“Không sợ.” Thương Sùng bình đạm mà nói. Chỉ có hắn biến được mình áy náy, rũ mắt che dấu vẻ khổ sở trong mắt.
Hắn ngước ánh mắt đầy sát ý và khinh bỉ nhìn về phía Tử Lam Sam. “Bởi vì ta căn bản sẽ không cho ngươi cơ hội này!”
Từ lúc hắn nói với Sở Niệm câu kia xong, Thương Sùng hắn đã nghĩ tới sự việc sẽ tiến triển thế nào. Hắn biết Sở Niệm sẽ chọc giận Tử Lam Sam, hắn cũng biết Tử Lam Sam đến cuối cùng sẽ dùng cách nào để mà châm chọc ý chí của cô.
Đối với kẻ tâm cao khí ngạo mà nói, bọn họ đều cho rằng việc giết như vậy quá đơn giản.
Bọn họ thích trước tra tấn khiến người khác mất đi tự tôn, muốn hưởng thụ bộ dạng thống khổ và tuyệt vọng rồi sau đó mới từ tốn thong thả mà tước đi sinh mạng của đối phương.
Cũng giống như Tử Lam Sam muốn dùng lụa để siết Sở Niệm tới chết, loại cảm giác hít thở không thông này, đối với ả mà nói chính là một loại khoái cảm.
Từ khi đèn đuốc tắt đi, Thương Sùng chính là vẫn luôn đang chờ đợi thời khắc Sở Niệm ngất xỉu đi.
Hành vi của hắn là tàn nhẫn, nhưng mà hắn không thể để cô thấy bộ dáng của hắn như vậy bằng bất cứ giá nào.
Thương Sùng cho rằng cô sẽ bị Tử Lam Sam đánh bất tỉnh theo cách khác…nhưng khi nhìn thấy Sở Niệm liều chết, tim của hắn vẫn không nhịn được mà đau.
Đặc biệt khi hắn nghe nha đầu kia nói những lời nói tin tưởng đó, Thương Sùng luôn tránh trong bóng tối suýt nữa đã xông ra ngoài.
Tử Lam Sam châm chọc mỉa mai, Sở Niệm kiên định. Sau cùng, khi trên mặt cô sắc mặt đã tái nhợt, đối với hắn mà nói đều là một loại dày vò.
Nếu không phải chính mình ra tay quá nhanh, Tử Lam Sam cũng nhất định sẽ thấy vết thương trong lòng bàn tay chính mình.
Thực xin lỗi Niệm nhi, anh tới quá muộn.
Thực xin lỗi Niệm nhi, xin em tha thứ cho anh lúc này đây ích kỷ. Chỉ vì muốn ở bên cạnh em thêm nhiều ngày hơn một chút, mà anh đẩy em đến nơi đầu sóng ngọn gió …
Vẫn là anh.
Rõ ràng tự bản thân đề ra kế hoạch mạo hiểm, vậy mà tới phút cuối, lại trở nên áy náy.
Hắn muốn đem toàn bộ thống khổ trên người Sở Niệm trả lại cho Tử Lam Sam, hắn cũng muốn đem những thua thiệt trong lòng hắn bắt Tử Lam Sam phải gánh chịu lấy.
Ngón tay dùng sức, Thương Sùng không hề muốn nuốt đi tinh phách của Tử Lam Sam. Dù với hắn mà nói thì tinh phách của quỷ tiên là ‘đồ ăn’ vô cùng quý giá, nhưng mà… hắn càng thích cảm giác dùng tay bóp nát ả.
…
Tử Lam Sam bị Thương Sùng bóp lấy cổ, lúc này cũng từ trong lòng bàn tay hắn cảm giác được sát ý.
Ả không nghĩ tới người nam nhân này thế nhưng lại dám để người yêu bị thương, ả cũng không nghĩ tới rằng hắn lại mạnh đến vậy.
Lúc trước, Tử Lam Sam xác thật tự phụ cho rằng thực lực Hạn Bạt cùng chính mình không phân cao thấp. Chính là hiện tại xem ra, chính mình vẫn là sai rồi.
Từ khi hắn bắt đầu động tay, mình cũng đã bị chế trụ. Hiện tại lại bị hắn túm trong tay chặt chẽ như vậy nhưng ả không còn lực đánh trả. Tử Lam Sam luôn luôn tự phụ không ai bì nổi, rốt cuộc ở trong mắt xuất hiện cảm giác bị đánh bại.
ả biết buông xuôi như vậy hậu quả của mình là gì.
Bất quá không sao… chủ nhân đã dự kiến trước.
Ả đưa mắt nhìn chỗ ngoặt nơi đánh nhau với Ngôn Thanh Chi ban nãy có kết giới bị rách, chỉ cần ả có thể thoát ra từ chỗ đó, như vậy ả không sợ ngày sau không có cơ hội báo thù!
Cố nén cảm giác đau đớn trên cổ và cảm giác choáng váng trong đầu, Tử Lam Sam nhìn Thương Sùng hai mắt đỏ au, từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc có màu sắc quỷ dị.
Tuy rằng ả không biết viên thuốc này là gì, nhưng chủ nhân nói qua, chỉ cần đem cái này rắc lên người Hạn Bạt thì mình sẽ có cơ hội bỏ chạy.
Tục ngữ nói rất đúng, giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt. Tử Lam Sam ả đã ở trên nhân thế lâu như vậy, ả đương nhiên hiểu rõ thế nào là co được dãn được, bốn chữ này nghĩa là sao.
Trong mắt sự sợ hãi trong nháy mắt thay bằng tia khinh miệt nhạo báng. Tử Lam Sam
Trong mắt sợ hãi nháy mắt thay một mạt cực kỳ khinh miệt nhạo báng, Tử Lam Sam đem viên thuốc trong tay bóp nát, rồi vung tay tung về phía Thương Sùng.
“Thương Sùng ngươi chết đi!”
Đối mặt với đám bụi làm Thương Sùng cau mày, hắn cũng không bắt lấy cổ tay Tử Lam Sam mà ngược lại di động nhanh, dùng bàn tay phủi đi lớp bột ngũ sắc kia.
Hắn không nghĩ là mánh khóe bẩn thỉu như vậy có tác dụng gì với hắn, nhưng khi nhìn thấy đám bụi kia rơi xuống đất hóa thành sinh vật, trong mắt Thương Sùng hiện lên tia ngạc nhiên đầy lạnh lẽo.
Hắn bị phân tâm, hắn chỉ cảm giác được người trước mặt có cử động, hắn ngước mắt và tránh được bàn tay Tử Lam Sam đánh tới.
Năng lực của quỷ tiên và Hạn Bạt đương nhiên không cùng cấp bậc, nhưng ai cũng biết, Tử Lam Sam cũng vị vậy mà nắm bắt thời cơ thoát khỏi bị Thương Sùng bắt lấy. Thân ảnh trắng hóa thành làn khói, bay nhanh và biến mất trong không gian đen ngòm của đại sảnh.
Như thể đắc ý vì kế hoạch thành công, khi lao ra khỏi kết giới Tử Lam Sam còn cười ha hả vài tiếng.
Giọng ả vốn dĩ nhẹ nhàng ôn nhu, tuy nhiên ả không thể đè nén được phẫn hận nên giọng ả nói ra bén nhọn làm người ta khó chịu.
“Hạn Bạt, ngươi lần này có thể cứu được ả, về sau thì sao? Ngươi phải nhớ kỹ, Sở Niệm một ngày còn chưa chết, ta cùng chủ nhân của ta nhất định sẽ thề không bỏ qua!”
…
Vốn dĩ hắn nghĩ sẽ không cho Tử Lam Sam có cơ hội chạy trốn, nhưng là……
Thương Sùng bất động tại chỗ, sau khi dẫm nát những con sâu ngon ngoe trên mặt đất hắn nắm chặt hai quyền.
Hắn biết mấy con sâu kia có tác dụng gì.
Hắn cũng biết ai là người cho Tử Lam Sam những thứ này.
S, dã tâm ngươi rốt cuộc lớn tới đâu?
Miêu gia cổ độc truyền nhân, ngươi tự tin đến thế nào?!
Sẽ thề chết không bỏ qua phải không? Vậy ngươi cho rằng, Thương Sùng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ sao?!
Hít sâu một hơi, cố nén phẫn nộ trong lòng.
Thương Sùng khôi phục trạng thái bình thường, xoay người nhìn Ngôn Thanh Chi hơi thở mong manh, sau đó đi nhanh về phía Sở Niệm đang ngất xỉu trên mặt đất.
Gương mặt cô vẫn không có huyết sắc, hàng mi dài nhắm chặt làm hắn thật đau lòng.
Dù biết Sở Niệm hôn mê do thiếu oxy, nhưng trong lòng Thương Sùng như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Trên người nàng còn mặc hỷ phục đỏ tươi giống mình.
Nếu hôm nay Tử Lam Sam không nhúng tay vào…
Hiện tại hẳn là cả hai đã cùng nhau thành thân rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT