Bên trong Tử Phủ có sẵn một vị tông chủ của Kim Ngọc phái, cho nên một bụng thắc mắc của Từ Ngôn đã có người giải đáp.
"Thiên Cổ phái và Kim Ngọc phái đều thuộc thất phái như nhau, ngươi có biết tu sĩ họ Chung nào thuộc Thiên Cổ phái hay không?"
Từ Ngôn hỏi thẳng Ngọc Nữ. Cái tên Chung Nhị kia hẳn nhiên là tên giả rồi, hơn nữa cái tên bịa ra còn rất tùy tiện, không khác gì Khương Đại Xuyên mà hắn từng gặp phải ở Kim Tiền tông năm xứa. Gia hỏa có thể tùy tiện bịa ra tên giả như vậy hẳn nhiên phải là một kẻ ngạo mạn, hơn nữa chắc chắn còn có vốn liếng để ngạo mạn.
Nhân vật như vậy tuyệt đối không thể là loại người hời hợt vô danh.
"Thiên Cổ phái không có ai họ Chung, ít nhất ta không biết được tu sĩ nào thành danh họ Chung cả."
Ngọc Nữ bị nhốt trong lồng giam linh lực không cách nào giãy thoát ra được. Những ngày này bà ta đã nghĩ đủ mọi cách bỏ trốn, đáng tiếc không cách nào thành công. Bởi Tử Phủ của Từ Ngôn không chỉ có linh lực mạnh mẽ mà còn có một con long hồn kinh khủng. Nhưng khiến Ngọc Nữ nản lòng thoái chí nhất chính là cấm chế khổng lồ phong ấn bên ngoài Tử Phủ của Từ Ngôn, bà ta có thể đi vào được lại không cách nào có thể thoát ra được.
"Thiên Cổ phái không có gia hỏa nào mày rậm sao? Người này có lẽ không đơn giản, ngươi cẩn thận nghĩ lại xem." giọng nói của Từ Ngôn lạnh dần, nghe vậy Nguyên Anh Ngọc Nữ phải rùng mình.
"Trong Thất phái, Không Thiền phái thần bí nhất, tu sĩ Không Thiền phái tu luyện pháp môn hai nhà Phật Đạo. Ngoại trừ Không Thiền phái ra thì Thiên Cổ phái và Vô Tướng phái hành sự quỷ dị bí ẩn nhất, người khác không cách nào nhìn thấu được. Ta biết mặt một vài trưởng lão Nguyên Anh Thiên Cổ phái nhưng chưa từng nghe nói đến tu sĩ họ Chung nào. Có lẽ trong tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ hoặc Kim Đan có kẻ mang họ Chung."
Nguyên Anh của Ngọc Nữ nói rõ chi tiết những điều mình biết ra. Theo như Từ Ngôn quan sát có lẽ đối phương không nói sai.
Hắn khẽ nhíu mày, sau đó thúc giục linh lực hình thành dáng vẻ của một con trùng nhỏ. Tuy chỉ là linh lực mô phỏng theo nhưng có vẻ ngoài giống hệt với con trùng nhỏ trong tay Chung Nhị.
"Ngươi biết đến trưởng lão Thiên Cổ phái thì hẳn từng gặp được vật này mới phải."
"Mộc khôi!"
Vừa nhìn thấy Từ Ngôn ngưng tụ ra con trùng, Ngọc Nữ chợt kinh ngạc nói: "Đây là cổ trùng tên là mộc khôi, vô cùng hiếm có, hình thù như rễ cây, phải có một gốc cổ thụ sinh ra thụ linh ngàn năm tế luyện mới được. Một khi đạt được cổ này có thể dùng làm nơi cư trú tránh né nguy cơ, đến linh thức cũng không thể nhìn thấu được. Có thể nói là một chỗ ẩn thân kỳ dị bậc nhất."
"Mộc khôi? Rất trân quý sao?" Từ Ngôn hỏi.
"Giá trị không thua gì pháp bảo thượng phẩm, ngươi thấy mộc khôi ở đâu?" Ngọc Nữ hỏi ngược lại một câu. Lời vừa nói ra, bà ta đã nghe thấy tiếng hắc long gào thét bên tại bèn vội ngậm miệng lại.
Tù nhân không có tư cách hỏi ngược lại. Nếu chọc giận Từ Ngôn, Ngọc Nữ biết mình sẽ có kết cục cực kỳ thê thảm.
"Có thể động dụng mộc khôi, lại họ Chung, có đôi mày rậm, không ai ở Thiên Cổ phái có đặc điểm này sao? Nghĩ kỹ lại xem, nếu không nghĩ ra được coi như giữ ngươi lại cũng vô dụng." Giọng nói của Từ Ngôn lộ rõ lạnh lẽo.
"Chung... Chung Ly."
Ngọc Nữ tái mặt, nghĩ một lúc lâu mới vội vã nói: "Không biết tu sĩ Thiên Cổ phái nào họ Chung, nhưng ta biết có một người mang họ kép Chung Ly, tên là Bất Nhị. Người này là gia hỏa có thiên phú cao nhất Thiên Cổ phái, hơn nữa hành tung bí hiểm, tính nết bất thường, cực thạo pháp môn dịch dung. Nghe nói gã có một con Bách Diện cổ có thể biến hóa ra trăm mặt người khác nhau, đồng giai không cách nào nhìn thấu được, đến cường giả Hóa Thần cũng khó nhìn ra được dung mạo thật."
Đề cập đến Chung Ly Bất Nhị, Ngọc Nữ lộ ra vẻ không thôi, bắt đầu giảng giải: "Người này có địa vị cực cao trong Thiên Cổ phái, ưa thích nữ sắc. Gã khác hẳn với Chân Vô Danh. Chân Vô Danh cũng ưa thích tầm hoa vấn liễu nhưng theo đạo phong lưu, còn Chung Ly Bất Nhị đi theo đạo hạ lưu. Nữ tử nào bị gã nhắm trúng chắc chắn sẽ không cách nào thoát thân, nhất định sẽ bị gã dùng thủ đoạn nham hiểm cướp đi nguyên âm. Cho nên Tu Tiên giới còn gọi Chung Ly Bất Nhị là Chung Ly tầm hoan!"
Lại là một tên dâm tặc! Nghe nói tới xuất thân của Chung Nhị, Từ Ngôn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Chung Ly Bất Nhị, Chung Nhị... Có lẽ là một người rồi. Mục đích của tên gia hỏa Thiên Cổ phái lẻn vào Địa Kiếm tông hẳn phải là hóa cảnh. Gã muốn đoạt linh bảo ở chỗ sâu trong hóa cảnh sao?"
Từ Ngôn thầm trầm ngâm.
"nếu đã vì linh bảo mà đến, vậy nói cướp người là tung hỏa mù rồi."
Kết luận lời nói cướp người kia của đối phương chỉ là nói dối, Từ Ngôn lại bảo Ngọc Nữ miêu tả bộ dạng của Chung Ly Bất Nhị một phen. Quả nhiên dung mạo mà Ngọc Nữ miêu tả Chung Ly Bất Nhị căn bản không phải là khuôn mặt của Chung Nhị. Ngoài cặp lông mày rậm ra, có thể nói hai người này khác nhau như ngày và đêm vậy.
Chung Nhị có mặt vuông chữ điền, mặt trắng không râu, mắt nhỏ mày dài. Còn Chung Ly Bất Nhị mà Ngọc Nữ miêu tả lại xấu xí, có hốc mắt hõm sâu, mắt to mày thô, tướng tá lỗ mãng.
"Cũng may còn một điểm đặc thù không biến mất được, đó là gia hỏa mày rậm. Dù ngươi có một trăm gương mặt, sau này cứ gặp mày rậm thì cẩn thận hơn vài phần sẽ ổn."
Từ Ngôn âm thầm nhớ kỹ cách nhận biết thân phận Chung Nhị, chẳng qua hắn có hơi tò mò.
"Chẳng lẽ con Bách Diện cổ kia có cặp mày rậm? Trùng có mày rậm, nghe thôi đã thấy kỳ lạ quý hiếm."
Hắn bèn kết luận Bách Diện cổ của Chung Ly Bất Nhị chắc chắn có mọc cặp mày rậm, nếu không sẽ không ai thích đeo cặp mày rậm lên mặt cả. Bởi điểm đặc thù rõ vậy không sợ người khác phát hiện ra sao?
"Tên Chung Ly Bất Nhị này có tu vi cảnh giới gì?" Từ Ngôn tiếp tục hỏi.
"Nguyên Anh đỉnh phong! Gã rất mạnh, có thể xếp vào mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng có ai đơn giản đâu." Ngọc Nữ đáp: "Chung Ly Bất Nhị, đứng thứ tám trên Thiên Anh bảng."
"Một tên dâm tặc mà xếp được tới vị trí thứ tám?" Nghe thấy vậy, Từ Ngôn chợt sững sờ.
Dâm tặc còn xếp được hạng tám trên Thiên Anh bảng, xem ra Thiên Môn hầu không xếp trong mười thứ hạng đầu, sau này đi ra ngoài không nên nói mình là ác nhận được.
"Tu vi và tính tình không liên quan. Kẻ nào tu vi càng cao thâm, tính tình càng thêm cổ quái." Ngọc Nữ thấp giọng nói một câu.
"Lão tổ Kim Ngọc phái các ngươi cũng rất cổ quái đúng chứ?" Từ Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngọc Nữ.
"Lão tổ quanh năm bế quan, ta và Kim Đồng căn bản chỉ gặp vài lần." Ánh mắt Ngọc Nữ hiện ra vẻ bối rối rồi gắng gượng trấn tĩnh giải thích.
Từ Ngôn không để ý tới Ngọc Nữ nữa. Hắn đang ở trong hóa cảnh, Lưỡng Nghi viên chỉ mở ra được một ngày, lãng phí thời gian sẽ không có lợi.
Hắn đưa tâm thần trở về, lại đánh giá hai cánh cổng ánh sáng cực lớn một phen rồi nhìn đường vân trên bệ đá phía đỉnh đầu mình.
"Bên ngoài có nhiều Nguyên Anh như vậy, ra ngoài sớm sẽ bị hoài nghi, nhất thời cũng khó tìm được đường ra. Xem ra chỉ có thể đi vào Băng Hỏa lộ một chuyến rồi."
Hắn tính sơ qua, nếu mấy trăm Kim Đan Địa Kiếm tông cùng ba phân thân Nguyên Anh kia đi vào Băng Hỏa lộ, nói rõ nơi đó có lẽ không quá nguy hiểm. Nếu không những Kim Đan như Lương Triết và Trình Vũ Đức tuyệt sẽ không đâm đầu chịu chết.
Lúc này hóa cảnh mở ra chưa tới một buổi, vẫn còn thời gian, Từ Ngôn đã có quyết định. Hắn bước vào cánh cổng ánh sáng màu trắng, cả người lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Lương Triết của Vân Thượng Phong đi qua hỏa lộ, còn Trình Vũ Đức và Phó Ngọc của Vân Hạ Phong thì đi băng lộ. Hai nhóm người này chia đường mà đi khiến Từ Ngôn có thể nhìn ra được chút manh mối.
Nếu như nói hai vị Nhị và Tam trưởng lão Hóa Thần của Địa Kiếm tông còn sống thì e là hai Hóa Thần đó chính là căn nguyên của cuộc nội đấu giữa Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong này.
Một tông môn hạng nhất khổng lồ có thể hình thành hai phái Thượng Hạ, lục đục với nhau, đến tông chủ cũng khó áp chế nổi. Điều đó nói rõ sau lưng hai phái phải có cường giả làm chỗ dựa.
Nhìn ra căn nguyên nội đấu của Địa Kiếm tông không khó, nhưng nguyên nhân khiến Từ Ngôn quyết định rẽ qua băng lộ chủ yếu là vì Chung Ly Bất Nhị đi vào hỏa lộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT