Chương 294

Kẻ Đuổi Theo Ta Là Con Rắn Bự

Tuy rằng mình không muốn nói tới tên cô ta, nhưng phiền toái nếu đến rồi thì cũng chỉ có mình có thể giải quyết.

Nhẹ nhàng bâng quơ mà nói với Cẩm Mặc ‘tạm thời đừng nóng nảy’, Thương Sùng không nói thêm cái gì, trực tiếp đem điện thoại cúp máy.

Ngẩng đầu nhìn cổng tiểu khu, hắn cởi áo khoác, trả tiền taxi rồi xuống xe.

Nắng xuân làm người ta cảm thấy ấm áp, hoa anh đào nở rộ nơi nơi, đẹp  như lần đầu hắn nhìn thấy Sở Niệm khi còn bé.

Nhớ tới dáng vẻ cô nằm ngủ, ánh mắt Thương Sùng đang rảo bước về nhà càng thêm dịu dàng.

Bước lên bậc thang lấy chìa khóa ra, còn chưa kịp mở cửa thì cửa nhà đã mở toang.

Nhìn trước mặt xuất hiện một cô gái váy ngắn trong suốt, nhân hình quyến rũ mị hoặc, Thương Sùng cảm thấy tâm tình đang tốt bỗng nhiên biến mất.

Giơ tay xua đi mùi nước hoa trên người cô ta, Thương Sùng né qua một bên tránh cái ôm của cô gái trước mặt. “Thư Tiếu Nhi, phẩm vị chọn nước hoa của cô thật không thể khen được.”

Vòng ôm trống không! Thư Tiếu Nhi rõ ràng không  nghĩ tới Thương Sùng lại đối xử với mình lãnh đạm đén vậy. Tốt xấu cũng đã nhiều năm như vậy rồi, người đàn ông này không thể có thái độ tốt với mình chút sao?!

Ấm ức trề môi, Thư Tiếu Nhi làm người ta đúng là không nhịn được mà đau lòng.

Ôn nhu  nhẹ nhàng, Thư Tiếu Nhi đứng trước mặt Thuơng Sùng không buông tha mà nói:

“Tướng quân, nhiều năm như vậy, người không thể đối xử tốt với ta một chút, cười với ta được sao?”

“Tốt một chút?” Thương Sùng cười, giọng cười quái thanh quái khí, hai tròng mắt đen như mực nhìn cô ta từ đầu đến chân đánh giá một lần. Hắn nói: “Ta lại không cảm thấy mình cần đối xử mới ngươi tốt hơn chút nào.”

Không hề đem biểu tình trên mặt Thư Tiếu Nhi để vào mắt, Thương Sùng cầm áo vest rảo bước vào nhà.

Hắn liếc nhìn Hoa Lệ mặt đen còn hơn đáy nồi, rồi cúi  người ngồi thoải mái trên sô pha. Đôi chân thon dài bắt chéo, hắn nhìn Hoa Lệ nói: “Như thế nào, hôm nay là bị chó rượt hay sao mà mặt đen thùi lùi vậy?”

“Phốc……” Đứng bên cạnh Hoa Lệ, Cẩm Mặc thật không phải cố ý, chỉ là không nghĩ tới chủ nhận lại dùng giọng điệu này trêu chọc Hoa Lệ.

Không chỉ đã biết rõ lại còn cố hỏi, lại còn dẫm tới điểm thống hạn của đối phương.

Chủ nhân, chiêu này quả thực là tuyệt!

So với Cẩm Mặc đang phì cười cùng với kẻ  bị cười nhạo Thư Tiếu Nhi thì Hoa Lệ ngồi trên sô pha cáu loạn cả lên.

Hung hăng nhìn bả vai Cẩm Mặc vẫn không ngừng run rẩy, Hoa Lệ ủy khuất liền y như trẻ con không được cho kẹo. “Chủ nhân, nếu ta bị chó đuổi thì sẽ không tức như vậy đâu. Nhưng mà…” 

“Nhưng mà sao?” Thương Sùng thật sự vô cùng cao hứng.

Hoa Lệ vỗ vỗ hai chân, nghiến răng ken két.

“Nhưng mà hôm nay ta lại bị một con rắn bự cồ động dục đuổi theo!”

“Ngươi nói ai động dụng?!” Thư Tiếu Nhi nóng nảy, cô ả còn chưa nói Hoa Lệ là một con mèo Ba Tư một năm bốn mùa, 365 ngày đều động dục đâu đó!

“Nói ngươi đó, nói ngươi đó! Có bản lĩnh ngươi hiện tại liền dùng ngươi cái đuôi to ghê tởm kia tới đánh ta đi!” Dù sao hiện tại chủ nhân đã trở lại, Hoa Lệ nhưng không tin cái động vật giống cái Thư Tiếu Nhi dám hiện nguyên hình đánh mình.

“Ngươi…… Ngươi!”

“Ta? Ta?” Hoa Lệ cười ác ý, đứng dậy.

Tay chống nạnh, khí thế hung hãn y hệt mấy bác gái bán thức ăn ngoài chợ. 

“Thư Tiếu Nhi, đóng kịch lâu quá rồi sao? Hiện tại nói chuyện, đều có một chút khí chất Cảng Đài đó!”

Thư Tiếu Nhi mặt xanh lè, đáng tiếc Cẩm Mặc ngây ngốc, có chút buồn bực mà chớp chớp đôi mắt, Cẩm Mặc nghiêm trang hỏi Hoa Lệ: “Cô ta ở Đài Loan - Hongkong? Sao anh không nghe thấy?”

Thương Sùng cười, Cẩm Mặc như vậy có thể được coi như là ‘ngốc manh’ mà Sở Niệm hay nói không nhỉ?

Vốn dĩ Hoa Lệ cũng đang lo mình nói quanh co lòng vòng, kiểu như Thư Tiếu Nhi ngực to mà óc bằng trái nho như này, hẳn là không hiểu mình muốn nói gì. Ai dè ngay lúc này Cẩm Mặc phát huy công dụng.

Hoa Lệ đắc ý, nhìn Cẩm Mặc rồi nhìn lại Thư Tiếu Nhi đang dùng ánh mắt hận không ăn thịt được mình kia.

“Cẩm Mặc anh nghe không hiểu thì cũng bình thường, dù gì Thư Tiếu Nhi cũng là gái quê trên núi, em nói ả là Cảng Đài tức là ả giống dân ở đó, quýnh lên là nói lắp.”

Khoe khoang đắc ý mà nhướng mày với Thư Tiếu Nhi, Hoa Lệ nói: “Thư Tiếu Nhi, cà lăm tuy rằng không phải khuyết điểm lớn. Nhưngmà để cho người khác nghe thấy, cũng sẽ cảm thấy ngươi hơi mất mặt. Ngươi yên tâm, tốt xấu chúng ta cũng coi như có quen biết. Ở Mộ Thành ta có quen một chuyên gia chuyên trị cà lăm. Hay là… ta giúp ngươi hẹn nhé?” 

“…… Hoa Lệ, xem ta xé rách miệng của ngươi!” Hoa Lệ nói làm Thương Sùng cùng Cẩm Mặc đều cười lên tiếng, đối với kẻ luôn luôn kiêu ngạo như Thư Tiếu Nhi quả thực chính là một loại vũ nhục.

Ả cũng không rảnh mà lo lắng duy trì hình tượng trước mặt Thương Sùng, dù sao ả cũng là yêu, nhất định phải giáo huấn con mèo Ba Tư kia mới được!

Nhìn thấy hai nữ nhân lại bắt đầu tranh khí thế chuẩn bị đánh nhau, Cẩm Mặc lặng lẽ nhích tới cạnh bên Thương Sùng, thấp giọng nói: “Chủ nhân, chủ nhân!”

Thương Sùng ngước mắt, dùng tay chống đầu. Liếc xéo nhìn khoảng cách càng ngày càng gần của Hoa Lệ cùng Thư Tiếu Nhi trong phòng khách, hắn giật giật khóe môi, mở miệng nói: “Các ngươi muốn đánh cũng có thể, chỉ là…… Các ngươi cảm thấy ở nhà ta như vậy, thích hợp sao?”

Giọng Thương Sùng không lớn, phòng khách to như vậy mà vẫn là làm cho mọi người nghe rõ rành mạch.

Cẩm Mặc là thật vất vả mà thở ra, Hoa Lệ cùng Thư Tiếu Nhi đang chuẩn bị lao vào nhau cũng ngay lập tức dừng tay mà an tĩnh trở lại.

Vốn Hoa Lệ gan to hơn Thư Tiếu Nhi rất nhiều, cô nàng chạy tới cạnh bên Thương Sùng ngồi xuống, giờ phút này bộ dáng nhu thuận quả thực so cùng vừa rồi khác nhau như hai người.

“Chủ nhân, ngài cũng biết Hoa Lệ vẫn luôn thực ngoan. Nếu không phải con xà tinh này tới kiếm chuyện, Hoa Lệ cũng không có khả năng ở trước mặt ngài rống to kêu to.”

Thư Tiếu Nhi nhíu mày, dù ả cũng rất muốn cùng Hoa Lệ giống nhau hướng Thương Sùng làm nũng. Chính là…… đáy lòng ả cũng thực minh bạch, người nam nhân này căn bản là không có khả năng để cho mình lại gần.

Đáng giận! Chính mình trèo đèo lội suối đi vào nơi này, chẳng lẽ hiện tại liền phải bởi vì vậy mà bị đuổi đi sao?

Cúi đầu nhanh chóng xoay chuyển đôi mắt, Thư Tiếu Nhi nhu nhược vũ mị, trong ánh mắt tràn đầy đáng thương cùng ủy khuất. “Tướng quân, Tiếu Nhi biết sai rồi.”

Biết sai rồi? Ha ha……

Thương Sùng đang nghe đến mấy chữ này của Thư Tiếu Nhi lúc sau, vẫn là thực không thích hợp, đáy lòng cười lạnh một tiếng.

Hắn biết Thư Tiếu Nhi trước nay đều là nữ nhân co được duỗi được, chỉ là không nghĩ tới, vài thập niên không gặp mà công phu diễn kịch lại tiến bộ không ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play