*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rốt cuộc vấn đề ở đâu? Vì sao ba tự nhiên lại như vậy?
Những câu nói liên tiếp của Tô Lực làm mặt Lôi Báo lạnh hẳn, không phải coi hắn là con mình, Lôi Báo thật muốn nổ súng bắn!
Tức đến hộc máu, Lôi Báo đứng lên, đi lại bên bàn làm việc.
Hận sắt không thể rèn thành thép, Lôi Báo nhìn về Tô Lực vẫn đang nhìn mình chằm chằm, giọng trầm thấp quát lớn
“Không nghĩ tới là trong lòng con ba lại là như vậy! Quan báo tư thù sao!? Con cho rằng con đáng sao?!”
“Không đáng!” Tô Lực mạnh mẽ trả lời. “Ba, có lẽ ba cho rằng con đứng đây là vì Sở Niệm, nhưng con tới đây phần lớn nguyên nhân là do con và ba đều là cảnh sát.”
“Cảnh sát sẽ không vì việc tư mà đối với người dân lại quan báo tư thù, càng không sẽ vì yêu thích cá nhân mà làm cho người dân vô tội bị gán tội.”
“Những lời này không tới phiên mày dạy tao!” Bởi vì tức giận, trong mắt Lôi Báo xuất hiện tia đỏ hết sức kỳ quái. “Hôm nay là tao hạ lệnh bắt Thương Sùng, không ai có quyền hỏi nguyên nhân, kể cả mày cũng vậy, Tô Lực!”
“Mày đừng tưởng mày là con tao thì có thể không có quy củ như vậy, nếu không nhớ được chế độ thủ tục của cảnh sát thì lăn về phòng mà đọc đi!”
“Con không quên!” Tô Lực nói. “Chế độ là yêu cầu mỗi người phục tùng mệnh lệnh cấp trên vô điều kiện, nhưng mà không có nguyên tắc tuân thủ hết là đồ ngu xuẩn!”
“Ba, con chỉ muốn biết lý do tại sao ba hạ lệnh? Rốt cuộc là tại sao lại xảy ra việc gì mà mới có thể khiến ba tới giờ vẫn không chịu nói cho con nghe.”
Tô Lực khác Mặc Văn Hiên về tính cách, từ nhỏ đã bị giáo dục theo kiểu quân sự nên vô cùng cố chấp và nghiêm túc.
Hai cục đá rắn giống nhau va vào nhau, Tô Lực lúc này tỏa ra khí thế không thua kém cha mình chút nào.
Tiếng tranh cãi từ phòng làm việc truyền ra làm cho mẹ hắn cùng Mặc Vân Hiên đang ở trong nhà vội chạy ra, bà ngước nhìn khí thế giương cung bạt kiếm của hai cha con, mẹ Tô liền ngất xỉu.
Đưa tay đỡ lấy mẹ, Mặc Vân Hiên nhìn ba rồi lại nhìn Tô Lực.
“Anh hai, anh với ba đang làm gì vậy?”
“Vân Hiên, lôi anh con ra ngoài cho ba!” Lôi Báo hung hăng nói, ngồi lại trên ghế, thở phì phò như bom sắp nổ.
“Mấy ngày tới con cũng đừng đi học, ở nhà canh nó cho ba, một bước cũng không cho ra khỏi cửa!”
“Lão già, ông lại tức giận gì với con nữa! Có nói gì thì nói bằng không…”
“Bà đừng dính vô!” mẹ Tô chưa kịp nói xong thì Lôi Báo đã trực tiếp cắt ngang. Hung tợn dùng tay chỉ vào To Lực không chịu lui bước, Lôi Báo nói:
“Bà nhìn coi bà dạy con tốt quá mà! Dám nghi ngờ tôi? Ai cho mày cái gan đó?!”
Chồng mình tức giận thế nào, ai còn không biết chứ bà Tô sao lại không biết?
Nhìn Lôi Báo như hận không thể lấy đồ đánh Tô Lực, mẹ Tô lúc này mới ý thức được tình hình nghiêm trọng. Bà cau mày, không nói tiếng nào đi tới cạnh Tô Lực, nắm tay hắn nói: Mấy bạn đọc sách mà thấy thiếu thì qua gác s a c h nha
“A Lực, rốt cuộc con với ba con nói chuyện gì mà khiến ông ấy giận tới mức đó?”
Mẹ Tô là mẹ ruột của Mặc Vân Hiên cũng là vợ sau của Lôi Báo. Tuy rằng bà cùng hắn không có huyết thống quan hệ nhưng trong lòng Tô Lực vẫn luôn thật tôn kính người mẹ kế này.
- ---
Chiều tiếp tục nha mấy men ơi ^^ Thương yêu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT