cười vang.

Nhìn một màn tiễn đưa ra cửa thế này khiến Từ Ngôn khẽ nhíu mày. Người ta thường nói nhà phú hào thâm sâu tựa biển cả, những lời này quả nhiên không giả.

Biển rộng là lạnh băng, cũng là vô tình!

Cũng may Mai Tam Nương sẽ phải rời khỏi Mai gia, từ nay sẽ không phải chịu cảnh bị khinh thường như vậy nữa.

"Đại ca, nhị ca."

Ngoài đại môn, Mai Tam Nương quay người cúi đầu, nói: “Lần này Tam muội đi, chỉ sợ không trở về nữa. Cha mẹ đành gửi gắm hai vị huynh trưởng rồi.”

Hai vị ca ca của Mai Tam Nương chẳng qua chỉ nhu nhược, bị bà nương nhà mình quản giáo chỉ biết khúm núm. Nghe thấy muội tử nói vậy, hai người thổn thức không thôi, vội vàng gật gật đầu để khiến muội tử yên tâm. Mai gia đại gia đại nghiệp, bọn họ sẽ chăm sóc cha mẹ tới già yếu.

Nói xong câu này, Mai Tam Nương cười cười nhẹ rồi leo lên xe lừa. Đám người thân Mai gia xung quanh vậy mà chưa từng liếc nhìn nàng một cái.

Nhìn thấy hạ nhân khiêng một cái rương gỗ lên xe lừa, Thẩm Lục chắp tay cúi chào tại Đại môn, rồi cao hứng bừng bừng đánh xe mà đi. Trên đường trở về đầy vênh váo tự đắc.

Cuộc hôn nhân này xem như gã đã nhặt được một món vô cùng hời, căn bản là một cái bánh từ trên trời rớt xuống. Trong lòng Thẩm Lục cao hứng không thôi, nếu bên cạnh mình còn không có con ruồi đáng ghét kia thì càng thêm hoàn hảo.

Con ruồi trong mắt Thẩm Lục, chính là cái tên tiểu đạo sĩ ôm theo một con heo đang đi bên cạnh xe lừa.

“Tiểu tử, mau nhanh nhẹn lăn qua một bên đi. Gia gia không có tiền thưởng cho ngươi đâu.”

Thẩm Lục đang đánh xe, nhe nanh trợn mắt với Từ Ngôn, uy hiếp cái tên tiểu đạo sĩ chướng mắt này tránh ra xa. Đến hỏi thăm cũng không hỏi xem gã là ai mà còn muốn moi gã một chút ít, thật đúng là mắt chó đui mù.

Nhà bình thường lấy vợ sinh con không mời nổi hòa thượng, đạo sĩ đến. Còn Mai gia là nhà giàu, cho dù có mời đạo sĩ đến thăm cũng là chuyện bình thường, nói một vài điều may mắn để rồi có tiền thưởng thì ai lại không làm chứ.

Thẩm Lục tưởng rằng Từ Ngôn đến đòi tiền thưởng, cho nên không có sắc mặt tốt lành gì.

Nữ nhân trên xe và đám của hồi môn là của Thẩm Lục gã hết đấy. Đừng nói là đạo sĩ, coi như là thần tiên đến đây cũng đừng hòng moi được một đồng của gã.

“Dừng xe!”

Vừa rẽ sang đường lớn, nữ nhân mới ra khỏi Mai gia đã lạnh băng hô lên một tiếng. Không đợi Thẩm Lục trả lời, đã lột toàn bộ đồ cưới mặc trên người vứt ra ngoài.

"Nương tử, nàng làm gì vậy?" Thẩm Lục sững sờ. Còn chưa về tới nhà, thế nào mà đem toàn bộ đồ cưới trên người ném cả đi hết.

“Hủy hôn!”

Phía trong lớp áo cưới của Mai Tam Nương, là một lớp y sam bình thường. Lúc này nàng đang ôm lấy rương gỗ hồi môn xuống khỏi xe, sắc mặt lạnh băng, không liếc nhìn Thẩm Lục lấy một cái mà đưa tay kéo Từ Ngôn nghênh ngang định bỏ đi.

Thẩm Lục từng nhìn thấy ngày đại hôn người ta khóc lóc òm sòm rồi, thế nhưng gã vẫn chưa từng thấy qua chuyện vừa ra khỏi nhà đã hủy hôn đấy. Nhìn thấy Mai Tam Nương sắp đi mất, gã lập tức hấp tấp nhảy xuống, nhanh chóng chặn trước mặt nàng.

“Ngươi nói hủy hôn là hủy hôn? Ngươi cho rằng Thẩm Lục ta là chó hoang bên đường sao? Dễ dàng đuổi đi như vậy hay sao?”

Vẻ mặt gã đầy vui vẻ lúc này đã chợt biến thành dữ tợn. Dân cờ bạc vốn thích đấu đá tàn nhẫn, vợ chạy không sao, nhưng kia gã tuyệt đối không bỏ qua cái phần hồi môn của Mai Tam Nương.

“Muốn đi cũng được, để lại của hồi môn!”

Dù sao Mai gia là nhà đại hộ, Thẩm Lục gã không dám trêu vào, người có thể đi nhưng tiền lại không thể.

Nhìn chằm chằm tên du côn trước mắt, Mai Tam Nương lại không chút sợ hãi. Một tên Thẩm Lục làm sao sánh được với đám Nguyên sơn phỉ chứ? Có điều loại địa đầu xà này lại rất khó đối phó, nếu giải quyết không gọn ghẽ thì lần sau tất nhiên sẽ lại bị Thẩm Lục quấy phá tiếp.

Mở rương gỗ nhỏ ra, Mai Tam Nương lấy ra trọn vẹn một trăm lượng bạc quăng ra cho đối phương: “Từ nay về sau, chúng ta không có liên quan gì nữa.”

Của hồi môn của Mai Tam Nương không ít, trong rương nhỏ có chứa khoảng ba trăm lượng bạc trắng. Cầm túi bạc nặng trịch trong tay, nước miếng Thẩm Lục thiếu điều chảy xuống.

Ba trăm lượng bạc trắng.

Nhưng gã chỉ đoạt được có một trăm lượng là chuyện không thể nào. Thẩm Lục nhìn xung quanh không người, muốn tiến lên cứng rắn đoạt lấy. Nữ nhân gã lấy về, thì hồi môn của nàng cũng phải là của gã đấy.

Tia sáng sắc lạnh lóe lên, một con dao sắc bén chìa ra trước mặt tên du côn, giọng nói của Mai Tam Nương đầy lạnh lùng truyền ra: “Nếu ngươi cho rằng một trăm lượng bạc này chưa đủ, vậy thì cá chết lưới rách!”

Một nữ nhân cầm con dao sắc bén, đằng trước còn có một tiểu đạo sĩ ôm theo con heo đen khiến Thẩm Lục do dự rất lâu. Cuối cùng gã cũng không dám cứng rắn đoạt lấy, đành chửi mắng vài câu rồi quay người rời đi, thẳng hướng tới sòng bài.

Xung quanh dần có người vây quanh nhìn xem, vốn có náo nhiệt, không ai gặp chuyện như vậy mà phớt lờ. Mai Tam Nương nhìn thấy Thẩm Lục bỏ đi mới thu con dao lại, ôm rương gỗ nhỏ rồi vội vàng cùng với Từ Ngôn đi ra ngoài đường cái.

"Tam tỷ, chúng ta không thể quay về Mai gia sao?"

Trong khách sạn, tiểu đạo sĩ vừa ăn cơm, vừa ngồm ngoàm hỏi. Dưới chân, Tiểu Hắc trư giống hệt hắn, đầu cũng không ngẩng lên.

“Không trở về được. Mà ta cũng không muốn trở về.” Dường như Mai Tam Nương không có chút khẩu vị nào, nhìn như đang có tâm tình không tốt.

Cũng khó trách, nhà bình thường không dám nghĩ tới chuyện có ba trăm lượng bạc làm của hồi môn, thế nhưng nếu đặt trong trường hợp Mai gia thì còn không tính là mất sợi lông trên chín trâu. Dù gì Mai Tam Nương cũng là hậu bối trực hệ của Mai gia, những nữ quyến khác xuất giá ít nhất cũng được ngàn lượng bạc, thậm chí có khi là mấy ngàn lượng bạc làm của hồi môn, còn nàng chỉ có ba trăm lượng. Sau khi chia cho Thẩm Lục một trăm lượng, nàng chỉ còn lại hai trăm lượng mà thôi.

"Tam tỷ không cần lo lắng, một lượng bạc có thể ăn uống được lâu mà." Từ Ngôn ở một bên không tim không phổi an ủi. Tiểu Hắc phối hợp khò khè khò khè kêu lên.

"Miệng ăn núi lở, sư phụ ngươi không dạy cho ngươi đạo lý này sao?"

“Chúng ta có thể trồng trọt nuôi heo, ăn không hết được.” Từ Ngôn vẫn vục mặt trong chén cơm, vừa ăn vừa nói: “Ba trăm lượng bạc có thể mua được rất nhiều heo con. Heo con lớn lên sẽ biến thành heo mập, rồi lại có thể đẻ ra thêm nhiều heo con. Sư phụ từng nói cái này là không ngừng sinh sôi…”

Mai Tam Nương phẫn nộ gõ đầu Từ Ngôn một cái, tức giận mắng: “Chỉ biết đến heo, heo, heo. Ngươi thật đúng là heo a! Để ngươi ăn như vậy thì năm sau chúng ta cùng đi ăn mày hết.”

Gõ đầu cũng được, tức giận mắng cũng được, tiểu đạo sĩ vẫn cứ tiếp tục ăn như cũ. Vừa ăn vừa cười ngây ngô, chọc cho Mai Tam Nương nhìn qua cũng bật cười.

“Ta muốn buôn bán một chút, có như vậy mới đứng vững được. Ở Phong Sơn thành này, không có tiền thì không đứng vững được đâu. Chẳng qua, hai trăm lượng quá ít…”

Nghe đến buôn bán, tinh thần Từ Ngôn cũng tỉnh táo lại. Cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu khỏi bát cơm: “Không ít đâu Tam tỷ, hai trăm lượng đủ xây một tòa đạo quán rồi.”

“Xây tòa đạo quán xong, ta với ngươi trong đạo quán niệm kinh nuôi heo phải không?”

Nhìn thấy tiểu đạo sĩ gật đầu đồng ý, Mai Tam Nương thở dài bất đắc dĩ, nói: “Một đứa trẻ nhỏ, trong đầu chỉ chứa toàn heo. Có phải sư phụ ngươi nuôi ngươi thành một đứa ngốc rồi không.”

Thật ra heo rất tốt, ít nhất thì không có phiền não. Ở cùng với tiểu đạo sĩ như heo này, bi thương trong lòng Mai Tam Nương cũng bị dần bị lãng quên đi, nàng giành lấy đồ ăn trên bàn, bắt đầu cắn nuốt từng ngụm từng ngụm.

Mai Tam Nương chỉ có chút ít không cam lòng mà thôi, chứ nàng hoàn toàn không có hận ý với phụ thân và đám người nhà. Nói cho cùng, Tiểu Thành là do nàng gián tiếp hại chết, đến chính nàng còn không thể tha thứ cho bản thân, chẳng lẽ còn mong phụ thân tha thứ cho kẻ đầu sỏ là nàng hay sao? Bị qua loa gả ra khỏi nhà coi như đã là kết cục tốt nhất của nàng rồi.

Khách sạn không phải là chỗ ở lâu dài. Bắt đầu ngày thứ hai, Mai Tam Nương bỏ ra cả ngày tìm kiếm khắp các cửa hàng trên đường. Mất không đến hai ngày, nàng đã tìm được một quán rượu đã lụi bại trên một con phố nhỏ tại thành đông. Nơi này không nhỏ, hậu viện còn có mảnh đất trống, chẳng qua là bị cỏ dại phủ kín mọi chỗ.

Quán rượu này thật sự quá tàn tạ. Vài năm nay đã không người quản lý, bàn ghế bên trong đã bị mưa gió bào mòn rách mướp. Mái nhà bị thủng thành một cái động lớn, trời nắng có thể nhìn thấy được cả mặt trời, trời mưa có thể được nhìn thấy cả thác nước đổ xuống. Vậy mà phải tốn toàn bộ một trăm tám mươi lượng bạc ròng.

Gian phòng rách nát không sao, dù sao thì Mai Tam Nương cũng không có ý định mở quán rượu gì đó. Có điều muốn trang hoàng một phen thì lại không đủ tiền, còn không nói đến chuyện phải thuê mướn thêm vài gã hạ nhân hoặc chân chạy vặt nữa.

Hai người ngồi nơi cửa ra vào của quán rượu mà phát sầu trong lòng.

Từ Ngôn không quan tâm đang ở đâu, quán rượu tan hoang này hắn thấy cũng rất tốt, ít nhất cũng đã có nơi trú thân. Tiếc là gương mặt Mai Tam Nương lúc này lại đầy u sầu.

Chợt tiếng hét to trong gian nhà gỗ lớn cuối phố vang lên thu hút sự chú ý của hai người. Sau khi Mai Tam Nương nhìn ra được gian nhà gỗ kia là nơi nào thì ánh mắt lóe sáng, hỏi: “Tiểu đạo sĩ, có biết đánh bạc không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play