Sở Niệm nói còn chưa xong thì tiếng lục lạc bỗng vang lên bên tai cô nhưng Thư Tiếu Nhi thì không nghe thấy.

Đó là Truy Hồn Linh đeo trên cổ tay cô, âm thanh dồn dập làm người nghe hoảng hốt. Khi ở huyện S lúc gặp liên lí tinh thì truy hồn linh không có phản ứng nên Sở Niệm cho rằng món bảo vật gia truyền này đã mất đi hiệu lực.

Nhưng mà… nhìn cô gái trước mặt, quanh người đều an tĩnh không có gì ngoài ánh mặt trời soi chiếu. Sở Niệm buồn bực, chẳng lẽ nó là cảm ứng được cái gì sao?

Đuổi ma nhân bởi vì trong n gười chảy dòng máu đuổi ma nên từ bé đã có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái.

Nhưng  Sở Niệm cũng không biết, loại Âm Dương Nhãn trời sinh này cũng cần có linh lực đủ mạnh để duy trì.

Nói một cách đơn giản là linh lực càng cao càng có thể nhìn thấy nhiều thứ. Cho nên, với những quỷ tiên hoặc yêu tinh ngàn năm thì đều có cách bảo hộ mình tránh khỏi.

Giống như phát hiện Sở Niệm hoài nghi, Thư Tiếu Thi mặt không đổi lùi về phía sau một bước, chẳng lẽ do mình vì Thương Sùng bỏ đi một nửa tu vi nên lộ sơ hở trước con nhóc miệng còn hôi sữa này?!

Không biết vì sao cô trầm mặc, Thư Tiếu Nhi quơ tay hỏi: “Em sao vậy? Sợ chị là người xấu sao?”

“Không phải.” Sở Niệm hoàn hồn, khó tránh khỏi xấu hổ cười. “Chỉ là tư nhiên em nhớ ra đồ ăn sáng…chắc nguội rồi.”

“Ai da, chị quên mất tiêu.” Thư Tiếu Nhi nói: “Xin lỗi em, em biết đó người xa quê gặp người hợp ý cũng tự nhiên hơi dông dài.”

“Không sao.” Sở Niệm nhoẻn miệng cười.

Lấy một cuốn sổ và bút từ trong túi ra, Thư Tiếu Nhi viết xuống một dãy số, nhanh nhẹn dứt khoát xé tờ giấy ra đưa cho Sở Niệm, miệng mỉm cười: “Đây là số điện thoại của chị, chị có thể sẽ ở lại Mộ Thành một thời gian, nếu em không bận thì có thể cùng chị đi ăn cơm nhé?”

“Được.” Sở Niệm nhận tờ giấy, cầm trong tay.

“Vậy một lời đã định nha.” Thư Tiếu Nhi đeo túi lại lên vai, ánh mặt trời chiếu lên mặt càng làm nụ cười của ả thêm sáng lạn. “Em đi đưa đồ ăn đi, chị cũng đi tìm bạn trai chị đây.”

“Đúng rồi, dù sao em cũng thường xuyên tới tiểu khu này.” Thư Tiếu Nhi tựa hồ là nghĩ tới việc gì, dùng tay chỉ về tòa chung cư cách đó không xa mà nói: “Bạn trai chị ở tầng 1 tòa C nha, có rảnh tìm chị nói chuyện nhé.”

Tòa C lầu một? Sở Niệm theo bản năng mở to hai mắt. “Chị nói là bạn trai chị ở tại nơi đó?”

Thư Tiếu Nhi gật gật đầu, cười ôn nhu hạnh phúc. “Đúng rồi, mấy năm trước bạn trai chị mua nhà ở đây. Em cũng biết sống xa nhà khổ lắm, nên… mấy bữa trước anh ấy đã đích thân đón chị tới Mộ Thành.”

Mấy ngày hôm trước? Đích thân tới đón?

Sở Niệm tự nhiên cảm thấy sai sai nhưng không nói ra được vấn đề ở đâu. 

Chung cư Thương Sùng ở cũng thuộc dạng chung cư cao cấp ở Mộ Thành, một sàn chỉ có hai căn, xung quanh đều ưu nhã không chê được điểm nào.

Thư Tiếu Nhi nói là bạn trai ở đây, nhưng cũng không nói rõ là bạn trai cô ta ở cạnh bên nhà Thương Sùng hay thế nào

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play