Chương 278

Nghe Lời Thư Ký Nhỏ

Nhìn Sở Niệm vừa cao ngạo lại vừa tò mò, Thương Sùng cong môi cười vô cùng soái! Hắn nhướng mày, vẻ mặt vừa tinh nghịch vừa khiêu khích. “Thật sự muốn nghe?”

“Đương nhiên.”

“Chúng ta nói trước, anh nói xong, em không được nói gì anh đâu đấy.” 

“Được rồi, anh nói đi!” Còn không phải là một câu ngạn ngữ sao, đến nỗi như vậy sao!

Thương Sùng câu môi, đầu tiên là bày ra bộ dáng cực kỳ khó xử. Sau đó mới từ từ ghé sát tai Sở Niệm, thấp giọng nói: “Trẻ con là lớn nhất, tâm trí chưa bị già.”

Kỳ thật lúc nãy, Thương Sùng đích xác nghĩ tới một câu thực tổn hại Sở Niệm, nhưng mà… nhìn thấy người mình yêu đáng yêu đến vậy, hắn vẫn quyết định nên khen cô gái mình yêu đến chết này. 

Sở Niệm đứng phía đối diện không nghĩ tới Thương Sùng sẽ nói như vậy, cô đã chuẩn bị kỹ tinh thần bị đả kích rồi đó! Chẳng lẽ, hắn cũng nương tay với cô sao?

Có chút nũng nịu nhìn Thương Sùng mặt đầy ý cười, Sở Niệm như con khổng tước cao ngạo, đi về phía chiếc ghế dựa mà ngồi xuống, vung chân đầy ‘cuồng dã’ bắt chéo hai chân lại, sau đỏ mím môi nhìn về tay Thương Sùng đang cầm vé máy bay.

“Chúng ta lúc nào bay? Khi nào về tới Mộ  Thành?”

Nhìn đi nhìn đi, khí thế rõ ràng xem mình như tiểu đệ mà!

Nếu như là trước đây, Thương Sùng hẳn sẽ phúc hắc mà đả kích nha đầu đã vểnh đuôi lên tận trời này rồi, nhưng mà hiện tại…

Thương Sùng thấp giọng cười khẽ một chút, sau đó đứng thẳng người, mặt hướng về Sở Niệm, không hề có một chút biểu tình phản kháng, y như một viên thư ký nhỏ vậy, thật đúng làm người ta mở rộng tầm mắt.

Đầu tiên là nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó mới thong thả ung dung mà mở miệng nói: “Còn mười phút nữa làm thủ tục. Giờ là 15:15, về đến Mộ Thành chậm lắm là 6 giờ chiều.” 

Dường như chơi trò này có chút mới mẻ, nên sau khi nói xong Thương Sùng còn cố ý nhìn Sở Niệm nói tiếp: “Nếu lúc này em đã nghĩ ra tối muốn ăn gì, anh lập tức gọi điện đặt bàn, như vậy…em đã vừa lòng chưa?”

Thương Sùng phối hợp làm Sở Niệm có chút giật mình, nhưng mà từ trước khi Tử Lam Sam hành hạ lại bị mất một giọt tinh huyết, thật đúng là cô chưa từng ăn uống gì. 

Làm bộ làm tịch đứng dậy sửa sửa quần áo của mình, sau đó Sở Niệm mới ngước mắt nhìn Thương Sùng, nói: “Ăn cơm thì không cần, em có chút mệt mỏi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play